Chương 128: Phá cấm cứu người
Luyến Thượng Nam Sơn
09/04/2013
Thiên hạ hưng vong thất phu hữu trách. Mộc Phong một lòng chỉ muốn giải thoát nương tử của mình, vốn không muốn cuốn vào trong vấn đề rắc rối này, nhưng bây giờ sợ rằng không tránh được. Sóng to gió lớn, hắn không cưỡi trên đầu ngọn sóng không được.
Mộc Phong mặt không chút biểu tình, trầm giọng nói: “Bích Túc, Lan Nhi hiện ở nơi nào?”
“Thiện Nhược Thần đã mang theo nàng đến Dị Giới.” Bích Túc nói.
“Tại sao Thiện Nhược Thần muốn mang nàng đến Dị Giới?”
“Nàng chính là hồ tiên, Thiện Nhược Thần tự nhiên là không thể mang nàng đến Thần Giới, nhưng nàng kinh mạch kinh mạch đứt đoạn, hôn mê bất tỉnh, như là phế nhân. Nếu là tiên nhân bình thường kinh mạch đứt đoạn, lưu lại Tiên Giới, ta cũng có thể nghĩ đến biện pháp kết nối kinh mạch bị đứt đoạn cho nàng. Nhưng, nàng bản thể không phải là nhân loại, kinh mạch so với thường nhân cơ bản rất khác nhau, mà hôm đó sau khi một thân hàn ngọc… của tiên nhân bạo thể, nàng lại ở trong vùng cực hàn chi độc, Thiện Nhược Thần liền nói mang nàng đến Dị Giới cứu chữa. Ta chưa đến Dị Giới, nên không biết làm thế nào cứu chữa cho nàng.” Bích Túc không cẩn thận lại nhắc tới chuyện bạo thể của Liễu Diệp, Mộc Phong nhất thời thần sắc biến đổi, sát khí cường đại đằng đằng dâng lên, cả tiên điện không ngừng vang lên tiếng gió, giống như bị bao phủ trong tiếng gió mưa thét gào.
Bích Túc thầm mắng chính mình họa từ miệng mà ra, vội vàng nói: “Hàn tiên đó mặc dù bạo thể, nhưng hồn phách của nàng chưa chắc đã thất lạc, chỉ là không biết hiện tại nàng đầu thai ở nơi đâu, nếu như ngươi muốn tìm nàng, có thể đến U Minh Giới điều tra một phen, hẳn là có thể tìm được nàng.”
Mộc Phong ánh mắt lạnh như băng chiếu lên khuôn mặt Bích Túc, Bích Túc nhịn không được rùng mình, thầm nghĩ: “Tiểu tử này trước sau như hai người trái ngược, ngày đó tại Tiên Giới lần đầu tiên nhìn thấy hắn, bộ dạng khúm núm, không có chút khí phách, không chỗ nào cho thấy là có vẻ khó chơi, mà nay đột nhiên trở nên khí thế oai hùng, trong mắt lộ ra thần quang khiến cho người ta cảm thấy cao thâm mạt trắc! Thật là cực kỳ kỳ quái!“
Khi Bích Túc hóa kim quang biến mất, Mộc Phong sớm đã chẳng biết đi đâu, chỉ còn lại chính mình đứng ở trong Ký Vân điện, cấm chế bao bọc toàn thân đã không thấy, tay chân có thể hoạt động lại như trước. Hắn trong mắt ánh lên một tia âm độc, mạng cố nhiên là nhặt lại được, nhưng lại mất đi cái tôn nghiêm, vì nữ nhân mà mất đi tôn nghiêm, đúng là lợi không thấy chỉ thấy hại!
Mộc Phong lắc mình ra khỏi Kí Vân Tiên điện, thần niệm vừa động, trên tay thần quyết khẽ động, lập tức xuyên qua động phủ Vô Ngôn. Từ trong thủ trạc lấy ra Thiên Y Thần Giáp đang bao bọc Yên Nhiên bên trong, nhưng chỉ thấy nàng làn da mềm mịn như phấn, nhưng mắt nhắm nghiền thanh thản, lặng yên không một tiếng động, như đang an nhiên trong giấc mộng bình thường, giống như hồ điệp màu hổ phách cực kì xinh đẹp. Cả Thiên Y Thần Giáp hệt như quả trứng trong suốt, nâng ở trong tay nhẹ như lông ngỗng, tựa hồ chỉ dùng một chút sức lực, là có thể xé mở ra. Nhưng Mộc Phong đã nghĩ mọi biện pháp, Thiên Y Thần Giáp vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu. Mộc Phong bình tĩnh nhìn Yên Nhiên ở trong lòng bàn tay, cái gì gọi là ở ngay trước mặt mà xa tận chân trời chứ? Tình yêu tàn nhẫn nhất trên thế giới, thực không có gì khổ bằng ngươi yêu nàng khắc cốt ghi tâm, nhưng nàng lại không chút nào hay biết.
Mộc Phong mang Yên Nhiên vào trong thủ trạc, dùng thần thức thiết kế cho nàng một không gian độc lập, bên ngoài bố trí thêm huyễn cảnh thật là nhiều hoa đẹp. Sau đó, hắn thu liễm tâm cảnh, phóng xuất Hạnh Nhi.
“Sư huynh, người vào trong tiên điện, là vì cướp lấy đồ điêu khắc kia sao?” Hạnh Nhi chỉ Thiên Y Thần Giáp đang bao bọc Yên Nhiên trông hệt như một tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ.
“Nàng là nương tử của ta, bế quan ở bên trong.” Mộc Phong bình tĩnh nói.
“Nàng ta cần một thời gian dài mới có thể xuất quan phải không?” Hạnh Nhi trong lòng dâng lên chút ghen tị.
“Nàng đang bế hạ tử quan, có lẽ chẳng bao giờ xuất quan được nữa.” Mộc Phong nhớ tới từng cùng Yên Nhiên trải qua cuộc sống tốt đẹp bên nhau, trong mắt toát ra thâm tình nồng nàn.
Nhìn trong mắt Hạnh Nhi, có một sự ghen ghét mãnh liệt, đột nhiên nghĩ đến nương tử của hắn có thể vĩnh viễn không ra được, thế này không bằng chết đi để được giải thoát? Mình có thể được ở bên cạnh hắn, chẳng phải là may mắn lắm sao. Vốn định an ủi hắn vài câu, nói nàng ấy sẽ lại xuất quan. Nhưng lời tới miệng thì không sao nói ra được, tất nhiên trong lòng Hạnh Nhi ích kỉ hy vọng rằng Yên Nhiên trongThiên Y Thần Giáp tốt nhất đừng xuất quan. Trong lòng dâng lên ý niệm như vậy làm cho Hạnh Nhi cảm thấy mình có chút hèn hạ. Bất quá, hầu hết con người ta đều có loại tâm lý này, khi cạnh tranh không lại người khác, vài ý nghĩ cực đoan trong lúc vô ý sẽ nảy ra.
Trong động một phen yên tĩnh.
Hạnh Nhi thầm muốn vẫn được đi theo sư huynh, hiện tại đó là cách duy nhất có thể đảm bảo an toàn cho nàng.
Mộc Phong trầm tư một lúc lâu, nói: “Hạnh Nhi, lúc này Tiên Giới hỗn loạn, nàng công lực còn thấp, trong cơ thể cơ hồ không có tiên linh chi lực, lại không thể sống ở Tiên Giới, chi bằng tạm thời ở lại trong động này, ta từng bố trí bí quyết hội tụ năng lượng ở khắp nơi của động này, nàng cứ gia tăng luyện công. Ta còn có một số việc, sau khi xử lý xong, sẽ trở về tìm nàng.”
“Sư huynh!” Hạnh Nhi cất cao giọng, cả giận nói: “Người lại muốn bỏ ta ở lại sao? Lẽ nào ta thực là không có một chút tài trí nào, khiến cho người chán ghét như vậy chứ?”
Mộc Phong lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng, bình tĩnh nói: “Lúc này mọi chuyện đúng là vậy, Thần Giới không thể dung nạp ta, ta không hy vọng nàng theo ta chịu tội, tánh mạng rất quý, nàng hiểu chưa? Hạnh Nhi!“
“Sư huynh, người có thể có chút sáng y không vậy? Tưởng bỏ lại ta thì tìm một lý do thối nát như vậy à! Ta chịu hay không chịu tội cùng người có gì quan hệ, người đã mang ta đến Tiên Giới, cũng không nên bỏ người ta ở cái thế giới xa lạ này, người làm như vậy là cực kỳ vô trách nhiệm, biết không? Sư huynh, người xem như vậy có được hay không? Hoặc là thế này, ngươi hãy tìm cho ta một lang quân thích hợp, ta sẽ không theo người nữa!” Hạnh Nhi nở một nụ cười dí dỏm, tập quán của Yêu Giới là nữ trọng nam khinh, nữ dựng chồng nam gả vợ làm cho nàng nói ra như vậy, Mộc Phong nghe cũng không ngạc nhiên gì cả.
“Hạnh Nhi, con đường là tự nàng lựa chọn, ta tôn trọng sự lựa chọn của nàng.” Mộc Phong gật đầu đồng ý cho nàng đi theo mình.
“Sư huynh thật tốt!” Hạnh Nhi cao hứng nhảy lên, nắm tay Mộc Phong lắc mạnh.
Mộc Phong thần niệm vừa động, Hạnh Nhi như một đạo lưu quang bị hắn thu vào trong thủ trạc, nhất thời Hạnh Nhi tức giận đến hai mắt trợn tròn, cả người phát run, bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm bình thản của Mộc Phong: “Chờ nàng luyện công thành tựu, ta tự nhiên sẽ thả nàng ra.”
Mộc Phong phất tay vào trong thủ trạc bày một đạo cấm chế, che lấp thanh âm bất mãn của Hạnh Nhi truyền ra.
“Tiểu Tinh Linh, chúng ta đến Dị Giới một chuyến, ngươi thấy thế nào?” Mộc Phong sớm đã xem Tiểu Tinh Linh là quân sư của mình, mặc dù tự mình đã quyết định chủ ý đến Dị Giới cứu Lan Nhi, nhưng ngoài miệng vẫn còn thói quen cùng nàng ta thương lượng.
“Ta tuy chưa có đi qua Dị Giới, nhưng ta biết, Dị Giới là một giới tương đối đặc thù, nếu có đủ khả năng, ở bên trong căn cứ của mình có thể cải tạo không gian sinh sống theo ý mình muốn. Bất kể người ở đâu, gặp cái gì, cũng đừng cảm thấy kinh ngạc!” Tiểu Tinh Linh mỉm cười nói.
Mộc Phong gật đầu, vừa định thúc giục Tô Thiết Thần Châu, đột nhiên trong cơ thể truyền đến một đạo thần niệm: “Ta muốn dùng trúc châu để mở thần cấm ra, có muốn phóng xuất bốn tiên nhân kia ra hay không?”
Vô Cực Lưỡng Nghi bình.
Mộc Phong cơ hồ không dám tin rằng, bản thân mình vô năng dùng lực với thần cấm, Vô Cực Lưỡng Nghi bình chỉ cần dùng trúc châu là mở được ngay! Mộc Phong xuất một tia thần thức vui vẻ nói: “Bình Nhi thật có giỏi giang, mau đưa bọn họ ra đi!”
Chỉ thấy quang mang màu vàng hiện lên, Vô Cực Lưỡng Nghi bình trong chớp mắt xuất hiện bên ngoài cơ thể Mộc Phong, miệng bình phun ra vụ khí màu vàng, trong gần vài tấc, một quang cầu màu nhũ bay ra không trung.
Mộc Phong đưa tay bắt lấy, bên ngoài quang cầu màu nhũ có một đường khâu cực nhỏ, như dao thái đậu hủ một cách bén ngọt. Ở chỗ đường khâu mơ hồ lộ ra ánh sáng như mũi kim, hình như có dấu hiệu tự chữa trị. Mộc Phong vội vàng hư không đánh một đạo thần quyết, một đạo kim quang nương theo thần thức của hắn trong nháy mắt chui vào trong thần cấm.
Bên trong thần cấm, bốn người trong thạch ốc đột nhiên nhìn thấy một đạo kim quang xoay quanh trên đỉnh đầu, đều lấy làm kinh hãi, Trữ Trí Viễn sắc mặt đại biến, quát: “Thà làm ngọc nát, quyết không làm ngói lành, bảo chúng ta quy thuận theo ngươi, năm mơ à!”
Mộc Phong thấy được cảnh này, trong lòng thầm khen, cũng không quá lo lắng, chuyển hóa kim quang kia thành một cái túi, hút lấy bốn người kia, trong chớp mắt kéo bọn họ ra khỏi thần cấm.
Vô Cự Lưỡng Nghi bình chớp nháy chớp động, bình khẩu tự hút thần cấm vào, lại hóa làm một đạo lưu quang tiến vào trong cơ thể Mộc Phong.
Mộc Phong thần niệm chuyển động, cái túi nhất thời tiêu tán, vợ chồng Trữ Trí Viễn, Thải Hạnh Tử cùng Thanh Mạn trong chớp mắt đứng trên mặt đất, khôi phục nguyên hình.
Mộc Phong nhìn bốn người đang kinh hãi không thôi mỉm cười.
Thải Hạnh Tử tinh tường, mắt thấy thần thái Mộc Phong đang bình tĩnh nhìn mình, lập tức vọt lên, hai tay giang ra, tâm tình vui sướng như kiếp sau gặp lại khó có lời nào diễn tả được.
Mộc Phong thân hình khẽ động, nhanh chóng tránh cái ôm của Thải Hạnh Tử, đưa tay đặt trên bờ vai hắn, cười nói: “Tử tử, ta không phải là hoa yêu Túy Tiên lâu, không quen thân mật với ngươi thế này, ha ha!”
Thải Hạnh Tử nhanh chóng hướng Mộc Phong nháy mắt, ý là đừng có đề cập đến sự ăn chơi của ta, lần trước bị cha mẹ phát hiện ở Túy Tiên lâu, ta đã nói dối là chỉ ở nơi này uống chút rượu.
Trữ Trí Viễn sợ run, không hiểu được ý tứ trong lời nói của Mộc Phong, chuyển qua cười nói: “Mộc huynh đệ, lâu ngày không gặp, chúng ta tại sao lại gặp ở chỗ này? Là ngươi cứu chúng ta từ đạo cấm chế cổ quái kia ra, đúng không? Ai! Đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, thế hệ mới đã vượt qua thế hệ cũ a! Huynh đệ, ta bây giờ càng không nhìn ra cảnh giới của ngươi, ai nghĩ ngươi lại có tiến triển vượt bậc thế chứ?”
Mộc Phong bỏ qua một bên nói: “Trữ đại ca, vây khốn các người rốt cuộc là ai?”
“Nói đến xấu hổ, chúng ta không cách gì thấy được người đến, đã bị hắn vây ở trong thần cấm này, hơn nữa hắn lại còn hóa thành một đạo kim quang đến khuyên chúng ta hàng phục hắn, cũng không biết hắn địa vị là gì“ Trữ Trí Viễn lắc đầu.
“Người đó khuyên ngươi hàng hắn, ý là sao?” Mộc Phong thầm nghĩ, kì thật bọn họ cũng chưa rõ sinh vật này không phải nhân loại, nếu bọn họ biết rồi, chẳng biết sẽ có cảm tưởng thế nào.
“Người kia khẩu khí cuồng vọng, nói cái gì đại tôn của bọn họ sớm muốn thống nhất cửu giới!“ Đình Vô Sương chen vào một câu.
Mộc Phong bình tĩnh nói: “Lúc này Tiên giới đã rơi vào trong tay bọn họ, các người tạm thời ở bên trong động phủ này, nhân tiện chiếu cố cho sư muội ta một chút!” Nói xong dùng thần niệm thả Hạnh nhi ra.
“Hắn chính là lang quân ngươi tìm cho ta?“ Hạnh nhi vẻ mặt khinh thường, chỉ vào Thải Hạnh Tử kêu lên, “Loại hài tử chưa lớn này mang đến chiếu lệ cho ta à? Ta không thèm! Hừ!“
“Ái chà, nha đầu, đừng có xem thường người ta như thế, ngươi quê mùa như vậy, ta còn không muốn ngươi đó chứ!” Thải Hạnh Tử cười hi hi nói.
“Hạnh nhi, đừng có làm loạn, Trữ đại ca cùng Đình đại tẩu đều là cảnh giới thiên quân, cũng là cha mẹ của Thải Hạnh Tử, ngươi sau này cùng bọn họ ở chung một chỗ, phải luyện công cho tốt, ta sau này sẽ tự trở lại tìm ngươi.” Mộc Phong xoay người đối diện với Trữ Trí Viễn cùng Đình Vô Sương giới thiệu: “Nàng là tiểu sư muội của ta, mong mọi người giúp ta chiếu cố nhiều hơn.”
“Mộc huynh đệ, ngươi khách khí quá.” Trữ Trí Viễn, Đình Vô Sương cùng nhau tiến lên thi lễ, “Chỉ cần không bị người nọ phát hiện, chúng ta tự nhiên sẽ chiếu cố tốt cho sư muội của ngươi. Ta có chút lo lắng là hắn sẽ sớm tìm được nơi này, đến lúc đó chúng ta cũng không có khả năng bảo hộ cho nàng.”
Mộc Phong lấy làm khó nghĩ, lời ấy của Trữ Trí Viễn rất có đạo lý, nhưng mình không thể đem tất cả bọn họ cho vào trong Càn Khôn Như Ý Trạc được!
Mộc Phong mặt không chút biểu tình, trầm giọng nói: “Bích Túc, Lan Nhi hiện ở nơi nào?”
“Thiện Nhược Thần đã mang theo nàng đến Dị Giới.” Bích Túc nói.
“Tại sao Thiện Nhược Thần muốn mang nàng đến Dị Giới?”
“Nàng chính là hồ tiên, Thiện Nhược Thần tự nhiên là không thể mang nàng đến Thần Giới, nhưng nàng kinh mạch kinh mạch đứt đoạn, hôn mê bất tỉnh, như là phế nhân. Nếu là tiên nhân bình thường kinh mạch đứt đoạn, lưu lại Tiên Giới, ta cũng có thể nghĩ đến biện pháp kết nối kinh mạch bị đứt đoạn cho nàng. Nhưng, nàng bản thể không phải là nhân loại, kinh mạch so với thường nhân cơ bản rất khác nhau, mà hôm đó sau khi một thân hàn ngọc… của tiên nhân bạo thể, nàng lại ở trong vùng cực hàn chi độc, Thiện Nhược Thần liền nói mang nàng đến Dị Giới cứu chữa. Ta chưa đến Dị Giới, nên không biết làm thế nào cứu chữa cho nàng.” Bích Túc không cẩn thận lại nhắc tới chuyện bạo thể của Liễu Diệp, Mộc Phong nhất thời thần sắc biến đổi, sát khí cường đại đằng đằng dâng lên, cả tiên điện không ngừng vang lên tiếng gió, giống như bị bao phủ trong tiếng gió mưa thét gào.
Bích Túc thầm mắng chính mình họa từ miệng mà ra, vội vàng nói: “Hàn tiên đó mặc dù bạo thể, nhưng hồn phách của nàng chưa chắc đã thất lạc, chỉ là không biết hiện tại nàng đầu thai ở nơi đâu, nếu như ngươi muốn tìm nàng, có thể đến U Minh Giới điều tra một phen, hẳn là có thể tìm được nàng.”
Mộc Phong ánh mắt lạnh như băng chiếu lên khuôn mặt Bích Túc, Bích Túc nhịn không được rùng mình, thầm nghĩ: “Tiểu tử này trước sau như hai người trái ngược, ngày đó tại Tiên Giới lần đầu tiên nhìn thấy hắn, bộ dạng khúm núm, không có chút khí phách, không chỗ nào cho thấy là có vẻ khó chơi, mà nay đột nhiên trở nên khí thế oai hùng, trong mắt lộ ra thần quang khiến cho người ta cảm thấy cao thâm mạt trắc! Thật là cực kỳ kỳ quái!“
Khi Bích Túc hóa kim quang biến mất, Mộc Phong sớm đã chẳng biết đi đâu, chỉ còn lại chính mình đứng ở trong Ký Vân điện, cấm chế bao bọc toàn thân đã không thấy, tay chân có thể hoạt động lại như trước. Hắn trong mắt ánh lên một tia âm độc, mạng cố nhiên là nhặt lại được, nhưng lại mất đi cái tôn nghiêm, vì nữ nhân mà mất đi tôn nghiêm, đúng là lợi không thấy chỉ thấy hại!
Mộc Phong lắc mình ra khỏi Kí Vân Tiên điện, thần niệm vừa động, trên tay thần quyết khẽ động, lập tức xuyên qua động phủ Vô Ngôn. Từ trong thủ trạc lấy ra Thiên Y Thần Giáp đang bao bọc Yên Nhiên bên trong, nhưng chỉ thấy nàng làn da mềm mịn như phấn, nhưng mắt nhắm nghiền thanh thản, lặng yên không một tiếng động, như đang an nhiên trong giấc mộng bình thường, giống như hồ điệp màu hổ phách cực kì xinh đẹp. Cả Thiên Y Thần Giáp hệt như quả trứng trong suốt, nâng ở trong tay nhẹ như lông ngỗng, tựa hồ chỉ dùng một chút sức lực, là có thể xé mở ra. Nhưng Mộc Phong đã nghĩ mọi biện pháp, Thiên Y Thần Giáp vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu. Mộc Phong bình tĩnh nhìn Yên Nhiên ở trong lòng bàn tay, cái gì gọi là ở ngay trước mặt mà xa tận chân trời chứ? Tình yêu tàn nhẫn nhất trên thế giới, thực không có gì khổ bằng ngươi yêu nàng khắc cốt ghi tâm, nhưng nàng lại không chút nào hay biết.
Mộc Phong mang Yên Nhiên vào trong thủ trạc, dùng thần thức thiết kế cho nàng một không gian độc lập, bên ngoài bố trí thêm huyễn cảnh thật là nhiều hoa đẹp. Sau đó, hắn thu liễm tâm cảnh, phóng xuất Hạnh Nhi.
“Sư huynh, người vào trong tiên điện, là vì cướp lấy đồ điêu khắc kia sao?” Hạnh Nhi chỉ Thiên Y Thần Giáp đang bao bọc Yên Nhiên trông hệt như một tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ.
“Nàng là nương tử của ta, bế quan ở bên trong.” Mộc Phong bình tĩnh nói.
“Nàng ta cần một thời gian dài mới có thể xuất quan phải không?” Hạnh Nhi trong lòng dâng lên chút ghen tị.
“Nàng đang bế hạ tử quan, có lẽ chẳng bao giờ xuất quan được nữa.” Mộc Phong nhớ tới từng cùng Yên Nhiên trải qua cuộc sống tốt đẹp bên nhau, trong mắt toát ra thâm tình nồng nàn.
Nhìn trong mắt Hạnh Nhi, có một sự ghen ghét mãnh liệt, đột nhiên nghĩ đến nương tử của hắn có thể vĩnh viễn không ra được, thế này không bằng chết đi để được giải thoát? Mình có thể được ở bên cạnh hắn, chẳng phải là may mắn lắm sao. Vốn định an ủi hắn vài câu, nói nàng ấy sẽ lại xuất quan. Nhưng lời tới miệng thì không sao nói ra được, tất nhiên trong lòng Hạnh Nhi ích kỉ hy vọng rằng Yên Nhiên trongThiên Y Thần Giáp tốt nhất đừng xuất quan. Trong lòng dâng lên ý niệm như vậy làm cho Hạnh Nhi cảm thấy mình có chút hèn hạ. Bất quá, hầu hết con người ta đều có loại tâm lý này, khi cạnh tranh không lại người khác, vài ý nghĩ cực đoan trong lúc vô ý sẽ nảy ra.
Trong động một phen yên tĩnh.
Hạnh Nhi thầm muốn vẫn được đi theo sư huynh, hiện tại đó là cách duy nhất có thể đảm bảo an toàn cho nàng.
Mộc Phong trầm tư một lúc lâu, nói: “Hạnh Nhi, lúc này Tiên Giới hỗn loạn, nàng công lực còn thấp, trong cơ thể cơ hồ không có tiên linh chi lực, lại không thể sống ở Tiên Giới, chi bằng tạm thời ở lại trong động này, ta từng bố trí bí quyết hội tụ năng lượng ở khắp nơi của động này, nàng cứ gia tăng luyện công. Ta còn có một số việc, sau khi xử lý xong, sẽ trở về tìm nàng.”
“Sư huynh!” Hạnh Nhi cất cao giọng, cả giận nói: “Người lại muốn bỏ ta ở lại sao? Lẽ nào ta thực là không có một chút tài trí nào, khiến cho người chán ghét như vậy chứ?”
Mộc Phong lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng, bình tĩnh nói: “Lúc này mọi chuyện đúng là vậy, Thần Giới không thể dung nạp ta, ta không hy vọng nàng theo ta chịu tội, tánh mạng rất quý, nàng hiểu chưa? Hạnh Nhi!“
“Sư huynh, người có thể có chút sáng y không vậy? Tưởng bỏ lại ta thì tìm một lý do thối nát như vậy à! Ta chịu hay không chịu tội cùng người có gì quan hệ, người đã mang ta đến Tiên Giới, cũng không nên bỏ người ta ở cái thế giới xa lạ này, người làm như vậy là cực kỳ vô trách nhiệm, biết không? Sư huynh, người xem như vậy có được hay không? Hoặc là thế này, ngươi hãy tìm cho ta một lang quân thích hợp, ta sẽ không theo người nữa!” Hạnh Nhi nở một nụ cười dí dỏm, tập quán của Yêu Giới là nữ trọng nam khinh, nữ dựng chồng nam gả vợ làm cho nàng nói ra như vậy, Mộc Phong nghe cũng không ngạc nhiên gì cả.
“Hạnh Nhi, con đường là tự nàng lựa chọn, ta tôn trọng sự lựa chọn của nàng.” Mộc Phong gật đầu đồng ý cho nàng đi theo mình.
“Sư huynh thật tốt!” Hạnh Nhi cao hứng nhảy lên, nắm tay Mộc Phong lắc mạnh.
Mộc Phong thần niệm vừa động, Hạnh Nhi như một đạo lưu quang bị hắn thu vào trong thủ trạc, nhất thời Hạnh Nhi tức giận đến hai mắt trợn tròn, cả người phát run, bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm bình thản của Mộc Phong: “Chờ nàng luyện công thành tựu, ta tự nhiên sẽ thả nàng ra.”
Mộc Phong phất tay vào trong thủ trạc bày một đạo cấm chế, che lấp thanh âm bất mãn của Hạnh Nhi truyền ra.
“Tiểu Tinh Linh, chúng ta đến Dị Giới một chuyến, ngươi thấy thế nào?” Mộc Phong sớm đã xem Tiểu Tinh Linh là quân sư của mình, mặc dù tự mình đã quyết định chủ ý đến Dị Giới cứu Lan Nhi, nhưng ngoài miệng vẫn còn thói quen cùng nàng ta thương lượng.
“Ta tuy chưa có đi qua Dị Giới, nhưng ta biết, Dị Giới là một giới tương đối đặc thù, nếu có đủ khả năng, ở bên trong căn cứ của mình có thể cải tạo không gian sinh sống theo ý mình muốn. Bất kể người ở đâu, gặp cái gì, cũng đừng cảm thấy kinh ngạc!” Tiểu Tinh Linh mỉm cười nói.
Mộc Phong gật đầu, vừa định thúc giục Tô Thiết Thần Châu, đột nhiên trong cơ thể truyền đến một đạo thần niệm: “Ta muốn dùng trúc châu để mở thần cấm ra, có muốn phóng xuất bốn tiên nhân kia ra hay không?”
Vô Cực Lưỡng Nghi bình.
Mộc Phong cơ hồ không dám tin rằng, bản thân mình vô năng dùng lực với thần cấm, Vô Cực Lưỡng Nghi bình chỉ cần dùng trúc châu là mở được ngay! Mộc Phong xuất một tia thần thức vui vẻ nói: “Bình Nhi thật có giỏi giang, mau đưa bọn họ ra đi!”
Chỉ thấy quang mang màu vàng hiện lên, Vô Cực Lưỡng Nghi bình trong chớp mắt xuất hiện bên ngoài cơ thể Mộc Phong, miệng bình phun ra vụ khí màu vàng, trong gần vài tấc, một quang cầu màu nhũ bay ra không trung.
Mộc Phong đưa tay bắt lấy, bên ngoài quang cầu màu nhũ có một đường khâu cực nhỏ, như dao thái đậu hủ một cách bén ngọt. Ở chỗ đường khâu mơ hồ lộ ra ánh sáng như mũi kim, hình như có dấu hiệu tự chữa trị. Mộc Phong vội vàng hư không đánh một đạo thần quyết, một đạo kim quang nương theo thần thức của hắn trong nháy mắt chui vào trong thần cấm.
Bên trong thần cấm, bốn người trong thạch ốc đột nhiên nhìn thấy một đạo kim quang xoay quanh trên đỉnh đầu, đều lấy làm kinh hãi, Trữ Trí Viễn sắc mặt đại biến, quát: “Thà làm ngọc nát, quyết không làm ngói lành, bảo chúng ta quy thuận theo ngươi, năm mơ à!”
Mộc Phong thấy được cảnh này, trong lòng thầm khen, cũng không quá lo lắng, chuyển hóa kim quang kia thành một cái túi, hút lấy bốn người kia, trong chớp mắt kéo bọn họ ra khỏi thần cấm.
Vô Cự Lưỡng Nghi bình chớp nháy chớp động, bình khẩu tự hút thần cấm vào, lại hóa làm một đạo lưu quang tiến vào trong cơ thể Mộc Phong.
Mộc Phong thần niệm chuyển động, cái túi nhất thời tiêu tán, vợ chồng Trữ Trí Viễn, Thải Hạnh Tử cùng Thanh Mạn trong chớp mắt đứng trên mặt đất, khôi phục nguyên hình.
Mộc Phong nhìn bốn người đang kinh hãi không thôi mỉm cười.
Thải Hạnh Tử tinh tường, mắt thấy thần thái Mộc Phong đang bình tĩnh nhìn mình, lập tức vọt lên, hai tay giang ra, tâm tình vui sướng như kiếp sau gặp lại khó có lời nào diễn tả được.
Mộc Phong thân hình khẽ động, nhanh chóng tránh cái ôm của Thải Hạnh Tử, đưa tay đặt trên bờ vai hắn, cười nói: “Tử tử, ta không phải là hoa yêu Túy Tiên lâu, không quen thân mật với ngươi thế này, ha ha!”
Thải Hạnh Tử nhanh chóng hướng Mộc Phong nháy mắt, ý là đừng có đề cập đến sự ăn chơi của ta, lần trước bị cha mẹ phát hiện ở Túy Tiên lâu, ta đã nói dối là chỉ ở nơi này uống chút rượu.
Trữ Trí Viễn sợ run, không hiểu được ý tứ trong lời nói của Mộc Phong, chuyển qua cười nói: “Mộc huynh đệ, lâu ngày không gặp, chúng ta tại sao lại gặp ở chỗ này? Là ngươi cứu chúng ta từ đạo cấm chế cổ quái kia ra, đúng không? Ai! Đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, thế hệ mới đã vượt qua thế hệ cũ a! Huynh đệ, ta bây giờ càng không nhìn ra cảnh giới của ngươi, ai nghĩ ngươi lại có tiến triển vượt bậc thế chứ?”
Mộc Phong bỏ qua một bên nói: “Trữ đại ca, vây khốn các người rốt cuộc là ai?”
“Nói đến xấu hổ, chúng ta không cách gì thấy được người đến, đã bị hắn vây ở trong thần cấm này, hơn nữa hắn lại còn hóa thành một đạo kim quang đến khuyên chúng ta hàng phục hắn, cũng không biết hắn địa vị là gì“ Trữ Trí Viễn lắc đầu.
“Người đó khuyên ngươi hàng hắn, ý là sao?” Mộc Phong thầm nghĩ, kì thật bọn họ cũng chưa rõ sinh vật này không phải nhân loại, nếu bọn họ biết rồi, chẳng biết sẽ có cảm tưởng thế nào.
“Người kia khẩu khí cuồng vọng, nói cái gì đại tôn của bọn họ sớm muốn thống nhất cửu giới!“ Đình Vô Sương chen vào một câu.
Mộc Phong bình tĩnh nói: “Lúc này Tiên giới đã rơi vào trong tay bọn họ, các người tạm thời ở bên trong động phủ này, nhân tiện chiếu cố cho sư muội ta một chút!” Nói xong dùng thần niệm thả Hạnh nhi ra.
“Hắn chính là lang quân ngươi tìm cho ta?“ Hạnh nhi vẻ mặt khinh thường, chỉ vào Thải Hạnh Tử kêu lên, “Loại hài tử chưa lớn này mang đến chiếu lệ cho ta à? Ta không thèm! Hừ!“
“Ái chà, nha đầu, đừng có xem thường người ta như thế, ngươi quê mùa như vậy, ta còn không muốn ngươi đó chứ!” Thải Hạnh Tử cười hi hi nói.
“Hạnh nhi, đừng có làm loạn, Trữ đại ca cùng Đình đại tẩu đều là cảnh giới thiên quân, cũng là cha mẹ của Thải Hạnh Tử, ngươi sau này cùng bọn họ ở chung một chỗ, phải luyện công cho tốt, ta sau này sẽ tự trở lại tìm ngươi.” Mộc Phong xoay người đối diện với Trữ Trí Viễn cùng Đình Vô Sương giới thiệu: “Nàng là tiểu sư muội của ta, mong mọi người giúp ta chiếu cố nhiều hơn.”
“Mộc huynh đệ, ngươi khách khí quá.” Trữ Trí Viễn, Đình Vô Sương cùng nhau tiến lên thi lễ, “Chỉ cần không bị người nọ phát hiện, chúng ta tự nhiên sẽ chiếu cố tốt cho sư muội của ngươi. Ta có chút lo lắng là hắn sẽ sớm tìm được nơi này, đến lúc đó chúng ta cũng không có khả năng bảo hộ cho nàng.”
Mộc Phong lấy làm khó nghĩ, lời ấy của Trữ Trí Viễn rất có đạo lý, nhưng mình không thể đem tất cả bọn họ cho vào trong Càn Khôn Như Ý Trạc được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.