Phong Lưu Tiêu Diêu Thần

Chương 119: Ai là đạo tặc

Luyến Thượng Nam Sơn

09/04/2013

“Ca ca, nếu cả hai đều mệt, không bằng huynh một người chịu mệt, ta phải trốn trước đây.” Diệu Diệu vừa liến thoắng một hồi, nói xong liền chui vào trong cơ thể Mộc Phong, an nhàn ẩn trong đó.

Diệu Diệu biến mất, tất cả Lam thạch tinh mẫu đều mãnh liệt bao vây truy đuổi Mộc Phong. Mộc Phong vô cùng mệt mỏi, năng lượng trong người càng lúc càng ít, Linh Lung Thần Anh mặt lộ nét khổ: “Chủ nhân, sao người không trốn vào trong cơ thể Tiểu Ngọc.”

“Không thể đi vào, những viên Lam thạch tinh mẫu này là năng lượng thạch có linh tính, đến lúc đó bọn chúng sẽ theo chủ nhân cùng chui vào!” Càn Khôn Như Ý trạc vội vàng cự tuyệt.

“Thạch đầu, bọn chúng chạy đến lúc nào mới mệt” Tiểu Tinh Linh cũng có chút khẩn trương hỏi.

“Ngươi không thấy bọn chúng đều đang phát sáng sao? Loại tinh mẫu này hoàn toàn do năng lượng cấu thành, có thể tự động hấp thu năng lượng tản mát xung quanh, chỉ chạy không thì e chúng vĩnh viễn không bao giờ mệt.” Hỗn Độn thần thạch giải thích.

“Vậy theo những lời ngươi nói, người mệt đến chết sau cùng chính là chủ nhân của chúng ta sao?” Tiểu Tinh Linh cuống cuồng nói. “Thạch Đầu, ngươi ra giúp chủ nhân, được không?”

“Không phải ta không muốn giúp, cứ cho là ta ăn bọn chúng, cũng không tiêu hóa được, trong cơ thể ta có không biết bao nhiêu năng lượng, bọn chúng vào đằng trước không phải sẽ lại ra từ đằng sau.” Hỗn Độn thần thạch bất lực nói.

“Ôi, người tốt sẽ được ông trời phù hộ, chỉ mong chủ nhân không việc gì.” Tiểu Tinh Linh than.

Mộc Phong vẫn đang ra sức chống đỡ, vừa điên cuồng chạy trốn, vừa suy nghĩ: “Rõ ràng lúc tiến vào phát hiện không gian này không lớn lắm, tại sao chạy đông chạy tậy đều không tìm thấy lối ra nhỉ? Sớm biết thế này thì đã kêu Tô Thiết thần châu giúp mình trốn ra ngoài, hiện giờ năng lượng tiêu hao nhanh chóng, muốn chạy cũng không có cách gì, phải làm sao đây?”

Mộc Phong đã nhanh chóng đi đến tình cảnh giống như ngọn đèn cạn khô dầu, Đỗ Ngu thần giáp từ từ ẩn nhập vào cơ thể, trong lòng hoảng loạn, hai chân mềm nhũn, tốc độ phi hành tức khắc chậm lại, lam thạch tinh mẫu gần nhất lóe lên lam quang, thuận thế hết sức đập vào kinh mạch hắn, chút năng lượng còn sót lại trong kinh mạch Mộc Phong chớp mắt bị nó hút hết. Mộc Phong cười khổ, cơ thể giống như bị rút gân không thể động đậy. Trong nháy mắt, một đống lam thạch tinh mẫu hóa thành một bầy ong tấn công vào trong kinh mạch Mộc Phong. Linh Lung Thần Anh lúng túng sợ hãi la lên: “Không hay rồi, bọn chúng đã xông vào. Thạch Đầu, nhanh nghĩ biện pháp ngăn chúng lại!’

Hỗn Độn thần thạch giơ tay, hàng loạt những tia năng lượng có độ tinh thuần cực cao phong bế cửa vào ra của quả tim Mộc Phong.

Cơ thể Mộc Phong cứng lên nhưng hắn lâm nguy bất loạn, chỉ trầm tư phút chốc rồi dứt khoát quyết định dùng thần thức cắt đứt kinh mạch ở mọi nơi, tất cả lam thạch tinh mẫu lập tức bị vây khốn một cách hỗn loạn trong đó! Vậy cũng tốt, làm cho cả hai lưỡng bại câu thương, Mộc Phong không cử động được, tinh mẫu cũng không có đường thoát. Tình cảnh thập phần hoạt kê, Mộc Phong không cử động được đứng yên trên không trung, cơ thể thì chỗ nào cũng lấp lánh lam quang.



Năng lượng cạn kiệt, hiện giờ trộm gà không được còn mất nắm gạo, Mộc Phong vất vả dung thần thức nối lại vài sợi kinh mạch trong cơ thể, tay chân tạm thời có thể cử động nhưng không có nhiều ý nghĩa vì kinh mạch trống rỗng ngoại trừ có thể ép tay chân cử động nhưng không thể truyền năng lượng, Hắn hiện giờ cả năng lực cơ bản là phi hành của không thể thi triển.

Thông minh như Tiểu Tinh Linh nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra biện pháp, Hỗn Độn thần thạch vẫn giương hai tay, giống như cây đinh cắm trên mặt đất đổ năng lượng bịt kín cửa vào ra của quả tim Mộc Phong.

Diệu Diệu cúi đầu giẫm chân đi lại, Kỳ Lân thần thú mắt dõi theo thân hình chuyển động đi đi lại lại của Diệu Diệu, giống như con chó ngóng cục xương. Linh Lung Thần Anh ngẩng đầu nhắm mắt, ai oán thở dài.

1Thế nhưng, Mộc Phong vẫn bình tĩnh, không phải là tỉ thí lòng kiên nhẫn sao, không cử động thì không cử động, ai sợ ai?

Đám Lam thạch tinh mẫu thì không thể có lòng kiên trì giống Mộc Phong, vì thích di động là thiên tính của chúng. Ở đâu có áp bức, ở đó có đấu tranh, vốn là quy luật cơ bản, không ra khỏi kinh mạch đứt đoạn của Mộc Phong, đám tinh mẫu bắt đầu điên cuồng hấp thu yêu khí xung quanh, bọn chúng ngộ nhận rằng chỉ có nhiều năng lượng, trở nên cường đại thì mới có thể xông ra khỏi vòng vây. Thế nhưng đám tinh mẫu này vốn là năng lượng thể, có chút tương đồng với Hỗn Độn thần thạch, hấp thụ nhiều thì sẽ bão hòa, mà kết quả bão hòa là tràn năng lượng ra ngoài!

Đám Lam thạch tinh mẫu này là lam sắc năng lượng thạch kết tinh mà thành, dao động tương đồng, tự nhiên có thể dễ dàng hấp thụ năng lượng trong năng lượng thạch ở gần đó. Vài ngày trôi qua, năng lượng mà đám tinh mẫu hấp thu càng lúc càng nhiều, đến mức tràn ra ngoài cơ thể, chảy vào trong kinh mạch đứt đoạn của Mộc Phong. Mộc Phong kinh ngạc phát hiện đến kết quả ngoài ý liệu này, kinh mạch đứt đoạn khô héo do năng lượng không ngừng tràn vào lại phồng lên. Mộc Phong trong đầu bỗng nhiên có tia sáng lóe qua, bản thân nếu như dùng chút năng lượng này luyện công, há không phải càng tốt sao, nhưng kinh mạch đứt đoạn thì có thể vận công chỗ nào đây?

Mộc Phong khổ sở suy nghĩ, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách dung hòa, trước tiên nối lại trên một trăm sợi kinh mạch nhỏ bé để truyền năng lượng, để năng lượng tràn ra từ tinh mẫu truyền đến khắp nơi toàn thân. Có được năng lượng bổ sung, Mộc Phong liền khôi phục sinh lực, trong mắt chớp lên nụ cười quỷ dị, lấy thần quyết trên tay, dùng thủ pháp thâu thiên hoán nhật, khiến cho hơn một trăm viên lam thạch tinh mẫu thần không biết quỷ không hay bị rơi vào trong “đảo kinh mạch” mới tạo ra.

Sở dĩ Mộc Phong gọi chỗ “nương thân” mới của đám tinh mẫu là “kinh mạch đảo” thật ra là có thâm ý. Khi ở Thiên Nam Quốc, thông thường phải giam những tù phạm có bản lĩnh siêu cường trên đảo thì mới không lo chúng dễ dàng đào thoát. Hiện tại, “kinh mạch đảo” Mộc Phong tạo nên chia nhau giam giữ trên trăm “tù phạm”, đám “tù phạm” này chính là đống lam thạch tinh mẫu! Chỉ có đám tinh mẫu có linh tính nhưng không có tư duy, nằm mộng cũng không nghĩ đến mình lại trở thành công cụ hấp thu năng lượng của Mộc Phong! Đương nhiên bọn chúng không thể nằm mộng được, bọn chúng chỉ có thể cần cù không mệt mỏi, gánh vác khó nhọc lại còn bị oán thán, điên cuồng hấp thu năng lượng không công giúp cho Mộc Phong.

Mộc Phong cực kỳ hài lòng về kiệt tác của mình, dùng thần thức thông báo tình huống mới nhất cho đám gia hỏa trong cơ thể, trong nhất thời, tất cả đều vui mừng khôn xiết.

Hỗn Độn thần thạch thu hồi năng lượng nguyên bổn.

Đã tìm thấy nguồn năng lượng, Mộc Phong đương nhiên không bỏ qua cơ hội luyện công, đưa thần thức vào trong kinh mạch, luyện cái thế thần công trong “Hồng Mông thiên kinh”.



Thời gian thấm thoát thoi đưa, “Kinh mạch đảo” trôi nổi trong kinh mạch Mộc Phong, không ngừng tràn ra năng lượng dồi dào chảy vào trong kinh mạch hắn. Vận chuyển năng lượng theo công pháp, công lực Mộc Phong chính thức từng bước chầm chậm nâng lên.

Linh Lung Thần Anh từng bị mất năng lượng, không có nơi trút thống khổ, không ngờ có năng lượng dồi dào chảy vào trong cơ thể Mộc Phong, nó tự nhiên không chịu tụ thủ bàng quan, sấn vào khi Mộc Phong luyện công, trộm một lượng lớn năng lượng về. Diệu Diệu cũng không chịu tỏ ra yếu thế, ngươi trộm thì ta cũng phải trộm.

Mộc Phong mải mê luyện công, không biết trong cơ thể xuất hiện nội tặc (trộm nhà), đám nội tặc này không ngờ lại là “dưỡng tử” và “huynh đệ” thân thiết nhất của mình! Tiểu Tinh Linh mặc dù rất bất mãn hành vi ti bỉ vô sỉ của Linh Lung Thần Anh và Diệu Diệu nhưng chẳng những không đánh lại hai tên gia hỏa này, hơn nữa đó là việc của nhà người ta, đành phải dùng ba tấc lưỡi khuyên nhủ, tiếc là khuyến cáo mỏi miệng đối với Diệu Diệu không hiểu đạo lý kia, căn bản không có chút hiệu quả. Tiểu Tinh Linh khổ tâm khuyên giải, cũng chỉ có thể mắt nhìn Diệu Diệu tiếp tục bòn rút năng lượng và Linh Lung Thần Anh mặt càng lúc càng dày.

Do có nội tặc xuất hiện nên tốc độ luyện công của Mộc Phong chậm đi gấp bội, may mà thời gian đối với người tu luyện mà nói tịnh không quan trọng, bất quá thời gian đối với Mộc Phong mà nói lại quan trọng hơn so với bất cứ người luyện công nào, đối với một nam nhân có tôn nghiêm có trách nhiệm mà nói, chắc trên đời không có việc gì đau khổ hơn việc bị mất đi người vợ yêu quý.

Mộc Phong thì nâng cao công lực; Diệu Diệu đang tiến hóa; Linh Lung Thần Anh cười phớ lớ, hấp thụ nhiều năng lượng khiến nó béo đến chảy mỡ; Kỳ Lân thần thú mặt mày nhăn nhó; Tiểu Tinh Linh giống như tới thời kỳ mãn kinh, thường xuyên bực dọc vô duyên vô cớ; Hỗn Độn thần thạch nhắm mắt không cử động, thời gian nhắm mắt không nhiều không ít có thể so sánh với thời gian Mộc Phong luyện công.

Lúc Mộc Phong luyện công, ở phía khác của quái dị không gian đã phát sinh biến hóa không nhỏ. Khi Y Liên dẫn theo một công tử trẻ tuổi tuấn tú vào trong động lấy năng lượng thạch, đột nhiên phát hiện lam sắc năng lượng thạch biến mất không ít! Trong lòng Y Liên, khả năng đánh cắp năng lượng cao nhất là hai người, một người là đệ tam phòng nam nhân mà mình mới cưới, người kia là người mà mình coi như em ruột, Hạnh Nhi. Bất quá, từ sau khi “hắn” đến động này, đột nhiên trở nên ngốc ngếch, giống như một tên ngốc làm loại việc đó một cách máy móc, chẳng có chút thú vị gì. Y Liên vô cùng thất vọng, càng lúc càng không có hứng thú với “Mộc Phong”, đành phải trả “hắn” về cho Bách Hợp và Hàm Tiếu. Tưởng mất mà thấy lại khiến Bách Hợp và Hàm Tiếu hoan hô nhảy nhót, đối với hai người bọn họ mà nói, cho dù “hắn” là kẻ ngốc cũng là nam nhân của mình, hơn nữa ban đêm thì vẫn có thể sử dụng được như thường.

Y Liên mặc dù hoài nghi “Mộc Phong” có khả năng ăn cắp năng lượng thạch, thế nhưng sau khi giám thị nghiêm mật trong thời gian dài, cuối cùng cũng loại trừ khả năng gây án của hắn, khả năng duy nhất là Hạnh Nhi và đám yêu nữ trông động. Khổ nỗi tìm không ra chứng cứ, Y Liên chỉ đành tìm lý do thay thế Hạnh Nhi và các yêu nữ trông động.

Cách vài năm là Y Liên lại vào trong động, những việc trước mắt khiến ả kinh tâm, lam sắc năng lượng thạch vẫn giảm thiểu ở một mức độ lớn. Y Liên trăm ngàn suy nghĩ cũng không hiểu nổi, rốt cuộc ai là kẻ thần bí ăn trộm nhiều năng lượng thạch như vậy?

Nhìn bề ngoài, không thể coi Mộc Phong là tên đạo tặc thần bí, mặc dù hắn xác thực từng có lòng ăn cắp, nhưng không có hành động thực tế. Hắn cũng không biết mỏ khoáng sản của Y Liên mất trộm, hắn tối đa cũng chỉ có thể xem là một kẻ tiêu thụ tang vật, mà hơn nữa còn là một kẻ tiêu thụ tang vật an tâm, bị động.

Có lẽ trong ý thức tiềm tang vẫn khắc cốt ghi tâm nhớ đến Yên Nhiên, nên Mộc Phong khi công lực lên đến tầng thứ tám của “Hồng mông thiên kinh”, đột nhiên tỉnh lại. Nháy mắt Mộc Phong tỉnh lại, thủ đoạn đáng xấu hổ của Linh Lung Thần Anh và Diệu Diệu còn chưa kết thúc, bất hạnh bị Mộc Phong bắt được. Bất quá, lên đến tầng thứ tám nên tâm tình Mộc Phong cực tốt, không hề trách mắng bọn chúng, dẫu sao đối với nguồn năng lượng này mà nói cũng không thể xem là của mình. Tiểu Tinh Linh sau khi nhìn rõ thái độ của Mộc Phong không như suy nghĩ, tức đến muốn xỉu, đó rõ ràng là khuyến khích kẻ ác làm điều xấu, tối thiểu cũng phải cấp cho hắn tội danh dung túng kẻ khác làm điều ác.

Linh Lung Thần Anh và Diệu Diệu trái lại vui sướng: “Xem lão tử ăn trộm cũng không trách cứ. Ca ca (chủ nhân) trước kia cũng ăn trộm của người khác sao? Chúng ta đều là học của người, ai nói ăn cắp nhất định là làm việc xấu? Dựa vào đâu?”

“Thượng bất chính, hạ tắc loạn! Không dạy dỗ con là lỗi của cha, không dạy được đệ là lỗi của huynh, ta không quản việc các ngươi nữa, muốn tốt thì tự đi mà tốt, ta làm sao có thể dạy các ngươi tốt. Dạy các ngươi tốt, e là còn bị cho là nhúng mũi vào chuyện nhà các ngươi!” Tiểu Tinh Linh tức tối hồ tư loạn tưởng thốt lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Lưu Tiêu Diêu Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook