Phong Lưu Tiêu Diêu Thần

Chương 172: Sơ Thức Nghịch Thiên

Luyến Thượng Nam Sơn

10/04/2013

Mộc Phong trong chớp mắt nhanh chóng bắt một đạo thần quyết, tiếp theo lòng bàn tay lật lại, giống như tung lưới ném ra một đại võng kim quang lấp lánh, thoáng chốc chụp tới Thiện Nhược. Thiện Nhược mắt thấy thần thông của Mộc Phong sớm đã vượt quá tưởng tượng của mình, vốn định đấu tranh một phen, đâu biết khí thế kim võng Mộc Phong đánh đến quá nhanh, Thiện Nhược lập tức bật ra một quang cầu phòng hộ, vẫn không thể ngăn chặn kim võng trong nháy mắt chụp vào bản thân.

Công lực chênh lệch quá xa, Thiện Nhược tuyệt vọng phát hiện kim võng lại ở trước phòng hộ do bản thân phóng ra, đột phá đến thân thể của mình, hắn liền giống một con cá lớn bị khốn trong lưới, từng sợi lưới sáng rực quấn quanh trên người hắn! Thần niệm Mộc Phong vừa động, Thiện Nhược lập tức kêu gào thảm thiết, khuôn mặt theo đó nhăn nhúm biến hình, tóc rủ tán loạn trước mặt, giống tấm giẻ lau vừa hôi vừa bẩn.

Thiện Nhược đứt hơi khản tiếng kêu thảm, khiến năm thần nhân bên cạnh nghe đến giật mình hoảng sợ, kinh hoàng thất sắc há to miệng, hai mắt lồi ra như cá vàng, nhưng không người nào dám tiến tới trước nửa bước. Những thần nhân này không tiến lên xác thực là vô cùng sáng suốt, tranh đấu giữa thần nhân không như phàm nhân ra sức đánh nhau, không cần mạng thì có thể dũng cảm chẳng ngại thứ gì, thực lực quyết định tất cả, kém một phần thì là một phần, tuyệt không hề có chút mơ mồ, nếu chênh lệch không nhiều thì cũng có thể lấy thần khí siêu cường thêm vào để bù đắp. Năm thần nhân tại đây đều cân đo trong lòng, ngoại trừ Cảnh Lão Nhị có thực lực Tuần Giới Thần Sứ, những người khác đều không hơn kém Thiện Nhược bao nhiêu, liều mạng phát huy thần khí trên người đến mức cao nhất cũng không đạt được công lực của thần sứ!

Mộc Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thiện Nhược đang kêu thảm, tâm niệm liền chuyển động, chia một tia thần thức vào nội thể hung dữ nói: “Bình nhi, ngươi ra ngoài hút tên gia hỏa đó vào cho ta.”

Vô Cực Lưỡng Nghi Bình đáp ứng một tiếng, thoáng chốc bay ra, miệng bình chợt bày ra, một luồng hoàng vụ xông đến, nhanh chóng hút Thiện Nhược vào bụng bình, không đợi Mộc Phong dặn dò, tức khắc lại chuồn vào trong thân thể hắn.

Giết Thiện Nhược như vậy, thực sự khó mà giải được thống hận trong lòng Mộc Phong! Hắn nghĩ: “Ta tạm thời không có thời gian hành hạ ngươi, ác nhân trừ không hết, trước mắt quan trọng nhất là tìm được năng lượng thạch, Thần Ma mang đến uy hiếp lớn hơn nhiều so với Nghịch Thiên Thần Minh, lão tử rảnh sẽ từ từ thu thập tên khốn ngươi!”

- Ta có vài vấn đề không hiểu rõ, muốn thỉnh giáo các vị, các ngươi theo sự thật mà đáp, khi nào trả lời khiến ta hài lòng, lúc đó ta sẽ thả các ngươi. Nghe rõ không?

Ánh mắt của Mộc Phong mang theo hàn quang quét lần lượt trên mặt năm người tại trường, một luồng ý nghĩ nghiêm nghị lạnh lẽo giống như thanh lợi kiếm khoét tim treo lơ lửng trong lòng năm người!

Năm người thình lình rùng mình, đầu lập tức gật như gà mổ thóc, miệng vội nói:

- Rõ rồi, rõ rồi!

- Các ngươi chịu sự cai quản của vị vương thần nào trong Nghịch Thiên Thần Minh?

Mộc Phong lạnh lẽo quát.

- Năm người chúng tôi đều là quan nhỏ dưới trướng Si thần.

Năm người đưa mắt nhìn nhau, bỗng thấy sắc mặt Mộc Phong chợt lạnh, thanh y nhân vội vã đáp.

- Đừng có chậm chạp! Năng lượng thạch các người bình thường luyện công lấy được từ đâu?

Mộc Phong quát.

- Năng lượng thạch?

Năm người khẩn trương nhìn nhau, ngớ ra tại chỗ.

- Chẳng lẽ các ngươi luyện công không cần năng lượng thạch sao!

Mộc Phong hung bạo quát.

- Đại thần bớt giận, loại tiểu thần như chúng tôi, luyện công chỉ có thể hấp thu thiên địa thần linh chi khí, không có năng lượng thạch để dùng.

Hoàng y nhân khom người nói gấp.

- Người nào mới có tư cách sử dụng năng lượng thạch luyện công?

Mộc Phong chau mày nói.

- Chỉ có thần nhân từ Tuần Giới Thần Sứ trở lên, hoặc là Thần Giới Chiến Sĩ, và người có địa vị trong Thần Minh mới có thể thu được năng lượng thạch!

- Trong Thần Minh những người nào mới coi là có địa vị?

Mộc Phong trầm tư nói, lần đầu tiên nghe nói đến Thần Giới Chiến Sĩ, không biết lại là những người nào.



- Người thân cận của Thiên quân và Ngũ đại vương thần mới được xem là có địa vị, loại tiểu thần chúng tôi, công lực bình thường, bọn họ sao có thể để chúng tôi trong mắt.

Mộc Phong thầm nghĩ: “Những người thân cận với Thiên quân, vương thần không biết rõ cũng được.” Tức thì lại hỏi:

- Thần Giới chiến sĩ là những ai?

- Thần nhân công lực tiếp cận Thần Giới Thần Sứ thì có thể tự nguyện xin trở thành Thần Giới Chiến Sĩ, lợi ích chính là có thể thu được năng lượng thạch nhất định. Có điều lại không có bao nhiêu tự do, nếu binh lính tản mạn như chúng tôi đánh nhau với Thần Giới Chánh Thống, cũng có thể giành được năng lượng thạch.

Thanh y nhân cẩn thận trả lời.

- Thu Ngô thần vực đại khái có bao nhiêu Thần Giới Chiến Sĩ?

Mộc Phong truy hỏi.

- Cái này, chúng tôi không rõ lắm.

Năm người không hiểu Mộc Phong rốt cuộc muốn biết cái gì, lẽ nào hắn còn định tìm Si Thần sư phụ của Thiện Nhược tầm cừu hay sao?

- Ta nghe nói Thu Ngô thần vực có tinh cầu cất giữ năng lượng thạch, tinh cầu này rốt cuộc ở nơi nào?

Mộc Phong quét mắt nhìn năm người đang nghi hoặc, trầm giọng quát.

- Đại thần có chỗ chưa biết, trước kia xác thực có một tinh cầu cất giữ năng lượng thạch như vậy, nhưng Thần Minh liên tục nhiều năm cùng với Thần Giới Chánh Thông khai chiến, dẫn đến tài nguyên hao mòn, nghe nói minh chủ lo lắng bên Thần Giới Chánh Thống sẽ phái người đến trộm tinh cầu này, vài năm trước đã sớm lấy đi, chúng tôi cũng không biết minh chủ cất giấu ở nơi nào.

Thanh y nhân nói mập mờ, lén nhìn trộm biểu tình Mộc Phong có biến hóa gì không, thầm nói: chẳng nhẽ tiểu tử ở trước mắt này là người Thần Giới Chánh Thông phái đến trộm tinh cầu năng lượng?

Mộc Phong trong lòng khẽ thở dài một tiếng, xem ra muốn có năng lượng thạch của Nghịch Thiên Thần Minh, chỉ e so với lên trời còn khó hơn. Bản thân lại tự làm theo ý mình, kỳ thực nên sớm nghĩ đến vấn đề này, năng lượng thạch đã trân quý như vậy, Nghịch Thiên Thần Minh sao có thể để tinh cầu cất giữ năng lượng này lộ ra trước mắt chúng nhân chứ?

- Chúng tôi có thể đi được chưa? Đại thần.

Thanh y nhân dè dặt hỏi.

- Chủ nhân, ngươi hỏi chúng thêm, Cổ thần có phải là người của Nghịch Thiên Thần Minh không?

Tiểu Tinh Linh đột nhiên truyền đến Mộc Phong một tia thần thức.

- Các ngươi có biết một thần nhân tên Cổ Việt hay không?

Mộc Phong liền nhớ đến tự do thần nhân Cổ Việt uống rượu hào sảng, còn tặng mình một quả Thì Thực tiên cầu, cho Lan Nhi Tà Ma Song Sư, bản thân nhìn ngang nhìn dọc cũng cảm thấy Cổ Việt khá thuận nhãn, chưa từng nghĩ đến Tiểu Tinh Linh sẽ có câu hỏi này, con bé dường như bất mãn không vui đối với Cổ Việt.

- Chúng tôi rất lâu trước kia có biết một Cổ thần, nhưng rất ít khi gặp mặt hắn, chỉ nghe nói hắn là một tự do thần nhân công lực cực cao, lại chẳng biết hắn có dựa vào Nghịch Thiên Thần Minh chúng ta hay không.

Thanh y nhân cung kính lễ độ trả lời.

Mộc Phong tự cười khỏa lấp, đã hỏi lâu như vậy, lại không thu hoạch được điều gì khả quan, năm người ở trước mắt này cũng không phải nhân vật gì, chẳng đáng để mình lãng phí thời gian, bản thân chưa nắm được hành vi gây rối gì của họ, cũng chẳng nên cay nghiệt trừng phạt, không khỏi lắc đầu, nghiêm mặt rồi nói:

- Việc hôm nay tạm thời xóa bỏ, ta và Thiện Nhược chỉ là ân oán cá nhân, đại trượng phu hành sự phân minh, các người đã vô quan, ta lập tức sẽ thả các người ra ngoài, nhiều chỗ đắc tội, mong hãy thứ cho!

Nói xong giơ tay đánh ra một đạo kim quang, triệt bỏ thần cấm.

Năm vị thần nhân vừa nghe Mộc Phong thủ hạ khai ân, liền vội vã khom người hành lễ nói:



- Đại thần quá khách khí rồi, vốn là chúng tôi đã mạo phạm ngài, không rõ ân oán giữa các người, suýt nữa tự ý trở thành kẻ tiếp tay làm bậy, đại thần không trách mắng là phúc khí của huynh đệ chúng tôi rồi, chúng tôi giờ sẽ li khai, cáo từ, cáo từ!

Năm vị đều thầm nghĩ: “Hợp lực năm người chúng ta, còn không đủ để ngươi duỗi ngón út, cho dù ngươi đắc tội với chúng ta, thì chúng ta có thể làm được gì? Thần Giới xưa nay dựa vào thực lực nói chuyện, đánh thắng thì là đại ca!” Lại thấy Mộc Phong triệt bỏ thần cấm, vội vàng bắn người hóa thành năm sợi hào quang xông ra ngoài, chỉ sợ hắn nuốt lời, mình thật không thể nào chịu nổi.

- Tiểu Tinh Linh, sao ngươi lại hoài nghi Cổ Việt là người của Nghịch Thiên Thần Minh?

Mộc Phong khó hiểu hỏi.

- Tri nhân tri diện bất tri tâm, ngươi trước đây không hề quen biết Cổ Việt, mà hắn lại ba lần bảy lượt theo ngươi. Vô duyên vô cớ, tại sao hắn lại muốn tặng ngươi những thứ đó? Chẳng nhẽ hắn thật sự không có tiền mua rượu uống? Đối với một thần nhân đại thần thông như vậy mà nói, chỉ cần đi tới Phàm Gian một chuyến, ở đâu lại tìm không được hoàng kim và rượu chứ?

Tiểu Tinh Linh bình tĩnh nói ra những chỗ sơ hở bản thân nhìn được.

Mộc Phong gật đầu, lời nói của Tiểu Tinh Linh xác thực có chút đạo lý, mình ở Tiên Giới gặp mặt hắn một lần đã là ngẫu nhiên, lần thứ hai gặp hắn, chỉ sợ không phải việc xảo hợp như vậy, có điều, hắn theo mình rốt cuộc có dụng ý gì? Nhất thời cũng nghĩ không rõ ràng.

- Chủ nhân, chúng ta ra khỏi Thu Ngô thần vực trước, nếu năm thần nhân ban nãy chạy đi báo tình hình ở đây cho sư phụ của Thiện Nhược biết, tự dưng lại sinh thêm nhiều phiền phức, chúng ta trước mắt phải đối phó là Thần Ma, tạm thời không cần đụng chạm đến Nghịch Thiên Thần Minh.

Tiểu Tinh Linh vội vã khuyên.

- Ta cũng đang có ý này.

Mộc Phong vội vàng thúc động Tô Thiết Thần Châu, trong chốc lát đã xông ra ngoài Thu Ngô thần vực.

- Xem ra, chúng ta chẳng thể không đến Tiên Giới một chuyến, may mà thần nhân thông thường không thể lợi dụng năng lượng thạch ở hạ giới để tu luyện, nếu không, chẳng những Thúy Hà Tiên Thạch, e rằng tất cả năng lượng ở hạ giới đều sẽ bị thần nhân cướp sạch rồi!

Mộc Phong đứng trong hư không, thầm suy nghĩ nếu gặp phải Thần Ma, bản thân phải làm thế nào? Những Thần Ma này ẩn nấp ở nơi nào, mình lại không biết chút gì, tranh đấu với chúng há không phải là chịu thiệt thòi sao?

- Tiểu Tinh Linh, ngươi đã thấy qua Thần Ma chưa?

Mộc Phong cấp thiết muốn hiểu rõ cho dù một mẩu tin tức của Thần Ma cũng tốt.

- Những Thần Ma này bất đồng với sinh vật cửu giới chúng ta, ta chỉ biết sóng năng lượng của bọn chúng quái dị, dù là thần nhân công lực như Thiên quân, cũng nhìn không thấy bổn thể của chúng! Ta đương nhiên càng không thể nhìn thấy chúng.

Tiểu Tinh Linh than.

- Tiểu Tinh Linh, ý ngươi là những Thần Ma này bất cứ lúc nào cũng có thể vô thanh vô tức xuất hiện ở mọi nơi sao?

Mộc Phong không khỏi cảnh giác dùng thần thức nhìn chung quanh.

- Cũng có thể nói như vậy, dẫu sao đó chỉ là lời đồn, ta tin bọn chúng đã có bổn thể, thì cuối cùng sẽ có lúc lộ ra đuôi hồ li, đúng không? Chủ nhân, ngươi cũng đừng quá cẩn thận.

Tiểu Tinh Linh thấy thần sắc Mộc Phong hơi thay đổi, vội an ủi nói.

- Ta không hề sợ bọn chúng, chỉ là muốn hiểu rõ hơn một chút, ‘tri kỷ tri bỉ, bách chiến bách thắng’, bất luận chúng là những sinh vật thế nào, lên đến mức độ cao nhất, chẳng qua là một loại hình thức năng lượng mà thôi! Chỉ cần là năng lượng, thì có hình dạng có dấu tích, với lại năng lượng càng cao, hội tụ cùng một chỗ càng nhiều thì càng dễ dàng bộc lộ ra!

Mộc Phong trầm tư một lúc, bình tĩnh nói.

- Chủ nhân quả thực thông minh!

Tiểu Tinh Linh không nhịn được cười nói.

- Chúng ta đi đến Tiên Giới thôi.

Mộc Phong mỉm cười, hiếm khi được Tiểu Tinh Linh biểu dương như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Lưu Tiêu Diêu Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook