Chương 73: PHONG NGÂN MA TÔN
Luyến Thượng Nam Sơn
08/04/2013
Ba người trở về Hạnh Lâm Trang.
Ninh Trí Viễn và Đình Vô Sương dường như biết trước bọn họ sắp về, đã đứng sẵn ở sơn trang háo hức chờ ba người.
Đợi họ bay đến gần, Ninh Trí Viễn cười nói:
- Vừa rồi ta phát hiện thấy khu vực này có biến động nhẹ, chắc là tiểu tử này đã dẫn hai vị đến cái đảo giữa hồ rồi phải không, Mộc huynh đệ?
- Phụ thân, lão đại đã thu cái tiểu đảo về rồi.
Thái Hạnh Tử nói.
- Tiểu đảo đó trong vùng thần cấm mà, làm sao có thể thu về được?
Đình Vô Sương hỏi một cách hiếu kỳ.
Mộc Phong cảm thấy có đôi chút lúng túng, liền giải thích cho họ sự việc vừa xảy ra, đồng thời đưa lòng bàn tay có vết nhỏ màu tím cho hai người xem.
Ninh Trí Viễn và Đình Vô Sương thấy vậy liền vô cùng kinh ngạc, trong mắt họ xuất hiện một tia sắc kinh dị.
Mộc Phong vận thần niệm, ý định đẩy Thiên Tuế Thần Châu ra trao cho hai người đó, nhưng dù hắn có cố gắng đến mức nào, Thiên Tuế Thần Châu cũng không có phản ứng gì. Điều này làm Mộc Phong càng lúng túng, ngượng ngùng nói:
- Ninh đại ca, Thiên Tuế Thần Châu bây giờ không chịu nghe lời, đệ không thể gọi nó ra được.
Ninh Trí Viễn lấy lại được bình tĩnh nói:
- Phàm là những vật linh dị đều biết nhận chủ, nó đã nhận đệ làm chủ rồi, chúng ta có làm gì cũng vô dụng, có lẽ đây là cơ duyên của ngươi. Mộc huynh đệ đừng bận tâm, ta tin rằng đệ sẽ là một người chủ tốt, nếu không Thiên Tuế Thần Châu chẳng dễ dàng chọn đệ đâu.
Đình Vô Sương cũng gật đầu.
Mộc Phong vô cùng cảm động trước tấm lòng của họ, không thốt ra được tiếng nào, chỉ còn biết nở nụ cười cảm ơn hai người đó.
Đình Vô Sương nói:
- Phong Ngân Ma Tôn và Bạch Tuyết Minh Tôn đã mang đến cho tiên giới những áp lực và khủng hoảng vô cùng to lớn, bẩy vị Thiên quân đang ra lệnh giới nghiêm tiên giới. Nhân lúc rảnh rỗi, các ngươi cũng nên tích cực luyện công. Giờ ta không nói nhiều nữa, Mộc huynh đệ, ta và Ninh ca còn phải chuẩn bị một số việc, có thời gian rỗi ngươi giúp chúng ta chỉ bảo Tử Tử, công lực của nó bây giờ rất tầm thường, nếu gặp phải hai tên ma đầu đó, e rằng ngay cả cơ hội thoát chết cũng không có.
Mộc Phong gật đầu đồng ý trước lời đề nghị của Đình Vô Sương.
Đợi Đình Vô Sương và Ninh Trí Viễn đi khỏi, Thái Hạnh Tử liền nói với vẻ không bằng lòng:
- Dù gì đệ cũng đã có công lực của một phồn tiên rồi, nhưng nếu gặp phải hai tên ma đầu kia, đánh không được, đệ cũng không biết đường chạy thoát sao?
- Nếu thật sự gặp phải bọn chúng, đừng nói là ngươi, đến ta không chừng cũng chẳng có cơ hội thoát, công lực của hai tên ma đầu này còn cao hơn cả Thiên quân! Tiểu Tử, chúng ta cần phải nhanh chóng luyện công thôi.
- Huynh và Liễu Diệp tỷ tỷ có thể tu luyện cùng với nhau, còn đệ làm sao mà luyện được? Thanh Mạn trước là thỏ ngọc thành tiên, kinh mạch khác hoàn toàn với chúng ta, làm sao đệ có thể tu luyện cùng cô ấy. Trong Hạnh Lâm Trang này, tiên khí dầy đặc nhưng đệ vẫn phải hấp thụ nó không ít thì nhiều, không biết còn phải đợi đến bao giờ mới có tiến bộ, đến lúc công lực của chúng ta khá hơn, e rằng công lực của hai tên ma đầu kia cũng cao lên gấp vạn. Ta có phi nước đại cũng không đuổi kịp chúng.
Thái Hạnh Tử vừa than thở, vừa kịch liệt phản đối việc luyện công vào lúc này.
“Thái Hạnh Tử chỉ muốn được ra ngoài dạo chơi. Hắn lớn lên trong tiên giới từ khi còn nhỏ, lại có cha mẹ là Thiên quân bao bọc, trước giờ chưa từng trải qua đắng cay khổ ải, giờ đây thấy có ma đầu đến nơi tiên giới này, khả dĩ trong lòng có đôi chút hiếu kỳ.”
Mộc Phong trong lòng đoán như vậy nhưng không tiện nói ra, đành phải an ủi Hạnh Tử vài câu, liếc thấy Liễu Diệp đứng một bên, ngượng ngùng như nàng dâu mới xuất giá, bản thân hắn chưa từng nghĩ sẽ cùng ai hợp tịch song tu, bà nội nó, thật là vô tội mà phải chịu oan uổng.
Thái Hạnh Tử tiến đến gần chỗ Mộc Phong nói nhỏ:
- Lão đại, hay là chúng ta ra ngoài chơi, đi sớm về sớm, nếu tình hình căng thẳng, chúng ta lập tức quay về, có được không?
- Vậy thì đi!
Mộc Phong nghĩ: “Bất kể nương tử là ma đầu hay chó dữ, thì vẫn cứ đi. Thà ra ngoài thăm thú giang hồ một chút, còn hơn là ngồi đây làm con rùa rụt đầu.”
Thái Hạnh Tử sung sướng nhảy cẫng lên, vẫy tay gọi Thanh Mạn đến:
- Ngươi ở lại đây chăm sóc Liễu Diệp tỷ tỷ, ta đi cùng lão đại có chút việc.
“Có chút việc? Lẽ nào lại là chuyện nam nữ? Luyện tịch hợp song tu không phải việc sao? Đến Tuý Tiên lâu chắc chắn làm chuyện xấu, hòa hợp với nương tử mới là chuyện tốt. Nói cho cùng, tính chất của một số sự việc không có khác biệt gì to tát cả, nhưng cái khác biệt lớn nhất đó là đối tượng bất đồng.”
Khuôn mặt Liễu Diệp biến sắc, nói:
- Tử Tử, tại sao không để ta đi, có phải các ngươi định đến Tuý Tiên Lâu?
Thái Hạnh Tử giật mình, ấp úng nói:
- Hiện đang là giờ giới nghiêm tiên giới, Tuý Tiên Lâu chắc chắn đóng cửa lâu rồi, chúng ta chỉ muốn đi dạo một chút thôi, tỷ đừng có nghĩ ngợi lung tung?
Miệng nói nhưng trong lòng hắn lại nghĩ thầm: “Nếu Tuý Tiên Lâu mà đóng cửa thật thì đi chơi mất vui rồi?”
Mộc Phong cười nói:
- Diệp tử, ta đưa Tử Tử đi dạo một chút cho sảng khoái, sẽ về sớm thôi, Thanh Mạn sẽ đưa nàng đi dạo quanh sơn trang.
Liễu Diệp cảm thấy không vui, giờ lại nghe Mộc Phong nói như vậy, rõ ràng là bọn họ có ý bỏ rơi mình, mặt nàng sầm lại, toàn thân lạnh toát nhưng lại không nổi giận.
Thái Hạnh Tử lập tức kéo Mộc Phong bay vụt đi, chỉ một thoáng đã biến mất khỏi Hạnh Lâm sơn trang.
Được ra thế giới bên ngoài, Thái Hạnh Tử cao hứng hẳn lên, sung sướng còn hơn bắt được vàng.
- Chúng ta đến Tuý Tiên Lâu trước đi!
Tử Tử rất muốn đến Tuý Tiên Lâu để xem những thứ hấp dẫn trong đó, thâm tâm không giấu nổi sự háo hức tột độ này.
- Được, đi đâu cũng được, chốn Tiên giới ta không thông thuộc cho lắm, đệ dẫn đường đi.
Mộc Phong nói.
Thái Hạnh Tử dẫn Mộc Phong bay lên không trung với tốc độ nhanh nhất, chỉ mất nửa canh giờ đã đến được một tiên trấn.
Đây quả là một trong những nơi phồn hoa nhất của tiên giới, trên đường người đi như mắc cửi, không hề có chút không khí của vùng bị giới nghiêm, thỉnh thoảng cũng có một đoàn Đại La Kim Tiên vẻ mặt nghiêm nghị đi qua nơi này. Thái Hạnh Tử chào hai người đi đầu, đợi họ đi khỏi mới nói với Mộc Phong:
- Đây là đội hậu vệ của Bích Túc thiên quân, hai người đi đầu ta có quen biết, bình thường họ nhận được rất nhiều bổng lộc, sống sung sướng tại Tuý Tiên Lâu này, điều này cũng là hợp lý thôi.
Tuý Tiên Lâu nằm dưới chân một ngọn tiên sơn trong đô thị, hai bên đường trước lầu hoa cỏ mọc um tùm, trông có vẻ khác thường. Mộc Phong và Thái hạnh Tử vừa đến trước lầu, hoa cỏ hai bên bỗng chốc hoá thành hai hàng mỹ nữ kiêu sa. Thái Hạnh Tử tỏ vẻ đã quen thuộc với nơi này, giả vờ cười và chào họ. Mộc Phong chau mày lại, nghĩ thầm: “Tên Tử Tử này quả nhiên là khách quen của Túy Tiên Lâu. Trước đây ở phàm giới, ta đã từng nghe nói nhà thổ là chốn ăn chơi tiêu tiền, không biết chốn tiên giới này tiêu tiền ra sao?”
Bước qua cổng chính, bên trong có một phòng khách rộng, chắc khoảng mười trượng. Ở chính giữa phòng có một chiếc bục trong suốt, trên bục có hơn mười mỹ nữ, người đứng kẻ ngồi, có lẽ họ chính là những Thảo tinh hoa yêu vốn nghe nói từ lâu. Trong phòng không có cầu thang, Thái Hạnh Tử kéo Mộc Phong bay lên tầng hai, trước mặt xuất hiện ông chủ của Tuý Tiên lâu, một kẻ béo mẫm, vừa nhìn thấy Thái Hạnh Tử từ xa đã đon đả chào:
- Tử thiếu gia, chả mấy khi thiếu gia nhà chúng ta dẫn bạn đến chơi, nào mời vào ngồi!
Mộc Phong nghe thấy câu “nhà chúng ta” mà nổi cả da gà.
Thái Hạnh Tử lão luyện đáp:
- Bôi lão bản không cần khách sáo, hôm nay lão đại của ta lần đầu tiên đến nơi này. Mau sắp xếp cho chúng ta một vài tiết mục hay, tiền không thành vấn đề, à phải rồi, nhớ mang rượu đến cho ta!
Bôi Tâm Đôi cười đáp lại, dẫn hai người ngồi xuống phía trước cái bàn Bát tiên ở giữa phòng, hắn cho rằng đây là chỗ ngồi đẹp, ngước mắt lên có thể nhìn thấy rất nhiều Hoa yêu kiều diễm đang đứng trong phòng.
Nội thể Bôi Tâm có ba trái tiên tâm, vừa nhìn đã biết hắn có công lực của Đại la kim tiên, hắn chỉ vào chiếc bàn, cung kính mời hai vị khách quý:
- Chỉ điểm hoa thảo.
Thái Hạnh Tử ngẫu nhiên chỉ vào hai ả, Bôi Tâm vẫy tay một cái, hai Hoa yêu liền bay về phía Mộc Phong và Thái Hạnh Tử rồi ngồi xuống bên cạnh họ. Mộc Phong sắc mặt lạnh lùng nói:
- Qua phục vụ Tử thiếu gia của các ngươi đi, ta chỉ muốn uống chút rượu thôi.
Thái Hạnh Tử không có ý kiến gì, hai ả Hoa yêu một trái, một phải ngồi hầu hạ hắn.
Mộc Phong ngẩng đầu quan sát xung quanh, bên cạnh chiếc bàn Bát tiên phía đối diện có một vị công tử trẻ đang ngồi nghịch chén rượu, độc ẩm một mình. Mộc Phong hứng lên, gửi một tia thần niệm, truyền âm đến chỗ công tử kia:
- Xin chào huynh đệ, ở Tuý Tiên Lâu này mà vẫn có thể giữ mình trong sạch, quả là người nho nhã. Hay là đến đây cùng uống với tại hạ vài chén rượu.
Vị công tử kia chỉ cười mỉm, không hề thấy thân người động đậy, nhưng chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh Mộc Phong, lạnh lùng ngồi xuống. Mộc Phong lúc này mới nhìn thấy rõ vị công tử trước mặt vận một chiếc áo đen, diện mạo thanh tú, bên ngoài cơ thể dường như có cấm chế che dấu sức mạnh, không thể nhìn rõ tu vi, nhưng với cử chỉ nho nhã, vừa nhìn đã biết là một văn sĩ học kinh thư.
Vị công tử trẻ bắt tay chào Mộc Phong và Thái Hạnh Tử.
Hai người cũng bắt tay lại đáp lễ, Mộc Phong cười nói:
- Nhìn huynh dáng vẻ nho nhã, không cần đến lạc thú tầm thường, chi bằng bỏ lại những ả này một bên, chúng ta hãy uống rượu cho thoả thích?
Công tử trẻ cười đáp:
- Được, không say không về!
Mộc Phong vẫy tay rút ra ba thỏi vàng, gọi Bôi Tâm lại cười nói:
- Bôi lão bản, mang thật nhiểu rượu ngon ra đây và đem thêm một vài loại hoa quả tiên nữa.
Bôi Tâm phi người về phía Mộc phong, cầm lấy ba thỏi vàng, rồi cười đáp lại, tức khắc có mấy ả Hoa yêu mang đến năm đĩa quả tiên lớn mà Mộc Phong chưa từng nhìn thấy, mười vò rượu tiên, vài chiếc cốc bằng ngọc trong suốt. Một ả hoa yêu đứng bên cạnh ba người, liên tục rót rượu đầy vào chén. Mộc Phong nâng chén nói:
- Ta lần đầu tiên đến chốn tiên giới này, chỉ có Tử Tử là bạn, khó khăn lắm mới gặp được người nho nhã như huynh ở đây, nào, chúng ta cạn chén!
Nói rồi Mộc Phong ngẩng đầu uống một hơi hết chén rượu.
“Ha ha” Vị công tử trẻ cười lớn, nói:
- Sảng khoái, ta đến tiên giới này cũng không có bạn, hôm nay được cùng huynh nâng chén, ta thấy rất vui!
Nói rồi cũng một hơi cạn chén, không còn giọt rượu nào sót lại.
Mộc Phong và vị công tử trẻ uống liền mấy chén, đàm đạo cho thỏa thích, mỗi người một vò rượu, uống cạn. Bên cạnh Thái Hạnh Tử và hai ả Hoa yêu đùa giỡn với nhau, tay chân có vẻ hơi “quá trớn”.
Mộc Phong nhìn Tử Tử, rồi quay lại nói chuyện với vị công tử trẻ:
- Huynh đài đến Tuý Tiên lâu chỉ là lấy rượu làm thú vui, tiểu đệ có điều không hiểu, huynh mặc dù nho nhã nhưng lại đến nơi này, lẽ nào đang có tâm sự trong lòng?
Vị công tử trẻ thở nhẹ một tiếng đáp:
- Ta đến tiên giới này thực ra vì một người con gái, theo đuổi đã bao năm, nhưng cô ấy vẫn không thèm để ý đến ta, thật khiến ta đau lòng!
Nói rồi, vị công tử lại nhấc một vò rượu lên, ngẩng mặt uống một hơi đến cạn.
Mộc Phong cười lớn:
- “Tự cổ hồng nhan họa thủy, anh hùng nan quá mỹ nhân quan”, nhưng cũng hiếm người chung tình như công tử đây. Nhớ lại ngày đệ ở phàm giới, nghe chuyện tình thiên cổ của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, tình yêu lẽ nào là nguyên nhân khiến họ phải sớm ra đi cùng nhau, nếu không Lương Sơn Bá còn có thể nạp thêm vài thê thiếp, Chúc Anh Đài cũng có thể kết thêm duyên mới!
Vị công tử trẻ cười đáp:
- Ta không phải không háo sắc, trong tay dễ cũng có đến nghìn ngự nữ. Chỉ vì một nghìn năm trước, ta gặp phải một mỹ nữ, rồi rơi vào lưới tình của nàng, sau đó không làm cách nào có thể thoát ra được, thật khiến huynh đây chê cười.
Mộc Phong nói:
- Hay là huynh vì tâm lý không đạt được nên mới tôn sùng nàng ta, phàm những gì không đạt được đều là những thứ tốt đẹp nhất.
Vị công tử đó nói:
- Bất kể kết quả như thế nào, ta đã theo đuổi mấy nghìn năm nay, bây giờ bảo ta từ bỏ e rằng không thể. Nào, người huynh đệ, hôm nay mượn rượu của huynh, uống cho say để giải nỗi sầu nghìn năm!
Nói rồi lại một hơi nốc cả vò rượu vào bụng.
- Nói rất hay, mượn rượu giải sầu!
Mộc Phong cao hứng uống cạn cả vò rượu.
- Xin hỏi huynh đài cao tính đại danh là gì?
Vị công tử đã có chút men say:
- Gọi ta là Phong Ngân đi, còn huynh tên gì?
- Phong Ngân à? Ta là Mộc Phong.
Mộc Phong đáp lời, trong cơn say mơ hồ nghĩ cái tên Phong Ngân này đã nghe qua ở đâu rồi.
Ninh Trí Viễn và Đình Vô Sương dường như biết trước bọn họ sắp về, đã đứng sẵn ở sơn trang háo hức chờ ba người.
Đợi họ bay đến gần, Ninh Trí Viễn cười nói:
- Vừa rồi ta phát hiện thấy khu vực này có biến động nhẹ, chắc là tiểu tử này đã dẫn hai vị đến cái đảo giữa hồ rồi phải không, Mộc huynh đệ?
- Phụ thân, lão đại đã thu cái tiểu đảo về rồi.
Thái Hạnh Tử nói.
- Tiểu đảo đó trong vùng thần cấm mà, làm sao có thể thu về được?
Đình Vô Sương hỏi một cách hiếu kỳ.
Mộc Phong cảm thấy có đôi chút lúng túng, liền giải thích cho họ sự việc vừa xảy ra, đồng thời đưa lòng bàn tay có vết nhỏ màu tím cho hai người xem.
Ninh Trí Viễn và Đình Vô Sương thấy vậy liền vô cùng kinh ngạc, trong mắt họ xuất hiện một tia sắc kinh dị.
Mộc Phong vận thần niệm, ý định đẩy Thiên Tuế Thần Châu ra trao cho hai người đó, nhưng dù hắn có cố gắng đến mức nào, Thiên Tuế Thần Châu cũng không có phản ứng gì. Điều này làm Mộc Phong càng lúng túng, ngượng ngùng nói:
- Ninh đại ca, Thiên Tuế Thần Châu bây giờ không chịu nghe lời, đệ không thể gọi nó ra được.
Ninh Trí Viễn lấy lại được bình tĩnh nói:
- Phàm là những vật linh dị đều biết nhận chủ, nó đã nhận đệ làm chủ rồi, chúng ta có làm gì cũng vô dụng, có lẽ đây là cơ duyên của ngươi. Mộc huynh đệ đừng bận tâm, ta tin rằng đệ sẽ là một người chủ tốt, nếu không Thiên Tuế Thần Châu chẳng dễ dàng chọn đệ đâu.
Đình Vô Sương cũng gật đầu.
Mộc Phong vô cùng cảm động trước tấm lòng của họ, không thốt ra được tiếng nào, chỉ còn biết nở nụ cười cảm ơn hai người đó.
Đình Vô Sương nói:
- Phong Ngân Ma Tôn và Bạch Tuyết Minh Tôn đã mang đến cho tiên giới những áp lực và khủng hoảng vô cùng to lớn, bẩy vị Thiên quân đang ra lệnh giới nghiêm tiên giới. Nhân lúc rảnh rỗi, các ngươi cũng nên tích cực luyện công. Giờ ta không nói nhiều nữa, Mộc huynh đệ, ta và Ninh ca còn phải chuẩn bị một số việc, có thời gian rỗi ngươi giúp chúng ta chỉ bảo Tử Tử, công lực của nó bây giờ rất tầm thường, nếu gặp phải hai tên ma đầu đó, e rằng ngay cả cơ hội thoát chết cũng không có.
Mộc Phong gật đầu đồng ý trước lời đề nghị của Đình Vô Sương.
Đợi Đình Vô Sương và Ninh Trí Viễn đi khỏi, Thái Hạnh Tử liền nói với vẻ không bằng lòng:
- Dù gì đệ cũng đã có công lực của một phồn tiên rồi, nhưng nếu gặp phải hai tên ma đầu kia, đánh không được, đệ cũng không biết đường chạy thoát sao?
- Nếu thật sự gặp phải bọn chúng, đừng nói là ngươi, đến ta không chừng cũng chẳng có cơ hội thoát, công lực của hai tên ma đầu này còn cao hơn cả Thiên quân! Tiểu Tử, chúng ta cần phải nhanh chóng luyện công thôi.
- Huynh và Liễu Diệp tỷ tỷ có thể tu luyện cùng với nhau, còn đệ làm sao mà luyện được? Thanh Mạn trước là thỏ ngọc thành tiên, kinh mạch khác hoàn toàn với chúng ta, làm sao đệ có thể tu luyện cùng cô ấy. Trong Hạnh Lâm Trang này, tiên khí dầy đặc nhưng đệ vẫn phải hấp thụ nó không ít thì nhiều, không biết còn phải đợi đến bao giờ mới có tiến bộ, đến lúc công lực của chúng ta khá hơn, e rằng công lực của hai tên ma đầu kia cũng cao lên gấp vạn. Ta có phi nước đại cũng không đuổi kịp chúng.
Thái Hạnh Tử vừa than thở, vừa kịch liệt phản đối việc luyện công vào lúc này.
“Thái Hạnh Tử chỉ muốn được ra ngoài dạo chơi. Hắn lớn lên trong tiên giới từ khi còn nhỏ, lại có cha mẹ là Thiên quân bao bọc, trước giờ chưa từng trải qua đắng cay khổ ải, giờ đây thấy có ma đầu đến nơi tiên giới này, khả dĩ trong lòng có đôi chút hiếu kỳ.”
Mộc Phong trong lòng đoán như vậy nhưng không tiện nói ra, đành phải an ủi Hạnh Tử vài câu, liếc thấy Liễu Diệp đứng một bên, ngượng ngùng như nàng dâu mới xuất giá, bản thân hắn chưa từng nghĩ sẽ cùng ai hợp tịch song tu, bà nội nó, thật là vô tội mà phải chịu oan uổng.
Thái Hạnh Tử tiến đến gần chỗ Mộc Phong nói nhỏ:
- Lão đại, hay là chúng ta ra ngoài chơi, đi sớm về sớm, nếu tình hình căng thẳng, chúng ta lập tức quay về, có được không?
- Vậy thì đi!
Mộc Phong nghĩ: “Bất kể nương tử là ma đầu hay chó dữ, thì vẫn cứ đi. Thà ra ngoài thăm thú giang hồ một chút, còn hơn là ngồi đây làm con rùa rụt đầu.”
Thái Hạnh Tử sung sướng nhảy cẫng lên, vẫy tay gọi Thanh Mạn đến:
- Ngươi ở lại đây chăm sóc Liễu Diệp tỷ tỷ, ta đi cùng lão đại có chút việc.
“Có chút việc? Lẽ nào lại là chuyện nam nữ? Luyện tịch hợp song tu không phải việc sao? Đến Tuý Tiên lâu chắc chắn làm chuyện xấu, hòa hợp với nương tử mới là chuyện tốt. Nói cho cùng, tính chất của một số sự việc không có khác biệt gì to tát cả, nhưng cái khác biệt lớn nhất đó là đối tượng bất đồng.”
Khuôn mặt Liễu Diệp biến sắc, nói:
- Tử Tử, tại sao không để ta đi, có phải các ngươi định đến Tuý Tiên Lâu?
Thái Hạnh Tử giật mình, ấp úng nói:
- Hiện đang là giờ giới nghiêm tiên giới, Tuý Tiên Lâu chắc chắn đóng cửa lâu rồi, chúng ta chỉ muốn đi dạo một chút thôi, tỷ đừng có nghĩ ngợi lung tung?
Miệng nói nhưng trong lòng hắn lại nghĩ thầm: “Nếu Tuý Tiên Lâu mà đóng cửa thật thì đi chơi mất vui rồi?”
Mộc Phong cười nói:
- Diệp tử, ta đưa Tử Tử đi dạo một chút cho sảng khoái, sẽ về sớm thôi, Thanh Mạn sẽ đưa nàng đi dạo quanh sơn trang.
Liễu Diệp cảm thấy không vui, giờ lại nghe Mộc Phong nói như vậy, rõ ràng là bọn họ có ý bỏ rơi mình, mặt nàng sầm lại, toàn thân lạnh toát nhưng lại không nổi giận.
Thái Hạnh Tử lập tức kéo Mộc Phong bay vụt đi, chỉ một thoáng đã biến mất khỏi Hạnh Lâm sơn trang.
Được ra thế giới bên ngoài, Thái Hạnh Tử cao hứng hẳn lên, sung sướng còn hơn bắt được vàng.
- Chúng ta đến Tuý Tiên Lâu trước đi!
Tử Tử rất muốn đến Tuý Tiên Lâu để xem những thứ hấp dẫn trong đó, thâm tâm không giấu nổi sự háo hức tột độ này.
- Được, đi đâu cũng được, chốn Tiên giới ta không thông thuộc cho lắm, đệ dẫn đường đi.
Mộc Phong nói.
Thái Hạnh Tử dẫn Mộc Phong bay lên không trung với tốc độ nhanh nhất, chỉ mất nửa canh giờ đã đến được một tiên trấn.
Đây quả là một trong những nơi phồn hoa nhất của tiên giới, trên đường người đi như mắc cửi, không hề có chút không khí của vùng bị giới nghiêm, thỉnh thoảng cũng có một đoàn Đại La Kim Tiên vẻ mặt nghiêm nghị đi qua nơi này. Thái Hạnh Tử chào hai người đi đầu, đợi họ đi khỏi mới nói với Mộc Phong:
- Đây là đội hậu vệ của Bích Túc thiên quân, hai người đi đầu ta có quen biết, bình thường họ nhận được rất nhiều bổng lộc, sống sung sướng tại Tuý Tiên Lâu này, điều này cũng là hợp lý thôi.
Tuý Tiên Lâu nằm dưới chân một ngọn tiên sơn trong đô thị, hai bên đường trước lầu hoa cỏ mọc um tùm, trông có vẻ khác thường. Mộc Phong và Thái hạnh Tử vừa đến trước lầu, hoa cỏ hai bên bỗng chốc hoá thành hai hàng mỹ nữ kiêu sa. Thái Hạnh Tử tỏ vẻ đã quen thuộc với nơi này, giả vờ cười và chào họ. Mộc Phong chau mày lại, nghĩ thầm: “Tên Tử Tử này quả nhiên là khách quen của Túy Tiên Lâu. Trước đây ở phàm giới, ta đã từng nghe nói nhà thổ là chốn ăn chơi tiêu tiền, không biết chốn tiên giới này tiêu tiền ra sao?”
Bước qua cổng chính, bên trong có một phòng khách rộng, chắc khoảng mười trượng. Ở chính giữa phòng có một chiếc bục trong suốt, trên bục có hơn mười mỹ nữ, người đứng kẻ ngồi, có lẽ họ chính là những Thảo tinh hoa yêu vốn nghe nói từ lâu. Trong phòng không có cầu thang, Thái Hạnh Tử kéo Mộc Phong bay lên tầng hai, trước mặt xuất hiện ông chủ của Tuý Tiên lâu, một kẻ béo mẫm, vừa nhìn thấy Thái Hạnh Tử từ xa đã đon đả chào:
- Tử thiếu gia, chả mấy khi thiếu gia nhà chúng ta dẫn bạn đến chơi, nào mời vào ngồi!
Mộc Phong nghe thấy câu “nhà chúng ta” mà nổi cả da gà.
Thái Hạnh Tử lão luyện đáp:
- Bôi lão bản không cần khách sáo, hôm nay lão đại của ta lần đầu tiên đến nơi này. Mau sắp xếp cho chúng ta một vài tiết mục hay, tiền không thành vấn đề, à phải rồi, nhớ mang rượu đến cho ta!
Bôi Tâm Đôi cười đáp lại, dẫn hai người ngồi xuống phía trước cái bàn Bát tiên ở giữa phòng, hắn cho rằng đây là chỗ ngồi đẹp, ngước mắt lên có thể nhìn thấy rất nhiều Hoa yêu kiều diễm đang đứng trong phòng.
Nội thể Bôi Tâm có ba trái tiên tâm, vừa nhìn đã biết hắn có công lực của Đại la kim tiên, hắn chỉ vào chiếc bàn, cung kính mời hai vị khách quý:
- Chỉ điểm hoa thảo.
Thái Hạnh Tử ngẫu nhiên chỉ vào hai ả, Bôi Tâm vẫy tay một cái, hai Hoa yêu liền bay về phía Mộc Phong và Thái Hạnh Tử rồi ngồi xuống bên cạnh họ. Mộc Phong sắc mặt lạnh lùng nói:
- Qua phục vụ Tử thiếu gia của các ngươi đi, ta chỉ muốn uống chút rượu thôi.
Thái Hạnh Tử không có ý kiến gì, hai ả Hoa yêu một trái, một phải ngồi hầu hạ hắn.
Mộc Phong ngẩng đầu quan sát xung quanh, bên cạnh chiếc bàn Bát tiên phía đối diện có một vị công tử trẻ đang ngồi nghịch chén rượu, độc ẩm một mình. Mộc Phong hứng lên, gửi một tia thần niệm, truyền âm đến chỗ công tử kia:
- Xin chào huynh đệ, ở Tuý Tiên Lâu này mà vẫn có thể giữ mình trong sạch, quả là người nho nhã. Hay là đến đây cùng uống với tại hạ vài chén rượu.
Vị công tử kia chỉ cười mỉm, không hề thấy thân người động đậy, nhưng chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh Mộc Phong, lạnh lùng ngồi xuống. Mộc Phong lúc này mới nhìn thấy rõ vị công tử trước mặt vận một chiếc áo đen, diện mạo thanh tú, bên ngoài cơ thể dường như có cấm chế che dấu sức mạnh, không thể nhìn rõ tu vi, nhưng với cử chỉ nho nhã, vừa nhìn đã biết là một văn sĩ học kinh thư.
Vị công tử trẻ bắt tay chào Mộc Phong và Thái Hạnh Tử.
Hai người cũng bắt tay lại đáp lễ, Mộc Phong cười nói:
- Nhìn huynh dáng vẻ nho nhã, không cần đến lạc thú tầm thường, chi bằng bỏ lại những ả này một bên, chúng ta hãy uống rượu cho thoả thích?
Công tử trẻ cười đáp:
- Được, không say không về!
Mộc Phong vẫy tay rút ra ba thỏi vàng, gọi Bôi Tâm lại cười nói:
- Bôi lão bản, mang thật nhiểu rượu ngon ra đây và đem thêm một vài loại hoa quả tiên nữa.
Bôi Tâm phi người về phía Mộc phong, cầm lấy ba thỏi vàng, rồi cười đáp lại, tức khắc có mấy ả Hoa yêu mang đến năm đĩa quả tiên lớn mà Mộc Phong chưa từng nhìn thấy, mười vò rượu tiên, vài chiếc cốc bằng ngọc trong suốt. Một ả hoa yêu đứng bên cạnh ba người, liên tục rót rượu đầy vào chén. Mộc Phong nâng chén nói:
- Ta lần đầu tiên đến chốn tiên giới này, chỉ có Tử Tử là bạn, khó khăn lắm mới gặp được người nho nhã như huynh ở đây, nào, chúng ta cạn chén!
Nói rồi Mộc Phong ngẩng đầu uống một hơi hết chén rượu.
“Ha ha” Vị công tử trẻ cười lớn, nói:
- Sảng khoái, ta đến tiên giới này cũng không có bạn, hôm nay được cùng huynh nâng chén, ta thấy rất vui!
Nói rồi cũng một hơi cạn chén, không còn giọt rượu nào sót lại.
Mộc Phong và vị công tử trẻ uống liền mấy chén, đàm đạo cho thỏa thích, mỗi người một vò rượu, uống cạn. Bên cạnh Thái Hạnh Tử và hai ả Hoa yêu đùa giỡn với nhau, tay chân có vẻ hơi “quá trớn”.
Mộc Phong nhìn Tử Tử, rồi quay lại nói chuyện với vị công tử trẻ:
- Huynh đài đến Tuý Tiên lâu chỉ là lấy rượu làm thú vui, tiểu đệ có điều không hiểu, huynh mặc dù nho nhã nhưng lại đến nơi này, lẽ nào đang có tâm sự trong lòng?
Vị công tử trẻ thở nhẹ một tiếng đáp:
- Ta đến tiên giới này thực ra vì một người con gái, theo đuổi đã bao năm, nhưng cô ấy vẫn không thèm để ý đến ta, thật khiến ta đau lòng!
Nói rồi, vị công tử lại nhấc một vò rượu lên, ngẩng mặt uống một hơi đến cạn.
Mộc Phong cười lớn:
- “Tự cổ hồng nhan họa thủy, anh hùng nan quá mỹ nhân quan”, nhưng cũng hiếm người chung tình như công tử đây. Nhớ lại ngày đệ ở phàm giới, nghe chuyện tình thiên cổ của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, tình yêu lẽ nào là nguyên nhân khiến họ phải sớm ra đi cùng nhau, nếu không Lương Sơn Bá còn có thể nạp thêm vài thê thiếp, Chúc Anh Đài cũng có thể kết thêm duyên mới!
Vị công tử trẻ cười đáp:
- Ta không phải không háo sắc, trong tay dễ cũng có đến nghìn ngự nữ. Chỉ vì một nghìn năm trước, ta gặp phải một mỹ nữ, rồi rơi vào lưới tình của nàng, sau đó không làm cách nào có thể thoát ra được, thật khiến huynh đây chê cười.
Mộc Phong nói:
- Hay là huynh vì tâm lý không đạt được nên mới tôn sùng nàng ta, phàm những gì không đạt được đều là những thứ tốt đẹp nhất.
Vị công tử đó nói:
- Bất kể kết quả như thế nào, ta đã theo đuổi mấy nghìn năm nay, bây giờ bảo ta từ bỏ e rằng không thể. Nào, người huynh đệ, hôm nay mượn rượu của huynh, uống cho say để giải nỗi sầu nghìn năm!
Nói rồi lại một hơi nốc cả vò rượu vào bụng.
- Nói rất hay, mượn rượu giải sầu!
Mộc Phong cao hứng uống cạn cả vò rượu.
- Xin hỏi huynh đài cao tính đại danh là gì?
Vị công tử đã có chút men say:
- Gọi ta là Phong Ngân đi, còn huynh tên gì?
- Phong Ngân à? Ta là Mộc Phong.
Mộc Phong đáp lời, trong cơn say mơ hồ nghĩ cái tên Phong Ngân này đã nghe qua ở đâu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.