Chương 42: Không... ĐỪNG MÀ...
Tô Mã Lệ
15/09/2021
"Những lời hắn hứa hẹn với cô đều là giả." Lương Hữu Cầm khẽ mỉm cười,
"Hắn nhất định sẽ bị bắt, cũng sẽ ngồi tù, hắn biết, nên hắn mới giả vờ
hứa hẹn với cô, đó cũng chỉ là những thủ đoạn để mê hoặc những cô gái
trẻ mà thôi."
Đường Cổ tức giận, "Không! Không phải là giả!"
Lương Hữu Cầm biết trong giai đoạn này cô vẫn không tiếp thu được, nhưng qua một thời gian nữa sẽ ổn, bà cười, "Cô cho tôi thời gian, tôi sẽ chứng minh cho cô thấy, những biểu hiện mà hắn xây dựng cho cô đều là giả dối."
Đường Cổ tức giận xoay người rời đi. Cô nhốt mình ở trong phòng hơn một tuần, cảnh sát và chuyên gia tâm lý đến nhưng cô cũng không ra gặp.
Có lần đang ăn cơm, Đường Cổ ngửi thấy mùi tanh, không chịu được nên vừa nôn khan vừa chạy vào toilet. Đợi đến lúc súc miệng xong đứng dậy, cô nhìn thấy cha mẹ đang đứng ở cửa với vẻ mặt khiếp sợ. Lúc này Đường Cổ mới nhận ra được có chuyện gì đó, cô cúi đầu nhìn xuống bụng. Chu kỳ kinh nguyệt lần trước xảy ra khi nào cô đã quên rồi.
Mẹ cô nhanh chóng đi đến, kéo cổ tay cô, "Đi, cùng mẹ đến bệnh viện..."
Đường Cổ sợ hãi trốn tránh, "Mẹ..."
Mẹ cô trừng mắt lên với cô, đôi mắt hàm chứa nước mắt, "Con đừng có mơ tưởng! Đây là đứa con hoang! Không có khả năng! Chỉ cần mẹ còn sống trên đời này, mẹ sẽ không để đứa con hoang kia tồn tại!"
"Không... đừng mà mẹ..." Đường Cổ khóc lóc cầu xin, "Mẹ... Không... Con xin mẹ..."
Nhưng bà không quan tâm mà kéo cô ra cửa, Đường Cổ vội túm ống tay áo của cha, "Cha... Con xin cha... Cha... Đừng mà..."
Tuy nhiên, Đường Cổ vẫn bị cha mẹ bắt ép lôi lên xe đến bệnh viện. Kết quả kiểm tra ra tới, cô đã sớm mang thai, hơn nữa, đã gần tháng rồi.
Cha mẹ lập tức sắp xếp để cô phẫu thuật sinh non, Đường Cổ cầu xin không có kết quả đành phải nghe theo. Cô cũng xin cha mẹ, về nhà mang bút và giấy vẽ của mình tới, cô muốn vẽ tranh trong lúc nằm trong viện.
Cha cô đi, để mẹ cô ở lại.
"Con muốn đi toilet." Đường Cổ nói với mẹ đang canh giữ ở bên. Bà đi theo cô, một tấc cũng không rời, "Được rồi."
Cô tiến vào trong căn phòng và đóng cửa lại, xuyên qua khẽ hở, cô thấy mẹ mình chần chừ hai giây rồi nhanh chóng chạy vào gian bên cạnh, bà vội vàng định đi WC xong để tiếp tục trông giữ Đường Cổ.
Nhân dịp cơ hội này, Đường Cổ không do dự xông ra ngoài. Cô chạy như bay ra ngoài, dường như còn nghe thấy tiếng mẹ mình đang hoảng loạn hô lên, "Đường Cổ..."
Đường Cổ vẫn luôn chạy về phía trước, cô vọt ra tới cổng bệnh viện, ngăn một chiếc taxi lại, nói với tài xế, "Nhanh lái xe..."
Tài xế nhìn cô qua gương chiếu hậu, cười sởn tóc gáy. Trong nháy mắt Đường Cổ thấy gương mặt kia, da đầu cô tê dại.
Là khỉ con!
"Mở cửa!" Cô vội vã mở cửa, nhưng không cách nào mở được.
Khỉ con khởi động xe, phi ra ngoài. Người phụ nữ đáng chết này, nếu không vì cô ta, "thằng nhỏ" của hắn cũng không bị phế. Nếu không phải do cô ta, hắn và đại ca sẽ không trở mặt đến nước này!
Cô ta chính là người gây ra tai họa!
Khỉ con phẫn nộ nhìn cô, "Người phụ nữ đáng chết này, tất cả là do cô!"
Hắn đạp chân ga với tư thế đồng quy vu tận, làm Đường Cổ sợ tới mức hét thất thanh, "A..."
"Cut!"
Sau khi đạo diễn kêu dừng, Diệp Phù từ trên xe xuống nhìn về phía Sầm Loan, anh đang hóa trang, tiếp theo là cảnh diễn của anh.
Trông anh càng có khí chất thuần thục, gương mặt đen đi nhiều, cằm mọc đầy râu, anh mặc trang phục tù nhân, mang còng tay, cơ thể vô cùng cao lớn, mặc dù ngồi, chân không duỗi nhưng cũng đủ để thấy nó dài thế nào.
Đường Cổ tức giận, "Không! Không phải là giả!"
Lương Hữu Cầm biết trong giai đoạn này cô vẫn không tiếp thu được, nhưng qua một thời gian nữa sẽ ổn, bà cười, "Cô cho tôi thời gian, tôi sẽ chứng minh cho cô thấy, những biểu hiện mà hắn xây dựng cho cô đều là giả dối."
Đường Cổ tức giận xoay người rời đi. Cô nhốt mình ở trong phòng hơn một tuần, cảnh sát và chuyên gia tâm lý đến nhưng cô cũng không ra gặp.
Có lần đang ăn cơm, Đường Cổ ngửi thấy mùi tanh, không chịu được nên vừa nôn khan vừa chạy vào toilet. Đợi đến lúc súc miệng xong đứng dậy, cô nhìn thấy cha mẹ đang đứng ở cửa với vẻ mặt khiếp sợ. Lúc này Đường Cổ mới nhận ra được có chuyện gì đó, cô cúi đầu nhìn xuống bụng. Chu kỳ kinh nguyệt lần trước xảy ra khi nào cô đã quên rồi.
Mẹ cô nhanh chóng đi đến, kéo cổ tay cô, "Đi, cùng mẹ đến bệnh viện..."
Đường Cổ sợ hãi trốn tránh, "Mẹ..."
Mẹ cô trừng mắt lên với cô, đôi mắt hàm chứa nước mắt, "Con đừng có mơ tưởng! Đây là đứa con hoang! Không có khả năng! Chỉ cần mẹ còn sống trên đời này, mẹ sẽ không để đứa con hoang kia tồn tại!"
"Không... đừng mà mẹ..." Đường Cổ khóc lóc cầu xin, "Mẹ... Không... Con xin mẹ..."
Nhưng bà không quan tâm mà kéo cô ra cửa, Đường Cổ vội túm ống tay áo của cha, "Cha... Con xin cha... Cha... Đừng mà..."
Tuy nhiên, Đường Cổ vẫn bị cha mẹ bắt ép lôi lên xe đến bệnh viện. Kết quả kiểm tra ra tới, cô đã sớm mang thai, hơn nữa, đã gần tháng rồi.
Cha mẹ lập tức sắp xếp để cô phẫu thuật sinh non, Đường Cổ cầu xin không có kết quả đành phải nghe theo. Cô cũng xin cha mẹ, về nhà mang bút và giấy vẽ của mình tới, cô muốn vẽ tranh trong lúc nằm trong viện.
Cha cô đi, để mẹ cô ở lại.
"Con muốn đi toilet." Đường Cổ nói với mẹ đang canh giữ ở bên. Bà đi theo cô, một tấc cũng không rời, "Được rồi."
Cô tiến vào trong căn phòng và đóng cửa lại, xuyên qua khẽ hở, cô thấy mẹ mình chần chừ hai giây rồi nhanh chóng chạy vào gian bên cạnh, bà vội vàng định đi WC xong để tiếp tục trông giữ Đường Cổ.
Nhân dịp cơ hội này, Đường Cổ không do dự xông ra ngoài. Cô chạy như bay ra ngoài, dường như còn nghe thấy tiếng mẹ mình đang hoảng loạn hô lên, "Đường Cổ..."
Đường Cổ vẫn luôn chạy về phía trước, cô vọt ra tới cổng bệnh viện, ngăn một chiếc taxi lại, nói với tài xế, "Nhanh lái xe..."
Tài xế nhìn cô qua gương chiếu hậu, cười sởn tóc gáy. Trong nháy mắt Đường Cổ thấy gương mặt kia, da đầu cô tê dại.
Là khỉ con!
"Mở cửa!" Cô vội vã mở cửa, nhưng không cách nào mở được.
Khỉ con khởi động xe, phi ra ngoài. Người phụ nữ đáng chết này, nếu không vì cô ta, "thằng nhỏ" của hắn cũng không bị phế. Nếu không phải do cô ta, hắn và đại ca sẽ không trở mặt đến nước này!
Cô ta chính là người gây ra tai họa!
Khỉ con phẫn nộ nhìn cô, "Người phụ nữ đáng chết này, tất cả là do cô!"
Hắn đạp chân ga với tư thế đồng quy vu tận, làm Đường Cổ sợ tới mức hét thất thanh, "A..."
"Cut!"
Sau khi đạo diễn kêu dừng, Diệp Phù từ trên xe xuống nhìn về phía Sầm Loan, anh đang hóa trang, tiếp theo là cảnh diễn của anh.
Trông anh càng có khí chất thuần thục, gương mặt đen đi nhiều, cằm mọc đầy râu, anh mặc trang phục tù nhân, mang còng tay, cơ thể vô cùng cao lớn, mặc dù ngồi, chân không duỗi nhưng cũng đủ để thấy nó dài thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.