Quyển 3 - Chương 33: Lê Sa và đám kỵ sĩ của nàng
Hạ Tiểu Mạt
20/02/2014
“Thế nào, vừa lòng chưa?”, Mạch Thiếu Nam đứng phía sau, hỏi
tôi.
Tôi đắm đuối nhìn người trong gương, rất lâu sau vẫn không cách nào định thần lại được.
“Thiếu Nam, huynh biến tôi trở nên đẹp thế này sao”, khẽ thở dài, tôi đưa tay sờ lên mặt mình.
Đó là một cảm giác vô cùng kỳ lạ, thấy dáng vẻ bao nhiêu năm nay của mình như thế đột nhiên có ngày lại biến đổi trở nên thế này. Một cảm giác vừa chân thực lại vừa hư ảo cứ vây lấy xung quanh.
Trên cổ tôi còn đeo một bình thuốc nước, sau khi uống xong, dung nhan tuyệt thế mỹ miều hiện tại sẽ lại biến thành bộ mặt của Thượng Quan Tình chưa từng thay đổi trước đây.
Mỉm cười dịu dàng, tôi nghĩ thế này là tốt rồi.
Như thế cũng đủ hoàn mỹ rồi.
Từ giây phút đó, tôi bắt đầu mang thân phận hoàn toàn mới. Tôi không còn là trọng phạm triều đình phải gánh trên vai mấy trăm mạng người, mà đã biến thành chưởng môn của một bang phái mới thành lập trên giang hồ.
Tôi tên gọi Lê Sa, chưởng môn Lê Quỷ môn, là nhân sĩ chính nghĩa của tân phái. Thủ hạ là Lục Quỷ tướng quân, đương nhiên đều là bọn Âu Dương Thiếu Nhân giả trang mà thành.
Do vậy, tôi lại vô cùng đắc ý nhờ vả Mặc Nguyệt làm thêm mấy cái mặt nạ.
Mãi đến lúc này, tôi mới phát hiện, luôn mang theo một băng đảng mặt nạ bên mình, thật là rất rất rất có lợi.
“Thiếu Nam, mấy ngày này tôi luôn cố gắng nghĩ ra một loại võ công mới, dùng võ công để tái xuất giang hồ, thực thi chính nghĩa, như thế sẽ không còn ai trên giang hồ nghi ngờ nữa”.
“Tiểu Tình, sao nàng cứ phải lo toan tất cả như thế, rõ ràng những thứ đó có thể giao cho bọn ta làm”, Mạch Thiếu Nam ở phía sau, vừa chải tóc cho tôi vừa nói.
Tôi biết huynh ấy lo lắng cho tôi. Nhưng thực sự là, tôi không thể không làm như vậy.
“Từ khi tôi đến nơi này, chưa có bất cứ chuyện gì tôi tự tay làm cả, hầu như lúc nào cũng dựa dẫm vào người khác, luôn luôn là kẻ thụ động. Vì thế mới gây nên tình cảnh của ngày hôm nay. Khi toàn bộ thế giới đều là kẻ địch của tôi, các huynh luôn vì tôi mà giải quyết mọi chuyện, lẽ ra các huynh nên bỏ mặc tôi nhưng các huynh đã không làm như vậy. Vì mối giao tình đẹp đẽ này, tôi nhất định phải làm chuyện gì đó mới được”, mỉm cười, tôi nói với huynh ấy như vậy.
Có lẽ họ sẽ chẳng bao giờ hiểu được.
Tôi được sinh ra và trưởng thành trong thế kỷ Hai mươi mốt, là người vô cùng thấu hiểu nhân tình thế thái. Trong ấn tượng của tôi, chẳng có người nào lại vô duyên vô cớ ở bên cạnh một người rồi cùng gánh chung hoạn nạn với người ấy cả.
Con người là loài động vật ích kỷ, tôi luôn nghĩ như thế.
Nếu chẳng phải vì xuyên không, nếu không phải gặp được họ, tôi nghĩ, cả đời này, tôi sẽ chẳng bao giờ thay đổi cách nhìn của mình.
Yêu một người cần phải dùng mấy phần chân tâm mới có thể nguyện ý đồng cam cộng khổ cùng người ấy?.
Yêu một người, cần phải có dũng khí lớn đến mức nào mới có thể nguyện lòng cùng sống cùng chết với người ấy?
Cả thế giới quay lưng lại với tôi, nhưng họ lại quay lưng với cả thế giới.
Chính vì mối thâm tình ấy, Thượng Quan Tình tôi dù phải vứt bỏ sinh mạng cũng phải qua được cửa ải này.
Là sống hay chết, đối với tôi chẳng còn quan trọng. Thế gian đâu có cách nào để vẹn cả đôi đường, chẳng phụ Như Lai chẳng phụ khanh[1].
[1] Chẳng phụ Như Lai chẳng phụ khanh là tên tác phẩm của tác giả Tiểu Xuân – Trung Quốc. Cụm từ này cũng được dùng khi biểu thị sự khó xử, không biết làm thế nào để vẹn cả đôi đường.
Tôi không phụ được tình nghĩa của những người này, dù còn cách bằng lòng đón nhận.
Nhưng tôi cũng chẳng thể gánh vác nổi tội trạng đó.
Cho nên lần này hãy để tôi kiếm tìm một cách vẹn cả đôi đường.
Kết thúc cuộc bàn luận, tôi và Mạch Thiếu Nam rời khỏi căn phòng.
Hàng người đứng thẳng tắp trong sân nhà.
Ai nấy đều đeo mặt nạ, vừa thấy tôi bước ra, nhất loạt đều quỳ xuống.
Tôi có chút sửng sốt, Mạch Thiếu Nam nhìn tôi cười, đưa tay đeo chiếc mặt nạ lên, cũng quỳ xuống nền đất.
Sau đó, mấy người đồng thanh hô lớn: “Lục Quỷ tướng quân của môn phái Lê Quỷ tham kiến chưởng môn nhân Lê Quỷ môn”.
Hôm đó, ráng chiều đỏ ối như máu, không gian còn mang mấy phần ảm đạm.
Khắp nơi, hoa chẳng còn rơi, chỉ thấy mặt đất một màu lá vàng.
Tôi đứng trước cửa, trong mắt ngập đầy hình ảnh những chiếc mặt nạ cùng những dáng hình cao lớn chỉnh tề.
Trong lòng đột nhiên dấy lên một cảm giác không thể diễn tả.
Mộng say mộng tỉnh, mọi thứ đều như có như không, chúng tôi hừng hực khí thế lao vào trận chiến của chính mình, thế nhưng đó chỉ là bức hình thu nhỏ trong giấc mộng mà thôi. Cuối cùng cảnh tượng hoa trong gương trăng trong nước cũng chẳng còn lưu lại được chút gì.
Chúng tôi rõ ràng luôn ở bên nhau nhưng lại tựa hồ đang phải phân ly.
“Ha ha, những lúc như thế này, phải chăng nên có một chút rượu”, cố gắng lấy lại nụ cười, tôi hào hứng nói.
“Sớm đã chuẩn bị rồi”, Âu Dương Thiếu Nhiên bật dậy, hưng phấn nói.
Tôi đưa tay ra nhận lấy chén rượu.
Hương rượu nồng đậm ngập tràn khắp không gian, mắt tôi chăm chú nhìn chén rượu màu đỏ, lại nhìn ánh tà dương sắc máu kia, không kìm lòng được bất giác cảm thán: “Rượu ngon. Nào, hôm nay, chúng ta nâng chén tiễn ánh tà dương, cùng nhau ngắm mặt trời lặn, ngày mai sẽ là cảnh tượng phồn hoa”.
Ngửa cổ, tôi uống cạn chén rượu.
Vãn Dương, Vãn Dương.
Vị rượu quá mạnh…
“Đêm nay, chúng ta sẽ xuất phát, đi phát chẩn ngân lượng.”
“Tuân mệnh, Lê Sa chưởng môn.”
Tôi cười, ẩn sau ánh tà dương giọt lệ mơ hồ nào đó chẳng rơi, để ánh nắng vàng dần hong khô hạt nước long lanh trong suốt đó.
Có lẽ, tất cả mọi thứ đều là trò lừa bịp không cách nào quay lại. Đây là cục diện mà tôi bày ra, đây là trò chơi lời nguyền của vương quốc, là cuộc chiến của nàng Công chúa lọ lem cùng Quốc vương độc ác. Triều Lưu, là vị Quốc vương mà tôi phải giết trong trò chơi này. Còn tôi chính là nàng Công chúa lọ lem không nơi nương tựa. Những người này… đều là kỵ sĩ dũng cảm nhất trong trò chơi đó.
Tôi nhớ về sân đình phảng phất ánh tà dương đỏ ối như máu, nhớ đám lá vàng rơi đầy dưới chân, nhớ những người xếp thành hàng dài trước mặt, nhớ tư thế quỳ tựa những kỵ sĩ trong câu truyện cổ tích.
Khiến tôi hạnh phúc, cũng khiến tôi buồn đau, chính là những kỵ sĩ mà tôi trân quý nhất này.
Tôi đắm đuối nhìn người trong gương, rất lâu sau vẫn không cách nào định thần lại được.
“Thiếu Nam, huynh biến tôi trở nên đẹp thế này sao”, khẽ thở dài, tôi đưa tay sờ lên mặt mình.
Đó là một cảm giác vô cùng kỳ lạ, thấy dáng vẻ bao nhiêu năm nay của mình như thế đột nhiên có ngày lại biến đổi trở nên thế này. Một cảm giác vừa chân thực lại vừa hư ảo cứ vây lấy xung quanh.
Trên cổ tôi còn đeo một bình thuốc nước, sau khi uống xong, dung nhan tuyệt thế mỹ miều hiện tại sẽ lại biến thành bộ mặt của Thượng Quan Tình chưa từng thay đổi trước đây.
Mỉm cười dịu dàng, tôi nghĩ thế này là tốt rồi.
Như thế cũng đủ hoàn mỹ rồi.
Từ giây phút đó, tôi bắt đầu mang thân phận hoàn toàn mới. Tôi không còn là trọng phạm triều đình phải gánh trên vai mấy trăm mạng người, mà đã biến thành chưởng môn của một bang phái mới thành lập trên giang hồ.
Tôi tên gọi Lê Sa, chưởng môn Lê Quỷ môn, là nhân sĩ chính nghĩa của tân phái. Thủ hạ là Lục Quỷ tướng quân, đương nhiên đều là bọn Âu Dương Thiếu Nhân giả trang mà thành.
Do vậy, tôi lại vô cùng đắc ý nhờ vả Mặc Nguyệt làm thêm mấy cái mặt nạ.
Mãi đến lúc này, tôi mới phát hiện, luôn mang theo một băng đảng mặt nạ bên mình, thật là rất rất rất có lợi.
“Thiếu Nam, mấy ngày này tôi luôn cố gắng nghĩ ra một loại võ công mới, dùng võ công để tái xuất giang hồ, thực thi chính nghĩa, như thế sẽ không còn ai trên giang hồ nghi ngờ nữa”.
“Tiểu Tình, sao nàng cứ phải lo toan tất cả như thế, rõ ràng những thứ đó có thể giao cho bọn ta làm”, Mạch Thiếu Nam ở phía sau, vừa chải tóc cho tôi vừa nói.
Tôi biết huynh ấy lo lắng cho tôi. Nhưng thực sự là, tôi không thể không làm như vậy.
“Từ khi tôi đến nơi này, chưa có bất cứ chuyện gì tôi tự tay làm cả, hầu như lúc nào cũng dựa dẫm vào người khác, luôn luôn là kẻ thụ động. Vì thế mới gây nên tình cảnh của ngày hôm nay. Khi toàn bộ thế giới đều là kẻ địch của tôi, các huynh luôn vì tôi mà giải quyết mọi chuyện, lẽ ra các huynh nên bỏ mặc tôi nhưng các huynh đã không làm như vậy. Vì mối giao tình đẹp đẽ này, tôi nhất định phải làm chuyện gì đó mới được”, mỉm cười, tôi nói với huynh ấy như vậy.
Có lẽ họ sẽ chẳng bao giờ hiểu được.
Tôi được sinh ra và trưởng thành trong thế kỷ Hai mươi mốt, là người vô cùng thấu hiểu nhân tình thế thái. Trong ấn tượng của tôi, chẳng có người nào lại vô duyên vô cớ ở bên cạnh một người rồi cùng gánh chung hoạn nạn với người ấy cả.
Con người là loài động vật ích kỷ, tôi luôn nghĩ như thế.
Nếu chẳng phải vì xuyên không, nếu không phải gặp được họ, tôi nghĩ, cả đời này, tôi sẽ chẳng bao giờ thay đổi cách nhìn của mình.
Yêu một người cần phải dùng mấy phần chân tâm mới có thể nguyện ý đồng cam cộng khổ cùng người ấy?.
Yêu một người, cần phải có dũng khí lớn đến mức nào mới có thể nguyện lòng cùng sống cùng chết với người ấy?
Cả thế giới quay lưng lại với tôi, nhưng họ lại quay lưng với cả thế giới.
Chính vì mối thâm tình ấy, Thượng Quan Tình tôi dù phải vứt bỏ sinh mạng cũng phải qua được cửa ải này.
Là sống hay chết, đối với tôi chẳng còn quan trọng. Thế gian đâu có cách nào để vẹn cả đôi đường, chẳng phụ Như Lai chẳng phụ khanh[1].
[1] Chẳng phụ Như Lai chẳng phụ khanh là tên tác phẩm của tác giả Tiểu Xuân – Trung Quốc. Cụm từ này cũng được dùng khi biểu thị sự khó xử, không biết làm thế nào để vẹn cả đôi đường.
Tôi không phụ được tình nghĩa của những người này, dù còn cách bằng lòng đón nhận.
Nhưng tôi cũng chẳng thể gánh vác nổi tội trạng đó.
Cho nên lần này hãy để tôi kiếm tìm một cách vẹn cả đôi đường.
Kết thúc cuộc bàn luận, tôi và Mạch Thiếu Nam rời khỏi căn phòng.
Hàng người đứng thẳng tắp trong sân nhà.
Ai nấy đều đeo mặt nạ, vừa thấy tôi bước ra, nhất loạt đều quỳ xuống.
Tôi có chút sửng sốt, Mạch Thiếu Nam nhìn tôi cười, đưa tay đeo chiếc mặt nạ lên, cũng quỳ xuống nền đất.
Sau đó, mấy người đồng thanh hô lớn: “Lục Quỷ tướng quân của môn phái Lê Quỷ tham kiến chưởng môn nhân Lê Quỷ môn”.
Hôm đó, ráng chiều đỏ ối như máu, không gian còn mang mấy phần ảm đạm.
Khắp nơi, hoa chẳng còn rơi, chỉ thấy mặt đất một màu lá vàng.
Tôi đứng trước cửa, trong mắt ngập đầy hình ảnh những chiếc mặt nạ cùng những dáng hình cao lớn chỉnh tề.
Trong lòng đột nhiên dấy lên một cảm giác không thể diễn tả.
Mộng say mộng tỉnh, mọi thứ đều như có như không, chúng tôi hừng hực khí thế lao vào trận chiến của chính mình, thế nhưng đó chỉ là bức hình thu nhỏ trong giấc mộng mà thôi. Cuối cùng cảnh tượng hoa trong gương trăng trong nước cũng chẳng còn lưu lại được chút gì.
Chúng tôi rõ ràng luôn ở bên nhau nhưng lại tựa hồ đang phải phân ly.
“Ha ha, những lúc như thế này, phải chăng nên có một chút rượu”, cố gắng lấy lại nụ cười, tôi hào hứng nói.
“Sớm đã chuẩn bị rồi”, Âu Dương Thiếu Nhiên bật dậy, hưng phấn nói.
Tôi đưa tay ra nhận lấy chén rượu.
Hương rượu nồng đậm ngập tràn khắp không gian, mắt tôi chăm chú nhìn chén rượu màu đỏ, lại nhìn ánh tà dương sắc máu kia, không kìm lòng được bất giác cảm thán: “Rượu ngon. Nào, hôm nay, chúng ta nâng chén tiễn ánh tà dương, cùng nhau ngắm mặt trời lặn, ngày mai sẽ là cảnh tượng phồn hoa”.
Ngửa cổ, tôi uống cạn chén rượu.
Vãn Dương, Vãn Dương.
Vị rượu quá mạnh…
“Đêm nay, chúng ta sẽ xuất phát, đi phát chẩn ngân lượng.”
“Tuân mệnh, Lê Sa chưởng môn.”
Tôi cười, ẩn sau ánh tà dương giọt lệ mơ hồ nào đó chẳng rơi, để ánh nắng vàng dần hong khô hạt nước long lanh trong suốt đó.
Có lẽ, tất cả mọi thứ đều là trò lừa bịp không cách nào quay lại. Đây là cục diện mà tôi bày ra, đây là trò chơi lời nguyền của vương quốc, là cuộc chiến của nàng Công chúa lọ lem cùng Quốc vương độc ác. Triều Lưu, là vị Quốc vương mà tôi phải giết trong trò chơi này. Còn tôi chính là nàng Công chúa lọ lem không nơi nương tựa. Những người này… đều là kỵ sĩ dũng cảm nhất trong trò chơi đó.
Tôi nhớ về sân đình phảng phất ánh tà dương đỏ ối như máu, nhớ đám lá vàng rơi đầy dưới chân, nhớ những người xếp thành hàng dài trước mặt, nhớ tư thế quỳ tựa những kỵ sĩ trong câu truyện cổ tích.
Khiến tôi hạnh phúc, cũng khiến tôi buồn đau, chính là những kỵ sĩ mà tôi trân quý nhất này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.