Phong Lưu Tiêu Diêu Thần

Chương 164: Bách Hoa Nương Nương

Luyến Thượng Nam Sơn

09/04/2013

Ra khỏi Xuân Ngô thần điện, hai người một trước một sau phi hành một lúc, Tuyết Nhạn quay đầu nhìn Mộc Phong đang bay theo, thẹn thùng mỉm cười, thấp giọng nói:

- Mộc Phong, ta không ngại nói cho huynh biết, kỳ thực trong tinh cầu này chẳng hề có chỗ nào đặc biệt đáng để xem.

- Tuyết Nhạn, đây không phải là gạt người sao?

Mộc Phong dừng thân người lại, cha nàng hy họng mình cách nàng ta càng xa càng tốt, nếu không có lương thần mỹ cảnh, bản thân mặt dày theo nàng như vậy còn xem là cái gì?

- Ta không muốn ở lại Xuân Ngô thần điện, cũng chẳng muốn bị Tà thần ba lão gia hỏa nhàm chán đó đi theo, cho nên tìm cớ ra ngoài, chỉ muốn được tự tại một chút. Dẫu sao Thần Giới cũng có vài nơi tốt để đi, ta có thể dẫn huynh đi, có điều phải thoát khỏi bọn họ trước đã!

Tuyết Nhạn quay người, đến gần Mộc Phong, dư quang trong ánh mắt lướt qua Tà Thần và Quý Nghi nhị lão đang dần bay đến, khẽ giọng van xin:

- Mộc Phong, ta biết công lực của huynh không hề kém, huynh giúp ta nghĩ cách thoát khỏi bọn họ, được không?

- Chỗ nào ở Thần Giới mới là nơi tốt?

Mộc Phong mắt thấy Tà Thần sắp bay đến gần mình, đi chung với lão quái vật này quả thực hơi khó chịu, có điều người mà mình muốn thoát không chỉ có bọn họ, Tuyết Nhạn ở trước mắt này, tuy nàng chẳng có gì không tốt nhưng cũng là đối tượng bản thân muốn thoát khỏi, nhưng Mộc Phong hắn hiện giờ không thể thoát, người lớn mặt lớn, tự tôn lớn nhất!

- Chúng ta vừa bay vừa nói, nhanh! Khi chúng ta vào đây, chính giữa tuyệt bích đó có một tinh cầu khá lớn, là nơi ở của Thần Giới Chí tôn. Bách Hoa nương nương cũng sống ở trong đó, Bách Hoa thần điện mới là nơi mỹ lệ nhất! Có điều Bách Hoa nương nương ưa thích thanh tĩnh, không muốn bị người khác quấy nhiễu, nhất là Tà Thần, cái miệng chít chít chát chát đó, Bách Hoa nương nương không vừa ý nhất là qua lại với lão. Chúng ta đến Bách Hoa thần điện đi, Tà Thần công lực tuy cao nhưng lão cũng biết điều, sẽ không tùy tiện đuổi đến nơi đó đâu! Mộc Phong, huynh mau nghĩ cách, chúng ta bây giờ trốn khỏi bọn họ, chạy đến Bách Hoa thần điện!

Đôi mày ngài củaTuyết Nhạn khẽ chau lại, khẩn thiết nói.

.

- Chủ nhân, Tuyết Nhạn tỷ tỷ nói không sai, chúng ta đến Bách Hoa thần điện đi, đã trở về Thần Giới, ta cũng phải đi thăm nương nương một chút!

Tiểu Tinh Linh bỗng nhiên truyền đến một tia thần thức, khiến cho Mộc Phong đang suy nghĩ chợt ngẩn ra. Tâm niệm hắn lập tức chuyển đổi, bản thân độc lai độc vãng đã thành thói quen, trước mắt cứ thoát khỏi từng người một! Lại nghĩ đến Bách Hoa nương nương gần như xem là mẹ của Tiểu Tinh Linh, bản thân bất kể nói thế nào cũng phải giúp con bé một lần, thế là thúc động Tô Thiết Thần Châu, trong nháy mắt quấn lấy Tuyết Nhạn, thoáng chốc vọt ra tinh cầu đang ở, như điện quang hỏa thạch tiến vào tinh cầu trong veo tựa ngọc đó!

Tà Thần và Quý Nghi nhị lão vốn đang theo đằng sau hai người chỉ hơn vài chục trượng, đột nhiên thấy tử vụ chợt hiện ra, trước mắt thình lình hoa một cái, Mộc Phong và Tuyết Nhạn tức thì đã chẳng thấy tung tích, công lực của Tà Thần chỉ sau Thiên quân, nhưng cũng không phát hiện họ chạy mất như thế nào! Tà Thần liền phóng ra một mảng lớn thần thức, cấp tốc tìm khắp cả tinh cầu, lại không thu được chút gì. Tà Thần giật mình kinh hãi, bản thân không ngờ đã xem thường xú tiểu tử đó, chúng nó chẳng những ngay dưới mí mắt mình ung dung chuồn đi, mà còn không biết chúng đã đi đến chỗ nào, nếu như nói cho Hoành Lạc Thiên Quân nghe, lão ta sao có thể tin đây? Biểu tình của Quý Nghi nhị lão nhìn càng thê thảm hơn, miệng há hốc, mắt lồi ra giống như cá vàng!

- Mẹ kiếp! Chúng nó sao có thể đột nhiên biến mất? Hai người các ngươi có nhìn thấy chúng đi chỗ nào hay không?

Tà thần nộ khí bừng bừng gầm lên với Quý Nghi nhị lão!

Quý Nghi nhị lão ngơ ngác nhìn nhau, Quý Lão thầm nghĩ: "Công lực của lão cao như vậy cũng không phát hiện bọn chúng làm sao biến mất, chúng ta sao có thể phát hiện được chứ?”

Hai người im miệng không lên tiếng, Tà thần nổi giận một trận, cũng cảm thấy vô vị bội phần.

Tạm nói Mộc Phong mang theo Tuyết Nhạn trong nháy mắt bay vào tinh cầu như viên ngọc trong veo đó.

Tuyết Nhạn lờ mờ nhìn thấy một màn tử vụ bừng bừng bốc lên, trong nháy mắt phát hiện bản thân đã hoán đổi không gian, trong mắt lộ ra thần sắc gần như không dám tin, thần nhân công lực cao thâm, tuy rằng chuyển dời không gian cũng không khó, nhưng ít nhất cũng phải bấm thần quyết, tên gia hỏa này thật giỏi, tay cũng chẳng thấy động tác gì, không hiểu thế nào đã nhảy đến! Bản lĩnh kiểu này sợ rằng ngay cả cha mình cũng làm không nổi, trong lòng từ từ dâng lên tình cảm quý mến, đầu óc như mất bình tĩnh, càng không biết di dời cảm tình này đi đâu. Tô Thiết Thần Châu vốn là một trong tam đại thần vật, ngay cả Tà thần cũng nhìn không ra manh mối trong đó, huống chi Tuyết Nhạn?

- Tinh cầu này tên là gì?

Mộc Phong nhìn Tuyết Nhạn hãy còn đang kinh ngạc, mỉm cười hỏi.

- Tinh cầu này không có tên.

Tuyết Nhạn đã bình tĩnh lại, si ngốc nhìn Mộc Phong, nói.



Nữ nhân mù quáng sùng bái có lúc lại hại nàng ta! Mộc Phong hiểu rõ, Tuyết Nhạn si mê là Tô Thiết Thần Châu trong nội thể hắn, càng cười cười không cho là đúng, nói:

- Tinh cầu Thần Giới Chí Tôn sống sao có thể không có tên?

- Đạo lý vô hình! Mọi người ngày thường mỗi khi đề cập đến tinh cầu này đều nói là tinh cầu của Chí Tôn, chúng ta cứ như vậy đến rồi đi, nếu huynh nhất định muốn đặt cho tinh cầu này một cái tên, vậy gọi là Chí Tôn tinh cầu đi.

Tuyết Nhạn mỉm cười nói.

Mộc Phong khẽ gật, ngẩng đầu nhìn về một mảng trời sương mù trắng mênh mông, lại cúi đầu trông thấy dưới chân phồn hoa tựa gấm, cả tinh cầu hệt như một đại dương hoa, xinh tươi kiều diễm, trang nhã thanh lệ, hình dáng như thủy tinh trong suốt, lớn thì tựa như hoa hướng dương, nhỏ thì giống những đốm sáng li ti đang chớp lên hào quang ngạo nghễ, dường như kỳ hoa dị thảo của cửu giới đều tập trung ở nơi này, khoe hương đọ sắc, rực rỡ như những vì tinh tú.

Tiểu Tinh Linh bỗng chốc chui ra ngoài thân thể Mộc Phong, đôi cánh đẹp đẽ đó nhẹ nhàng xòe ra, giống như một con diều bay ra, mái tóc dài màu xanh nhạt phất phới trên không trung, hệt như một đóa lan hoa nở rộ, giống một thiên sứ xinh tươi hưng phấn lớn tiếng kêu lên:

- Nương nương, nương nương! Tiểu Tinh Linh đã trở về, người đang ở đâu?

- Đây không phải là Tiểu Tinh Linh sao? Lại trốn trong cơ thể huynh, cũng không chịu ra ngoài chơi với ta. Hứ!

Tuyết Nhạn lẩm bẩm.

Mộc Phong ở đằng xa theo sau Tiểu Tinh Linh, Tuyết Nhạn bay bên cạnh hắn.

- Có lẽ là nàng quá hung dữ nên làm nó sợ!

Mộc Phong hít sâu một mũi hương hoa dụ người, cười nói.

- Huynh hung dữ như vậy sao con bé không sợ huynh!

Tuyết Nhạn giận dỗi nói, biết ngay miệng huynh chẳng có lời nào tốt.

- Ta như vậy thì hung ở đâu? Sao ta cảm thấy mình đối với nữ nhân còn dịu dàng rất nhiều nữa! Nàng chắc phải có nhiều cảm xúc mới đúng chứ?

Mộc Phong cười hắc hắc, nam nhân không có bản lĩnh mới hung dữ với nữ nhân, ở ngoài chịu chút bực tức, về nhà thì thể hiện tính khí, khi ta ở Phàm Gian đã thấy nhiều rồi.

- Nếu kiểu dáng đó của huynh mà xem là dịu dàng, vậy thiên hạ chắc không có nam nhân nào dịu dàng.

Tuyết Nhạn xì một tiếng.

- Nữ nhân đủ mị lực thì nam nhân mới dịu dàng được! Mị lực của nàng đủ không?

Mộc Phong nhỏ giọng nói thầm một câu.

Hai người theo đằng sau Tiểu Tinh Linh, bay khá nhanh, các loại hoa muôn màu muôn sắc dần khiến người ta mê mẩn, nữ nhân trời sinh yêu thích hoa, Tuyết Nhạn tâm trí như đang ở trên mây, nhất thời không nghe rõ Mộc Phong nói gì, vội hỏi lại:

- Huynh vừa mới nói gì?

- Ta nói nàng là nữ nhân xinh đẹp nhất thiên hạ.

Mộc Phong đương nhiên không thể nói thực đã kể xấu nàng, chỉ đành bịa đại một câu, định lừa dối qua loa.

- Không việc gì thì đừng chọc ghẹo ta!

Khuôn mặt thanh tú của Tuyết Nhạn hơi ửng hồng, nhưng trong lòng lại ấm áp dạt dào.



"Kỹ thuật tán gái một điểm không qua được, với lại còn đại khái đến chết người! Cho dù ngươi muốn khen ngợi nữ nhân xinh đẹp, cũng phải nói lông mày nàng có cong ra sao, miệng dài ngắn thế nào, mũi giống củ tỏi hay giống củ hành? Nữ nhân thân thể gầy còm khô cứng, ngươi phải khen nàng thon thả giống như cải non không dinh dưỡng; nữ nhân thân thể béo như lợn ú thì ngươi phải khen nàng quả thực đầy đặn, mùa đông có thể tiết kiệm được chăn mền…” Phần Thiên Thần Hỏa nghe không lọt, nhịn không nổi phóng ra một tia thần thức, dạy dỗ Mộc Phong không kiêng nể.

“Được rồi, ngươi đừng nói nữa, ta thụ giáo rồi!” Mộc Phong vội vàng dùng thần thức ngăn không cho nó tiếp tục nói, thầm nghĩ: tên gia hỏa tự cho là mình đúng, quả là toàn lời xằng bậy, lộn xộn bát nháo, lung tung loạn xạ, khiến chó cũng có thể cười rớt đầy miệng ngà voi*.

*(vốn từ câu 狗嘴吐不出象牙 cẩu chủy thổ bất xuất tượng nha: kẻ xấu nói không ra lời tử tế)

Khi hai người đang nói chuyện, bỗng thấy giữa khóm hoa đủ các loại nhô lên một tòa cung điện màu hồng nhạt, cổng chính dựng mười hai cột trụ noãn ngọc ước chừng một vòng tay người ôm, chỉ cao vài trượng, xây dựng vô cùng khéo léo, tựa như một họa gia cao minh đã dày công vẽ lại một một bức tranh trên giấy.

Tiểu Tinh Linh đã sớm quỳ phục trước cửa cung điện, Mộc Phong và Tuyết Nhạn tung người đáp xuống đằng sau con bé vài trượng.

Một trận hương phong thanh nhã thổi qua, ngoài cung điện âm nhạc tuyệt diệu nhẹ nhàng vang lên, một thiếu nữ đẹp đến nỗi khiến người ta không dám nhìn thẳng đứng trước điện, toàn thân nàng quấn trong một chùm hoa tươi cát bụi không nhiễm, tay cầm vòng hoa bảy màu, mỉm cười nhón lấy cánh hoa, trong thoáng chốc khiến cho trăm hoa ủ ê thất sắc.

- Bái kiến Bách Hoa nương nương!

Tuyết Nhạn vội vàng nói lời vạn phúc.

Vạn phúc: Lời chào của phụ nữ thời xưa.

- Nương nương! Tiểu Tinh Linh của người đã trở về!

Tiểu Tinh Linh ngẩng đầu thành kính ngước nhìn Bách Hoa nương nương, trong mắt ngấn lên ánh lệ.

Bách Hoa nương nương đưa tay vẫy nhẹ, nâng Tiểu Tinh Linh lên không trung rồi chầm chậm di chuyển đến bàn tay, thương yêu nhìn con bé từ trên xuống dưới, dịu dàng nói:

-Bé con, bảo bối của ta, con cuối cùng đã về, để vi nương xem nào, con vẫn khỏe phải không?

Mộc Phong bỗng thấy Tiểu Tinh Linh mặt đầy nước mắt, giọng nói nghẹn ngào, nhất thời trong lòng như triều dâng, cha mẹ ở Phàm gian đã sớm hóa thành bụi trần, bản thân đại cừu chưa báo, sống tạm bợ chỉ biết hưởng an nhàn, Yên Nhiên gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt, Hàn Yên, Vô Ngôn sinh tử chưa rõ, sống vui vẻ được chăng? Không khỏi thở dài một tiếng, vội vàng thu lại tâm thần, nén lại cơn đau khổ vừa ập đến, im lặng đứng trên mặt đất, lặng lẽ không lên tiếng.

- Nương nương, hắn là chủ nhân con tìm thấy ở Phàm Gian Giới, hiện giờ tên là Mộc Phong!

Tiểu Tinh Linh giơ bàn tay nhỏ lau nước mắt, quay đầu nhìn Mộc Phong khẽ cười.

- Mộc Phong đã gặp qua Bách Hoa nương nương!

Mộc Phong mỉm cười thi lễ với Bách Hoa nương nương.

- Không tệ, ngươi đã lớn rồi!

Bách Hoa nương nương yêu mến nhìn Mộc Phong, vẻ mặt tràn đầy tiếu ý.

Mộc Phong bật cười khanh khách, Bách Hoa nương nương này nếu chỉ nhìn bề ngoài, xem ra y hệt như thiếu nữ, lại nói cổ quái như vậy, giống như mình ở trong lòng nàng ta vẫn luôn là một đứa trẻ, rất muốn hỏi rõ nhưng lại sợ mạo phạm đến thiên nhân!

- Tiểu Tinh Linh, con trách nhiệm trọng đại, vi nương không tiện giữ con lại, con đi đi, cố giúp đỡ hắn tốt, vi nương sau này sẽ mở tiệc đón tiếp con.

Bách Hoa nương nương bình tĩnh nhìn Tiểu Tinh Linh trong lòng bàn tay, tiếu ý nhạt dần.

Tiểu Tinh Linh khẽ rung cánh, thân hình chớp động, đôi môi đỏ sáng long lanh nhẹ nhàng hôn lên má Bách Hoa nương nương, rồi nhanh chóng bay về bàn tay nàng, quyến luyến nói:

-Nương nương, Tinh Linh sẽ thường xuyên về thăm người, người yên tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Lưu Tiêu Diêu Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook