Phong Lưu Tiêu Diêu Thần

Chương 118: Lam Thạch Tinh Mẫu

Luyến Thượng Nam Sơn

09/04/2013

“Hạnh Nhi, là ta!” Y Liên phi thân về phía trước, cười nói.

“Tỷ tỷ, sao tỷ lại dẫn người ngoài đến vậy?” Thiếu nữ mặc váy ngắn vàng nhạt ten Hạnh Nhi nhìn chòng chọc vào Mộc Phong ở bên cạnh Y Liên mà hỏi.

“Hạnh Nhi, chàng không phải người ngoài, mà là đệ tam phòng nam nhân mà ta mới cưới!” Y Liên nhìn Mộc Phong, giới thiệu.

Hạnh Nhi khẽ dẩu miệng, mau chóng quan sát Mộc Phong.

Nha đầu này có khuôn mặt trẻ con, đôi mắt to, hàng mi cong vút, Mộc Phong cũng nhìn ả, cười nói: “Cho ngươi hai từ!”

”Hai từ nào?” Hạnh Nhi cắn môi dưới cười hỏi.

“Khả ái!”

“Ta cũng cho ngươi hai từ.” Hạnh Nhi tinh nghịch nói.

“Xin vui lòng thỉnh giáo!”

“Gian phu!”

“Ha ha! Cho lý do đi!” Mộc Phong bình tĩnh cười nói.

“Trước mặt nữ nhân mới cưới của mình lại đi khen ngợi nữ nhân khác, như vậy là buông thả thành thói, sớm muộn gì cũng là gian phu!” Hạnh Nhi rút “xoẹt” một thanh vũ khí dài và mảnh giống như thanh kiếm chỉ vào Mộc Phong nói: “Tỷ tỷ, muội giúp tỷ giết hắn, để tránh hắn sau này cắm sừng vào đầu tỷ!”

“Ta có biện pháp tốt hơn, có thể để tỷ tỷ của ngươi vĩnh viễn sẽ không mang sừng.” Mộc Phong nói.

“Nói!” Hạnh Nhi vung cổ tay, tế kiếm cách ngực Mộc Phong gần một thốn.

“Giết tỷ tỷ của ngươi thì vĩnh viễn không còn hậu hoạn về sau!” Mộc Phong khuôn mặt mỉm cười, không một chút biến hóa.

“Thôi được rồi, đừng ồn ào nữa! Công tử, Hạnh Nhi mặc dù không phải em ruột của thiếp, nhưng thiếp luôn coi nó thân hơn em ruột, tính tình nó có hơi nghịch ngợm, nhưng đối với thiếp có thể nói là trung thành nhất!” Y Liên đưa tay đẩy thanh tế kiếm Hạnh Nhi đang chỉ trước ngực Mộc Phong cười nói.

Hạnh Nhi thu hồi tế kiếm, láu cá cười nhẹ nói: “Nếu như ngươi muốn làm gian phu, nhớ là phải tìm ta trước đó! Hắc hắc!”

Y Liên cười theo, rồi kéo Mộc Phong đi vào: “Vào mà xem đi, cho thỏa lòng hiếu kỳ của chàng, cũng để chàng tối nay an tâm công tác.”

Mộc Phong liếc nhìn Y Liên, quay đầu cười một cách bí hiểm với Hạnh Nhi và nói: “Gian phu ta tối nay sẽ tìm ngươi hàn huyên!”



Hạnh Nhi sững người, ánh mắt hoang mang lưu lại hình bóng Y Liên và Mộc Phong tung người bay vào bên trong.

Mộc Phong đi theo Y Liên vào trong một cửa động chật hẹp, trong động bay lên một làn khói lam, hắn vẫn không thể nhìn vào bên trong nên biết đây là một trận pháp nhỏ, chắc là chướng nhãn trận pháp (che mắt) đơn giản dùng để ngăn cách tầm nhìn bên ngoài, mục đích để người bên ngoài không nhìn được bên trong. Phi qua chướng nhãn trận pháp, trước mắt có một cái động sảnh, chính diện có bức tường đá rộng quá sự tưởng tượng, đến vài trăm trượng, tường đá trên dưới trái phải chỉnh tề xếp trăm cái động nhỏ đều thấu xuất làn khói lam.

“Bên trong có không biết bao nhiêu lam sắc năng lượng thạch, công tử, chàng có biết vào từ động nào không?” Y Liên quay đầu hỏi Mộc Phong.

“Nhiều động như vậy thì ta làm sao mà biết. Có thể thử từng cái một không?”

“Có thể thử! Nhưng chàng chớ có thử!”

“Vì sao?”

“Trên bức tường này cả thảy có 100 cái động, trong đó có 99 cái thông ra không gian quái dị, chỉ có 1 cái là bên trong cất năng lượng thạch.”

Mộc Phong thầm nhủ: “Người thiết kế cái động này thực giảo hoạt, chắc người đó phải là mẹ của Y Liên, Khôn Liên Yêu Vương!”

“Chàng là người thứ ba đến nơi này, ta dù dẫn chàng vào trong nhưng ta phải che mắt chàng lại, không thể vì ta sủng ái chàng mà phản lại quy củ mẹ ta đã đặt!” Y Liên nói xong, vung tay tạo yêu cấm trước mắt Mộc Phong làm hắn mắt tối đen, tất cả cảnh vật trước mắt đều biến mất. Mộc Phong không vận công, chỉ xuất ra một tia thần thức di động phía sau Y Liên, chiến thuật du kích vu hồi hắn sớm đã thuộc lòng.

Y Liên dắt Mộc Phong phi thẳng vào trong một tiểu động. Mộc Phong lúc này tuy đang bị che mắt thu hồi thần thức, nhưng khóe miệng nở ra nụ cười nhạt.

Y Liên vung tay hủy yêu cấm trước mắt Mộc Phong, khi hắn mở mắt ra, một vùng hải dương lam sắc đập vào mắt, những viên đá màu lam chất như núi, lấp lánh ánh sáng kỳ dị. Từ dưới chân nhìn lên đến đỉnh toàn là loại đá đó, Mộc Phong giống như chuột sa chĩnh gạo, mà cái chĩnh gạo này lại quá lớn! Cảm giác lần đầu tiên đứng dưới chân núi Kỳ Linh Sơn của Hỗn Nguyên môn ở Thiên Nam Quốc, ngẩng đầu nhìn núi gần như lại tràn về trong tâm trí Mộc Phong. Lam quang ánh lên mặt Y Liên càng khiến nàng trở nên diêm dúa.

Năng lượng cường liệt khiến tâm thần Mộc Phong dao động mạnh mẽ: “Năng lượng a! Loại lam sắc năng lượng thạch này so với tử sắc năng lượng thạch mà mình cùng Yên Nhiên gặp năm đó ở Tử Tinh đại lục không biết tinh thuần hơn bao nhiêu lần”. Trong lòng Mộc Phong chấn động nhưng ngoài mặt lại không lộ ra vẻ gì, giống như đứa trẻ chưa biết tiền lợi ích ở chỗ nào thì làm sao lại giật mình trước một đống hoàng kim ở trước mắt.

Y Liên nhìn Mộc Phong vẫn bình tĩnh, cho rằng hắn là người “ngoại đạo” đang xem náo nhiệt, liền cười nói: “Chàng không biết chỗ tốt của tu hành, cũng không biết những năng lượng thạch này có tác dụng vô cùng quan trọng đối với tu hành, cho nên chàng không giật mình, đúng không?”

Mộc Phong cố giả bộ không biết gì gật đầu nhưng trong lòng lại nghĩ: “Nếu có thể đến nơi này luyện công, công pháp chắc chắn sẽ đại tiến!”

“Biểu tình của chàng giống như đang nhìn một hòn núi, nhìn một phong cảnh, bất quá, phong cảnh nơi đây tịnh không tươi đẹp như trong tưởng tượng của chàng, chắc không còn gì để xem nữa, chúng ta đi thôi.” Y Liên một lần nữa lại cầm tay Mộc Phong, đưa tay xuất ra yêu cấm che mắt hắn. Mộc Phong ngoan ngoãn theo nàng bay ra khỏi sơn động.

Giải trừ yêu cấm xong, trước mắt Mộc Phong thoáng chớp lên thân ảnh Hạnh Nhi hoạt bát linh động, trong đầu hắn lưu lại một chuỗi tiếng cười trong như tiếng chuông bạc, khiến hắn không có thời gian để chú ý nhìn vài yêu nữ khác bên cạnh Hạnh Nhi.

Quay về trong phủ của Y Liên, Mộc Phong lần đầu chờ mong đêm tối gần kề, tiếc là niềm vui tràn trề tối qua lại tạm thời làm trì hoãn sự hưng phấn của Y Liên, ả không yêu cầu Mộc Phong hoàn thành “công việc gia đình”, chỉ kéo hắn uống rượu giúp vui. Mỹ tửu Yêu Giới có mùi vị khác, ngọt mà không ngấy, vị chát mang theo vị đắng, nóng lạnh đan xen, Mộc Phong không vận công uống vài chén vào nhưng lại ngà ngày say đến bảy phần. Y Liên trước mắt càng thêm yêu diễm dụ nhân, Mộc Phong tâm tình dao động, vội vàng thu lại tâm thần, thầm nghĩ: “Kiểu này sớm muộn gì cũng đưa Y Liên lên giường, nếu không cẩn thận, chỉ sợ phải rơi vào mộng hương ôn nhu của ả.”

Nôn nóng là khuyết điểm của nam nhân, Mộc Phong lớn gan ôm Y Liên đi đến bên giường, lạc đi trong mắt Y Liên, tình huống giống hệt đêm qua. Mộc Phong lảo đảo bước chân, không dễ dàng mới an bài tốt được phân thân thay thế “công việc” của mình. Không biết ly khai lần này còn có cơ hội trở về không, tâm tình cấp bách muốn luyện công khiến Mộc Phong tạm thời quên Bách Hợp và Hàm Tiếu ở trong phủ này, hắn không hề tiếc phân thân lưu lại cho Y Liên, chỉ lo lắng phân thân này của hắn rốt cục vẫn là không có đầu óc, hành hạ đến chết Y Liên, đó không phải là kết cục hắn mong muốn. Thế là Mộc Phong lại cẩn thận dùng thần thức bổ sung thêm ý thức vào trong phân thân, hoàn toàn nghe lệnh Y Liên, bảo ngừng thì ngừng, không được làm thêm nữa.

Ẩn trong thủ trạc, Mộc Phong nhanh như thiểm điện, thuận lợi bay vào trong Diễn sinh tinh cầu. Đối với Càn Khôn Như Ý trạc mà nói, yêu cấm ở mặt đất trước cửa động giống như không có tác dụng, Mộc Phong ngự lên ngọc trạc ung dung chui vào trong động. Vào động rồi, Mộc Phong dùng thần thức đối chiếu với bản đồ đường đi mà hắn dày công làm ra, nhẹ nhàng theo con đường quen thuộc bay vào trong động. Nửa đoạn đường đầu bay vào mười phần thuận lợi nhưng ai biết được lúc bay trên nửa đoạn đường sau Mộc Phong lại phát hiện có vấn đề, trong động không ngờ không xuất hiện ánh sáng nữa! Mộc Phong trong lòng vô cùng kinh hãi, cẩn thận kiểm tra lại tuyến lộ đồ một lượt, thấy hoàn toàn không sai, tình hình tối qua khác thế này, vấn đề rốt cuộc nảy sinh từ đầu? Mộc Phong dừng thủ trạc lại, vắt óc suy nghĩ.



Rất lâu sau, Mộc Phong mới minh bạch, ánh sáng thỉnh thoảng xuất hiện trong động này không ngờ là có biến hóa, biến hóa này chắc chắn theo một quy luật nhất định, đáng tiếc là mình sơ ý, cho rằng Thiên Trữ Yêu Trận và trận pháp trước đây đã gặp qua giống nhau, chỉ cần nhận thức được lộ tuyến là sẽ không sai. Khôn Liên yêu vương quá giảo hoạt, Mộc Phong thầm lắc đầu, chỉ đành quay về chỗ ban đầu bị sai thử lại lần nữa, trong lòng sốt ruột, không biết lúc nào mới có thể đi vào bên trong.

Mộc Phong quay thủ trạc, cẩn thận bay ngược lại, đột nhiên một đạo lực lớn nhanh như lưu tinh cuốn lấy thủ trạc vào trong không gian hắc ám vô biên! Thì ra đó là chỗ tinh diệu của Thiên Trữ yêu trận, không để người ta sửa chữa sai lầm, một khi sai đường thì nó sẽ tuyệt không cho kẻ đó cơ hội thứ hai. Xem ra cái này còn khó hơn thi trạng nguyên, nếu như thi trạng nguyên đúng 99 phần là có thể trúng trạng nguyên thì ở chỗ này, thiếu một phần là mời về nhà cày ruộng.

Rơi vào không gian hắc ám, Mộc Phong hiện giờ muốn về cày ruộng cũng không được. Mộc Phong nghiêng mình xuất khỏi Càn Khôn Như Ý trạc, một đạo lực kéo vô thanh cực lớn phủ về phía hắn. Chắc chỗ này là quái dị không gian mà trước đây Y Liên đã nói! Lúc nguy nan, Mộc Phong không dám sơ ý, chớp mắt vận khởi công pháp, xòe ra Đỗ Ngu thần giáp, sử dụng định chế quyết, muốn dừng trên không trung.

Lại một đạo cương phong mãnh liệt cuốn qua, thình lình kéo Mộc Phong thúc thủ vô sách vào một không gian khác, năng lượng cường liệt lúc này bỗng nổi lên, quanh người Mộc Phong xuất hiện hàng trăm viên đá lam sắc to cỡ quả táo, chu vi mỗi viên đá đều có một vòng sáng, giống như có sinh mệnh không ngừng tấn công vào Mộc Phong. Vô luận hắn né tránh thế nào, những viên đá sung mãn linh tính đó đều truy đuổi sát theo hắn! Không biết va vào những hòn đá này sẽ xuất hiện tình huống gì, Mộc Phong không dám tùy tiện làm ẩu.

“Diệu Diệu, ra giúp đi!” Hỗn Độn thần thạch sáu mắt mở to ra.

“Ra giúp gì đi, ca ca ngươi gặp phải Lam thạch tinh mẫu rồi.”

“Lam thạch tinh mẫu là cái gì?” Mộc Phong vội vàng phân xuất thần thức hỏi.

“Lam thạch tinh mẫu vốn do một lượng lớn lam sắc năng lượng thạch ngưng tụ kết tinh mà thành, trong đó chứa đựng năng lượng nhiều hơn vạn lần lam sắc năng lượng thạch bình thường!”

“Không ngờ có năng lượng tốt thế này!” Diệu Diệu vui mừng quá đỗi, bỗng chốc chui ra ngoài cơ thể Mộc Phong.

“Thạch Đầu, chẳng lẽ mỗi loại năng lượng thạch đều có loại kết tinh thể này?” Mộc Phong vừa nhanh chóng tránh khỏi sự truy tung của lam sắc tinh mẫu, vừa dùng thần thức hỏi.

“Trong cửu giới tổng cộng có bảy loại năng lượng thạch, mỗi loại năng lượng thạch có màu sắc khác nhau, nếu có niên đại lâu đời và thời cơ thích hợp thì đều có thể kết xuất tinh mẫu” Thạch Đầu bình tĩnh đáp.

Một viên lam thạch tinh mẫu bắn trúng Diệu Diệu phản ứng không kịp! Nó không nhịn được hét lên oa oa: “ Thạch Đầu, ngươi hại khổ ta rồi! Loại đá này quả là biến thái!”

“Ta quên đề tỉnh các ngươi, ngàn vạn lần chớ để Lam thạch tinh mẫu va phải các ngươi, nó sẽ hấp thụ năng lượng của các ngươi!” Hỗn Độn thần thạch không nhanh không chậm nói.

“Thật là pháo chạy sau ngựa mà! Hiện giờ làm sao? Nó phi nhanh như thế, ta làm sao mới có thể hấp thu năng lượng của nó? Thạch Đầu!” Diệu Diệu bực bội nói.

“Hừ, cứ trốn tránh giống các người như vậy thì không hấp thụ được năng lượng của chúng đâu.”

“Thạch Đầu, ngươi có thể hấp thu được không?” Mộc Phong sốt ruột hỏi.

“Không thể!”

“Thạch Đầu, ngươi kêu ta giúp ca ca, ngươi nhất định có biện pháp, nhanh nói đi, cứ luôn trốn trốn tránh tránh thế này, ta há không phải mệt muốn chết sao!” Diệu Diệu nổi giận nói.

“Ta không có biện pháp! Bọn chúng đều là năng lượng thạch có linh tính, ta không thể ăn đồng loại!” Hỗn Độn thần thạch không chút trách nhiệm khép mắt lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Lưu Tiêu Diêu Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook