Quyển 1 - Chương 26: Nhờ ba đậu[1] mà dịch tả bùng phát
Hạ Tiểu Mạt
20/02/2014
[1] Cây ba đậu còn gọi là mắc vát, cóng khói, bã đậu, giang
tử, mãnh tử nhân, lão dương tử, ba nhân, mầm để, cây để, cây đết. Ba đậu là một
cây nhỡ cao 3 – 6 cm, cành nhẵn. Lá mọc so le, đầu nhọn, mép có răng cưa nhỏ,
dài 6 – 8 cm, rộng 4 – 5 cm, cuống nhỏ, dài 1 – 2 cm. Trông toàn thân cây thường
thấy một số lá màu đỏ nâu. Hoa mọc thành chùm dài 10 – 20 cm ở đầu cành, hoa
cái ở phía dưới, hoa đực ở đỉnh, cuống nhỏ dài 1 – 3 mm. Quả nang, nhẵn, màu
vàng nhạt, cao 2 cm, có 3 mảnh vỏ khi chín sẽ tách ra. Hạt hình trứng dài 10
mm, rộng 4 – 6 mm, ngoài có vỏ cứng, mờ, màu nâu xám (khác hạt thầu dầu bóng và
có vân). Người ta thường dùng hạt ba đậu ép thành dầu, mà dầu ba đậu là một loại
thuốc tẩy rất mạnh, với liều rất nhỏ (1/2 đến 2 giọt) đã gây tác dụng sau 1/2
giờ đến 1 giờ. Đi ngoài 5 – 10 lần, lúc đầu đặc, sau lỏng, bụng đau nhiều hay
ít, nóng ở hậu môn. Với liều cao hơn 2 giọt gây viêm ruột và có triệu chứng ngộ
độc. Nôn mửa, đi ngoài nhiều, toát mồ hôi và có thể dẫn đến tử vong, 10 – 20 giọt
đủ giết một con ngựa.
“Huynh nói hạt đậu đó là ba đậu?”
“Đúng”.
“Cũng tức là các huynh ăn ba đậu này mới bị đau bụng?”
“Đúng”.
“Bây giờ huynh có cử động được không?”
“Không thể”.
“Vậy thì tốt rồi. Xem ra huynh cũng chẳng làm được gì, thế thì rất xin lỗi, tôi phải đi đây”, tôi mỉm cười vui vẻ nói với hắn.
“…”, Giang Tả lặng thinh, không nói nên lời.
A ha ha!!! Ha ha!!!
Mọi người biết hai chữ may mắn được viết thế nào rồi chứ?
Biết người được Nữ thần May Mắn thương xót sẽ có dáng vẻ thế nào không?
A ha ha! Nhìn ở đây này, nhìn chỗ này này. Là tôi, người đó chính là tôi đây.
“Giang Tả, không cần phải nhìn tôi như thế. Tôi không thể yêu huynh. Huynh cũng không cần nhớ nhung yêu thương tôi làm gì, tôi đây chỉ là một truyền thuyết mà thôi”.
“Huynh nói hạt đậu đó là ba đậu?”
“Đúng”.
“Cũng tức là các huynh ăn ba đậu này mới bị đau bụng?”
“Đúng”.
“Bây giờ huynh có cử động được không?”
“Không thể”.
“Vậy thì tốt rồi. Xem ra huynh cũng chẳng làm được gì, thế thì rất xin lỗi, tôi phải đi đây”, tôi mỉm cười vui vẻ nói với hắn.
“…”, Giang Tả lặng thinh, không nói nên lời.
A ha ha!!! Ha ha!!!
Mọi người biết hai chữ may mắn được viết thế nào rồi chứ?
Biết người được Nữ thần May Mắn thương xót sẽ có dáng vẻ thế nào không?
A ha ha! Nhìn ở đây này, nhìn chỗ này này. Là tôi, người đó chính là tôi đây.
“Giang Tả, không cần phải nhìn tôi như thế. Tôi không thể yêu huynh. Huynh cũng không cần nhớ nhung yêu thương tôi làm gì, tôi đây chỉ là một truyền thuyết mà thôi”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.