Chương 25: Nguyên Thủy Sâm Lâm
Luyến Thượng Nam Sơn
08/04/2013
Không khí hải đảo luôn kèm theo chút vị mặn.
Nhật Nguyệt Hồ tảng sáng sương mù bay lất phất, bên trong rừng rậm nguyên thủy truyền đến tiếng chim hót thật vui tai. Mộc Phong một tay dắt Yên Nhiên, một tay nắm Hàn Yên, ba người xuôi theo đường mòn nhỏ ngoằn ngoèo giữa rừng phóng đi, trước mắt cây cối cổ thụ mọc lên san sát, có rất nhiều cây gỗ tốt. Giữa biển rừng, những rễ cây hình dạng kì quái, dây leo rối rắm quấn quanh nhau tạo thành bức màn phản quang thiên nhiên hình dạng như lưới nhện, những thực vật ký sinh giống như cây dương xỉ sinh sôi nẩy nở một cách tài tình trên cây lớn đã chết, hệt như một vườn hoa trên không. Tầng rừng thấp nhất, sinh trưởng hàng vạn cây nấm và đủ các loại thực vật như Hồng Bạch Đằng, Quá Giang Long, Hoàng Liên Đằng, Sơn Khương, Kê Huyết Đằng, Thất Diệp Nhất Chi Hoa…
Mộc Phong bảo hai nàng không được rời khỏi bên cạnh mình, trong rừng rậm nhiệt đới nguyên thủy này ong vò vẽ rất lớn, còn có không ít độc xà mãnh thú. Mặc dù độc vật thông thường không thể uy hiếp được hai nàng, nhưng khó nói trong đó không có những loại hung dữ kỳ dị khác.
Mộng Phong dẫn Yên Nhiên và Hàn Yên cẩn thận đi xuyên qua rừng, thỉnh thoảng có trường tí viên, kim tiền báo, thủy lộc, mãng xà, phi ly… từ bên cạnh xông ra, đôi khi làm hai nàng kinh hãi thất thanh hét lên. Mộc Phong cười với hai nàng nói:
- Hai vị nữ hiệp có bản lĩnh lên trời xuống đất mà vẫn còn sợ những sinh vật bình thường này sao?
Hàn Yên giận dỗi nói:
- Nếu không phải là Phong ca ca nói ông trời có đức hiếu sanh, muội sớm đã dùng kiếm giết sạch mấy cái thứ này rồi, đâu cần phải bị hoảng sợ chứ?
Mộc Phong nói:
- Chỗ này vốn là nơi thiên đường nghỉ chân của bọn chúng, nha đầu, đừng quên là chúng ta hiện đang quấy nhiễu bọn chúng.
Hàn Yên bĩu môi, không phục nói:
- Những sinh vật này bất quá là đến trước một bước, sao có thể thành địa bàn của bọn chúng được chứ?
Mộc Phong liền cười khanh khách nói:
- Vậy để Hàn Yên đến chiếm lĩnh vùng lãnh thổ này, chúng ta cũng đi theo làm sơn đại vương.
Yên Nhiên ở bên nhìn hai người tranh cãi, mỉm cười không nói.
Hàn Yên tức tối nói:
- Được, vậy để muội mở đường, Phong ca ca không được ngăn cản muội sát sinh, hừ!
Nói xong liền dẫn đầu tung người tiến về phía trước.
Một con độc xà toàn thân đen xì ở trên cây thè lưỡi màu đỏ. Hàn Yên “xoẹt” xuất ra trường kiếm, một đạo kiếm quang chém nó thành hai đoạn, có chút đắc ý quay đầu nhìn về Mộc Phong nói:
- Bổn cô nương không phải dễ trêu chọc.
Một trận âm thanh “vo ve” từ đằng sau Hàn Yên truyền đến, Yên Nhiên thất thanh kêu lên:
- Muội muội, coi chừng ong vò vẽ!
Hàn Yên liền quay đầu lại. Không phải vậy chứ? Một kiếm vừa rồi xuất ra, tổ ong vò vẽ vốn treo cao trên ngọn cây bị trúng kiếm khí của Hàn Yên, trong nháy mắt, một vùng mây đen phóng tới Hàn Yên.
Hàn Yên hoa dung thất sắc, tay chân không chậm trễ, khua kiếm múa lên tạo ra quang hoa đầy trời, nhất thời có chút lúng túng..
Trên mặt Yên Nhiên chợt lộ ra chút hoảng sợ, bất giác chen trước người Mộc Phong một chút, Mộc Phong mỉm cười ôm lưng eo thon mảnh của Yên Nhiên vào, khẽ nói:
- Đám ong vò vẽ này tuy nhiều nhưng nha đầu vẫn đủ khả năng đối phó, chúng ta cứ nhìn kỹ.
Ong vò vẽ nhiệt đới này kích thước lớn hơn, số lượng trong một tổ cũng nhiều hơn, từ bốn phương tám hướng bao phủ lấy Hàn Yên, nhất thời làm nàng luống cuống tay chân, bảo kiếm trong tay vận dụng liên tục trong khoảng thời gian một chén trà, mồ hôi thơm dịu toát đầm đìa, mới giết sạch sẽ cả tổ ong vò vẽ.
Hàn Yên gạt mồ hôi trên trán, quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Mộc Phong, trách mắng nói:
- Phong ca ca chỉ biết đau lòng cho Yên Nhiên tỷ tỷ, hại muội một mình suýt nữa bị ong vò vẽ đốt.
Nói xong, nhún người nhảy vào bên trong, Yên Nhiên vội vã đuổi theo, ôn nhu nói:
- Muội muội, tỷ tỷ cùng đi với muội, không lý đến ngốc tử không có tình cảm này nữa, được không?
Mộc Phong ngơ ngác, không biết làm thế nào đành lắc đầu, phi người lướt đến bên cạnh hai nàng mỉm cười nói:
- Bản lĩnh của nha đầu, ta lẽ nào không hiểu rõ, nếu như vì mấy con ong vò vẽ nhỏ bé này mà đến giúp, để người ta biết há không phải là mất đi uy phong của Hàn đại nữ hiệp hay sao?
Hàn Yên mở to đôi mắt xinh đẹp bĩu môi nói:
- Chỉ mấy con ong vò vẽ sao?
Nói xong nhìn chằm chằm vào một lớp ong vò vẽ trải trên mặt đất, thò tay kéo Yên Nhiên chạy như bay vào trong rừng.
Chỉ thấy kiếm quang phía trước nhiều lần lóe lên, Mộc Phong thầm nói:
- Không biết lại có con vật xui xẻo nào đi đầu thai dưới kiếm Hàn Yên rồi?
Mộc Phong không gấp cũng không chậm theo sau hai nàng, có Hàn Yên ở phía trước mở đường, nên cũng không có việc gì để làm. Gần đến chập tối, trong rừng dần dần có chút u ám. Trước mắt có khoảng đất trống cỏ khô che phủ, chỉ rộng đến năm trượng, Mộc Phong nói:
- Chúng ta đã đi một ngày, cũng chưa phát hiện được gì, không bằng ở đây nghỉ ngơi một đêm rồi đi tiếp.
Yên Nhiên và Hàn Yên gật đầu. Mộc Phong gọi ra Tiêu Diêu Châu, trong chớp mắt hóa thành một cây búa lớn, theo thân ảnh Mộc Phong chớp động, mười cây rừng cao lớn bị chặt bảy xẻ tám xếp đống trên khoảng đất trống. Mộc Phong giơ cự phủ lên, bổ ra từng khối gỗ dài một trượng, vận công đánh khối gỗ xuống đất ba thước, dùng một khắc thời gian dựng lên một tòa nhà gỗ.
Yên Nhiên lén hỏi Hàn Yên:
- Công tử hình như rất sở trường với việc dựng nhà, nhà gỗ bên hồ có phải cũng là làm ra như vậy?
Hàn Yên nói:
- Không phải đâu! Phong ca ca là sâu lười, nhà gỗ đó là binh sĩ thủ hạ của huynh ấy đóng, còn muội lần đầu tiên nhìn thấy huynh ấy ra sức xây phòng tạo ốc như vậy, có thể là muốn rước cô dâu về chăng?
Nói xong, dùng ánh mắt tinh quái nhìn sang Yên Nhiên.
Mặt Yên Nhiên hơi ửng hồng, biết Hàn Yên trêu chọc mình, liền làm ra vẻ nghiêm túc nói:
- Ồ, nguyên lai công tử chờ không được muốn lấy muội muội về làm vợ? Chuyện lớn như vậy mà không nói cho tỷ tỷ một tiếng, xem ra tỷ bây giờ ngay cả một món quà mừng cũng không có.
Hàn Yên đỏ mặt, giơ cánh tay nhỏ nhắn đập xuống Yên Nhiên nói:
- Tỷ tỷ cũng chế nhạo muội, thật không có duyên cớ.
Mộc Phong vỗ vỗ tay bước tới nhìn thấy Hàn Yên đỏ mặt nghịch ngợm đuôi tóc, dò hỏi:
- Các nàng đang nói gì vậy? Dáng điệu nha đầu giống cô dâu nhỏ muốn lên kiệu hoa lớn vậy, ha ha.
Hàn Yên nhất thời vô cùng hổ thẹn, hung dữ trừng mắt nhìn Mộc Phong. Yên Nhiên cười đến cong cả lưng, giọng điệu hơi hổn hển nói:
- Muội muội, công tử đúng là vì muội mà dựng động phòng.
Hàn Yên giẫm mạnh chân nói không ra lời.
Mộc Phong nhìn Yên Nhiên cười hì nói:
- Nhà gỗ sơ sài này mà có thể làm chỗ động phòng sao? Còn không bằng lúc trước chúng ta ở động… phòng rộng rãi đó.
Mộc Phong đọc chữ ‘động’ cố ý kéo dài âm điệu.Trên mặt Yên Nhiên lập tức hiện lên sắc đỏ ửng, thẹn thùng nhìn chằm chằm vào Mộc Phong.
Mộc Phong cười ha ha nói:
- Bên ngoài gió lớn, độc xà cũng nhiều, chúng ta hãy mau vào động phòng này thôi.
Nói xong, phóng người lên, bố trí một trận pháp phòng ngự nhỏ ở xung quanh ngôi nhà gỗ rồi thò tay kéo hai nàng vào bên trong.
Mộc Phong từ trong ngọc trạc lấy ra một cây nến đặt lên. Yên Nhiên và Hàn Yên trong lòng có chút ấm áp, nguyên lai khi Mộc Phong làm căn nhà gỗ này ở bên trong còn đặc biệt sắp xếp ba cọc gỗ, một cái bàn gỗ, trên cọc gỗ còn trải ba tấm đệm dày.
Mộc Phong lại từ trong ngọc trạc lấy ra một hũ rượu, vài khay trái cây, trong chốc lát thật sự có cảm giác nồng ấm của gia đình. Ba người ngồi xuống xong, Mộc Phong nhìn lướt qua nội đan trong cơ thể Yên Nhiên, gần như đã thành tử sắc, đoán chừng tu luyện thêm một khoảng thời gian nữa mới có thể kết xuất nguyên anh. Liền hỏi:
- Yên Nhiên, nàng luyện Thanh Vi Lan Tâm Quyết này đã hơn ba năm, nếu không có linh dược phụ trợ, kết xuất nguyên anh sợ rằng còn phải chậm trễ một thời gian. Ta vẫn còn một cành Thất Sắc Mạt Lị Hoa, nàng và Hàn Yên mỗi người ăn một nửa, chắc có thể gia tăng công lực.
Mộc Phong lấy Thất Sắc Mạt Lị Hoa ra cẩn thận chia thành hai nửa, đưa cho Yên Nhiên và Hàn Yên. Hai nàng y lời tiếp lấy nửa cành Thất Sắc Mạt Lị Hoa, nhẹ nhàng đưa vào miệng. Mộc Phong lại nói:
- Khí hành nhâm đốc, ý thủ đan điền, hóa hư hoàn thần.
Hai nàng liền nhắm mắt hành công, tâm linh trong sáng, dần dần tiến vào trạng thái vô ngã. Mộc Phong thấy hai nàng đã đắm chìm trong công pháp, khua tay nắm lấy hũ rượu trên bàn, lách mình ra khỏi nhà.
Ánh trăng như thủy ngân trút xuống giữa rừng, Mộc Phong mở to thiên nhãn liếc nhìn tỉ mỉ xung quanh một lượt. Hướng đông nam thấp thoáng có một vòng lam quang đang di động. Mộc Phong muốn đến xem rốt cuộc là gì, lại lo lắng hung cầm mãnh thú trong rừng quấy nhiễu hai nàng hành công. Thiên nhãn nhìn chăm chú thấy vòng lam quang đó lại chậm chạp di chuyển về phía nam. Mộc Phong phi thân đến bên ngoài căn nhà gỗ đặt thêm một huyễn trận nhỏ rồi lập tức đi tìm ánh lam quang ở phía xa.
Mộc Phong nhanh như con thoi xuyên giữa rừng, thân ảnh như điện, đằng sau mang theo một vệt bạch quang. Vòng lam quang kia càng phát sáng rực, Mộc Phong biết cũng không còn xa, tăng tốc phi đến.
Nơi phía trước mười trượng có một con rết đen như mặc ngọc, chân dài đến cả thước, đang chậm chạp bò. Mộc Phong vốn tưởng rằng lam quang trước kia nhất định là do con rết này phát ra, nhìn kỹ mới phát hiện, lam quang đến từ trong đất ở phía dưới thân con rết. Lòng hiếu kỳ của Mộc Phong lại càng tăng, tung người hạ xuống chỗ cách con rết một trượng.
Mặc Ngọc Ngô Công dường như cũng phát hiện Mộc Phong đã đến, quay đầu một chút rồi lập tức lại đuổi theo lam quang từ dưới đất.
Mặc Ngọc Ngô Công này so với con rết bình thường không biết lớn hơn gấp bao nhiêu lần, đoán chừng tuổi có đến ngàn vạn năm. Nó cẩn thận đuổi theo lam quang đó để làm gì? Mộc Phong trong lòng nghi hoặc khó hiểu.
Mộc Phong vận thiên nhãn nhìn lam quang ở dưới đất, bên trong lam quang có một vật nhúc nhích, nhìn không rõ là cái gì, vật đó hình như muốn phá đất chui ra, nhưng lại giống như sợ hãi Mặc Ngọc Ngô Công ở bên ngoài. Mộc Phong dùng thiên nhãn chăm chú nhìn kĩ Mặc Ngọc Ngô Công một lần nữa, con vật này trên đỉnh đầu nhô ra một mũi nhọn, trong bụng thấp thoáng có vòng ánh sáng.
Mộc Phong hơi có chút kinh ngạc, con rết này nội thể tất phải có nội đan. Nhưng phàm những sinh vật trong thân thể kết được nội đan, chắc chắn là sinh trưởng ở niên đại rất lâu, hoặc là cơ duyên xảo hợp ăn được linh chi linh thảo, đã có thể hấp thụ thiên địa linh khí để chuyển hóa thành vật có tu vi. Mà nó còn xem trọng lam quang bên dưới như vậy, có lẽ lam quang đó cũng không phải phàm vật.
Lam quang này rốt cuộc là gì? Vì sao con rết này dường như không chịu bỏ?
__________________
Nhật Nguyệt Hồ tảng sáng sương mù bay lất phất, bên trong rừng rậm nguyên thủy truyền đến tiếng chim hót thật vui tai. Mộc Phong một tay dắt Yên Nhiên, một tay nắm Hàn Yên, ba người xuôi theo đường mòn nhỏ ngoằn ngoèo giữa rừng phóng đi, trước mắt cây cối cổ thụ mọc lên san sát, có rất nhiều cây gỗ tốt. Giữa biển rừng, những rễ cây hình dạng kì quái, dây leo rối rắm quấn quanh nhau tạo thành bức màn phản quang thiên nhiên hình dạng như lưới nhện, những thực vật ký sinh giống như cây dương xỉ sinh sôi nẩy nở một cách tài tình trên cây lớn đã chết, hệt như một vườn hoa trên không. Tầng rừng thấp nhất, sinh trưởng hàng vạn cây nấm và đủ các loại thực vật như Hồng Bạch Đằng, Quá Giang Long, Hoàng Liên Đằng, Sơn Khương, Kê Huyết Đằng, Thất Diệp Nhất Chi Hoa…
Mộc Phong bảo hai nàng không được rời khỏi bên cạnh mình, trong rừng rậm nhiệt đới nguyên thủy này ong vò vẽ rất lớn, còn có không ít độc xà mãnh thú. Mặc dù độc vật thông thường không thể uy hiếp được hai nàng, nhưng khó nói trong đó không có những loại hung dữ kỳ dị khác.
Mộng Phong dẫn Yên Nhiên và Hàn Yên cẩn thận đi xuyên qua rừng, thỉnh thoảng có trường tí viên, kim tiền báo, thủy lộc, mãng xà, phi ly… từ bên cạnh xông ra, đôi khi làm hai nàng kinh hãi thất thanh hét lên. Mộc Phong cười với hai nàng nói:
- Hai vị nữ hiệp có bản lĩnh lên trời xuống đất mà vẫn còn sợ những sinh vật bình thường này sao?
Hàn Yên giận dỗi nói:
- Nếu không phải là Phong ca ca nói ông trời có đức hiếu sanh, muội sớm đã dùng kiếm giết sạch mấy cái thứ này rồi, đâu cần phải bị hoảng sợ chứ?
Mộc Phong nói:
- Chỗ này vốn là nơi thiên đường nghỉ chân của bọn chúng, nha đầu, đừng quên là chúng ta hiện đang quấy nhiễu bọn chúng.
Hàn Yên bĩu môi, không phục nói:
- Những sinh vật này bất quá là đến trước một bước, sao có thể thành địa bàn của bọn chúng được chứ?
Mộc Phong liền cười khanh khách nói:
- Vậy để Hàn Yên đến chiếm lĩnh vùng lãnh thổ này, chúng ta cũng đi theo làm sơn đại vương.
Yên Nhiên ở bên nhìn hai người tranh cãi, mỉm cười không nói.
Hàn Yên tức tối nói:
- Được, vậy để muội mở đường, Phong ca ca không được ngăn cản muội sát sinh, hừ!
Nói xong liền dẫn đầu tung người tiến về phía trước.
Một con độc xà toàn thân đen xì ở trên cây thè lưỡi màu đỏ. Hàn Yên “xoẹt” xuất ra trường kiếm, một đạo kiếm quang chém nó thành hai đoạn, có chút đắc ý quay đầu nhìn về Mộc Phong nói:
- Bổn cô nương không phải dễ trêu chọc.
Một trận âm thanh “vo ve” từ đằng sau Hàn Yên truyền đến, Yên Nhiên thất thanh kêu lên:
- Muội muội, coi chừng ong vò vẽ!
Hàn Yên liền quay đầu lại. Không phải vậy chứ? Một kiếm vừa rồi xuất ra, tổ ong vò vẽ vốn treo cao trên ngọn cây bị trúng kiếm khí của Hàn Yên, trong nháy mắt, một vùng mây đen phóng tới Hàn Yên.
Hàn Yên hoa dung thất sắc, tay chân không chậm trễ, khua kiếm múa lên tạo ra quang hoa đầy trời, nhất thời có chút lúng túng..
Trên mặt Yên Nhiên chợt lộ ra chút hoảng sợ, bất giác chen trước người Mộc Phong một chút, Mộc Phong mỉm cười ôm lưng eo thon mảnh của Yên Nhiên vào, khẽ nói:
- Đám ong vò vẽ này tuy nhiều nhưng nha đầu vẫn đủ khả năng đối phó, chúng ta cứ nhìn kỹ.
Ong vò vẽ nhiệt đới này kích thước lớn hơn, số lượng trong một tổ cũng nhiều hơn, từ bốn phương tám hướng bao phủ lấy Hàn Yên, nhất thời làm nàng luống cuống tay chân, bảo kiếm trong tay vận dụng liên tục trong khoảng thời gian một chén trà, mồ hôi thơm dịu toát đầm đìa, mới giết sạch sẽ cả tổ ong vò vẽ.
Hàn Yên gạt mồ hôi trên trán, quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Mộc Phong, trách mắng nói:
- Phong ca ca chỉ biết đau lòng cho Yên Nhiên tỷ tỷ, hại muội một mình suýt nữa bị ong vò vẽ đốt.
Nói xong, nhún người nhảy vào bên trong, Yên Nhiên vội vã đuổi theo, ôn nhu nói:
- Muội muội, tỷ tỷ cùng đi với muội, không lý đến ngốc tử không có tình cảm này nữa, được không?
Mộc Phong ngơ ngác, không biết làm thế nào đành lắc đầu, phi người lướt đến bên cạnh hai nàng mỉm cười nói:
- Bản lĩnh của nha đầu, ta lẽ nào không hiểu rõ, nếu như vì mấy con ong vò vẽ nhỏ bé này mà đến giúp, để người ta biết há không phải là mất đi uy phong của Hàn đại nữ hiệp hay sao?
Hàn Yên mở to đôi mắt xinh đẹp bĩu môi nói:
- Chỉ mấy con ong vò vẽ sao?
Nói xong nhìn chằm chằm vào một lớp ong vò vẽ trải trên mặt đất, thò tay kéo Yên Nhiên chạy như bay vào trong rừng.
Chỉ thấy kiếm quang phía trước nhiều lần lóe lên, Mộc Phong thầm nói:
- Không biết lại có con vật xui xẻo nào đi đầu thai dưới kiếm Hàn Yên rồi?
Mộc Phong không gấp cũng không chậm theo sau hai nàng, có Hàn Yên ở phía trước mở đường, nên cũng không có việc gì để làm. Gần đến chập tối, trong rừng dần dần có chút u ám. Trước mắt có khoảng đất trống cỏ khô che phủ, chỉ rộng đến năm trượng, Mộc Phong nói:
- Chúng ta đã đi một ngày, cũng chưa phát hiện được gì, không bằng ở đây nghỉ ngơi một đêm rồi đi tiếp.
Yên Nhiên và Hàn Yên gật đầu. Mộc Phong gọi ra Tiêu Diêu Châu, trong chớp mắt hóa thành một cây búa lớn, theo thân ảnh Mộc Phong chớp động, mười cây rừng cao lớn bị chặt bảy xẻ tám xếp đống trên khoảng đất trống. Mộc Phong giơ cự phủ lên, bổ ra từng khối gỗ dài một trượng, vận công đánh khối gỗ xuống đất ba thước, dùng một khắc thời gian dựng lên một tòa nhà gỗ.
Yên Nhiên lén hỏi Hàn Yên:
- Công tử hình như rất sở trường với việc dựng nhà, nhà gỗ bên hồ có phải cũng là làm ra như vậy?
Hàn Yên nói:
- Không phải đâu! Phong ca ca là sâu lười, nhà gỗ đó là binh sĩ thủ hạ của huynh ấy đóng, còn muội lần đầu tiên nhìn thấy huynh ấy ra sức xây phòng tạo ốc như vậy, có thể là muốn rước cô dâu về chăng?
Nói xong, dùng ánh mắt tinh quái nhìn sang Yên Nhiên.
Mặt Yên Nhiên hơi ửng hồng, biết Hàn Yên trêu chọc mình, liền làm ra vẻ nghiêm túc nói:
- Ồ, nguyên lai công tử chờ không được muốn lấy muội muội về làm vợ? Chuyện lớn như vậy mà không nói cho tỷ tỷ một tiếng, xem ra tỷ bây giờ ngay cả một món quà mừng cũng không có.
Hàn Yên đỏ mặt, giơ cánh tay nhỏ nhắn đập xuống Yên Nhiên nói:
- Tỷ tỷ cũng chế nhạo muội, thật không có duyên cớ.
Mộc Phong vỗ vỗ tay bước tới nhìn thấy Hàn Yên đỏ mặt nghịch ngợm đuôi tóc, dò hỏi:
- Các nàng đang nói gì vậy? Dáng điệu nha đầu giống cô dâu nhỏ muốn lên kiệu hoa lớn vậy, ha ha.
Hàn Yên nhất thời vô cùng hổ thẹn, hung dữ trừng mắt nhìn Mộc Phong. Yên Nhiên cười đến cong cả lưng, giọng điệu hơi hổn hển nói:
- Muội muội, công tử đúng là vì muội mà dựng động phòng.
Hàn Yên giẫm mạnh chân nói không ra lời.
Mộc Phong nhìn Yên Nhiên cười hì nói:
- Nhà gỗ sơ sài này mà có thể làm chỗ động phòng sao? Còn không bằng lúc trước chúng ta ở động… phòng rộng rãi đó.
Mộc Phong đọc chữ ‘động’ cố ý kéo dài âm điệu.Trên mặt Yên Nhiên lập tức hiện lên sắc đỏ ửng, thẹn thùng nhìn chằm chằm vào Mộc Phong.
Mộc Phong cười ha ha nói:
- Bên ngoài gió lớn, độc xà cũng nhiều, chúng ta hãy mau vào động phòng này thôi.
Nói xong, phóng người lên, bố trí một trận pháp phòng ngự nhỏ ở xung quanh ngôi nhà gỗ rồi thò tay kéo hai nàng vào bên trong.
Mộc Phong từ trong ngọc trạc lấy ra một cây nến đặt lên. Yên Nhiên và Hàn Yên trong lòng có chút ấm áp, nguyên lai khi Mộc Phong làm căn nhà gỗ này ở bên trong còn đặc biệt sắp xếp ba cọc gỗ, một cái bàn gỗ, trên cọc gỗ còn trải ba tấm đệm dày.
Mộc Phong lại từ trong ngọc trạc lấy ra một hũ rượu, vài khay trái cây, trong chốc lát thật sự có cảm giác nồng ấm của gia đình. Ba người ngồi xuống xong, Mộc Phong nhìn lướt qua nội đan trong cơ thể Yên Nhiên, gần như đã thành tử sắc, đoán chừng tu luyện thêm một khoảng thời gian nữa mới có thể kết xuất nguyên anh. Liền hỏi:
- Yên Nhiên, nàng luyện Thanh Vi Lan Tâm Quyết này đã hơn ba năm, nếu không có linh dược phụ trợ, kết xuất nguyên anh sợ rằng còn phải chậm trễ một thời gian. Ta vẫn còn một cành Thất Sắc Mạt Lị Hoa, nàng và Hàn Yên mỗi người ăn một nửa, chắc có thể gia tăng công lực.
Mộc Phong lấy Thất Sắc Mạt Lị Hoa ra cẩn thận chia thành hai nửa, đưa cho Yên Nhiên và Hàn Yên. Hai nàng y lời tiếp lấy nửa cành Thất Sắc Mạt Lị Hoa, nhẹ nhàng đưa vào miệng. Mộc Phong lại nói:
- Khí hành nhâm đốc, ý thủ đan điền, hóa hư hoàn thần.
Hai nàng liền nhắm mắt hành công, tâm linh trong sáng, dần dần tiến vào trạng thái vô ngã. Mộc Phong thấy hai nàng đã đắm chìm trong công pháp, khua tay nắm lấy hũ rượu trên bàn, lách mình ra khỏi nhà.
Ánh trăng như thủy ngân trút xuống giữa rừng, Mộc Phong mở to thiên nhãn liếc nhìn tỉ mỉ xung quanh một lượt. Hướng đông nam thấp thoáng có một vòng lam quang đang di động. Mộc Phong muốn đến xem rốt cuộc là gì, lại lo lắng hung cầm mãnh thú trong rừng quấy nhiễu hai nàng hành công. Thiên nhãn nhìn chăm chú thấy vòng lam quang đó lại chậm chạp di chuyển về phía nam. Mộc Phong phi thân đến bên ngoài căn nhà gỗ đặt thêm một huyễn trận nhỏ rồi lập tức đi tìm ánh lam quang ở phía xa.
Mộc Phong nhanh như con thoi xuyên giữa rừng, thân ảnh như điện, đằng sau mang theo một vệt bạch quang. Vòng lam quang kia càng phát sáng rực, Mộc Phong biết cũng không còn xa, tăng tốc phi đến.
Nơi phía trước mười trượng có một con rết đen như mặc ngọc, chân dài đến cả thước, đang chậm chạp bò. Mộc Phong vốn tưởng rằng lam quang trước kia nhất định là do con rết này phát ra, nhìn kỹ mới phát hiện, lam quang đến từ trong đất ở phía dưới thân con rết. Lòng hiếu kỳ của Mộc Phong lại càng tăng, tung người hạ xuống chỗ cách con rết một trượng.
Mặc Ngọc Ngô Công dường như cũng phát hiện Mộc Phong đã đến, quay đầu một chút rồi lập tức lại đuổi theo lam quang từ dưới đất.
Mặc Ngọc Ngô Công này so với con rết bình thường không biết lớn hơn gấp bao nhiêu lần, đoán chừng tuổi có đến ngàn vạn năm. Nó cẩn thận đuổi theo lam quang đó để làm gì? Mộc Phong trong lòng nghi hoặc khó hiểu.
Mộc Phong vận thiên nhãn nhìn lam quang ở dưới đất, bên trong lam quang có một vật nhúc nhích, nhìn không rõ là cái gì, vật đó hình như muốn phá đất chui ra, nhưng lại giống như sợ hãi Mặc Ngọc Ngô Công ở bên ngoài. Mộc Phong dùng thiên nhãn chăm chú nhìn kĩ Mặc Ngọc Ngô Công một lần nữa, con vật này trên đỉnh đầu nhô ra một mũi nhọn, trong bụng thấp thoáng có vòng ánh sáng.
Mộc Phong hơi có chút kinh ngạc, con rết này nội thể tất phải có nội đan. Nhưng phàm những sinh vật trong thân thể kết được nội đan, chắc chắn là sinh trưởng ở niên đại rất lâu, hoặc là cơ duyên xảo hợp ăn được linh chi linh thảo, đã có thể hấp thụ thiên địa linh khí để chuyển hóa thành vật có tu vi. Mà nó còn xem trọng lam quang bên dưới như vậy, có lẽ lam quang đó cũng không phải phàm vật.
Lam quang này rốt cuộc là gì? Vì sao con rết này dường như không chịu bỏ?
__________________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.