Phong Lưu Tiêu Diêu Thần

Chương 68: Chiêu Phong Thịnh Hội

Luyến Thượng Nam Sơn

08/04/2013

Ở chính giữa khoảng đất có một tiểu các lâu, trông như được treo lơ lửng giữa không trung vậy, ngoài bốn cột cao lơn trụ nâng toàn bộ các lâu ra thì tứ phía xung quanh đều không còn gì cả, Mộc Phong nhìn chăm chú thì phát hiện ra một thiếu nữ vận y phục mầu xanh, che kín mặt đang ngồi trong các lâu. Hắn không nhìn thấy rõ dáng điệu của thiếu nữ đó, có lẽ trước mặt nàng có một tấm bình phong ngăn cản. Xung quanh nàng có ba vị lão giả toàn thân mặc bạch y đứng bên cạnh, trông thật tiên phong đạo cốt, thần tình tiêu sái, trong cơ thể lại có đến ba trái tiên tâm.

Những tiên nhân bay đến ngày một đông, tưởng như che kín cả bầu trời, cả khung cảnh trông vô cùng tráng lệ, tựa hồ như bách điểu triều phượng vậy.

Mộc Phong bay lên hòa cùng với đám tiên nhân trên không, gần với hắn nhất là một thiếu niên rất trẻ, xem ra chỉ chừng khoảng mười lăm mười sáu tuổi, trên đầu có hai vòng phát hoàn, trông giống như một tiên đồng nhỏ, ngũ quan trông rất ưa nhìn, tuy không có vẻ tuấn tú đăc biệt, nhưng trông rất ngoan ngoãn dễ thương. Nếu một nam nhi khiến cho một nam nhi khác cảm thấy mình ngoan ngoãn, ắt hẳn phải có mị khí gì đó. Người thiếu niên này đúng là thuộc loại người đó, Mộc Phong nghĩ thầm, trước kia chàng đã từng đọc trong điển tịch, người thiếu niên này là tiên nhân sinh ra và lớn lên ngay tại Tiên Giới. Bởi vì những tiên nhân vốn là người phàm giới thăng nhập lên đây không bao giờ có vẻ cười cợt nghịch ngợm, ngoan sự bất kính như thiếu niên này, Mộc Phong đoán thiếu niên này cũng không có ảo hóa, thông thường tiên nhân vẫn dùng bổn thể thị nhân, một là ảo hóa sẽ làm tổn hao công lực một cách vô cớ, hai là không có việc gì mà ảo đi ảo lại sẽ khiến những tiên nhân khác cảm thấy nực cười. Một ngày ở Tiên Giới bằng một năm nơi phàm trần, những tiên nhân được sinh ra trên Tiên Giới lớn rất chậm, thiếu niên này trông khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, có nghĩa tương đương với người phàm trần năm sáu nghìn tuổi thọ, thảo nào mà hắn lại có dáng vẻ của một thiếu niên lão thành như vậy.

Mộc Phong cố tình bay đến bên cạnh thiếu niên đó, cười nói:

- Huynh đệ, nhiều tiên nhân như thế này tập trung hết ở đây làm gì vậy?

Thiếu niên đó đứng chắc trên không trung, quay đầu lại nhìn Mộc Phong rồi cười vui vẻ nói:

- Tranh phong mà, hi hi.

- Tranh phong gì chứ?

Mộc Phong hiếu kì hỏi tiếp.

- Cho ta hỏi lão đại ngươi không phải là vừa mới đặt chân đến Tiên giới này chứ?

Thiếu niên đó liếc Mộc Phong một cái rồi nói:

- Có nghĩa là muốn tranh quyền được cùng người con gái trên các lâu kia có thể cùng mình song tu, ở đây chúng ta gọi việc này là tranh phong. Đúng rồi, lão đại, ngươi từ đâu đến vậy?

- Từ một tinh cầu màu xanh ở chốn phàm gian.

Mộc Phong cười nói, trong lòng nghĩ thầm: "Nói ra có lẽ ngươi cũng chẳng biết được đâu"

Quả nhiên, thiếu niên đó nghe xong lắc lắc đầu vẻ không biết, rồi lại hiếu kì hỏi lại:

- Quê hương ngươi như thế nào vậy? Có gì vui không?

Mộc Phong lấy một thỏi bạch ngọc sư tử khoảng ba tấc, vuông vắn và được làm rất tinh xảo đưa cho chàng thiếu niên nói:

- Huynh đệ, tặng ngươi một chút gọi là thành ý, cái này ta lấy từ quê lên, hiếm khi có duyên, kết bạn vậy nhé, ta tên Mộc Phong, còn ngươi?

- Oa, lão đại, sao phải hào phóng thế?

Chàng thiếu niên xoa xoa tay, cười vui vẻ, đón lấy thỏi bạch ngọc sư tử từ tay Mộc Phong, rồi mân mê tay không rời, thậm chí còn ngắm không rời mắt, mãi một lúc sau, thỏi bạch ngọc sư tử đột nhiên biến mất trong tay hắn, lúc ấy mới vui vẻ nói:

- Lão đại, ta tên là Thái Hạnh Tử, chờ một chút rồi ta sẽ dẫn ngươi đi khắp những chỗ hay ho trên này, ta đưa ngươi đến nhà ta chơi nhé.

Mộc Phong gật đầu đồng ý.

Hai người vừa nói dứt câu thì khắp bãi rọng vang lên tiếng nói vang như tiếng chuông của một lão giả:

-Hôm nay, Xuân Mi các ta tổ chức tranh phong hội, cảm tạ các vị đại tiên đã sớm đến tham dự, Lão Thương ta trước tiên xin thông báo qua với các vị về qui định của ngày hôm nay như sau, xin giữ trật tự.

Tất cả những người gây ồn trong đám đông tức thì đều im lặng hoàn toàn.

Mộc Phong nghĩ thầm: “Hóa ra lão giả này là Lão Thương, có lẽ là chủ nhân của Xuân Mi các này.”

Đại la kim tiên Lão Thương nói tiếp:

- Cách đây không lâu, ta có gặp nữ tiên tử xinh đẹp này, nàng từ chốn phàm gian thăng nhập Tiên Giới này, nàng cô đơn một mình, nên muốn tìm một nam tiên nhân chí đồng đạo hợp với mình để cùng tu hành, những nam tiên nhân có thành ý tại nơi đây có thể trả lời một câu hỏi của nàng, nếu trả lời khiến nàng hài lòng, thì coi như là đã tranh phong thành công, mọi người có ý kiến gì nữa hay không?

Tất cả tiên nhân có mặt đều hét vang đồng ý, tiếng hét đồng thanh vang như tiếng sấm rền trời.

Giữa đám đông, một giọng nói lớn vang lên:

- Chưa nhìn thấy mặt mũi ra sao cả, có phải là xấu xí khó coi quá không?

Tiếng nói có lực xuyên thấu cực kì mạnh, cả nghìn người có mặt xung quanh đều có cảm giác như có một lực kì bí nào đó đập mạnh vào sâu trong màng nhĩ, vô cùng khó chịu.

- Nữ nhân già hay còn trẻ vậy ?

Lại có người khác lập tức tiếp lời ngay.

Lão Thương dùng ánh mắt sắc bén của mình quan sát một lượt tứ phía, rồi trầm giọng nói:

- Mọi người đều đã biết, những người đến từ phàm gian đều phải trải qua sự tẩy lễ bởi khí tiên linh, ngoại hình sao có thể xấu xí khó coi được? Nhưng riêng điều này xin chư vị cứ yên tâm, Xuân Mi các của ta kinh doanh đến được ngày hôm nay cũng không phải dễ dàng gì, vì vậy xin chư vị lưu ý một điều là trước khi trả lời câu hỏi thi hãy chi một tiểu lượng phí dụng cho bản các.

- Bao nhiêu ngân lượng? Có nhiều không?

Một vài tiên nhân nóng vội hỏi ngay.

- Vị nữ tiên tử xinh đẹp vẫn còn có thân thể hàn ngọc, mọi người cũng nên biết là hàn ngọc chi thân có tác dụng cho tu hành như thế nào rồi chứ, Lão Thương ta có lẽ cũng không cần phải giải thích nhiều lời nữa, vì ta nghĩ những điều tốt lành đó, chư vị chắc hẳn hiểu hơn ta nhiều, hơn nữa, vị nữ tiên tử này chưa từng song tu với ai cả, chúng ta cứ cân nhắc cho kĩ, mỗi người chỉ cần phải trả năm mươi lượng hoàng kim, thì sẽ có cơ hội được trả lời câu hỏi đó.



Lão Thương khi nói đến từ năm chục lượng hoàng kim thì cố tình lên giọng thật cao.

“Nói một tràng dài như vậy, rốt cuộc cũng chỉ vì muốn hưởng thêm chút ngân lượng mà thôi” Mộc Phong nghĩ thầm.

- Ta có ý kiến, sao đắt thế?

- Nếu như trả lời không được, hoặc không khiến nữ tiên tử hài lòng, thì chẳng phải mất trắng từng đấy ngân lượng hay sao?

- Ta nghĩ đây có lẽ chẳng qua là một cái bẫy mà thôi.

Đám đông lớn tiếng phản đối và bình luận mãi không ngừng.

Lão Thương giơ hai tay lên cao ra hiệu im lặng, sau đó nói:

- Những nam tiên tử có mặt tại đây, ta nghĩ không ít người đã từng đến Túy Tiên lâu rồi, ở đó đều là những mĩ nhân do Thảo tinh hoa yêu biến hóa mà thành, mỗi lần cũng phải mất đến ba chục lượng vàng, nếu so như vậy thì giá ta định ra chắc chẳng phải là đắt chứ?

- Túy Tiên lâu là chỗ nào vậy?

Mộc Phong hiếu kì hỏi Thái Hạnh Tử.

Thái Hạnh Tử cười sặc sụa nói:

- Túy Tiên lâu là do một kẻ xấu xa mở ra, chỗ đó toàn là kiều hoa yêu diễm, vô cùng tươi mát.

- Ồ!

Mộc Phong cuối cùng cũng hiểu, cái đó chẳng phải cũng giống như kĩ viện dưới trần gian sao? Rồi chàng lại hiếu kì hỏi thêm:

- Thái Hạnh Tử, ngươi đã đến Túy Tiên lâu chơi lần nào chưa?

- Đi rồi.

Nói xong đột nhiên Thái Hạnh Tử mới phát hiện ra mình lỡ miệng, liền vội nói thêm:

- Chỉ đến có một lần thôi, đừng có cho mẹ ta biết nhé.

Mộc Phong thầm nghĩ: “Chắc cũng tháng nào hoặc ngày nào cũng đi không biết chừng.”

Đám đông có mặt bỗng lớn tiếng cười vang, Lão Thương chờ khi mọi người cười xong mới bổ sung thêm một câu:

- Những người đã từng đi mà có mặt ở đây cũng không ít mà! Ha ha!

Cách đó không xa, một nữ tiên nhân kiều diễm trừng mắt nhìn nam tiên nhân đi cùng nàng, nói:

- Nói thật cho lão nương biết xem, vừa rồi ngươi cười vui vẻ như vậy, có phải là đã đi đến đó rồi không?

Nam tiên nhân đó tỏ rõ vẻ căng thẳng, lắp bắp nói:

- Nương tử, những Thảo tinh hoa yêu đó làm sao có thể so sánh với nàng được?

- Tốt a, ngươi quả nhiên đã giấu lão nương đi đến nơi đó sao?

Nữ tiên nhân lớn giọng nói, rồi đột nhiên bay đến gần Xuân Mi các nói lớn:

- Lão Thương, lão nương ta không cần tên thối tha kia nữa, ngày mai ta cũng quải bài tranh phong!

Cả đám đông cười vang ầm ĩ, đây là hậu quả thực tế cho những kẻ thích trăng hoa.

Thái Hạnh Tử cười vui vẻ nói với Mộc Phong:

- Hai kẻ này làm náo động cả không khí lên rồi, lang quân tên gọi là Không Không, còn nương tử là Vô Ngôn, lão đại, chuyện này hay quá nhỉ, ha ha.

Lão Thương cười ha hả nói:

- Được! Vậy Vô Ngôn tiên nữ có yêu cầu gì không?

Không Không vội đuổi theo, kéo lấy Vô Ngôn hạ giọng nói:

- Nương tử, nàng xem, phần lớn đàn ông ở đây đều đã từng đến Túy Tiên lâu rồi, nàng có chiêu phong thì cũng chẳng thể tìm nổi ai chưa từng đến đó đâu, đúng vậy không nào?

Vô Ngôn gạt tay Không Không ra, lườm hắn một cái rồi lạnh lùng nói:

- Ta không tin không có kẻ nào.

Nói xong liền cất mình bay lên không trung, vận công hỏi:

- Xin hỏi các vị nam tử có mặt ở đây, ai chưa từng đến Túy Tiên lâu?

Những lời Vô Ngôn nói là dùng Tiên Linh lực, khiến tất cả mọi tiên nhân xa gần đều cảm nhận thấy như ả đang thì thầm bên tai mình vậy. Những Phồn tiên công lực thấp nhất tưởng chừng như đang khẽ run lên, không gian bỗng nhiên lặng lại, tiếng cười nói cũng dứt hẳn.



- Ở đây có người chưa từng đến Túy Tiên lâu này, Vô Ngôn tỉ tỉ có cần không?

Thái Hạnh Tử cười vang nói.

- Ai?

Tất cả ánh mắt của những người có mặt đều nhanh như chớp dồn hết về phía Thái Hạnh Tử, rồi có tiếng xì xào:

- Hóa ra chỉ là một tên nhãi ranh, chưa từng đến cũng là điều dễ hiểu.

- Tiểu huynh đệ, không nên tranh tiếng ở đây, ngươi xem ra vẫn chỉ là một tên nhãi ranh vắt mũi chưa sạch, có muốn đi cũng không chen được chỗ đâu.

Vô Ngôn cười nói.

Tất cả mọi người có mặt đều bật cười vang. Thái Hạnh Tử đỏ bừng cả mặt, hét lớn:

- Ta không nói ta!

- Không phải ngươi, còn ai nữa?

Vô Ngôn thôi cười, mặt tỏ rõ ý vui mừng, vội hỏi.

- Là huynh ấy.

Thái Hạnh Tử quay đầu lại, chỉ thẳng vào Mộc Phong nói.

Tất cả mọi người đều ồ lên một tiếng kinh ngạc, bao ánh mắt gườm gườm đều dồn cả về phía Mộc Phong. Mộc Phong đơ người ra, chàng hoàn toàn không ngờ Thái Hạnh Tử lại làm thế với mình. Vô Ngôn trong chớp mắt đã bay đến ngay trước mặt Mộc Phong, chỉ cách chàng chừng khoảng ba tấc, đong đưa ánh mắt đào hoa về phía Mộc Phong, khiến chàng ngượng đỏ mặt vội cúi ngay đầu xuống. Vô Ngôn bật cười nói:

- À, chàng trai tuấn tú này còn biết xấu hổ cơ à, nói cho tỉ tỉ nghe, có thật ngươi chưa từng đến chỗ đó hay không?

Mộc Phong vẫn không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt ảm chỉ hi vọng ả có thể nhanh nhanh đứng xa mình ra một chút.

Vô Ngôn cười ha ha, nói:

- Đợi khi vắng người rồi thì tỉ tỉ sẽ kiểm tra ngươi cẩn thận, xem ngươi có thật chưa từng đến không, ha ha.

Hầu hết các nam tiên nhân có mặt đều nghĩ thầm:

- Thật đúng là một dâm oa đãng phụ( phụ nữ dâm đãng), ta thích đấy.

Lão Thương thấy mọi người đã yên lặng trở lại thì lại lớn tiếng nói tiếp:

- Các vị đại tiên cũng đều rõ cả rồi, bây giờ ta xin công bố câu hỏi mà nữ tiên tử chiêu phong đưa ra.

Đám đông đột nhiên im lặng hoàn toàn, tất cả mọi người đều căng tai tò mò theo dõi, chỉ sợ mình nghe thiếu nghe sót từ nào thì uổng.

Lão Thương ngừng lại trong giây lát rồi nói:

- Câu hỏi đó là, tại sao ngươi đến Tiên Giới?

Câu nói vừa dứt, một tiên nhân tóc vàng da trắng cao ráo đột ngột xuất hiện ngay trước lầu các, nhanh như một bóng ma, trước mặt Lão Thương đưa ra một thỏi vàng nói:

- Ta trả lời trước!

Các tiên nhân còn lại đều tiếc rẻ trong lòng:

- Câu hỏi dễ như vậy, ta cũng có thể trả lời được, không ngờ hắn lại nhanh chân tranh trước mất, thật đáng tiếc.

Có người đi cùng nữ tiên nhân song tu cùng mình thì trong lòng ân hận vô cùng, trách mình đã bỏ lỡ cơ hội được song tu cùng với Hàn Ngọc chi thân.

Lão Thương nhận vàng rồi cười nói:

- Liên Thi đại tiên, mời!

- Mẹ hắn chứ, một tên lỗ mãng thô thiển, còn tự chọn lấy cái tên văn vẻ nho nhã như thế!

Những kẻ bất mãn với việc Liên Thi đại tiên tranh trả lời trước, lầm bầm chửi nhỏ.

- Bởi vì tiên nhân có thể trường sinh bất lão, bởi vì Tiên giới có thể tiêu diêu tự tại.

Liên Thi thấy nữ tiên tử trong lầu các không phản ứng gì, hấp tấp nói thêm:

- Vì Tiên Giới muốn lấy nương tử không cần thỉnh khách bái đường!

Mọi người có mặt đều cười vang, dường như ai cũng nghĩ rằng có lẽ vị tiên nhân này khi còn ở phàm trần đã cưới nương tử nhiều đến nỗi sợ khiếp thỉnh khách bái đường rồi. Liên Thi sắc mặt xấu hổ, vội lùi về sau.

Lại có người trải trên không cả năm chục lượng vàng tạo thành một đường kim sắc óng ánh tuyệt đẹp dẫn thẳng đến lâu các rồi tung mình lên đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Lưu Tiêu Diêu Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook