Chương 55: Nghi vấn trùng điệp
Ái Hữu Đa Viễn
12/05/2021
Tiếu Lăng Nhi không thể ngờ mình say ngủ thiếp đi, sau khi tỉnh lại thì Quỷ Quái Môn đã xảy ra biến cố như vậy.
Khâu Sơ Hiền đã chết, Lữ Cẩm Hoài thì biến thành hung thủ giết người.
Tuy rằng ngày thường hắn cà lơ cà phất lưu manh vô lại, cũng thật là có hiềm khích với Khâu Sơ Hiền, nhưng nhìn thế nào cũng không giống kẻ sẽ giết hại đồng môn của mình.
"Sư thúc, sư phụ ta chắc chắn sẽ không giết người, cầu người nói giúp sư phụ vài câu, để chưởng môn buông tha sư phụ đi!"
"Sư thúc, sư phụ là người tốt, hắn chắc chắn sẽ không làm chuyện như vậy!"
Nhìn mấy đệ tử quỳ trên mặt đất đau khổ cầu xin, Tiếu Lăng Nhi bất đắc dĩ thở dài.
"Các ngươi mỗi ngày chạy tới chỗ này của ta cũng không có ích lợi gì a. Lữ Cẩm Hoài tự ý đột nhập đại lao, giết chết Khâu Sơ Hiền, là mọi người tận mắt chứng kiến. Môn chủ hạ lệnh truy bắt Lữ Cẩm Hoài cũng vẫn chưa nói muốn lấy mạng hắn, chỉ là muốn tra hỏi cho rõ ràng thôi."
"Nhưng Ngô sư thúc bọn họ đều nói sư phụ cùng một ruột với Khâu Sơ Hiền, hắn là muốn giết người diệt khẩu." Thanh Ngũ lau nước mắt nghẹn ngào. "Nói là truy bắt, trên thực tế là đã hạ tru sát lệnh (lệnh bắt được giết luôn) rồi!"
"Sau khi Khâu Sơ Hiền chết, xác chết liền bị một mồi lửa thiêu hủy sạch. Ta thấy căn bản chính là trong môn có kẻ quấy phá, hãm hại sư phụ!"
"Thanh Bình!" Mấy người kinh hoảng đẩy Thanh Bình một phen. "Sao ngươi có thể nói ra như vậy!"
"Ngươi nói cái gì?" Tay cầm chén trà có hơi khựng lại, Tiếu Lăng Nhi kinh ngạc không thôi. "Đã bị thiêu hủy? Là chuyện lúc nào?"
"Ngay sau khi Khâu Sơ Hiền chết, là Ngô sư thúc dẫn người vụng trộm thiêu hủy." Thanh Bình đè thấp giọng, liếc nhìn người bên cạnh một cái. "Nhị sư huynh, lấy thứ đó ra đi."
"Sư đệ, này......"
"Không sao, Tiếu sư thúc là người đáng tin cậy."
"Vậy được rồi." Hắn gật gật đầu, lấy từ trên người ra một cái bọc nhỏ đưa cho Thanh Bình. Thanh Bình mở bọc ra, là mấy khối xương cốt màu trắng.
"Ngô sư thúc sai đệ tử hắn nửa đêm nâng thi thể đi ra ngoài, mấy người chúng ta vụng trộm theo phía sau, chứng kiến bọn họ thiêu thi thể mất. Chờ mấy người kia đi rồi, chúng ta tiến lên đào ra lại, nhặt được mấy khối xương cốt."
"Đây là...... xương cổ?"
"Đúng, sư thúc người xem, bọn họ nói là sư phụ giết Khâu Sơ Hiền, trên cái thiết phiến còn dính độc. Theo lý thuyết sau khi trúng độc, độc tố xâm nhập, thấm vào máu cốt tủy, xương cốt sẽ biến thành màu đen. Nhưng trên xương này ngay cả một chút điểm đen cũng không có."
Tiếu Lăng Nhi cẩn thận xem xét: "Đây thực là xương cốt của Khâu Sơ Hiền?"
"Thiên chân vạn xác đó sư thúc. Ngô sư thúc cùng đệ tử trong môn nói là để thi thể Khâu Sơ Hiền ở sài phòng, kỳ thật trong quan tài kia trống rỗng! Sư thúc không tin thì có thể đi xem thử!"
"Việc này, các ngươi còn có từng nói với ai chưa?"
"Không có, chỉ nói với một mình sư thúc." Thanh Bình nói một cách chắc chắn, trên mặt Thanh Ngũ lại hiện lên một tia chần chờ, hắn dừng một chút, cũng gật đầu theo.
"Chuyện này, các ngươi đừng nói với những người khác. Nếu Ngô Lượng thật sự có vấn đề, chắc chắn sẽ giết người diệt khẩu. Các ngươi đi về trước, ngoan ngoãn đợi trong phòng, ngày thường nên làm cái gì thì tiếp tục làm, đừng cho người ta nhìn ra cái gì. Ta tự nhiên sẽ đi điều tra rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra."
"Đa tạ sư thúc!"
Vài người cảm kích dập đầu, sau đó đứng dậy lui ra ngoài. Lúc đi tới cửa Thanh Ngũ kéo Thanh Bình. "Thanh Bình, này... chuyện này, ta.... ta còn nói cho người khác......"
Thanh Bình hoảng sợ: "Cái gì? Ngươi còn nói với ai?"
"Là... chưởng môn." Thanh Ngũ lo lắng. "Nhưng mà ta chưa nói các ngươi cũng biết, có thể có chuyện gì không?"
Thanh Bình trầm tư trong chốc lát nói: "Ta nghĩ, chưởng môn cùng sư thúc ngày thường quan hệ tốt, nếu sư thúc có thể tin, chưởng môn cũng có thể tín nhiệm đi? Nói đã nói rồi, sư thúc nhất định cũng sẽ thương lượng cùng nàng. Ta tin tưởng chưởng môn sẽ cho sư phụ một công đạo."
"A, đây không phải mấy đồ đệ của họ Lữ à. Sao hả, lại chạy tới chỗ của Tiếu sư thúc khóc nhè?"
Ngăn lại bọn họ là đồ đệ Khâu Sơ Hiền. Mấy tên này bình thường tính cách cổ quái, lúc này càng bởi vì chuyện Lữ Cẩm Hoài giết sư phụ mình mà canh cánh trong lòng. Thanh Bình chán ghét liếc mắt xem thường.
"Hừ."
"Không cần đi cầu xin, sư phụ các ngươi chính là hung thủ giết người, hắn hẳn là phải chết!" Một tên trong đó phẫn hận nói: "Là Lữ Cẩm Hoài hãm hại sư phụ ta!"
"Ngươi đừng ngậm máu phun người! Sư phụ ngươi mới là người xấu!"
Mắt thấy mấy người chuẩn bị ẩu đả, giọng Tiếu Lăng Nhi truyền tới: "Mấy người các ngươi muốn làm gì?"
Nàng lãnh nghiêm mặt đi qua: "Vốn là đồng môn, muốn tự giết lẫn nhau sao?"
"Sư thúc...... Là bọn hắn—"
"Câm mồm, chuyện sư phụ các ngươi sẽ có người đi tra, ta không hy vọng các ngươi sẽ vì chuyện của tiền bối mà làm tổn thương hòa khí. Đều trở về hết cho ta, nếu lại để ta bắt gặp, ta nhất định sẽ không bỏ qua."
Một đám người phẫn nộ mà đi, Tiếu Lăng Nhi xoa xoa thái dương, tâm tình nặng nề. Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Thi thể Khâu Sơ Hiền bị thiêu hủy, Sở Nguyệt Đồng nàng chắc đã biết, hay là không biết?
Nghĩ đến chỗ của Sở Nguyệt Đồng tìm đáp án, lúc đến sân viện của nàng thì, kết quả là cửa phòng đóng chặt. Hỏi thủ vệ đệ tử, nói là sáng nay Sở Nguyệt Đồng ra ngoài.
"Nàng không có nói là đi đâu sao?"
"Không có, chỉ nói sẽ đi lâu một chút."
Người này chạy đi đâu rồi? Rõ ràng có việc muốn hỏi nàng.
Tiếu Lăng Nhi cảm thấy mất hứng, cũng không thể làm gì hơn. Quên đi, chờ nàng trở lại rồi hỏi cũng được, trước tiên qua bên sài phòng tìm hiểu một chút.
Xoay người đi về phía sài phòng – nơi cất giữ thi thể của Khâu Sơ Hiền.
Xa xa đã thấy có mấy đệ tử cầm kiếm canh trước cửa, vẻ mặt đều rất ngưng trọng.
"Tiếu sư thúc." Nhìn thấy Tiếu Lăng Nhi đến đây, bọn họ vội vàng khom người hành lễ.
"Thi thể Khâu Sơ Hiền còn ở trong này?"
"Dạ, môn chủ hạ lệnh, trước khi bắt được Lữ Cẩm Hoài, thi thể không được xảy ra vấn đề gì, để phòng ngừa có người động tay động chân."
"Ta muốn vào xem."
"Cái này..." Mấy người khó xử đáp: "Môn chủ nói, bất luận kẻ nào cũng không thể động vào thi thể. Sài phòng này đã bị phong kín."
"Ồ? Ta cũng không được sao?" Tiếu Lăng Nhi nhướng mày. "Ta chỉ là muốn nhìn thi thể bên trong có vùng dậy hay không, bằng không đêm qua sao lại thấy ở trong viện?"
"Sư thúc, người đừng nói giỡn, người đã chết, sao có thể đi ra? Nhất định là người nhìn lầm rồi."
"Cho nên ta mới muốn xác định là mình nhìn lầm hay không, mới tới đây." Tiếu Lăng Nhi từng bước tới gần. "Mở cửa ra."
"Sư thúc, người đừng làm khó dễ tiểu bối chúng ta!"
"Ta chỉ nhìn thử, cũng sẽ không có làm gì. Sao nào, các ngươi sợ ta động tay chân?"
"Không, không phải ý tứ này......"
"Để nàng xem."
Không biết khi nào thì Ngô Lượng đến đây, khuôn mặt ngăm đen mang theo ý cười.
"Sư muội, nghĩ thế nào mà lại muốn đến đây xem?"
"Chỉ là đêm qua lúc nửa mơ nửa tỉnh nhìn ra ngoài cửa sổ thấy có người, xem bóng dáng người nọ, có vài phần tương tự với Khâu Sơ Hiền, liền đến xem có phải bởi vì là oan hồn uổng mạng, nên mới nửa đêm làm chuyện ma quái không."
"Ha ha, sư muội hay thích nói đùa, hai đứa, mau mở cửa ra, để sư thúc các ngươi xem cẩn thận."
"Nhưng môn chủ nói......"
"Không sao, ta chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm trước môn chủ. Mau mở cửa."
"Dạ."
Cửa gỗ mở ra, một mùi hôi thối lập tức xông vào mũi. Tiếu Lăng Nhi cau mày che mũi, nhìn thấy một quan tài màu mực đặt chính giữa căn phòng.
"Sư muội ráng nhịn, thi thể này đã để vài ngày, sẽ có chút mùi." Ngô Lượng tiến lên mở quan tài ra. "Nhìn thấy đừng có sợ quá."
Thi thể trong quan tài đã bắt đầu hư thối, thân thể có chút biến dạng, sắc mặt trắng dọa người. Nhưng nhìn từ ngũ quan cùng thân hình kia, quả thật là Khâu Sơ Hiền không thể nghi ngờ.
Trên cổ hắn có mấy vết thương khá sâu, da thịt trương ra ngoài màu đỏ, không cần gần người, đã cảm giác được hàn khí trên thi thể. Tiếu Lăng Nhi bác bỏ giả thuyết có người làm giả thi thể đặt ở đây. Nhưng mà, cứ thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
"Sư muội đã nhìn rõ?"
Ngô Lượng đánh gãy trầm tư của nàng. "Khâu Sơ Hiền, quả thật là hoàn hảo nằm ở nơi này."
"Ừm. Xem ra quả thật là ta nhìn lầm rồi." Tiếu Lăng Nhi liếc mắt Ngô Lượng nhìn một cái. "Chúng ta vẫn là đi ra ngoài thôi, mùi ở chỗ này thật không dễ ngửi."
Cửa gỗ nặng nề đóng lại, ánh mắt Tiếu Lăng Nhi luôn luôn dò xét qua lại trên người Ngô Lượng. Có phải mình bị bọn Thanh Bình ảnh hưởng, mới có thể thấy Ngô Lượng hôm nay có chút quái?
"Sư muội, còn có chuyện gì sao?"
"Không có, chỉ thấy kỳ lạ, hôm nay sao không nhìn thấy môn chủ."
"À, sáng sớm môn chủ đã đi ra ngoài, đại khái là phải đến tối mới có thể trở lại. Nếu sư muội có việc, đến tối thì lại tới."
"Ừm, ta đã biết, đa tạ sư huynh nhắc nhở. Sư huynh phụng mệnh môn chủ ở đây trông một thi thể, cũng quả thật vất vả."
"Thân là người Quỷ Quái Môn, làm việc vì Quỷ Quái Môn, là chuyện đương nhiên. Sư muội trở về đừng quên dùng kim ngân thảo (*) tắm giặt lại. Mùi tử thi này sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị."
(*): tên một loại cây có tác dụng kháng khuẩn chống viêm
"Ta sẽ nhớ kỹ. Vậy, sư huynh, Lăng Nhi cáo từ trước."
Mắt thấy thân ảnh màu tím kia dần dần đi xa, trên mặt Ngô Lượng lộ ra một nụ cười quỷ dị. May mắn là vượt qua, đã biết là nàng nhất định sẽ đến xem mà.
Màn đêm bao trùm, lầu các ở Quỷ Quái Môn như được bọc bởi tấm lụa mực. Chỉ có ở một vài nơi phát ra ánh sáng hơi quỷ dị, là từ đuốc của môn nhân đi gác đêm.
"Thanh Bình, đã vào đêm, các ngươi muốn đi đâu thế?"
Thanh Bình bái chào mấy người thủ vệ, hàm hậu cười: "Đừng nhắc tới, chúng ta cũng không muốn đi. Nhưng hôm nay xảy ra xung đột với đồ đệ của Khâu sư thúc, bị sư thúc bắt gặp, liền phạt chúng ta làm việc cho nàng. Nàng hôm nay đến sài phòng bị nhiễm một thân mùi hôi, chịu không nổi, sai mấy người chúng ta lên núi hái kim ngân thảo về."
"Thế mấy đồ đệ của Khâu sư thúc đâu?"
"Bọn họ ấy à, bị bắt cọ rửa phòng cho Tiếu sư thúc rồi."
"Ha ha, sớm nói với các ngươi, Tiếu sư thúc không phải dễ trêu chọc!"
Thủ vệ đệ tử vỗ vỗ vai hắn, đồng tình nói: "Ta biết, chuyện của hai vị sư thúc cũng khiến các ngươi không dễ chịu. Nhưng dù sao đều là đồng môn, về sau vẫn còn phải sống chung với nhau. Lữ sư thúc còn chưa tìm được, chuyện gì cũng không thể đưa ra kết luận, ta tin tưởng, trong đó khẳng định là có hiểu lầm. Các ngươi đừng bởi vì chuyện này mà tổn thương hòa khí!"
"Ừm, ta biết, cám ơn ngươi quan tâm."
"Thôi, vậy các ngươi mau đi đi, đừng chậm trễ chuyện của Tiếu sư thúc. Nhớ rõ sớm trở về!"
"Được rồi."
Mấy người cầm theo giỏ trúc chạy lên núi, giơ đuốc tìm kiếm trong núi.
Trước mắt Thanh Bình sáng ngời: "Ở trong chỗ này, đại sư huynh nhị sư huynh, các huynh mau tới đây."
"Tìm được kim ngân thảo?"
Hai vị sư huynh nghe thấy tiếng của Thanh Bình, chạy nhanh qua, cầm xẻng bắt đầu đào.
"Đây chưa đủ, lấy nhiều chút đi, có lẽ về sau còn dùng. Chúng ta đi bên kia."
Ba người nháy mắt, tiếp tục tiến vào sâu trong núi.
Người vẫn ngồi xổm thấy ánh đuốc kia đã từ từ đi xa, hai mắt tối lóe ánh sáng trong đêm. Hắn đợi trong chốc lát, xác định sẽ không bị phát hiện, xoay người chạy tới bên kia.
- --
Đêm này tựa hồ không hề an bình.
Cùng đêm, bên trong phủ Lục Vương gia, một bóng đen dùng nội lực nhảy qua bức tường ngói đỏ, khom lưng tung người nhảy lên nóc nhà, nằm úp sấp ở trên quan sát động tĩnh bên dưới.
Bên trong phủ ánh đuốc chớp sáng, từng đội từng đội một toàn là thị vệ được trang bị đao kiếm đi tuần tra khắp phủ, cảnh giác quan sát động tĩnh bốn phía.
"Một, hai, ba, bốn, năm......"
Hắn che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt sắc bén, trong miệng khẽ nhẩm đếm, tính tỷ lệ tránh được bọn thị vệ này có bao nhiêu lớn.
Một bàn tay lặng yên không một tiếng động từ sau lưng hắn giơ qua, mạnh mẽ bịt miệng hắn, kẹp chặt người dưới thân.
"Ô......"
"Hư, đừng nhúc nhích, là ta."
"Thúc thúc?" Nghe ra giọng của Tả Chấn Thiên, tâm Mộ Dung Vũ mới tĩnh lại. Tả Chấn Thiên thu tay, trầm giọng mắng:
"Xú tiểu tử, lá gan ngươi không nhỏ đấy, gạt ta nói vào thành mua chút đồ bổ thân mình cho Tử Ngôn, lại vụng trộm chạy đến phủ Vương gia! Bị những người đó phát hiện, ngươi muốn chạy cũng chạy không được!"
"Không có, ta đã tới vài lần, mấy đội hộ vệ tuần tra này đều có quy luật, lúc nhiều nhất chỉ gặp phải hai đội. Ta có biện pháp tránh bọn họ."
"Chỉ vì Vân Sương Kiếm? Vũ Nhi, ngươi như vậy quá mức lỗ mãng."
"Hắn vũ nhục Ngự Kiếm sơn trang, ta nuốt không trôi khẩu khí này. Ta cũng không chỉ là vì Vân Sương Kiếm, ta còn muốn biết, Công Tôn Sở rốt cuộc là có liên quan gì tới chuyện nhà của ta hay không......"
"Tham kiến Lâm đại nhân!"
Hộ vệ tuần tra trong phủ đột nhiên nhất tề ngừng lại, hô lớn một tiếng. Tả Chấn Thiên vội vàng ra hiệu cho Mộ Dung Vũ chớ có lên tiếng.
Một nam nhân mặc trường bào xám tro, đeo đao, chậm rãi đi ra từ hành lang, nói với hộ vệ quỳ phía dưới: "Đều đứng lên đi."
Mộ Dung Vũ siết chặt mái ngói, giọng nói này, sao nghe quen quá vậy? Hắn rướn cổ muốn nhìn rõ, nhưng người nọ đưa lưng về phía bọn họ, chỉ nhìn được cái ót.
"Dạ!"
"Đêm nay bên trong phủ có gì dị thường không?"
"Hồi đại nhân, bên trong phủ thủ vệ sâm nghiêm, chúng thuộc hạ chiếu theo quy củ tuần tra khắp nơi, vẫn chưa thấy chỗ nào khả nghi."
"Như thế, rất tốt. Các ngươi......"
"Lâm đại nhân!"
Một gã hộ vệ vội vã chạy tới, hành lễ với nam nhân mặc trường bào: "Lâm đại nhân, tri phủ Liễu thành Liễu Thuần đại nhân cầu kiến Vương gia."
"Đêm hôm khuya khoắc, lúc này Vương gia đã sớm ngủ, hắn có nói là chuyện gì sao?"
"Không có, hắn chỉ nói có chuyện quan trọng muốn trực tiếp nói với Vương gia."
"Vậy, để hắn vào đi, ta đi bẩm báo Vương gia."
"Dạ!"
"Các ngươi cũng đừng quỳ nữa, tiếp tục làm chuyện của mình đi."
"Tuân lệnh."
Nhóm hộ vệ tiếp tục tuần tra hướng đông, nam nhân mặc trường bào xám tro tựa hồ là đã nhận ra cái gì, xoay người nhìn về phía chỗ Mộ Dung Vũ cùng Tả Chấn Thiên ẩn thân. Tả Chấn Thiên vội vàng đè đầu Mộ Dung Vũ xuống.
Dưới ánh lửa, khuôn mặt kia bị chiếu thành màu vàng, hai mắt hắn mang theo lệ khí, một vết sẹo thật dài kéo từ đuôi mắt đến dưới cằm.
Mộ Dung Vũ khiếp sợ mở to hai mắt.
Là Lâm Vệ.
Là người đi theo bên cạnh Mộ Dung Đường hơn hai mươi năm, từ trước khi mình sinh ra đã ở bên Mộ Dung Đường, đảm đương làm người phụ tá đắc lực cho cha. Sao hắn lại ở trong phủ Vương gia, còn thành thủ hạ của Công Tôn Sở?
- ------
Editor có lời muốn nói: bàng bang báng~ chương này không có hai nhân vật chính nha~
Ps: Lạnh quá~~~~
Khâu Sơ Hiền đã chết, Lữ Cẩm Hoài thì biến thành hung thủ giết người.
Tuy rằng ngày thường hắn cà lơ cà phất lưu manh vô lại, cũng thật là có hiềm khích với Khâu Sơ Hiền, nhưng nhìn thế nào cũng không giống kẻ sẽ giết hại đồng môn của mình.
"Sư thúc, sư phụ ta chắc chắn sẽ không giết người, cầu người nói giúp sư phụ vài câu, để chưởng môn buông tha sư phụ đi!"
"Sư thúc, sư phụ là người tốt, hắn chắc chắn sẽ không làm chuyện như vậy!"
Nhìn mấy đệ tử quỳ trên mặt đất đau khổ cầu xin, Tiếu Lăng Nhi bất đắc dĩ thở dài.
"Các ngươi mỗi ngày chạy tới chỗ này của ta cũng không có ích lợi gì a. Lữ Cẩm Hoài tự ý đột nhập đại lao, giết chết Khâu Sơ Hiền, là mọi người tận mắt chứng kiến. Môn chủ hạ lệnh truy bắt Lữ Cẩm Hoài cũng vẫn chưa nói muốn lấy mạng hắn, chỉ là muốn tra hỏi cho rõ ràng thôi."
"Nhưng Ngô sư thúc bọn họ đều nói sư phụ cùng một ruột với Khâu Sơ Hiền, hắn là muốn giết người diệt khẩu." Thanh Ngũ lau nước mắt nghẹn ngào. "Nói là truy bắt, trên thực tế là đã hạ tru sát lệnh (lệnh bắt được giết luôn) rồi!"
"Sau khi Khâu Sơ Hiền chết, xác chết liền bị một mồi lửa thiêu hủy sạch. Ta thấy căn bản chính là trong môn có kẻ quấy phá, hãm hại sư phụ!"
"Thanh Bình!" Mấy người kinh hoảng đẩy Thanh Bình một phen. "Sao ngươi có thể nói ra như vậy!"
"Ngươi nói cái gì?" Tay cầm chén trà có hơi khựng lại, Tiếu Lăng Nhi kinh ngạc không thôi. "Đã bị thiêu hủy? Là chuyện lúc nào?"
"Ngay sau khi Khâu Sơ Hiền chết, là Ngô sư thúc dẫn người vụng trộm thiêu hủy." Thanh Bình đè thấp giọng, liếc nhìn người bên cạnh một cái. "Nhị sư huynh, lấy thứ đó ra đi."
"Sư đệ, này......"
"Không sao, Tiếu sư thúc là người đáng tin cậy."
"Vậy được rồi." Hắn gật gật đầu, lấy từ trên người ra một cái bọc nhỏ đưa cho Thanh Bình. Thanh Bình mở bọc ra, là mấy khối xương cốt màu trắng.
"Ngô sư thúc sai đệ tử hắn nửa đêm nâng thi thể đi ra ngoài, mấy người chúng ta vụng trộm theo phía sau, chứng kiến bọn họ thiêu thi thể mất. Chờ mấy người kia đi rồi, chúng ta tiến lên đào ra lại, nhặt được mấy khối xương cốt."
"Đây là...... xương cổ?"
"Đúng, sư thúc người xem, bọn họ nói là sư phụ giết Khâu Sơ Hiền, trên cái thiết phiến còn dính độc. Theo lý thuyết sau khi trúng độc, độc tố xâm nhập, thấm vào máu cốt tủy, xương cốt sẽ biến thành màu đen. Nhưng trên xương này ngay cả một chút điểm đen cũng không có."
Tiếu Lăng Nhi cẩn thận xem xét: "Đây thực là xương cốt của Khâu Sơ Hiền?"
"Thiên chân vạn xác đó sư thúc. Ngô sư thúc cùng đệ tử trong môn nói là để thi thể Khâu Sơ Hiền ở sài phòng, kỳ thật trong quan tài kia trống rỗng! Sư thúc không tin thì có thể đi xem thử!"
"Việc này, các ngươi còn có từng nói với ai chưa?"
"Không có, chỉ nói với một mình sư thúc." Thanh Bình nói một cách chắc chắn, trên mặt Thanh Ngũ lại hiện lên một tia chần chờ, hắn dừng một chút, cũng gật đầu theo.
"Chuyện này, các ngươi đừng nói với những người khác. Nếu Ngô Lượng thật sự có vấn đề, chắc chắn sẽ giết người diệt khẩu. Các ngươi đi về trước, ngoan ngoãn đợi trong phòng, ngày thường nên làm cái gì thì tiếp tục làm, đừng cho người ta nhìn ra cái gì. Ta tự nhiên sẽ đi điều tra rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra."
"Đa tạ sư thúc!"
Vài người cảm kích dập đầu, sau đó đứng dậy lui ra ngoài. Lúc đi tới cửa Thanh Ngũ kéo Thanh Bình. "Thanh Bình, này... chuyện này, ta.... ta còn nói cho người khác......"
Thanh Bình hoảng sợ: "Cái gì? Ngươi còn nói với ai?"
"Là... chưởng môn." Thanh Ngũ lo lắng. "Nhưng mà ta chưa nói các ngươi cũng biết, có thể có chuyện gì không?"
Thanh Bình trầm tư trong chốc lát nói: "Ta nghĩ, chưởng môn cùng sư thúc ngày thường quan hệ tốt, nếu sư thúc có thể tin, chưởng môn cũng có thể tín nhiệm đi? Nói đã nói rồi, sư thúc nhất định cũng sẽ thương lượng cùng nàng. Ta tin tưởng chưởng môn sẽ cho sư phụ một công đạo."
"A, đây không phải mấy đồ đệ của họ Lữ à. Sao hả, lại chạy tới chỗ của Tiếu sư thúc khóc nhè?"
Ngăn lại bọn họ là đồ đệ Khâu Sơ Hiền. Mấy tên này bình thường tính cách cổ quái, lúc này càng bởi vì chuyện Lữ Cẩm Hoài giết sư phụ mình mà canh cánh trong lòng. Thanh Bình chán ghét liếc mắt xem thường.
"Hừ."
"Không cần đi cầu xin, sư phụ các ngươi chính là hung thủ giết người, hắn hẳn là phải chết!" Một tên trong đó phẫn hận nói: "Là Lữ Cẩm Hoài hãm hại sư phụ ta!"
"Ngươi đừng ngậm máu phun người! Sư phụ ngươi mới là người xấu!"
Mắt thấy mấy người chuẩn bị ẩu đả, giọng Tiếu Lăng Nhi truyền tới: "Mấy người các ngươi muốn làm gì?"
Nàng lãnh nghiêm mặt đi qua: "Vốn là đồng môn, muốn tự giết lẫn nhau sao?"
"Sư thúc...... Là bọn hắn—"
"Câm mồm, chuyện sư phụ các ngươi sẽ có người đi tra, ta không hy vọng các ngươi sẽ vì chuyện của tiền bối mà làm tổn thương hòa khí. Đều trở về hết cho ta, nếu lại để ta bắt gặp, ta nhất định sẽ không bỏ qua."
Một đám người phẫn nộ mà đi, Tiếu Lăng Nhi xoa xoa thái dương, tâm tình nặng nề. Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Thi thể Khâu Sơ Hiền bị thiêu hủy, Sở Nguyệt Đồng nàng chắc đã biết, hay là không biết?
Nghĩ đến chỗ của Sở Nguyệt Đồng tìm đáp án, lúc đến sân viện của nàng thì, kết quả là cửa phòng đóng chặt. Hỏi thủ vệ đệ tử, nói là sáng nay Sở Nguyệt Đồng ra ngoài.
"Nàng không có nói là đi đâu sao?"
"Không có, chỉ nói sẽ đi lâu một chút."
Người này chạy đi đâu rồi? Rõ ràng có việc muốn hỏi nàng.
Tiếu Lăng Nhi cảm thấy mất hứng, cũng không thể làm gì hơn. Quên đi, chờ nàng trở lại rồi hỏi cũng được, trước tiên qua bên sài phòng tìm hiểu một chút.
Xoay người đi về phía sài phòng – nơi cất giữ thi thể của Khâu Sơ Hiền.
Xa xa đã thấy có mấy đệ tử cầm kiếm canh trước cửa, vẻ mặt đều rất ngưng trọng.
"Tiếu sư thúc." Nhìn thấy Tiếu Lăng Nhi đến đây, bọn họ vội vàng khom người hành lễ.
"Thi thể Khâu Sơ Hiền còn ở trong này?"
"Dạ, môn chủ hạ lệnh, trước khi bắt được Lữ Cẩm Hoài, thi thể không được xảy ra vấn đề gì, để phòng ngừa có người động tay động chân."
"Ta muốn vào xem."
"Cái này..." Mấy người khó xử đáp: "Môn chủ nói, bất luận kẻ nào cũng không thể động vào thi thể. Sài phòng này đã bị phong kín."
"Ồ? Ta cũng không được sao?" Tiếu Lăng Nhi nhướng mày. "Ta chỉ là muốn nhìn thi thể bên trong có vùng dậy hay không, bằng không đêm qua sao lại thấy ở trong viện?"
"Sư thúc, người đừng nói giỡn, người đã chết, sao có thể đi ra? Nhất định là người nhìn lầm rồi."
"Cho nên ta mới muốn xác định là mình nhìn lầm hay không, mới tới đây." Tiếu Lăng Nhi từng bước tới gần. "Mở cửa ra."
"Sư thúc, người đừng làm khó dễ tiểu bối chúng ta!"
"Ta chỉ nhìn thử, cũng sẽ không có làm gì. Sao nào, các ngươi sợ ta động tay chân?"
"Không, không phải ý tứ này......"
"Để nàng xem."
Không biết khi nào thì Ngô Lượng đến đây, khuôn mặt ngăm đen mang theo ý cười.
"Sư muội, nghĩ thế nào mà lại muốn đến đây xem?"
"Chỉ là đêm qua lúc nửa mơ nửa tỉnh nhìn ra ngoài cửa sổ thấy có người, xem bóng dáng người nọ, có vài phần tương tự với Khâu Sơ Hiền, liền đến xem có phải bởi vì là oan hồn uổng mạng, nên mới nửa đêm làm chuyện ma quái không."
"Ha ha, sư muội hay thích nói đùa, hai đứa, mau mở cửa ra, để sư thúc các ngươi xem cẩn thận."
"Nhưng môn chủ nói......"
"Không sao, ta chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm trước môn chủ. Mau mở cửa."
"Dạ."
Cửa gỗ mở ra, một mùi hôi thối lập tức xông vào mũi. Tiếu Lăng Nhi cau mày che mũi, nhìn thấy một quan tài màu mực đặt chính giữa căn phòng.
"Sư muội ráng nhịn, thi thể này đã để vài ngày, sẽ có chút mùi." Ngô Lượng tiến lên mở quan tài ra. "Nhìn thấy đừng có sợ quá."
Thi thể trong quan tài đã bắt đầu hư thối, thân thể có chút biến dạng, sắc mặt trắng dọa người. Nhưng nhìn từ ngũ quan cùng thân hình kia, quả thật là Khâu Sơ Hiền không thể nghi ngờ.
Trên cổ hắn có mấy vết thương khá sâu, da thịt trương ra ngoài màu đỏ, không cần gần người, đã cảm giác được hàn khí trên thi thể. Tiếu Lăng Nhi bác bỏ giả thuyết có người làm giả thi thể đặt ở đây. Nhưng mà, cứ thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
"Sư muội đã nhìn rõ?"
Ngô Lượng đánh gãy trầm tư của nàng. "Khâu Sơ Hiền, quả thật là hoàn hảo nằm ở nơi này."
"Ừm. Xem ra quả thật là ta nhìn lầm rồi." Tiếu Lăng Nhi liếc mắt Ngô Lượng nhìn một cái. "Chúng ta vẫn là đi ra ngoài thôi, mùi ở chỗ này thật không dễ ngửi."
Cửa gỗ nặng nề đóng lại, ánh mắt Tiếu Lăng Nhi luôn luôn dò xét qua lại trên người Ngô Lượng. Có phải mình bị bọn Thanh Bình ảnh hưởng, mới có thể thấy Ngô Lượng hôm nay có chút quái?
"Sư muội, còn có chuyện gì sao?"
"Không có, chỉ thấy kỳ lạ, hôm nay sao không nhìn thấy môn chủ."
"À, sáng sớm môn chủ đã đi ra ngoài, đại khái là phải đến tối mới có thể trở lại. Nếu sư muội có việc, đến tối thì lại tới."
"Ừm, ta đã biết, đa tạ sư huynh nhắc nhở. Sư huynh phụng mệnh môn chủ ở đây trông một thi thể, cũng quả thật vất vả."
"Thân là người Quỷ Quái Môn, làm việc vì Quỷ Quái Môn, là chuyện đương nhiên. Sư muội trở về đừng quên dùng kim ngân thảo (*) tắm giặt lại. Mùi tử thi này sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị."
(*): tên một loại cây có tác dụng kháng khuẩn chống viêm
"Ta sẽ nhớ kỹ. Vậy, sư huynh, Lăng Nhi cáo từ trước."
Mắt thấy thân ảnh màu tím kia dần dần đi xa, trên mặt Ngô Lượng lộ ra một nụ cười quỷ dị. May mắn là vượt qua, đã biết là nàng nhất định sẽ đến xem mà.
Màn đêm bao trùm, lầu các ở Quỷ Quái Môn như được bọc bởi tấm lụa mực. Chỉ có ở một vài nơi phát ra ánh sáng hơi quỷ dị, là từ đuốc của môn nhân đi gác đêm.
"Thanh Bình, đã vào đêm, các ngươi muốn đi đâu thế?"
Thanh Bình bái chào mấy người thủ vệ, hàm hậu cười: "Đừng nhắc tới, chúng ta cũng không muốn đi. Nhưng hôm nay xảy ra xung đột với đồ đệ của Khâu sư thúc, bị sư thúc bắt gặp, liền phạt chúng ta làm việc cho nàng. Nàng hôm nay đến sài phòng bị nhiễm một thân mùi hôi, chịu không nổi, sai mấy người chúng ta lên núi hái kim ngân thảo về."
"Thế mấy đồ đệ của Khâu sư thúc đâu?"
"Bọn họ ấy à, bị bắt cọ rửa phòng cho Tiếu sư thúc rồi."
"Ha ha, sớm nói với các ngươi, Tiếu sư thúc không phải dễ trêu chọc!"
Thủ vệ đệ tử vỗ vỗ vai hắn, đồng tình nói: "Ta biết, chuyện của hai vị sư thúc cũng khiến các ngươi không dễ chịu. Nhưng dù sao đều là đồng môn, về sau vẫn còn phải sống chung với nhau. Lữ sư thúc còn chưa tìm được, chuyện gì cũng không thể đưa ra kết luận, ta tin tưởng, trong đó khẳng định là có hiểu lầm. Các ngươi đừng bởi vì chuyện này mà tổn thương hòa khí!"
"Ừm, ta biết, cám ơn ngươi quan tâm."
"Thôi, vậy các ngươi mau đi đi, đừng chậm trễ chuyện của Tiếu sư thúc. Nhớ rõ sớm trở về!"
"Được rồi."
Mấy người cầm theo giỏ trúc chạy lên núi, giơ đuốc tìm kiếm trong núi.
Trước mắt Thanh Bình sáng ngời: "Ở trong chỗ này, đại sư huynh nhị sư huynh, các huynh mau tới đây."
"Tìm được kim ngân thảo?"
Hai vị sư huynh nghe thấy tiếng của Thanh Bình, chạy nhanh qua, cầm xẻng bắt đầu đào.
"Đây chưa đủ, lấy nhiều chút đi, có lẽ về sau còn dùng. Chúng ta đi bên kia."
Ba người nháy mắt, tiếp tục tiến vào sâu trong núi.
Người vẫn ngồi xổm thấy ánh đuốc kia đã từ từ đi xa, hai mắt tối lóe ánh sáng trong đêm. Hắn đợi trong chốc lát, xác định sẽ không bị phát hiện, xoay người chạy tới bên kia.
- --
Đêm này tựa hồ không hề an bình.
Cùng đêm, bên trong phủ Lục Vương gia, một bóng đen dùng nội lực nhảy qua bức tường ngói đỏ, khom lưng tung người nhảy lên nóc nhà, nằm úp sấp ở trên quan sát động tĩnh bên dưới.
Bên trong phủ ánh đuốc chớp sáng, từng đội từng đội một toàn là thị vệ được trang bị đao kiếm đi tuần tra khắp phủ, cảnh giác quan sát động tĩnh bốn phía.
"Một, hai, ba, bốn, năm......"
Hắn che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt sắc bén, trong miệng khẽ nhẩm đếm, tính tỷ lệ tránh được bọn thị vệ này có bao nhiêu lớn.
Một bàn tay lặng yên không một tiếng động từ sau lưng hắn giơ qua, mạnh mẽ bịt miệng hắn, kẹp chặt người dưới thân.
"Ô......"
"Hư, đừng nhúc nhích, là ta."
"Thúc thúc?" Nghe ra giọng của Tả Chấn Thiên, tâm Mộ Dung Vũ mới tĩnh lại. Tả Chấn Thiên thu tay, trầm giọng mắng:
"Xú tiểu tử, lá gan ngươi không nhỏ đấy, gạt ta nói vào thành mua chút đồ bổ thân mình cho Tử Ngôn, lại vụng trộm chạy đến phủ Vương gia! Bị những người đó phát hiện, ngươi muốn chạy cũng chạy không được!"
"Không có, ta đã tới vài lần, mấy đội hộ vệ tuần tra này đều có quy luật, lúc nhiều nhất chỉ gặp phải hai đội. Ta có biện pháp tránh bọn họ."
"Chỉ vì Vân Sương Kiếm? Vũ Nhi, ngươi như vậy quá mức lỗ mãng."
"Hắn vũ nhục Ngự Kiếm sơn trang, ta nuốt không trôi khẩu khí này. Ta cũng không chỉ là vì Vân Sương Kiếm, ta còn muốn biết, Công Tôn Sở rốt cuộc là có liên quan gì tới chuyện nhà của ta hay không......"
"Tham kiến Lâm đại nhân!"
Hộ vệ tuần tra trong phủ đột nhiên nhất tề ngừng lại, hô lớn một tiếng. Tả Chấn Thiên vội vàng ra hiệu cho Mộ Dung Vũ chớ có lên tiếng.
Một nam nhân mặc trường bào xám tro, đeo đao, chậm rãi đi ra từ hành lang, nói với hộ vệ quỳ phía dưới: "Đều đứng lên đi."
Mộ Dung Vũ siết chặt mái ngói, giọng nói này, sao nghe quen quá vậy? Hắn rướn cổ muốn nhìn rõ, nhưng người nọ đưa lưng về phía bọn họ, chỉ nhìn được cái ót.
"Dạ!"
"Đêm nay bên trong phủ có gì dị thường không?"
"Hồi đại nhân, bên trong phủ thủ vệ sâm nghiêm, chúng thuộc hạ chiếu theo quy củ tuần tra khắp nơi, vẫn chưa thấy chỗ nào khả nghi."
"Như thế, rất tốt. Các ngươi......"
"Lâm đại nhân!"
Một gã hộ vệ vội vã chạy tới, hành lễ với nam nhân mặc trường bào: "Lâm đại nhân, tri phủ Liễu thành Liễu Thuần đại nhân cầu kiến Vương gia."
"Đêm hôm khuya khoắc, lúc này Vương gia đã sớm ngủ, hắn có nói là chuyện gì sao?"
"Không có, hắn chỉ nói có chuyện quan trọng muốn trực tiếp nói với Vương gia."
"Vậy, để hắn vào đi, ta đi bẩm báo Vương gia."
"Dạ!"
"Các ngươi cũng đừng quỳ nữa, tiếp tục làm chuyện của mình đi."
"Tuân lệnh."
Nhóm hộ vệ tiếp tục tuần tra hướng đông, nam nhân mặc trường bào xám tro tựa hồ là đã nhận ra cái gì, xoay người nhìn về phía chỗ Mộ Dung Vũ cùng Tả Chấn Thiên ẩn thân. Tả Chấn Thiên vội vàng đè đầu Mộ Dung Vũ xuống.
Dưới ánh lửa, khuôn mặt kia bị chiếu thành màu vàng, hai mắt hắn mang theo lệ khí, một vết sẹo thật dài kéo từ đuôi mắt đến dưới cằm.
Mộ Dung Vũ khiếp sợ mở to hai mắt.
Là Lâm Vệ.
Là người đi theo bên cạnh Mộ Dung Đường hơn hai mươi năm, từ trước khi mình sinh ra đã ở bên Mộ Dung Đường, đảm đương làm người phụ tá đắc lực cho cha. Sao hắn lại ở trong phủ Vương gia, còn thành thủ hạ của Công Tôn Sở?
- ------
Editor có lời muốn nói: bàng bang báng~ chương này không có hai nhân vật chính nha~
Ps: Lạnh quá~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.