Chương 217: Đục lỗ trên tường
Luyến Thượng Nam Sơn
10/04/2013
Hoa Phi Hoa vô cùng bất đắc dĩ, hắn vốn tưởng dùng chiều cao hiện tại chưa đầy ba thước của hắn, lợi dụng thân thể hài đồng này khó làm mỹ nhân phòng bị , liền đương nhiên có thể chen vào căn nhà gỗ, công khai trèo lên trên chiếc giường gỗ của Tuyết Nhạn, nào có đoán được, trời không đoán được gió bão, người có họa phúc trong sớm chiều, hắn đang trong thời cơ quan trọng lại bị đuổi đến "chuồng chó" , mộng đẹp trong nháy mắt tan thành mây khói!
Trong lòng Hoa Phi Hoa buồn thiu, nhưng cũng không thật sự thất vọng!
Tuy nói, con giun của hắn có thể mười năm nữa cũng không phải dùng tới, nhưng thỉnh thoảng no bụng may mắn nhìn xuống, lại thỉnh thoảng dùng bàn tay nhỏ cảm nhận da thịt mềm mại trơn bóng của Tuyết Nhạn, tin tưởng dùng thần công cái thế đánh nát thiếu nữ, quấn chết mỹ nhân luyện mấy vạn năm của Hoa Phi Hoa, điều này tất nhiên không chỉ là hy vọng xa vời.
Thường đi ở bờ sông, sao mà không ướt chân? Huống chi bằng vào Hoa Phi Hoa đi tới đâu cũng có dục vọng mãnh liệt được ướt nhẹp chân, như thế nào mà chịu để yên?
Dựng xong "chuồng chó" , sắc trời đã hoàn toàn tối sập xuống, Mộc Phong lợi dụng bóng đêm, săn xong mấy con thỏ, xiên được mấy con cá, ba người lớn một trẻ con vậy quanh đống lửa bắt đầu hoàn thành việc chỉ phàm nhân mới có.
Hoa Phi Hoa từ khi rơi vào Phạt Thần dị vực, đã từng làm thần nhân sống an nhàn tự tại, khiến cho hắn hình thành tập tính lười biếng, sau khi đột nhiên biến thành phàm nhân, ngược lại có phần không thích nghi, tốc độ chạy nhanh của hắn bắt không kịp con thỏ, hồ ly; lại không dám xuống sông, đứng ở trên bờ thì không đủ kiên nhẫn xiên cá, bởi vậy chưa bao giờ được ăn no như hôm nay. Đáng tiếc, bây giờ mùi cá, mùi hồ ly thì thơm nhưng cái bụng hắn lại không chứa được nhiều.
Sau khi Hoa Phi Hoa chuyển thế trọng sinh, vẫn luôn thấy hơn hối hận, dù sao kết quả đổi lấy chịu đựng nỗi đau đớn da thịt, gần gũi Tuyết Nhạn được một cái cùng "con giun nhỏ" vốn chẳng có nhiều tác dụng! Về sau nhìn thấy Mộc Phong săn cá bắt thú như lấy đồ trong túi, rốt cục cũng lấy được chút an ủi, rốt cuộc hắn không cần buồn bực vì cái ăn, trong khoảng thời gian ngắn, ăn, sắc, hai bản năng lớn này, rốt cục cũng thỏa mãn được một cái.
"Hoa Hoa, cái tên gọi là Lạp Nặc rốt cuộc có lai lịch thế nào?" Môc Phong gặm hết một cái chân thỏ béo nhơn nhớt, ném xương đi, chùi chùi miệng. Nếu Vô Ngôn cũng cho rằng chó con thân thương, Mộc Phong cũng nhiệt tình làm theo nàng một phen.
"Ngươi nói Lạp Nặc à? Hắn là thần nhân mới rơi vào đây không lâu, ai biết hắn có địa vị gì? Có thể hắn thấy Tuyết Nhạn vào đây, bèn si tình theo sát vào a!" Hoa Phi Hoa nuốt miếng cá, vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên, giả vẻ giống như cháu trai.
"Tuyết Nhạn biết hắn sao? " Mộc Phong kỳ quái nhìn Tuyết Nhạn một cái, sao vẫn chưa nghe thấy ngươi nói đến người như vậy nhỉ?
"Không biết! Hoa Hoa cố tình nói lung tung, ngay cả tên của người này hôm nay ta cũng mới nghe thấy, sao có thể biết hắn được?" Tuyết Nhạn nguýt cho Hoa Phi Hoa một cái, "Tiểu hài tử nói dối sẽ bị sói ăn, biết không?"
"Ta không nói dối, ta chỉ suy đoán một chút thôi nha. Đoán sai cũng có tội sao? Vậy ta không đoán nữa, các ngươi rảnh rỗi thì tự mình đến hỏi hắn có phải theo đuổi Tuyết Nhạn tỷ tỷ vào không, không phải là được sao." Hoa Phi Hoa nhỏ giọng thầm nói.
"Hoa Phi Hoa, ngươi thích đoán như vậy, không bẳng thử đoán coi tỷ tỷ có thích ngươi không? Vô Ngôn cười híp mắt đưa một cái chân thỏ béo cho Hoa Phi Hoa, thầm nghĩ, không phải ngươi thích ăn sao? Ta sẽ cho ngươi ăn đủ, căng bụng chết ngươi, trẻ ranh!
"Vô Ngôn tỷ tỷ đương nhiên không thích ta rồi, Hoa Phi Hoa ta tuy còn nhỏ, ngày thường cũng hơi vụng về chút, nhưng vẫn hiểu rõ vấn đề này." Hoa Phi Hoa cười hì hì dùng bàn tay nhỏ tiếp nhận chân thỏ, cúi đầu vừa gặm vừa nói, con ngươi của hắn xoay chuyển nhanh, bây giờ thân thể lão tử còn nhỏ, đánh không lại các ngươi, dứt khoát giả trang cháu trai, chờ lúc các ngươi đều mất cảm giác lơ là, hắc hắc, ta sẽ vụng trộm tới ăn Tuyết Nhạn!
"Hoa Phi Hoa thật nghe lời, còn nghe hiểu tiếng người, bây giờ tỷ tỷ bắt đầu thích ngươi rồi, tới, ăn một miếng nữa!" Vô Ngôn cười nũng nịu, trên tay lại đưa tới một cái chân thỏ nữa, trong lòng lại tiếp tục mắng, Hoa Hoa thối, đã ăn nhiều như vậy mà còn chịu được, xem ra kiếp trước nhất định là một con heo mập mà !
Hoa Phi Hoa vội vàng nhận lấy, trái một miếng phải một miếng, khiến cái bụng nhỏ căng tròn lại, không thể không nới lỏng miếng da thú quấn ở trên người ra một đoạn, kéo cái "con giun nhỏ" kia ra, bị Tuyết Nhạn nhìn thấy một cái, mặt lập tức mắc cỡ đỏ lên.
Vô Ngôn hừ một tiếc, trừng mắt nhìn hắn một cái: "Hoa Hoa. Ngươi để lộ cái đồ chơi kia định quyến rũ ai à?"
Hoa Phi Hoa vội vàng buộc lại miếng da thú, vẻ mặt xấu hổ: "Ta đã quên mình lại có đồ chơi kia rồi."
Mộc Phong bình tĩnh nói: "Ăn no thì phải đi ngủ, ở đây không còn chuyện cho ngươi rồi, Hoa Hoa!"
"Ah!" Hoa Phi Hoa ngẩng đầu tội nghiệp nhìn hai nữ nhân, mịa, hai thiếu nữ xinh đẹp sắc nước hương trời như thé, lão từ nhìn nhiều cũng không được? Mộc Phong chó chết, chuyện tốt đều bị ngươi chiếm hết! Chờ cho các ngươi đều ngủ say, lão tử sẽ đục cái lỗ chui vào nhà, từ từ xem hết. Nhìn thấy Tuyết Nhạn cùng Vô Ngôn cởi quần áo ra sao? Con bà nó*, hai cái giường trong nhà, ngẫu nhiên còn chưa biết ba người này phân chia giường ra sao. Tên hẹp hòi, ngươi đã ăn thịt mỹ nhân, ít nhiều cũng phải để ta uống chút canh sá chứ. Lão tử bây giờ còn chưa tới một tuổi, liền đuổi ta ra, tương lai, đợi ta trưởng thành, hừ! Tuyết Nhạn! Dù ngươi đã ngủ cùng tiểu tử này mười tám năm, lão tử cũng phải đoạt về ngủ cùng! Về phần Vô Ngôn, nàng càng muốn ngủ, ngủ lại vung vẩy, ném vào Túy Tiên lầu của Tiên giới. . .
"Còn không mau trở về, ở lại trong chuồng chó của ngươi đi?" Vô Ngôn tung một chân lên, đá cho Hoa Phi Hoa lăn vài vòng.
Lão tử là nam tử hán bỏ qua thiệt thòi trước mắt! Hoa Phi Hoa liền lăn một vòng chạy vào chuồng chó.
Trong lòng Tuyết Nhạn có phần không nỡ, Hoa Phi Hoa bây giờ cũng chỉ làm một đứa bé con, mặc dù hắn đã từng tham lam háo sắc, nhưng cũng không tùy tiện sát sinh, vẫn không thể coi là đồ đại gian đại ác, nói bất thế nào, tuy hắn đã từng quấn lấy mình, nhưng cũng không dùng thủ đoạn gì ti tiện. Nghĩ tới đây, Tuyết Nhạn quyết định chủ ý, Vô Ngọn hận hắn ra sao, đó là chuyện của Vô Ngôn, ta ngược lại sẽ không làm khó hắn.
Mộc Phong vốn chẳng bận tâm về Hoa Phi Hoa, ngủ mới là việc chính, "đại bạch thỏ" của Tuyết Nhạn, cùng "tiểu bạch thỏ(bé thỏ trắng)" của Vô Ngôn lắc lư trên tay mình, trên tay nhất thời ngứa ngáy, ở trong Phạt Thần dị vực, thầm cân nhắc sao cho mới có thể chu toàn việc tốt, ở trong Phạt Thần dị vực, nhẫn nại làm bạn bên cạnh mỹ nhân nhiều năm như vậy, tiếp tục như vậy cũng không phải là cách hay nha!
Cơ hội nằm ở đâu?
Trong khi Mộc Phong đang cân nhắc, Hoa Phi Hoa cũng đang tính toán mưu ma chước quỷ.
Con bà nó! Gỗ cây nhãn dùng để làm bức tường quá dầy, nếu muốn khoét một cái lỗ thật là cmn không dễ dàng! Hoa Phi Hoa nằm ngửa mặt cởi chuồng ở trong chuồng chó, cái chân nhỏ gác lên tường gôc, cây nhãn hương chó chết, việc gì mà ngươi mọc lên rắn chắc như thế? Nếu như công lực của lão tử vẫn còn, cm ngươi bị thiêu trụi rồi, một cái lá cũng chẳng còn.
Hoa Phi Hoa nằm trên giường lật đi lật lại, lật cả buổi, cũng chưa nghĩ ra cánh đục một cái lỗ ở trên tường, mí mắt đánh nhau, ngủ quên.
Trong nhà bên kia, Mộc Phong cũng trở mình, vừa bị Tuyết Nhạn đẩy xuống giường, vội vàng lật người chạy tới giường Vỗ Ngôn, đại bạch thỏ chạy trốn nhanh, vồ lấy không được, mãy mắn còn có bé thỏ trắng. Cái này gọi là mất ở phía đông, nhận ở phía tây, cũng dễ dàng lấy được cân bằng tâm lý.
Vì không nghĩ ra phương pháp đào được một cái lỗ trên tường, Hoa Phi Hoa cúi đầu nhụt chí vài ngày, Mộ Phong cùng Tuyết Nhạn đều nghĩ tốt cho là hắn trở lại tâm lý trẻ thơ, nhưng mà, Vô Ngôn không tin, chó mà không ăn cứt? Nàng cũng vẫn còn trí nhớ trong chuyển thế trọng sinh, mặc dù trước kia thỉnh thoảng vẫn biểu lộ suy nghĩ trẻ con, nhưng trên cơ bản chỉ là giả vờ.
Trong lòng Hoa Phi Hoa suy nghĩ tìm biện pháp đục cái lỗ trên tường, dùng dao nhỏ để đục lỗ là cách tốt nhất, nhưng biên pháp này lại khó thực hiện nhất, ở trong Phạt Thần dị vực, một con dao hơi sắc bén một chút là một báo vật a! Là bảo bối lớn thứ hai sau việc gần gũi với nữ nhân, mà lại càng khó mà xin được! Cho nên, muốn tìm được khoái đao, còn không bằng trực tiếp đi dụ dỗ vợ người. Xét thấy độ khó của biên pháp này rất cao, Hoa Phi Hoa vô cùng sáng suốt cho nó đi đầu thai.
Mỗi buổi tối, ba người nam nữ kia đều đi ngủ sớm, trong phòng cũng không phát ra nhiều tiếng vang, trinh sát vài ngày, bằng kinh nghiệm nhiều năm của Hoa Phi Hoa, tin chắc rằng hai nữ nhân trong phòng kia vẫn còn tấm thân xử nữ, bởi vậy hắn không thể không khẳng định Mộc Phong luyện ngự nữ tâm kinh đến mức cứt chó, hai mỹ nhân này đâu có lao động chân tay? Đã sớm bắt tới ăn.
Biện pháp thứ hai là dùng hỏa công, cái này có vẻ thực tế. Có thể đốt để hiện ra các lỗ hổng trên tường, vấn đề là không khống chế được ngọn lửa thành ra đốt nhà luôn sao? Đốt nhà cũng chẳng quan trọng, vấn đề là đốt Tuyết Nhạn thành giống quái dị gì, vậy hắn không phải làm việc một cách vô ích sao! Cái tên tiểu tử họ Mộc kia nhất định là đốt không chết, ở trong Phạt Thần dị vực còn chưa nghe thấy thần nhân bị lửa thiêu chết.
Biện pháp thứ ba là dùng sâu đục, mụ nội nó, thế gian có sâu mọt, hắc, lão tứ liền tìm mấy con sâu lông, hắc, không chừng sẽ đục thủng vách tường gỗ. Hoa Phi Hoa cuối cùng lại phải hủy bỏ tính toán tưởng như cao minh này. Bởi vì vách tường được làm từ cây nhãn hương, Con bà con rệp hèn mọn, vậy mà không ngửi thấy mùi thơm, tất cả các nhãn trong rừng lại không thể tìm được một con rệp có lòng tin kiên định nào! Hoa Phi Hoa đành phải tìm ở ngoài rừng tìm mấy con, nào biết mang vào rừng chưa được bao lâu, đã bị xông chết rồi!
Nghĩ tới nghĩ lui, Hoa Phi Hoa còn chưa nghĩ được biện pháp thích hợp đục được cái lỗ, đành phải tiếp tục giả vờ khờ, khi một mình đối diện với Tuyết Nhạn, liền bày ra bộ dạng đáng thương cha mẹ đều đã chết, nương tử thì chạy trốn, mình thì bị chó cắn. Mất ngày nay bởi vì nói sai mấy câu bị Vô Ngôn đá cho mấy cái, trong lòng Hoa Phi Hoa càng thêm khó chịu.
Chuyện là như thế này, có ngày, hắn len lén hỏi Vô Ngôn, Mộc đại ca có cái gì không bình thường không? Vô Ngôn hỏi cái gì. Hoa Phi Hoa thành thật chỉ xuống con giun của mình, đã bị Vô Ngôn hung dữ đá cho một cái.
Sau đó Hoa Phi Hoa ngậm chặt miệng không dám nói nửa lời. Vô Ngôn lại hỏi hắn lấy điều đó ở đâu ra. Hoa Phi Hoa lại trả lời súc tích, sao ngươi và Tuyết Nhạn tỷ tỷ không gặp bất cứ biến hóa gì nhỉ? Vô Ngôn lập tức cười hắc hắc, lập tức lại cho hắn một cái đá, cái đá này càng ác hơn, thiếu chút nữa làm bị thương tiểu con giun làm hắn thật vất vả mới nâng dậy được. Hắn hỏi như vậy, Vô Ngôn có thể không giận sao? Nếu như không phải do cái tên Hoa Phi Hoa nhà ngươi lừa gạt nàng và Mộc Phong vào trong Phạt Thần dị vực, thì sẽ chẳng gặp Tuyết Nhạn, càng không xuất hiện loại tình huống đặc biệt một nam hai nữ thế này, một thanh củi khô mà phải dùng tới ngọn lửa cháy bừng bừng tới đốt sao?
Ngã một lần thì khôn hơn một chút, Hoa Phi Hoa đã có kinh nghiệm, vì vậy thay đổi chiến lược, ở trước mặt Vô Ngôn thì im lặng là vàng, ở trước mặt Tuyết Nhạn vẫn cứ giả vẻ thành thật, tận lực đổ mọi trách nhiệm lên phân thân của hắn; thấy Mộc Phong, liền chia sẻ với hắn nhiều quy tắc tán gái đáng tự hào của mình. Phạt Thần dị vực vốn buồn tẻ, thời gian dài ra, hiệu quả hiện ra ngoài, thế cục liền ổn định trở lại. Tuyết Nhạn dần dần quên lãng cái việc trêu mèo chọc cỏ của Hoa Phi Hoa trước kia, Mộc Phong dần dần cũng thích kinh nghiệm thành công của Hoa Phi Hoa. Chỉ có Vô Ngôn, vẫn giống như cây độc cô ve dầu muối không thấm vào được.
Một ngày, Hoa Phi Hoa lại đưa ra cho Mộc Phong một ý kiến cùi bắp, ngươi lâu không tiến công được, người anh em của ngươi như ta cũng sốt ruột cho ngươi! Không bằng như thế này, ngươi đuổi Tuyết Nhạn tới chuồng chó, ngươi xử lý xong Vô Ngôn trước thì thế sao?
Mộc Phong liếc mắt nhìn nước dãi của Hoa Phi Hoa, cười nói, biện pháp này của ngươi hay, ta lập tức làm thêm gian phòng ở bên cạnh căn nhà của ta, chia hai nữ ra để trị, Tuyết Nhạn cũng không cần đi tới chuồng chó của ngươi, ta thông minh a, đều nghĩ ra được phương pháp xử lý vẹn cả đôi đường.
Trong lòng Hoa Phi Hoa điên cuồng mắng hai mươi lần "Con bà nó”. Mới khôi phục được nguyên khí: Lão tử là con mèo con chuyển thùng cơm ---thế chó ah!
Được Hoa Phi Hoa đề nghị hợp lý hóa, Mộc Phong bắt tay vào việc tu tạo căn nhà.
Tuyết Nhạn và Vô Nguyên cực kì khó hiểu vì sao Mộc Phong phải làm thêm gian phòng. Giải thích của Mộc Phong là hắn muốn xem thử có thể luyện công ở trong Phạt Thần dị vực hay không.
Hoa Phi Hoa tạm thời hiểu ra, tiểu tử này chắc chắn là muốn luyện hợp tịch song tu.
Vô Ngôn mừng thầm trong lòng, củi khô đến một gian phòng khác, ngọn lửa cháy bừng bừng là ta đương nhiên có cơ hội đốt lên.
Tuyết Nhạn còn chưa giải được câu hỏi: Vì sao phải đến một gian phòng khác luyện công?
Mộc Phong hót như khiếu nó: Phạt Thần dị vực là một không gian quái dị, khi luyện công phải tránh người ta làm phiền.
Tuyết Nhạn nhớ lại năm năm trước Vô Ngôn đưa cho nàng xem quyển sách kia "Bí kíp song tu" , mặt hơi đỏ đỏ lên, nhưng lại không có dũng khí hỏi có phải hắn luyện công pháp này hay không.
Không ai phản đối, Mộc Phong rất nhanh đã tạo thêm một căn phòng bên nhà căn nhà nhỏ, trong phòng lại làm thêm cái giường, giữa hai gian phòng nhỏ mở một cái cửa thông. Lúc ở trên nóc nhà, Hoa Phi Hoa cực lực giựt dây Mộc Phong làm cửa sổ mái, lý do là để tiện thông khí.
Mộc Phong không thèm để ý tới, hắn cười nhạo nhìn Hoa Phi Hoa một cái, cái suy nghĩ biến thái này của ngươi, lão tử còn không biết sao? Một ngày nọ khi lão tử đang luyện hợp tịch song tu, đồ con hoang nhà ngươi nhất định sẽ leo lên cửa sổ nóc nhà đếm hộ lão tử một, hai, ba. Hoa Phi Hoa, đừng trách ta hiểu rõ ngươi như thế, chẳng phải ngươi đã nói từng lén chạy đến phía ngoài căn nhà Đỗ Nhiễm để nghe tiếng mưa rơi đó sao? Hắc hắc, ngươi thôi đi nha, lão tử không có phô bày dục vọng mãnh liệt như Đỗ Nhiễm đâu!
Hoa Phi Hoa nôn nóng suông ah! Tiểu tử Mộc Phong này dù thế nào cũng không mắc mưu, móa! Làm việc cũng quá tuyệt tình, không thấy lão tử bây giờ vẫn là con nít chưa mọc lông đó sao? Cho dù nhìn thấy thì chịu thiệt thòi cái gì nhỉ? Sau này lão tử kiên quyết cự tuyệt truyền thụ cho ngươi bảy mươi hai phương thức khuê phòng, khi mà những chiêu thức của ngươi cuối cùng đã dùng hết, nhìn con bà nhà ngươi không chán đùa nghịch mới là lạ, hừ!
Mộc Phong căn bản không cần Hoa Phi Hoa phải dậy hắn, có bí kíp song tu ở bên, cộng với vận dụng linh hoạt, mượn chuyện để phát huy, mọi sự tự thông, biện pháp tự nhiên hiệu quả biết bao!
Lúc căn nhà gỗ sửa xong, có nhà vui có nhà buồn!
Hoa Phi Hoa đi sai một bước, thật sự là buồn chán tới cực điểm, hắn rất muốn chửi thẳng Mộc Phong không trọng tình nghĩa huynh đệ, lại thầm nghĩ tới hắn và mình còn chưa phải huynh đệ, chỉ đành gửi hy vọng Tuyết Nhạn phải giữ vững lập trường, ngàn vạn lần đừng để tiểu tử Mộc Phong kia lừa đến một gian phòng đi. Nếu quả thật bị lừa đi vào phòng "dâm ổ" kia, nhất định lành ít dữ nhiều, tuyệt không thể toàn thân trở ra.
Trong lòng Vô Ngôn mừng rỡ, Tuyết Nhạn thẹn thùng, Mộc Phong sắc mặt tốt. Trong khoảng thời gian ngắn, ngoại trừ Hoa Phi Hoa vẻ mặt giống như ăn mướp đắng, không người nào không ôm giấc mộng xuân!
Trong lòng Hoa Phi Hoa buồn thiu, nhưng cũng không thật sự thất vọng!
Tuy nói, con giun của hắn có thể mười năm nữa cũng không phải dùng tới, nhưng thỉnh thoảng no bụng may mắn nhìn xuống, lại thỉnh thoảng dùng bàn tay nhỏ cảm nhận da thịt mềm mại trơn bóng của Tuyết Nhạn, tin tưởng dùng thần công cái thế đánh nát thiếu nữ, quấn chết mỹ nhân luyện mấy vạn năm của Hoa Phi Hoa, điều này tất nhiên không chỉ là hy vọng xa vời.
Thường đi ở bờ sông, sao mà không ướt chân? Huống chi bằng vào Hoa Phi Hoa đi tới đâu cũng có dục vọng mãnh liệt được ướt nhẹp chân, như thế nào mà chịu để yên?
Dựng xong "chuồng chó" , sắc trời đã hoàn toàn tối sập xuống, Mộc Phong lợi dụng bóng đêm, săn xong mấy con thỏ, xiên được mấy con cá, ba người lớn một trẻ con vậy quanh đống lửa bắt đầu hoàn thành việc chỉ phàm nhân mới có.
Hoa Phi Hoa từ khi rơi vào Phạt Thần dị vực, đã từng làm thần nhân sống an nhàn tự tại, khiến cho hắn hình thành tập tính lười biếng, sau khi đột nhiên biến thành phàm nhân, ngược lại có phần không thích nghi, tốc độ chạy nhanh của hắn bắt không kịp con thỏ, hồ ly; lại không dám xuống sông, đứng ở trên bờ thì không đủ kiên nhẫn xiên cá, bởi vậy chưa bao giờ được ăn no như hôm nay. Đáng tiếc, bây giờ mùi cá, mùi hồ ly thì thơm nhưng cái bụng hắn lại không chứa được nhiều.
Sau khi Hoa Phi Hoa chuyển thế trọng sinh, vẫn luôn thấy hơn hối hận, dù sao kết quả đổi lấy chịu đựng nỗi đau đớn da thịt, gần gũi Tuyết Nhạn được một cái cùng "con giun nhỏ" vốn chẳng có nhiều tác dụng! Về sau nhìn thấy Mộc Phong săn cá bắt thú như lấy đồ trong túi, rốt cục cũng lấy được chút an ủi, rốt cuộc hắn không cần buồn bực vì cái ăn, trong khoảng thời gian ngắn, ăn, sắc, hai bản năng lớn này, rốt cục cũng thỏa mãn được một cái.
"Hoa Hoa, cái tên gọi là Lạp Nặc rốt cuộc có lai lịch thế nào?" Môc Phong gặm hết một cái chân thỏ béo nhơn nhớt, ném xương đi, chùi chùi miệng. Nếu Vô Ngôn cũng cho rằng chó con thân thương, Mộc Phong cũng nhiệt tình làm theo nàng một phen.
"Ngươi nói Lạp Nặc à? Hắn là thần nhân mới rơi vào đây không lâu, ai biết hắn có địa vị gì? Có thể hắn thấy Tuyết Nhạn vào đây, bèn si tình theo sát vào a!" Hoa Phi Hoa nuốt miếng cá, vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên, giả vẻ giống như cháu trai.
"Tuyết Nhạn biết hắn sao? " Mộc Phong kỳ quái nhìn Tuyết Nhạn một cái, sao vẫn chưa nghe thấy ngươi nói đến người như vậy nhỉ?
"Không biết! Hoa Hoa cố tình nói lung tung, ngay cả tên của người này hôm nay ta cũng mới nghe thấy, sao có thể biết hắn được?" Tuyết Nhạn nguýt cho Hoa Phi Hoa một cái, "Tiểu hài tử nói dối sẽ bị sói ăn, biết không?"
"Ta không nói dối, ta chỉ suy đoán một chút thôi nha. Đoán sai cũng có tội sao? Vậy ta không đoán nữa, các ngươi rảnh rỗi thì tự mình đến hỏi hắn có phải theo đuổi Tuyết Nhạn tỷ tỷ vào không, không phải là được sao." Hoa Phi Hoa nhỏ giọng thầm nói.
"Hoa Phi Hoa, ngươi thích đoán như vậy, không bẳng thử đoán coi tỷ tỷ có thích ngươi không? Vô Ngôn cười híp mắt đưa một cái chân thỏ béo cho Hoa Phi Hoa, thầm nghĩ, không phải ngươi thích ăn sao? Ta sẽ cho ngươi ăn đủ, căng bụng chết ngươi, trẻ ranh!
"Vô Ngôn tỷ tỷ đương nhiên không thích ta rồi, Hoa Phi Hoa ta tuy còn nhỏ, ngày thường cũng hơi vụng về chút, nhưng vẫn hiểu rõ vấn đề này." Hoa Phi Hoa cười hì hì dùng bàn tay nhỏ tiếp nhận chân thỏ, cúi đầu vừa gặm vừa nói, con ngươi của hắn xoay chuyển nhanh, bây giờ thân thể lão tử còn nhỏ, đánh không lại các ngươi, dứt khoát giả trang cháu trai, chờ lúc các ngươi đều mất cảm giác lơ là, hắc hắc, ta sẽ vụng trộm tới ăn Tuyết Nhạn!
"Hoa Phi Hoa thật nghe lời, còn nghe hiểu tiếng người, bây giờ tỷ tỷ bắt đầu thích ngươi rồi, tới, ăn một miếng nữa!" Vô Ngôn cười nũng nịu, trên tay lại đưa tới một cái chân thỏ nữa, trong lòng lại tiếp tục mắng, Hoa Hoa thối, đã ăn nhiều như vậy mà còn chịu được, xem ra kiếp trước nhất định là một con heo mập mà !
Hoa Phi Hoa vội vàng nhận lấy, trái một miếng phải một miếng, khiến cái bụng nhỏ căng tròn lại, không thể không nới lỏng miếng da thú quấn ở trên người ra một đoạn, kéo cái "con giun nhỏ" kia ra, bị Tuyết Nhạn nhìn thấy một cái, mặt lập tức mắc cỡ đỏ lên.
Vô Ngôn hừ một tiếc, trừng mắt nhìn hắn một cái: "Hoa Hoa. Ngươi để lộ cái đồ chơi kia định quyến rũ ai à?"
Hoa Phi Hoa vội vàng buộc lại miếng da thú, vẻ mặt xấu hổ: "Ta đã quên mình lại có đồ chơi kia rồi."
Mộc Phong bình tĩnh nói: "Ăn no thì phải đi ngủ, ở đây không còn chuyện cho ngươi rồi, Hoa Hoa!"
"Ah!" Hoa Phi Hoa ngẩng đầu tội nghiệp nhìn hai nữ nhân, mịa, hai thiếu nữ xinh đẹp sắc nước hương trời như thé, lão từ nhìn nhiều cũng không được? Mộc Phong chó chết, chuyện tốt đều bị ngươi chiếm hết! Chờ cho các ngươi đều ngủ say, lão tử sẽ đục cái lỗ chui vào nhà, từ từ xem hết. Nhìn thấy Tuyết Nhạn cùng Vô Ngôn cởi quần áo ra sao? Con bà nó*, hai cái giường trong nhà, ngẫu nhiên còn chưa biết ba người này phân chia giường ra sao. Tên hẹp hòi, ngươi đã ăn thịt mỹ nhân, ít nhiều cũng phải để ta uống chút canh sá chứ. Lão tử bây giờ còn chưa tới một tuổi, liền đuổi ta ra, tương lai, đợi ta trưởng thành, hừ! Tuyết Nhạn! Dù ngươi đã ngủ cùng tiểu tử này mười tám năm, lão tử cũng phải đoạt về ngủ cùng! Về phần Vô Ngôn, nàng càng muốn ngủ, ngủ lại vung vẩy, ném vào Túy Tiên lầu của Tiên giới. . .
"Còn không mau trở về, ở lại trong chuồng chó của ngươi đi?" Vô Ngôn tung một chân lên, đá cho Hoa Phi Hoa lăn vài vòng.
Lão tử là nam tử hán bỏ qua thiệt thòi trước mắt! Hoa Phi Hoa liền lăn một vòng chạy vào chuồng chó.
Trong lòng Tuyết Nhạn có phần không nỡ, Hoa Phi Hoa bây giờ cũng chỉ làm một đứa bé con, mặc dù hắn đã từng tham lam háo sắc, nhưng cũng không tùy tiện sát sinh, vẫn không thể coi là đồ đại gian đại ác, nói bất thế nào, tuy hắn đã từng quấn lấy mình, nhưng cũng không dùng thủ đoạn gì ti tiện. Nghĩ tới đây, Tuyết Nhạn quyết định chủ ý, Vô Ngọn hận hắn ra sao, đó là chuyện của Vô Ngôn, ta ngược lại sẽ không làm khó hắn.
Mộc Phong vốn chẳng bận tâm về Hoa Phi Hoa, ngủ mới là việc chính, "đại bạch thỏ" của Tuyết Nhạn, cùng "tiểu bạch thỏ(bé thỏ trắng)" của Vô Ngôn lắc lư trên tay mình, trên tay nhất thời ngứa ngáy, ở trong Phạt Thần dị vực, thầm cân nhắc sao cho mới có thể chu toàn việc tốt, ở trong Phạt Thần dị vực, nhẫn nại làm bạn bên cạnh mỹ nhân nhiều năm như vậy, tiếp tục như vậy cũng không phải là cách hay nha!
Cơ hội nằm ở đâu?
Trong khi Mộc Phong đang cân nhắc, Hoa Phi Hoa cũng đang tính toán mưu ma chước quỷ.
Con bà nó! Gỗ cây nhãn dùng để làm bức tường quá dầy, nếu muốn khoét một cái lỗ thật là cmn không dễ dàng! Hoa Phi Hoa nằm ngửa mặt cởi chuồng ở trong chuồng chó, cái chân nhỏ gác lên tường gôc, cây nhãn hương chó chết, việc gì mà ngươi mọc lên rắn chắc như thế? Nếu như công lực của lão tử vẫn còn, cm ngươi bị thiêu trụi rồi, một cái lá cũng chẳng còn.
Hoa Phi Hoa nằm trên giường lật đi lật lại, lật cả buổi, cũng chưa nghĩ ra cánh đục một cái lỗ ở trên tường, mí mắt đánh nhau, ngủ quên.
Trong nhà bên kia, Mộc Phong cũng trở mình, vừa bị Tuyết Nhạn đẩy xuống giường, vội vàng lật người chạy tới giường Vỗ Ngôn, đại bạch thỏ chạy trốn nhanh, vồ lấy không được, mãy mắn còn có bé thỏ trắng. Cái này gọi là mất ở phía đông, nhận ở phía tây, cũng dễ dàng lấy được cân bằng tâm lý.
Vì không nghĩ ra phương pháp đào được một cái lỗ trên tường, Hoa Phi Hoa cúi đầu nhụt chí vài ngày, Mộ Phong cùng Tuyết Nhạn đều nghĩ tốt cho là hắn trở lại tâm lý trẻ thơ, nhưng mà, Vô Ngôn không tin, chó mà không ăn cứt? Nàng cũng vẫn còn trí nhớ trong chuyển thế trọng sinh, mặc dù trước kia thỉnh thoảng vẫn biểu lộ suy nghĩ trẻ con, nhưng trên cơ bản chỉ là giả vờ.
Trong lòng Hoa Phi Hoa suy nghĩ tìm biện pháp đục cái lỗ trên tường, dùng dao nhỏ để đục lỗ là cách tốt nhất, nhưng biên pháp này lại khó thực hiện nhất, ở trong Phạt Thần dị vực, một con dao hơi sắc bén một chút là một báo vật a! Là bảo bối lớn thứ hai sau việc gần gũi với nữ nhân, mà lại càng khó mà xin được! Cho nên, muốn tìm được khoái đao, còn không bằng trực tiếp đi dụ dỗ vợ người. Xét thấy độ khó của biên pháp này rất cao, Hoa Phi Hoa vô cùng sáng suốt cho nó đi đầu thai.
Mỗi buổi tối, ba người nam nữ kia đều đi ngủ sớm, trong phòng cũng không phát ra nhiều tiếng vang, trinh sát vài ngày, bằng kinh nghiệm nhiều năm của Hoa Phi Hoa, tin chắc rằng hai nữ nhân trong phòng kia vẫn còn tấm thân xử nữ, bởi vậy hắn không thể không khẳng định Mộc Phong luyện ngự nữ tâm kinh đến mức cứt chó, hai mỹ nhân này đâu có lao động chân tay? Đã sớm bắt tới ăn.
Biện pháp thứ hai là dùng hỏa công, cái này có vẻ thực tế. Có thể đốt để hiện ra các lỗ hổng trên tường, vấn đề là không khống chế được ngọn lửa thành ra đốt nhà luôn sao? Đốt nhà cũng chẳng quan trọng, vấn đề là đốt Tuyết Nhạn thành giống quái dị gì, vậy hắn không phải làm việc một cách vô ích sao! Cái tên tiểu tử họ Mộc kia nhất định là đốt không chết, ở trong Phạt Thần dị vực còn chưa nghe thấy thần nhân bị lửa thiêu chết.
Biện pháp thứ ba là dùng sâu đục, mụ nội nó, thế gian có sâu mọt, hắc, lão tứ liền tìm mấy con sâu lông, hắc, không chừng sẽ đục thủng vách tường gỗ. Hoa Phi Hoa cuối cùng lại phải hủy bỏ tính toán tưởng như cao minh này. Bởi vì vách tường được làm từ cây nhãn hương, Con bà con rệp hèn mọn, vậy mà không ngửi thấy mùi thơm, tất cả các nhãn trong rừng lại không thể tìm được một con rệp có lòng tin kiên định nào! Hoa Phi Hoa đành phải tìm ở ngoài rừng tìm mấy con, nào biết mang vào rừng chưa được bao lâu, đã bị xông chết rồi!
Nghĩ tới nghĩ lui, Hoa Phi Hoa còn chưa nghĩ được biện pháp thích hợp đục được cái lỗ, đành phải tiếp tục giả vờ khờ, khi một mình đối diện với Tuyết Nhạn, liền bày ra bộ dạng đáng thương cha mẹ đều đã chết, nương tử thì chạy trốn, mình thì bị chó cắn. Mất ngày nay bởi vì nói sai mấy câu bị Vô Ngôn đá cho mấy cái, trong lòng Hoa Phi Hoa càng thêm khó chịu.
Chuyện là như thế này, có ngày, hắn len lén hỏi Vô Ngôn, Mộc đại ca có cái gì không bình thường không? Vô Ngôn hỏi cái gì. Hoa Phi Hoa thành thật chỉ xuống con giun của mình, đã bị Vô Ngôn hung dữ đá cho một cái.
Sau đó Hoa Phi Hoa ngậm chặt miệng không dám nói nửa lời. Vô Ngôn lại hỏi hắn lấy điều đó ở đâu ra. Hoa Phi Hoa lại trả lời súc tích, sao ngươi và Tuyết Nhạn tỷ tỷ không gặp bất cứ biến hóa gì nhỉ? Vô Ngôn lập tức cười hắc hắc, lập tức lại cho hắn một cái đá, cái đá này càng ác hơn, thiếu chút nữa làm bị thương tiểu con giun làm hắn thật vất vả mới nâng dậy được. Hắn hỏi như vậy, Vô Ngôn có thể không giận sao? Nếu như không phải do cái tên Hoa Phi Hoa nhà ngươi lừa gạt nàng và Mộc Phong vào trong Phạt Thần dị vực, thì sẽ chẳng gặp Tuyết Nhạn, càng không xuất hiện loại tình huống đặc biệt một nam hai nữ thế này, một thanh củi khô mà phải dùng tới ngọn lửa cháy bừng bừng tới đốt sao?
Ngã một lần thì khôn hơn một chút, Hoa Phi Hoa đã có kinh nghiệm, vì vậy thay đổi chiến lược, ở trước mặt Vô Ngôn thì im lặng là vàng, ở trước mặt Tuyết Nhạn vẫn cứ giả vẻ thành thật, tận lực đổ mọi trách nhiệm lên phân thân của hắn; thấy Mộc Phong, liền chia sẻ với hắn nhiều quy tắc tán gái đáng tự hào của mình. Phạt Thần dị vực vốn buồn tẻ, thời gian dài ra, hiệu quả hiện ra ngoài, thế cục liền ổn định trở lại. Tuyết Nhạn dần dần quên lãng cái việc trêu mèo chọc cỏ của Hoa Phi Hoa trước kia, Mộc Phong dần dần cũng thích kinh nghiệm thành công của Hoa Phi Hoa. Chỉ có Vô Ngôn, vẫn giống như cây độc cô ve dầu muối không thấm vào được.
Một ngày, Hoa Phi Hoa lại đưa ra cho Mộc Phong một ý kiến cùi bắp, ngươi lâu không tiến công được, người anh em của ngươi như ta cũng sốt ruột cho ngươi! Không bằng như thế này, ngươi đuổi Tuyết Nhạn tới chuồng chó, ngươi xử lý xong Vô Ngôn trước thì thế sao?
Mộc Phong liếc mắt nhìn nước dãi của Hoa Phi Hoa, cười nói, biện pháp này của ngươi hay, ta lập tức làm thêm gian phòng ở bên cạnh căn nhà của ta, chia hai nữ ra để trị, Tuyết Nhạn cũng không cần đi tới chuồng chó của ngươi, ta thông minh a, đều nghĩ ra được phương pháp xử lý vẹn cả đôi đường.
Trong lòng Hoa Phi Hoa điên cuồng mắng hai mươi lần "Con bà nó”. Mới khôi phục được nguyên khí: Lão tử là con mèo con chuyển thùng cơm ---thế chó ah!
Được Hoa Phi Hoa đề nghị hợp lý hóa, Mộc Phong bắt tay vào việc tu tạo căn nhà.
Tuyết Nhạn và Vô Nguyên cực kì khó hiểu vì sao Mộc Phong phải làm thêm gian phòng. Giải thích của Mộc Phong là hắn muốn xem thử có thể luyện công ở trong Phạt Thần dị vực hay không.
Hoa Phi Hoa tạm thời hiểu ra, tiểu tử này chắc chắn là muốn luyện hợp tịch song tu.
Vô Ngôn mừng thầm trong lòng, củi khô đến một gian phòng khác, ngọn lửa cháy bừng bừng là ta đương nhiên có cơ hội đốt lên.
Tuyết Nhạn còn chưa giải được câu hỏi: Vì sao phải đến một gian phòng khác luyện công?
Mộc Phong hót như khiếu nó: Phạt Thần dị vực là một không gian quái dị, khi luyện công phải tránh người ta làm phiền.
Tuyết Nhạn nhớ lại năm năm trước Vô Ngôn đưa cho nàng xem quyển sách kia "Bí kíp song tu" , mặt hơi đỏ đỏ lên, nhưng lại không có dũng khí hỏi có phải hắn luyện công pháp này hay không.
Không ai phản đối, Mộc Phong rất nhanh đã tạo thêm một căn phòng bên nhà căn nhà nhỏ, trong phòng lại làm thêm cái giường, giữa hai gian phòng nhỏ mở một cái cửa thông. Lúc ở trên nóc nhà, Hoa Phi Hoa cực lực giựt dây Mộc Phong làm cửa sổ mái, lý do là để tiện thông khí.
Mộc Phong không thèm để ý tới, hắn cười nhạo nhìn Hoa Phi Hoa một cái, cái suy nghĩ biến thái này của ngươi, lão tử còn không biết sao? Một ngày nọ khi lão tử đang luyện hợp tịch song tu, đồ con hoang nhà ngươi nhất định sẽ leo lên cửa sổ nóc nhà đếm hộ lão tử một, hai, ba. Hoa Phi Hoa, đừng trách ta hiểu rõ ngươi như thế, chẳng phải ngươi đã nói từng lén chạy đến phía ngoài căn nhà Đỗ Nhiễm để nghe tiếng mưa rơi đó sao? Hắc hắc, ngươi thôi đi nha, lão tử không có phô bày dục vọng mãnh liệt như Đỗ Nhiễm đâu!
Hoa Phi Hoa nôn nóng suông ah! Tiểu tử Mộc Phong này dù thế nào cũng không mắc mưu, móa! Làm việc cũng quá tuyệt tình, không thấy lão tử bây giờ vẫn là con nít chưa mọc lông đó sao? Cho dù nhìn thấy thì chịu thiệt thòi cái gì nhỉ? Sau này lão tử kiên quyết cự tuyệt truyền thụ cho ngươi bảy mươi hai phương thức khuê phòng, khi mà những chiêu thức của ngươi cuối cùng đã dùng hết, nhìn con bà nhà ngươi không chán đùa nghịch mới là lạ, hừ!
Mộc Phong căn bản không cần Hoa Phi Hoa phải dậy hắn, có bí kíp song tu ở bên, cộng với vận dụng linh hoạt, mượn chuyện để phát huy, mọi sự tự thông, biện pháp tự nhiên hiệu quả biết bao!
Lúc căn nhà gỗ sửa xong, có nhà vui có nhà buồn!
Hoa Phi Hoa đi sai một bước, thật sự là buồn chán tới cực điểm, hắn rất muốn chửi thẳng Mộc Phong không trọng tình nghĩa huynh đệ, lại thầm nghĩ tới hắn và mình còn chưa phải huynh đệ, chỉ đành gửi hy vọng Tuyết Nhạn phải giữ vững lập trường, ngàn vạn lần đừng để tiểu tử Mộc Phong kia lừa đến một gian phòng đi. Nếu quả thật bị lừa đi vào phòng "dâm ổ" kia, nhất định lành ít dữ nhiều, tuyệt không thể toàn thân trở ra.
Trong lòng Vô Ngôn mừng rỡ, Tuyết Nhạn thẹn thùng, Mộc Phong sắc mặt tốt. Trong khoảng thời gian ngắn, ngoại trừ Hoa Phi Hoa vẻ mặt giống như ăn mướp đắng, không người nào không ôm giấc mộng xuân!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.