Phong Lưu Diễm Chủ

Chương 1

Đồng Ny

06/08/2015

Công việc làm hoàng đế này thật không phải để người làm.

Tề Hạo lần thứ n trong lòng than thở chính mình số khổ.

Phụ hoàng hắn ở Đại Tề Lập Quốc này cho tới nay luôn là vị quân vương bậc nhất dũng mãnh uy vũ, lại mưu tính sắp tới đem Trung Nguyên thống nhất, không ngờ bị một mũi tên bắn lén mà đoạt đi tính mạng. Từ đó, Tề Quốc lâm vào u tối 10 năm nội loạn.

Cho đến mười năm năm trước, đương kim Tể Tướng Lý Hữu Hợp, đại tướng quân Chu Bằng cùng tiền võ lâm minh chủ đã qua đời Bộ Kinh Vân tổ chức Nghĩa Dũng quân, dẹp yên thiên hạ, đề cử tiểu muội Tề Hạo là Tề Tuyên đăng cơ làm vua, Tề Quốc mới được ổn định.

Tám năm trước, Lý Hữu Hợp cùng Chu Bằng tìm được Tề Hạo, khi đó Tề Hạo đang ở trong một hiệu cầm đồ làm chưởng quầy, mơ một ngày, kiếm đủ tiền, có một cửa hàng của chính mình.

Bởi vậy, khi có người đến cung nghênh hắn trở lại kinh thành thừa kế đế vị, thiếu chút nữa hù chết hắn.

Làm hoàng đế nha… Nghe qua thực uy phong, nhưng hắn không biết làm hoàng đế như thế nào a! Muốn nói đến việc gảy bàn tính buôn bán thì hắn tinh nhanh vô cùng, nhưng làm vua thi hành biện pháp chính trị, trời mới biết danh hiệu “Quân vương ” kia lại không hề cách xa hắn vạn dặm. (NN: Ý anh là anh không ngờ mình lại là vua đấy ạ !!!!! )

Hắn mặc dù tự xưng mình học hành không bằng ai, nhưng tốt xấu gì cũng đọc qua vài ngũ thư, hiểu được làm vua không dễ, kiên quết không chịu về kinh.

Nhưng Lý Hữu Hợp cùng Chu Bằng lấy cớ là cốt nhục của tiên hoàng lưu lạc nhân gian, bắt ép hắn nhập kinh, tạm sống ở tướng phủ, ngày ngày ghé lỗ tai hắn nhắc đi nhắc lại là Tề Tuyên ngu ngốc, mục đích là để kích hắn trong lòng bắt đầu có ý chí chiến đấu, ra mặt cùng Tề Tuyên nhất tranh đế vị.

Tề Hạo tìm mọi cách chối từ, có lẽ là Tề gia huyết mạch thiên tính(1) ( (1) ý nói có huyết mạch tốt được trời phù hộ), Đại Tề Lập Quốc hơn hai trăm năm nay chưa bao giờ từng xuất hiện con cháu hoàng thất vì đoạt ngôi vị hoàng đế mà xảy ra việc tàn sát lẫn nhau. Tề Hạo tuy chỉ gặp qua Tề Tuyên có một lần, nhưng cũng từ đáy lòng không muốn cùng nàng tranh chấp.

Chính là nằm mơ cũng không nghĩ đến, tiểu cô nương kia vừa được hai mươi tuổi nhưng lại vướng phải mối tình đầu, từ bỏ đế vị cùng Bộ Kinh Vân bỏ trốn, khi tiêu dao giang hồ, đi lầm vào Quỷ Vực Vân Sơn Mộng, khiến cho bị quái vật trong núi hại đi tính mạng.

Tề Hạo không thể nề hà gì nữa, bị thúc giục ép lên đế vị.

Thời gian trôi mau. Chuyện làm hoàng đế này đã được gần năm năm. Ngày cũng như đêm làm việc vất vả, bất quá một thiếu niên hai mươi lăm tuổi, lại bận rộn xử lí chính vụ phiền toái đến mức trên đầu bay đầy ngân tinh(2) ((2)sao).

Hiện tại hắn cũng không soi gương. Ai lại thích nhìn mình có bộ dáng chưa già đã yếu ? (NN: Vâng, em biết Hạo ca là người cực kì coi trong nhan sắc ạ … Hắc hắc hắc~~)

“Hoàng thượng, Lí đại nhân muốn xin cầu kiến.” Nội thị báo lại.

Tề Hạo thán khẩu dài khí(3) ( (3)thở dài). Này đã giờ tý, có việc gì không thể chờ đến lâm triều rồi nói, thế nào mà đang đêm phải nhập cung ?

“ Cho vào. ” Hắn vô lực vẫy vẫy tay, xem ra đêm nay lại không được ngủ. Hắn nhịn không được nghi ngờ, sách sử viết có tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần vậy minh quân làm thế nào được? (Ý nói việc quá nhiều nếu có tam cung lục viện thì muốn làm minh quân cũng không được. ) Có thể xử lý thích đáng rất nhiều chính sự, cuộc sống lại vô cùng hương diễm, đáng thương hắn đăng cơ đến nay, vẫn không rảnh rỗi mà tuyển phi nạp thiếp!

“ Thần Lý Hữu Hợp, khấu kiến Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. ” Lý Hữu Hợp vào ngự thư phòng, liền cúi người bái.

“ Bình thân. ” Tề Hạo thấy thực phiền chán lễ tiết vô vị này. Lý Hữu Hợp nửa đêm đòi vào cung, tất có truyện quan trọng, nói thẳng luôn đi, muốn làm phiền toái như vậy làm gì? Nhưng xem Lý Hữu Hợp đầu đầy tóc bạc, do vì việc nước ngày đêm làm việc vất vả, cũng không nói nhiều gì nữa, chỉ nói “Lý khánh có việc gì tấu đến?”

.

“ Khải tấu Thánh Thượng, Hoài Bắc lũ lụt, đại đê đã hỏng mất, nước sông bao phủ Phù châu nay hướng Tân châu mà đi. Trăm vạn nạn dân không thể tiếp tục chịu được nữa, thần thỉnh Thánh Thượng hạ chỉ chẩn tai(4) ” ( (4)xem xét để giải quyết tai ương).

Đầu Tề Hạo dường như sắp muốn nổ tung. “Đại đê không phải mới năm kia mới cho tu sửa, như thế nào lại vỡ?”

“Hoàng thượng Phù châu đã mưa to ba tháng, nước sông đều dâng so vơi đê cao hơn nhiều, cho nên … ” Đây là thiên tai cũng không có biện pháp a!

Tề Hạo hoài nghi minh có phải hay không bị nguyền rủa, đăng cơ tới nay, hết thảy mọi việc đều tự mình làm, nghiêm khắc thực hiện luật pháp, ước mong làm cho dân chúng được cơm no áo ấm. Nhưng là trời không thương hắn, hai năm nước lụt lớn, ba năm hạn hạn kéo dài. Tai nạn này tựa hồ vĩnh vô chỉ tẫn(5) dây dưa với hắn. ( (5)vĩnh viễn không bao giờ chấm dứt. )

Người ta nói cái gì Chân Long Thiên Tử, tất có được sự ưu ái của trời. Có phải hay không hắn trời sinh không có mệnh hoàng đế, cho nên vừa bước lên đế vị, những phá sự lạn sự(6) đều xuất hiện? ( (6)Ý nói những việc không tốt )

Lý Hữu Hợp thấy khuôn mặt hắn u sầu, hai đầu gối gập lại quỳ xuống, “Hoàng thượng nhân từ yêu dân, dân chúng năm ngày qua đã tốt hơn nhiều, chỉ còn lại một ít hoạn nạn nhỏ, Đại Tề ta cho đến giờ bất quá vẫn rất bình thường, Hoàng Thượng không cần quá mức sầu lo.”

Không phải có trăm vạn nạn dân gặp họa hay sao? Như vậy mà nói là tốt sao? Đánh chết hắn cũng không tin.

“Hoàng Thượng, vùng sông Hoài từ xưa hạn hán, lũ lụt không ngừng, cho đến bây giờ cũng không thể giải quyết triệt để, đây chắc hẳn là thiên ý.” Lý Hữu Hợp dập đầu xuống đất, muốn Tề Hạo yên tâm, đừng làm chính mình sinh bệnh.

“Trẫm đã biết, hiện đang nghĩ chỉ xử lí tai ương này, giao cho khanh toàn quyền xử lý. ” Tề Hạo nói, “Ngoài ra sau tai ương này dân chạy nạn đều sẽ tự chạy về quê hương, từ quan phủ đem phân phát nông cụ, xem như tạm thời cho dân mượn tiền, đợi sau này thu sau. Lại ngay cả thuế má cũng miễn đi.”

“Thần thay đại vạn dân, tạ bệ hạ long ân.” Lí Hữu Hợp lại dập đầu tó ý muốn thối lui.

Tề Hạo suy nghĩ một chút “Lý khanh, đễ tránh cho quan viên địa phương đến cứu tế chậm, thay trẫm tuyên chỉ xuống, phàm cứu tế có công, giúp được nhiều dân chạy nạn ổn định cuộc sống nhất. Quan thăng ba cấp, thưởng nghìn lượng bạc.”

“Tuân chỉ” Lý Hữu Hợp đi rồi.

Tề Hạo phiền não cũng không có biến mất. Từ khi thi hành chính sách triều đình cho dân chúng mượn tiền đã hơn ba năm, quốc khố quả thật vẫn còn đủ, nghe được tấu chương các nơi dân chúng đối với chính sách này chính là mừng rỡ như điên.

Nhưng hoàng loạt thiên tai nhất nhất xảy ra, nhìn lại ngân khố tiêu hao không còn một mảnh, chẳng lẽ lũ lụt không có khả năng trị tận gốc? Hàng năm chỉ đắp bờ cũng chỉ là lấy rổ trúc múc nước, công dã tràng.

“Ai!” Hắn xoa xoa hai thái dương đau nhức, không biết sau chuyện này, tóc bạc trên đầu không biết muốn nhiều thêm mấy cái?

“Chỉ mong trời cao thương hại, làm cho mưa to này ngừng đi!” Lại một tiếng thở dài “Trẫm…” Nói chưa xong, một thanh âm thanh nhã như thu cúc lại mang chút hiu quạnh ở bên người hắn vang lên.

“Thay bằng việc hỏi trời, không bằng dựa vào chính mình.”

Tề Hạo kinh ngạc xoay người, chỉ thấy một bóng trắng – đúng vậy, chính là bóng trắng, từ đầu đến chân bao phủ một mảnh trắng thuần kiết. Này là cái gì vậy a?

Hắn đang muốn mơ miệng, sau đầu đau đớn, liền mất đi ý thức.

Khi Tề Hạo tỉnh táo lại, cả người bị một cái áo ngủ bằng gấm trói thật kỹ càng. Chỉ còn đầu là lộ ra bên ngoài.

Dưới thân chuyển động làm cho hắn nhận ra đang ở trên một chiếc xe ngựa. Xe đi nhanh không biết là muốn hướng phương nào.

“Có người hay không?” Hắn kêu, muốn biết ai có bản lĩnh như vậy, có thể nửa đêm đột nhập hoàng cung trói hắn đem đi? Lại là nguyên nhân vì sao?

Làm hoàng đế mấy năm, hắn cũng gặp qua vài ba thích khách, mục đích cũng chính là giết hắn, nhưng nếu là cướp… Hắn lớn nhất Tề Quốc, chỉ cần vơ vét vét tài sản, tại sao lại phải trói hắn lại?

“Ngươi quả nhiên giống như trong lời đồn đại, ngu ngốc.” Đúng là thanh âm thanh nhã như cúc kia. “Không có người đánh xe, người cho rằng xe ngựa tự mình vận chuyển được sao?” (NN: Anh ngu nhưng mà anh làm được vua đấy chị ạ.)

Tề Hạo một hơi cứng họng, thiếu chút nữa nghẹn chết. Nữ nhân này bắt cóc hắn là bắt nạt hắn.

“Ngươi là ai? Vì sao bắt cóc trẫm? Phải biết đây là tội lớn tru di cửu tộc. ”

“Thật ngại, ta từ nhỏ cha mẹ đều mất, trong cửu tộc chỉ có một người là ta.” Nữ tử nói . “Vả lại, người muốn giết ta cũng phải xem có khả năng hay không Người không có năng lực vẫn là nói ít đi, đỡ phải bị đập nát mông, lúc đó đừng nói ta không cứu ngươi. ”



Cách màn xe, Tề Hạo căn bản nhìn không thấy bộ dáng của nữ tử, nhưng dạng thanh âm thanh nhã kia này, cũng là quá nhĩ khó quên. Hắn xác định mình chính là chưa bao giờ nghe qua (NN: Hạo ca yên tâm huynh từ giờ sẽ phải nghe liên tục a!!!!! Hạo ca: Ta can tâm, tình nguyện mà…. )

Nói cách khác bọn cướp kia là người lạ, nghe khẩu khí nói chuyện của nàng, tựa hồ đối với hắn biết rất rõ, hơn nữa ấn tượng phi thường không tốt. Hắn không biết mình khi nào đắc tội với một mạc danh kì diệu nữ nhân?

“Người đến tột cùng là người phương nào?”

“Dừng!” Nữ tử đột nhiên kéo dừng xe ngựa.

Lúc này đã bắt đầu có ánh sáng mặt trời, bị trói chặt giống như bánh chưng Tề Hạo làm sao giữ thân thể yên ổn được, lập tức liền theo chỗ ngồi trên cao lăn xuống, đụng vào cửa xe mới dừng lại.

“Ai a!” Cả người bị bọc bởi áo ngủ bằng gấm, đụng vào thành xe, có thể trên đầu là do thiếu phòng bị, nháy mắt, trên đầu hắn liền có hơn vài cục u sưng to.

Không chút để ý tới Tề Hạo ở trong xe kêu ai ai, nữ tử đeo tay nải nhảy xuống xe.

Dưới ánh trăng, nàng chậm rãi cởi ra một thân áo trắng, thân thể doanh khiết như ngọc từ tử bày ra, bộ ngực sữa đầy đặn, tiêm tiêm mảnh mai, phong tình lay động theo gió.

Nàng di chuyển đùi ngọc thon dài, giống như xuân thần, lại giống như thiên tiên lạc phàm trần, từng bước bước vào thủy đầm (Hồ nước a!)

Thời tiết cuối xuân, gió bắc đã ngừng, nhưng bàn đêm hàn khí vẫn tỏa ra như trước.

Nữ tử lại không chỗ nào thấy lạnh, khoái hoạt tẩy trừ thân thể, quần áo trong ngoài đều cởi bỏ, dùng tạo giác (Vật dùng để cọ người khi tắm) cẩn thận xoa bóp, kì cọ thật kĩ, dường như muốn đem thân mình thoát khỏi tầng da.

Tắm giặt sạch ước chừng hết nửa canh giờ, nàng rốt cục cũng vừa lòng, bước ra khỏi thủy đàm, mở bao quần áo lấy ra một lọ dầu vừng, trà một lượt từ đầu đến chân, lại lấy ra một thân áo trắng để thay.

Lúc này, thái dương phía chân trời đã hiện hồng quang rực rỡ, trời đã sắp sáng.

Nữ tử đi qua mở cửa toa xe, Tề Hạo thùng thùng thùng lăn xuống dưới.

Hắn vốn chính là nhờ cửa xe chắn nên mới giữ vững được thân mình, hiện tại cửa sẽ bị mở, hắn nghĩ khó mà không mất cân bằng.

“Ai a!” Áo ngủ bằng gấm tuy dày nhưng đá nhọn đâm vào người đau xót. Coi như Tề Hạo số đen đủi đi, mới lăn hai vòng, liền đụng vào một gốc cây đại thụ, trên đầu lại thêm vài cục u.

Nữ tử thấy hắn một thân toàn bụi, chán ghét bĩu môi. “Bẩn chết đi được.”

Nghe vậy, một cỗ lửa giận theo ngực bốc thẳng lên đỉnh đầu Tề Hạo. “Là ai làm trẫm trở nên chật vật như vậy?” Co rút lại uốn éo, hắn liều mạng chuyển động thân thể, ánh mắt rụt cuộc nhìn đến tử, thoáng có chút ngẩn ngơ.

Chỉ thấy nàng tóc đen như mực, buông trên vai thật dài, rơi thẳng xuống tận thắt lưng. Đúng lúc, phía Đông mặt trời bắt đầu mọc, trên mái tóc đen kia ẩn hiện trong ánh hoàng kim, sáng bóng lóng lánh. Vô cùng động lòng người.

Nàng một thân áo trắng, bạch miệt (cái tất), bạch hài, thật giống một viên ngọc tuyết, đúng là trắng hoàng toàn.

Nàng giờ phút này cư nhiên chưa đeo lại khăn che mặt màu trắng, Tề Hạo vẫn là liếc mắt một cái liền nhận ra nàng chính là bóng trắng biết nói đột nhiên xuất hiện ở ngự thư phòng kia.

Hắn còn thực sự đánh giá khuôn mặt nàng, hai cái mắt, một cái mũi, một cái miệng hơi hé ra, ngũ quan trên khuôn mặt bình thường đến cực điểm, cũng không nói được là đẹp hay xấu. Nhưng hắn vừa nhìn, lại nhìn, nhìn đến ba lần, nhìn xem khuôn mặt này như thế nào in sâu trong mắt hắn, trong đầu dần dần mơ hồ hiện ra hình tượng.

Đây là cái dạng nữ nhân gì a? Có thể bình thường đến như thế này? Nhưng nàng lại có thể tự do đi lại trong thâm cung, đưa hắn ra khỏi kinh thành mà không kinh động bất cứ kẻ nào.

“Ngươi là ai?” Hắn xác định chưa từng nghe qua thanh âm của nàng. Nhưng nàng có khuôn mặt rất bình thường, có lẽ hắn từng gặp qua, nhưng tuyệt đối không nhớ được. Hắn đành phải thử hỏi. “Chúng ta quen nhau sao?”

“Ta mới không xui xẻo như vậy, quen loại người hôn quân vô đạo.” Nói xong, nàng đeo cái bao tay, thay hắn cởi bỏ áo ngủ bằng gấm, “Đứng lên, đi vào trong đó tắm.” (NN: Èo, bạo lực thế tỷ tỷ… )

“Ngươi–” Hắn chưa kịp nói hết lời, nàng đã không muốn nhẫn nại đem chân ngọc, một cước đá hắn vào trong hồ.

Đàm thủy kia lạnh đến tận xương làm hắn cả ngươi run run lên một cái, suýt nữa không thở nổi.

“Hảo…Hảo hảo hảo…Lạnh…” (NN: Ơ, Hạo ca lạnh mà hảo là sao thế???) Hai hàm răng va vào nhau lập cập, học cẩu nhi tứ chi di động, hướng trên bờ mà chạy (Hic, Hạo ca bị nói là học theo tiểu cẩu…ta hận, ta hận mụ mụ a!!)

“Trước khi tắm sạch, không cho phép đi lên.” Nàng tiện tay ngắt một mảnh lá cây bắn xuyên qua, lại đem hắn đánh ngã vào hồ nước.

Cô lỗ, cô lỗ (Làu nhàu, lải nhải), Tề Hạo uống phải hai ngụm nước, thiếu chút nữa chết đuối.

Từ chối cả buổi, hắn mới bắt đầu toát ra thủy diện. “Cái người đàn bà điên kia, rút cuộc muốn như thế nào (NN: Tinh thần đấu tranh trỗi dậy….Dư mà hơi quá thì pải >.<… Mất hình tượng quá ca ui!!!). Hắn vốn là người nhã nhặn, hơn nữa lại làm hoàng đế vài năm, bị thượng thư bộ lễ bắt đọc trăm vạn tự Đại Tề lễ chế, không dám nói Đại Tề tối biết lễ nhân (Câu này ý nói là không dám nói Đại Tề biết đối nhân xử thế tốt nhất.) nhưng cũng tuyệt đối nghiêm túc thực hiên quy củ.

Nhưng hôm nay, là bị nữ nhân này bắt cóc, lại bị phi đá, lại rơi xuống nước. Đến người ôn nhu nhất cũng muốn phát cuồng.

“Đầu ngươi có vấn đề sao? Trẫm cùng người không thù không oán –” Miệng hắn mấp ma mấp máy, lại không phát ra tiếng. Bởi vì nữ nhân lăng không nhất điểm á huyệt hắn.

“Tên của ta kêu Tần Khả Tâm, người có thể gọi ta là Tần cô nương hay Tần đại phu. Còn dám mở miệng nói những lời không sạch sẽ, cho dù có người bảo vệ người, ta cũng sẽ giết ngươi.” Nàng miệt thị liếc mắt một cái nhìn hắn. “Dù sao ngươi cũng là loại phế vật, còn sống cũng là lãng phí cơm gạo.”

Tề Hạo hít một hơi vào ngực, lại bị nước lạnh khiến đông cứng cả người phát run, bất ngờ hít mạnh một hơi, liền bất tỉnh trôi đi.

“Không thể nào?” Tần Khả Tầm mắt thấy Tề Hạo sẽ chìm vào trong nước, trên mặt càng lộ vẻ khinh thị. “Trên đời này sao có loại nam nhân vô dụng như vậy?”

Nhưng lại không thể trơ mắt nhìn hắn chết, nàng lắc đầu, tay áo rẽ nước, mang hắn một thân ướt đẫm ra.

Tề Hạo tỉnh lại hai lần, tinh thần mê man, cả người bủn rủn vô lực.

Hắn thậm chí không thể xác định là bản thân đã tỉnh, hay là vẫn đang trong cơn choáng váng.

“Uống thuốc đi.” Một cái thanh âm thanh nhã cui vào bên tai, thậ phần quen thuộc, tất cả thống hận nháy mắt nảy lên trong lòng, hắn giãy dụa ngưng tụ tầm mắt, quả nhiên nhìn thấy một bóng dáng tuyết trắng.

Hắn mới vừa mở miệng ra, lại phát hiện như có lửa thiêu, nửa điểm thanh âm cũng không phát ra được.

Hắn oán hận nhìn Tô Khải Tâm thong thả với lấy cái bát, liền bước chân hướng hắn đi tới.

Dáng người lay động kia, vốn là cực kì động lòng người, nhưng ở trong mắt hắn, lại không khác yêu ma.

Nàng muốn đến tra tấn hắn sao? Đáng chết, hắn tỉnh lại, hắn muốn phản kháng mới đúng. Nhưng mà, hắn quá yếu ngay cả ngón tay cũng nâng không được.

Hắn chỉ có thể trợn mắt nhìn nàng, hung hăng trừng nàng. Quân tử báo thù, ba năm không muộn. Tề Hạo hắn báo thù, ba mươi năm cũng chờ. Tần Khả Tâm, chờ xem!

Hắn bực mình hừ một tiếng, đã chuẩn bị thành hổ lạc bình dương bị khuyển khi (Hổ xuống đồng bằng bị chó bắt nạt).

Nhưng là –



Tay tuyết trắng nhỏ bé của nàng lại dán lên cái trán hắn, vừa lạnh vừa ấm làm cho hắn tâm nhảy dựng, sau đó cả người thư thái.

“Vẫn còn phát sốt a! Thân thể của ngươi thật kém, mới ngâm trong nước lạnh chốc lát đã bị nhiễm phong hàn.” Nàng tắm cả nửa canh giờ cũng không việc gì đâu! Buông bát thuốc, động tác nàng mềm nhẹ dìu hắn ngồi dậy, bón hắn uống dược.

Tề Hạo chỉ cảm thấy đầu óc càng hỗn độn. Tần Khả Nhân này tại sao mỗi lúc một dạng? ở thủy đàm biên, nàng lãnh khốc lại vô tình, lúc này nàng cư nhiên lại sợ dược nóng hắn, cẩn thận đem dược thổi nguội. Lại bón dược giúp hắn.

Hay là đầu thật sự có bệnh, điên rồi đi?

Uống một ngụm dược, hắn lập tức ngậm nhanh miệng, không hề nhận “hảo ý” của nàng. Trời biết nàng thật sự hảo tâm hay là giả tỉnh táo? Hắn sợ thuốc này vừa uống hết, nàng lại muốn bắt hắn chịu tội.

Đối với việc hắn không hợp tác, nàng cũng không có chút hờn giận, bắt đầu có hứng thú mi hơi hơi nhíu.

“Dược rất khó uống sao?” Nàng nhấp một ngụm dược. “Hình như là có chút khó uống.”

Nàng buông bát thuốc, đi ra ngoài.

Tề Hạo lại bắt đầu trên giường giãy dụa đứng lên, hắng nghĩ thừa dịp lúc nàng rời đi liền đào tẩu, đáng hành động nàng nhanh chóng, mà hắn lại thân hư thể thiếu. Giường còn chưa xuống được, nàng đã trở lại.

Hắn trừng lớn mắt, không thể tin được nàng có tâm tốt như vậy, sợ hắn chịu không nổi dược khó uống, cố ý cho thêm gia vị — khoan đã, dúm bột phấn kia sẽ không khiến tay chân bất động đi? Tỷ như làm cho hắn toàn thân ngứa, đi tả không ngừng.

“Nhanh chút, dược lạnh, công hiệu cũng kém đi.” Nàng bưng bát thuốc ngồi vào bên người hắn, ôn nhu ôm đầu của hắn, làm cho hắn tựa vào trên ngực nàng, một muỗng lại một muỗng bón dược cho hắn.

Trong phút chốc, trong đầu hắn ầm vang một trận. toàn thân tri giác chỉ có cảm thấy ấm áp cùng hương thơm.

Hắn không phải không tiếp xúc qua nữ nhân, trong cung một đống thị nữ mơ ước Thánh Thượng ân sủng, để bay lên làm phượng hoàng. Nhưng đối với cái loại gây rối ôm chặt tính tiếp cận, hắn phi thường bài xích, mỗi khi có cung nga (cung nữ xinh đẹp) khiêu khích hắn, hắn đều là ghê tởm đến muốn nôn.

Nhưng hiện tại, dựa vào trong ngực Tần Khả Tâm, hắn lại tim đập nổi như trống, xương cốt toàn thân giống như là muốn hòa tan ra.

Hoài nghi đối với dược đều bị quăng đến chín tầng mây, chỉ cần nàng cầm thìa trong tay đưa qua miệng hắn, hắn liền tự động há mồm, một lúc không lâu sau, đem bát dược uống sạch sẽ.

Nàng từ trong người lấy ra một cái khăn thêu, nhẹ nhàng lau đi một chút dược còn sót lại trên khóe môi hắn.

Mặt mày kia vốn bình thường, trong thời khắc này, đúng là quang hoa lóe chói mắt. Tề Hạo nhất thời nhìn đến ngây người, khắp toàn thân mềm yếu, lại không biết lúc này là nằm mộng hay là thật.

Tần Khả Tâm chiếu cố hắn rất tốt, lại dìu hắn nắm ngủ, thay hắn kéo lại góc chăn.

“Ngươi ngủ một chút, toát mồ hôi nhanh sẽ tốt lắm.” Tiếng nói vẫn như cũ thanh nhã, nhưng vào tai hắn lại giống như thạch chàng đồng chung (đập đá khua đồng), rung động trong lòng khiến hắn tê liệt.

Si ngốc, hắn nhìn nàng thu dọn bát thuốc rời đi, thân hình yểu điệu như tế liễu theo gió đong đưa, từng trận tươi mát, nhè nhẹ mềm mại đáng yêu, làm cho hắn đầu óc càng thêm hôn trầm.

Cũng không biết là do dược lực phát tác, hay là do nàng quá phong tình, câu đi thần hồn của hắn mất rồi. hắn chỉ cảm thấy tinh thần thong thả bay lên cao. Trên chưa đến trời, dưới không tới đất, mê mê man man giữa không trung. Thị lực có thể nhìn được, chỉ là bóng trắng diễm lệ phi vũ.

Hắn há mồm muốn kêu lại không tiếng động, thân thủ nghĩ muốn bắt lấy, nhưng mỗi khi chạm vào trước quần áo nàng, bóng trắng lại đổi phương hướng.

Hắn chỉ có thể ở trong lòng kêu: “Tần cô nương,…Tần cô nương…” Cũng là đuổi nàng, đuổi nàng đến thở hồng hộc, do không thấy giai nhân ở hướng nào.

Hắn vừa nóng vừa mệt, cũng không biết chính mình đuổi theo nàng bao lâu. Giống như vừa trải qua mười mấy cái xuân thu (Ý nói là mười mấy năm), lại giống như chỉ vừa mấy khoảnh khắc.

Thân hình hắn đột nhiên chấn động, mắt lại trợn lên, làm gì có bóng dáng của Tần Khả Tâm. Hắn vẫn như trước nằm trên giường, mồ hôi ướt đẫm áo.

Nguyên lại đúng là một hồi mộng xuân.

Nhưng như thế nào lại chân thật như thế? Hắn nhếch miệng cổ họng dã không còn bỏng rát như lửa đốt nữa, ngược lại một cỗ ngọt ngào nảy lên. Dần dần, hắn chỉ còn cảm thấy hương vị ngọt ngào.

Hắn không biết chính mình đã ăn cái gì, nhưng mĩ vị như thế chỉ có thể so với bàn đào trên trời.

Chẳng lẽ liên quan tới bát dược kia? Trong lòng hắn nghi hoặc.

Bỗng nhiên, hắn nghe được có người kêu “Tần đại phu”. “Tần đại phu” Là chỉ Tần Khả Tâm sao? Nàng thực có y thuật.

Hắn chống thân mình ngồi xuống. Một thân mồ hôi ẩm ướt bị gió lạnh thổi qua, hắn rùng mình một cái. Không ngừng kéo lấy chăn, bao quanh lấy thân thể, chỉ lộ ra cái đầu ở bên ngoài.

Thật cẩn thận nằm xuống giường, hai chân vẫn là có chút như nhũn ra, nhưng khí lực đã dần dần hồi phục.

Tần Khả Tâm nếu thật sự là đại phu, uống một bát dược này có thể làm chỏ trọng bệnh phong hàn trong người hắn biến mất, y thuật có thể nói là thông thần. (NN: Hạo ca có đề cao Tâm tỷ quá không thế…*nói nhỏ* chỉ là bệnh phong hàn thôi mà có phải “trọng bệnh” gì đâu ^^ )

Hắn ôm chăn ra cạnh cửa, đẩy cửa phòng ra, nhìn lên nhìn xuống, xác định mình ngủ ở một gian trên lầu hai của một quán trọ. Mà dưới kia nguyên bản là nơi dùng cơm, giờ phút này cái bàn bị chuyển chỉ còn hé ra, Tần Khả Tâm yên vị ở nơi nào. Trước mặt nàng một đoàn người sắp xếp thật dài, hắn dõi mắt nhìn lại, cũng không thấy người cuối hàng.

Tần Khả Tâm đang bắt mạch cho người ta, chẩn trong chốc lát, liền cúi xuống viết ra dược đan, để cho bệnh nhân đi bốc thuốc.

Tề Hạo dựa vào cửa phòng nhìn nửa ngày, phát hiện Tần Khả Tâm xem bệnh rất nhanh, hành văn liền mạch, lưu loát, chỉ một lát, đã có tới mười người ngàn ân vạn tạ lĩnh dược đan rời đi.

Bất quá người xếp hàng thực sự nhiều lắm.

Nửa ngày nhìn xuống dưới, hắn không thấy một người đưa nàng tiền xem bệnh. Nàng đúng là đang chữa bệnh từ thiện.

Nghĩ đến nàng buộc hắn đưa từ hoàng cung ra, trên đường tìm mọi cách sỉ nhục, khiến hắn bệnh nặng. Còn tưởng rằng nàng là người tâm địa độc ác, đầu óc điên cuồng là nữ nhân điên. Không nàng chính là là thần y tái thế vì dân.

Trong lòng hắn phẫn nộ đối với nàng cũng tiêu, còn lại chỉ có tràn đầy thưởng thức. Giống như khi nàng giúp hắn uống thuốc, có ôn nhu cùng chăm sóc.

Không biết nàng là thần thánh phương nào? Như thế nào lại trở mặt giống phiên thư (Phiên thư: Là lật sách. Câu này ý nói là trở mặt nhanh, tương tự câu “Nhanh như trở bàn tay” của VN.)

Cũng không nhớ đã qua bao lâu, tóm lại hắn xem nàng tìm ánh mắt nàng, quanh thân khí lực cũng dần biến mất.

Hắn biết chính mình đang bệnh nặng mới khỏi, hẳn là nên nghỉ tạm, nhưng lại không buông tha cho cơ hội được ngắm nàng.

Làm người chữa bệnh từ thiện Tần Khả Tâm không chỉ hiền lành, quanh thân giống như có kim quang, lóa mắt như Quan Thế Âm Bồ Tát đại từ đại bi giáng thế.

Khuôn mặt thường thường phàm phàm, tư thải giống như thu cúc, lạnh nhạt, thoát tục lại thanh nhã.

Hắn dựa thân mình vào cửa phòng, chậm rãi đi xuống, cũng không biết là bị phong tư của nàng làm mê say, vẫn là thể lực cạn kiệt. Té xỉu.

Hắn chính là muốn nhìn nàng. Nhắm mắt lại chớp mắt, bên môi hắn vẫn như vậy hàm chứa nụ cười hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
cô vợ thay thế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Lưu Diễm Chủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook