Phiền Toái! Giao Nhân Mang Thai Của Âu Thất Gia Chạy Mất Rồi!
Chương 42: Làm Chuyện Ác Có Phải Sẽ Bị Trời Đánh Không?
Quý Tuyết Ý
21/11/2024
Nhân viên cửa hàng thái độ thay đổi 180 độ, giọng nói trở nên gay gắt hơn: “Thưa cô, xin hãy giao trả chiếc ghim cài áo.”
Câu nói này đã mặc định rằng Thời Vân Âm chính là người lấy cắp.
“Nhưng tôi không hề lấy.” Thời Vân Âm vẫn kiên quyết lặp lại câu này, trông vô cùng vô tội, giống như một con thỏ trắng nhỏ yếu mềm, dễ bị bắt nạt.
Hứa Tĩnh Nhã thấy cô như vậy thì trong lòng khinh thường, lớn tiếng quát: “Chắc chắn là cô! Lúc nãy tôi cầm khay nhung đi ngang qua, cô cố ý va vào tôi, tôi còn nói xin lỗi cô nữa, chính lúc đó cô đã lấy trộm chiếc ghim cài áo!”
Nói xong, cô ta ngẩng cao đầu tự tin nói với nhân viên cửa hàng: “Nhà họ Hứa chúng tôi kinh doanh chuỗi nhà hàng, ai ở Đồng Thành mà chẳng từng ăn qua. Cái ghim cài áo này có giá 30 vạn, tôi làm sao có thể lấy trộm?”
Nhân viên vội nở nụ cười nịnh nọt: “Đúng, đúng, cô Hứa nói rất đúng. Cô và cô Thời đều là khách hàng VIP của chúng tôi.”
Sau đó cô ta quay sang Thời Vân Âm, thái độ đầy tức giận: “Thưa cô, xin hãy giao trả chiếc ghim cài áo, nếu không chúng tôi sẽ không khách sáo nữa!”
Những người xung quanh cũng bắt đầu ồn ào: “Đúng rồi, đến mức này rồi mà còn không chịu đưa ra à? Tham tiền đến phát điên rồi hay sao?”
“Nhưng tôi thực sự không lấy mà.” Thời Vân Âm cắn nhẹ môi, vẻ mặt ấm ức nói: “Nếu không tin, mọi người có thể kiểm tra camera giám sát.”
“Vân Âm, em từng đến cửa hàng này mà, em biết khu vực quầy cà vạt này là điểm mù của camera giám sát.” Thời Tư Viên lúc này lên tiếng, giả vờ thở dài, “Đừng tiếp tục như thế nữa. Dù em không phải là em gái ruột của chị, nhưng nhà họ Thời đã từng nuôi em. Hôm qua em hại chị rơi xuống nước, hôm nay lại… Chị xin em đấy, đừng làm bố mẹ buồn nữa, được không?”
Câu nói này khiến những người xung quanh càng thêm sửng sốt. Xem ra cô gái này không chỉ là kẻ trộm, mà còn có tâm địa độc ác!
“Chắc chắn là cô ta rồi. Cô ta cố ý nói kiểm tra camera, chẳng qua là vì biết đây là điểm mù nên mới mạnh miệng như vậy. Quá thâm hiểm!”
“Đúng là xấu xa. Đối xử với cha mẹ nuôi và chị gái nuôi như thế, làm chuyện ác thì trời sẽ đánh chết!”
Thời Vân Âm nhẹ nhàng vuốt tai mình, nghe xong không những không tức giận mà còn mỉm cười nhìn Thời Tư Viên: “Chị gái ‘tốt’ của tôi ơi, làm chuyện ác thì sẽ bị trời đánh, chị thấy câu này có đúng không?”
Dù khóe môi cô cong lên đầy ý cười, nhưng đôi mắt xanh thẳm lại lạnh lẽo, chứa đựng sự sắc bén khiến người khác phải run sợ.
Thời Tư Viên chạm phải ánh mắt của Thời Vân Âm, không khỏi rùng mình, trong lòng dâng lên một cảm giác chột dạ.
Thời Vân Âm nhếch môi cười nhạt, hỏi tiếp: “Chị gái ‘tốt’ của tôi, sao chị không trả lời? Làm chuyện ác có phải sẽ bị trời đánh không?”
Thời Tư Viên lấy lại bình tĩnh, siết chặt tay, tự nhủ mình không cần phải sợ Thời Vân Âm. Hôm nay, cô ta nhất định phải tống Thời Vân Âm vào nhà giam, để cô biết cái giá phải trả khi khiến cô ta mất mặt ở khách sạn Đế Tôn.
“Đương nhiên là như vậy. Làm chuyện ác thì… sẽ không có kết cục tốt.” Thời Tư Viên buộc mình trả lời, sau đó lại thở dài: “Nhưng chị không muốn em như thế… Đừng làm loạn nữa, giao chiếc ghim cài áo ra đi, nhân viên chắc chắn sẽ xử lý nhẹ tay với em thôi.”
“Ồ?” Thời Vân Âm không chút hoảng loạn, nhướng mày hỏi lại: “Sao chị lại khẳng định là tôi lấy như vậy? Nếu không phải tôi thì sao?”
Vừa nói, ánh mắt lạnh lùng đầy thú vị của cô lại vô tình liếc qua Hứa Tĩnh Nhã.
Hứa Tĩnh Nhã bị ánh mắt của Thời Vân Âm làm cho bối rối, trong lòng dâng lên cảm giác lo lắng và chột dạ. Cô ta lập tức bước tới định lục soát người Thời Vân Âm: “Không phải cô thì còn ai? Tôi sẽ tự mình kiểm tra trên người cô ngay bây giờ!”
Hứa Tĩnh Nhã vừa vươn tay định bắt lấy cổ tay Thời Vân Âm, Thời Vân Âm cau mày khó chịu vì sự tiếp cận và mùi hương từ cô ta. Cô đưa tay đẩy mạnh vào ngực Hứa Tĩnh Nhã…
Câu nói này đã mặc định rằng Thời Vân Âm chính là người lấy cắp.
“Nhưng tôi không hề lấy.” Thời Vân Âm vẫn kiên quyết lặp lại câu này, trông vô cùng vô tội, giống như một con thỏ trắng nhỏ yếu mềm, dễ bị bắt nạt.
Hứa Tĩnh Nhã thấy cô như vậy thì trong lòng khinh thường, lớn tiếng quát: “Chắc chắn là cô! Lúc nãy tôi cầm khay nhung đi ngang qua, cô cố ý va vào tôi, tôi còn nói xin lỗi cô nữa, chính lúc đó cô đã lấy trộm chiếc ghim cài áo!”
Nói xong, cô ta ngẩng cao đầu tự tin nói với nhân viên cửa hàng: “Nhà họ Hứa chúng tôi kinh doanh chuỗi nhà hàng, ai ở Đồng Thành mà chẳng từng ăn qua. Cái ghim cài áo này có giá 30 vạn, tôi làm sao có thể lấy trộm?”
Nhân viên vội nở nụ cười nịnh nọt: “Đúng, đúng, cô Hứa nói rất đúng. Cô và cô Thời đều là khách hàng VIP của chúng tôi.”
Sau đó cô ta quay sang Thời Vân Âm, thái độ đầy tức giận: “Thưa cô, xin hãy giao trả chiếc ghim cài áo, nếu không chúng tôi sẽ không khách sáo nữa!”
Những người xung quanh cũng bắt đầu ồn ào: “Đúng rồi, đến mức này rồi mà còn không chịu đưa ra à? Tham tiền đến phát điên rồi hay sao?”
“Nhưng tôi thực sự không lấy mà.” Thời Vân Âm cắn nhẹ môi, vẻ mặt ấm ức nói: “Nếu không tin, mọi người có thể kiểm tra camera giám sát.”
“Vân Âm, em từng đến cửa hàng này mà, em biết khu vực quầy cà vạt này là điểm mù của camera giám sát.” Thời Tư Viên lúc này lên tiếng, giả vờ thở dài, “Đừng tiếp tục như thế nữa. Dù em không phải là em gái ruột của chị, nhưng nhà họ Thời đã từng nuôi em. Hôm qua em hại chị rơi xuống nước, hôm nay lại… Chị xin em đấy, đừng làm bố mẹ buồn nữa, được không?”
Câu nói này khiến những người xung quanh càng thêm sửng sốt. Xem ra cô gái này không chỉ là kẻ trộm, mà còn có tâm địa độc ác!
“Chắc chắn là cô ta rồi. Cô ta cố ý nói kiểm tra camera, chẳng qua là vì biết đây là điểm mù nên mới mạnh miệng như vậy. Quá thâm hiểm!”
“Đúng là xấu xa. Đối xử với cha mẹ nuôi và chị gái nuôi như thế, làm chuyện ác thì trời sẽ đánh chết!”
Thời Vân Âm nhẹ nhàng vuốt tai mình, nghe xong không những không tức giận mà còn mỉm cười nhìn Thời Tư Viên: “Chị gái ‘tốt’ của tôi ơi, làm chuyện ác thì sẽ bị trời đánh, chị thấy câu này có đúng không?”
Dù khóe môi cô cong lên đầy ý cười, nhưng đôi mắt xanh thẳm lại lạnh lẽo, chứa đựng sự sắc bén khiến người khác phải run sợ.
Thời Tư Viên chạm phải ánh mắt của Thời Vân Âm, không khỏi rùng mình, trong lòng dâng lên một cảm giác chột dạ.
Thời Vân Âm nhếch môi cười nhạt, hỏi tiếp: “Chị gái ‘tốt’ của tôi, sao chị không trả lời? Làm chuyện ác có phải sẽ bị trời đánh không?”
Thời Tư Viên lấy lại bình tĩnh, siết chặt tay, tự nhủ mình không cần phải sợ Thời Vân Âm. Hôm nay, cô ta nhất định phải tống Thời Vân Âm vào nhà giam, để cô biết cái giá phải trả khi khiến cô ta mất mặt ở khách sạn Đế Tôn.
“Đương nhiên là như vậy. Làm chuyện ác thì… sẽ không có kết cục tốt.” Thời Tư Viên buộc mình trả lời, sau đó lại thở dài: “Nhưng chị không muốn em như thế… Đừng làm loạn nữa, giao chiếc ghim cài áo ra đi, nhân viên chắc chắn sẽ xử lý nhẹ tay với em thôi.”
“Ồ?” Thời Vân Âm không chút hoảng loạn, nhướng mày hỏi lại: “Sao chị lại khẳng định là tôi lấy như vậy? Nếu không phải tôi thì sao?”
Vừa nói, ánh mắt lạnh lùng đầy thú vị của cô lại vô tình liếc qua Hứa Tĩnh Nhã.
Hứa Tĩnh Nhã bị ánh mắt của Thời Vân Âm làm cho bối rối, trong lòng dâng lên cảm giác lo lắng và chột dạ. Cô ta lập tức bước tới định lục soát người Thời Vân Âm: “Không phải cô thì còn ai? Tôi sẽ tự mình kiểm tra trên người cô ngay bây giờ!”
Hứa Tĩnh Nhã vừa vươn tay định bắt lấy cổ tay Thời Vân Âm, Thời Vân Âm cau mày khó chịu vì sự tiếp cận và mùi hương từ cô ta. Cô đưa tay đẩy mạnh vào ngực Hứa Tĩnh Nhã…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.