Chương 83: Ma Giới Chí Tôn
Luyến Thượng Nam Sơn
09/04/2013
Nếu không nói trước mà chỉ xem bên ngoài thì có lẽ không ai đoán được đây là Ma cung của Phong Ngân Ma Tôn nổi tiếng khắp Ám Ma Giới, hắn thật biết cách hưởng thụ. Toàn bộ cung điện đều do những khối hắc ngọc ghép thành, số dạ minh châu chiếu sáng bên trong ma cung đếm không xuể, khiến nơi đây sáng như ban ngày. Phong Ngân nổi tiếng háo sắc, quả danh bất hư truyền, mỹ nữ đứng đầy trong sảnh điện, sắp thành trái phải hai hàng, giống như một cuộc thi tuyển mỹ nhân vậy! Không biết hắn làm thế nào hưởng thụ hết, e rằng ba nghìn người ấy cũng chỉ hầu hạ một mình hắn mà thôi, dù mỗi lần hắn chỉ sủng ái một người!
Hai người vốn xem như sau cơn hoạn nạn lại có dịp trùng phùng, nghĩ rằng sẽ đối ẩm thỏa thích nhưng sắc mặt của Yên Nhiên không vui nên Mộc Phong chỉ uống cầm chừng, cỡ hai mươi chung rượu mà thôi. Nàng ta không vui cũng có cái lý, mắt nhìn Phong Ngân ngồi cạnh bốn mỹ nữ, lại cả mấy cô trên người chỉ khoác những tấm áo mỏng chuốc rượu, khuôn mặt nàng ta như sưng lên vậy. Sắc mặt nàng đỏ không hoàn toàn vì xấu hổ, mà tức giận Mộc Phong thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn bọn họ.
Ham mê sắc đẹp vốn là bản tính tự nhiên của con người. Nam nhân rất háo sắc, nữ nhân cũng háo sắc, nhưng nữ nhân biết che giấu tốt hơn bọn nam nhân, chí ít họ sẽ không bao giờ giương to mắt nhìn những thứ không nên nhìn. Nếu có vài nam tử phong độ xuất hiện trước mặt nữ nhân, có lẽ họ sẽ len lén nhìn trộm, chỉ cần không có ai phát hiện ra chắc cũng không đến nỗi bị đỏ mặt, nhiều nhất tim cũng chỉ đập nhanh hơn một chút, tim đập nhanh là vì sao chứ? Bản tính trời sinh, phụ nữ có cao ngạo ích kỷ một chút cũng từ ngàn đời nay như vậy, đương nhiên cũng có người không kênh kiệu lắm, bàn luận chuyện này thì miên man không hết, cho nên ở đây cũng không cần giải thích thêm nhiều.
Tửu sắc vốn đi chung, ngồi uống không được bao lâu, ma tính của Phong Ngân hoàn toàn bị lột trần, hai tay hắn lúc này ôm trọn hai mỹ nữ ngồi cạnh. Yên Nhiên mấy lần định kéo Mộc Phong đi, nhưng lại sợ Ám Ma Giới vào ban đêm sẽ giống như những gì Phong Ngân đã nói, đâu đâu cũng là những ma thể đáng sợ, chỉ đành cúi đầu vân vê bàn tay, không thèm quan tâm đến, nói thẳng thắn thì nàng cũng chẳng thể quản nổi ánh mắt của tướng công nhà mình có bị ai đó hút mất hồn không.
Đúng lúc hai người hưng phấn nhất, một tiếng “pàng” rất to từ ngoài điện truyền vào, cùng lúc là tiếng cười “khà khà” rất lạ vang lên một cách rõ ràng. Phong Ngân nhảy dựng, mắt trợn dữ tợn! Người như con đại bàng khổng lồ dang cánh, nhanh chóng lao ra ngoài điện.
- Phong Ngân, ngươi hãy cam tâm làm thức ăn cho ta đi, thà ngươi giúp ta tăng thêm công lực còn hơn ngươi cứ sống cũng như chết thì thật mất mặt lắm, không biết chừng ta còn nhớ về ngươi lâu hơn, khà khà khà!
Một giọng nói vang to, chấn động cả ma cung vang lên.
Phong Ngân tức giận nói:
- Tâm Ngân! Lão tử đã sớm biết ngươi sẽ không chịu bỏ qua chuyện này, cũng được, hôm nay ta và ngươi sẽ đấu một phen sống còn!
Mộc Phong kéo Yên Nhiên bay ra ngoài, trên không trung là một người tuổi tác tầm khoảng trung niên, khuôn mặt màu đen, mặc chiếc áo màu đỏ, dưới chân hắn là một đám mây màu đen to lớn, phía sau đủ loại ma thể kỳ quái, giống như cả một đại dương màu đen, người này chắc là Tâm Ngân Ma Tôn. Mộc Phong đứng xa xa nhìn Tâm Ngân, cười nói:
- Tâm Ngân Ma Tôn, ngươi muốn nuốt chửng người huynh đệ của ta, vậy hãy ăn luôn cả ta đi.
Tâm Ngân Ma Tôn nhìn thấy Mộc Phong, ngẩn ra một lát rồi hét lớn:
- Ngươi là ai?
Mộc Phong mỉm cười đáp lời:
- Có biết cũng chẳng có ý nghĩa gì với ngươi, một là ta nói ra tên ngươi cũng không biết, hai là ta vốn là kẻ vô danh.
- Mộc Phong, việc này không liên quan đến huynh, huynh hãy sớm rời khỏi đây, để đệ đối phó với hắn.
Ngân Phong nháy mắt ra hiệu, ý kêu hắn mau chạy, một Đại La Kim Tiên muốn đấu với Chí tôn của một giới cũng giống như đem trứng chọi với đá vậy!
- Ngươi là tiên nhân?
Mí mắt nhíu lại, Tâm Ngân Ma Tôn nhìn Mộc Phong và Yên Nhiên, không cần nghi ngờ, nữ nhân này chắc chắn là tiên nhân bình thường, chỉ riêng tiểu tử này có gì đó cổ quái, mà ngay cả Chí tôn một giới như mình cũng không phát hiện ra năng lực của hắn! Tâm Ngân nghĩ thầm: “Thất đại thiên quân của Tiên Giới mình đều biết, cứ coi như có một kẻ trong số đó đến đây hôm nay, cũng chắc chắn không phải là đối thủ của mình, lẽ nào là người của Thần Giới? Không thể nào, tình hình Thần Giới hiện nay đang rất loạn, ai mà có hứng thú đến Ám Ma Giới? Hơn nữa, thần nhân làm sao có thể kết giao với tên tiểu tử Phong Ngân này được? Khả năng hắn chỉ là một tiên nhân mà thôi!” Tâm Ngân lắc đầu, thầm trách mình quá đa nghi.
Mộc Phong lạnh lùng nói:
- Ta không phải là tiên nhân!
Tâm Ngân Ma Tôn lộ rõ nét mặt gian ác:
- Bất kể ngươi là người gì, cũng không liên quan đến ta, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết một điều, toàn bộ tinh cầu này đã bị bao vây bởi Ma Cấm, không chỉ Phong Ngân phải chết, mà ngươi cũng không thoát, dù các ngươi có mọc thêm cánh cũng chẳng thể bay thoát được. Tiểu tử đừng trách lão phu tàn nhẫn, có trách thì hãy trách bản thân ngươi đã làm bạn với Phong Ngân!
Phong Ngân cười lớn:
- Tâm Ngân, đừng nói những lời thừa ấy! Lão tử cũng đang muốn đánh nhau với ngươi một trận đây, nếu lão tử chết, thì cũng có thể đến U Minh Giới tìm Bạch Tuyết, đến lúc đó còn phải cảm ơn ngươi. Ha ha!
- Ngươi cho rằng hồn phách của ngươi có thể chạy được sao? Nằm trong Ma Cấm của Tâm Ngân ta, cả giới này không ai có thể chạy thoát! Ha ha ha !
Tâm Ngân Ma Tôn đắc ý cười lớn.
Sắc mặt Phong Ngân lập tức trở nên lạnh lùng, nghiêm túc. Mộc Phong nhẹ nhàng nói với Yên Nhiên:
- Nương tử, tên ma đầu này không thể coi thường, Chí tôn một giới không phải là kẻ mà một tiên nhân bình thường có thể đấu lại, nàng tạm thời trốn trong Đỗ Ngu Thần Giáp của ta, được không?
Yên Nhiên gật đầu, thân hình biến thành một làn khói trắng, nhanh chóng chui vào Đỗ Ngu Thần Giáp trên người Mộc Phong, từ tấm kính hộ tâm trước ngực hắn, nàng có thể nhìn rõ được tình hình bên ngoài.
Hai đại ma tôn đứng cách nhau vài trăm trượng, đều im lặng. Phía sau Phong Ngân dần dần nổi lên một đám sương đen lớn, sắc mặt trắng bệch, râu tóc dựng đứng, ống tay áo rộng nhoáng một cái căng gió. Tâm Ngân Ma Tôn cười lớn:
- Phong Ngân, đừng nói là ngươi bị thương vẫn chưa hồi phục mà cho dù công lực của ngươi vào lúc sung mãn nhất cũng không phải là đối thủ của ta. Ta khuyên ngươi đừng cứng đầu nữa, với chút sức lực của ngươi bây giờ, có khác gì so với một tam tâm tiên nhân, lấy cái gì để đấu với ta.
Người Phong Ngân run lên, nghĩ bụng: “Tên này quả nhiên giảo hoạt, ngay cả chiêu hư trương thanh thế cũng bị hắn nhìn ra.” Rồi quay đầu nhìn Mộc Phong, truyền âm nói: ” Mộc Phong, chúng ta không địch nổi lão ác ma này đâu, đợi lúc nữa khi ta ra tay, huynh phải mau chạy khỏi đây nhé!”
Mộc Phong cảm nhận được tình huynh đệ trong câu nói ấy, không ngờ một đại sắc ma như Phong Ngân, mà lại coi trọng tình nghĩa đến vậy! Mộc Phong kiên định nhìn Phong Ngân, truyền âm trấn an: “Ta sẽ không đứng nhìn đệ chết đâu, đệ yên tâm!”
Phong Ngân lắc lắc đầu, quanh người phát ra từng chùm ánh sáng màu đen mạnh mẽ, một đám sương đen sau người xoay tròn quanh hắn, trong nháy mắt biến thành một vòng xoáy mà hắn là trung tâm, ngón tay liên tục máy động, từng luồng ánh sáng đen lập tức từ trong vòng xoáy nhấp nháy chiếu ra bên ngoài. Mộc Phong không hề động đậy, hắn muốn xem Chí tôn một giới rốt cuộc là có bản lĩnh thế nào mà tà khí lại có thể bốc lên như vậy.
Tâm Ngân Ma Tôn khà khà cười lớn, áo khoác màu đỏ vẫn bay nhẹ trong gió, khí thế vô cùng lớn mạnh phát ra, ấn quyết trong tay phóng xuất nhanh như gió, luồng ánh sáng màu đen đan chéo vào nhau như những tia chớp, thần tốc chiếu thẳng vào Phong Ngân, trong nháy mắt nổi lên sấm chớp và bão táp cuồn cuộn, cuồng phong gào thét, mặt đất bên dưới cách đó vài trăm dặm cũng rung chuyển, cây cối um tùm nườm nượp đổ xuống, tiếng kêu rú của các loài sinh vật kinh động khắp nơi. Phong Ngân liều mình dùng hết sức lực thi triển ma quyết. Hai đường hắc quang một lớn một nhỏ va chạm mạnh trên không trung, tạo ra tiếng nổ kinh người, mặt đất đâu đâu cũng là ánh lửa, khói đen ùn ùn bao phủ toàn bộ bầu trời, như muốn làm cho cả tinh cầu này bị huỷ diệt,
Đỗ Ngu Thần Giáp lóe lên luồng ánh sáng lấp lánh màu vàng tối, từng dòng từng dòng phù hiệu ngay ngắn bay quanh, ánh mắt Mộc Phong lạnh lùng dõi theo vẻ đắc ý của Tâm Ngân Ma Tôn, còn tay thì nắm chắc Tiêu Diêu Châu.
Phong Ngân bị sức ép của vụ va chạm đẩy ra vài chục dặm, mới có thể đứng vững trên không trung, từ trong miệng hộc ra từng dòng máu đen, trong mắt hiện những tia hắc huyết dày đặc, cơ thể run lên rất mạnh, rõ ràng sức đã tận, có đấu nữa cũng chỉ là điểu không tưởng. Mộc Phong nhanh chóng lướt đến gần, hết sức nhẹ nhàng ổn định cơ thể đang lắc lư của hắn.
Phong Ngân cười một cách chua xót mà than rằng:
- Mộc Phong, ngay cả một chiêu của hắn đệ cũng không đỡ nổi, huynh sẽ không coi thường đệ chứ?
Mộc Phong bình tĩnh an ủi:
- Phong Ngân, chẳng qua đệ đã bị thương mà thôi.
- Cứ cho là đệ không bị thương, thì đệ cũng chẳng thể đấu lại được hắn! Mộc Phong, xin lỗi huynh, đã liên lụy đến huynh rồi, ngay cả cơ hội thoát chết, chúng ta cũng không có!
Như không cam tâm, Phong Ngân nhìn Tâm Ngân Ma Tôn đang dần dần tiến lại gần, ánh mắt hắn tràn đầy khí thế anh hùng rất mạnh mẽ.
Mộc Phong mỉm cười nói:
- Đừng nói nhiều, chúng ta là huynh đệ!
Tâm Ngân Ma Tôn cười đắc thắng:
- Khà khà khà! Các người là huynh đệ tốt, đúng không? Hôm nay ta sẽ cho các ngươi toại nguyện, sẽ ăn cả hai ngươi, để các ngươi mãi mãi được ở bên nhau, và cùng tồn tại trong công lực của ta, khà khà!
Đúng lúc Mộc Phong định ra tay, Tiểu Tinh Linh đột nhiên dùng thần thức nói:
- Chủ nhân, hãy để cho hắn ăn đi.
- Tại sao? Tiểu Tinh Linh, sao ngươi lại bảo chúng ta đi chết?
Mộc Phong ngạc nhiên hỏi.
Tiểu Tinh Linh cười nói:
- Chủ nhân đã tương đương một vị thần lại có Cửu Dương Chi Thể, ai dù ăn vào làm sao tiêu hoá được, đợi vào trong bụng hắn rồi sẽ…, hãy tin ta, chủ nhân. Hi hi!
Mộc Phong do dự không quyết, lại dùng thần thức nói:
- Tiểu Tinh Linh, nhưng Phong Ngân không phải là Cửu Dương Chi Thể!
Tiểu Tinh Linh cười, điềm đạm trả lời
- Trước khi bị hút vào miệng của ma đầu đó, hãy nhanh chóng thu Phong Ngân vào Càn Khôn Như Ý!
Mộc Phong không biết Tiểu Tinh Linh định làm gì, nghĩ đến việc cô ả chắc chắn sẽ không lừa mình, chỉ một lòng một dạ bảo vệ, chi bằng làm theo lời Tiểu Tinh Linh xem sao! Tâm Ngân Ma Tôn mở rộng miệng, sức hút mạnh vô cùng cuốn theo Mộc Phong và Phong Ngân, hắn cố ý giữ nguyên hình dáng, làm ra vẻ không cam tâm.
Hai người vốn xem như sau cơn hoạn nạn lại có dịp trùng phùng, nghĩ rằng sẽ đối ẩm thỏa thích nhưng sắc mặt của Yên Nhiên không vui nên Mộc Phong chỉ uống cầm chừng, cỡ hai mươi chung rượu mà thôi. Nàng ta không vui cũng có cái lý, mắt nhìn Phong Ngân ngồi cạnh bốn mỹ nữ, lại cả mấy cô trên người chỉ khoác những tấm áo mỏng chuốc rượu, khuôn mặt nàng ta như sưng lên vậy. Sắc mặt nàng đỏ không hoàn toàn vì xấu hổ, mà tức giận Mộc Phong thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn bọn họ.
Ham mê sắc đẹp vốn là bản tính tự nhiên của con người. Nam nhân rất háo sắc, nữ nhân cũng háo sắc, nhưng nữ nhân biết che giấu tốt hơn bọn nam nhân, chí ít họ sẽ không bao giờ giương to mắt nhìn những thứ không nên nhìn. Nếu có vài nam tử phong độ xuất hiện trước mặt nữ nhân, có lẽ họ sẽ len lén nhìn trộm, chỉ cần không có ai phát hiện ra chắc cũng không đến nỗi bị đỏ mặt, nhiều nhất tim cũng chỉ đập nhanh hơn một chút, tim đập nhanh là vì sao chứ? Bản tính trời sinh, phụ nữ có cao ngạo ích kỷ một chút cũng từ ngàn đời nay như vậy, đương nhiên cũng có người không kênh kiệu lắm, bàn luận chuyện này thì miên man không hết, cho nên ở đây cũng không cần giải thích thêm nhiều.
Tửu sắc vốn đi chung, ngồi uống không được bao lâu, ma tính của Phong Ngân hoàn toàn bị lột trần, hai tay hắn lúc này ôm trọn hai mỹ nữ ngồi cạnh. Yên Nhiên mấy lần định kéo Mộc Phong đi, nhưng lại sợ Ám Ma Giới vào ban đêm sẽ giống như những gì Phong Ngân đã nói, đâu đâu cũng là những ma thể đáng sợ, chỉ đành cúi đầu vân vê bàn tay, không thèm quan tâm đến, nói thẳng thắn thì nàng cũng chẳng thể quản nổi ánh mắt của tướng công nhà mình có bị ai đó hút mất hồn không.
Đúng lúc hai người hưng phấn nhất, một tiếng “pàng” rất to từ ngoài điện truyền vào, cùng lúc là tiếng cười “khà khà” rất lạ vang lên một cách rõ ràng. Phong Ngân nhảy dựng, mắt trợn dữ tợn! Người như con đại bàng khổng lồ dang cánh, nhanh chóng lao ra ngoài điện.
- Phong Ngân, ngươi hãy cam tâm làm thức ăn cho ta đi, thà ngươi giúp ta tăng thêm công lực còn hơn ngươi cứ sống cũng như chết thì thật mất mặt lắm, không biết chừng ta còn nhớ về ngươi lâu hơn, khà khà khà!
Một giọng nói vang to, chấn động cả ma cung vang lên.
Phong Ngân tức giận nói:
- Tâm Ngân! Lão tử đã sớm biết ngươi sẽ không chịu bỏ qua chuyện này, cũng được, hôm nay ta và ngươi sẽ đấu một phen sống còn!
Mộc Phong kéo Yên Nhiên bay ra ngoài, trên không trung là một người tuổi tác tầm khoảng trung niên, khuôn mặt màu đen, mặc chiếc áo màu đỏ, dưới chân hắn là một đám mây màu đen to lớn, phía sau đủ loại ma thể kỳ quái, giống như cả một đại dương màu đen, người này chắc là Tâm Ngân Ma Tôn. Mộc Phong đứng xa xa nhìn Tâm Ngân, cười nói:
- Tâm Ngân Ma Tôn, ngươi muốn nuốt chửng người huynh đệ của ta, vậy hãy ăn luôn cả ta đi.
Tâm Ngân Ma Tôn nhìn thấy Mộc Phong, ngẩn ra một lát rồi hét lớn:
- Ngươi là ai?
Mộc Phong mỉm cười đáp lời:
- Có biết cũng chẳng có ý nghĩa gì với ngươi, một là ta nói ra tên ngươi cũng không biết, hai là ta vốn là kẻ vô danh.
- Mộc Phong, việc này không liên quan đến huynh, huynh hãy sớm rời khỏi đây, để đệ đối phó với hắn.
Ngân Phong nháy mắt ra hiệu, ý kêu hắn mau chạy, một Đại La Kim Tiên muốn đấu với Chí tôn của một giới cũng giống như đem trứng chọi với đá vậy!
- Ngươi là tiên nhân?
Mí mắt nhíu lại, Tâm Ngân Ma Tôn nhìn Mộc Phong và Yên Nhiên, không cần nghi ngờ, nữ nhân này chắc chắn là tiên nhân bình thường, chỉ riêng tiểu tử này có gì đó cổ quái, mà ngay cả Chí tôn một giới như mình cũng không phát hiện ra năng lực của hắn! Tâm Ngân nghĩ thầm: “Thất đại thiên quân của Tiên Giới mình đều biết, cứ coi như có một kẻ trong số đó đến đây hôm nay, cũng chắc chắn không phải là đối thủ của mình, lẽ nào là người của Thần Giới? Không thể nào, tình hình Thần Giới hiện nay đang rất loạn, ai mà có hứng thú đến Ám Ma Giới? Hơn nữa, thần nhân làm sao có thể kết giao với tên tiểu tử Phong Ngân này được? Khả năng hắn chỉ là một tiên nhân mà thôi!” Tâm Ngân lắc đầu, thầm trách mình quá đa nghi.
Mộc Phong lạnh lùng nói:
- Ta không phải là tiên nhân!
Tâm Ngân Ma Tôn lộ rõ nét mặt gian ác:
- Bất kể ngươi là người gì, cũng không liên quan đến ta, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết một điều, toàn bộ tinh cầu này đã bị bao vây bởi Ma Cấm, không chỉ Phong Ngân phải chết, mà ngươi cũng không thoát, dù các ngươi có mọc thêm cánh cũng chẳng thể bay thoát được. Tiểu tử đừng trách lão phu tàn nhẫn, có trách thì hãy trách bản thân ngươi đã làm bạn với Phong Ngân!
Phong Ngân cười lớn:
- Tâm Ngân, đừng nói những lời thừa ấy! Lão tử cũng đang muốn đánh nhau với ngươi một trận đây, nếu lão tử chết, thì cũng có thể đến U Minh Giới tìm Bạch Tuyết, đến lúc đó còn phải cảm ơn ngươi. Ha ha!
- Ngươi cho rằng hồn phách của ngươi có thể chạy được sao? Nằm trong Ma Cấm của Tâm Ngân ta, cả giới này không ai có thể chạy thoát! Ha ha ha !
Tâm Ngân Ma Tôn đắc ý cười lớn.
Sắc mặt Phong Ngân lập tức trở nên lạnh lùng, nghiêm túc. Mộc Phong nhẹ nhàng nói với Yên Nhiên:
- Nương tử, tên ma đầu này không thể coi thường, Chí tôn một giới không phải là kẻ mà một tiên nhân bình thường có thể đấu lại, nàng tạm thời trốn trong Đỗ Ngu Thần Giáp của ta, được không?
Yên Nhiên gật đầu, thân hình biến thành một làn khói trắng, nhanh chóng chui vào Đỗ Ngu Thần Giáp trên người Mộc Phong, từ tấm kính hộ tâm trước ngực hắn, nàng có thể nhìn rõ được tình hình bên ngoài.
Hai đại ma tôn đứng cách nhau vài trăm trượng, đều im lặng. Phía sau Phong Ngân dần dần nổi lên một đám sương đen lớn, sắc mặt trắng bệch, râu tóc dựng đứng, ống tay áo rộng nhoáng một cái căng gió. Tâm Ngân Ma Tôn cười lớn:
- Phong Ngân, đừng nói là ngươi bị thương vẫn chưa hồi phục mà cho dù công lực của ngươi vào lúc sung mãn nhất cũng không phải là đối thủ của ta. Ta khuyên ngươi đừng cứng đầu nữa, với chút sức lực của ngươi bây giờ, có khác gì so với một tam tâm tiên nhân, lấy cái gì để đấu với ta.
Người Phong Ngân run lên, nghĩ bụng: “Tên này quả nhiên giảo hoạt, ngay cả chiêu hư trương thanh thế cũng bị hắn nhìn ra.” Rồi quay đầu nhìn Mộc Phong, truyền âm nói: ” Mộc Phong, chúng ta không địch nổi lão ác ma này đâu, đợi lúc nữa khi ta ra tay, huynh phải mau chạy khỏi đây nhé!”
Mộc Phong cảm nhận được tình huynh đệ trong câu nói ấy, không ngờ một đại sắc ma như Phong Ngân, mà lại coi trọng tình nghĩa đến vậy! Mộc Phong kiên định nhìn Phong Ngân, truyền âm trấn an: “Ta sẽ không đứng nhìn đệ chết đâu, đệ yên tâm!”
Phong Ngân lắc lắc đầu, quanh người phát ra từng chùm ánh sáng màu đen mạnh mẽ, một đám sương đen sau người xoay tròn quanh hắn, trong nháy mắt biến thành một vòng xoáy mà hắn là trung tâm, ngón tay liên tục máy động, từng luồng ánh sáng đen lập tức từ trong vòng xoáy nhấp nháy chiếu ra bên ngoài. Mộc Phong không hề động đậy, hắn muốn xem Chí tôn một giới rốt cuộc là có bản lĩnh thế nào mà tà khí lại có thể bốc lên như vậy.
Tâm Ngân Ma Tôn khà khà cười lớn, áo khoác màu đỏ vẫn bay nhẹ trong gió, khí thế vô cùng lớn mạnh phát ra, ấn quyết trong tay phóng xuất nhanh như gió, luồng ánh sáng màu đen đan chéo vào nhau như những tia chớp, thần tốc chiếu thẳng vào Phong Ngân, trong nháy mắt nổi lên sấm chớp và bão táp cuồn cuộn, cuồng phong gào thét, mặt đất bên dưới cách đó vài trăm dặm cũng rung chuyển, cây cối um tùm nườm nượp đổ xuống, tiếng kêu rú của các loài sinh vật kinh động khắp nơi. Phong Ngân liều mình dùng hết sức lực thi triển ma quyết. Hai đường hắc quang một lớn một nhỏ va chạm mạnh trên không trung, tạo ra tiếng nổ kinh người, mặt đất đâu đâu cũng là ánh lửa, khói đen ùn ùn bao phủ toàn bộ bầu trời, như muốn làm cho cả tinh cầu này bị huỷ diệt,
Đỗ Ngu Thần Giáp lóe lên luồng ánh sáng lấp lánh màu vàng tối, từng dòng từng dòng phù hiệu ngay ngắn bay quanh, ánh mắt Mộc Phong lạnh lùng dõi theo vẻ đắc ý của Tâm Ngân Ma Tôn, còn tay thì nắm chắc Tiêu Diêu Châu.
Phong Ngân bị sức ép của vụ va chạm đẩy ra vài chục dặm, mới có thể đứng vững trên không trung, từ trong miệng hộc ra từng dòng máu đen, trong mắt hiện những tia hắc huyết dày đặc, cơ thể run lên rất mạnh, rõ ràng sức đã tận, có đấu nữa cũng chỉ là điểu không tưởng. Mộc Phong nhanh chóng lướt đến gần, hết sức nhẹ nhàng ổn định cơ thể đang lắc lư của hắn.
Phong Ngân cười một cách chua xót mà than rằng:
- Mộc Phong, ngay cả một chiêu của hắn đệ cũng không đỡ nổi, huynh sẽ không coi thường đệ chứ?
Mộc Phong bình tĩnh an ủi:
- Phong Ngân, chẳng qua đệ đã bị thương mà thôi.
- Cứ cho là đệ không bị thương, thì đệ cũng chẳng thể đấu lại được hắn! Mộc Phong, xin lỗi huynh, đã liên lụy đến huynh rồi, ngay cả cơ hội thoát chết, chúng ta cũng không có!
Như không cam tâm, Phong Ngân nhìn Tâm Ngân Ma Tôn đang dần dần tiến lại gần, ánh mắt hắn tràn đầy khí thế anh hùng rất mạnh mẽ.
Mộc Phong mỉm cười nói:
- Đừng nói nhiều, chúng ta là huynh đệ!
Tâm Ngân Ma Tôn cười đắc thắng:
- Khà khà khà! Các người là huynh đệ tốt, đúng không? Hôm nay ta sẽ cho các ngươi toại nguyện, sẽ ăn cả hai ngươi, để các ngươi mãi mãi được ở bên nhau, và cùng tồn tại trong công lực của ta, khà khà!
Đúng lúc Mộc Phong định ra tay, Tiểu Tinh Linh đột nhiên dùng thần thức nói:
- Chủ nhân, hãy để cho hắn ăn đi.
- Tại sao? Tiểu Tinh Linh, sao ngươi lại bảo chúng ta đi chết?
Mộc Phong ngạc nhiên hỏi.
Tiểu Tinh Linh cười nói:
- Chủ nhân đã tương đương một vị thần lại có Cửu Dương Chi Thể, ai dù ăn vào làm sao tiêu hoá được, đợi vào trong bụng hắn rồi sẽ…, hãy tin ta, chủ nhân. Hi hi!
Mộc Phong do dự không quyết, lại dùng thần thức nói:
- Tiểu Tinh Linh, nhưng Phong Ngân không phải là Cửu Dương Chi Thể!
Tiểu Tinh Linh cười, điềm đạm trả lời
- Trước khi bị hút vào miệng của ma đầu đó, hãy nhanh chóng thu Phong Ngân vào Càn Khôn Như Ý!
Mộc Phong không biết Tiểu Tinh Linh định làm gì, nghĩ đến việc cô ả chắc chắn sẽ không lừa mình, chỉ một lòng một dạ bảo vệ, chi bằng làm theo lời Tiểu Tinh Linh xem sao! Tâm Ngân Ma Tôn mở rộng miệng, sức hút mạnh vô cùng cuốn theo Mộc Phong và Phong Ngân, hắn cố ý giữ nguyên hình dáng, làm ra vẻ không cam tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.