Phiền Toái
Đánh giá: 8.7/10 từ 37 lượt
Đọc truyện Phiền Toái của tác giả Trúc Tây nói
về truyện ngôn tình ngược, khi viên đại học sĩ nói: Trời giá rét, bệnh của phu
nhân cũng nên có lời giải thích.
Sau đó, Hầu San Nương qua đời.
Nhắc tới mới nói, vị Hầu gia thập tam cô nương này tên là San Nương, trong kinh thành không ai không dựng thẳng ngón tay cái. Đừng thấy nàng là con thứ, chứ ở nhà là nữ nhi được sủng ái nhất, xuất giá rồi cũng gả cho một vị hôn phu có tiền đồ tốt nhất, con trai còn nhỏ tuổi đã đổ lưỡng bảng tiến sĩ*, con gái xuất giá làm thế gia tông phụ… Cả đời mơ ước hậu vị này của nàng, người đời đều nhất trí bình luận: Giá trị.
*Lưỡng bảng tiến sĩ cũng tức là tiến sĩ. Phàm đỗ đạt cả kỳ thi Hương và thi Đình đều được xưng là ‘lưỡng bảng tiến sĩ’.
Giá trị à? Dùng hết thủ đoạn, thận trọng từng bước, tự mình đạt được hiền danh cả trong lẫn ngoài thì đã sao? Kiểm soát một đời, thứ đổi lấy chỉ là phu quân chẳng có tình cảm và con cái không thông cảm. Trước khi lâm chung, Hầu San Nương tổng kết cả đời mình cũng chỉ bình luận được một chữ: Mệt.
Có lẽ chỉ có trải qua trò đời, mới có thể nhìn thấu tình đời. Nếu có kiếp sau, San Nương nghĩ, nàng nhất định phải thay đổi cách sống, không tranh không đoạt không tính toán, chỉ làm một đóa hoa nhỏ ở góc tường lẳng lặng nở rộ, không cầu mong đại phú quý, cuối cùng có thể theo ý nguyện của mình tự nở tự tàn, tự tìm niềm vui riêng, không cần tiếp tục ép mình trở nên ‘ưu tú’ trong mắt người khác, cũng sẽ không ép ai đi theo kỳ vọng của mình…
Nhắm mắt lại lần nữa mở ra, nhưng không phải chuyển thế đầu thai, mà là làm lại từ đầu. Vì vậy sau khi sống lại, Hầu San Nương bỗng nhiên có thêm một câu cửa miệng: Phiền toái!
Gia đấu tranh thủ tình cảm gì đó… quá phiền toái, không tham gia!
Tính toán và bị tính toán gì đó… quá phiền toái, theo hắn đi!
Về phần ‘Viên môn Hầu thị’ gì đó… cuộc đời này xin miễn cho kẻ bất tài!
Chẳng qua, ai có thể nói cho nàng biết, đây là chuyển ngoặt thần kỳ gì thế?! Đọc truyện hot sẽ thấy đóa hoa cao ngạo lạnh lùng của kiếp trước, sao kiếp này đột nhiên trở nên nóng bỏng quấn người vậy?! San Nương bất giác phát hiện, hóa ra vị Viên đại tài tử - Viên Trường Khanh này mới là phiền toái lớn thực sự trong cả đời này của nàng!
Hầu San Nương bị cuốn vào phiền toái lớn bày tỏ: Viên lão đại, ít ra đời này cầu buông tha. Ngài làm tài tử cao ngạo lạnh lùng của ngài đi, ta làm hoa nhỏ ở góc tường của ta, chúng ta không quấy rầy nhau, được không?
Viên Trường Khanh ngẩng đầu nhìn trời: Trời giá rét, San Nương nên xuất giá rồi.
Sau đó Hầu San Nương rùng mình một cái được trịnh trọng vây quanh, nhét vào kiệu hoa…
Sau đó, Hầu San Nương qua đời.
Nhắc tới mới nói, vị Hầu gia thập tam cô nương này tên là San Nương, trong kinh thành không ai không dựng thẳng ngón tay cái. Đừng thấy nàng là con thứ, chứ ở nhà là nữ nhi được sủng ái nhất, xuất giá rồi cũng gả cho một vị hôn phu có tiền đồ tốt nhất, con trai còn nhỏ tuổi đã đổ lưỡng bảng tiến sĩ*, con gái xuất giá làm thế gia tông phụ… Cả đời mơ ước hậu vị này của nàng, người đời đều nhất trí bình luận: Giá trị.
*Lưỡng bảng tiến sĩ cũng tức là tiến sĩ. Phàm đỗ đạt cả kỳ thi Hương và thi Đình đều được xưng là ‘lưỡng bảng tiến sĩ’.
Giá trị à? Dùng hết thủ đoạn, thận trọng từng bước, tự mình đạt được hiền danh cả trong lẫn ngoài thì đã sao? Kiểm soát một đời, thứ đổi lấy chỉ là phu quân chẳng có tình cảm và con cái không thông cảm. Trước khi lâm chung, Hầu San Nương tổng kết cả đời mình cũng chỉ bình luận được một chữ: Mệt.
Có lẽ chỉ có trải qua trò đời, mới có thể nhìn thấu tình đời. Nếu có kiếp sau, San Nương nghĩ, nàng nhất định phải thay đổi cách sống, không tranh không đoạt không tính toán, chỉ làm một đóa hoa nhỏ ở góc tường lẳng lặng nở rộ, không cầu mong đại phú quý, cuối cùng có thể theo ý nguyện của mình tự nở tự tàn, tự tìm niềm vui riêng, không cần tiếp tục ép mình trở nên ‘ưu tú’ trong mắt người khác, cũng sẽ không ép ai đi theo kỳ vọng của mình…
Nhắm mắt lại lần nữa mở ra, nhưng không phải chuyển thế đầu thai, mà là làm lại từ đầu. Vì vậy sau khi sống lại, Hầu San Nương bỗng nhiên có thêm một câu cửa miệng: Phiền toái!
Gia đấu tranh thủ tình cảm gì đó… quá phiền toái, không tham gia!
Tính toán và bị tính toán gì đó… quá phiền toái, theo hắn đi!
Về phần ‘Viên môn Hầu thị’ gì đó… cuộc đời này xin miễn cho kẻ bất tài!
Chẳng qua, ai có thể nói cho nàng biết, đây là chuyển ngoặt thần kỳ gì thế?! Đọc truyện hot sẽ thấy đóa hoa cao ngạo lạnh lùng của kiếp trước, sao kiếp này đột nhiên trở nên nóng bỏng quấn người vậy?! San Nương bất giác phát hiện, hóa ra vị Viên đại tài tử - Viên Trường Khanh này mới là phiền toái lớn thực sự trong cả đời này của nàng!
Hầu San Nương bị cuốn vào phiền toái lớn bày tỏ: Viên lão đại, ít ra đời này cầu buông tha. Ngài làm tài tử cao ngạo lạnh lùng của ngài đi, ta làm hoa nhỏ ở góc tường của ta, chúng ta không quấy rầy nhau, được không?
Viên Trường Khanh ngẩng đầu nhìn trời: Trời giá rét, San Nương nên xuất giá rồi.
Sau đó Hầu San Nương rùng mình một cái được trịnh trọng vây quanh, nhét vào kiệu hoa…
5 chương mới nhất truyện Phiền Toái
Danh sách chương truyện Phiền Toái
- Chương 31 - Chương 30.2
- Chương 32 - MỜI PHỤ HUYNH
- Chương 33 - BÓNG LƯNG BẢO VỆ
- Chương 34 - Được lý không buông tha người
- Chương 35 - Gió mưa sắp tới
- Chương 36 - BỘ MẶT THẬT CỦA NGŨ LÃO GIA
- Chương 37 - GẶP LẠI
- Chương 38 - Vô cùng dẻo miệng
- Chương 39 - Nàng biết ngay
- Chương 40 - LỘ TẨY
- Chương 41 - TUẦN HOÀN ÁC TÍNH*
- Chương 42 - Sắm vai một nữ chủ nhân
- Chương 43 - Chương 41.2
- Chương 44 - Lấy ơn báo oán
- Chương 45 - XUÂN THƯỞNG YẾN
- Chương 46 - HIỆU ỨNG BƯƠM BƯỚM*
- Chương 47 - GIỐNG NHAU TRONG KHÁC BIỆT
- Chương 48 - DẠO CHƠI HOA VIÊN
- Chương 49 - Vô tình gặp được
- Chương 50 - Mê cung
- Chương 51 - LÒNG TÒ MÒ HẠI CHẾT CON MÈO
- Chương 52 - BẮT MÈO
- Chương 53 - LÂM LÃO PHU NHÂN TỚI CHƠI
- Chương 54 - chương 52
- Chương 55 - chương 52.2
- Chương 56 - chương 53
- Chương 57 - chương 53.2
- Chương 58 - Tâm vi hình dịch*
- Chương 59 - chương 55
- Chương 60 - chương 55.2