Phong Lưu Diễm Chủ

Chương 10

Đồng Ny

18/06/2018

Đèn lồng đỏ treo cao, chữ cát tường, long phượng dán đầy

Nguyệt Hoa và Nguyễn Kiều Kiều trợn mắt há hốc mồm nhìn đám cướp giăng đèn kết hoa, trang trí khắp sơn trại rộng lớn này.

- Đang làm gì thế?

Bọn họ không biết trên núi đang có dịch bệnh hay sao? Hơn nữa còn là bệnh đậu mùa! Phong Ngũ Nương từ khi biết được tin đó thì đã trốn xuống núi. Nguyễn Kiều Kiều cũng muốn đi, nàng biết tình cảm của mình với Tề Hạo không đến mức đồng sinh cộng tử. Nhưng Nguyệt Hoa cứ lôi kéo nàng mà trong lòng nàng cũng có chút thương hại tiểu cô nương này nên vẫn chưa đi.

- Tề công tử cùng với nữ y thần thành thân, chúng ta trang trí hỉ đường cho bọn họ. Một gã nói

- Thành thân? Lúc này?

Nguyễn Kiều Kiều như sắp điên:

- Các ngươi rốt cuộc có biết chuyện nghiêm trọng cỡ nào không? Bệnh đậu mùa đó. Sẽ chết người. Lúc này lại còn có tâm tư làm chuyện này?

- Chính vì sẽ chết nên mới nhân lúc còn sống mà hoàn thành tâm nguyện

Cường đạo kia gạt tay nàng ra, tiếp tục làm việc.

Nguyễn Kiều Kiều nhìn mọi người cao hứng, phấn chấn làm việc mà tức giận đến giậm chân:

- Một đám điên

Nàng xoay người, muốn bảo Nguyệt Hoa tỉnh táo lại mà xuống núi, đừng điên cùng những người này, sẽ mất mạng nhỏ. Nguyệt Hoa ở bên cạnh nàng, đầu cúi thấp, lại bắt đầu khóc.

- Nguyệt Hoa…

Nguyễn Kiều Kiều thở dài, tiểu cô nương này thực sự có vài phần giống nàng khi còn trẻ, xuất thân trong sạch, thấm nhuần tam tòng tứ đức, trung trinh tiết liệt nhưng vận mệnh trêu đùa. Tiết liệt cũng chẳng mang lại hạnh phúc cho các nàng, ngược lại còn khiến các nàng thêm đau đớn.

Nhưng Nguyệt Hoa còn may hơn nàng nhiều, trước khi cuộc sống thay đổi, Nguyệt Hoa gặp được Tề Hạo chứ không như nàng rơi vào chốn hồng trần. Nguyễn Kiều Kiều ban đầu kiên cường nhưng cũng bị đòn roi quật ngã. Nàng giờ là người thân như tơ liễu, lòng như oa rơi, gió thổi đến đâu thì nàng đến đó, cũng chẳng buồn phản kháng

Mà Nguyệt Hoa, đến khi nào nàng mới học được cách cúi đầu trước vận mệnh?

Nguyễn Kiều Kiều vỗ vỗ vai nàng:

- Chúng ta đi thôi! Nguyệt Hoa, ân công kia của ngươi… các ngươi không có khả năng đâu!

Nguyệt Hoa nức nở.

- Nhưng Kiều Kiều tỷ, ta chỉ còn ân công là có thể dựa vào, rời khỏi hắn ta phải làm sao?

- Thiên hạ rộng lớn, luôn có chỗ dung thân

- Nhưng phải bỏ mặc ân công, hắn… hắn đã cứu ta, nhưng khi hắn gặp nguy hiểm ta lại bỏ đi sao?

- Ngươi ở lại thì có thể làm gì? Ngươi không thấy Ngũ nương đã đi rồi sao? Nghe tỷ tỷ một câu, vợ chồng vốn là chim cùng bay nhưng đại nạn đến thì cũng đều tan tác. Huống chi ngươi và Tề công tử còn chẳng có gì, ở lại có ý nghĩa gì? Đi thôi!

Nguyệt Hoa rơi lệ, mặc cho Nguyễn Kiều Kiều kéo ra sơn trại.

Đi đến cửa trại, nàng vẫn còn lưu luyến không rời nhìn phía sau đỏ rực. Tề Hạo muốn thành thân với Tần Khả Tâm, hắn biết rõ nàng mắc bệnh đậu mùa mà còn muốn lấy nàng, vì sao?

Nguyệt Hoa cũng không thích Tần Khả Tâm, cô nương nên ở nhà giúp chồng dạy con, hành tẩu giang hồ như Tần Khả Tâm không phải là cô nương tốt. Cha mẹ từng nói, người tốt sẽ không muốn cô nương như thế.

Nhưng Tề Hạo lại chỉ thích Tần Khả Tâm, chẳng sợ nàng mắc bệnh sắp chết cũng muốn lấy nàng. Nguyệt Hoa không hiểu, mình có gì kém Tần Khả Tâm, nàng thậm chí không mong được làm vợ hắn, chỉ muốn đi theo hắn, làm nô tỳ cũng được.

Nguyễn Kiều Kiều nói: Vợ chồng vốn là chim liền cánh nhưng đại nạn đến cũng tự tách nhau ra. Nói cách khác, thế gian này chẳng có tình cảm gì để mà phải cùng sống chết. Nhưng ai nói cho nàng, Tề Hạo và Tần Khả Tâm là thế nào?

- Kiều Kiều tỉ, ân công cho dù chết cũng muốn chết chung với Tần cô nương, bọn họ không rời nhau…

Nàng đứng ở cổng trại, không chịu bước đi

- Thế thì làm sao?

Nguyễn Kiều Kiều rất tức giận. Ngọn núi này có phải có vấn đề? Bất luận kẻ nào chỉ cần lên núi thì óc biến thành bã đậu, chết cũng không màng.

- Ta muốn đến hỏi ân công, nếu đến cả vợ chồng cũng chẳng thể đồng sinh cộng tử thì sao hắn phải ngốc nghếch chịu chết với Tần cô nương. Nàng xoay người, chạy về phía sau núi.

Nguyễn Kiều Kiều ngây ngốc đứng đó. Đúng thế! Vợ chồng vốn là chim liền cánh, đại nạn đến cũng tự buông tay, chẳng cần nói đại nạn, nàng ở Thiên Hương lâu nhìn đã quen với những nam nhân nói một đằng làm một nẻo. Bao nhiêu tỷ muội ái mộ thư sinh công tử, tặng vàng tặng bạc, mong chờ tình lang có ngày thi đỗ, từ nay về sau biến thành phượng hoàng.

Nhưng những nữ tử si tình đó có ai được như nguyện? Ít nhất nàng chưa từng thấy.

Mọi người nói, dù có báu vật vô giá cũng khó có được người có tình. Trong suy nghĩ của nàng, trên đời này chẳng có người có tình, nàng ghét nam nhân.

Nhưng nàng cũng không thích nữ nhân, tỷ như Phong Ngũ Nương, khi kết bạn đồng hành thì nói thật dễ nghe, thế gian này chỉ có nữ nhân là đáng tin, cả nửa đời các nàng chỉ hầu hạ nam nhân, nửa đời sau nên được hưởng phúc. Không bằng kết nghĩa tỷ muội, ẩn cư nơi sơn minh thủy tú, hai người dệt vải, bầu bạn, tránh bị nam nhân xấu làm phiền

Kết quả thì sao? Vừa biết trên núi có dịch, Phong Ngũ Nương cả đêm bỏ trốn, một lời báo cho nàng cũng không có. Trên đời này chẳng ai là đáng để dựa vào ngoài chính mình.

Nhưng hiện giờ, chuyện trước mắt đã phá tan suy nghĩ của nàng. Vì sao? Con người khi còn sống không phải coi trọng bản thân nhất sao? Thế gian làm gì có loại tình cảm quên sống quên chết như vậy?

Bất giác nàng cũng đi theo Nguyệt Hoa ra sau núi.

Cách vạch vôi, Nguyệt Hoa đang đau khổ gọi Tề Hạo, một tiếng ân công vừa đau thương lại vừa buồn bã, ngay cả Nguyễn Kiều Kiều đứng ngoài nghe cũng muốn khóc.

Nhưng Tề Hạo lại nhưng không nghe thấy, bỏ mặt Nguyệt Hoa không ngừng kêu gào đến miệng khô lưỡi khô, khóc đến đau lòng.

Cũng không biết qua bao lâu, một bóng trắng chậm rãi đi tới, áo trắng, hài trắng, trên mặt che khăn trắng, chính là Tần Khả Tâm.

- Nguyệt Hoa cô nương, ngươi đừng kêu nữa, Tề Hạo không ra đâu

Giọng nói như rít từ kẽ răng. Tần Khả Tâm cũng rất tức giận. Nàng đang tắm, được rồi là đang cũng Tề Hạo chơi trò uyên ương giỡn nước rất vui vẻ. Nguyệt Hoa đột nhiên kêu gào, Tần Khả Tâm muốn coi như không để ý đến nhưng Nguyệt Hoa cố chấp rất phiền toái. Không có cách nào khác, nàng đẩy Tề Hạo ra, bắt hắn nghĩ cách ra ngoài trấn an Nguyệt Hoa.

Tề Hạo chỉ coi như không nghe thấy, tiếp tục dây dưa với nàng.

Định lực của Tề Hạo cao, mặc Nguyệt Hoa kêu gọi thế nào mặt hắn cũng không biến sắc nhưng Tần Khả Tâm không chịu nổi nữa. Nàng đá hắn, cấu hắn hắn cũng mặc kệ. Nàng đành tự thân xuất mã, trấn an tiểu cô nương sắp mất giọng này. Đáng thương nàng mới tắm được một nửa, thế này tí nữa lại phải tắm lại.

Nguyệt Hoa vẫn khóc:

- Vì sao? Vì sao ân công lại nhẫn tâm như thế, bỏ mặc Nguyệt Hoa…

Nói thật, giờ Tần Khả Tâm thấy Tề Hạo thật đáng thương. Có lòng tốt chỉ đường sống cho người ta sao phải chịu trách nhiệm cho nàng ta đến già?

- Nguyệt Hoa cô nương, chỉ cần là ngươi thì ai cũng phải trải qua sinh ly tử biệt, chẳng lẽ Tề Hạo có thể kéo cô cùng chết?

- Nhưng Tề công tử chưa bị mắc đậu mùa! Hắn giờ đi thì vẫn còn đường sống

Nguyệt Hoa quỳ xuống:

- Tần cô nương, ngươi là người tốt, tha cho Tề công tử một đường sống đi.

Tần Khả Tâm cảm giác như đang lấy đàn gảy tai trâu. Nàng và Tề Hạo lưỡng tình tương duyệt, sao lại thành hung thủ hại hắn?

Một cánh tay đột nhiên tựa trên vai nàng, không cần quay đầu Tần Khả Tâm cũng biết người đến là Tề Hạo. Hắn bỏ được sao? Nàng tức giận đạp vào chân hắn một cái

Tề Hạo đúng là không làm sao. Trong lòng nàng rất thương hắn, dù tức giận, đánh hắn nhưng cũng chẳng chút đau đớn nào.

- Ta thích đi đường gì, bản thân ta tự biết, chẳng đến lượt người ngoài hoa chân múa ta

Kéo Tần Khả Tâm quay về, hắn muốn tiếp tục tắm uyên ương

- Nhưng ngươi sẽ chết đó. Nguyệt Hoa kêu lớn.

- Ta thích, ai quản được

Gió núi thổi bay một thân hắc y của hắn. Mái tóc bạc như lóe sáng, mỗi bước hắn đi như đạp mây mà đến.

Hắn là một nam tử xuất trần như vậy, không giống người thường mà lại chịu vì một nữ nhân mà chôn vùi sinh mạng sao? Nguyệt Hoa đau lòng, không nhịn được muốn đánh người.

- Ân công đương nhiên tốt bụng, hôm nay ngươi nguyện cùng Tần cô nương chịu chét nhưng nếu ngươi bị bệnh, Tần cô nương liệu có cùng ngươi sinh tử không rời?

Tề Hạo cười to, tiếng cười vang trời đất, truyền vào lòng người.

- Ta chỉ làm chuyện ta muốn làm, người khác nghĩ thế nào, muốn thế nào liên quan gì đâu? Nguyệt Hoa…

Đây là lần đầu tiên hắn tỏ thái độ dịu dàng với nàng, giọng nói lạnh lùng chứa sự dịu dàng:

- Sự cố chấp của ngươi là vì tuân thủ tam tòng tứ đức hay là vì chính bản thân ngươi? Ngươi nghĩ một chút đi. Ngươi còn mạng sống khỏe mạnh, tương lai còn dài, ngươi muốn sống thế nào? Bản thân ngươi hiểu rõ. Nếu nhất thời ngươi không có chỗ đi, ở Hải Thành ta có chút cơ nghiệp, ngươi đến đó tìm Trang chưởng quầy, nói là ta dặn, bảo hắn sắp xếp việc cho ngươi. Ngươi từng đọc sách, cũng biết chữ, chắc hẳn việc mưu sinh không thành vấn đề

Dứt lời, hắn nắm tay Tần Khả Tâm quay về

Nguyệt Hoa quỳ trên mặt đất, nước mắt đầm đìa.

Nguyễn Kiều Kiều đứng bên nàng, nhìn bóng dáng Tề Hạo và Tần Khả Tâm, một hắc y, một bạch y, tóc hắn trắng như tuyết, tóc nàng đen như màn đêm. Màu sắc đối lập càng khiến cảnh vật xung quanh như bị lu mờ, khiến người ta chỉ có thể nhìn về bọn họ. Hai người vai kề vai, tay nắm tay, không hề giống người sắp chết, bọn họ vui vẻ đi theo con đường mà họ đã chọn.

Tề Hạo và Tần Khả Tâm hoàn toàn khác những người mà Nguyễn Kiều Kiều từng biết.

Nàng ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vai Nguyệt Hoa:

- Nguyệt Hoa, bất kể ngươi nghĩ thế nào nhưng ngươi thấy rồi đó, bọn họ rất hạnh phúc, bọn họ… ngọt ngào đến mức khiến ta cũng ghen tỵ.

Nguyệt Hoa ngơ ngác ngẩng đầu, hai bóng người một đen một trắng đã biến mất, hòa vào mây mù trong núi nhưng bóng dáng bọn họ đứng bên nhau khiến người khác cảm thấy thật phù hợp, thật hoàn mỹ, dường như vẫn còn đâu đó. Thật lâu sau này, mặc cho gió táp mưa sa, năm tháng phủ mờ, Nguyệt Hoa biết, mình sẽ vĩnh viễn không quên được hình ảnh đó.

Tề Hạo muốn nàng tự tìm kiếm đường sống cho bản thân nhưng nhìn thấy cảnh tượng đó, nàng không chắc mình có thể tìm được hạnh phúc như thế

Nàng thật mờ mịt nhưng nỗi lòng rối rắm dường như đã có chút ánh sáng.

- Khả Tâm, nương tử, nàng tắm xong chưa?

Tề Hạo bất đắc dĩ nhìn sắc trời, tịch dương đã dần xuống, giờ lành qua đã lâu. Nữ thần y dự định bái đường thành thân cùng hắn lúc chiều nay vẫn còn ngâm mình trong suối nước nóng không chịu lên.

Thê tử sạch sẽ xinh đẹp, lúc nào cũng thơm ngát, động lòng người là giấc mộng đẹp trong lòng mỗi nam nhân. Nhưng nếu giấc mộng này phải dùng thời gian dài để đổi lấy thì sẽ thành ác mộng.

- Một chút nữa thôi

Nàng vui vẻ té nước, ai, thật luyến tiếc suối nước nóng này. Nếu rời ngọn núi này đi, đi đâu mới tìm được nơi đáng yêu để ngày ngày nàng có thể tắm rửa thoải mái như thế này?

- Bốn chữ này nửa canh giờ trước nàng đã nói rồi.

- Đêm nay đi rồi, chúng ta sẽ khó mà quay lại đây được, chàng để ta tắm thêm chốc lát nữa thôi mà

- Nàng tiếp tục tắm nữa, qua mất giờ lành rồi

- Chẳng phải đã sớm qua

- Nàng cũng biết là sớm qua. Khả Tâm, nàng thích suối nước nóng, ta đồng ý với nàng. Đưa nàng đi khắp thiên hạ, tắm hết các suối nước nóng. Cho nên đêm nay nàng nhẫn nại một chút, làm ơn đó…

- Ai, chàng thật chẳng có tí nhẫn nại nào.

Nàng thở dài, bị cắt hứng thế này nên cũng chỉ đành bước lên bờ

Tề Hạo vội vàng mang hỉ phục chạy tới, luống cuống giúp nàng thay đồ

Tần Khả Tâm thấy hắn đã mặc xong, đầu cài hoa vàng, ở ngực đeo tú cầu đỏ, cả người mặc đồ đỏ khiến tóc trắng càng nổi bật, không xuất trần thoát tục như khi mặc đồ đen nhưng lại thêm mấy phần tuấn mỹ.

Nàng không nhịn được vuốt vuốt mái tóc của hắn đang bay trong gió.

Nàng vô cùng thích sạch sẽ, trừ phi là người bệnh, bình thường nàng không tiếp xúc nhiều với ai. Nhưng Tề Hạo, bất luận là thời điểm nào nhìn thấy hắn, nàng đều muốn gần gũi, dựa sát bên hắn.

Nguyệt Hoa nói, nếu hắn nhiễm bệnh, chỉ sợ Tần Khả Tâm sẽ không sống chết theo hắn.



Nhìn nam tử đang quấn quanh nàng, nàng biết rất rõ, chỉ cần là vì hắn, ngay cả nghĩa vụ làm đại phu nàng cũng quên chứ đừng nói đến tính mạng

- Tề Hạo, nếu chàng bị đậu mùa, ta cũng chết cùng chàng.

Hắn đang thắt đai lưng cho nàng, nghe vậy ngừng lại, ngẩng đầu lên nhìn thấy đôi mắt như nước mùa thu, đầy tình cảm dịu dàng. Hắn thắt đai lưng cho nàng rồi, vẽ mi, tô son rồi nói:

- Nếu nàng thấy cùng ta rất vui vẻ thì cùng nhau đi

Nàng chu miệng lên.

- Nói như kiểu nếu ta bỏ mặc chàng chàng cũng chẳng để ý

- Đồ ngốc, sao ta có thể không cần nàng. Nhưng mà so ra thì ta còn mong nàng hạnh phúc hơn

Lòng nàng cảm giác ngọt ngào khó nói. Cái gì mà thề non hẹn biển đều chỉ là hư ảo, chỉ có tấm lòng suy nghĩ cho đối phương mới là trân bảo hiếm có

- Chỉ cần ở bên chàng là ta đã hạnh phúc rồi

Hắn chuẩn bị cho nàng rồi nắm tay nàng:

- Vậy chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau

Nàng mím môi, nụ cười cong cong như ánh trăng khuyết, không chói mắt như mặt trời nhưng càng nhìn càng khiến người ta say mê

- Vậy không được nuốt lời

- Đã bái đường, thành phu thê, sống cùng một chỗ, chết chôn một huyệt, muốn nuốt lời cũng khó

- Bái đường thôi… Nàng hơi cúi đầu: - nhưng ta không biết bái đường tế nào

- Ta cũng không biết, dù sao chỉ cần bái trời đất, có nhiều người làm chứng cho chúng ta như vậy là được. Những nghi thức xã giao khác thì bỏ qua đi.

- Cũng đúng. Trước kia nghe người ta nói, thành thân có rất nhiều quy củ, phiền toái muốn chết, chúng ta đơn giản một chút là được

Hai người tay nắm tay, đi đến chỗ phân cách.

Nơi đó đã đốt lửa trại, ở giữa là vạch vôi, bên phải vạch vôi là nhóm người nhiễm đậu mùa, tuy rằng thân thể không khỏe, một đám sắc mặt tái xanh nhưng vẫn cố gắng đi ra chứng kiến cho hôn lễ của hai người

So ra, người bên trái như được ở thiên đường, bọn họ mua nhiều rượu và thức ăn, ai nấy mặc những bộ quần áo đẹp nhất, trông thật vui mừng

Trong phạm vi lửa trại rộng lớn, Tề Hạo sai người chuẩn bị cách ly hai bên để tránh bệnh dịch lây lan

Nhưng trong mắt Nguyệt Hoa và Nguyễn Kiều Kiều, rõ ràng là thiên đường và địa ngục đối lập nhau.

Cũng không kể là thiên đường hay địa ngục, khi Tề Hạo dẫn Tần Khả Tâm đầu trùm khăn đỏ đi ra, cả hai bên đều lớn tiếng hoan hô.

Một đôi bích nhân đi tới, không nói nhiều lời, bọn họ quỳ xuống bái thiên đia. Một người bệnh đi tới đưa bọn họ hai chén rượu làm rượu hợp cẩn.

Chưa từng thấy hôn lễ nào qua loa như vậy nhưng những người tham dự đều mắt đỏ hoe. Ai nói thế gian không có chân tình? Chỉ hơn nhau ở vận khí có thể gặp, có thể nắm bắt cơ hội hay không mà thôi.

Tề Hạo và Tần Khả Tâm lần lượt kính rượu với mọi người. Hết ly này tới ly khác, không thể đi qua vạch vôi cũng không sao, chỉ cần gọi một tiếng sẽ có người đứng dậy tiếp rượu.

Tề Hạo và Tần Khả Tâm kính rượu xong, một người bệnh yếu ớt đi tới, cách thật xa, lửa trại chiếu vào khuôn mặt rỗ của hắn khiến Nguyệt Hoa và Nguyễn Kiều Kiều đều sợ hãi. Hai cô nương lớn như vậy còn chưa gặp ai nhìn đáng sợ như thế

Các nàng không khỏi nhìn về phía Tần Khả Tâm, không biết dưới lớp khăn đỏ, khuôn mặt nàng có xấu xí như hán tử này không? Làm khó một công tử phong lưu anh tuấn như vậy phải làm bạn với một nữ tử xấu xí cả đời. Nhưng Tề Hạo lại cười thật vui vẻ, ánh lửa soi rõ khuôn mặt hắn, trong mắt hắn chứa chan hạnh phúc. Hắn căn bản chẳng cần Tần Khả Tâm có xinh đẹp hay không đi. Chỉ cần nữ nhân đó là Tần Khả Tâm là hắn đã thích rồi.

Hai nữ nhân trong lòng chua chát, không rõ là vì Tề Hạo si tình hay là Tần Khả Tâm may mắn.

Bữa tiệc này tiếp diễn mãi đến khi trăng treo cao, Tề Hạo đột nhiên nâng chén lên nói:

- Được rồi, các vị huynh đệ, rượu mừng uống đến đây thôi, việc nên làm thì bắt đầu làm đi

Không khí náo nhiệt đột nhiên yên tĩnh lại. Nguyễn Kiều Kiều thấy vài hán tử đốt đuốc, mắt đầy ánh lệ

- Các ngươi muốn làm gì? Trong lòng nàng có dự cảm không lành

Những người đó không nói gì, chỉ cầm đuốc, bước lùi ra xa

Tần Khả Tâm cách lửa trại, nói với nàng:

- Nhị vị, các ngươi xuống núi đi thôi!

- Nhưng giờ trời chưa sáng, đường núi tối như mực, ngươi bảo chúng ta xuống núi thế nào? Nguyễn Kiều Kiều bất an

- Yên tâm, sẽ không bắt các ngươi chịu khổ

- Tần tỷ tỷ. Nguyệt Hoa ở bên đột nhiên nói: - Vì sao ân công chỉ thích ngươi? Ngươi có gì đáng để ân công thích

- Thích là thích, làm gì cần lý do.

Tần Khả Tâm cười duyên, trên mặt dù che khăn đỏ nhưng ánh mắt sáng bừng hơn sao trên trời

- Ân công có thể chịu chết vì ngươi, còn ngươi thì sao?

- Hắn nói mặc ta thích thế nào cũng được, chỉ cần ta vui hắn cũng vui. Tần Khả Tâm nghĩ nghĩ, lại nói: - ta không dám nói mình không sợ chết nhưng ta rất thích ở bên hắn, bởi vậy, dù thế nào, ta cũng sẽ không buông tay hắn.

Nguyệt Hoa cúi đầu, nước mắt lại bắt đầu rơi:

- Ta biết rồi

- Ngươi thực sự hiểu chưa?

- Các ngươi đều cảm thấy vui vẻ, mọi người cũng vui vẻ, có thể làm cho tất cả mọi người đều vui thì hẳn là chuyện đúng đắn.

- Ngươi chỉ hiểu được một nửa nhưng ngươi còn nhỏ, qua vài năm nữa, đến khi ngươi gặp được một người chân tình với ngươi, ngươi sẽ biết rằng khiến cho đối phương vui vẻ là chuyện vui nhường nào

Nguyệt Hoa gật gật đầu, nức nở:

- Ta sẽ nghe lời ân công, đến Hải thành

- Bảo trọng.

- Vâng!

Nguyễn Kiều Kiều đột nhiên thét chói tai:

- A!! Đốt núi, vì sao các người muốn đốt núi?

Chẳng lẽ...... Nàng kinh ngạc nhìn Tề Hạo và Tần Khả Tâm. Bọn họ đều tự nguyện chết để tránh dịch bệnh lây lan sao?

Bỗng dưng, một bóng người chạy qua nàng, chạy về phía vạch vôi bên kia

- Nhị cẩu tử, ta đã nghĩ kĩ rồi, vẫn quyết định sẽ đi cùng ngươi

- Đầu Gỗ, ngươi điên rồi!

- Nghĩa mẫu trước khi chết đã gửi ngươi cho ta, ta đồng ý nuôi ngươi trưởng thành, ta làm không được, sau này chết đi còn mặt mũi nào gặp nghĩa mẫu?

Hắn vỗ vỗ đầu cậu bé khoảng 13 tuổi kia, cậu bé bị bệnh đến chỉ còn da bọc xương.

Nguyễn Kiều Kiều hít hít mũi, ánh mắt mơ hồ:

- Khó trách người ta nói, kẻ trượng nghĩa đều là người thấp kém, kẻ đọc sách mới là lũ bạc tình. Kiều Kiều hôm nay đã hiểu.

- Nguyễn cô nương cực đoan rồi, ngươi thấy tướng công ta cũng là kẻ thấp kém sao?

Tần Khả Tâm cười khẽ:

- Hắn chỉ là thương nhân. Mọi người đều nói: thương nhân chỉ tham tiền nhưng ta cũng chẳng tin. Thế gian này, muốn trở thành loại người gì đều phụ thuộc vào bản thân mỗi người thôi.

Nguyễn Kiều Kiều chỉ cười khổ:

- Không phải ai cũng có thể tự làm chủ cuộc đời mình

Tần Khả Tâm biết lai lịch nàng, nghĩ nàng đang cảm hoài chuyện quá khứ bi thương nhưng trên đời này có mấy người cả đời được thuận lợi, bình an. Nhưng có người có thể tự bảo vệ mình mà cũng có người tự mình sa ngã

Ánh mắt nàng xuyên qua ánh lửa, nhìn về phía nam tử tóc bạc, tươi cười như mặt trời kia. Ai biết hắn từng có thân phận cao quý cỡ nào? Nhưng cũng có mấy người hiểu được sự đau khổ trong lòng hắn. Mái tóc bạc đó chẳng phải là sự hối hận sao?

Nhưng hắn đem sự hối hạn và nỗi đau gạt qua một bên, cố gắng tạo dựng, tận hưởng cuộc sống mới

- Đời người có muôn vàn nỗi khổ, cũng có vô số hi vọng. Chỉ do chính bản thân ngươi mà thôi

Nàng xoay người, nắm tay Tề Hạo.

Hắn cười, đi sâu vào chỗ lửa cháy. Nguyệt Hoa nhìn theo bóng họ, thét lớn:

- Ân công, Tần tỷ tỷ

- Ô ô… đám cường đạo còn sống vừa đốt lửa vừa khóc

- Do chính mình sao?

Nguyễn Kiều Kiều nhắm mắt lại, để mặc nước mắt thấm ướt vạt áo. Lửa càng lúc càng lớn, cháy rực một góc trời

- Mau mau mau, chính là đây

Đột nhiên, những tiếng gào thét truyền đến, ở giữa là tiếng một nữ tử đang gào. Đó là Phong Ngũ Nương, nàng cuối cùng cũng đi báo quan nhưng không phải vì bạc thưởng mà vì dịch bệnh đậu mùa đáng sợ. Nàng rất sợ những người nhiễm bệnh trong lòng luẩn quẩn mà trốn xuống núi, khiến bệnh dịch lan tràn, sẽ hại chết nhiều người

Không thể tưởng tượng được nàng mệt mỏi khổ cực dẫn quan binh lên núi thì lại chỉ thấy cảnh lửa cháy sơn trại

- Chuyện này… xảy ra chuyện gì?

Phong Ngũ Nương nhìn quanh hồi lâu mới thấy Nguyễn Kiều Kiều, vội hỏi thăm tin tức

Nguyễn Kiều Kiều thấy bên cạnh nàng có hai gã quan sai, trong lòng sớm đã có tính toán, thản nhiên nói:

- Để tránh dịch chứng lây lan, bọn họ chọn cách này, tự hỏa thiêu

- A!

Phong Ngũ Nương thở dài nhẹ nhõm một hơi, cả người nhũn ra

- Không nguy hiểm là tốt rồi, không nguy hiểm là tốt rồi....

Nguyễn Kiều Kiều dõi mắt nhìn theo, giữa sân có người bi thương, có người an lòng, có người oán giận… đủ loại cảm xúc cũng như câu nói của Tần Khả Tâm: muốn trở thành loại người gì đều do chính mình

Nam nhân tươi cười chịu chết kia, còn cả nữ tử hào phóng đó…

Nàng ngẩng đầu nhìn trời, thấy sao trời lấp lánh nhưng ánh sáng đó vĩnh viễn không đẹp bằng đôi tân lang tân nương nắm tay nhau mà chết kia

Nàng nghĩ, cả đời này cũng sẽ không quên được bọn họ: Tề Hạo và Tần Khả Tâm!

Kết thúc Trời biển một màu

Trên chiếc thuyền lớn, một nam tử tóc bạc đang nấu nước, chuẩn bị nước tắm cho nương tử của hắn. Hắn đã đun một canh giờ, cả người toàn tro bụi, vô cùng chật vật

- Khả Tâm, nàng tắm sắp xong chưa?

Thật hối hận. Vì sao trước kia lại đồng ý đưa nàng đi tắm hết các suối nước nóng trong thiên hạ. Kết quả là những nơi có suối nước nóng không nhiều, Tần Khả Tâm phát hỏa. Cho dù trên thuyền cũng kiên trì phải tắm, ngắn thì nửa canh giờ, có khi nghịch nước thì cũng đến cả hai canh giờ.



- Sắp rồi.

Tiếp tục hắt nước

- Nửa canh giờ trước đã nghe nàng nói ba chữ này

- Ngươi không đợi được thì vào đây tắm cùng đi

Không có suối nước nóng thì tắm uyên ương nàng cũng rất thích rồi.

- Ta cũng muốn thế

Đáng tiếc trên thuyền sắp hết nước ngọt. Tính theo thời gian, ngày mai sẽ đến Nam Dương, cần lấy thêm nhiều nước ngọt. Nếu không theo cách tắm của nàng thì rất nhanh thôi mọi người sẽ phải ăn thịt bò sống, uống máu cá mà sống qua ngày

Ai. Vì thỏa mãn sự mê sạch sẽ của nàng mà trong khoang thuyền có đến một nửa là nước sạch, còn lại là hàng hóa các loại.

Nhưng nơi chứa hàng ít thì hắn sẽ cố gắng lấy những thứ tinh xảo, nhẹ nhàng như son phấn linh tinh. Đến Nam Dương sẽ không mưa hương liệu, một hộp son hoa nhài có thể đổi lấy một viên trân châu đẹp, mang về Tề quốc bán lấy tiền.

Hơn nữa thuốc cao Tần Khả Tâm chế ra, lại thêm của dưỡng sinh đại bổ đan, cả thuốc bổ thận tráng dương (tăng cường…J)))) là thứ bán được tiền nhất. Bọn họ xuất phát từ Hải thành, đến Xuân Nam, qua Phượng Lĩnh thẳng đến Nam Dương, thuốc tráng dương đã giúp bọn họ kiếm được đến ngàn lạng vàng (Biết ngay màJ). Tề Hạo thầm nghĩ, trở lại Tề quốc có nên bảo Tần Khả Tâm luyện thêm nhiều đan dược không. Quả thực rất dễ bán

- Tề Hạo, nước lạnh rồi.

Trong khoang thuyền, Tần Khả Tâm nũng nịu nói

- Đến đây

Hắn bưng chậu nước nóng bốc hơi nghi ngút đi vào

- Tề công tử, có cần tôi giúp không

Thuyền viên mặt rỗ hỏi, khuôn mặt vừa nhìn có chút đáng sợ nhưng sự phong sương nơi biển cả khiến hắn thêm mấy phần dũng cảm, nhìn lâu cũng không thấy khó coi, ngược lại còn có khí thế đỉnh thiên lập địa

- Nhị cẩu tử, ta đưa nước tắm cho nương tử ta, ngươi định giúp thế nào

Tề Hạo liếc mắt nhìn. Sẽ có nam nhân nào để người khác có cơ hội nhìn nương tử mình tắm sao?

- Ha ha…

Nhị cẩu tử là một tên cường đạo nhiễm đậu mùa nhưng hắn may mắn sống sót qua được bệnh dịch, so với trước kia gầy trơ xương, giờ hắn đã tinh tráng như con báo.

Hắn ngượng ngùng buông tay xuống, vội sờ sờ boong thuyền.

Tề Hạo bưng nước vào chỗ Tần Khả Tâm tắm, khuôn mặt ngọc tuấn tú có mấy tia cứng ngắc. Tần Khả Tâm vung tay lên, mấy giọt nước bắn lên mặt hắn:

- Sao thế? Chàng cũng không phải không biết Nhị cẩu tử kia chỉ muốn giúp người, chẳng có lòng dạ gì, hắn thiệt tình muốn giúp thư sinh yếu ớt như chàng chứ không phải muốn chiếm tiện nghi của nương tử chàng, cần gì phải xị mặt ra như thế

- Ta biết hắn không có ác ý

Tề Hạo cẩn thận đổ thêm nước nóng vào bồn gỗ của Tần Khả Tâm:

- Nhưng tiểu tử đó… ai, sao dạy thế nào cũng không thông, uổng phí ta nghĩ mọi cách bồi dưỡng bọn họ, còn mong bọn họ có thể một mình tự đảm đương, thống lĩnh một thương đội kiếm tiền khắp thiên hạ. Giờ xem ra bọn họ không có bản lĩnh đó rồi, miễn miễn cưỡng cưỡng cũng không ổn.

- Nếu bọn họ có nhiều tâm cơ như thế thì lúc trước đã chẳng bị mấy câu dỗ dành của chàng mà cam tâm tình nguyện đốt sơn trai, xuống núi lăn lộn khắp nơi với chàng

- Cũng đúng.

Nghĩ đến chuyện xưa, hắn không khỏi vui cười. Đó là lần đáng kiêu ngạo nhất trong đời hắn

- Nói đến chuyện này, ta càng nghĩ càng tò mò, sao chàng chắc chắn rằng ta không bị đâu mùa? Còn cố ý làm ta sợ, nói ta nhiễm bệnh, cuối cùng mới nói kế hoạch cho ta kế hoạch mà diễn trò với chàng

Chính nàng là đại phu cũng còn chưa thể chắc chắn là có nhiễm bệnh hay không

- Hơn nữa chàng còn biết được quan binh sẽ lên núi mà đốt sơn trại trước, còn mua sẵn cơ nghiệp ở Hải thành rồi mua cả thuyền đi buôn để chúng ta thoát thân, tránh tai mắt người khác

- Ta cũng không phải là thần, sao liệu được thiên cơ?

- Nhưng tất cả mưu kế của chàng là thế nào?

- Nàng nhớ lần ta xuống núi mua lương không?

Nàng gật đầu, chuyện quan trọng như thế sao quên được

- Sau khi ta xuống núi thì nghĩ, đại ca đã muốn thống nhất thiên hạ thì khó mà tránh khỏi chiến tranh. Muốn đánh trận đầu tiên phải có tiền cho nên chính sách bế quan tỏa cảng, hạn chế buôn bán nhất định sẽ phải hủy. Tính theo ngày, từ khi ta rời khỏi hoàng cung, đại ca nắm giữ triều đình cũng hơn nửa năm rồi, chắc chắn sắp mở cửa thông thương. Nhưng người biết tin này chắc chắn không nhiều, người bình thường vẫn nghĩ triều đình cấm buôn bán. Nếu ta thừa cơ này mà chuẩn bị gây dựng cơ nghiệp trước thì chẳng phải rất có lợi. Hơn nữa những người trên núi không thể làm cướp mãi được, chung quy vẫn phải trở về chính đạo. Vì thế ta đem minh châu chúng ta lừa được và một phần dược liệu quý cho Trang lão đầu, bảo hắn đặt mua sản nghiệp ở Hải thành, chờ dịch bệnh trên núi hoàn toàn được giải quyết thì những cường đạo may mắn còn sống mới có chỗ dựa

- Chúng ta thành thân, chàng sai người phóng hỏa đốt núi là thế nào

- Sau khi ta về núi, thấy nàng đang sốt mà chính nàng lại không hay biết khiến ta rất sợ hãi. Ta không phải đại phu, cũng không thể xác định nàng bị phong hàn hay đậu mùa, lúc ấy trong đầu ta chỉ có một ý nghĩ: chúng ta sống chết một đôi. Sau này Nguyệt Hoa, Phong Ngũ Nương, Nguyễn Kiều Kiều theo dõi ta lên núi, cái gì gọi là tri nhân tri diện bất tri tâm. Các nàng ngoài miệng nói dễ nghe nhưng có ai chắc chắn rằng sẽ không đi báo quan phủ chuyện trên núi có dịch bệnh? Để tránh rắc rối sau này, ta và các nàng ấy hẹn ba ngày, trong ba ngày đó ta nghĩ cũng đủ đề xác định nàng có bị đậu mùa hay không. May mà nàng chỉ bị sốt một ngày rồi hôm sau đã hạ sốt, cũng không bị nổi mụn, chứng tỏ nàng vẫn mạnh khỏe.

Những lời này của hắn làm nàng toát mồ hôi lạnh:

- Chàng đang đánh bạc

- Người làm ăn mỗi một phi vụ chính là đánh bạc, chỉ dựa vào ánh mắt chuẩn hay không mà thôi. Mà ta…

Hắn vô cùng đắc ý ưỡn ngực:

- Sự thật chứng minh ánh mắt của ta rất lợi hại. Nàng không nhiễm đậu mùa nhưng tâm tư của Phong Ngũ Nương đã bắt đầu thay đổi. Ta thấy được nàng không bị đậu mùa nhưng tâm tư Phong Ngũ Nương đã bắt đầu thay đổi. Ta nhận ra nàng ta đang ý phá hoại. Nàng cũng biết triều đình vô cùng nhạy cảm với bệnh dịch, nếu là một thôn trấn phát bệnh thì quan phủ còn có thể phái người cứu chữa nhưng dịch bệnh từ chỗ thổ phỉ mà có thì nàng nghĩ quan phủ sẽ xử lý thế nào?

Nàng cảm giác sống lưng lạnh toát:

- Chỉ e là giết sạch thôi

- Nếu là tri phủ, ta cũng sẽ làm vậy

Quả thực, đó chính là thực tế tàn khốc nhưng khi gặp phải bệnh đậu mùa không cách chữa thì cũng chẳng có cách nào khác:

- Nhưng ta ở khu bệnh, tận mắt thấy bọn họ nhiễm bệnh, bệnh đến mức độ nào thì chết, người khỏe mạnh có thể khỏe lại. Ta biết bọn họ đều cố gắng thoát khỏi tay Diêm vương nên đương nhiên muốn tìm đường lui cho bọn họ

- Vì thế chàng muốn ta và chàng cùng nhau gạt người, giả vờ mọi người không thể chữa khỏi, chỉ cầu trước khi chết được vui vẻ. Chàng và ta thành thân, mọi người vui vẻ một đêm sau đó phóng hỏa đốt núi khiến người người cho rằng chúng ta đều chết sạch, chẳng có ai lo dịch bệnh truyền ra ngoài mà đuổi tận giết tuyệt những người chưa mắc bệnh.

Hắn gật đầu

- Đây là bảo vệ chúng ta, cũng là cách tốt nhất để chừa đường sống sau khi mọi người khỏi bệnh lại

- Sau đó chàng lại mang mấy người còn sống chúng ta ra, chạy tới Hải thành, lên thuyền rời bến

Kế liên hoàn này chắc cũng chỉ hắn nghĩ ra được, nàng không thể không bội phục.

- Nói thật thì chúng ta không đi cũng không được, tin trên núi có bệnh đậu mùa đã lan ra ngoài, chúng ta đưa những người mặt rỗ này đi thì ai chẳng đoán được bọn họ là người bị bệnh trên núi xuống. Chỉ có rời xa Tề Quốc, qua một hai năm, đợi mọi chuyện yên ổn lại thì chúng ta trở về mới được an toàn?

- Tiện thì giữ mạng nhưng quan trọng hơn là kiếm tiền đúng không?

Sau khi tìm được đường sống trong chỗ chết, nàng pháy hiện hắn càng ngày càng yêu tiền, không hổ là xuất thân buôn bán, chết cũng phải có tiền.

- Ta văn không thể trị quốc, võ không thể an bang, không kiếm tiền, nàng muốn ta làm gì?

Sau đó hắn nhìn nàng, nàng quay đầu đi:

- Lấy cớ

- Đúng là lấy cớ.

Hắn cười hì hì bước lên hôn lên hai má ướt át mềm mại của nàng

- Quan trọng nhất… ai, ai bảo ta lấy được nương tử thích tắm suối nước nóng? Ta đã đồng ý với nàng ấy là sẽ đưa nàng đi khắp các suối nước nóng trong thiên hạ nên đành chịu vất vả vậy

- Ta thấy chàng muốn chết rồi

Nàng quay lại, hắt nước vào người hắn.

- Oa!

Đầu hắn ướt sũng:

- Nương tử thân yêu của ta, ở trên biển nước sạch còn quý hơn vàng, làm ơn nàng tiết kiệm một chút đi được không

- Dù sao chàng cũng có cách, thiếp sợ gì

- Ha, ta cũng không phải là thần tiên mà làm được mọi thứ

Nàng vuốt một lọn tóc bạc của hắn, kề sát bên môi khẽ hôn rồi nói:

- Chúng ta quen nhau lâu như vậy, ta chưa thấy chàng có chuyện gì là không làm được

Hắn nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của nàng, nuốt nước miếng:

- Tóc thì có gì mà hôn? Chẳng bằng hôn môi ta đây

Nàng nhìn hắn bằng ánh mắt ma mị, phong tình vạn chủng:

- Chàng không biết ta thích màu trắng nhất sao?

Hắn hơi sửng sốt, nghĩ nàng chỉ mặc đồ trắng thì thấy lạ:

- Này…nương tử, xin hỏi nàng thích vi phu ở điểm nào?

Hắn kéo tóc mình về nhưng nàng chết cũng không chịu buông. Đừng nói là nàng yêu mái tóc trắng này nên mới lấy hắn chứ?

- Tự nhiên hỏi cái này làm gì?

Tiếp tục kéo tóc hắn lại, sợi tóc trắng mà trơn, thật sự khiến nàng mềm lòng

- Nhất thời tò mò, nương tử có thể cho vi phu một đáp án không?

Nàng cười hì hì, nghiêng người vùi đầu vào tóc hắn, vui vẻ đùa giỡn rồi miễn cưỡng lại ngâm mình xuống nước

- Tướng công, nước hơi lạnh, ta thấy lạnh

- Không thành vấn đề, vi phu lập tức đun nước nóng cho nàng. Nhưng nương tử… câu hỏi khi nãy của vi phu…

- Chờ ta tắm xong rồi nói cho chàng

- Nương tử, nàng tắm lâu lắm rồi

- Ồ, ta nói nhầm rồi. Phải nói là chờ ta tắm xong, tắm thoải mái thì sẽ nói đáp án cho tướng công

- Nương tử, đời này có ngày nào nàng tắm đủ không?

- Chắc là không

Được! Dám lừa hắn? Cũng chẳng quản trên biển nước sạch quý hơn vàng, hắn nhảy vào thùng, khiến nàng cười vang yêu kiều.

- Ai, ai ôi, không chơi… Tướng công, không chơi...... Ha ha a... Nàng sợ nhột

- Vậy mau trả lời

- Không nói không nói...

Nào chỉ yêu tóc hắn, còn yêu con người hắn, yêu sự âm mưu quỷ kế của hắn, yêu tất cả những gì của hắn… cả đời này, lòng nàng cũng chỉ có mình hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Lưu Diễm Chủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook