Chương 64: Huyền Âm Động Phủ
Luyến Thượng Nam Sơn
08/04/2013
Không ngờ Huyền Âm động phủ của Lan Nhi lại ẩn tàng tại Thái Hành sơn, tìm kiếm vài năm mà không phát hiện ra, Mộc Phong có chút hiếu kì muốn biết động khẩu này rốt cuộc ở chỗ nào.
Trong Thái Hành sơn có một con suối, uốn lượn từ trên đỉnh núi rồi cuồn cuộn đổ xuống, vòng qua phía trước căn nhà nhỏ đơn sơ đã bị sụp của Liễu Diệp, sau đó chảy một mạch về hướng đông.
Lan Nhi bay đến trước thác nước rồi dừng người lại.
Mộc Phong cũng đã từng dùng thần thức thăm dò thác nước này, thầm nghĩ: “Mình đã lục tìm kĩ lưỡng cả phía sau thác nước, dường như không phát hiện cửa động nào, điều này vô cùng kì quái, chẳng lẽ mình có sơ xuất sao?
Lan Nhi không bay tới trước thác nước mà xoay mình lướt về vách đá phủ đầy dây leo dại bên cạnh, chìa tay đánh ra một đạo bạch vụ, trên vách đá liền phát ra âm thanh rầm rì, lát sau lộ ra một cửa động tròn tròn rộng chừng ba xích.
Mộc Phong nhìn thấy không nói được lên lời, trước kia hắn luôn chú ý ở phía sau thác nước, ai ngờ động khẩu lại nằm ở bên cạnh. Không hiểu Lan Nhi đã suy tính thế nào? Hóa ra nơi dễ nhìn thấy nhất chính là nơi hay bị người ta bỏ qua nhất, nàng đã hiểu rất thâm sâu đạo lý này.
“Hồ ly vẫn là hồ ly, luôn giảo hoạt!” Mộc Phong than thầm trong lòng.
Thân hình Lan Nhi liền vươn tới, bay ngang vào trong động.
Mộc Phong buông Hàn Yên đang ôm trong lòng, hai người một trước một sau giống như đôi chim yến lướt vào trong, cửa động phía sau lại rầm rì từ từ đóng lại.
Ở hai bên vách động, cứ cách khoảng mười trượng lại gắn hai viên dạ minh châu, ánh sáng không đến nỗi quá mờ, vách động như bạch ngọc, trơn bóng và khô, không chút bụi bặm. Bay qua một hành lang quanh co dài chừng vài dặm, phía trước bỗng trở nên rộng rãi sáng sủa hơn, chỉ thấy một hang động lớn cao mấy chục trượng và rộng hàng trăm trượng. Trên đỉnh hang treo một viên ngọc tròn, to khoảng bằng cái chén, phát ra hào quang trong suốt, một rừng “chung nhũ thạch” [1] đủ các loại màu sắc hình thái đứng dưới đất hoặc treo ở trên.
Treo ngược trên đỉnh động là những chung nhũ thạch lớn, có cái như từng cụm kiếm sắc bén chĩa ngược xuống, có cái như cánh buồm thuận gió dương cao. Lác đác có vài chung nhũ thạch hơi nhỏ, giống như những chiếc đèn treo lộng lẫy của cung đình, có cái thì giống một vòng mây nấm, tạo hình thiên nhiên vô cùng phong phú, có cái màu sữa, có cái màu đỏ tươi, có cái màu vàng quít…
Mộc Phong kinh ngạc, bên trong động ngoại trừ những chung nhũ thạch thiên hình vạn trạng, ở đáy động còn có một dòng nước ngầm rộng chừng sáu xích, sâu khoảng một trượng đang toả hơi nóng và phát ra âm thanh “đing đang, đinh đang” êm dịu. Chẳng trách động này được gọi là Huyền Âm động phủ, đúng là động cũng như tên. Bên cạnh dòng nước ngầm mọc những thực vật thấp bé ít lá hình dạng quái dị, trong mạch nước ngầm lờ mờ có những con cá nhỏ màu đen đang bơi lội.
Thấy Lan Nhi trở về, từ trong động chạy ra bốn thiếu nữ vô cùng quyến rũ, ăn mặc lộ liễu, lưng trần ngực hở, tiến tới trước cung kính hành lễ với Lan Nhi.
Sau khi Lan nhi giới thiệu những thiếu nữ xinh đẹp này, Mộc Phong mới biết bọn họ là thị nữ của nàng, cũng là hồ ly tinh tu luyện mà biến hóa thành hình người. Bốn mỹ nữ biết được Mộc Phong chính là ân nhân cứu mạng của Lan Nhi liền rối rít tiến đến làm lễ ra mắt. Khi thấy dáng vẻ tuấn dật bất quần của hắn, bọn họ luôn dán ánh mắt có phần câu hồn đoạt phách vào Mộc Phong, khiến hắn cảm thấy con tim xao động, nhìn không chớp mắt.
Hàn Yên đưa ngọc thủ ấn lên trán Mộc Phong giận dỗi nói:
- Đại dâm tặc, không được nhìn loạn.
Mộc Phong thần sắc lúng túng, phát hiện ra mình có chút thất thố, liền vội vàng thu liễm tâm thần, ngượng ngùng tự khỏa lấp:
- Lòng yêu cái đẹp, người nào cũng có.
- Nếu như Hàn Yên tỷ tỷ cũng mặc ít như vậy, đoán chừng chủ nhân sẽ không nhìn loạn.
Tiểu Tinh Linh cười hi hi nói.
- Tiểu Tinh Linh, hơn trăm năm trôi qua mà tính bướng bỉnh của ngươi vẫn không thay đổi, sao vẫn chọc ghẹo ta?
Hàn Yên tức giận nói.
- Hàn Yên tỷ tỷ, lời tiểu tiên nữ tỷ tỷ nói hình như là thật. Năm đó, khi tỷ trúng phải độc chướng ở Câu Ngư đảo, lúc chủ nhân cởi bỏ y phục của tỷ, hắn làm nơi cư trú của chúng ta giống như gặp phải địa chấn vậy. Lúc đó, hắn nhìn tỷ so với hôm nay nhìn những mỹ nữ tỷ tỷ còn nghiêm túc hơn, hi hi.
Linh Lung Thần Anh cũng dí dỏm cười nói.
- Các ngươi...
Hàn Yên lập tức đỏ bừng cả mặt, há miệng cứng lưỡi.
Điệu bộ của Mộc Phong trông càng ngượng nghịu.
Lan Nhi “hi hi” cười yêu kiều, nhíu mày nháy mắt với Hàn Yên, nói:
- Muội vẫn luôn cho rằng công tử là người đoan chính, không ngờ lại lén lút cởi y phục của Hàn Yên!
Có lẽ sau thời gian dài chung sống với Hàn Yên, tình cảm của Lan Nhi với nàng có phần sâu đậm hơn nên gọi thẳng tên rất thân thiết.
Hàn Yên lướt tới, tay hướng thẳng tới nách Lan Nhi, quở trách:
- Lan Nhi, muội cũng giúp người ngoài ức hiếp ta!
Hai nàng trêu đùa một hồi, trong động mới yên tĩnh trở lại.
Mộc Phong nhân cơ hội liền quan sát Huyền Âm động phủ, phát hiện ngoài động sảnh này, bên trong còn có khoảng mười tiểu động nữa.
Lan Nhi chỉ vào một động nhỏ có dòng nước ngầm chảy qua, nói với Mộc Phong:
- Công tử tạm thời ở trong đó, buổi tối không được đi lại ra ngoài.
- Tại sao buổi tối lại không thể ra ngoài?
Mộc Phong hiếu kì hỏi.
- Bởi vì muội và bốn muội muội cần luyện công!
Lan Nhi giải thích.
- Ta sẽ không quấy rầy các nàng luyện công, buổi tối thỉnh thoảng ra ngoài đi dạo cũng đâu có sao?
Mộc Phong nói.
- Phong ca ca, khi Lan Nhi và các nàng kia luyện công, huynh quả thật không thể ra ngoài.
Hàn Yên cười tinh nghịch nói.
Mộc Phong mù mờ lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu nổi.
- Bởi vì bọn họ phải trút bỏ y phục để luyện công trong dòng nước.
Hàn Yên ghé sát tai Mộc Phong thì thào nói.
- Ồ!
Mộc Phong bỗng nhiên tỉnh ngộ.
- Nếu như ở trong động này một thời gian dài, còn ai phân biệt được lúc nào là ban ngày, lúc nào là buổi đêm chứ?
Linh Lung Thần Anh bĩu môi nói.
- Tiểu Linh Lung thật thông minh.
Tiểu Tinh Linh nhìn biểu tình đắc ý của Linh Lung Thần Anh, tiếp theo lại nói:
- Sợ là ngươi cũng hy vọng chủ nhân ra ngoài buổi tối để nhìn no mắt một phen. Hứ!
- Tiểu tiên nữ tỷ tỷ đổ oan cho đệ!
Linh Lung Thần Anh kêu lớn:
- Rõ ràng là trong lòng chủ nhân nghĩ như vậy, không liên quan gì tới đệ!
Mộc Phong trợn tròn mắt, trong lòng nói vội:
- Bà nội ngươi Tiểu Linh Lung, lão tử nghĩ cái gì thì cần ngươi nói ra sao!
Hàn Yên sáp lại gần Mộc Phong, có chút tức giận nhìn thẳng vào hắn nói:
- Phong ca ca thực sự muốn ra ngoài vào buổi tối sao?
Mộc Phong vội vã xua tay nói:
- Hàn Yên, đó là Tiểu Tinh Linh nói bậy bạ, ta có thiên nhãn, cho dù muốn nhìn cái gì cũng đâu cần ra ngoài, đúng không?
Mộc Phong hơi hoảng hốt, nói không lựa lời, chuyện này dù có đánh chết cũng không thể thừa nhận, dẫu sao thì hắn cũng chẳng thể bị đánh chết…
- Hứ, hóa ra huynh có thể nấp trong tiểu động nhìn ra bên ngoài à, hừ hừ!
Hàn Yên giận dữ nói.
- Hắc hắc, có kẻ bản tính dâm tặc đã lộ ra rồi nhỉ?
Tiểu Tinh Linh vô cùng đắc ý, giống như là vừa vạch mặt một gã ngụy quân tử.
Lan Nhi khẽ kéo lại y sam trên người, chỉ sợ thiên nhãn của Mộc Phong nhìn xuyên vào trong y phục của mình.
Bốn nữ nhân nọ ánh mắt quyến rũ như tơ, ngầm cười trộm, lòng đều thầm nghĩ:
- Muốn nhìn thì chàng cứ nhìn đi, bổn tiểu thư cho chàng xem miễn phí đó.
Mộc Phong chân tay hốt hoảng, “Ta...” Cả buổi vẫn không nói xong “ta” ra làm sao.
- Hàn Yên tỷ tỷ đừng tức giận, ca ca dù nhìn bọn họ không mặc y phục, dường như tỷ cũng chẳng thiệt thòi gì, đúng không?
Diệu Diệu bay đến trước người Hàn Yên, ngẩng đầu nói.
Mộc Phong thầm nói:
- Đây mới là huynh đệ tốt, thật biết nói chuyện.
Ai ngờ Diệu Diệu lại nói một câu:
- Ta và ca ca trước đây đã nhìn qua Liễu Diệp tỷ tỷ không mặc y phục, kỳ thực cũng chẳng có gì đẹp mắt.
Chỉ có Hàn Yên nổi giận đùng đùng ném ra một câu:
- Không thèm quan tâm đến huynh nữa!
Còn lại, những người khác đều phá lên cười.
Mộc Phong đỏ bừng mặt mũi, tức giận, thân thể hơi run lên.
Chờ mọi người cười thỏa thuê, Mộc Phong mới lê chân bước tới gần Hàn Yên, ngượng nghịu nói:
- Hàn Yên, ta đã tìm được cho muội không ít Băng Lăng hoa có khả năng nhanh chóng nâng cao tu vi!
- Đưa toàn bộ ra đây!
Hàn Yên hung dữ nhìn chằm chằm vào Mộc Phong.
Mộc Phong vội vàng dùng ý niệm lấy Băng Lăng hoa ra, nhưng lòng bàn tay chỉ có một bó nhỏ. Hắn gấp rút dùng ý niệm muốn lấy tất cả Băng Lăng hoa ra, thế nhưng trong tay vẫn chỉ có một bó nhỏ như vậy. Mộc Phong ngớ người, hóa ra để nhanh chóng nâng cao công lực Liễu Diệp, hắn đã sớm sử dụng phần lớn rồi.
- Chỉ một chút như vậy?
Hàn Yên lườm Mộc Phong, cầm lấy Băng Lăng hoa đưa vào miệng.
- Hàn Yên tỷ tỷ, ban đầu chủ nhân có rất nhiều Băng Lăng hoa, có điều hình như đều mang đi lấy lòng mỹ nữ rồi.
Tiểu Tinh Linh chỉ sợ thiên hạ còn chưa đủ loạn.
Mộc Phong vừa định cãi lại mấy câu, bỗng nhiên nhớ rằng việc nâng cao công lực Liễu Diệp là vì bản thân có thể lên Tiên Giới, lên Tiên Giới chính là vì muốn gặp Yên Nhiên. Ngẫm nghĩ lại, trong khoảng thời gian rất dài, nếu so những lúc hắn thực sự nhớ Yên Nhiên với những lúc lấy lòng Liễu Diệp cũng không hơn không kém. Thế là hắn vội vàng ngậm miệng.
Hàn Yên nhắm mắt rất lâu không nói một lời.
Mộc Phong nơm nớp lo sợ cúi đầu, nhìn trộm Hàn Yên, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì.
- A!
Hàn Yên đột nhiên kêu lớn.
Mộc Phong giật nảy mình, bão tố cuối cùng cũng đã đến rồi.
- Công lực của muội dường như cũng gia tăng, nội đan đã biến thành màu tím rồi!
Hàn Yên hưng phấn kéo Mộc Phong. Nữ nhân mà hưng phấn lập tức sẽ quên ngay mọi việc. Lỗi lầm dù lớn bao nhiêu, chỉ cần chịu dỗ dành vài câu, nữ nhân được lợi ích sẽ mê muội đến không hiểu vì sao.
Mộc Phong vội vàng thuận theo vuốt ve nói:
- Hàn Yên, muội sắp biến thành tiên nữ rồi, mau mau luyện công đi, thời gian chúng ta lên Tiên Giới chẳng còn xa nữa!
Hàn Yên nói một tiếng “được”, rồi quay mình lướt vào trong một tiểu động.
Mộc Phong quệt mồ hôi lạnh trên đầu, thầm nghĩ “May mắn, may mắn!” xong vội vàng bay vào trong tiểu động tạm thuộc về hắn.
Bên trong tiểu động này ngoại trừ ghế đá và một cái bàn đá, còn lại là bốn bức tường đều trống không.
Mộc Phong ngồi xuống ghế đá, không có năng lượng thì việc luyện công sẽ chẳng tiến bộ, nên nhất thời không biết nên làm sao. Bên ngoài động sảnh truyền vào tiếng cởi y phục khe khẽ, sau đó lại có tiếng bước chân vào nước. Mộc Phong đoán Lan Nhi mấy nàng đã xuống nước luyện công, rất muốn đưa một tia thần thức vào trong dòng nước ngầm, xem thử rốt cuộc có chỗ cổ quái gì.
Linh Lung Thần Anh lắc lư cái đầu nhỏ, la lên:
- Chủ nhân, nếu người định nhìn trộm ra bên ngoài, ta sẽ mách cho Hàn Yên tỷ tỷ biết.
Mộc Phong thầm nói:
- Tên gia hỏa ăn cây táo rào cây sung, đồ Hán gian đáng ghét!
-----------------
[1] Chung nhũ thạch: là “thán toan diêm nham” (đá carbonate) trong khu vực hang động và là tên gọi chung của thạch nhũ, thạch duẩn (măng đá), thạch trụ (cột đá) cùng những trầm tích “thán toan cái” (calcium carbonate) hình dạng khác nhau được hình thành trong lịch sử dài đằng đẵng và dưới điều kiện địa chất đặc biệt, để hình thành thường thường cần trên vạn năm hoặc vài chục vạn năm.
Trong Thái Hành sơn có một con suối, uốn lượn từ trên đỉnh núi rồi cuồn cuộn đổ xuống, vòng qua phía trước căn nhà nhỏ đơn sơ đã bị sụp của Liễu Diệp, sau đó chảy một mạch về hướng đông.
Lan Nhi bay đến trước thác nước rồi dừng người lại.
Mộc Phong cũng đã từng dùng thần thức thăm dò thác nước này, thầm nghĩ: “Mình đã lục tìm kĩ lưỡng cả phía sau thác nước, dường như không phát hiện cửa động nào, điều này vô cùng kì quái, chẳng lẽ mình có sơ xuất sao?
Lan Nhi không bay tới trước thác nước mà xoay mình lướt về vách đá phủ đầy dây leo dại bên cạnh, chìa tay đánh ra một đạo bạch vụ, trên vách đá liền phát ra âm thanh rầm rì, lát sau lộ ra một cửa động tròn tròn rộng chừng ba xích.
Mộc Phong nhìn thấy không nói được lên lời, trước kia hắn luôn chú ý ở phía sau thác nước, ai ngờ động khẩu lại nằm ở bên cạnh. Không hiểu Lan Nhi đã suy tính thế nào? Hóa ra nơi dễ nhìn thấy nhất chính là nơi hay bị người ta bỏ qua nhất, nàng đã hiểu rất thâm sâu đạo lý này.
“Hồ ly vẫn là hồ ly, luôn giảo hoạt!” Mộc Phong than thầm trong lòng.
Thân hình Lan Nhi liền vươn tới, bay ngang vào trong động.
Mộc Phong buông Hàn Yên đang ôm trong lòng, hai người một trước một sau giống như đôi chim yến lướt vào trong, cửa động phía sau lại rầm rì từ từ đóng lại.
Ở hai bên vách động, cứ cách khoảng mười trượng lại gắn hai viên dạ minh châu, ánh sáng không đến nỗi quá mờ, vách động như bạch ngọc, trơn bóng và khô, không chút bụi bặm. Bay qua một hành lang quanh co dài chừng vài dặm, phía trước bỗng trở nên rộng rãi sáng sủa hơn, chỉ thấy một hang động lớn cao mấy chục trượng và rộng hàng trăm trượng. Trên đỉnh hang treo một viên ngọc tròn, to khoảng bằng cái chén, phát ra hào quang trong suốt, một rừng “chung nhũ thạch” [1] đủ các loại màu sắc hình thái đứng dưới đất hoặc treo ở trên.
Treo ngược trên đỉnh động là những chung nhũ thạch lớn, có cái như từng cụm kiếm sắc bén chĩa ngược xuống, có cái như cánh buồm thuận gió dương cao. Lác đác có vài chung nhũ thạch hơi nhỏ, giống như những chiếc đèn treo lộng lẫy của cung đình, có cái thì giống một vòng mây nấm, tạo hình thiên nhiên vô cùng phong phú, có cái màu sữa, có cái màu đỏ tươi, có cái màu vàng quít…
Mộc Phong kinh ngạc, bên trong động ngoại trừ những chung nhũ thạch thiên hình vạn trạng, ở đáy động còn có một dòng nước ngầm rộng chừng sáu xích, sâu khoảng một trượng đang toả hơi nóng và phát ra âm thanh “đing đang, đinh đang” êm dịu. Chẳng trách động này được gọi là Huyền Âm động phủ, đúng là động cũng như tên. Bên cạnh dòng nước ngầm mọc những thực vật thấp bé ít lá hình dạng quái dị, trong mạch nước ngầm lờ mờ có những con cá nhỏ màu đen đang bơi lội.
Thấy Lan Nhi trở về, từ trong động chạy ra bốn thiếu nữ vô cùng quyến rũ, ăn mặc lộ liễu, lưng trần ngực hở, tiến tới trước cung kính hành lễ với Lan Nhi.
Sau khi Lan nhi giới thiệu những thiếu nữ xinh đẹp này, Mộc Phong mới biết bọn họ là thị nữ của nàng, cũng là hồ ly tinh tu luyện mà biến hóa thành hình người. Bốn mỹ nữ biết được Mộc Phong chính là ân nhân cứu mạng của Lan Nhi liền rối rít tiến đến làm lễ ra mắt. Khi thấy dáng vẻ tuấn dật bất quần của hắn, bọn họ luôn dán ánh mắt có phần câu hồn đoạt phách vào Mộc Phong, khiến hắn cảm thấy con tim xao động, nhìn không chớp mắt.
Hàn Yên đưa ngọc thủ ấn lên trán Mộc Phong giận dỗi nói:
- Đại dâm tặc, không được nhìn loạn.
Mộc Phong thần sắc lúng túng, phát hiện ra mình có chút thất thố, liền vội vàng thu liễm tâm thần, ngượng ngùng tự khỏa lấp:
- Lòng yêu cái đẹp, người nào cũng có.
- Nếu như Hàn Yên tỷ tỷ cũng mặc ít như vậy, đoán chừng chủ nhân sẽ không nhìn loạn.
Tiểu Tinh Linh cười hi hi nói.
- Tiểu Tinh Linh, hơn trăm năm trôi qua mà tính bướng bỉnh của ngươi vẫn không thay đổi, sao vẫn chọc ghẹo ta?
Hàn Yên tức giận nói.
- Hàn Yên tỷ tỷ, lời tiểu tiên nữ tỷ tỷ nói hình như là thật. Năm đó, khi tỷ trúng phải độc chướng ở Câu Ngư đảo, lúc chủ nhân cởi bỏ y phục của tỷ, hắn làm nơi cư trú của chúng ta giống như gặp phải địa chấn vậy. Lúc đó, hắn nhìn tỷ so với hôm nay nhìn những mỹ nữ tỷ tỷ còn nghiêm túc hơn, hi hi.
Linh Lung Thần Anh cũng dí dỏm cười nói.
- Các ngươi...
Hàn Yên lập tức đỏ bừng cả mặt, há miệng cứng lưỡi.
Điệu bộ của Mộc Phong trông càng ngượng nghịu.
Lan Nhi “hi hi” cười yêu kiều, nhíu mày nháy mắt với Hàn Yên, nói:
- Muội vẫn luôn cho rằng công tử là người đoan chính, không ngờ lại lén lút cởi y phục của Hàn Yên!
Có lẽ sau thời gian dài chung sống với Hàn Yên, tình cảm của Lan Nhi với nàng có phần sâu đậm hơn nên gọi thẳng tên rất thân thiết.
Hàn Yên lướt tới, tay hướng thẳng tới nách Lan Nhi, quở trách:
- Lan Nhi, muội cũng giúp người ngoài ức hiếp ta!
Hai nàng trêu đùa một hồi, trong động mới yên tĩnh trở lại.
Mộc Phong nhân cơ hội liền quan sát Huyền Âm động phủ, phát hiện ngoài động sảnh này, bên trong còn có khoảng mười tiểu động nữa.
Lan Nhi chỉ vào một động nhỏ có dòng nước ngầm chảy qua, nói với Mộc Phong:
- Công tử tạm thời ở trong đó, buổi tối không được đi lại ra ngoài.
- Tại sao buổi tối lại không thể ra ngoài?
Mộc Phong hiếu kì hỏi.
- Bởi vì muội và bốn muội muội cần luyện công!
Lan Nhi giải thích.
- Ta sẽ không quấy rầy các nàng luyện công, buổi tối thỉnh thoảng ra ngoài đi dạo cũng đâu có sao?
Mộc Phong nói.
- Phong ca ca, khi Lan Nhi và các nàng kia luyện công, huynh quả thật không thể ra ngoài.
Hàn Yên cười tinh nghịch nói.
Mộc Phong mù mờ lắc đầu, tỏ vẻ không hiểu nổi.
- Bởi vì bọn họ phải trút bỏ y phục để luyện công trong dòng nước.
Hàn Yên ghé sát tai Mộc Phong thì thào nói.
- Ồ!
Mộc Phong bỗng nhiên tỉnh ngộ.
- Nếu như ở trong động này một thời gian dài, còn ai phân biệt được lúc nào là ban ngày, lúc nào là buổi đêm chứ?
Linh Lung Thần Anh bĩu môi nói.
- Tiểu Linh Lung thật thông minh.
Tiểu Tinh Linh nhìn biểu tình đắc ý của Linh Lung Thần Anh, tiếp theo lại nói:
- Sợ là ngươi cũng hy vọng chủ nhân ra ngoài buổi tối để nhìn no mắt một phen. Hứ!
- Tiểu tiên nữ tỷ tỷ đổ oan cho đệ!
Linh Lung Thần Anh kêu lớn:
- Rõ ràng là trong lòng chủ nhân nghĩ như vậy, không liên quan gì tới đệ!
Mộc Phong trợn tròn mắt, trong lòng nói vội:
- Bà nội ngươi Tiểu Linh Lung, lão tử nghĩ cái gì thì cần ngươi nói ra sao!
Hàn Yên sáp lại gần Mộc Phong, có chút tức giận nhìn thẳng vào hắn nói:
- Phong ca ca thực sự muốn ra ngoài vào buổi tối sao?
Mộc Phong vội vã xua tay nói:
- Hàn Yên, đó là Tiểu Tinh Linh nói bậy bạ, ta có thiên nhãn, cho dù muốn nhìn cái gì cũng đâu cần ra ngoài, đúng không?
Mộc Phong hơi hoảng hốt, nói không lựa lời, chuyện này dù có đánh chết cũng không thể thừa nhận, dẫu sao thì hắn cũng chẳng thể bị đánh chết…
- Hứ, hóa ra huynh có thể nấp trong tiểu động nhìn ra bên ngoài à, hừ hừ!
Hàn Yên giận dữ nói.
- Hắc hắc, có kẻ bản tính dâm tặc đã lộ ra rồi nhỉ?
Tiểu Tinh Linh vô cùng đắc ý, giống như là vừa vạch mặt một gã ngụy quân tử.
Lan Nhi khẽ kéo lại y sam trên người, chỉ sợ thiên nhãn của Mộc Phong nhìn xuyên vào trong y phục của mình.
Bốn nữ nhân nọ ánh mắt quyến rũ như tơ, ngầm cười trộm, lòng đều thầm nghĩ:
- Muốn nhìn thì chàng cứ nhìn đi, bổn tiểu thư cho chàng xem miễn phí đó.
Mộc Phong chân tay hốt hoảng, “Ta...” Cả buổi vẫn không nói xong “ta” ra làm sao.
- Hàn Yên tỷ tỷ đừng tức giận, ca ca dù nhìn bọn họ không mặc y phục, dường như tỷ cũng chẳng thiệt thòi gì, đúng không?
Diệu Diệu bay đến trước người Hàn Yên, ngẩng đầu nói.
Mộc Phong thầm nói:
- Đây mới là huynh đệ tốt, thật biết nói chuyện.
Ai ngờ Diệu Diệu lại nói một câu:
- Ta và ca ca trước đây đã nhìn qua Liễu Diệp tỷ tỷ không mặc y phục, kỳ thực cũng chẳng có gì đẹp mắt.
Chỉ có Hàn Yên nổi giận đùng đùng ném ra một câu:
- Không thèm quan tâm đến huynh nữa!
Còn lại, những người khác đều phá lên cười.
Mộc Phong đỏ bừng mặt mũi, tức giận, thân thể hơi run lên.
Chờ mọi người cười thỏa thuê, Mộc Phong mới lê chân bước tới gần Hàn Yên, ngượng nghịu nói:
- Hàn Yên, ta đã tìm được cho muội không ít Băng Lăng hoa có khả năng nhanh chóng nâng cao tu vi!
- Đưa toàn bộ ra đây!
Hàn Yên hung dữ nhìn chằm chằm vào Mộc Phong.
Mộc Phong vội vàng dùng ý niệm lấy Băng Lăng hoa ra, nhưng lòng bàn tay chỉ có một bó nhỏ. Hắn gấp rút dùng ý niệm muốn lấy tất cả Băng Lăng hoa ra, thế nhưng trong tay vẫn chỉ có một bó nhỏ như vậy. Mộc Phong ngớ người, hóa ra để nhanh chóng nâng cao công lực Liễu Diệp, hắn đã sớm sử dụng phần lớn rồi.
- Chỉ một chút như vậy?
Hàn Yên lườm Mộc Phong, cầm lấy Băng Lăng hoa đưa vào miệng.
- Hàn Yên tỷ tỷ, ban đầu chủ nhân có rất nhiều Băng Lăng hoa, có điều hình như đều mang đi lấy lòng mỹ nữ rồi.
Tiểu Tinh Linh chỉ sợ thiên hạ còn chưa đủ loạn.
Mộc Phong vừa định cãi lại mấy câu, bỗng nhiên nhớ rằng việc nâng cao công lực Liễu Diệp là vì bản thân có thể lên Tiên Giới, lên Tiên Giới chính là vì muốn gặp Yên Nhiên. Ngẫm nghĩ lại, trong khoảng thời gian rất dài, nếu so những lúc hắn thực sự nhớ Yên Nhiên với những lúc lấy lòng Liễu Diệp cũng không hơn không kém. Thế là hắn vội vàng ngậm miệng.
Hàn Yên nhắm mắt rất lâu không nói một lời.
Mộc Phong nơm nớp lo sợ cúi đầu, nhìn trộm Hàn Yên, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì.
- A!
Hàn Yên đột nhiên kêu lớn.
Mộc Phong giật nảy mình, bão tố cuối cùng cũng đã đến rồi.
- Công lực của muội dường như cũng gia tăng, nội đan đã biến thành màu tím rồi!
Hàn Yên hưng phấn kéo Mộc Phong. Nữ nhân mà hưng phấn lập tức sẽ quên ngay mọi việc. Lỗi lầm dù lớn bao nhiêu, chỉ cần chịu dỗ dành vài câu, nữ nhân được lợi ích sẽ mê muội đến không hiểu vì sao.
Mộc Phong vội vàng thuận theo vuốt ve nói:
- Hàn Yên, muội sắp biến thành tiên nữ rồi, mau mau luyện công đi, thời gian chúng ta lên Tiên Giới chẳng còn xa nữa!
Hàn Yên nói một tiếng “được”, rồi quay mình lướt vào trong một tiểu động.
Mộc Phong quệt mồ hôi lạnh trên đầu, thầm nghĩ “May mắn, may mắn!” xong vội vàng bay vào trong tiểu động tạm thuộc về hắn.
Bên trong tiểu động này ngoại trừ ghế đá và một cái bàn đá, còn lại là bốn bức tường đều trống không.
Mộc Phong ngồi xuống ghế đá, không có năng lượng thì việc luyện công sẽ chẳng tiến bộ, nên nhất thời không biết nên làm sao. Bên ngoài động sảnh truyền vào tiếng cởi y phục khe khẽ, sau đó lại có tiếng bước chân vào nước. Mộc Phong đoán Lan Nhi mấy nàng đã xuống nước luyện công, rất muốn đưa một tia thần thức vào trong dòng nước ngầm, xem thử rốt cuộc có chỗ cổ quái gì.
Linh Lung Thần Anh lắc lư cái đầu nhỏ, la lên:
- Chủ nhân, nếu người định nhìn trộm ra bên ngoài, ta sẽ mách cho Hàn Yên tỷ tỷ biết.
Mộc Phong thầm nói:
- Tên gia hỏa ăn cây táo rào cây sung, đồ Hán gian đáng ghét!
-----------------
[1] Chung nhũ thạch: là “thán toan diêm nham” (đá carbonate) trong khu vực hang động và là tên gọi chung của thạch nhũ, thạch duẩn (măng đá), thạch trụ (cột đá) cùng những trầm tích “thán toan cái” (calcium carbonate) hình dạng khác nhau được hình thành trong lịch sử dài đằng đẵng và dưới điều kiện địa chất đặc biệt, để hình thành thường thường cần trên vạn năm hoặc vài chục vạn năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.