Chương 475: Vạn Sự Thông
✧๖ۣۜSaya✨๖ۣۜYuki✧
15/10/2017
Dương Thiên cùng Liệt Viêm Kình bị cột sáng bao
trùm. Một lúc lâu sau, hai người phát hiện mình đang đứng ở một nơi xa
lạ, trước mặt bọn hắn là một lão giả đang cầm theo một cuốn sổ ghi chép. Dương Thiên liền hỏi:
- Ngươi là?
Lão giả đáp:
- Ta là quản sự của tổng bộ Thánh Anh Tông tại Linh Giới. Hai người các ngươi hẳn là vừa từ Thủy Hoàng Giới đến đây?
- Tổng bộ?
Lão giả gật đầu:
- Lẽ nào ngươi không biết Thánh Anh Tông tại Thủy Hoàng Giới chẳng qua chỉ là một phân bộ của chúng ta sao? Ài, quả nhiên là ếch ngồi đáy giếng. Được rồi, không nói nhiều nữa, đây là lệnh bài thân phận, các ngươi dùng linh lực lưu lại ấn ký trên đó liền có thể thoải mái lưu hành tại đây.
Nhận lấy hai tấm lệnh bài, Dương Thiên đưa cho Liệt Viêm Kình một cái. Hai người lưu lại ấn ký sau đó liền rời khỏi nơi này. Đi ra bên ngoài, Dương Thiên ngẩn đầu nhìn lên bầu trời, thấp giọng:
- Linh Giới, ta đã quay lại. Đám lão già kia, ngoan ngoãn rửa cổ chờ ta đến lấy đi.
Liệt Viêm Kình đứng ngay gần đó nghe rõ từng lời Dương Thiên nói, khóe miệng nhếch lên nụ cười :
- Xem ra kẻ thù của ngươi tại Linh Giới rất nhiều.
Dương Thiên quay sang :
- Ngươi sợ ? Những lão già kia, không có bất kỳ ai là yếu hơn ngươi. Nếu sợ liền đi đi.
Liệt Viêm Kình cười to :
- Sợ? Liệt Viêm Kình ta không biết chữ “sợ” viết như thế nào. Bọn hắn mạnh thì đã sao, ta chỉ cần trở lên mạnh hơn là được. Dương Thiên, linh cảm của ta nói rằng đi cùng với ngươi sẽ khiến tu vị ta tăng tiến rất nhanh, gặp được nhiều đối thủ mạnh, là cơ hội ngàn năm có một. Hi vọng ngươi không khiến ta thất vọng.
Dương Thiên cũng cười:
- Yên tâm, ta đã đồng ý để ngươi cùng đi, chuyện tốt nhất định sẽ không thiếu phần của ngươi.
Dương Thiên nói câu này chứng tỏ hắn đã xem Liệt Viêm Kình là bằng hữu. Không phải vì vấn đề lợi ích, chỉ là vì Dương Thiên cảm thấy tên này rất hợp với hắn mà thôi.
Hai người trò chuyện vui vẻ một hồi, Liệt Viêm Kình mới hỏi:
- Tiếp theo chúng ta sẽ đi nơi nào?
Dương Thiên suy nghĩ vài giây rồi nói:
- Ta có hứa với một lão già giúp hắn làm một chuyện. Vậy thì đến Linh Kiếm Các trước đi.
- Linh Kiếm Các? Tốt, chúng ta đi thôi.
Dương Thiên tiến lên vài bước rồi dừng lại, vẻ mặt chuyển sang nghiêm trọng. Liệt Viêm Kình nghi hoặc:
- Có chuyện gì sao?
Dương Thiên gật đầu:
- Phải, có một chuyện rất quan trọng mà ta đã vô tình quên mất.
- Là chuyện gì?
- Ta quên hỏi lão già kia đường đến Linh Kiếm Các!
Bình tĩnh như Liệt Viêm Kình cũng bị Dương Thiên làm cho trợn mắt. Linh Giới rộng lớn vô cùng, muốn tìm một môn phái bình thường còn khó hơn lên trời. Cố giữ tia hi vọng cuối cùng:
- Linh Kiếm Các là một môn phái rất lớn?
Dương Thiên hơi suy ngẫm một chút rồi lắc đầu:
- Lão già kia bất quá cũng chỉ là Đại Thừa sơ kỳ. Theo ta đoán Linh Kiếm Các cũng là một môn phái lớn, nhưng đặt tại toàn thể Linh Giới vẫn chưa đủ tư cách bước vào hàng ngũ đỉnh phong.
- Vậy làm sao chúng ta có thể tìm thấy bọn họ?
Dương Thiên thở ra một hơi:
- Ài, thôi vậy, trước tiên đi gặp một vị lão bằng hữu. Hắn tự xưng là Vạn Sự Thông, tuy chưa đến mức cái gì cũng biết nhưng hỏi về một môn phái lớn hẳn là không có vấn đề gì.
Liệt Viêm Kình vừa mới đến Linh Giới, chưa quen thuộc sự tình nơi này. Mọi chuyện đều nghe theo sắp đặt của Dương Thiên. Mua một tấm bản đồ, Dương Thiên cơ bản đã xác định được mình đang ở đâu tại Linh Giới. Tính toán đường đi một chút, hai người lập tức khởi hành tìm tên Vạn Sự Thông kia.
May mắn nơi này cũng không cách chỗ ở của Vạn Sự Thông quá xa. Dương Thiên lựa chọn con đường thuận lợi nhất, chỉ tiêu tốn 2 tháng liền đến nơi. Đây là một tòa thành tầm trung, số lượng tu sĩ trong thành chỉ vào khoảng vài triệu. So với Linh Giới rộng lớn, đây cũng không tính là quá đông.
Trước khi vào thành, Dương Thiên cẩn thận sử dụng Dịch Dung Thuật, sau đó dùng Chướng Pháp Nhãn ngăn cản kẻ cố gắng nhìn trộm mới đi vào. Thấy vậy, Liệt Viêm Kình cười nhạt:
- Xem ra ngươi trước kia đã làm vài việc không dám gặp mặt người khác a.
Dương Thiên đáp:
- Ta chỉ không muốn có thêm phiền phức mà thôi.
Hai người đi vào trong thành, Dương Thiên dựa theo trí nhớ tìm đến một con hẻm nhỏ. Vòng vèo một hồi, hai người đã đứng trước một căn nhà tranh đơn sơ. Trước nhà có một lão giả đầu hói, bụng phệ đang cầm một cái quạt phe phảy. Bên cạnh hắn là một bình trà cùng một lý trà đang bốc khói nghi ngút. Lão giả nhẹ nhàng đưa ly trà lên miệng uống một hơi, điệu bộ rất thư sướng.
Dương Thiên tiến đến, thản nhiên ngồi vào cái ghế bên cạnh, cầm lấy một cái ly khác rót đầy rồi đưa lên miệng thưởng thức. Lão giả đặt tên lên vai Dương Thiên, giọng nói hiền từ nhưng lại mang theo chút uy hiếp:
- Tiểu huynh đệ, uống xong thì mau đứng lên. Chiếc ghế này không phải ai cũng ngồi được.
Dương Thiên hất tay lão giả ra:
- Lão già nhà ngươi thật sự biết diễn, còn làm bộ hiền từ trước mặt ta. Hôm nay ta đến đây là có một chuyện muốn hỏi ngươi.
Lão giả hơi giật mình:
- Tiểu huynh đệ, chúng ta có quen biết nhau sao.
Dương Thiên ngầm ra hiệu, Liệt Viêm Kình lập tức phóng ra một cái cấm chế cách âm bao phủ lấy bọn họ. Bỏ đi Dịch Dung Thuật cùng Chướng Pháp Nhãn, dung mạo thực sự của Dương Thiên hiện ra. Hắn mỉm cười nói:
- Có nhận ra ta không?
Cả người lão giả như nhảy dựng lên, đánh rơi ly trà trên tay. Hắn lắp bắp nói :
- Ngươi, ngươi, ngươi là…Dương Thiên !
Trước kia công pháp Dương Thiên tu luyện không có công năng trú nhan. Tuy vậy, do tăng tiến tu vị quá nhanh khiến chó quá trình lão hóa chậm đi rất nhiều. Lần đầu tiên gặp Vạn Sự Thông, vẻ bề ngoài của Dương Thiên chỉ vào khoảng 30, 31 tuổi. Mặc dù nhìn hơi khác so với hiện tại nhưng Vạn Sự Thông vẫn dễ dàng nhận ra được. Hơn nữa trực giác nói cho hắn biết, kẻ ở trước mặt hắn không phải là giả mạo. Dám mạo danh Sát Thần Dương Thiên, chẳng lẽ ngại mạng mình quá dài hay sao ?
Dương Thiên bật cười :
- Ngươi cho rằng tại Linh Giới này có kẻ nào dám mạo danh ta sao ?
Phải mất một hồi lâu lão giả mới bình tĩnh lại. Hắn lắc cái bụng mỡ của mình để ngồi thẳng dậy rồi nói :
- Dương Thiên, không phải ngươi đã phi thăng Tiên Giới gần ngàn năm rồi hay sao ? Tại sao lại xuất hiện ở đây. Còn có, tu vị của ngươi…
Vạn Sự Thông tu vị cũng là Đại Thừa sơ kỳ. Trong điều kiện Dương Thiên không có ý giấu giếm hắn liền dễ dàng nhìn ra được. Dương Thiên cũng không muốn nói đến những chuyện này :
- Có chút việc cần phải giải quyết. Ngươi cũng đừng hỏi nhiều, đối với ngươi không có lợi. Được rồi, hôm nay ta đến tìm ngươi không phải là để thăm hỏi bằng hữu hay ôn lại chuyện xưa gì. Mau nói cho ta biết vị trí của một môn phái gọi là Linh Kiếm Các.
Lão giả cũng đã sớm quen với tác phong hành sự của Dương Thiên, hắn suy nghĩ một lát rồi đáp :
- Môn phái có tên là Linh Kiếm Các tại Linh Giới cũng khá nhiều. Ta biết được 4 cái, không biết ngươi muốn nói đến Linh Kiếm Các nào ?
Dương Thiên ngẩn ra, hắn không ngờ cái tên Linh Kiếm Các lại được ưa chuộng như vậy.
- Chuyện này ta cũng không rõ lắm. Chỉ biết Linh Kiếm Các này có một vị Đại Thừa kỳ đã mất tích nhiều năm, để lại cho con gái quản lý.
- Ngươi muốn nói đến Linh Kiếm Các ở Kiếm Mộ ?
Dương Thiên vui mừng :
- Ngươi biết nơi đó ?
Lão giả gật đầu :
- Ta từng được lão môn chủ của Linh Kiếm Các mời đến thưởng kiếm. Tên kia tu vị cũng khá, niềm đam mê với kiếm gần như là vô tận. Nghe nói vài trăm năm trước đã ra đi tìm kiếm tài liệu luyện thành một kiệt tác để đời, đến nay vẫn chưa thấy trở về.
Dương Thiên vỗ tay :
- Không sai, chính là nó. Mau cho ta vị trí cùng bản đồ đến nơi đó.
Lão giả gật đầu, lấy ra một tấm ngọc giản, dùng thần thức khắc lại chi tiết theo trí nhớ của hắn. Thu hồi ngọc giản, Dương Thiên đứng lên nói :
- Vạn Sự Thông, ta đi trước. Lần sau gặp lại nhất định sẽ mời người uống rượu.
Vạn Sự Thông vẻ mặt khó coi, nhỏ giọng :
- Tốt nhất là đừng gặp lại.
Dương Thiên nhíu mày :
- Ngươi vừa nói gì ?
Vạn Sự Thông vội chối :
- Không có gì, ta chỉ nói ngươi mau đi kẻo trễ thời gian.
Dương Thiên cười ha hả vỗ vai tên kia vài cái rồi ra hiệu cho Liệt Viêm Kình, cả hai rất nhanh liền biến mất. Vạn Sự Thông chờ hai người đi xa mới đứng dậy, trong lòng thầm than :
- Sát Thần trở lại, Linh Giới lại một lần nữa máu chảy thành sông. Ài, ta phải đi thông báo cho mấy vị lão bằng hữu, dặn bọn hắn bế tử quan, tuyệt đối không được ra ngoài để tránh rước họa vào thân.
- Dương Thiên, lần này người trở lại, không biết sẽ có bao nhiêu đại tu sĩ của Linh Giới ngã xuống. Vực Ngoại Thiên Ma đang có dấu hiệu quay trở lại, hi vọng ngươi không làm điều gì quá đáng đẩy Linh Giới vào tình thế nguy hiểm.
- Ngươi là?
Lão giả đáp:
- Ta là quản sự của tổng bộ Thánh Anh Tông tại Linh Giới. Hai người các ngươi hẳn là vừa từ Thủy Hoàng Giới đến đây?
- Tổng bộ?
Lão giả gật đầu:
- Lẽ nào ngươi không biết Thánh Anh Tông tại Thủy Hoàng Giới chẳng qua chỉ là một phân bộ của chúng ta sao? Ài, quả nhiên là ếch ngồi đáy giếng. Được rồi, không nói nhiều nữa, đây là lệnh bài thân phận, các ngươi dùng linh lực lưu lại ấn ký trên đó liền có thể thoải mái lưu hành tại đây.
Nhận lấy hai tấm lệnh bài, Dương Thiên đưa cho Liệt Viêm Kình một cái. Hai người lưu lại ấn ký sau đó liền rời khỏi nơi này. Đi ra bên ngoài, Dương Thiên ngẩn đầu nhìn lên bầu trời, thấp giọng:
- Linh Giới, ta đã quay lại. Đám lão già kia, ngoan ngoãn rửa cổ chờ ta đến lấy đi.
Liệt Viêm Kình đứng ngay gần đó nghe rõ từng lời Dương Thiên nói, khóe miệng nhếch lên nụ cười :
- Xem ra kẻ thù của ngươi tại Linh Giới rất nhiều.
Dương Thiên quay sang :
- Ngươi sợ ? Những lão già kia, không có bất kỳ ai là yếu hơn ngươi. Nếu sợ liền đi đi.
Liệt Viêm Kình cười to :
- Sợ? Liệt Viêm Kình ta không biết chữ “sợ” viết như thế nào. Bọn hắn mạnh thì đã sao, ta chỉ cần trở lên mạnh hơn là được. Dương Thiên, linh cảm của ta nói rằng đi cùng với ngươi sẽ khiến tu vị ta tăng tiến rất nhanh, gặp được nhiều đối thủ mạnh, là cơ hội ngàn năm có một. Hi vọng ngươi không khiến ta thất vọng.
Dương Thiên cũng cười:
- Yên tâm, ta đã đồng ý để ngươi cùng đi, chuyện tốt nhất định sẽ không thiếu phần của ngươi.
Dương Thiên nói câu này chứng tỏ hắn đã xem Liệt Viêm Kình là bằng hữu. Không phải vì vấn đề lợi ích, chỉ là vì Dương Thiên cảm thấy tên này rất hợp với hắn mà thôi.
Hai người trò chuyện vui vẻ một hồi, Liệt Viêm Kình mới hỏi:
- Tiếp theo chúng ta sẽ đi nơi nào?
Dương Thiên suy nghĩ vài giây rồi nói:
- Ta có hứa với một lão già giúp hắn làm một chuyện. Vậy thì đến Linh Kiếm Các trước đi.
- Linh Kiếm Các? Tốt, chúng ta đi thôi.
Dương Thiên tiến lên vài bước rồi dừng lại, vẻ mặt chuyển sang nghiêm trọng. Liệt Viêm Kình nghi hoặc:
- Có chuyện gì sao?
Dương Thiên gật đầu:
- Phải, có một chuyện rất quan trọng mà ta đã vô tình quên mất.
- Là chuyện gì?
- Ta quên hỏi lão già kia đường đến Linh Kiếm Các!
Bình tĩnh như Liệt Viêm Kình cũng bị Dương Thiên làm cho trợn mắt. Linh Giới rộng lớn vô cùng, muốn tìm một môn phái bình thường còn khó hơn lên trời. Cố giữ tia hi vọng cuối cùng:
- Linh Kiếm Các là một môn phái rất lớn?
Dương Thiên hơi suy ngẫm một chút rồi lắc đầu:
- Lão già kia bất quá cũng chỉ là Đại Thừa sơ kỳ. Theo ta đoán Linh Kiếm Các cũng là một môn phái lớn, nhưng đặt tại toàn thể Linh Giới vẫn chưa đủ tư cách bước vào hàng ngũ đỉnh phong.
- Vậy làm sao chúng ta có thể tìm thấy bọn họ?
Dương Thiên thở ra một hơi:
- Ài, thôi vậy, trước tiên đi gặp một vị lão bằng hữu. Hắn tự xưng là Vạn Sự Thông, tuy chưa đến mức cái gì cũng biết nhưng hỏi về một môn phái lớn hẳn là không có vấn đề gì.
Liệt Viêm Kình vừa mới đến Linh Giới, chưa quen thuộc sự tình nơi này. Mọi chuyện đều nghe theo sắp đặt của Dương Thiên. Mua một tấm bản đồ, Dương Thiên cơ bản đã xác định được mình đang ở đâu tại Linh Giới. Tính toán đường đi một chút, hai người lập tức khởi hành tìm tên Vạn Sự Thông kia.
May mắn nơi này cũng không cách chỗ ở của Vạn Sự Thông quá xa. Dương Thiên lựa chọn con đường thuận lợi nhất, chỉ tiêu tốn 2 tháng liền đến nơi. Đây là một tòa thành tầm trung, số lượng tu sĩ trong thành chỉ vào khoảng vài triệu. So với Linh Giới rộng lớn, đây cũng không tính là quá đông.
Trước khi vào thành, Dương Thiên cẩn thận sử dụng Dịch Dung Thuật, sau đó dùng Chướng Pháp Nhãn ngăn cản kẻ cố gắng nhìn trộm mới đi vào. Thấy vậy, Liệt Viêm Kình cười nhạt:
- Xem ra ngươi trước kia đã làm vài việc không dám gặp mặt người khác a.
Dương Thiên đáp:
- Ta chỉ không muốn có thêm phiền phức mà thôi.
Hai người đi vào trong thành, Dương Thiên dựa theo trí nhớ tìm đến một con hẻm nhỏ. Vòng vèo một hồi, hai người đã đứng trước một căn nhà tranh đơn sơ. Trước nhà có một lão giả đầu hói, bụng phệ đang cầm một cái quạt phe phảy. Bên cạnh hắn là một bình trà cùng một lý trà đang bốc khói nghi ngút. Lão giả nhẹ nhàng đưa ly trà lên miệng uống một hơi, điệu bộ rất thư sướng.
Dương Thiên tiến đến, thản nhiên ngồi vào cái ghế bên cạnh, cầm lấy một cái ly khác rót đầy rồi đưa lên miệng thưởng thức. Lão giả đặt tên lên vai Dương Thiên, giọng nói hiền từ nhưng lại mang theo chút uy hiếp:
- Tiểu huynh đệ, uống xong thì mau đứng lên. Chiếc ghế này không phải ai cũng ngồi được.
Dương Thiên hất tay lão giả ra:
- Lão già nhà ngươi thật sự biết diễn, còn làm bộ hiền từ trước mặt ta. Hôm nay ta đến đây là có một chuyện muốn hỏi ngươi.
Lão giả hơi giật mình:
- Tiểu huynh đệ, chúng ta có quen biết nhau sao.
Dương Thiên ngầm ra hiệu, Liệt Viêm Kình lập tức phóng ra một cái cấm chế cách âm bao phủ lấy bọn họ. Bỏ đi Dịch Dung Thuật cùng Chướng Pháp Nhãn, dung mạo thực sự của Dương Thiên hiện ra. Hắn mỉm cười nói:
- Có nhận ra ta không?
Cả người lão giả như nhảy dựng lên, đánh rơi ly trà trên tay. Hắn lắp bắp nói :
- Ngươi, ngươi, ngươi là…Dương Thiên !
Trước kia công pháp Dương Thiên tu luyện không có công năng trú nhan. Tuy vậy, do tăng tiến tu vị quá nhanh khiến chó quá trình lão hóa chậm đi rất nhiều. Lần đầu tiên gặp Vạn Sự Thông, vẻ bề ngoài của Dương Thiên chỉ vào khoảng 30, 31 tuổi. Mặc dù nhìn hơi khác so với hiện tại nhưng Vạn Sự Thông vẫn dễ dàng nhận ra được. Hơn nữa trực giác nói cho hắn biết, kẻ ở trước mặt hắn không phải là giả mạo. Dám mạo danh Sát Thần Dương Thiên, chẳng lẽ ngại mạng mình quá dài hay sao ?
Dương Thiên bật cười :
- Ngươi cho rằng tại Linh Giới này có kẻ nào dám mạo danh ta sao ?
Phải mất một hồi lâu lão giả mới bình tĩnh lại. Hắn lắc cái bụng mỡ của mình để ngồi thẳng dậy rồi nói :
- Dương Thiên, không phải ngươi đã phi thăng Tiên Giới gần ngàn năm rồi hay sao ? Tại sao lại xuất hiện ở đây. Còn có, tu vị của ngươi…
Vạn Sự Thông tu vị cũng là Đại Thừa sơ kỳ. Trong điều kiện Dương Thiên không có ý giấu giếm hắn liền dễ dàng nhìn ra được. Dương Thiên cũng không muốn nói đến những chuyện này :
- Có chút việc cần phải giải quyết. Ngươi cũng đừng hỏi nhiều, đối với ngươi không có lợi. Được rồi, hôm nay ta đến tìm ngươi không phải là để thăm hỏi bằng hữu hay ôn lại chuyện xưa gì. Mau nói cho ta biết vị trí của một môn phái gọi là Linh Kiếm Các.
Lão giả cũng đã sớm quen với tác phong hành sự của Dương Thiên, hắn suy nghĩ một lát rồi đáp :
- Môn phái có tên là Linh Kiếm Các tại Linh Giới cũng khá nhiều. Ta biết được 4 cái, không biết ngươi muốn nói đến Linh Kiếm Các nào ?
Dương Thiên ngẩn ra, hắn không ngờ cái tên Linh Kiếm Các lại được ưa chuộng như vậy.
- Chuyện này ta cũng không rõ lắm. Chỉ biết Linh Kiếm Các này có một vị Đại Thừa kỳ đã mất tích nhiều năm, để lại cho con gái quản lý.
- Ngươi muốn nói đến Linh Kiếm Các ở Kiếm Mộ ?
Dương Thiên vui mừng :
- Ngươi biết nơi đó ?
Lão giả gật đầu :
- Ta từng được lão môn chủ của Linh Kiếm Các mời đến thưởng kiếm. Tên kia tu vị cũng khá, niềm đam mê với kiếm gần như là vô tận. Nghe nói vài trăm năm trước đã ra đi tìm kiếm tài liệu luyện thành một kiệt tác để đời, đến nay vẫn chưa thấy trở về.
Dương Thiên vỗ tay :
- Không sai, chính là nó. Mau cho ta vị trí cùng bản đồ đến nơi đó.
Lão giả gật đầu, lấy ra một tấm ngọc giản, dùng thần thức khắc lại chi tiết theo trí nhớ của hắn. Thu hồi ngọc giản, Dương Thiên đứng lên nói :
- Vạn Sự Thông, ta đi trước. Lần sau gặp lại nhất định sẽ mời người uống rượu.
Vạn Sự Thông vẻ mặt khó coi, nhỏ giọng :
- Tốt nhất là đừng gặp lại.
Dương Thiên nhíu mày :
- Ngươi vừa nói gì ?
Vạn Sự Thông vội chối :
- Không có gì, ta chỉ nói ngươi mau đi kẻo trễ thời gian.
Dương Thiên cười ha hả vỗ vai tên kia vài cái rồi ra hiệu cho Liệt Viêm Kình, cả hai rất nhanh liền biến mất. Vạn Sự Thông chờ hai người đi xa mới đứng dậy, trong lòng thầm than :
- Sát Thần trở lại, Linh Giới lại một lần nữa máu chảy thành sông. Ài, ta phải đi thông báo cho mấy vị lão bằng hữu, dặn bọn hắn bế tử quan, tuyệt đối không được ra ngoài để tránh rước họa vào thân.
- Dương Thiên, lần này người trở lại, không biết sẽ có bao nhiêu đại tu sĩ của Linh Giới ngã xuống. Vực Ngoại Thiên Ma đang có dấu hiệu quay trở lại, hi vọng ngươi không làm điều gì quá đáng đẩy Linh Giới vào tình thế nguy hiểm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.