Phong Lưu Tiêu Diêu Thần

Chương 139: Cửu Biến Tàm Anh

Luyến Thượng Nam Sơn

09/04/2013

“Vật nhỏ đó lại là thú vương chi vương ư?” Phong Ngân lắc đầu than thở, lẩm bẩm một mình.

“Bà nội ngươi có biết nói tiếng người không! Nói lão tử là vật thì chớ, lại còn thêm vào từ ‘nhỏ’!” Diệu Diệu ở trong nội thể Mộc Phong nổi cơn tam bành, có điều tuy nó nhao nhao ồn ào như vậy nhưng Phong Ngân lại không nghe thấy, bình tế thần cấm đơn hướng mà Mộc Phong thêm vào ngoài thân thể chẳng phải chỉ để nhìn không.

“Ồn ào cái gì? Người khác còn chưa nói ngươi không phải là vật!” Linh Lung Thần Anh lưỡi biếng ưỡn lưng, không chút hảo khí cãi lại.

Diệu Diệu ngượng ngùng ngậm miệng, dẫu sao nơi này là địa bàn của người khác, làm không tốt chúng lại viện cớ đuổi mình đi.

Mộc Phong cũng cảm thấy sóng năng lượng cường liệt ở đây, chẳng nhẽ những khối đá xanh đen này là năng lượng thạch? Từng nghe Hỗn Độn Thần Thạch nói qua, Ám Ma giới có thanh sắc năng lượng thạch, hay chính là những khối đá trước mắt? Mộc Phong chia một tia thần thức đưa vào nội thể xin đáp án từ Hỗn Độn Thần Thạch, quả nhiên là câu trả lời khẳng định. Bất quá khẩu vị của Mộc Phong hiện giờ đã cao hơn, năng lượng thạch thông thường không khiến hắn hứng thú mấy. Lan Nhi ở đây tu luyện, ma khí cũng đủ dư dật, sau khi thầm vui mừng Mộc Phong lại nảy sinh cách nghĩ mới: thanh sắc năng lượng thạch có kết tinh thể hay không?

“Lan Nhi, nàng luyện công thử xem, ở đây chắc có thể thu được hiệu quả bất ngờ!” Mộc Phong đặt Lan Nhi trong lòng xuống, dịu dàng nhìn nàng.

Lan Nhi gật đầu, ngồi xếp bằng trên mặt đất, bắt đầu một thủ thế, thầm vận khởi công pháp trong “Thánh Ma Bảo Điển”, thân thể chầm chậm bay lơ lửng trong không khí, thể tâm ma tâm lập tức giống như điểm nến sáng, ở giữa hắc ám vô biên tỏa ra quang mang yếu ớt. Hai viên đan hoàn một đỏ một đen trong ma tâm thoáng chốc đã trở nên sôi động.

“Tà Ma Song Sư!” Phong Ngân trợn to mắt, nét kinh ngạc quá đỗi vẽ ở trên mặt.

“Tà Ma Song Sư là cái gì?” Mộc Phong không hiểu hỏi.

“Nghe đồn Tà Ma Song Sư là Ma giới chí bảo của Tà thân lưu lại sau khi phi thăng Thần giới!” Phong Ngân nhìn chòng chọc nào Lan Nhi đang chìm đắm trong công pháp, nuốt nước bọt xuống, vuốt ngực rồi trầm giọng nói: “Mộc Phong, nàng ta sao lại có Tà Ma Song Sư này?”

“Ồ, một thần nhân tên Cổ Việt tặng cho Lan Nhi. Ngươi tạm nói xem, Ma Giới chí bảo - Tà Ma Song Sư này có lợi ích gì?”

“Mộc Phong, ngươi có chỗ không biết, Tà Ma Song Sư này vốn là khi Tà thần năm đó thân làm nhất giới ma tôn, ngẫu nhiên khi đi qua Cực Ma Tinh Vực, giết chết một con ma sư lưỡng tính mà chiếm được. Ma sư vốn không có điểm gì đặc biệt, Ám Ma giới ta ma sư nhiều vô số, nhưng loại lưỡng tính thì cực kỳ hiếm thấy, có lẽ ngươi cũng biết, bất kể loại thú nào, thông thường nội thể chỉ có thể kết xuất một viên nội đan, mà con ma sư lưỡng tính này không biết đã gặp phải kỳ duyên gì, nội thể lại kết ra hai viên nội đan!”

“Kết xuất hai viên thì hai viên, cái này lại có chỗ đặc biệt gì chứ?” Mộc Phong nói chen vào.

“Nhưng hai viên nội đan nó kết ra lại là một âm một dương, âm dương tương dung, đối với việc luyện công của ma nhân chúng ta có lợi ích vô cùng lớn!” Phong Ngân liếm môi, ngừng một chút rồi chỉ tay vào Tà Ma Song Sư lấp lánh một đỏ một đen trong nội thể Lan Nhi, lại nói: “Ngươi xem, song sư này ở trong ma tâm của nàng không ngừng xoay tròn, theo đuổi nhau, tăng tốc độ hấp thu năng lượng của nội thể nàng!"

Mộc Phong quan sát kỹ càng một lúc, phát hiện lượng lớn ma khí xung quanh đang tuôn vào ma tâm trong nội thể Lan Nhi. Tà Ma Song Sư giống như hai phu vận chuyển không biết mệt mỏi, mỗi khi ma khí tụ hợp trong ma tâm quá dày đặc và không cách nào lưu chuyển được nữa, sự truy đuổi của chúng vừa đúng lúc đánh tan ma khí đang ngưng kết.

Mộc Phong khá xa lạ đối với tu ma, nhất thời cũng nhìn không rõ ràng, chỉ cảm thấy điều này khác với lẽ thường, đánh tan ngưng kết của ma khí đối với việc tu ma của bọn họ có lợi ích gì, rốt cuộc vẫn không thể lý giải.

“Tu ma và tu tiên không giống nhau, khi tiên nhân tu luyện, tiên linh chi khí càng nhiều càng tốt, dư thừa tự nhiên sẽ không thể tiếp tục hấp thu, nhưng chúng ta tu ma lại không thể để nơi ma tâm tụ tập ma khí quá dày, ma khí tập trung quá dày ở ma tâm sẽ dẫn đến ngưng kết, ma khí sau khi ngưng kết sẽ dính đọng ở bên ngoài ma tâm, khiến cho ma tâm vì gánh vác quá nặng mà chịu thương tổn!” Phong Ngân đĩnh đạc giải thích.

Mộc Phong phần nào hiểu ra bèn gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến bản thân sắp phải ly khai, bỏ Lan Nhi lại như vậy, hắn có chút bất nhẫn, giơ tay đánh ra một đạo thần cấm quanh người Lan Nhi, một quang cầu tử kim sắc trong nháy mắt chụp lên, nhưng ma khí xung quanh đang tuôn tràn vào lại không chịu chút ảnh hưởng.

“Mộc Phong, ngươi làm gì vậy?” Phong Ngân trong lòng vô cùng kinh ngạc, khó hiểu nói.



“Ta thiết lập một thần cấm hộ thân cho nàng, có thể giúp nàng khi luyện công tránh bị quấy nhiễu.” Mộc Phong nhìn Lan Nhi ở giữa không trung, cũng không quay đầu lại, chỉ hơi mỉm cười.

“Ngươi không phải là sợ lão tử thâu hương thiết ngọc chứ? Hắc hắc!” Phong Ngân vẻ mặt gian xảo cười nói.

Mộc Phong hơi nhíu mày, tên gia hỏa này đã hiểu lầm ý mình, cũng không tranh biện, cười nói: “Cảm ơn đã hiểu, biết ta hiểu ta chắc chỉ có Phong Ngân ngươi vậy! Thiếu nữ xinh đẹp thế này làm bạn với lang sói chẳng thể không đề phòng!"

“Khốn kiếp! Xem thường lão tử, tục ngữ nói bằng hữu thê, bất khả khi!” Phong Ngân quay người lại, cười hắc hắc nói: “Tưởng rằng lão tử ngốc vậy sao? Ta muốn khi phụ cũng chỉ có thể lén lút làm! Còn để cho ngươi nhìn thấy sao! Kha kha!”

Mộc Phong thò tay cho Phong Ngân một quyền, cười châm biếm chửi: “Xứng đáng là nhất đại ma tôn sở trường háo sắc!

Thân thể Phong Ngân ngửa ra sau, cực kỳ khoa trương bay ra ngoài, “băng” một tiếng chạm vào vách đá trong động, xoay người bắn lên, la to như bị chơi xấu: “Ngươi cả gan dám đánh lão tử!”

Một quyền đó của Mộc Phong căn bản không dùng đến thần linh chi lực, màn kịch của Phong Ngân tự nhiên không thể lừa được hắn, vừa định bồi thêm một quyền bỗng nhiên nhìn thấy một vệt lưu quang từ trong thạch bích xua ra ngoài, bèn thuận thế nắm lấy.

Phong Ngân mắt nhìn Mộc Phong xuất thủ thành một vùng trảo ảnh to lớn, vội vàng né người tránh, mới định chửi lại một câu thì thình lình phát hiện hắn đang ngưng thần nhìn vào lòng bàn tay, hóa ra không phải là nắm lấy mình. Phong Ngân tung người lên trước, mắt lộ ra thần sắc nghi hoặc, nói: “Mộc Phong, bàn tay ngươi nắm được đồ chơi gì vậy? Đom đóm hả? Lại còn có thể phát quang!”

Một con trùng nằm sấp trong lòng bàn tay Mộc Phong, đây là con trùng quái dị, giống như tằm nhưng nó có cái đầu nhỏ y hệt người! Tằm trùng dài khoảng một tấc, toàn thân trong suốt trắng như tuyết, đầu trơn bóng, xúc cước mảnh ngắn dày đặc hút lấy lòng bàn tay Mộc Phong, thân người hơi có chút run rẩy, hai nhãn châu một cái quay sang trái, một cái quay sang phải, có phần hoạt kê.

Phong Ngân nhìn ngây ngốc, Mộc Phong mặt cũng lộ thần sắc kinh dị.

Diệu Diệu phút chốc lại chui ra ngoài thân thể Mộc Phong, không khỏi hét lên: “Trùng thơm quá, ca ca cho ta ăn!”

“Không được ăn!” Tiểu Tinh Linh lắc người lập tức trượt ra ngoài, chặn phía trước Diệu Diệu.

Phong Ngân nhìn dán mắt vào Tiểu Tinh Linh mái tóc màu xanh da trời, lại càng ngốc nghếch gấp bội, đồ điếm con, hôm nay là thế nào? Lại thêm một tinh linh còn cổ quái hơn.

“Tiểu Tinh Linh, ngươi biết đây là trùng gì không?” Mộc Phong nhìn không chớp mắt vào tằm trùng trong lòng bàn tay, nói.

“Nó tên là Cửu Biến Tàm Anh!” Tiểu Tinh Linh quay đầu sang quát Diệu Diệu: “Ngươi dám ăn nó, ta kêu Thạch Đầu ăn ngươi đó!”

“Vì một con trùng mà uy hiếp ta, hừ!” Diệu Diệu bất mãn kêu mấy tiếng oa oa quái dị rồi lắc người bay trở về nội thể Mộc Phong.

“Tại sao lại gọi là Cửu Biến Tàm Anh? Nó từ đâu đến?” Mộc Phong hỏi.

“Thần Giới có bản ‘Thần Vật Thông Chí’, bên trên ghi chép về tằm trùng hình dạng này, không nói nó từ đầu đến, chỉ miêu tả vài chỗ bất đồng của nó với phần đông.” Tiểu Tinh Linh trầm tư một lúc rồi nói.



“Rốt cuộc nó có gì bất đồng? Ngươi mau nói đi!” Phong Ngân không dằn được hiếu kỳ trong lòng, sốt ruột nói.

“Cửu Biến Tàm Anh nghe nói phải kinh qua chín lần lột xác mới có thể chân chính trưởng thành, mỗi lần thân thể lại thêm một viên nội đan, nội thể nó hiện tại chỉ có một viên, xem ra vẫn ở thời kỳ ấu trùng, không ai biết nó rốt cuộc cuối cùng sẽ thành hình dạng gì. Trước mắt nội dung trên sách về nó chỉ có hai điểm, một là diệt ma, hai là cải tử hoàn sinh!”

“Bà nội nó, nó nhỏ một chút như vậy còn muốn diệt ma! Lão tử giờ sẽ diệt nó!” Phong Ngân tức giận thở phì phì.

“Phong Ngân, ta sẽ mang nó đi, yên tâm, nó không diệt được ngươi đâu!”

Mộc Phong dùng nhãn thần ngăn cản Phong Ngân, lại hỏi: “Tiểu Tinh Linh, ta không rõ lắm ý tứ cải tử hồi sinh mà ngươi nói, chẳng nhẽ hình và thần đều bị diệt cũng có thể sống lại được? Cái này căn bản không thể nào!”

“’Thần Vật Thông Chí’ chỉ đề cập đến một điểm, chỉ cần linh hồn bất diệt, Cửu Biến Tàm Anh này vẫn có thể khôi phục được nhục thể của nó!” Tiểu Tinh Linh bình tĩnh nói.

“Mẹ kiếp, nó lợi hại như vậy, U Minh Giới há không phải là vô dụng rồi sao? Còn chuyển thế đầu thai cái gì nữa? Trực tiếp dùng nó phục hồi là được rồi!” Phong Ngân nghe thấy lắc đầu liên tục, sợ rằng Tiểu Tinh Linh nhắc lại thêm trăm lần, hắn cũng chẳng thể tin.

Mộc Phong lại không nghĩ như vậy, thế giới bao la, những điều kỳ lạ luôn có.

“Nó rốt cuộc từ đầu đến?” Mộc Phong trầm tư hỏi.

“Ta hình như không biết!” Hỗn Độn Thần Thạch bỗng nhiên mở miệng nói.

“Biết thì biết, không biết thì không biết, đâu có cái gì là hình như hay không hình như chứ?” Linh Lung Thần Anh lầu bầu nói.

“Thạch Đầu nói thử xem!” Mộc Phong đưa thần thức vào nội thể hỏi.

“Sóng năng lượng của nó và thanh sắc năng lượng thạch ở xung quanh đây gần như nhau, chỉ có điều còn tinh thuần hơn, ta đoán nó là kết tinh thể của những thanh sắc năng lượng thạch này!” Hỗn Độn Thần Thạch không gấp cũng không chậm nói.

“Cái này có chút kỳ quái, nếu như nó đến từ thanh sắc năng lượng thạch của Ám Ma Giới, sao lại có thể diệt ma chứ?” Mộc Phong liền cảm thấy vô cùng khó hiểu.

“Điều này chẳng hề kỳ quái, vật cực tất phản, thất sắc năng lượng thạch kết tinh xong đều muốn kết tinh thể của bản thân biểu hiện ra thuộc tính cực đoan, ma nhân lợi dụng những thanh sắc năng lượng thạch này, đúng hơn là ma khí do chúng sản sinh để luyện công, chúng chính là ma trung sinh ma, có lẽ là muốn trả thù ngược lại.” Hỗn Độn Thần Thạch bình tĩnh giải thích.

Mộc Phong ngớ ra, thầm tự lắc đầu, vốn cho rằng chỉ có sinh vật mới có thể sinh ra tâm lý phục thù, đâu biết năng lượng có linh tính cũng biết tính toán ưu khuyết được mất. Chẳng nhẽ đây là cái gọi là chúng sinh bình đẳng, đừng tưởng mình nhất thời mạnh mẽ thì có thể ức hiếp sinh linh yếu ớt! Có lúc nào đó sinh linh nhìn như nhỏ bé này cũng có thể tích lũy lực lượng lớn mạnh, xem ra, sát hại quá nhiều sẽ dẫn đến thiên nộ, quả thực có đạo lý nhất định.

Phong Ngân không biết Mộc Phong và Hỗn Độn Thần Thạch đang nói chuyện, hiểu nhầm là hắn đang cân nhắc làm sao để xử lý Cửu Biến Tàm Anh này, liền hung ác nói: “Mộc Phong, ngươi tâm từ thủ nhuyễn, tất nhiên không xuống tay được! Vậy để ta, hai đầu ngón tay lão tử có thể kẹp chết nó!”

Tiểu Tinh Tinh nghe vậy, nhãn châu liền xoay chuyển, thình lình xông đến bàn tay Mộc Phong, cuốn lấy Cửu Biến Tàm Anh chuồn vào nội thể Mộc Phong, cao giọng kêu lên: “Chỉ cần có ta ở đây, ai cũng đừng hòng thương hại đến tàm anh này!”

Mộc Phong đương nhiên không có ý nghĩ tiêu diệt Cửu Biến Tàm Anh này, mắt thấy Tiểu Tinh Linh cướp nó đi, cũng không ra tay ngăn cản, bằng không một trăm Tiểu Tinh Linh cũng chẳng thể cướp được Cửu Biến Tàm Anh trong tay Mộc Phong!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Lưu Tiêu Diêu Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook