Phong Lưu Tiêu Diêu Thần

Chương 157: Một kiếm chẻ tinh cầu

Luyến Thượng Nam Sơn

09/04/2013

Nhưng về phương diện giảo hoạt, Mộc Phong làm sao có thể so với lão hồ ly Tà Thần được. Ông ta tiến lên trước ngăn lấy Mộc Phong, hai tay chắp sau lưng, hai mắt láo liên dò xét, đầy giảo hoạt nhìn Mộc Phong một cái rồi hắc hắc cười nói: “Tiểu tử, ngươi luồn lách khắp nơi lùng sục, tưởng ta không biết hay sao? Chắc chắn là ngươi đã tìm được một bảo bối gì, nhưng muốn giữ làm của riêng!”

“ Lão Tà à, ta thực không nhặt được bảo bối nào cả!“ Lão Tà này dám nói lão tử luồn lách giống con giun hay sao chứ? Mộc Phong trong lòng thầm nghĩ: “Quả thực là không thể nói ta nhặt được bảo bối được, trong lòng ta chỉ có mỹ nữ mới được xem là bảo bối mà thôi. Lại nói, cho dù lão tử có kiếm được bảo bối thì cũng là cái Tinh Châu kia tự tìm đến lão tử, chứ không phải ta tìm nhặt được! Như vậy ta hoàn toàn không có nói dối. Hê hê!“

“Thật không?” Tà Thần nhìn chằm chằm vào người Mộc Phong, mắt như muốn ám chỉ, tiểu tử ngươi nếu không thành thật giao ra, đừng trách lão phu ta phải dùng nghiêm hình tra khảo với ngươi.

Không thể nào nói chuyện đạo lý với mấy lão già lẩm cẩm, tốt nhất là ta nín miệng, chú tâm vào việc khác thì hơn. Mộc Phong quay đầu nhìn Tuyết Nhạn, bất chợt như si như ngốc ngắm nhìn. Cái mũ tròn nhỏ trên đầu nàng ta đã rớt lúc nào không hay, thay vào đó là một mái tóc dài đen mượt , trải dài từ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt vời của nàng kéo tới tận khoảng trên phía đùi của nàng. Đáng tiếc nàng ta vận trường bào, nếu không cũng thấy được mái tóc dài bám tới chính xác là chỗ nào.

Mộc Phong vừa nhìn vừa liên tưởng liên miên. Tuyết Nhạn thấy ánh mắt của hắn nhìn lên người mình không có hảo ý, nhịn không được, sẵng giọng nói: “Hài nhi rắm thối, nhìn cái gì vậy? Bổn tiểu thư theo tuổi cũng là bà của bà bà ngươi rồi, ngươi dám nhìn trưởng bối bằng ánh mắt đó sao?”

Mộc Phong vội thu hồi ánh mắt, điềm nhiên đáp lời: “Ngươi tự hỏi xem mình có gì để đáng ngắm nhìn chứ? Trừ một vài chỗ ra, ta và ngươi cũng giống nhau không khác mấy, ha ha ha!”

“Không sai biệt mấy ư?” Tuyết Nhạn nghe hắn nói, tự nhiên liên tưởng xa xôi, mặt đỏ bừng lên.

Mộc Phong thấy vẫy nhịn cười, thầm nghĩ, không khác nhau mấy đâu, ngươi trước ngực có hai cái khác ta, phía dưới thiếu một cái, tính ra so về khoản trồi ra ngươi nhiều hơn ta một cái. Mắt thấy Tuyết Nhạn mặt đỏ au, Mộc Phong nhanh chóng quay mặt nhìn ra phía trước, hàm hồ nói vài câu : “Ta dường như thấy được ánh sáng lóe lên ở phía bên kia, chẳng lẽ là có bảo bối ở đó?”

Mọi người nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy phía trước là một vùng thạch lâm trống trải với vô số cây cối bị phá hủy từ thân đến rễ, không còn rõ hình dạng. Trừ Mộc Phong biết đó chính là kiệt tác của Hấp Tinh Hồ Lô, còn lại ai ai cũng lộ ra thần sắc đầy kinh dị.

“Đi thôi, chúng ta qua đó xem sao.” Mộc Phong bước vòng qua Tà Thần, tiến thẳng tới trước, thầm nghĩ: “Ta không thể đi quá nhanh, nếu không ta mà tiến vào tinh nhãn, bọn họ ở phía sau, tất nhiên là không chịu bước vào cùng, khi đó ta muốn quay lại cứu bọn họ ra ngoài, sợ rằng rất phiền phức đây.”

Hắn nghĩ như thế, nên cước bộ đành chầm chậm lại.

Tà Thần bản tính vốn đa nghi, sợ nhỡ Mộc Phong mà kiếm được binh khí tốt, chẳng phải là mình không đánh lại hắn hy sao? Nghĩ thế nên vội vàng cất bước đi sát phía sau Mộc Phong, hừ một tiếng: “Tưởng gạt ta ra sau như vậy ư, không đơn giản đâu.”

Tuyết Nhạn và Quý Nghi nhị lão không biết tâm tư cua hai người kia, nhưng thấy bọn họ đi phía trước, nếu không theo chắc sẽ bị bỏ rơi, đành không nhanh không chậm theo sát sau lưng họ.



Đi tới hơn mười trượng ra phía trước, tuy không thấy động tĩnh gì, nhưng Mộc Phong cảm thấy chắc sẽ nhanh chóng bước vào Tinh nhãn thôi, trong lòng thoáng có chút khẩn trương, nhưng mặt ngoài lại làm vẻ không có chuyện gì xảy ra. Nếu giờ xảy ra việc gì, hắn cũng không phải tốn nhiều nước bọt mà thanh minh, đem đám người này ra khỏi siêu tinh, thoát khỏi cái cuộc sống vô vị ở đây cũng hay.

Theo ước chừng của hắn, đáng lẽ là phải đến rồi chứ, sao lại chưa thấy Tinh nhãn đâu là sao? Chẳng nhẽ đi nhầm hướng? Mộc Phong đang muốn dùng thần thức hỏi Thủy Thần Tinh Châu, đột nhiên dưới đất ầm ầm hé ra, năm người họ không đứng vững được nữa, té rơi thẳng xuống dưới.

“ Tiểu tử thúi, ngươi dám chơi chúng ta!” Tà Thần oa oa kêu to.

Mộc Phong không kịp đáp lời, một cỗ lực mạnh mẽ hút cả đám người vào một vùng tối đen, nhanh chóng rơi thẳng xuống dưới. Càng rơi càng sâu. Trong Tinh nhãn này, Mộc Phong muốn đứng thẳng cũng không đứng được, không rõ Tà Thần, Tuyết Nhạn và Quý Nghi nhị lão đang ở phương nào. Ngoại trừ tiếng gió ù ù thổi bên tai, hắn cũng không có thể làm được gì, nếu đã không kháng cự được, chẳng bằng từ từ nhắm mắt lại mà tĩnh thần, cái gì đến sẽ đến.

Mộc Phong nhắm mắt được một lúc, liền thấy mình bị ném vào một mảng tinh không ở phía dưới. Đây mà một vùng tinh không xa lạ tại một tinh vực, số lượng tinh cầu trong tinh không này thực nhiều vô kể, lóe ra đủ các thứ ánh sáng chói lọi. Mộc Phong xoay người, đột nhiên thấy mình đã sớm khôi phục lại bình thường, mừng rỡ không nén được, trong lòng biết mình đã ra khỏi siêu tinh, một lần nữa lại tìm được tự do.

“Tiểu tử thúi, chúng ta phải đấu lại nào!” Một thanh âm như sấm sét từ phía xa vọng tới tai hắn, Mộc Phong ngó đầu về phía đó, chỉ thấy ở ngoài trăm dặm, Tà Thần thân mặc một thần giáp màu hồng tím, nắm trong tay một thanh thần khí quái dị, vừa nhìn Mộc Phong vừa cười cuồng loạn.

Thần khí mà Tà Thần cầm trong tay phải này dài ước chừng một trượng, hai đầu đều có một chạc ba, mỗi mũi chạc như một đoản kiếm sắc bén, thân của binh khí này tròn như một thiết côn, lóe lên những ánh sáng quỷ dị chói mắt. Lão tay trái bắt kiếm quyết, chỉ thẳng vào Mộc Phong, tuy không có gió mà quần áo rung phần phật, mái tóc bạc cũng tung bay, uy phong lẫm lẫm như thiên thần xuống trần!

Mộc Phong thấy vậy lòng đầy hào khí, “xoạt” một cái hiện Đỗ Ngu Thần Giáp bảo vệ thân thể, Tiêu Diêu Thần Châu trong lòng bàn tay hóa thành một thanh trường kiếm dài ba thước, mũi kiếm chĩa chéo xuống bên dưới, cao giọng quát: “Lão Tà, văn đấu hay vũ đấu đây?”

“Văn đấu thì thế nào? Vũ đấu thì ra sao?” Tà Thần thu hồi kiếm quyết, ngạc nhiên hỏi.

“Văn đấu là mỗi người thi triển từng chiêu từng chiêu kiếm, vũ đấu là thi triển hết sở học, thích thế nào thì đánh thế ấy, không giới hạn!”

“Tiểu tử thúi, ngươi có bản sự gì mà muốn cùng ta vũ đấu. Lão tử nhường ngươi ba kiếm, nếu ngươi làm cho ta có thể rời khỏi nửa bước, coi như ta thua!” Tà Thần cuồng vọng nói. Cũng không trách lão ta kiêu ngạo như thế được, vì bên ngoài cơ thể của Mộc Phong được lão nhân kia dụng một cấm chế kỳ quái khiến ai cũng không thể nhìn ra công lực của hắn sâu cạn bao nhiêu. Bề ngoài hắn giống như một thần nhân bình thường mà thôi.

“Lão Tà, ta xem tiểu tử này có chút quái dị, sợ rằng không chỉ có công lực của một thần nhân bình thường thôi đâu. Ngươi chớ nên làm thế, chỉ cần niệm thần quyết, tự nhiên có thể bắt hắn dễ như trở bàn tay, đâu phải nhất thiết cùng hắn động tay động chân như thế chứ!”Quý lão hóa thành một vệt quang ảnh, bay tới sát bên Tà Thần, trầm giọng nói.

“Ta thèm vào! Lão tử lâu rồi không có cùng người khác đánh nhau một trận sướng tay, Quý Tam ngươi tạm thời tránh ra, kẻo đao kiếm không có mắt!” Tà Thần liếc nhìn Quý lão một cái rồi nói tiếp: “Hôm nay chúng ta ai cũng không dùng thần quyết, đừng nói lão tử khi dễ ngươi, tiểu tử thúi, chúng ta đao thật, thương thật đánh nhau một trận con mẹ nó long trời lở đất cho sảng khoái nào!”

“Hảo!” Mộc Phong đáp lời, trong lòng thầm nghĩ: “”Công lực của ta mặc dù đã đạt tới Cửu Trọng Thiên, nhưng so với lão Tà Thần cáo già này còn kém về khoản thần quyết. Nếu mà đọ với lão ta bằng thần quyết, tất nhiên là không bằng được một tay lão luyện như lão ta. Nhưng giờ lại dùng chiêu thức, ta đâu có thể thua kém lão ta về khoản này chứ! Thật là đúng với ý muốn của lão tử mà!” Nghiêng đầu nhìn về phía Tuyết Nhạn, thấy trong mắt nàng ta hiện lên một tia quan tâm, trong tay nàng nắm một đoản kiếm màu lam dài hai thước, hình như là có ý tương trợ hắn. Cô gái này bình thường tính tình có chút cổ quái, nhưng đến thời điểm mấu chốt lại có tâm với ta, xem ra sau này không nên đối xử cợt nhả với nàng ta nữa."



“Lão Tà, ta không khách khí đâu đó! Ngươi hãy cẩn thận!”

Mộc Phong quay đầu lại, lạnh lùng cười, vận đủ công lực, trường kiếm tung bay, mang theo một luồng kiếm khí cuồng bạo, thân di chuyển chớp nhoáng, bất ngờ chém thẳng về phía Tà Thần một kiếm kinh thế hãi tục. Trong phút chốc quang hoa đầy trời, tinh không cũng không khỏi biến sắc, từ xa người ta hầu như chỉ còn thấy được thân kiếm và bóng người? Mộc Phong tụ kiếm quang kiếm khí lại, tạo thành một chữ “Chi” to lớn ở giữa trời, ầm ầm chém thẳng tới.

Chữ Chi ''之'' trong tiếng Hán; dùng để tả đường nét gấp khúc. (giống hình xương cá trích)

Tà Thần đột nhiên thấy kiếm quang mà Mộc Phong huy động chém tới kia, trong lòng thất kinh, xem ra công lực tiểu tử này chẳng kém gì mình, nếu ta đỡ của hắn một kiếm này, tuy không có tổn hại gì, nhưng nếu muốn không di động nửa phần, chỉ sợ không thể! Chỉ vì lão ta lỡ to mồm lúc trước, thành ra giờ có khổ thì chỉ mình biết. Tâm niệm của Tà Thần chuyển biến thật nhanh, đem một quả cầu nhỏ màu đỏ chói, ra sức ném thẳng về phía Mộc Phong.

Mộc Phong đang định bổ thẳng xuống chiêu kiếm cuồng bạo này, chợt thấy một quả cầu đỏ bay thẳng tới phía mình, thầm nhủ: Chẳng lẽ lại là tinh cầu? Không biết có sinh mạng nào trong đó không? Ý niệm vừa xuất hiện trong đầu, kiếm thế khó có thể thu lại, đành chuyển kiếm phong, khó khăn lắm mới chém sượt qua tinh cầu kia, kiếm khí cuồng bạo chém vào một ngôi sao màu lam nằm ở gần đó.

Mặc dù Mộc Phong có thu lại một phần lực, nhưng một kiếm bất đắc dĩ này vẫn đầy uy lực khủng bố chém trúng ngôi sao màu lam kia. Chỉ nghe “Băng” một tiếng thật lớn, thanh âm như sóng dao động tỏa ra xung quanh, kiếm quang thật lớn kia trong nháy mắt xẻ ngôi sao màu lam kia thành hai!

Nhất thời ánh quang lóe khắp vạn trượng, từ trong tinh cầu bùng lên một luồng nhiệt lưu cuồng đại, tách ngôi sao kia rời hẳn thành hai mảnh, rồi đột nhiên nổ tung nát vụn, nhanh chóng biến mất vào trong tinh không.

Mộc Phong trụ vững thân hình, từ tay phát ra một đạo kim quang, thâu tóm tinh cầu kia vào trong tay, trầm giọng mắng: “Lão Tà, ngươi chơi thật xấu! Ngươi chẳng phải nói là để ta chém ba kiếm hay sao chứ? Sao lại còn dùng tinh cầu này đánh lén ta? Lão tử mà không hướng nhát kiếm đó đi chỗ khác, chẳng phải là tinh cầu này bị hủy rồi sao?”

“Tiểu tử thúi, một kiếm rồi đó!“ Tà Thần lắc lắc ngón tay, hắc hắc cười nói: “Vậy là còn hai kiếm nữa! Ta thấy, ngươi tuổi còn nhỏ mà có công lực như thế, nên muốn cho ngươi một cái tinh cầu chơi, nào có đánh lén gì đâu mà ngươi kêu ca chứ? Hắc hắc hắc!“

“Lão...” Mộc Phong tức tối, đem một tia thần thức chui vào tinh cầu đỏ chói ở trong tay, phát hiện bên trong đó dường như có Thần Linh Khí. Mộc Phong liền biết rằng tinh cầu này xuất thân từ Thần Giới, qua thần thức ở trong tinh cầu, hắn thấy bên trong đó núi cao hồ bạc, cảnh trí tao nhã, hầu như thực vật, sinh vật nào cũng có, thực là một nơi tốt.

“Lão Tà! Tinh cầu này có chứa sinh vật!” Mộc Phong giận dữ nói.

“Có sinh vật thì thế nào chứ? Ta tặng nó cho ngươi, ngươi nếu chém nó thì cũng là do ngươi sát sanh, liên quan gì đến ta. Hắc hắc!” Tà Thần mặt mày hớn hở nhìn Mộc Phong. Lão tử ta từ lúc gặp ngươi tại Thiên Nam quốc đã biết tiểu tử ngươi là kẻ dễ mềm lòng, đoán ngươi không dám chém tinh cầu đó quả không ngoài suy tính của ta.

“Ngụy biện! Lão Tà, ta tạm thời nhận lấy đại lễ này của ngươi, giờ ngươi hãy tiếp của ta hai kiếm nữa, hừ!” Mộc Phong ánh mắt trong veo, nhưng lạnh lùng, tay vận kiếm quyết, dùng đủ tám phần công lực, trường kiếm “tinh tinh” vang lên, mũi kiếm phát ra một luồng ánh sáng chói mắt, tựa như có linh tính, giống như con mắt một mãnh hổ trước khi tấn công.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Lưu Tiêu Diêu Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook