Chương 120: Ngưng hồ tạo thần
Luyến Thượng Nam Sơn
09/04/2013
Giờ đây Mộc Phong đạt tới tầng thứ tám , cũng có thể được coi là một thần nhân, đáng tiếc là hiện tại lại không có người tới tán thưởng hắn. Thân thể hắn vẫn như người thường, nhưng dĩ nhiên ẩn giấu lam quang do lam thạch tinh mẫu phát ra trong kinh mạch. Phản phác quy chân (trở lại nguyên trạng) chính là sự khắc họa chân thật nhất về Mộc Phong lúc này. Hắn lơ lửng không hề nhúc nhích chút nào trong không gian quái dị đó, thân thể cực kỳ sảng khoái, công lực được khôi phục, cảnh giới được tăng cao, cõi lòng cũng thản nhiên hơn rất nhiều. Mộc Phong giơ tay lấy Bành Kỳ tinh cầu trong thủ trạc ra, ngắm nghía quả tinh cầu từng mang lại cho mình biết bao nỗi vui, buồn, tan, hợp với vẻ đầy thâm tình. Giờ đây, vật còn người mất, chẳng biết Hàn Yên bên trong có tốt không, Vô Ngôn có trưởng thành không?
Mộc Phong chăm chú nhìn Bành Kỳ tinh cầu, trong ánh mắt quang hoa chớp động, một tia quang mang màu vàng tím mỏng manh từ trong mắt bắn ra, dưới sự thôi động của thần niệm, nhẹ nhàng quét qua bề mặt tinh cầu. Thần cấm bị hắn dùng Phần Thiên Thần Hỏa thiêu đốt, trong chớp mắt được tẩy rửa sạch sẽ, hệt như ngọc thạch được nước mưa gột rửa bóng loáng, quang hoa mĩ lệ màu cam từ trong Bành Kỳ tinh cầu lộ ra. Đây mới đúng là diện mạo vốn có của nó. Mộc Phong khẽ mỉm cười, hóa thành một vệt sáng chui vào trong Bành Kỳ tinh cầu!
Vừa thấy bầu trời màu cam, lại thấy Tam Diệp Thảo màu cam khắp nơi, Mộc Phong thần niệm vừa động, trong chớp mắt đã xuất hiện ở trước cái hang mà ngũ nữ cùng đi với mình ngày đó đang ẩn nấp. Thân hình nhanh như điện chớp vọt vào trong động. Dựa vào ký ức, Mộc Phong như ngựa quen đường cũ bay vút vào trong.
Trong động không có cách nào vận dụng thần quyết nhảy không gian, ngoại trừ năng lượng thạch sơ cấp khắp nơi còn có vài đường mòn, lối rẽ ngoằn ngoèo yên tĩnh mà Mộc Phong đã từng vào ra, nên hắn dĩ nhiên phi rất nhanh. Đương nhiên, với cảnh giới đã tăng cao của hắn, đại khái chỉ cần khoảng thời gian bằng một phần mười so với trước đây đã tìm được đến trước vách đá có tiểu động lớn chừng một tấc đó. Thân hình Mộc Phong vừa ngưng lại rồi đột nhiên lại vọt vào trong động.
- Hàn Yên, Vô Ngôn, ta đã về đây!
Mộc Phong lớn tiếng gọi.
Kêu liền mấy tiếng rồi ngưng lại một lúc lâu mà không ngờ lại không có tiếng đáp lại, Mộc Phong trong lòng chấn kinh, chẳng lẽ bọn họ đã ra khỏi sơn động này? Ngước mắt quét khắp những tiểu động ở hai bên cùng trần động quanh co ngoằn ngoèo kéo dài tít vào phía trong, chẳng biết là còn lối ra nào khác không? Mộc Phong trầm tư một hồi, chớp mắt phân thân ra làm mấy người, chia ra nhanh tựa làn khói vọt vào trong các tiểu động, còn Mộc Phong đứng ở nguyên chỗ cũ, dùng thần thức khống chế phân thân.
Lúc này Mộc Phong chính là vận dụng thuật hư ảnh phân thân, tốc độ thăm dò cực nhanh. Chỉ sau một tuần trà đã tìm ra được một chút tin tức. Ngoại trừ một phân thân vẫn tiếp tục lao nhanh bên trong, những phân thân khác đều đã gặp ngõ cụt. Mộc Phong thần niệm vừa chuyển liền thu hồi những phân thân đã hoàn thành nhiệm vụ, thân hình chớp lên, toàn thanh mau chóng thu nhỏ lại chỉ còn bằng hạt đậu, như một đạo kim quang bắn đi, chỉ trong chớp mắt đã đuổi kịp phân thân còn lại. Mộc Phong thu lại hư ảnh phân thân, lao vút đi như một tia chớp.
Cứ thế lao về phía trước một hồi, Thần linh chi khí trong thông đạo càng lúc càng đậm, dần biến thành màn sương màu cam sẫm, trong màn sương, hồng quang chớp nháy liên tục, ẩn ước có tia hương khí tiết ra. Mộc Phong bình tĩnh mở cặp thiên nhãn, trong màn sương màu cam sẫm không ngờ có hồ ngầm rộng chừng hơn mười trượng, nước hồ trong suốt, mặt hồ long lanh như gương. Giữa hồ đang nở một bông hoa nhỏ màu đỏ không thân không lá, hoa có năm cánh, dáng giống như trúc diệp, chính giữa đỡ một viên ngọc vuông tỏa ánh kim quang. Viên ngọc không lớn, chỉ chừng hơn một thốn còn mùi hương chính là tỏa ra từ trong viên ngọc vuông đó.
Mộc Phong mặc dù có chút hiếu kỳ với viên ngọc vuông đó nhưng nỗi mong mỏi được gặp lại Hàn Yên và Vô Ngôn còn lớn hơn nhiều. Trong thiên nhãn của Mộc Phong xạ ra một đạo quang mang tử kim sắc, mau chóng quét xuống đáy hồ thật kỹ lưỡng. Vừa nhìn xuống dưới, Mộc Phong lập tức thất kinh, dưới đáy hồ có hai bóng người một lớn một nhỏ đang nằm nghiêng trong làn nước, hệt như đang say giấc ngủ ngon, chính là Hàn Yên và Vô Ngôn!
Mộc Phong như mũi tên lao vút xuống, Đỗ Ngu thần giáp phát ra một quang cầu tử kim sắc, nước hồ bị rẽ sang hai bên. Mộc Phong vô cùng kinh ngạc, làn nước này thật kỳ lạ, không ngờ giống như dính chặt lại, kèm theo đó là năng lượng dao động không lớn không nhỏ! Trong làn nước hồ kỳ quái này, với công lực Hồng Mông Thiên Kinh tầng thứ tám của mình mà hành động không ngờ lại có cảm giác hơi trì trệ.
- Chủ nhân, đây chính là Ngưng Hồ trong truyền thuyết.
Tiểu Tinh Linh kêu lên.
Lúc này Mộc Phong chẳng còn tâm trí nào để quản tới chuyện cái hồ này có gì bất thường, tiến lại phía Hàn Yên và Vô Ngôn dưới đáy hồ, cất tay phát ra một đạo quang mang tử kim sắc, bọc lấy nhị nữ xong định lên khỏi mặt nước.
- Chủ nhân dừng tay! Tạm thời đừng đưa bọn họ ra khỏi nước hồ!
Tiểu Tinh Linh vội vàng nói.
- Tại sao?
Mộc Phong chững lại, ngạc nhiên hỏi.
- Người đừng vội, hai người bọn họ tạm thời không có nguy hiểm, nhưng nếu người tùy tiện đưa bọn họ ra khỏi mặt nước thì coi như đẩy bọn họ vào tử địa!
- Sao lại như vậy được?
- Hồ này gọi là Ngưng Hồ, nghe đồn nước Ngưng Hồ kết lại như mỡ, mỗi trăm vạn năm lại xuất ra một đóa Trúc châu có hình vuông. Chủ nhân hãy xem, ở giữa hồ chính đang nở một đóa hồng hoa có cánh giống trúc diệp hoa, trên nhụy hoa lại đỡ một viên ngọc vuông. Điều này hoàn toàn giống với lời đồn. Lúc ta ở Thần Giới còn cho là nương nương gạt ta, hóa ra quả thật có Ngưng Hồ! Thật không thể nào ngờ nổi nó lại nằm ở trong này!
- Chuyện về Ngưng Hồ sau này rảnh rỗi ngươi sẽ từ từ thuật lại cho ta, giờ ta chỉ muốn biết làm sao mới có thể làm cho hai người bọn họ tỉnh lại.
- Nếu như người không hiểu về Ngưng Hồ trước thì chẳng thể cứu tỉnh họ. Người hãy nhẫn nại một chút nghe ta nói xong đã.
Tiểu Tinh Linh quay đầu nhìn sang Hỗn Độn Thần Thạch đang nhắm mắt dưỡng thần nói:
- Thạch Đầu! Ngươi từng nói với ta, năng lượng thạch phân ra làm bảy màu, ta nghĩ trong đó nhất định có màu cam sẫm, đúng không?
- Phải, đúng là như vậy.
Hỗn Độn Thần Thạch mở cặp mắt, khẽ đáp.
Mộc Phong nhíu mày, chẳng hiểu Tiểu Tinh Linh định nói gì.
- Thạch Đầu, Thần Giới có mấy loại năng lượng thạch?
- Hai loại, một loại là màu cam sẫm, còn một loại là màu đỏ thẫm. Năng lượng thạch màu đỏ thẫm chứa năng lượng tối cao, tối tinh thuần, rồi mới đến màu cam.
- Nói như vậy, những loại thạch đầu đó phân bố ở những chỗ nào?
Vừa nghe tới năng lượng, Diệu Diệu đã có lòng hiếu kỳ.
- Gần đây năng lượng thạch lam sắc xuất hiện tại Yêu Giới, mọi người cũng đã thấy qua. Năng lượng thạch màu tím ở Phàm Gian Giới, năng lượng thạch hoàng sắc ở U Minh Giới, năng lượng thạch lục sắc ở Tiên Giới, năng lượng thạch thanh sắc ở Ám Ma Giới. Những giới khác cũng có năng lượng thạch tuy nhiên đều là loại màu sắc tạp nham không thuần khiết, năng lượng lưu trữ dĩ nhiên không nhiều, tỷ như Phàm Gian Giới còn có năng lượng thạch màu trắng...
Hỗn Độn Thần Thạch đề cập tới năng lượng thạch lập tức có hứng thú nói tràng giang đại hải một hồi.
- Ngươi đã nói với chủ nhân là năng lượng thạch màu cam đứng hàng thứ hai, mà năng lượng thạch màu cam quanh đây chỉ là năng lượng thạch sơ cấp, vì sao lại như vậy?
Tiểu Tinh Linh ngắt lời Hỗn Độn Thần Thạch.
- Vấn đề này..., trước đây ta chưa nghĩ qua, giờ ngươi đề cập tới như vậy khiến ta cảm thấy nghi hoặc không hiểu nổi. Có thể là năng lượng thạch quanh đây mặc dù đúng là có màu sắc cam nhưng năng lượng tàng trữ bên trong rõ ràng rất ít, thật là kỳ quái a! Năng lượng của chúng chạy đâu mất rồi?
Hỗn Độn Thần Thạch vỗ vỗ tay lên đầu, cặp mắt xanh lá lộ vẻ mù mịt.
- Thạch Đầu, vậy theo cảm giác của ngươi, năng lượng tàng trữ trong Ngưng Hồ này thế nào?
Tiểu Tinh Linh trong lòng đã có dự tính cười hỏi.
- Ngươi không cần đố ta, năng lượng trong hồ này không thấp, đáng tiếc thần linh không hấp thu được.
- Ta nghĩ các người đều hiểu rõ, Ngưng Hồ này chính là do năng lượng thạch màu cam chung quanh đây kết tinh lại mà thành. Hơn nữa do niên đại vô cùng lâu đời nên nó đã hấp thủ phần lớn năng lượng của năng lượng thạch màu cam quanh đây!
Tiểu Tinh Linh cười nói.
Hỗn Độn Thần Thạch lập tức tỏ ý đồng tình.
- Vì sao ngay cả thần linh cũng không hấp thu được năng lượng trong đó?
Mộc Phong cực kỳ ngạc nhiên hỏi.
- Bởi vì năng lượng trong hồ này đã trở nên có linh tính. Phàm năng lượng sản sinh ra linh tính sẽ không thể bị hấp thụ nữa. Giống như lam sắc tinh mẫu vì hấp thu được năng lượng khác mà vui mừng. Còn Ngưng Hồ này, ta đoán là nó so ra còn cuồng vọng tự đại hơn, lấy việc cải biến năng lượng dao động của người khác làm vui.
Mộc Phong nghe vậy chỉ còn nước lắc đầu. Giữa đất trời này cũng lắm chuyện thần kỳ, ngay cả năng lượng cũng có yêu thích!
- Ta không tin, Thạch đầu, ngươi đừng có lừa chúng ta, hồ này không thơm a, quả thật tàng trữ năng lượng không tệ sao? Ta phải thử xem.
Diệu Diệu chui ra khỏi cơ thể Mộc Phong, cắm đầu lao xuống hồ bơi. Bơi một lúc liền trồi lên khỏi mặt nước, bay trở lại thể nội Mộc Phong, than thở:
- Quả thật hấp thu không được. Thật điên đầu mà, không ngờ nó còn định cải biến sự dao động năng lượng trong thể nội của ta!
- Chẳng lẽ năng lượng thể nội Hàn Yên và Vô Ngôn bị nó cải biến?
Mộc Phong lo lắng hỏi.
Hỗn Độn Thần Thạch đáp:
- Năng lượng thạch màu cam đứng hàng thứ hai trong cửu giới, nó vì thân kết thành tinh thể, tất nảy sinh lòng kiêu ngạo, xuất hiện loại yêu thích đó cũng là chuyện bình thường. Còn các nàng gần trở thành tiên nhân, chắc vô tình tiến vào Ngưng Hồ, tự nhiên phải trở thành đối tượng thí nghiệm của nó.
- Nó làm lão nhị, năng lượng thạch màu đỏ nhất định là lão đại, vậy còn ngươi? Ngươi thế nào?
Diệu Diệu kêu lên vẻ kỳ quái.
- Đồ đầu heo! Bọn chúng chỉ có thể tính là đồ tử đồ tôn của ta, ta sao phải tranh giành danh phận với bọn chúng? Thật nực cười!
Hỗn Độn Thần Thạch bực tức lườm Diệu Diệu một cái.
- Ngưng Hồ sẽ cải biến năng lượng của họ thành cái gì?
Mộc Phong trong lòng bất an hỏi.
- Nha đầu này tính cách kiêu ngạo, tác phẩm đầu tiên có lẽ là cải biến thành năng lượng thần nhân.
Hỗn Độn Thần Thạch nhắm mắt trầm tư một lúc mới bình tĩnh đáp.
- Vậy thì tốt quá rồi!
Mộc Phong vui mừng nói.
- Không hay đâu.
Hỗn Độn Thần Thạch liếc Mộc Phong một cái, nói.
- Sao lại không hay? Không ít tiên nhân cắm đầu khổ tu cũng chỉ là muốn thành thần a!
Mộc Phong ngạc nhiên hỏi.
- Nếu như có thể chuyển đổi năng lượng, vậy thì một phần năng lượng của thần nhân có thể chuyển đổi thành vạn phần của tiên nhân. Bọn họ chẳng qua là những tiên nhân nhỏ nhoi, một khi chuyển hóa thành thần nhân, năng lượng trong thể nội chẳng phải là gần như không có sao. Thần nhân mà không có năng lượng đến Thần Giới để làm gì? Chịu đòn à? Nếu như không đến Thần Giới, ở lại Tiên Giới lại không thể hấp thu tiên linh chi khí, vậy chẳng phải là trái phải trước sau đều gặp khó sao? Chỉ sợ rốt cuộc rơi vào thế khó xử, Thần Giới thì không ở lại được mà Tiên Giới thì không tu hành được! Chẳng phải là đáng thương sao?
Mộc Phong nghe Hỗn Độn Thần Thạch nói như vậy, trong lòng lập tức nhẹ nhõm hơn, trên mặt lộ nét cười nói:
- Thạch Đầu, thần nhân không có năng lượng vì sao nhất định sẽ phải chịu đòn ở Thần Giới?
- Mạnh được yếu thua, giỏi thắng kém bại, đó là quy luật tự nhiên!
Mộc Phong không tranh luận với lão, thầm nghĩ: “Chỉ cần ta không chết, ta lại có thể giương mắt mà nhìn các nàng bị người ức hiếp sao?”
Nhưng ngoài miệng lại nói:
- Vậy giờ phải làm sao? Làm thế nào mới khiến bọn họ tỉnh lại?
- Rất đơn giản, đến lúc cần tỉnh bọn họ tự khắc tỉnh lại thôi. Sau này quay trở về sẽ biết!
Hỗn Độn Thần Thạch đáp.
- Không thể gọi bọn họ tỉnh lại sao?
Mộc Phong không hiểu hỏi.
- Đương nhiên là không thể. Nếu năng lượng trong thể nội của họ chưa chuyển hóa hết, sẽ thành thể tiên-thần, chẳng phải là loại quái thai sao? Bất quá, nếu như vậy, bọn họ cũng chẳng biến thành quái thai mà đã sớm xác tan hồn tàn rồi!
Hỗn Độn Thần Thạch bình tĩnh nói.
Mộc Phong hoảng hốt đặt nhị nữ xuống đáy hồ như cũ, thầm nghĩ may mắn, chút nữa là đã hại chết bọn họ rồi.
- Thạch Đầu, bọn họ quả thật sẽ không sao chứ?
Mộc Phong vẫn không yên tâm hỏi.
- Vấn đề đó ngươi không cần hỏi ta.
- Vậy thì hỏi ai?
- Hỏi Ngưng Hồ. Bất quá nó giờ mới gần có linh tính, chưa có ý thức, chúng ta chẳng có biện pháp nào nối liền với nó.
Mộc Phong run lên, đó chẳng phải là vô ích sao?
----- Bài viết này được Silverwing thêm vào sau 1 phút và 16 giây -----
Chương 121: Hiệp lộ tương phùng
Tác giả: Luyến thượng lam sơn
Dịch: phongbkac46
Biên dịch, biên tập: vietstars
Nguồn: phongluukiem.com
Đang nói chuyện, một cỗ tử kim sắc quang cầu dao động cường liệt tập kích vào Mộc Phong, vang lên những tiếng “tư tư”. Mộc Phong cười nói: “Ngưng Hồ dường như cũng muốn thay đổi năng lượng dao động của ta, ta không so đo với ngươi, lùi lại thôi.” Hắn vừa nói vừa nhẹ nhàng niêm động thần quyết trên tay, tử kim sắc quang cầu phình to gấp bội, bức Ngưng Hồ không thể không lùi lại vài xích.
“Ngươi chớ trêu chọc ả, nha đầu đó tranh cường háo thắng, nếu ả cáu tiết, đem họ biến thành năng lượng ám ma, đầu của ngươi sẽ to ra nhiều vì lắm chuyện phiền phức đó.” Hỗn Độn thần thạch chỉ vào Hàn Yên và Vô Ngôn nói.
Mộc Phong lách mình rút khỏi Ngưng Hồ, thương yêu nhìn nhị nữ trong hồ, quay người muốn trở về từ lối vào. Rốt cuộc hiện tại là mình có việc cầu ả, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
“Chủ nhân, đợi chút hãy đi.” Tiểu Tinh Linh kêu lên.
“Tiểu Tinh Linh, còn có chuyện gì?”
“Chủ nhân đã đến rồi, sao không hỏi Trúc châu trong hồ có diệu dụng gì?” Tiểu Tinh Linh cười nói.
“Trúc châu đó nhìn cũng đẹp đẽ, chẳng lẽ ngươi muốn để ta đeo nó trên người, bất quá chút đồ trang sức thường là đồ vật của nữ nhân, một đại nam nhân ăn mặc màu mè như thế, há không để người ta cười nhạo sao?”
“Trên người chủ nhân không phải mang theo Càn Khôn Như Ý trạc và Thất Tinh Tử ngọc bội sao? Nếu như có thể, mang thêm một Trúc châu thì có làm sao?” Tiểu Tinh Linh phản bác nói.
“Cái này không giống, thủ trạc và ngọc bội của ta không phải đồ trang sức. Ngươi nói coi, Trúc châu này còn có diệu dụng gì sao?
“Trúc châu ở trong Ngưng hồ trải qua trăm vạn năm mới trưởng thành, chắc chắn có giá trị đó. Ta thực sự cũng không biết Trúc châu này rốt cuộc có tác dụng gì, bất quá, Thạch Đầu chắc biết đó. Thạch Đầu, ngươi làm sao thấy hòn Trúc châu này?” Tiểu Tinh Linh mỉm cười nói.
“Ngưng Hồ đã có loại linh tính ngạo nghễ đó, chắc hẳn ả kết xuất Trúc châu là để khoe khoang với người đời một chút về năng lương tinh thuần của ả đó. Ta suy đoán Trúc châu này chính là loại năng lượng thể thuộc tính cực đoan.” Hỗn Độn thần thạch đáp.
“Thuộc tính cực đoan?” Mộc Phong khẽ nhíu mày.
“Phần Thiên thần hỏa là ngọn lửa nóng và sáng nhất, nó là một loại lửa có thuộc tính cực đoan. Bất quá, Ngưng Hồ này kết xuất ra Trúc châu, rốt cuộc ả muốn phô bày ra loại thuộc tính gì thì ta cũng không biết được.”
“Thạch đầu, ngươi là ông tổ vận dụng năng lượng, về phương diện năng lượng, lẽ nào còn có việc mà ngươi không biết sao?” Tiểu Tinh Linh đối với trả lời của Hỗn Độn thần thạch vô cùng không thỏa mãn.
“Sự vật đều là phát triển biến hóa mà ra, lúc thiên địa ở thời kỳ hồng hoang, nào có sinh vật nào? Sau cùng không phải những cái này đều biến đổi ra sao?” Hỗn Độn thần thạch dửng dưng nói.
“Trúc châu này đã có khả năng là loại thuộc tính cực đoan, ta cho dù lấy được dường như cũng chẳng biết để ở nơi nào, hơn nữa còn không biết cầm có tác dụng gì. Không bằng để nó chỗ này, sau này có duyên hãy đến lấy đi.” Mộc Phong thầm nghĩ: “Hàn Yên và Vô Ngôn vẫn còn cần ả tiếp tục cải tạo, làm sao có thể lấy của ả thứ gì?”
“Chủ nhân, người lo lắng Ngưng Hồ bất lợi đối với Hàn Yên và Vô Ngôn tỷ tỷ, đúng không? Kỳ thực, người khỏi cần lo lắng, Ngưng Hồ hiện giờ chỉ có linh tính, không có ý nghĩ. Hơn nữa, ả đã có linh tính khoe khoang, khả năng còn hy vọng có người lấy đi Trúc châu do ả kết xuất đi khoe khoang một phen, cho ả chút sỹ diện đi! Lại nói, người không phải có Vô Cực Lưỡng Nghi bình sao? Sao không kêu nó đến thử? “Tiểu Tinh Linh nhìn ra ý nghĩ của Mộc Phong, nhanh chóng nêu ra một ý kiến khác.
“Vô Cực Lưỡng Nghi bình mặc dù ở trong cơ thể ta, nhưng không nhất định nghe ta nói. Bất quá, ta có thể thử một phen, biết đâu nó nổi cao hứng chịu ra giúp ta!” Mộc Phong nói xong liền xuất ra một tia thần thức đi vào đốc mạch, tìm đến Vô Cực Lưỡng Nghi bình, kiên trì câu thông một hồi với nó.
Sau một giờ, cũng không thấy Vô Cực Lưỡng Nghi bình có chút phản ứng gì, Mộc Phong cười khổ, chỉ đành quay người rời đi. Đúng lúc đó, ánh sáng thổ hoàng sắc (màu vàng đất) lóe lên, một chiếc bình sứ vàng ngọc tinh xảo từ trong cơ thể Mộc Phong chui ra, xoay chuyển phi đến phía trên Ngưng Hồ. Miệng bình bốc thẳng lên một đạo thổ hoàng sắc vụ khí, chớp mắt bay thẳng đến Trúc châu ở trung tâm Ngưng hồ, cuốn lấy nó cho vào trong bình, sau đó Vô Cực Lưỡng Nghi bình lại nhanh chóng ẩn vào trong cơ thể Mộc Phong.
Ngưng Hồ chớp mắt nổi sóng kịch liệt như thủy triều dâng, không biết là hưng phấn hay phẫn nộ.
Mộc Phong nhìn nhị nữ vẫn đang ngủ an lành trong hồ, thầm nghĩ: “Các nàng cứ ngủ ngon, ta lần tới sẽ đem nương tử và Lan Nhi trở lại.” Mộc Phong cười nhẹ, thân hình dần trở nên mờ ảo, chớp mắt đã biến mất ngoài động.
Ra khỏi địa động, bay ra khỏi Bành Kỳ tinh cầu, Mộc Phong xuất hiện ở trong quái dị không gian, dùng thần niệm thu Bành Kỳ tinh cầu vào trong Càn Khôn Như Ý trạc. Đã đến lúc phải đi, Mộc Phong niêm động thần quyết trên tay, tử kim sắc quang mang trên tay phát ra, giống như con tằm nhả tơ, cuốn lấy hắn, thần niệm vừa động, hắn đã đứng ở trong phủ của Y Liên. Lên đến cảnh giới tầng thứ 8 quả thực có khác, Mộc Phong chỉ mới nâng công lực và cảnh giới lên một tầng mà đã vận dụng một cách tùy tâm sở dục Không Gian Khiêu Dược quyết, xem ra sau này hành tẩu trong giới, không cần phải dùng biện pháp phi hành nữa. Mộc Phong vung tay xuất thần quyết để ẩn tàng thân hình, trong khoảng khắc ngộ ra cảnh giới thứ 8, lại kinh ngạc phát hiện, thần thức và thần niệm cũng là một loại hình thức năng lượng. Mộc Phong trong lòng mỉm cười, chung quy lại sau này có rất nhiều việc có thể không cần phải làm rồi. “Hồng Mông thiên kinh” đúng là công pháp thần kỳ, bản thân chỉ đạt đến tầng thứ 8 mà đột nhiên đã có rất nhiều năng lực quái dị mà ngay cả các vị thần phổ thông cũng có thể không có, còn có thể tùy tâm sở dục dùng thần thức và thần niệm làm được rất nhiều việc, đích thực là việc rất đáng vui mừng.
Mộc Phong tạm thời lưu lại trong phủ Y Liên là có thâm ý, nói cho cùng thì phân thân đó đại biểu cho bản thân, nếu như một người cả bản thân cũng không quý trọng, không để ý, thì người khác làm sao có thể quý trọng và để ý đến anh ta? Cho nên Mộc Phong đến để thu hồi phân thân đó.
Mộc Phong xuất ra thần thức, dò tìm một lượt trong phủ đệ của Y Liên, ngoại trừ phát hiện phân thân của mình đang ở cùng một chỗ với chị em Bách Hợp, còn nhìn thấy một nữ nhân đã từng để lại ấn tượng sâu sắc cho mình, chính là Hạnh Nhi.
Điều khiến Mộc Phong không hiểu là Hạnh Nhi đang bị giam cầm, bị nhốt trong một thạch ốc tối tăm. Việc Hạnh Nhi bị nhốt giam đối với Mộc Phong không có quan hệ, việc của Yêu Giới, hắn cũng không có lý do để hỏi, thế nhưng đang lúc muốn thu hồi thần thức, hắn bỗng nhìn thấy một nhân ảnh quen thuộc. Người này tóc dài tới vai, ngũ quan đẹp đẽ, ẩn ẩn phát ra vài phần yêu khí, hoa mắt còn cho đó là một nữ nhân xinh đẹp. Nhưng hắn là nam nhân, còn là người mà Mộc Phong không lạ, hắn chính là kẻ năm đó chạy trốn theo Khôn Liên yêu vương đến Yêu Giới này, Uông Lan Phương!
Đoạn tình cừu ân oán đó đối với Mộc Phong mà nói, ký ức hãy còn như mới, nhưng cũng chỉ là mây khói lướt qua mà thôi. Uông Lan Phương dĩ nhiên háo sắc, nhưng không thể vì thể mà gán cho hắn là người xấu.
Trong thạch ốc, Uông Lan Phương mắt lóe lên một tia nhìn dâm đãng, hắn đi đến trước một bộ, cách Hạnh Nhi gần một xích nói: “Hạnh Nhi, ta hỏi lại lần nữa, ngươi đem năng lượng thạch giấu đi đâu?”
Hạnh Nhi theo bản năng muốn lùi lại một bước, thân hình yểu điệu lay đông, tay Uông Lan Phương đã đặt lên bờ vai gầy khẽ run lên của nàng. Hạnh Nhi tựa hồ không cách gì phản kháng, chắc đang bị cấm chế chế trụ lại, đầu cúi thấp, hướng về một bên, giọng có chút run rẩy: “Ta không lấy trộm năng lượng, các người xử oan ta!”
Bàn tay trắng toát, không chút huyết sắc của Uông Lan Phương chầm chậm trượt từ trên vai Hạnh Nhi lên trên cái gáy nhỏ nhắn.
“Bỏ bàn tay dơ bẩn của ngươi ra!” Hạnh Nhi mặt đã đỏ hồng.
“Ả không phải người trong Yêu Giới! Yêu nhân vốn là thực vật thành tinh, làm sao có thể có máu đào chảy lên trên mặt?” Mộc Phong vốn không muốn tiếp tục nhìn, nhưng lòng hiếu kỳ lại khiến hắn không di chuyển thần thức.
“Hạnh Nhi, chúng ta vốn là đồng môn, năm đó cùng nhau đến Yêu Giới này, đó là do trời định, nàng xem sư huynh ta đã đột phá đến cảnh giới Yêu tôn, không bằng nàng theo ta tu hành, vì chúng ta có tư chất đặc thù ở giới này nên nàng hoàn toàn có thể tu lên cảnh giới Yêu tôn. Đến lúc đó, chúng ta sẽ có thể thống nhất Yêu giới, có lẽ còn có thể sát nhập Tiên giới, lúc đó thì ung dung tự tại biết bao! Há không bằng nương nhờ dưới trướng người khác sao?” Uông Lan Phương nét mặt cười bỗng nhiên phát sinh dâm ý.
“Đồng môn? Hạnh Nhi lẽ nào đến từ Hỗn Nguyên môn ở Thiên Nam quốc?” Mộc Phong kinh ngạc nghĩ.
“Yêu nhân! Ngươi phản bội sư môn, nhân thần công phẫn, khi đó ngươi chạy đến Yêu Giới, lại bắt cóc ta đi, nếu như không vậy, ta làm sao có thể chịu đựng khóc thầm, đến Yêu Giới này sống tạm bợ qua ngày đoạn tháng chứ?”
“Hạnh Nhi, nàng quá cố chấp rồi, cứ cho nàng suốt ngày ở cũng mấy lão gia hỏa ở Hỗn Nguyên môn thì có thể dễ dàng phi thăng lên Tiên Giới sao? Hơn nữa Tiên Giới và Yêu Giới vốn là hai giới cùng cấp, trường sinh bất lão giống nhau, tu tiên và tu yêu có gì khác biệt? Nàng tu hành ở Yêu Giới này, tránh được thiên kiếp, không lâu trước đây đã tu xuất ra tiên tâm, đạt đến thực lực tiên nhân. Nàng nên cảm ơn ta, nếu không phải ta từng nhiều lần trước mặt Khôn Liên Yêu vương nói tốt cho nàng, liên tục cho nàng lam sắc năng lượng thạch tu luyện, nàng có thể có chút thành tựu như hôm nay không?”
Mộc Phong dùng thần thức nhẹ nhàng đi vào cơ thể Hạnh Nhi, thấy một quả tiên tâm màu trắng bạc đang chậm chạp đập, hóa ra tiên tâm đang bị quản chế. Bất quá, ả quả thực là cơ thể tiên nhân, chỉ là năng lượng trong cơ thể quái dị, không phải là tiên linh chi lực! Xem ra Uông Lan Phương ở Yêu Giới này cũng thu hoạch không nhỏ, có lẽ thực sự đạt đến cảnh giới Yêu tôn. Yêu tôn thì sẽ có thực lực thế nào? Mình cũng không biết, may mà không tùy tiện đi thăm dò công lực kẻ này, bằng không há không phải có thể bị hắn phát hiện sao. Phàm nhân tu hành ở Yêu Giới lại có thể tu thành tiên nhân? Mộc Phong vô cùng không hiểu, khi đó mình chưa từng vận công, lại không biết Yêu Giới còn có tiên nhân thế này! Hạnh Nhi đến từ Hỗn Nguyên môn, chắc là môn hạ của Nguyệt Tâm sư bá. Mộc Phong lục tìm trong bể sâu ký ức, đột nhiên tỉnh ngộ, Hạnh Nhi này cùng mình đã từng có một đoạn duyên! Năm đó khi Kỳ Lân thần thú cõng mình từ Lão Quân hồ phi lên núi, lạc vào Tú Linh phong, gặp một tiểu cô nương tuổi chừng mười bốn, mười lăm, lẽ nào là Hạnh Nhi? Mộc Phong dùng thần niệm đem hai hình ảnh cho vào trong não cẩn thận so sánh, quả là nàng! Thì ra qua nhiều năm, nàng đã lớn rồi!
Hạnh Nhi trầm giọng nói: “Dù cho gặp phải thiên kiếp, tu không thành tiên, cũng chỉ có thể nói thời vận của ta không tốt, tu hành không đủ, chung quy lại chết đi còn tốt hơn gấp vạn lần sống mà bị ngươi chèn ép nơi này!”
“Ngươi đã muốn chết, vậy ta thành toàn cho ngươi! Nhưng trước lúc chết, ta sẽ để ngươi thử cảm thụ mùi vị làm đàn bà, có lẽ lúc đó ngươi còn bỏ đi ý muốn chết nữa, hắc hắc!” Uông Lan Phương không kìm được nụ cười dâm đãng, tay men theo cần cổ trắng ngần của Hạnh Nhi trượt xuống bên dưới.
“Ta làm quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi đâu!” Hạnh Nhi vừa hổ thẹn vừa phẫn nộ, khó có thể chịu nổi.
“Màn kịch đến đây nên kết thúc đi!” Mộc Phong giống như quỷ mị xuất hiện trong thạch ốc, cách Uông Lan Phương mặt đang đầy vẻ kinh hãi gần một trượng, lạnh lùng nhìn hắn bình tĩnh nói.
Hạnh Nhi căn bản không có bất kỳ phản ứng gì, bản thân không ngờ bị hắn ôm trong lòng, không nhịn được kinh ngạc nói: “Sao lại là ngươi?”
“Mộc Phong! Ngươi là người hay là quỷ!” Uông Lan Phương chớp mắt lại khôi phục sự lãnh khốc, âm lãnh nói.
Mộc Phong chăm chú nhìn Bành Kỳ tinh cầu, trong ánh mắt quang hoa chớp động, một tia quang mang màu vàng tím mỏng manh từ trong mắt bắn ra, dưới sự thôi động của thần niệm, nhẹ nhàng quét qua bề mặt tinh cầu. Thần cấm bị hắn dùng Phần Thiên Thần Hỏa thiêu đốt, trong chớp mắt được tẩy rửa sạch sẽ, hệt như ngọc thạch được nước mưa gột rửa bóng loáng, quang hoa mĩ lệ màu cam từ trong Bành Kỳ tinh cầu lộ ra. Đây mới đúng là diện mạo vốn có của nó. Mộc Phong khẽ mỉm cười, hóa thành một vệt sáng chui vào trong Bành Kỳ tinh cầu!
Vừa thấy bầu trời màu cam, lại thấy Tam Diệp Thảo màu cam khắp nơi, Mộc Phong thần niệm vừa động, trong chớp mắt đã xuất hiện ở trước cái hang mà ngũ nữ cùng đi với mình ngày đó đang ẩn nấp. Thân hình nhanh như điện chớp vọt vào trong động. Dựa vào ký ức, Mộc Phong như ngựa quen đường cũ bay vút vào trong.
Trong động không có cách nào vận dụng thần quyết nhảy không gian, ngoại trừ năng lượng thạch sơ cấp khắp nơi còn có vài đường mòn, lối rẽ ngoằn ngoèo yên tĩnh mà Mộc Phong đã từng vào ra, nên hắn dĩ nhiên phi rất nhanh. Đương nhiên, với cảnh giới đã tăng cao của hắn, đại khái chỉ cần khoảng thời gian bằng một phần mười so với trước đây đã tìm được đến trước vách đá có tiểu động lớn chừng một tấc đó. Thân hình Mộc Phong vừa ngưng lại rồi đột nhiên lại vọt vào trong động.
- Hàn Yên, Vô Ngôn, ta đã về đây!
Mộc Phong lớn tiếng gọi.
Kêu liền mấy tiếng rồi ngưng lại một lúc lâu mà không ngờ lại không có tiếng đáp lại, Mộc Phong trong lòng chấn kinh, chẳng lẽ bọn họ đã ra khỏi sơn động này? Ngước mắt quét khắp những tiểu động ở hai bên cùng trần động quanh co ngoằn ngoèo kéo dài tít vào phía trong, chẳng biết là còn lối ra nào khác không? Mộc Phong trầm tư một hồi, chớp mắt phân thân ra làm mấy người, chia ra nhanh tựa làn khói vọt vào trong các tiểu động, còn Mộc Phong đứng ở nguyên chỗ cũ, dùng thần thức khống chế phân thân.
Lúc này Mộc Phong chính là vận dụng thuật hư ảnh phân thân, tốc độ thăm dò cực nhanh. Chỉ sau một tuần trà đã tìm ra được một chút tin tức. Ngoại trừ một phân thân vẫn tiếp tục lao nhanh bên trong, những phân thân khác đều đã gặp ngõ cụt. Mộc Phong thần niệm vừa chuyển liền thu hồi những phân thân đã hoàn thành nhiệm vụ, thân hình chớp lên, toàn thanh mau chóng thu nhỏ lại chỉ còn bằng hạt đậu, như một đạo kim quang bắn đi, chỉ trong chớp mắt đã đuổi kịp phân thân còn lại. Mộc Phong thu lại hư ảnh phân thân, lao vút đi như một tia chớp.
Cứ thế lao về phía trước một hồi, Thần linh chi khí trong thông đạo càng lúc càng đậm, dần biến thành màn sương màu cam sẫm, trong màn sương, hồng quang chớp nháy liên tục, ẩn ước có tia hương khí tiết ra. Mộc Phong bình tĩnh mở cặp thiên nhãn, trong màn sương màu cam sẫm không ngờ có hồ ngầm rộng chừng hơn mười trượng, nước hồ trong suốt, mặt hồ long lanh như gương. Giữa hồ đang nở một bông hoa nhỏ màu đỏ không thân không lá, hoa có năm cánh, dáng giống như trúc diệp, chính giữa đỡ một viên ngọc vuông tỏa ánh kim quang. Viên ngọc không lớn, chỉ chừng hơn một thốn còn mùi hương chính là tỏa ra từ trong viên ngọc vuông đó.
Mộc Phong mặc dù có chút hiếu kỳ với viên ngọc vuông đó nhưng nỗi mong mỏi được gặp lại Hàn Yên và Vô Ngôn còn lớn hơn nhiều. Trong thiên nhãn của Mộc Phong xạ ra một đạo quang mang tử kim sắc, mau chóng quét xuống đáy hồ thật kỹ lưỡng. Vừa nhìn xuống dưới, Mộc Phong lập tức thất kinh, dưới đáy hồ có hai bóng người một lớn một nhỏ đang nằm nghiêng trong làn nước, hệt như đang say giấc ngủ ngon, chính là Hàn Yên và Vô Ngôn!
Mộc Phong như mũi tên lao vút xuống, Đỗ Ngu thần giáp phát ra một quang cầu tử kim sắc, nước hồ bị rẽ sang hai bên. Mộc Phong vô cùng kinh ngạc, làn nước này thật kỳ lạ, không ngờ giống như dính chặt lại, kèm theo đó là năng lượng dao động không lớn không nhỏ! Trong làn nước hồ kỳ quái này, với công lực Hồng Mông Thiên Kinh tầng thứ tám của mình mà hành động không ngờ lại có cảm giác hơi trì trệ.
- Chủ nhân, đây chính là Ngưng Hồ trong truyền thuyết.
Tiểu Tinh Linh kêu lên.
Lúc này Mộc Phong chẳng còn tâm trí nào để quản tới chuyện cái hồ này có gì bất thường, tiến lại phía Hàn Yên và Vô Ngôn dưới đáy hồ, cất tay phát ra một đạo quang mang tử kim sắc, bọc lấy nhị nữ xong định lên khỏi mặt nước.
- Chủ nhân dừng tay! Tạm thời đừng đưa bọn họ ra khỏi nước hồ!
Tiểu Tinh Linh vội vàng nói.
- Tại sao?
Mộc Phong chững lại, ngạc nhiên hỏi.
- Người đừng vội, hai người bọn họ tạm thời không có nguy hiểm, nhưng nếu người tùy tiện đưa bọn họ ra khỏi mặt nước thì coi như đẩy bọn họ vào tử địa!
- Sao lại như vậy được?
- Hồ này gọi là Ngưng Hồ, nghe đồn nước Ngưng Hồ kết lại như mỡ, mỗi trăm vạn năm lại xuất ra một đóa Trúc châu có hình vuông. Chủ nhân hãy xem, ở giữa hồ chính đang nở một đóa hồng hoa có cánh giống trúc diệp hoa, trên nhụy hoa lại đỡ một viên ngọc vuông. Điều này hoàn toàn giống với lời đồn. Lúc ta ở Thần Giới còn cho là nương nương gạt ta, hóa ra quả thật có Ngưng Hồ! Thật không thể nào ngờ nổi nó lại nằm ở trong này!
- Chuyện về Ngưng Hồ sau này rảnh rỗi ngươi sẽ từ từ thuật lại cho ta, giờ ta chỉ muốn biết làm sao mới có thể làm cho hai người bọn họ tỉnh lại.
- Nếu như người không hiểu về Ngưng Hồ trước thì chẳng thể cứu tỉnh họ. Người hãy nhẫn nại một chút nghe ta nói xong đã.
Tiểu Tinh Linh quay đầu nhìn sang Hỗn Độn Thần Thạch đang nhắm mắt dưỡng thần nói:
- Thạch Đầu! Ngươi từng nói với ta, năng lượng thạch phân ra làm bảy màu, ta nghĩ trong đó nhất định có màu cam sẫm, đúng không?
- Phải, đúng là như vậy.
Hỗn Độn Thần Thạch mở cặp mắt, khẽ đáp.
Mộc Phong nhíu mày, chẳng hiểu Tiểu Tinh Linh định nói gì.
- Thạch Đầu, Thần Giới có mấy loại năng lượng thạch?
- Hai loại, một loại là màu cam sẫm, còn một loại là màu đỏ thẫm. Năng lượng thạch màu đỏ thẫm chứa năng lượng tối cao, tối tinh thuần, rồi mới đến màu cam.
- Nói như vậy, những loại thạch đầu đó phân bố ở những chỗ nào?
Vừa nghe tới năng lượng, Diệu Diệu đã có lòng hiếu kỳ.
- Gần đây năng lượng thạch lam sắc xuất hiện tại Yêu Giới, mọi người cũng đã thấy qua. Năng lượng thạch màu tím ở Phàm Gian Giới, năng lượng thạch hoàng sắc ở U Minh Giới, năng lượng thạch lục sắc ở Tiên Giới, năng lượng thạch thanh sắc ở Ám Ma Giới. Những giới khác cũng có năng lượng thạch tuy nhiên đều là loại màu sắc tạp nham không thuần khiết, năng lượng lưu trữ dĩ nhiên không nhiều, tỷ như Phàm Gian Giới còn có năng lượng thạch màu trắng...
Hỗn Độn Thần Thạch đề cập tới năng lượng thạch lập tức có hứng thú nói tràng giang đại hải một hồi.
- Ngươi đã nói với chủ nhân là năng lượng thạch màu cam đứng hàng thứ hai, mà năng lượng thạch màu cam quanh đây chỉ là năng lượng thạch sơ cấp, vì sao lại như vậy?
Tiểu Tinh Linh ngắt lời Hỗn Độn Thần Thạch.
- Vấn đề này..., trước đây ta chưa nghĩ qua, giờ ngươi đề cập tới như vậy khiến ta cảm thấy nghi hoặc không hiểu nổi. Có thể là năng lượng thạch quanh đây mặc dù đúng là có màu sắc cam nhưng năng lượng tàng trữ bên trong rõ ràng rất ít, thật là kỳ quái a! Năng lượng của chúng chạy đâu mất rồi?
Hỗn Độn Thần Thạch vỗ vỗ tay lên đầu, cặp mắt xanh lá lộ vẻ mù mịt.
- Thạch Đầu, vậy theo cảm giác của ngươi, năng lượng tàng trữ trong Ngưng Hồ này thế nào?
Tiểu Tinh Linh trong lòng đã có dự tính cười hỏi.
- Ngươi không cần đố ta, năng lượng trong hồ này không thấp, đáng tiếc thần linh không hấp thu được.
- Ta nghĩ các người đều hiểu rõ, Ngưng Hồ này chính là do năng lượng thạch màu cam chung quanh đây kết tinh lại mà thành. Hơn nữa do niên đại vô cùng lâu đời nên nó đã hấp thủ phần lớn năng lượng của năng lượng thạch màu cam quanh đây!
Tiểu Tinh Linh cười nói.
Hỗn Độn Thần Thạch lập tức tỏ ý đồng tình.
- Vì sao ngay cả thần linh cũng không hấp thu được năng lượng trong đó?
Mộc Phong cực kỳ ngạc nhiên hỏi.
- Bởi vì năng lượng trong hồ này đã trở nên có linh tính. Phàm năng lượng sản sinh ra linh tính sẽ không thể bị hấp thụ nữa. Giống như lam sắc tinh mẫu vì hấp thu được năng lượng khác mà vui mừng. Còn Ngưng Hồ này, ta đoán là nó so ra còn cuồng vọng tự đại hơn, lấy việc cải biến năng lượng dao động của người khác làm vui.
Mộc Phong nghe vậy chỉ còn nước lắc đầu. Giữa đất trời này cũng lắm chuyện thần kỳ, ngay cả năng lượng cũng có yêu thích!
- Ta không tin, Thạch đầu, ngươi đừng có lừa chúng ta, hồ này không thơm a, quả thật tàng trữ năng lượng không tệ sao? Ta phải thử xem.
Diệu Diệu chui ra khỏi cơ thể Mộc Phong, cắm đầu lao xuống hồ bơi. Bơi một lúc liền trồi lên khỏi mặt nước, bay trở lại thể nội Mộc Phong, than thở:
- Quả thật hấp thu không được. Thật điên đầu mà, không ngờ nó còn định cải biến sự dao động năng lượng trong thể nội của ta!
- Chẳng lẽ năng lượng thể nội Hàn Yên và Vô Ngôn bị nó cải biến?
Mộc Phong lo lắng hỏi.
Hỗn Độn Thần Thạch đáp:
- Năng lượng thạch màu cam đứng hàng thứ hai trong cửu giới, nó vì thân kết thành tinh thể, tất nảy sinh lòng kiêu ngạo, xuất hiện loại yêu thích đó cũng là chuyện bình thường. Còn các nàng gần trở thành tiên nhân, chắc vô tình tiến vào Ngưng Hồ, tự nhiên phải trở thành đối tượng thí nghiệm của nó.
- Nó làm lão nhị, năng lượng thạch màu đỏ nhất định là lão đại, vậy còn ngươi? Ngươi thế nào?
Diệu Diệu kêu lên vẻ kỳ quái.
- Đồ đầu heo! Bọn chúng chỉ có thể tính là đồ tử đồ tôn của ta, ta sao phải tranh giành danh phận với bọn chúng? Thật nực cười!
Hỗn Độn Thần Thạch bực tức lườm Diệu Diệu một cái.
- Ngưng Hồ sẽ cải biến năng lượng của họ thành cái gì?
Mộc Phong trong lòng bất an hỏi.
- Nha đầu này tính cách kiêu ngạo, tác phẩm đầu tiên có lẽ là cải biến thành năng lượng thần nhân.
Hỗn Độn Thần Thạch nhắm mắt trầm tư một lúc mới bình tĩnh đáp.
- Vậy thì tốt quá rồi!
Mộc Phong vui mừng nói.
- Không hay đâu.
Hỗn Độn Thần Thạch liếc Mộc Phong một cái, nói.
- Sao lại không hay? Không ít tiên nhân cắm đầu khổ tu cũng chỉ là muốn thành thần a!
Mộc Phong ngạc nhiên hỏi.
- Nếu như có thể chuyển đổi năng lượng, vậy thì một phần năng lượng của thần nhân có thể chuyển đổi thành vạn phần của tiên nhân. Bọn họ chẳng qua là những tiên nhân nhỏ nhoi, một khi chuyển hóa thành thần nhân, năng lượng trong thể nội chẳng phải là gần như không có sao. Thần nhân mà không có năng lượng đến Thần Giới để làm gì? Chịu đòn à? Nếu như không đến Thần Giới, ở lại Tiên Giới lại không thể hấp thu tiên linh chi khí, vậy chẳng phải là trái phải trước sau đều gặp khó sao? Chỉ sợ rốt cuộc rơi vào thế khó xử, Thần Giới thì không ở lại được mà Tiên Giới thì không tu hành được! Chẳng phải là đáng thương sao?
Mộc Phong nghe Hỗn Độn Thần Thạch nói như vậy, trong lòng lập tức nhẹ nhõm hơn, trên mặt lộ nét cười nói:
- Thạch Đầu, thần nhân không có năng lượng vì sao nhất định sẽ phải chịu đòn ở Thần Giới?
- Mạnh được yếu thua, giỏi thắng kém bại, đó là quy luật tự nhiên!
Mộc Phong không tranh luận với lão, thầm nghĩ: “Chỉ cần ta không chết, ta lại có thể giương mắt mà nhìn các nàng bị người ức hiếp sao?”
Nhưng ngoài miệng lại nói:
- Vậy giờ phải làm sao? Làm thế nào mới khiến bọn họ tỉnh lại?
- Rất đơn giản, đến lúc cần tỉnh bọn họ tự khắc tỉnh lại thôi. Sau này quay trở về sẽ biết!
Hỗn Độn Thần Thạch đáp.
- Không thể gọi bọn họ tỉnh lại sao?
Mộc Phong không hiểu hỏi.
- Đương nhiên là không thể. Nếu năng lượng trong thể nội của họ chưa chuyển hóa hết, sẽ thành thể tiên-thần, chẳng phải là loại quái thai sao? Bất quá, nếu như vậy, bọn họ cũng chẳng biến thành quái thai mà đã sớm xác tan hồn tàn rồi!
Hỗn Độn Thần Thạch bình tĩnh nói.
Mộc Phong hoảng hốt đặt nhị nữ xuống đáy hồ như cũ, thầm nghĩ may mắn, chút nữa là đã hại chết bọn họ rồi.
- Thạch Đầu, bọn họ quả thật sẽ không sao chứ?
Mộc Phong vẫn không yên tâm hỏi.
- Vấn đề đó ngươi không cần hỏi ta.
- Vậy thì hỏi ai?
- Hỏi Ngưng Hồ. Bất quá nó giờ mới gần có linh tính, chưa có ý thức, chúng ta chẳng có biện pháp nào nối liền với nó.
Mộc Phong run lên, đó chẳng phải là vô ích sao?
----- Bài viết này được Silverwing thêm vào sau 1 phút và 16 giây -----
Chương 121: Hiệp lộ tương phùng
Tác giả: Luyến thượng lam sơn
Dịch: phongbkac46
Biên dịch, biên tập: vietstars
Nguồn: phongluukiem.com
Đang nói chuyện, một cỗ tử kim sắc quang cầu dao động cường liệt tập kích vào Mộc Phong, vang lên những tiếng “tư tư”. Mộc Phong cười nói: “Ngưng Hồ dường như cũng muốn thay đổi năng lượng dao động của ta, ta không so đo với ngươi, lùi lại thôi.” Hắn vừa nói vừa nhẹ nhàng niêm động thần quyết trên tay, tử kim sắc quang cầu phình to gấp bội, bức Ngưng Hồ không thể không lùi lại vài xích.
“Ngươi chớ trêu chọc ả, nha đầu đó tranh cường háo thắng, nếu ả cáu tiết, đem họ biến thành năng lượng ám ma, đầu của ngươi sẽ to ra nhiều vì lắm chuyện phiền phức đó.” Hỗn Độn thần thạch chỉ vào Hàn Yên và Vô Ngôn nói.
Mộc Phong lách mình rút khỏi Ngưng Hồ, thương yêu nhìn nhị nữ trong hồ, quay người muốn trở về từ lối vào. Rốt cuộc hiện tại là mình có việc cầu ả, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
“Chủ nhân, đợi chút hãy đi.” Tiểu Tinh Linh kêu lên.
“Tiểu Tinh Linh, còn có chuyện gì?”
“Chủ nhân đã đến rồi, sao không hỏi Trúc châu trong hồ có diệu dụng gì?” Tiểu Tinh Linh cười nói.
“Trúc châu đó nhìn cũng đẹp đẽ, chẳng lẽ ngươi muốn để ta đeo nó trên người, bất quá chút đồ trang sức thường là đồ vật của nữ nhân, một đại nam nhân ăn mặc màu mè như thế, há không để người ta cười nhạo sao?”
“Trên người chủ nhân không phải mang theo Càn Khôn Như Ý trạc và Thất Tinh Tử ngọc bội sao? Nếu như có thể, mang thêm một Trúc châu thì có làm sao?” Tiểu Tinh Linh phản bác nói.
“Cái này không giống, thủ trạc và ngọc bội của ta không phải đồ trang sức. Ngươi nói coi, Trúc châu này còn có diệu dụng gì sao?
“Trúc châu ở trong Ngưng hồ trải qua trăm vạn năm mới trưởng thành, chắc chắn có giá trị đó. Ta thực sự cũng không biết Trúc châu này rốt cuộc có tác dụng gì, bất quá, Thạch Đầu chắc biết đó. Thạch Đầu, ngươi làm sao thấy hòn Trúc châu này?” Tiểu Tinh Linh mỉm cười nói.
“Ngưng Hồ đã có loại linh tính ngạo nghễ đó, chắc hẳn ả kết xuất Trúc châu là để khoe khoang với người đời một chút về năng lương tinh thuần của ả đó. Ta suy đoán Trúc châu này chính là loại năng lượng thể thuộc tính cực đoan.” Hỗn Độn thần thạch đáp.
“Thuộc tính cực đoan?” Mộc Phong khẽ nhíu mày.
“Phần Thiên thần hỏa là ngọn lửa nóng và sáng nhất, nó là một loại lửa có thuộc tính cực đoan. Bất quá, Ngưng Hồ này kết xuất ra Trúc châu, rốt cuộc ả muốn phô bày ra loại thuộc tính gì thì ta cũng không biết được.”
“Thạch đầu, ngươi là ông tổ vận dụng năng lượng, về phương diện năng lượng, lẽ nào còn có việc mà ngươi không biết sao?” Tiểu Tinh Linh đối với trả lời của Hỗn Độn thần thạch vô cùng không thỏa mãn.
“Sự vật đều là phát triển biến hóa mà ra, lúc thiên địa ở thời kỳ hồng hoang, nào có sinh vật nào? Sau cùng không phải những cái này đều biến đổi ra sao?” Hỗn Độn thần thạch dửng dưng nói.
“Trúc châu này đã có khả năng là loại thuộc tính cực đoan, ta cho dù lấy được dường như cũng chẳng biết để ở nơi nào, hơn nữa còn không biết cầm có tác dụng gì. Không bằng để nó chỗ này, sau này có duyên hãy đến lấy đi.” Mộc Phong thầm nghĩ: “Hàn Yên và Vô Ngôn vẫn còn cần ả tiếp tục cải tạo, làm sao có thể lấy của ả thứ gì?”
“Chủ nhân, người lo lắng Ngưng Hồ bất lợi đối với Hàn Yên và Vô Ngôn tỷ tỷ, đúng không? Kỳ thực, người khỏi cần lo lắng, Ngưng Hồ hiện giờ chỉ có linh tính, không có ý nghĩ. Hơn nữa, ả đã có linh tính khoe khoang, khả năng còn hy vọng có người lấy đi Trúc châu do ả kết xuất đi khoe khoang một phen, cho ả chút sỹ diện đi! Lại nói, người không phải có Vô Cực Lưỡng Nghi bình sao? Sao không kêu nó đến thử? “Tiểu Tinh Linh nhìn ra ý nghĩ của Mộc Phong, nhanh chóng nêu ra một ý kiến khác.
“Vô Cực Lưỡng Nghi bình mặc dù ở trong cơ thể ta, nhưng không nhất định nghe ta nói. Bất quá, ta có thể thử một phen, biết đâu nó nổi cao hứng chịu ra giúp ta!” Mộc Phong nói xong liền xuất ra một tia thần thức đi vào đốc mạch, tìm đến Vô Cực Lưỡng Nghi bình, kiên trì câu thông một hồi với nó.
Sau một giờ, cũng không thấy Vô Cực Lưỡng Nghi bình có chút phản ứng gì, Mộc Phong cười khổ, chỉ đành quay người rời đi. Đúng lúc đó, ánh sáng thổ hoàng sắc (màu vàng đất) lóe lên, một chiếc bình sứ vàng ngọc tinh xảo từ trong cơ thể Mộc Phong chui ra, xoay chuyển phi đến phía trên Ngưng Hồ. Miệng bình bốc thẳng lên một đạo thổ hoàng sắc vụ khí, chớp mắt bay thẳng đến Trúc châu ở trung tâm Ngưng hồ, cuốn lấy nó cho vào trong bình, sau đó Vô Cực Lưỡng Nghi bình lại nhanh chóng ẩn vào trong cơ thể Mộc Phong.
Ngưng Hồ chớp mắt nổi sóng kịch liệt như thủy triều dâng, không biết là hưng phấn hay phẫn nộ.
Mộc Phong nhìn nhị nữ vẫn đang ngủ an lành trong hồ, thầm nghĩ: “Các nàng cứ ngủ ngon, ta lần tới sẽ đem nương tử và Lan Nhi trở lại.” Mộc Phong cười nhẹ, thân hình dần trở nên mờ ảo, chớp mắt đã biến mất ngoài động.
Ra khỏi địa động, bay ra khỏi Bành Kỳ tinh cầu, Mộc Phong xuất hiện ở trong quái dị không gian, dùng thần niệm thu Bành Kỳ tinh cầu vào trong Càn Khôn Như Ý trạc. Đã đến lúc phải đi, Mộc Phong niêm động thần quyết trên tay, tử kim sắc quang mang trên tay phát ra, giống như con tằm nhả tơ, cuốn lấy hắn, thần niệm vừa động, hắn đã đứng ở trong phủ của Y Liên. Lên đến cảnh giới tầng thứ 8 quả thực có khác, Mộc Phong chỉ mới nâng công lực và cảnh giới lên một tầng mà đã vận dụng một cách tùy tâm sở dục Không Gian Khiêu Dược quyết, xem ra sau này hành tẩu trong giới, không cần phải dùng biện pháp phi hành nữa. Mộc Phong vung tay xuất thần quyết để ẩn tàng thân hình, trong khoảng khắc ngộ ra cảnh giới thứ 8, lại kinh ngạc phát hiện, thần thức và thần niệm cũng là một loại hình thức năng lượng. Mộc Phong trong lòng mỉm cười, chung quy lại sau này có rất nhiều việc có thể không cần phải làm rồi. “Hồng Mông thiên kinh” đúng là công pháp thần kỳ, bản thân chỉ đạt đến tầng thứ 8 mà đột nhiên đã có rất nhiều năng lực quái dị mà ngay cả các vị thần phổ thông cũng có thể không có, còn có thể tùy tâm sở dục dùng thần thức và thần niệm làm được rất nhiều việc, đích thực là việc rất đáng vui mừng.
Mộc Phong tạm thời lưu lại trong phủ Y Liên là có thâm ý, nói cho cùng thì phân thân đó đại biểu cho bản thân, nếu như một người cả bản thân cũng không quý trọng, không để ý, thì người khác làm sao có thể quý trọng và để ý đến anh ta? Cho nên Mộc Phong đến để thu hồi phân thân đó.
Mộc Phong xuất ra thần thức, dò tìm một lượt trong phủ đệ của Y Liên, ngoại trừ phát hiện phân thân của mình đang ở cùng một chỗ với chị em Bách Hợp, còn nhìn thấy một nữ nhân đã từng để lại ấn tượng sâu sắc cho mình, chính là Hạnh Nhi.
Điều khiến Mộc Phong không hiểu là Hạnh Nhi đang bị giam cầm, bị nhốt trong một thạch ốc tối tăm. Việc Hạnh Nhi bị nhốt giam đối với Mộc Phong không có quan hệ, việc của Yêu Giới, hắn cũng không có lý do để hỏi, thế nhưng đang lúc muốn thu hồi thần thức, hắn bỗng nhìn thấy một nhân ảnh quen thuộc. Người này tóc dài tới vai, ngũ quan đẹp đẽ, ẩn ẩn phát ra vài phần yêu khí, hoa mắt còn cho đó là một nữ nhân xinh đẹp. Nhưng hắn là nam nhân, còn là người mà Mộc Phong không lạ, hắn chính là kẻ năm đó chạy trốn theo Khôn Liên yêu vương đến Yêu Giới này, Uông Lan Phương!
Đoạn tình cừu ân oán đó đối với Mộc Phong mà nói, ký ức hãy còn như mới, nhưng cũng chỉ là mây khói lướt qua mà thôi. Uông Lan Phương dĩ nhiên háo sắc, nhưng không thể vì thể mà gán cho hắn là người xấu.
Trong thạch ốc, Uông Lan Phương mắt lóe lên một tia nhìn dâm đãng, hắn đi đến trước một bộ, cách Hạnh Nhi gần một xích nói: “Hạnh Nhi, ta hỏi lại lần nữa, ngươi đem năng lượng thạch giấu đi đâu?”
Hạnh Nhi theo bản năng muốn lùi lại một bước, thân hình yểu điệu lay đông, tay Uông Lan Phương đã đặt lên bờ vai gầy khẽ run lên của nàng. Hạnh Nhi tựa hồ không cách gì phản kháng, chắc đang bị cấm chế chế trụ lại, đầu cúi thấp, hướng về một bên, giọng có chút run rẩy: “Ta không lấy trộm năng lượng, các người xử oan ta!”
Bàn tay trắng toát, không chút huyết sắc của Uông Lan Phương chầm chậm trượt từ trên vai Hạnh Nhi lên trên cái gáy nhỏ nhắn.
“Bỏ bàn tay dơ bẩn của ngươi ra!” Hạnh Nhi mặt đã đỏ hồng.
“Ả không phải người trong Yêu Giới! Yêu nhân vốn là thực vật thành tinh, làm sao có thể có máu đào chảy lên trên mặt?” Mộc Phong vốn không muốn tiếp tục nhìn, nhưng lòng hiếu kỳ lại khiến hắn không di chuyển thần thức.
“Hạnh Nhi, chúng ta vốn là đồng môn, năm đó cùng nhau đến Yêu Giới này, đó là do trời định, nàng xem sư huynh ta đã đột phá đến cảnh giới Yêu tôn, không bằng nàng theo ta tu hành, vì chúng ta có tư chất đặc thù ở giới này nên nàng hoàn toàn có thể tu lên cảnh giới Yêu tôn. Đến lúc đó, chúng ta sẽ có thể thống nhất Yêu giới, có lẽ còn có thể sát nhập Tiên giới, lúc đó thì ung dung tự tại biết bao! Há không bằng nương nhờ dưới trướng người khác sao?” Uông Lan Phương nét mặt cười bỗng nhiên phát sinh dâm ý.
“Đồng môn? Hạnh Nhi lẽ nào đến từ Hỗn Nguyên môn ở Thiên Nam quốc?” Mộc Phong kinh ngạc nghĩ.
“Yêu nhân! Ngươi phản bội sư môn, nhân thần công phẫn, khi đó ngươi chạy đến Yêu Giới, lại bắt cóc ta đi, nếu như không vậy, ta làm sao có thể chịu đựng khóc thầm, đến Yêu Giới này sống tạm bợ qua ngày đoạn tháng chứ?”
“Hạnh Nhi, nàng quá cố chấp rồi, cứ cho nàng suốt ngày ở cũng mấy lão gia hỏa ở Hỗn Nguyên môn thì có thể dễ dàng phi thăng lên Tiên Giới sao? Hơn nữa Tiên Giới và Yêu Giới vốn là hai giới cùng cấp, trường sinh bất lão giống nhau, tu tiên và tu yêu có gì khác biệt? Nàng tu hành ở Yêu Giới này, tránh được thiên kiếp, không lâu trước đây đã tu xuất ra tiên tâm, đạt đến thực lực tiên nhân. Nàng nên cảm ơn ta, nếu không phải ta từng nhiều lần trước mặt Khôn Liên Yêu vương nói tốt cho nàng, liên tục cho nàng lam sắc năng lượng thạch tu luyện, nàng có thể có chút thành tựu như hôm nay không?”
Mộc Phong dùng thần thức nhẹ nhàng đi vào cơ thể Hạnh Nhi, thấy một quả tiên tâm màu trắng bạc đang chậm chạp đập, hóa ra tiên tâm đang bị quản chế. Bất quá, ả quả thực là cơ thể tiên nhân, chỉ là năng lượng trong cơ thể quái dị, không phải là tiên linh chi lực! Xem ra Uông Lan Phương ở Yêu Giới này cũng thu hoạch không nhỏ, có lẽ thực sự đạt đến cảnh giới Yêu tôn. Yêu tôn thì sẽ có thực lực thế nào? Mình cũng không biết, may mà không tùy tiện đi thăm dò công lực kẻ này, bằng không há không phải có thể bị hắn phát hiện sao. Phàm nhân tu hành ở Yêu Giới lại có thể tu thành tiên nhân? Mộc Phong vô cùng không hiểu, khi đó mình chưa từng vận công, lại không biết Yêu Giới còn có tiên nhân thế này! Hạnh Nhi đến từ Hỗn Nguyên môn, chắc là môn hạ của Nguyệt Tâm sư bá. Mộc Phong lục tìm trong bể sâu ký ức, đột nhiên tỉnh ngộ, Hạnh Nhi này cùng mình đã từng có một đoạn duyên! Năm đó khi Kỳ Lân thần thú cõng mình từ Lão Quân hồ phi lên núi, lạc vào Tú Linh phong, gặp một tiểu cô nương tuổi chừng mười bốn, mười lăm, lẽ nào là Hạnh Nhi? Mộc Phong dùng thần niệm đem hai hình ảnh cho vào trong não cẩn thận so sánh, quả là nàng! Thì ra qua nhiều năm, nàng đã lớn rồi!
Hạnh Nhi trầm giọng nói: “Dù cho gặp phải thiên kiếp, tu không thành tiên, cũng chỉ có thể nói thời vận của ta không tốt, tu hành không đủ, chung quy lại chết đi còn tốt hơn gấp vạn lần sống mà bị ngươi chèn ép nơi này!”
“Ngươi đã muốn chết, vậy ta thành toàn cho ngươi! Nhưng trước lúc chết, ta sẽ để ngươi thử cảm thụ mùi vị làm đàn bà, có lẽ lúc đó ngươi còn bỏ đi ý muốn chết nữa, hắc hắc!” Uông Lan Phương không kìm được nụ cười dâm đãng, tay men theo cần cổ trắng ngần của Hạnh Nhi trượt xuống bên dưới.
“Ta làm quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi đâu!” Hạnh Nhi vừa hổ thẹn vừa phẫn nộ, khó có thể chịu nổi.
“Màn kịch đến đây nên kết thúc đi!” Mộc Phong giống như quỷ mị xuất hiện trong thạch ốc, cách Uông Lan Phương mặt đang đầy vẻ kinh hãi gần một trượng, lạnh lùng nhìn hắn bình tĩnh nói.
Hạnh Nhi căn bản không có bất kỳ phản ứng gì, bản thân không ngờ bị hắn ôm trong lòng, không nhịn được kinh ngạc nói: “Sao lại là ngươi?”
“Mộc Phong! Ngươi là người hay là quỷ!” Uông Lan Phương chớp mắt lại khôi phục sự lãnh khốc, âm lãnh nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.