Chương 155: Đại triển thần uy
Luyến Thượng Nam Sơn
09/04/2013
“Ta nghĩ đến một biện pháp có thể phá được Thiên Nhiên trận pháp của ả!” Hỗn Độn thần thạch đột nhiên mở to sáu con mắt.
“Biện pháp gì?” Mộc Phong thu tia thần thức trong lòng bàn tay, vội vã hỏi.
“Nếu đã không tìm được cách thoát khỏi trận pháp, không bằng ta trực tiếp phá nổ tinh cầu này!” Hỗn Độn Thần Thạch quả quyết nói như chém đinh chặt sắt.
“Hừ! Nghĩ nửa ngày cũng chỉ ra biện pháp này! Trừ biện pháp này còn có biện pháp khác tốt hơn không?” Mộc Phong lắc lắc đầu, trên tinh cầu này có Tà Thần, Quý Nghi nhị lão, còn có Tuyết Nhạn, bốn người này tuy nói không có nhiều quan hệ, nhưng họ đối với mình dù không tốt cũng không xấu. Nếu Hỗn Độn Thần Thạch phá nổ tinh cầu này, há không phải bọn họ cũng khó tránh khỏi ách vận, gặp phải tai kiếp diệt vong sao?
“Ta không thể tìm ra biện pháp tốt hơn.” Hỗn Độn Thần Thạch nói.
“Nếu như không đánh mà bắt người ta phải khuất phục, không phải tốt hơn sao?” Mộc Phong kiên quyết không thể chấp nhận biện pháp này, làm người có thể tâm ngoan thủ lạt nhưng không thể vô tình vô nghĩa.
“Ý của ngươi là chúng ta cầu hòa ả?” Hỗn Độn Thần Thạch dừng một chút rồi kiên quyết nói: “Muốn ta cầu hòa ả ư, không có cửa đâu! Trừ phi ả đầu hàng ta!”
“Thạch Đầu, đại trượng phu phải biết tiến biết thoái, ai đề xuất cầu hòa trước thì có sự khác biệt gì sao?” Tiểu Tinh Linh nhịn không được nói.
“Có sự khác biệt lớn, đó là vấn đề tôn nghiêm! Loại năng lượng thể này của ả cũng chỉ xứng làm đồ tử đồ tôn của ta, ta làm sao có thể chủ động cầu hòa ả!” Hỗn Độn Thần Thạch lạnh lùng đáp.
“Tôn nghiêm trị giá bao nhiêu tiền?” Đúng là loại chưa có lửa đốt dưới mông thì không sợ mà, Tiểu Tinh Linh tức giận nói.
“Chớ có ồn ào, nghe ta nói một câu!” Mộc Phong trầm giọng hét lên. “Biện pháp của Thạch Đầu cũng không phải không sai, thế nhưng ta muốn ra mặt trước cùng ả nói chuyện, có lẽ có thể dĩ hòa vi quý không tổn thất gì thì hay hơn!” Mộc Phong vốn muốn một mũi tên bắn trúng hai đích, vừa chiếu cố đến tâm tình Tiểu Tinh Linh, vừa giữ thể diện cho Thạch Đầu.
Ý nghĩ Mộc Phong rất tốt, nhưng người khác lại không nhất định giữ thể diện cho hắn.
“Nhảm nhí, phá nổ tinh cầu là biện pháp đúng đắn gì chứ?”. Tiểu Tinh Linh không khách khí nói, “Ngươi cho rằng mặt mũi ngươi lớn lắm sao?”
Mộc Phong không vui nói: “Mặt mũi ta mặc dù không lớn nhưng cũng rộng vài tấc!” Ý Mộc Phong muốn nói Tiểu Tinh Linh ngươi trương mặt ra cũng chỉ to một tấc mà thôi.
“Đi, không nói nữa, Thạch Đầu, ngươi tạm thời phá nổ chỗ này đã, để ta đi tìm ả nói chuyện!” Mộc Phong vung tay làm thế “mọi người ngậm miệng lại cho ta”, trầm giọng nói.
“Tốt, ta lập tức động thủ, ngươi kêu hai tên gia hỏa bọn chúng lùi lại.” Hỗn Độn thần thạch chỉ Vô Cực Lưỡng Nghi bình và Hấp Tinh Hồ Lô nói.
Mộc Phong còn chưa mở miệng, Vô Cực Lưỡng Nghi bình và Hấp Tinh Hồ Lô trong nháy mắt đã bay vào trong cơ thể hắn. Mộc Phong bình tĩnh nhìn Hỗn Độn Thần Thạch, liên tục nghe nó nói muốn phá nổ chỗ này chỗ kia, nhưng chưa từng thấy nó chân chính xuất thủ, cũng không biết rốt cục nó phá nổ làm sao, phá nổ có hiệu quả gì không.
Ngón tay Hỗn Độn Thần Thạch đột nhiên lóe lên một đạo lam sắc quang mang chói mắt, chỉ nhỏ gần bằng cây kim nhưng trong phút chốc đã chiếu sáng cả sơn động. Mộc Phong lùi về sau một bộ, ẩn ẩn ước ước cảm thấy một tia nhiệt nóng bỏng, hai mắt nhíu lại nhìn không chớp, chỉ lo bỏ qua cơ hội nhìn Hỗn Độn Thần Thạch đại triển thân thủ.
Ngón tay Hỗn Độn Thần Thạch khẽ bắn ra, một vầng lam sắc “phù” một tiếng kề sát vào đỉnh động. Mộc Phong do dự giây lát, không biết mình có nên tránh né một chút không, cũng không biết cơn nổ này có tác dụng gì không, nhưng hiện giờ mình không vận được công lực, e là muốn trốn cũng không có nơi chốn. Hắn nhanh chóng xuất ra một tia thần thức, thăm dò lam sắc quang mang trên đỉnh động.
Dừng lại cả nửa ngày cũng không có phản ứng, Mộc Phong ngạc nhiên hỏi: “Thạch Đầu, ngươi còn chưa bắt đầu cho nổ?”
“Đã nổ rồi!” Hỗn Độn Thần Thạch lạnh nhạt nói.
“Khoác lác! Các bằng hữu, các ngươi có nghe thấy tiếng nổ không? Các ngươi có nhìn thấy đá vụn bay tứ tung không? Các ngươi có phải là giống ta, chỉ nhìn thấy một tia lửa? Các ngươi tin một tia lửa đó của hắn có thể làm nổ sơn động này sao? Không tin đúng không? Các ngươi cũng cảm nhận giống như ta, các ngươi không ngu ngốc! Các ngươi sẽ không bị hắn lừa gạt, đúng không? Đồng ý thì giơ tay lên, để chúng ta lớn tiếng kêu gào, đến kháng nghị thế giới tội ác này!” Phần Thiên Thần Hỏa huy đôi tay nhỏ, tâm trạng sục sôi, giọng nói càng lúc càng lên cao, sách động hiềm nghi to lớn “tạo phản có lý”!
Trừ giọng nói của Phần Thiên Thần Hỏa, trong sơn động vẫn yên tĩnh, ai cũng không trả lời. Mộc Phong ngẩn ngơ nhìn lam sắc quang mang dần dần ẩn nhập vào trong đỉnh động, trừ Phần Thiên Thần Hỏa chân ướt chân ráo mới đến, ai cũng không dám xem thường bản lĩnh của Hỗn Độn Thần Thạch, tự nhiên cũng không có người phụ họa những lời quỷ thoại luyên thuyên của Phần Thiên Thần Hỏa.
Phần Thiên Thần Hỏa có chút xấu hổ, vừa muốn yêu ngôn mê hoặc mọi người một lần nữa thì đỉnh động bắt đầu phát ra những tiếng “tư tư”, mới nghe qua giống như tiếng rắn độc thè lưỡi, nhưng trong chốc lát, âm thanh này càng lúc càng lớn, chỉ nghe một tiếng nổ vang rền, đỉnh động nháy mắt bị vỡ tung, hiện ra một thông đạo hình trụ tròn. Thông đạo này rộng gần ba xích, thành động trơn nhẵn, giống như đã được người mài bóng. Thần thức của Mộc Phong thuận theo thông đạo xuất ra ngoài, hình ảnh bầu trời u ám lập tức quay về hiện ra trước mắt.
Không có viên đá vụn nào rớt xuống, càng không có hạt bụi nào tung bay, Hỗn Độn Thần Thạch đôi mắt phát ra một cỗ hàn ý chăm chú nhỉn về phía một đoàn hắc vụ đang phủ ở bên ngoài thông đạo.
“Ai dám gây rối trong trận của ta?” Từ trong hắc vụ chợt phát ra một thanh âm lạnh lẽo.
“Ta!” Hỗn Độn Thần Thạch nhanh như chớp chui ra, hắc vụ khẽ tung bay, tránh vừa đúng lúc, thiếu chút nữa đã bị Hỗn Độn Thần Thạch va vào.
“Ngươi cuối cùng cũng hiện ra rồi!” Mộc Phong đột nhiên cảm thấy thần thức của ả xông vào trong não mình, cơ thể trong chớp mắt bị một cỗ lực lớn quăng lên lưng chừng trời, rồi bị ném vào trong hắc thạch lâm!
Ngón tay Hỗn Độn Thần Thạch lại lóe lên một đạo lam sắc, Mộc Phong bật người nhảy lên, hét lớn: “Thạch Đầu, dừng tay!”
“Ngươi là ai? Ngươi muốn làm nổ ta sao?!” Trong hắc vụ đột nhiên phát ra một giọng nói của một thiếu nữ lạnh như băng.
“Ta không biết ngươi là ai, nhưng mong ngươi chớ nên nóng vội mà hãy nghe ta nói vài câu!” Mộc Phong quả quyết, bình tĩnh nói.
“Vì sao ta phải nghe lời ngươi?” Giọng nói vẫn lạnh giá như trước.
“Có tin là ta đem chỗ này của ngươi nổ tung hay không?” Hỗn Độn Thần Thạch thản nhiên hét lên.
“Ngươi cho rằng ngươi muốn nổ là nổ được sao?”
“Không tin thì thử một chút?” Hỗn Độn Thần Thạch lạnh lùng nói.
“Ta sẽ cho ngươi cơ hội sao? Hừm!” Lời vừa dứt, Mộc Phong đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, cả Hắc Thạch lâm bỗng nhiên giống như nổi lên cuồng phong bạo vũ!
Nhất định là ảo cảnh! Ý niệm trong đầu Mộc Phong vừa lóe lên, đỉnh đầu đột nhiên tối đen.
“Oàng!”
Mộc Phong trong nháy mắt bị một tòa tiểu sơn ép sâu trên mặt đất.
“Hấp Tinh Hồ Lô!” Mộc Phong tâm niệm xoay chuyển, nhớ lại cái hồ lô này đã có thể chứa được tinh cầu, thì việc hút vài tòa núi cũng chẳng phải vấn đề lớn!
Một đạo quang ảnh từ trong cơ thể Mộc Phong lóe lên, Hấp Tinh Hồ Lô bỗng chốc chui ra, miệng hồ lô phát ra một đạo hồng quang, chớp mắt đã hút lấy tòa tiểu sơn ép trên người Mộc Phong.
Mộc Phong trước mắt sáng lên, nhảy dựng lên, Hấp Tinh Hồ Lô bay với tốc độ nhanh chóng xung quanh Mộc Phong, tòa núi hắc sắc ép lên Mộc Phong không ngừng bị nó hút vào trong! Mộc Phong giương mắt nhìn lên trời chợt thấy Hỗn Độn Thần Thạch bắn ra một đạo lam sắc quang ảnh, trong chớp mắt, đạo quang ảnh đó đã nhanh như sét đánh không kịp bưng tay bắn vào hắc vụ! Hắc vụ vọt lên cao, xoay chuyển, né đông tránh tây mới có thể tránh được! Nào ngờ đạo quang ảnh kia trong chớp mắt hóa thành một con lam điểu nhỏ vô cùng quái dị, hót lên mấy tiếng rồi nhanh như thiểm điện mãnh liệt bổ vào hắc vụ!
Mộc Phong rùng mình, Hỗn Độn Thần Thạch không ngờ lại đem năng lượng trực tiếp ngưng tụ thành sinh vật hữu hình vô thực! Đây quả là loại thủ pháp vận dụng năng lượng cao minh, nếu như nó không thu hồi thần thức về, chỉ e con lam điểu sẽ liên tục đuổi theo hắc vụ đến khi năng lượng cạn kiệt mới ngừng lại! Mộc Phong ngầm gật gật đầu, hóa ra năng lượng có thể sử dụng như vậy, giống như có sinh mạng, linh tính! Nhưng không biết Hỗn Độn Thần Thạch thế nào làm được? Đôi mắt Mộc Phong đảo nhanh, bỗng nhiên hiểu ra, chỉ cần ngưng kết một đoàn năng lượng, sau đó đem bất kỳ ý đồ nào của mình khắc sâu vào, năng lượng này từ nhiên “sống”! Chỉ trong thời gian điện quang hỏa thạch, Mộc Phong không biết làm sao mà kịp ngưng kết một đoàn năng lượng như vậy, trong trường tiếp theo lại phát sinh biến hóa!
Đoàn hắc vụ phía trước bỗng nhiên liên tục xuất ra từng tòa hắc sơn, ý định ngăn cản lam điểu đang xông tới. Hỗn Độn Thần Thạch mắt lấp lánh lam quang, trầm giọng hét: “Đi!”, ngón tay thình lình bắn ra chín con lam điểu, nhanh chóng bao vây đoàn hắc vụ! Một phiến lam sắc quang ảnh chớp mắt đã bao phủ, nhốt đoàn hắc vụ ở chính giữa!
Mộc Phong thấy vậy vội vàng tiếp ứng, trong người lại lóe lên một đạo thổ hoàng sắc quang ảnh, Vô Cực Lưỡng Nghi bình phóng lên cao, miệng bình mở to, như gió mạnh quét lá thu hút thẳng đoàn hắc vụ cùng mười con lam điểu vào trong!
Ảo cảnh cuồng phong bạo vũ lập tức biến mất, Hấp Tinh Hồ Lô giống như phong quyển tàn vân ngốn đi một phiến Hắc Thạch lâm, rồi mới đột nhiên xông tới bên cạnh Vô Cực Lưỡng Nghi bình, lắc lắc lư lư, tựa như tranh công đòi thưởng.
“Các ngươi không thể diệt nàng ta!” Mộc Phong hét lớn.
“Giữ ả lại làm gì?” Hỗn Độn Thần Thạch quay người nhìn Mộc Phong, không hiểu hỏi.
“Các ngươi nhìn bên kia.” Mộc Phong đưa tay chỉ vào phương xa, từng tòa núi phì nhiêu không biết lúc nào đã trở thành một vùng bình địa.
“Không có gì kỳ lạ, những tòa hắc sắc tiểu sơn đó đều bị Hấp Tinh Hồ Lô nuốt lấy.” Vô Cực Lưỡng Nghi bình nói.
“Hồ lô, ngươi vừa mới bay đi nuốt những hòn núi đó sao?” Mộc Phong mỉm cười nhìn hồ lô.
“Ta không đi, là chúng tự mình đến.” Hấp Tinh Hồ Lô không ngừng phát ra vô số đạo thần niệm để Mộc Phong nghe hiểu, Hỗn Độn Thần Thạch và Vô Cực Lưỡng Nghi bình cũng nhận được tin tức phát ra của nó.
“Điều này thì đúng! Ta đoán tên gia hỏa này không chỉ có thể khống chế những đỉnh núi trên siêu tinh mà ả còn có thể đưa chúng ta ra khỏi siêu tinh.” Mộc Phong tự tin nói, “Bình nhi, hút ta vào trong, ta muốn cùng ả đàm phán, chỉ cần ả chịu đưa chúng ta ra khỏi siêu tinh, chúng ta sẽ phóng thích ả!”
“Không vấn đề gì!” Vô Cực Lưỡng Nghi bình phun “phù” ra một đạo hoàng vụ, nháy mắt đã hút Mộc Phong vào trong bình.
“Biện pháp gì?” Mộc Phong thu tia thần thức trong lòng bàn tay, vội vã hỏi.
“Nếu đã không tìm được cách thoát khỏi trận pháp, không bằng ta trực tiếp phá nổ tinh cầu này!” Hỗn Độn Thần Thạch quả quyết nói như chém đinh chặt sắt.
“Hừ! Nghĩ nửa ngày cũng chỉ ra biện pháp này! Trừ biện pháp này còn có biện pháp khác tốt hơn không?” Mộc Phong lắc lắc đầu, trên tinh cầu này có Tà Thần, Quý Nghi nhị lão, còn có Tuyết Nhạn, bốn người này tuy nói không có nhiều quan hệ, nhưng họ đối với mình dù không tốt cũng không xấu. Nếu Hỗn Độn Thần Thạch phá nổ tinh cầu này, há không phải bọn họ cũng khó tránh khỏi ách vận, gặp phải tai kiếp diệt vong sao?
“Ta không thể tìm ra biện pháp tốt hơn.” Hỗn Độn Thần Thạch nói.
“Nếu như không đánh mà bắt người ta phải khuất phục, không phải tốt hơn sao?” Mộc Phong kiên quyết không thể chấp nhận biện pháp này, làm người có thể tâm ngoan thủ lạt nhưng không thể vô tình vô nghĩa.
“Ý của ngươi là chúng ta cầu hòa ả?” Hỗn Độn Thần Thạch dừng một chút rồi kiên quyết nói: “Muốn ta cầu hòa ả ư, không có cửa đâu! Trừ phi ả đầu hàng ta!”
“Thạch Đầu, đại trượng phu phải biết tiến biết thoái, ai đề xuất cầu hòa trước thì có sự khác biệt gì sao?” Tiểu Tinh Linh nhịn không được nói.
“Có sự khác biệt lớn, đó là vấn đề tôn nghiêm! Loại năng lượng thể này của ả cũng chỉ xứng làm đồ tử đồ tôn của ta, ta làm sao có thể chủ động cầu hòa ả!” Hỗn Độn Thần Thạch lạnh lùng đáp.
“Tôn nghiêm trị giá bao nhiêu tiền?” Đúng là loại chưa có lửa đốt dưới mông thì không sợ mà, Tiểu Tinh Linh tức giận nói.
“Chớ có ồn ào, nghe ta nói một câu!” Mộc Phong trầm giọng hét lên. “Biện pháp của Thạch Đầu cũng không phải không sai, thế nhưng ta muốn ra mặt trước cùng ả nói chuyện, có lẽ có thể dĩ hòa vi quý không tổn thất gì thì hay hơn!” Mộc Phong vốn muốn một mũi tên bắn trúng hai đích, vừa chiếu cố đến tâm tình Tiểu Tinh Linh, vừa giữ thể diện cho Thạch Đầu.
Ý nghĩ Mộc Phong rất tốt, nhưng người khác lại không nhất định giữ thể diện cho hắn.
“Nhảm nhí, phá nổ tinh cầu là biện pháp đúng đắn gì chứ?”. Tiểu Tinh Linh không khách khí nói, “Ngươi cho rằng mặt mũi ngươi lớn lắm sao?”
Mộc Phong không vui nói: “Mặt mũi ta mặc dù không lớn nhưng cũng rộng vài tấc!” Ý Mộc Phong muốn nói Tiểu Tinh Linh ngươi trương mặt ra cũng chỉ to một tấc mà thôi.
“Đi, không nói nữa, Thạch Đầu, ngươi tạm thời phá nổ chỗ này đã, để ta đi tìm ả nói chuyện!” Mộc Phong vung tay làm thế “mọi người ngậm miệng lại cho ta”, trầm giọng nói.
“Tốt, ta lập tức động thủ, ngươi kêu hai tên gia hỏa bọn chúng lùi lại.” Hỗn Độn thần thạch chỉ Vô Cực Lưỡng Nghi bình và Hấp Tinh Hồ Lô nói.
Mộc Phong còn chưa mở miệng, Vô Cực Lưỡng Nghi bình và Hấp Tinh Hồ Lô trong nháy mắt đã bay vào trong cơ thể hắn. Mộc Phong bình tĩnh nhìn Hỗn Độn Thần Thạch, liên tục nghe nó nói muốn phá nổ chỗ này chỗ kia, nhưng chưa từng thấy nó chân chính xuất thủ, cũng không biết rốt cục nó phá nổ làm sao, phá nổ có hiệu quả gì không.
Ngón tay Hỗn Độn Thần Thạch đột nhiên lóe lên một đạo lam sắc quang mang chói mắt, chỉ nhỏ gần bằng cây kim nhưng trong phút chốc đã chiếu sáng cả sơn động. Mộc Phong lùi về sau một bộ, ẩn ẩn ước ước cảm thấy một tia nhiệt nóng bỏng, hai mắt nhíu lại nhìn không chớp, chỉ lo bỏ qua cơ hội nhìn Hỗn Độn Thần Thạch đại triển thân thủ.
Ngón tay Hỗn Độn Thần Thạch khẽ bắn ra, một vầng lam sắc “phù” một tiếng kề sát vào đỉnh động. Mộc Phong do dự giây lát, không biết mình có nên tránh né một chút không, cũng không biết cơn nổ này có tác dụng gì không, nhưng hiện giờ mình không vận được công lực, e là muốn trốn cũng không có nơi chốn. Hắn nhanh chóng xuất ra một tia thần thức, thăm dò lam sắc quang mang trên đỉnh động.
Dừng lại cả nửa ngày cũng không có phản ứng, Mộc Phong ngạc nhiên hỏi: “Thạch Đầu, ngươi còn chưa bắt đầu cho nổ?”
“Đã nổ rồi!” Hỗn Độn Thần Thạch lạnh nhạt nói.
“Khoác lác! Các bằng hữu, các ngươi có nghe thấy tiếng nổ không? Các ngươi có nhìn thấy đá vụn bay tứ tung không? Các ngươi có phải là giống ta, chỉ nhìn thấy một tia lửa? Các ngươi tin một tia lửa đó của hắn có thể làm nổ sơn động này sao? Không tin đúng không? Các ngươi cũng cảm nhận giống như ta, các ngươi không ngu ngốc! Các ngươi sẽ không bị hắn lừa gạt, đúng không? Đồng ý thì giơ tay lên, để chúng ta lớn tiếng kêu gào, đến kháng nghị thế giới tội ác này!” Phần Thiên Thần Hỏa huy đôi tay nhỏ, tâm trạng sục sôi, giọng nói càng lúc càng lên cao, sách động hiềm nghi to lớn “tạo phản có lý”!
Trừ giọng nói của Phần Thiên Thần Hỏa, trong sơn động vẫn yên tĩnh, ai cũng không trả lời. Mộc Phong ngẩn ngơ nhìn lam sắc quang mang dần dần ẩn nhập vào trong đỉnh động, trừ Phần Thiên Thần Hỏa chân ướt chân ráo mới đến, ai cũng không dám xem thường bản lĩnh của Hỗn Độn Thần Thạch, tự nhiên cũng không có người phụ họa những lời quỷ thoại luyên thuyên của Phần Thiên Thần Hỏa.
Phần Thiên Thần Hỏa có chút xấu hổ, vừa muốn yêu ngôn mê hoặc mọi người một lần nữa thì đỉnh động bắt đầu phát ra những tiếng “tư tư”, mới nghe qua giống như tiếng rắn độc thè lưỡi, nhưng trong chốc lát, âm thanh này càng lúc càng lớn, chỉ nghe một tiếng nổ vang rền, đỉnh động nháy mắt bị vỡ tung, hiện ra một thông đạo hình trụ tròn. Thông đạo này rộng gần ba xích, thành động trơn nhẵn, giống như đã được người mài bóng. Thần thức của Mộc Phong thuận theo thông đạo xuất ra ngoài, hình ảnh bầu trời u ám lập tức quay về hiện ra trước mắt.
Không có viên đá vụn nào rớt xuống, càng không có hạt bụi nào tung bay, Hỗn Độn Thần Thạch đôi mắt phát ra một cỗ hàn ý chăm chú nhỉn về phía một đoàn hắc vụ đang phủ ở bên ngoài thông đạo.
“Ai dám gây rối trong trận của ta?” Từ trong hắc vụ chợt phát ra một thanh âm lạnh lẽo.
“Ta!” Hỗn Độn Thần Thạch nhanh như chớp chui ra, hắc vụ khẽ tung bay, tránh vừa đúng lúc, thiếu chút nữa đã bị Hỗn Độn Thần Thạch va vào.
“Ngươi cuối cùng cũng hiện ra rồi!” Mộc Phong đột nhiên cảm thấy thần thức của ả xông vào trong não mình, cơ thể trong chớp mắt bị một cỗ lực lớn quăng lên lưng chừng trời, rồi bị ném vào trong hắc thạch lâm!
Ngón tay Hỗn Độn Thần Thạch lại lóe lên một đạo lam sắc, Mộc Phong bật người nhảy lên, hét lớn: “Thạch Đầu, dừng tay!”
“Ngươi là ai? Ngươi muốn làm nổ ta sao?!” Trong hắc vụ đột nhiên phát ra một giọng nói của một thiếu nữ lạnh như băng.
“Ta không biết ngươi là ai, nhưng mong ngươi chớ nên nóng vội mà hãy nghe ta nói vài câu!” Mộc Phong quả quyết, bình tĩnh nói.
“Vì sao ta phải nghe lời ngươi?” Giọng nói vẫn lạnh giá như trước.
“Có tin là ta đem chỗ này của ngươi nổ tung hay không?” Hỗn Độn Thần Thạch thản nhiên hét lên.
“Ngươi cho rằng ngươi muốn nổ là nổ được sao?”
“Không tin thì thử một chút?” Hỗn Độn Thần Thạch lạnh lùng nói.
“Ta sẽ cho ngươi cơ hội sao? Hừm!” Lời vừa dứt, Mộc Phong đột nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, cả Hắc Thạch lâm bỗng nhiên giống như nổi lên cuồng phong bạo vũ!
Nhất định là ảo cảnh! Ý niệm trong đầu Mộc Phong vừa lóe lên, đỉnh đầu đột nhiên tối đen.
“Oàng!”
Mộc Phong trong nháy mắt bị một tòa tiểu sơn ép sâu trên mặt đất.
“Hấp Tinh Hồ Lô!” Mộc Phong tâm niệm xoay chuyển, nhớ lại cái hồ lô này đã có thể chứa được tinh cầu, thì việc hút vài tòa núi cũng chẳng phải vấn đề lớn!
Một đạo quang ảnh từ trong cơ thể Mộc Phong lóe lên, Hấp Tinh Hồ Lô bỗng chốc chui ra, miệng hồ lô phát ra một đạo hồng quang, chớp mắt đã hút lấy tòa tiểu sơn ép trên người Mộc Phong.
Mộc Phong trước mắt sáng lên, nhảy dựng lên, Hấp Tinh Hồ Lô bay với tốc độ nhanh chóng xung quanh Mộc Phong, tòa núi hắc sắc ép lên Mộc Phong không ngừng bị nó hút vào trong! Mộc Phong giương mắt nhìn lên trời chợt thấy Hỗn Độn Thần Thạch bắn ra một đạo lam sắc quang ảnh, trong chớp mắt, đạo quang ảnh đó đã nhanh như sét đánh không kịp bưng tay bắn vào hắc vụ! Hắc vụ vọt lên cao, xoay chuyển, né đông tránh tây mới có thể tránh được! Nào ngờ đạo quang ảnh kia trong chớp mắt hóa thành một con lam điểu nhỏ vô cùng quái dị, hót lên mấy tiếng rồi nhanh như thiểm điện mãnh liệt bổ vào hắc vụ!
Mộc Phong rùng mình, Hỗn Độn Thần Thạch không ngờ lại đem năng lượng trực tiếp ngưng tụ thành sinh vật hữu hình vô thực! Đây quả là loại thủ pháp vận dụng năng lượng cao minh, nếu như nó không thu hồi thần thức về, chỉ e con lam điểu sẽ liên tục đuổi theo hắc vụ đến khi năng lượng cạn kiệt mới ngừng lại! Mộc Phong ngầm gật gật đầu, hóa ra năng lượng có thể sử dụng như vậy, giống như có sinh mạng, linh tính! Nhưng không biết Hỗn Độn Thần Thạch thế nào làm được? Đôi mắt Mộc Phong đảo nhanh, bỗng nhiên hiểu ra, chỉ cần ngưng kết một đoàn năng lượng, sau đó đem bất kỳ ý đồ nào của mình khắc sâu vào, năng lượng này từ nhiên “sống”! Chỉ trong thời gian điện quang hỏa thạch, Mộc Phong không biết làm sao mà kịp ngưng kết một đoàn năng lượng như vậy, trong trường tiếp theo lại phát sinh biến hóa!
Đoàn hắc vụ phía trước bỗng nhiên liên tục xuất ra từng tòa hắc sơn, ý định ngăn cản lam điểu đang xông tới. Hỗn Độn Thần Thạch mắt lấp lánh lam quang, trầm giọng hét: “Đi!”, ngón tay thình lình bắn ra chín con lam điểu, nhanh chóng bao vây đoàn hắc vụ! Một phiến lam sắc quang ảnh chớp mắt đã bao phủ, nhốt đoàn hắc vụ ở chính giữa!
Mộc Phong thấy vậy vội vàng tiếp ứng, trong người lại lóe lên một đạo thổ hoàng sắc quang ảnh, Vô Cực Lưỡng Nghi bình phóng lên cao, miệng bình mở to, như gió mạnh quét lá thu hút thẳng đoàn hắc vụ cùng mười con lam điểu vào trong!
Ảo cảnh cuồng phong bạo vũ lập tức biến mất, Hấp Tinh Hồ Lô giống như phong quyển tàn vân ngốn đi một phiến Hắc Thạch lâm, rồi mới đột nhiên xông tới bên cạnh Vô Cực Lưỡng Nghi bình, lắc lắc lư lư, tựa như tranh công đòi thưởng.
“Các ngươi không thể diệt nàng ta!” Mộc Phong hét lớn.
“Giữ ả lại làm gì?” Hỗn Độn Thần Thạch quay người nhìn Mộc Phong, không hiểu hỏi.
“Các ngươi nhìn bên kia.” Mộc Phong đưa tay chỉ vào phương xa, từng tòa núi phì nhiêu không biết lúc nào đã trở thành một vùng bình địa.
“Không có gì kỳ lạ, những tòa hắc sắc tiểu sơn đó đều bị Hấp Tinh Hồ Lô nuốt lấy.” Vô Cực Lưỡng Nghi bình nói.
“Hồ lô, ngươi vừa mới bay đi nuốt những hòn núi đó sao?” Mộc Phong mỉm cười nhìn hồ lô.
“Ta không đi, là chúng tự mình đến.” Hấp Tinh Hồ Lô không ngừng phát ra vô số đạo thần niệm để Mộc Phong nghe hiểu, Hỗn Độn Thần Thạch và Vô Cực Lưỡng Nghi bình cũng nhận được tin tức phát ra của nó.
“Điều này thì đúng! Ta đoán tên gia hỏa này không chỉ có thể khống chế những đỉnh núi trên siêu tinh mà ả còn có thể đưa chúng ta ra khỏi siêu tinh.” Mộc Phong tự tin nói, “Bình nhi, hút ta vào trong, ta muốn cùng ả đàm phán, chỉ cần ả chịu đưa chúng ta ra khỏi siêu tinh, chúng ta sẽ phóng thích ả!”
“Không vấn đề gì!” Vô Cực Lưỡng Nghi bình phun “phù” ra một đạo hoàng vụ, nháy mắt đã hút Mộc Phong vào trong bình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.