Chương 159: Hảo thần xấu tính
Luyến Thượng Nam Sơn
09/04/2013
“Tiểu tử, mặc dù ngươi không ra gì, Nhưng ta nghĩ, đâu cũng có người xấu người tốt, bát vàng đôi khi cũng phải đi với đũa mẻ, mà người xấu cũng có thể có lòng tốt! Ta thấy ngươi mặc dù không có mấy điểm tốt, nhưng nói chung cũng là kẻ có phúc khí. Xem ra cha mẹ ngươi vẫn chưa từng đối xử tệ với ngươi, bất quá Thần Giới nam nhiều nữ ít, sợ rằng số của ngươi cũng chẳng có nữ nhân nào theo đuổi đâu.” Tà Thần lắc đầu khoa tay, liến thoắng nói một hồi không ngừng nghỉ, như sợ bỏ lỡ cơ hội tốt để bêu xấu Mộc Phong vậy.
“Ta không đụng tới người thì người đừng đụng tới ta. Lão Tà ngươi nghe câu này chưa hả?“ Mộc Phong trong lòng bực bội đáp lời. Lúc này hắn đột nhiên nghĩ tới Yên Nhiên, nàng trong Thiên Y Thần Giáp kia vẫn chỉ là một tiên nhân, nếu mình mà cứ tu luyện như vậy chẳng phải khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa hay sao? Nhưng nếu mà mình không tu luyện, thì bao giờ mới đủ lực để khai mở Thiên Y Thần Giáp đây. Thật là vấn đề đau đầu mà.
“Mộc Phong, ta trả lại ngươi bảy tinh cầu nợ của ngươi này.”
Mộc Phong đang cúi đầu trầm tư suy nghĩ làm cách nào mới mở được Thiên Y Thần Giáp thì Tuyết Nhạn đầy hưng phấn bay đến bên cạnh hắn. Trong tay nàng ta cầm bảy cái tinh cầu đẹp đẽ tỏa sáng đủ màu sắc, đưa tới trước mặt của Mộc Phong khiến hắn nhìn mà hoa cả mắt. Mộc Phong hỏi:“ Ngươi không phải chỉ thiếu ta có năm tinh cầu thôi sao? Cớ gì mà trả ta thêm hai cái nữa?“
“Tuyết Nhạn ta nói thì giữ lời, lúc đầu mượn tinh cầu của ngươi, ta đã nói sẽ trả thêm cho ngươi khi có. Ngươi cầm lấy đi, đây chỉ là buôn qua bán lại, lúc được lúc mất mà thôi." Tuyết Nhạn kiếm được nhiều tinh cầu, nên tinh thần rất hưng phấn, nhìn ai cũng thấy thuận mắt. Nàng ta đối với Mộc Phong, khẩu khí cũng thân thiết rất nhiều.
“Ngươi đã trộm được bao nhiêu tinh cầu rồi?” Mộc Phong tò mò hỏi.
“Ây, không thể nói như thế được a. Đây là Mông Thần Thần Vực, các tinh cầu ở đây đều vô chủ, bổn tiểu thư chỉ là thuận tay nhặt lấy, không thể nói là ăn trộm được.” Tuyết Nhạn yểu điệu vén tóc trả lời.
“Vậy ngươi đã nhặt được bao nhiêu cái rồi?” Mộc Phong đành phải đổi cách hỏi. Nha đầu này thật là, lúc trước thì ăn trộm tinh cầu như nhại ấy, giờ lại giả bộ đứng đắn nghiêm chỉnh.
“Không nhiều lắm, hắc hắc, mới khoảng 30 tinh cầu thôi.” Tuyết Nhạn hớn hở đáp lời, “Ngươi trước tiên nhận lấy số tinh cầu này đã. Nợ nần hoàn trả sòng phẳng xong, sau này ngươi khỏi phải nhìn ta mà soi mói nữa.”
Mộc Phong đành dùng thần niệm thu hồi tinh cầu, hỏi tiếp: “Ngươi sao trộm... à, nhặt lắm tinh cầu như thế làm gì?” Mộc Phong theo thói quen thốt từ “trộm” xong mới thấy không ổn, vội sửa lại.
“Ngươi cho rằng nhặt mấy cái tinh cầu này không tốn công sức sao chứ?” Tuyết Nhạn liếc Mộc Phong một cái, trả lời, “Ta dùng năng lượng ở đây không có cách để thu lại được, nhưng đợi ta về nhà thì thiếu gì cách bổ sung. Ha ha! Ta kiếm nhiều tinh cầu thế này về, phụ mẫu ta sẽ không trách ta chỉ rong chơi đua đòi, mà còn khen biết làm việc nghiêm chỉnh?”
Trộm tinh cầu mà cũng là việc làm tử tế, xem ra ta trước kia đi trộm mấy thứ lặt vặt như trộm người so với trộm tinh cầu kiểu này chỉ là đom đóm so với mặt trời. Trộm người ư? Nói tới đây, không biết Hàn Yên và Vô Ngôn các nàng kia sao rồi. Nếu không lằng nhằng mấy chuyện ở đây, ta đã dứt khoát đi tìm người rồi, ài, tạm thời giải quyết xong mấy việc này rồi tính vậy. Nhắc tới Vô Ngôn, hắn lại nhớ tới lúc cùng nàng ta Hợp Tịch Song Tu, khóe mắt lộ ra hưng phấn, “Chỉ muốn uyên ương không muốn làm tiên”, xem ra câu này hợp với Hợp Tịch Song Tu nhất, hắc hắc.
“Ngươi tủm tỉm cái gì thế?” Tuyết Nhạn thấy Mộc Phong cười quái dị không hiểu được, đành hỏi dò.
Ta ngã mất! Ngươi không thấy lão tử đang nghĩ tới chuyện tốt hay sao chứ? Ngay cả cái biểu tình này mà cũng không hiểu được, xem ra ngươi chưa có hưởng qua cái cảm giác nam hoan nữ ái rồi. Ý nghĩ vừa xuất hiện, Mộc Phong chợt cảm thấy xấu hổ, “hề hề” cười vài tiếng, vội lái chủ đề: “Ngươi ở Thần Giới cũng còn cha mẹ ư?”
“Ừ!”
“Tuyết nha đầu tại Thần Giới có vị trí rất cao đó, cha nó chính là Hoàng Lạc thiên quân, một trong Thần Giới Tứ đại thiên quân đó.” Quý lão cười ha ha tiến đến bổ sung.
“Ồ! Thì ra là con nhà danh môn vọng tộc!” Mộc Phong ngẩn người, hỏi tiếp: “Tà Thần không phải cũng là thiên quân đó chứ?”
“Tiểu tử thúi, ngươi tốt xấu gì cũng phải để lại cho ta chút mặt mũi chứ!” Tà Thần mắt tròn lên, hung ác nhìn chằm chằm vào Mộc Phong, nói.
“Lão Tà tại Thần Giới địa vị kỳ thật cũng không thua gì các thiên quân, lúc trước ở Thần Giới quyền lực rất lớn, một người mà chưởng quản cả Ám Ma Giới với nhiều đặc quyền riêng biệt nữa, như có thể đi lại tự do tại Tứ đại thần vực, cùng Thần Giới Tứ đại thiên quân xưng huynh gọi đệ. Chúng ta đi theo Tà Thần, đâu đâu cũng được tôn trọng, những ngày đó quả thực là sống rất tiêu dao hào sảng!” Nghi lão cũng cười theo, nhắc lại chuyện xưa nhằm nâng Tà Thần lên một chút.
Tà Thần chỉ mỉm cười không nói, thấy người nhắc tới uy phong ngày xưa của mình, lão làm sao không cao hứng được.
“Vậy bây giờ thì sao?” Mộc Phong bất ngờ hỏi.
“Bây giờ.... bây giờ chủ yếu là hai đại thiên quân chưởng quản, lại còn có Nghịch Thiên Thần Minh nữa, Thần Giới lúc này có rất nhiều phe phái.” Quý lão ngượng ngùng nhìn Tà Thần, đáp lời. Với những tranh đấu hiện nay, kẻ mạnh thì thắng, đâu có thể bám vào cái uy phong của ngày xưa chứ?
“Sao các người không cùng Tà Thần nổi dậy dành quyền một phương chứ?” Mộc Phong cười lạnh hỏi.
“Tiểu tử thúi, ngươi đừng dùng mắt chó nhìn thánh nhân, lão tử luôn trung thành với Thần Giới Chí Tôn, chưa từng có nhị tâm!“ Tà Thần lớn tiếng quát.
“Tuyết Nhạn, cha của ngươi không phải cũng nổi dậy dành quyền lực đó chứ?” Mộc Phong không để ý tới Tà Thần, quay đầu nhìn Tuyết Nhạn hỏi.
“Đồ đầu gỗ thối, mồm ngươi đúng là không nói ra được thứ hay ho. Cha của ta không phải là loại người này.” Tuyết Nhạn giận dữ nói.
“Xem ra ta gặp toàn phải người tốt không à.” Mộc Phong hắc hắc cười nói: “Tà Thần, người tốt à, chúng ta giờ đi đâu đây?”
“Lão tử không phải là người tốt, đừng có mồm mép mỉa mai ta.” Tà Thần kêu to, “Tiểu tử thúi, ta xem ngươi và lão tử cũng giống nhau, bất quá thực lực khác nhau mà thôi, còn đại khái đều không phải người tốt.”
“Vậy muốn làm người tốt thì cần tiêu chuẩn gì thế, lão Tà?” Mộc Phong ra vẻ không hiểu, hỏi tiếp.
“Ngươi xấu từ giết người phóng hỏa, không có việc ác gì không làm. Người tốt chính là không làm những điều đó.” Tà Thần nhất thời cũng không sao tìm được một định nghĩa thế nào là người tốt, thành ra nghĩ tới đâu nói tới đó.
“Lão Tà, ngươi nói người xấu có làm cái chuyện này không ...?" Mộc Phong giả bộ thần bí thì thầm vào tai Tà Thần nói.
“Việc gì?” Tà Thần trừng mắt nhìn Mộc Phong, “Ngươi ăn nói phải rõ ràng vào, làm nam tử không được úp úp mở mở như thế!”
“Mộc Phong, các ngươi đang nói chuyện gì thế?” Tuyết Nhạn tò mò hỏi.
“À chuyện trên giời dưới biển ấy mà.” Mộc Phong đáp bừa câu hỏi của Tuyết Nhạn, vẫn ra vẻ thần bí thì thầm vào tai lão Tà, “Chính là chuyện nam hoan nữ ái đó, lão bảo người xấu có làm cái đó không?”
“Ta ngất mất, người xấu đương nhiên là làm chuyện đó rồi!” Tà Thần dâm tục hắc hắc cười, hạ thấp giọng xuống, “Ta cũng không phải là thánh nhân, tất nhiên cũng có lúc cần cái đó.”
“Lão Tà, xem ra ngươi cũng không đứng đắn lắm! Làm chuyện đó thì ngươi đúng là người xấu rồi!” Mộc Phong câu cuối cố tình nói to.
“Lão Tà, cuối cùng là làm chuyện gì? Như thế nào làm chuyện gì đó lại thành người xấu chứ?” Tuyết Nhạn nhất thời tò mò, nhìn Tà Thần hỏi, “Lão Tà à, ngươi mau nói cho ta biết đi, ta muốn biết chết đi được ấy.”
Tà Thần mặt đỏ như gấc, giờ biết Mộc Phong gài bẫy, chỉ đành mắng thầm trong bụng: “Tiểu tử thối, lừa làm cho lão tử khó xử, chuyện đó làm sao ta dám nói cho Tuyết Nhạn nghe chứ.”
“Lão Tà à, ngươi mau nói cho ta nghe nào. Rốt cuộc là làm chuyện gì?” Tuyết Nhạn cứ quấn lấy lão Tà vòi vĩnh hỏi.
Tà Thần vừa lúng túng, vừa tức Mộc Phong đến đỏ bừng cả mặt, một nửa thì chửi hắn, một nửa thì trách mình dại bị hắn cho vào tròng.
“Tà Thần nói, lão ta muốn tìm cha nàng hỏi cưới nàng cho ta.” Mộc Phong rốt cuộc đành cứu Tà Thần khỏi khốn cảnh.
“Đúng rồi!” Tà Thần cuống quít theo đó mà nói, “Ta xem tiểu tử này là kẻ xấu xa, bộ dạng cũng tàm tạm. Tuyết Nha đầu, gả hắn cho ngươi thì đúng là một cặp đẹp đôi!”
“Ngươi! Thật không đứng đắn.” Tuyết Nhạn xấu hổ mắng một cái, mắt liếc nhìn Mộc Phong, thấy tiểu tử này mặc dù ngô ngố, nhưng bộ dạng anh tuấn, có chút mị lực của nam tử.
“Tuyết Nhạn, lão Tà hay nói lung tung, ngươi đừng tin lão ta. Lão nói, cha ngươi là một đại thiên quân, tự nhiên có rất nhiều nữ thần dưới trướng, lão muốn tìm cha người nhờ tìm cho ta một mối mà thôi.” Mộc Phong nhịn cười, giả bộ trang nghiêm nói. Hừ, lão Tà ngươi không xửa tính, ta đã gỡ rối cho, lại còn tìm cách xiên xỏ lão tử.
Tuyết Nhạn sắc mặt biến đổi, chẳng lẽ bổn tiểu thư không phải không tốt hay sao? Nàng trừng mắt nhìn Tà Thần một cái, rồi nói với Mộc Phong: “Ngươi chỉ có mơ mộng mà thôi, bổn tiểu thư thân thế cao vời, còn lâu mới nhìn xuống ngươi.”
“Đồng ý!” Mộc Phong giơ tay phải lên, “Ta hoàn toàn đồng ý Tuyết Nhạn xem thường ta!”
“Đồng ý cái đầu ngươi ấy!” Tuyết Nhạn nghiến răng, hận không đá vào mông hắn một cái, tiểu tử xấu xa này, lúc nãy thì giả bộ ngốc, giờ lòi ra tính trêu hoa ghẹo nguyệt.
“Tiểu tử thúi, không nói nữa. Chúng ta giờ đi gặp phụ thân của Tuyết Nhạn, có khi Hoành Lạc Thiên Quân mà cao hứng, lại cấp cho ngươi một mỹ nữ làm vợ không chừng. Hắc hắc!” Tà Thần thấy không khí thay đổi, vội nói.
“Đã có mỹ nữ, ta đây tự nhiên là muốn đi rồi. Lão tà, ngươi đi phía trước dẫn đường!” Mộc Phong liếc nhìn Tuyết Nhạn một cái. Tưởng lão tử thật muốn cưới ngươi à! Tiểu nha đầu, ta xem bộ ngực ngươi còn chưa phát triển đầy đủ lắm, vóc người còn chưa uyển chuyển thanh thoát, lấy về lúc này để xem diễn kịch à?
“Hảo, chúng ta đi bái phỏng Hoàng Lạc Thiên Quân nào!” Tà Thần vung bàn tay lên, sang sảng nói: “Ta mang bọn ngươi ra khỏi Mông Thần Thần Vực này.”
Lời nói vừa dứt, Tà Thần hai tay bắt quyết, chỉ thấy một luồng kim quang phủ lấy bốn người kia, nháy mắt bay ra khỏi vùng tinh không của Mông Thần Thần Vực.
Từ Mông Thần Thần Vực đi ra ngoài, bọn họ phải vận chuyển ngược với hướng lực hút vào vùng tinh không này, cực kỳ tốn năng lượng. Bất quá, lúc này có lão quái vật tương trợ, Mộc Phong hắn cứ trốn ở trong phòng hộ mà lão Tà bày ra, nhàn nhã bay, không tốn đến nửa phần khí lực, tựa đi dạo chơi vậy.
Đại khái mất nửa canh giờ, năm người bọn họ mới ra khỏi Mông Thần Thần Vực, nhưng Tà Thần vẫn không buông bốn người ra mà tiếp tục như tia chớp bay thẳng vào tinh không.
“Quý lão, còn bao lâu nữa mới có thể đến địa bàn của Hoành Lạc Thiên Quân?” Mộc Phong trong lòng lúc này chợt thấy hưng phấn, rốt cục có thể xem được cuộc sống đích thực tại Thần Giới này như thế nào rồi. Nếu mà ta không quen lắm với lối sinh hoạt ở đây thì sẽ bỏ nó quay lại Tiên Giới cũng chưa muộn.
“ Thần Giới rất rộng lớn, một thần vực cũng to bằng mấy cái Tiên Giới lớn nhỏ rồi. Chỗ của Hoành Lạc Thiên Quân gọi là Xuân Ngô Thần Vực, giữa Mông Thần Thần Vực và nó là Hạ Ngô Thần Vực, Thu Ngô Thần Vực. Chúng ta phải vòng qua hai thần vực này mới có thể tới chỗ của Hoàng Lạc Thiên Quân.” Quý lão giải thích.
“ Tại sao không thể trực tiếp xuyên thẳng qua hai nơi này, mà phải bay vòng vèo vậy chứ?” Mộc Phong thấy khó hiểu hỏi.
“Hai thần vực này nằm trong quyền kiểm soát của Nghịch Thiên Thần Minh. Họ hiện không liên quan gì đến chúng ta thì chúng ta không nên đụng chạm vào họ.”
“Ta không đụng tới người thì người đừng đụng tới ta. Lão Tà ngươi nghe câu này chưa hả?“ Mộc Phong trong lòng bực bội đáp lời. Lúc này hắn đột nhiên nghĩ tới Yên Nhiên, nàng trong Thiên Y Thần Giáp kia vẫn chỉ là một tiên nhân, nếu mình mà cứ tu luyện như vậy chẳng phải khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa hay sao? Nhưng nếu mà mình không tu luyện, thì bao giờ mới đủ lực để khai mở Thiên Y Thần Giáp đây. Thật là vấn đề đau đầu mà.
“Mộc Phong, ta trả lại ngươi bảy tinh cầu nợ của ngươi này.”
Mộc Phong đang cúi đầu trầm tư suy nghĩ làm cách nào mới mở được Thiên Y Thần Giáp thì Tuyết Nhạn đầy hưng phấn bay đến bên cạnh hắn. Trong tay nàng ta cầm bảy cái tinh cầu đẹp đẽ tỏa sáng đủ màu sắc, đưa tới trước mặt của Mộc Phong khiến hắn nhìn mà hoa cả mắt. Mộc Phong hỏi:“ Ngươi không phải chỉ thiếu ta có năm tinh cầu thôi sao? Cớ gì mà trả ta thêm hai cái nữa?“
“Tuyết Nhạn ta nói thì giữ lời, lúc đầu mượn tinh cầu của ngươi, ta đã nói sẽ trả thêm cho ngươi khi có. Ngươi cầm lấy đi, đây chỉ là buôn qua bán lại, lúc được lúc mất mà thôi." Tuyết Nhạn kiếm được nhiều tinh cầu, nên tinh thần rất hưng phấn, nhìn ai cũng thấy thuận mắt. Nàng ta đối với Mộc Phong, khẩu khí cũng thân thiết rất nhiều.
“Ngươi đã trộm được bao nhiêu tinh cầu rồi?” Mộc Phong tò mò hỏi.
“Ây, không thể nói như thế được a. Đây là Mông Thần Thần Vực, các tinh cầu ở đây đều vô chủ, bổn tiểu thư chỉ là thuận tay nhặt lấy, không thể nói là ăn trộm được.” Tuyết Nhạn yểu điệu vén tóc trả lời.
“Vậy ngươi đã nhặt được bao nhiêu cái rồi?” Mộc Phong đành phải đổi cách hỏi. Nha đầu này thật là, lúc trước thì ăn trộm tinh cầu như nhại ấy, giờ lại giả bộ đứng đắn nghiêm chỉnh.
“Không nhiều lắm, hắc hắc, mới khoảng 30 tinh cầu thôi.” Tuyết Nhạn hớn hở đáp lời, “Ngươi trước tiên nhận lấy số tinh cầu này đã. Nợ nần hoàn trả sòng phẳng xong, sau này ngươi khỏi phải nhìn ta mà soi mói nữa.”
Mộc Phong đành dùng thần niệm thu hồi tinh cầu, hỏi tiếp: “Ngươi sao trộm... à, nhặt lắm tinh cầu như thế làm gì?” Mộc Phong theo thói quen thốt từ “trộm” xong mới thấy không ổn, vội sửa lại.
“Ngươi cho rằng nhặt mấy cái tinh cầu này không tốn công sức sao chứ?” Tuyết Nhạn liếc Mộc Phong một cái, trả lời, “Ta dùng năng lượng ở đây không có cách để thu lại được, nhưng đợi ta về nhà thì thiếu gì cách bổ sung. Ha ha! Ta kiếm nhiều tinh cầu thế này về, phụ mẫu ta sẽ không trách ta chỉ rong chơi đua đòi, mà còn khen biết làm việc nghiêm chỉnh?”
Trộm tinh cầu mà cũng là việc làm tử tế, xem ra ta trước kia đi trộm mấy thứ lặt vặt như trộm người so với trộm tinh cầu kiểu này chỉ là đom đóm so với mặt trời. Trộm người ư? Nói tới đây, không biết Hàn Yên và Vô Ngôn các nàng kia sao rồi. Nếu không lằng nhằng mấy chuyện ở đây, ta đã dứt khoát đi tìm người rồi, ài, tạm thời giải quyết xong mấy việc này rồi tính vậy. Nhắc tới Vô Ngôn, hắn lại nhớ tới lúc cùng nàng ta Hợp Tịch Song Tu, khóe mắt lộ ra hưng phấn, “Chỉ muốn uyên ương không muốn làm tiên”, xem ra câu này hợp với Hợp Tịch Song Tu nhất, hắc hắc.
“Ngươi tủm tỉm cái gì thế?” Tuyết Nhạn thấy Mộc Phong cười quái dị không hiểu được, đành hỏi dò.
Ta ngã mất! Ngươi không thấy lão tử đang nghĩ tới chuyện tốt hay sao chứ? Ngay cả cái biểu tình này mà cũng không hiểu được, xem ra ngươi chưa có hưởng qua cái cảm giác nam hoan nữ ái rồi. Ý nghĩ vừa xuất hiện, Mộc Phong chợt cảm thấy xấu hổ, “hề hề” cười vài tiếng, vội lái chủ đề: “Ngươi ở Thần Giới cũng còn cha mẹ ư?”
“Ừ!”
“Tuyết nha đầu tại Thần Giới có vị trí rất cao đó, cha nó chính là Hoàng Lạc thiên quân, một trong Thần Giới Tứ đại thiên quân đó.” Quý lão cười ha ha tiến đến bổ sung.
“Ồ! Thì ra là con nhà danh môn vọng tộc!” Mộc Phong ngẩn người, hỏi tiếp: “Tà Thần không phải cũng là thiên quân đó chứ?”
“Tiểu tử thúi, ngươi tốt xấu gì cũng phải để lại cho ta chút mặt mũi chứ!” Tà Thần mắt tròn lên, hung ác nhìn chằm chằm vào Mộc Phong, nói.
“Lão Tà tại Thần Giới địa vị kỳ thật cũng không thua gì các thiên quân, lúc trước ở Thần Giới quyền lực rất lớn, một người mà chưởng quản cả Ám Ma Giới với nhiều đặc quyền riêng biệt nữa, như có thể đi lại tự do tại Tứ đại thần vực, cùng Thần Giới Tứ đại thiên quân xưng huynh gọi đệ. Chúng ta đi theo Tà Thần, đâu đâu cũng được tôn trọng, những ngày đó quả thực là sống rất tiêu dao hào sảng!” Nghi lão cũng cười theo, nhắc lại chuyện xưa nhằm nâng Tà Thần lên một chút.
Tà Thần chỉ mỉm cười không nói, thấy người nhắc tới uy phong ngày xưa của mình, lão làm sao không cao hứng được.
“Vậy bây giờ thì sao?” Mộc Phong bất ngờ hỏi.
“Bây giờ.... bây giờ chủ yếu là hai đại thiên quân chưởng quản, lại còn có Nghịch Thiên Thần Minh nữa, Thần Giới lúc này có rất nhiều phe phái.” Quý lão ngượng ngùng nhìn Tà Thần, đáp lời. Với những tranh đấu hiện nay, kẻ mạnh thì thắng, đâu có thể bám vào cái uy phong của ngày xưa chứ?
“Sao các người không cùng Tà Thần nổi dậy dành quyền một phương chứ?” Mộc Phong cười lạnh hỏi.
“Tiểu tử thúi, ngươi đừng dùng mắt chó nhìn thánh nhân, lão tử luôn trung thành với Thần Giới Chí Tôn, chưa từng có nhị tâm!“ Tà Thần lớn tiếng quát.
“Tuyết Nhạn, cha của ngươi không phải cũng nổi dậy dành quyền lực đó chứ?” Mộc Phong không để ý tới Tà Thần, quay đầu nhìn Tuyết Nhạn hỏi.
“Đồ đầu gỗ thối, mồm ngươi đúng là không nói ra được thứ hay ho. Cha của ta không phải là loại người này.” Tuyết Nhạn giận dữ nói.
“Xem ra ta gặp toàn phải người tốt không à.” Mộc Phong hắc hắc cười nói: “Tà Thần, người tốt à, chúng ta giờ đi đâu đây?”
“Lão tử không phải là người tốt, đừng có mồm mép mỉa mai ta.” Tà Thần kêu to, “Tiểu tử thúi, ta xem ngươi và lão tử cũng giống nhau, bất quá thực lực khác nhau mà thôi, còn đại khái đều không phải người tốt.”
“Vậy muốn làm người tốt thì cần tiêu chuẩn gì thế, lão Tà?” Mộc Phong ra vẻ không hiểu, hỏi tiếp.
“Ngươi xấu từ giết người phóng hỏa, không có việc ác gì không làm. Người tốt chính là không làm những điều đó.” Tà Thần nhất thời cũng không sao tìm được một định nghĩa thế nào là người tốt, thành ra nghĩ tới đâu nói tới đó.
“Lão Tà, ngươi nói người xấu có làm cái chuyện này không ...?" Mộc Phong giả bộ thần bí thì thầm vào tai Tà Thần nói.
“Việc gì?” Tà Thần trừng mắt nhìn Mộc Phong, “Ngươi ăn nói phải rõ ràng vào, làm nam tử không được úp úp mở mở như thế!”
“Mộc Phong, các ngươi đang nói chuyện gì thế?” Tuyết Nhạn tò mò hỏi.
“À chuyện trên giời dưới biển ấy mà.” Mộc Phong đáp bừa câu hỏi của Tuyết Nhạn, vẫn ra vẻ thần bí thì thầm vào tai lão Tà, “Chính là chuyện nam hoan nữ ái đó, lão bảo người xấu có làm cái đó không?”
“Ta ngất mất, người xấu đương nhiên là làm chuyện đó rồi!” Tà Thần dâm tục hắc hắc cười, hạ thấp giọng xuống, “Ta cũng không phải là thánh nhân, tất nhiên cũng có lúc cần cái đó.”
“Lão Tà, xem ra ngươi cũng không đứng đắn lắm! Làm chuyện đó thì ngươi đúng là người xấu rồi!” Mộc Phong câu cuối cố tình nói to.
“Lão Tà, cuối cùng là làm chuyện gì? Như thế nào làm chuyện gì đó lại thành người xấu chứ?” Tuyết Nhạn nhất thời tò mò, nhìn Tà Thần hỏi, “Lão Tà à, ngươi mau nói cho ta biết đi, ta muốn biết chết đi được ấy.”
Tà Thần mặt đỏ như gấc, giờ biết Mộc Phong gài bẫy, chỉ đành mắng thầm trong bụng: “Tiểu tử thối, lừa làm cho lão tử khó xử, chuyện đó làm sao ta dám nói cho Tuyết Nhạn nghe chứ.”
“Lão Tà à, ngươi mau nói cho ta nghe nào. Rốt cuộc là làm chuyện gì?” Tuyết Nhạn cứ quấn lấy lão Tà vòi vĩnh hỏi.
Tà Thần vừa lúng túng, vừa tức Mộc Phong đến đỏ bừng cả mặt, một nửa thì chửi hắn, một nửa thì trách mình dại bị hắn cho vào tròng.
“Tà Thần nói, lão ta muốn tìm cha nàng hỏi cưới nàng cho ta.” Mộc Phong rốt cuộc đành cứu Tà Thần khỏi khốn cảnh.
“Đúng rồi!” Tà Thần cuống quít theo đó mà nói, “Ta xem tiểu tử này là kẻ xấu xa, bộ dạng cũng tàm tạm. Tuyết Nha đầu, gả hắn cho ngươi thì đúng là một cặp đẹp đôi!”
“Ngươi! Thật không đứng đắn.” Tuyết Nhạn xấu hổ mắng một cái, mắt liếc nhìn Mộc Phong, thấy tiểu tử này mặc dù ngô ngố, nhưng bộ dạng anh tuấn, có chút mị lực của nam tử.
“Tuyết Nhạn, lão Tà hay nói lung tung, ngươi đừng tin lão ta. Lão nói, cha ngươi là một đại thiên quân, tự nhiên có rất nhiều nữ thần dưới trướng, lão muốn tìm cha người nhờ tìm cho ta một mối mà thôi.” Mộc Phong nhịn cười, giả bộ trang nghiêm nói. Hừ, lão Tà ngươi không xửa tính, ta đã gỡ rối cho, lại còn tìm cách xiên xỏ lão tử.
Tuyết Nhạn sắc mặt biến đổi, chẳng lẽ bổn tiểu thư không phải không tốt hay sao? Nàng trừng mắt nhìn Tà Thần một cái, rồi nói với Mộc Phong: “Ngươi chỉ có mơ mộng mà thôi, bổn tiểu thư thân thế cao vời, còn lâu mới nhìn xuống ngươi.”
“Đồng ý!” Mộc Phong giơ tay phải lên, “Ta hoàn toàn đồng ý Tuyết Nhạn xem thường ta!”
“Đồng ý cái đầu ngươi ấy!” Tuyết Nhạn nghiến răng, hận không đá vào mông hắn một cái, tiểu tử xấu xa này, lúc nãy thì giả bộ ngốc, giờ lòi ra tính trêu hoa ghẹo nguyệt.
“Tiểu tử thúi, không nói nữa. Chúng ta giờ đi gặp phụ thân của Tuyết Nhạn, có khi Hoành Lạc Thiên Quân mà cao hứng, lại cấp cho ngươi một mỹ nữ làm vợ không chừng. Hắc hắc!” Tà Thần thấy không khí thay đổi, vội nói.
“Đã có mỹ nữ, ta đây tự nhiên là muốn đi rồi. Lão tà, ngươi đi phía trước dẫn đường!” Mộc Phong liếc nhìn Tuyết Nhạn một cái. Tưởng lão tử thật muốn cưới ngươi à! Tiểu nha đầu, ta xem bộ ngực ngươi còn chưa phát triển đầy đủ lắm, vóc người còn chưa uyển chuyển thanh thoát, lấy về lúc này để xem diễn kịch à?
“Hảo, chúng ta đi bái phỏng Hoàng Lạc Thiên Quân nào!” Tà Thần vung bàn tay lên, sang sảng nói: “Ta mang bọn ngươi ra khỏi Mông Thần Thần Vực này.”
Lời nói vừa dứt, Tà Thần hai tay bắt quyết, chỉ thấy một luồng kim quang phủ lấy bốn người kia, nháy mắt bay ra khỏi vùng tinh không của Mông Thần Thần Vực.
Từ Mông Thần Thần Vực đi ra ngoài, bọn họ phải vận chuyển ngược với hướng lực hút vào vùng tinh không này, cực kỳ tốn năng lượng. Bất quá, lúc này có lão quái vật tương trợ, Mộc Phong hắn cứ trốn ở trong phòng hộ mà lão Tà bày ra, nhàn nhã bay, không tốn đến nửa phần khí lực, tựa đi dạo chơi vậy.
Đại khái mất nửa canh giờ, năm người bọn họ mới ra khỏi Mông Thần Thần Vực, nhưng Tà Thần vẫn không buông bốn người ra mà tiếp tục như tia chớp bay thẳng vào tinh không.
“Quý lão, còn bao lâu nữa mới có thể đến địa bàn của Hoành Lạc Thiên Quân?” Mộc Phong trong lòng lúc này chợt thấy hưng phấn, rốt cục có thể xem được cuộc sống đích thực tại Thần Giới này như thế nào rồi. Nếu mà ta không quen lắm với lối sinh hoạt ở đây thì sẽ bỏ nó quay lại Tiên Giới cũng chưa muộn.
“ Thần Giới rất rộng lớn, một thần vực cũng to bằng mấy cái Tiên Giới lớn nhỏ rồi. Chỗ của Hoành Lạc Thiên Quân gọi là Xuân Ngô Thần Vực, giữa Mông Thần Thần Vực và nó là Hạ Ngô Thần Vực, Thu Ngô Thần Vực. Chúng ta phải vòng qua hai thần vực này mới có thể tới chỗ của Hoàng Lạc Thiên Quân.” Quý lão giải thích.
“ Tại sao không thể trực tiếp xuyên thẳng qua hai nơi này, mà phải bay vòng vèo vậy chứ?” Mộc Phong thấy khó hiểu hỏi.
“Hai thần vực này nằm trong quyền kiểm soát của Nghịch Thiên Thần Minh. Họ hiện không liên quan gì đến chúng ta thì chúng ta không nên đụng chạm vào họ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.