Chương 186: Thần đỉnh xuất thế
Luyến Thượng Nam Sơn
10/04/2013
Nếu người khác không muốn nói cho ngươi chân tướng sự thật, đừng đi hỏi nhiều nữa. Liễu Phượng Như đương nhiên hiểu đạo lý nay, nhìn chằm chằm vào Hạ Kim quốc đương triều vương tử bị bắt kia, thực giống như đang cầm trong tay một con bài quan trọng, khiến Hạ Kim quốc không dám coi thường vọng động.
Liễu Phượng Như vẻ mặt mừng rỡ, hưng phấn chẳng khác gì nữ nhân sắp làm tân nương, việc này chẳng khác vô tình nhặt được một bảo vật, luôn tiện lập công đầu cho Thiên nam quốc, hí hửng tự mừng cũng coi như có đạo lý. Đổi lại người khác ra ngoài làm tướng, há dễ dàng có loại chuyện tốt này sao? Bổn tướng quân mệnh lớn phúc lớn, ha ha! Vừa vặn giống như có vận đào hoa a.
Tục nhân nghĩ chuyện tốt lớn nhất đó là ra cửa nhặt được hoàng kim, người gặp vận đào hoa, ban ngày đụng phải nữ quỷ xinh đẹp.
Mộc Phong được Mông Thần Tinh Châu nhắc nhở, tâm tư chỉ quan tâm giọt nước mắt thứ hai của Thông Thiên Thần Châu có phải là trên người Phượng Như hay không, con ngươi xoay chuyển rất nhanh, vài tia thần thức hầu như bao bọc toàn thân nàng, bên trong bên ngoài, trên đồi cao, xuống bình nguyên, lại nhập thâm cốc thần bí. Bình thường hắn không dám làm như vậy lớn mật dò xét nhìn đàn bà, hôm nay có đủ lý do, mượn cớ thỏa thích rửa mắt. Đáng thương cho Phượng Như hưng phấn quá độ, cũng không biết chính mình giống như đang lõa thân trước một nam nhân lạ mặt mừng rỡ nhảy nhót.
- Công tử, ngươi nhìn cái gì vậy?
Vô Ngôn ánh mắt như giận dữ, lãnh lùng nhìn chằm chằm Mộc Phong, một phụ nữ phàm gian sao có thể cho ngươi trở thành si ngốc như vậy chứ?
- Không thấy cái gì cả.
Mộc Phong thu lại thần thức, không có phát hiện một dị thường nào trên người Liễu Phượng Như, có thể nói là chẳng thu hoạch được gì, tự nhiên vô thức trả lời "không thấy cái gì cả". Nam nhân làm làm việc lớn thì gan lớn, da mặt cũng dày theo, có thế mới mê hoặc được đàn bà.
- Không thấy cái gì? Chúng ta có thể đi được chưa?
Vô Ngôn không để cho hắn phân biện, nắm lấy tay hắn định đi ra ngoài, thầm nghĩ: "Bắt được Hạ Kim quốc vương tử điện hạ, dân chúng Thiên nam quốc đương nhiên sẽ chỉ nhìn lên Liễu Phượng Như, bổn cô nương đích tâm nguyện cũng đạt thành, nếu còn lần chần ở chốn này nữa, chỉ sợ xảy ra lắm chuyện ngoài ý muốn, nhất định không để công tử có cơ hội làm những chuyện bậy bạ!"
- Các ngươi đâu cần sợ hãi rời đi nhanh thế, việc bắt Hạ Kim quốc đương triều vương tử quả là một công lao to lớn, để ta đem lên triều thượng tấu, nếu Hoàng thượng mà vui lòng, chắc sẽ trọng thưởng hậu hĩnh cho các ngươi!
Liễu Phượng Như tuyệt không quan tâm hai người bọn họ sẽ đi đâu, thậm chí còn hy vọng bọn họ đi càng nhanh càng tốt, nhưng vẫn ra vẻ lịch sự nói vài lời giữ khách.
-Vô Ngôn, lúc này đâu có gì khẩn cấp mà chúng ta phải vội vã rời nơi này chứ? Ngươi xem Liễu tướng quân có tình lưu khách, chúng ta đâu có thể xem nhẹ hảo ý của nàng ta chứ?
Mộc Phong liếc mắt nhìn thấu ý nghĩ của tiểu cô nương, vững vàng đứng thẳng người, tuy biết Liễu Phượng Như không phải là thiệt tình muốn giữ mình lại, nhưng hắn vẫn mỉm cười như thường, không lộ một chút nào không hài lòng.
- Người trẻ tuổi à, ngươi tưởng lầm rồi. Ngươi tốt nhất mở to mắt mà nhìn sự thật đi, người ta có phải là thiệt tình lưu ngươi hay không?
Vô Ngôn vẻ mặt ra vẻ già giặn, một tiễn hạ song điêu, đồng thời đả kích cả đôi bên.
Liễu Phượng Như vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, quay đầu lớn tiếng gọi người đem Hạ Kim quốc thiếu niên điện hạ trói thật chặt, xong hung hăng tiến lên trước, đá vài cước lên người hắn cho hả giận. Xem tiểu cô nương trước mắt này mới có vài tuổi đầu, nhưng sao lại có thể như nhìn thấu suy nghĩ của mình? Liễu Phượng Như cảm thấy bối rối, một người không sợ lỏa lồ thập phần, thậm chí còn hân hoan nhìn ngắm thân thể đẹp đẽ của mình, nhưng sợ là sợ có người lạ nhìn thấu xuốt thân thể mình, dù chỉ có một phần.
Mộc Phong không phải không muốn rời đi, nhưng giọt nước mắt thứ hai của Thông Thiên Thần Châu vẫn chưa có tìm được tung tích, trong lòng không cam lòng, mặc dù mắt thấy Liễu Phượng Như giả bộ nói vài câu khách sáo, nhưng chính mình cũng chân không thể mặt dày lưu lại chỗ này. Cũng may tinh cầu Thiên Nam quốc này vốn không to tát gì, Mộc Phong tin rằng nếu đem nó bỏ vào trong Càn Khôn Như Ý Trạc, đương nhiên không tin Liễu Phượng Như có thể chui ra khỏi tinh cầu này!
Mộc Phong không nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài. Vô Ngôn vội theo Mộc Phong, quay đầu nhìn Liễu Phượng Như nở một nụ cười thật thuần khiết:
- Liễu tướng quân, phiền ngươi khi viết báo cáo chiến công tốt nhất viết như sau: Có người si mê sắc đẹp của ta, cam tâm vì ta bắt cóc Hạ Kim quốc vương tử, mặc dù hắn đã ra đi không lời mà biệt, nhưng phần tình ý này thực khiến người ta khó quên!
- Ngươi...!
Liễu Phượng Như mặt đỏ phừng phừng, bị tiểu cô nương mặt đầy vẻ chân thành trêu chọc.
Mộc Phong lắc lắc đầu, Vô Ngôn tiểu cô nương này thông minh lanh lợi giống Tiểu Tinh Linh vậy, điểm khác nhau duy nhất chính là, nàng ta hiểu biết rõ ràng hơn về chuyện tình cảm nam nữ.
Rời khỏi quân doanh Thiên Nam quốc, Mộc Phong cũng hoàn toàn không có hứng thú tranh biện với Vô Ngôn, xem những chuyện vừa rồi như mây bay gió thổi. Hình bóng của Vô Ngôn lúc trước cũng nhạt dần trong trí nhớ của hắn, thế vào đó là tiểu cô nương đáng yêu lanh lợi này. Người lớn thì đâu cần chấp nhặt với một cô nhóc chứ? Huống chi Mộc Phong là một thần nhân siêu cao tuổi. Tại phàm gian người già trăm tuổi đã là hiếm, đa phần chưa đến tuổi này đã xế bóng chiều tàn, nếu nói thần nhân như mình đã trải qua hàng ngàn hàng vạn năm chắc họ cho là kẻ bị thần kinh.
- Tinh châu, cảm giác của ngươi có thể hay không xuất hiện sai lầm?
Mộc Phong từ lúc xuất thần thức lượn một lần trong ngoài cơ thể của Liễu Phượng Như, do không tìm thấy điều gì khả nghi, chỉ đành nghĩ đến nguyên nhân khách quan.
- Nhưng ta rõ ràng cảm giác được tại trướng trung kia quả thật có chút mùi vị quen thuộc a!
Mông Thần Tinh Châu đối mặt với chất vấn bất mãn của Mộc Phong, nhất thời ủy khuất nói.
- Công tử, ngươi có phải không thể rời xa cái phàm gian mỹ nữ kia phải không?
Vô Ngôn thấy biểu hiện thất thường vừa rồi của Mộc Phong, nhất thời có điểm oán hận chính mình không có lớn lên được ngay tức thì.
- Ta đang tìm giọt nước mắt của Thông Thiên Thần Châu.
Mộc Phong âm trầm suy tư, lúc này màn đêm đã buông xuống, xung quanh tiếng côn trùng râm ran như tiếng nhạc vang lên không dứt.
- Giọt nước mắt thứ hai của Thông Thiên Thần Châu có khi nào lại lưu tại bộ ngực của một nữ nhân phàm gian hay không?
Vô Ngôn nghĩ sao nói vậy, thốt lên một câu.
- Ý của ngươi là giọt nước mắt này có thể ở đó ư? Ừm, cái này có thể.
Mộc Phong trong lòng chợt bừng sáng, lập tức xuất ra một tia thần thức nhanh chóng bay thẳng về phía trướng trung của Liễu Phượng Như.
Khi thần thức của Mộc Phong tiến vào trướng trung, Liễu Phượng Như đã tháo bỏ khinh giáp nặng nề, Tiểu Diệp cung kính đứng ở bên cạnh, đưa tay tiếp nhận. Chỉ nghe tiếng cười nói của Liễu Phượng Như theo thần thức truyền về tai mình:
- Tiểu Diệp, ngươi tháo khinh giáp ra đi, trong trướng trung này không có nam nhân nào dám tiến đến, không cần phải lo lắng xuân quang tiết lộ hết ra ngoài. Hi hi!
Tiểu Diệp ôn thuận đáp lời, tháo bỏ khải giáp, lộ ra một bộ quần áo hoàng sắc mỏng mảnh quấn lấy thân thể cân đối của nàng, mái tóc dài phiêu dật rơi xuống trước ngực. Mộc Phong thấy cảnh này ánh mắt sáng ngời, không ngờ phàm gian còn có một nữ tử xuất trần bất tục như thế, đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Yên Nhiên, nàng ta cũng có bộ dáng động lòng người như thế.
- Công tử, ngươi đã thấy cái gì rồi?
Vô Ngôn giương mắt nhìn Mộc Phong ánh mắt đang đăm đăm, nhất thời cong môi, hậm hực hỏi.
- Không có gì!
Tia thần thức của Mộc Phong vẫn phiêu lưu khắp thân thể của Tiểu Diệp.
- Thật sao?
Vô Ngôn ánh mắt đầy hoài nghi nhìn Mộc Phong.
- Anh hùng mấy ai giống nhau chứ!
Mộc Phong mặt lộ vẻ đắc sắc, để tia thần thức kia thuận thế tiến sâu vào dưới đất mấy trượng, thật bất ngờ lại đụng phải một lớp năng lượng dao động. Điều này khiến hắn vừa bất ngờ vừa vui mừng, phải chăng giọt nước mắt kia của Thông Thiên Thần Châu không nằm ở trên mặt đất?
- Tiểu nữ tử không phải là anh hùng.
Vô Ngôn nguýt dài Mộc Phong một cái.
- Được rồi, việc quan trọng nhất lúc này là tập trung công lực để dò tìm Thông Thiên Thần Châu.
Mộc Phong nhìn Vô Ngôn đang nũng nịu kia cười nói. Tia thần thức tiến vào dưới đất kia đang dần trở nên yếu ớt khi đuổi theo năng lượng dao động kia.
Mộc Phong nhẹ nhàng tiến lên, túm lấy tay Vô Ngôn.
Hắn phát hiện ra tia thần thức kia bất tri bất giác đã chạy tới Kì Linh Sơn rồi.
Mộc Phong ôm lấy Vô Ngôn, theo hướng thần thức trong nháy mắt lao tới, xuất hiện ở phía trên Lão Quân hồ!
Xung quanh hồ bốn phía kỳ hoa dị quả, đủ các loại màu sắc, có loại còn lấp lánh 9 màu thơm lừng. Diệu Diệu trong lòng hưng phấn chui ra ngoài, chạy đông chạy tây, thật không biết nên bay vào cây nào trước để hái quả.
- Công tử, đây là địa phương nào?
Lòng hiếu kỳ của Vô Ngôn nổi lên, nàng biết một người đã thành thần như Mộc Phong sẽ không vô duyên vô cớ đứng ngẩn người ở trên một mặt hồ như thế này một hồi lâu.
- Chính là ở chỗ này ta đã bị cải tạo thành thần nhân.
Mộc Phong hồi tưởng lại chuyện xưa, nhớ lúc trải qua hoạn nạn cùng Kỳ Lân Thần thú và Càn Khôn Như Ý trạc. Hắn mơ hồ hiểu được vì sao mình cuối cùng lại trở thành thần.
- A! Công tử, rốt cuộc là cái thần khí gì mà lợi hại như thế, có thể cải tạo con người thành thần?
Vô Ngôn kinh ngạc thốt lên, nếu mà công tử không nói dối, cái kiện thần khí này không phải là quá biến thái hay sao chứ!
- Nó không phải là thần khí, mà là tiên khí!
Mộc Phong nhìn Diệu Diệu đang bay thẳng tới một cây quái thụ, đáp lời.
- Tiên khí có thể tạo thần? Ngươi không phải đang sốt đó chứ?
Vô Ngôn đưa tay sờ sờ trán Mộc Phong, lạnh như băng, thanh khiết như ngọc, chẳng có biểu hiện gì khác thường cả.
Mộc Phong ngày đó bị Cửu Thiên Tiên đỉnh cải tạo, bởi vì hôn mê quá độ, nên không biết là may còn có Thất Tinh Tử Ngọc bội hỗ trợ. Vô Ngôn hỏi tuy rất bình thường, bất quá Mộc Phong không thể nào trả lời rõ ràng vì sao lại như vậy, chính mình còn không rõ nguyên nhân thì giải thích thế nào chứ?
Cây quái thụ kia thấy Diệu Diệu đang hi hứng lao thẳng tới, bất ngờ di động, chui tọt xuống dưới đất!
- Cây quái thụ này thực cổ quái! Ca ca!
Diệu Diệu hoảng sợ, lớn tiếng reo lên.
- Ai đó? Cớ gì lại quấy rối ta?
Một nam đồng thanh âm từ đáy hồ sâu kín vang lên.
Mộc Phong hơi kinh hãi, trước mắt hiện lên một luồng ánh sáng màu vàng óng, từ đáy hồ hiện lên một tiểu đỉnh cổ quái, nhỏ khoảng hai tấc!
- Trời ạ! Nó đã thành thần khí rồi!
Càn Khôn Như Y trạc thất kinh hô lên.
- Thần khí gì chứ? Thần khí thì có gì đặc biệt hơn người! Cũng chẳng khác mấy con rùa rụt cổ chui rúc ở đây mấy! Ta chưa thấy qua thần khí nào kém cỏi như vậy, tự dưng lại chui rúc tại Hạ Giới, người ta đụng một cái đã kinh hoảng lên rồi?
Phần Thiên Thần Hỏa như tia chớp nhảy ra trước mặt Mộc Phong, nhìn Cửu Thiên Tiên Đỉnh cách đó không xa, khinh miệt cười nói:
- Ta tới thiêu cho một thiêu, để xem tiểu tử ngươi có chân tài thực học không hay chỉ là thùng rỗng kêu to? Hắc Hắc!
- Hỏa oa dừng tay!
Mắt thấy trong lòng bàn tay Phần Thiên Thần Tỏa lấp lánh ánh lửa, Mộc Phong vội vàng trầm giọng quát.
- Nó giờ là Cửu Thiên Thần đỉnh, là pháp bảo của tổ sư gia của ta, Hỏa oa ngươi không được gây khó dễ cho nó.
Do Cửu Thiên Tiên Đỉnh đã tiến hóa thành thần khí, Mộc Phong liền cấp cho nó một cái tên mới hợp với thân phận của nó.
- Linh khí xung quanh đây cũng đều bị ta hấp thu hết rồi, có gì mà ta vẫn cứ lưu luyến ở đây chứ?
Cửu Thiên Thần Đỉnh chợt thất thần không nhìn Mộc Phong và Phần Thiên Thần hỏa, thì thào tự nói với bản thân.
- Tổ sư gia có thể có việc quan trọng phải giải quyết, tạm thời không có cách nào khác đến xem ngươi được.
Mộc Phong nhìn vật nhớ người, trong lòng cảm khái vạn phần. Cái đỉnh này đối với chính mình có cái ân tái tạo, làm thay đổi cả vận mệnh của chính mình, lại vừa là pháp bảo của tổ sư gia, Mộc Phong trong thâm tâm thật cảm kích nó. Tà Thần từng nói qua, tổ sư gia của mình gặp kiếp nạn, chẳng biết đầu thai chuyển thế tới địa phương nào. Chính mình đã không giúp gì được người, đâu có thể bội tình bạc nghĩa đối xử với pháp bảo của tổ sư gia chứ!
Liễu Phượng Như vẻ mặt mừng rỡ, hưng phấn chẳng khác gì nữ nhân sắp làm tân nương, việc này chẳng khác vô tình nhặt được một bảo vật, luôn tiện lập công đầu cho Thiên nam quốc, hí hửng tự mừng cũng coi như có đạo lý. Đổi lại người khác ra ngoài làm tướng, há dễ dàng có loại chuyện tốt này sao? Bổn tướng quân mệnh lớn phúc lớn, ha ha! Vừa vặn giống như có vận đào hoa a.
Tục nhân nghĩ chuyện tốt lớn nhất đó là ra cửa nhặt được hoàng kim, người gặp vận đào hoa, ban ngày đụng phải nữ quỷ xinh đẹp.
Mộc Phong được Mông Thần Tinh Châu nhắc nhở, tâm tư chỉ quan tâm giọt nước mắt thứ hai của Thông Thiên Thần Châu có phải là trên người Phượng Như hay không, con ngươi xoay chuyển rất nhanh, vài tia thần thức hầu như bao bọc toàn thân nàng, bên trong bên ngoài, trên đồi cao, xuống bình nguyên, lại nhập thâm cốc thần bí. Bình thường hắn không dám làm như vậy lớn mật dò xét nhìn đàn bà, hôm nay có đủ lý do, mượn cớ thỏa thích rửa mắt. Đáng thương cho Phượng Như hưng phấn quá độ, cũng không biết chính mình giống như đang lõa thân trước một nam nhân lạ mặt mừng rỡ nhảy nhót.
- Công tử, ngươi nhìn cái gì vậy?
Vô Ngôn ánh mắt như giận dữ, lãnh lùng nhìn chằm chằm Mộc Phong, một phụ nữ phàm gian sao có thể cho ngươi trở thành si ngốc như vậy chứ?
- Không thấy cái gì cả.
Mộc Phong thu lại thần thức, không có phát hiện một dị thường nào trên người Liễu Phượng Như, có thể nói là chẳng thu hoạch được gì, tự nhiên vô thức trả lời "không thấy cái gì cả". Nam nhân làm làm việc lớn thì gan lớn, da mặt cũng dày theo, có thế mới mê hoặc được đàn bà.
- Không thấy cái gì? Chúng ta có thể đi được chưa?
Vô Ngôn không để cho hắn phân biện, nắm lấy tay hắn định đi ra ngoài, thầm nghĩ: "Bắt được Hạ Kim quốc vương tử điện hạ, dân chúng Thiên nam quốc đương nhiên sẽ chỉ nhìn lên Liễu Phượng Như, bổn cô nương đích tâm nguyện cũng đạt thành, nếu còn lần chần ở chốn này nữa, chỉ sợ xảy ra lắm chuyện ngoài ý muốn, nhất định không để công tử có cơ hội làm những chuyện bậy bạ!"
- Các ngươi đâu cần sợ hãi rời đi nhanh thế, việc bắt Hạ Kim quốc đương triều vương tử quả là một công lao to lớn, để ta đem lên triều thượng tấu, nếu Hoàng thượng mà vui lòng, chắc sẽ trọng thưởng hậu hĩnh cho các ngươi!
Liễu Phượng Như tuyệt không quan tâm hai người bọn họ sẽ đi đâu, thậm chí còn hy vọng bọn họ đi càng nhanh càng tốt, nhưng vẫn ra vẻ lịch sự nói vài lời giữ khách.
-Vô Ngôn, lúc này đâu có gì khẩn cấp mà chúng ta phải vội vã rời nơi này chứ? Ngươi xem Liễu tướng quân có tình lưu khách, chúng ta đâu có thể xem nhẹ hảo ý của nàng ta chứ?
Mộc Phong liếc mắt nhìn thấu ý nghĩ của tiểu cô nương, vững vàng đứng thẳng người, tuy biết Liễu Phượng Như không phải là thiệt tình muốn giữ mình lại, nhưng hắn vẫn mỉm cười như thường, không lộ một chút nào không hài lòng.
- Người trẻ tuổi à, ngươi tưởng lầm rồi. Ngươi tốt nhất mở to mắt mà nhìn sự thật đi, người ta có phải là thiệt tình lưu ngươi hay không?
Vô Ngôn vẻ mặt ra vẻ già giặn, một tiễn hạ song điêu, đồng thời đả kích cả đôi bên.
Liễu Phượng Như vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, quay đầu lớn tiếng gọi người đem Hạ Kim quốc thiếu niên điện hạ trói thật chặt, xong hung hăng tiến lên trước, đá vài cước lên người hắn cho hả giận. Xem tiểu cô nương trước mắt này mới có vài tuổi đầu, nhưng sao lại có thể như nhìn thấu suy nghĩ của mình? Liễu Phượng Như cảm thấy bối rối, một người không sợ lỏa lồ thập phần, thậm chí còn hân hoan nhìn ngắm thân thể đẹp đẽ của mình, nhưng sợ là sợ có người lạ nhìn thấu xuốt thân thể mình, dù chỉ có một phần.
Mộc Phong không phải không muốn rời đi, nhưng giọt nước mắt thứ hai của Thông Thiên Thần Châu vẫn chưa có tìm được tung tích, trong lòng không cam lòng, mặc dù mắt thấy Liễu Phượng Như giả bộ nói vài câu khách sáo, nhưng chính mình cũng chân không thể mặt dày lưu lại chỗ này. Cũng may tinh cầu Thiên Nam quốc này vốn không to tát gì, Mộc Phong tin rằng nếu đem nó bỏ vào trong Càn Khôn Như Ý Trạc, đương nhiên không tin Liễu Phượng Như có thể chui ra khỏi tinh cầu này!
Mộc Phong không nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài. Vô Ngôn vội theo Mộc Phong, quay đầu nhìn Liễu Phượng Như nở một nụ cười thật thuần khiết:
- Liễu tướng quân, phiền ngươi khi viết báo cáo chiến công tốt nhất viết như sau: Có người si mê sắc đẹp của ta, cam tâm vì ta bắt cóc Hạ Kim quốc vương tử, mặc dù hắn đã ra đi không lời mà biệt, nhưng phần tình ý này thực khiến người ta khó quên!
- Ngươi...!
Liễu Phượng Như mặt đỏ phừng phừng, bị tiểu cô nương mặt đầy vẻ chân thành trêu chọc.
Mộc Phong lắc lắc đầu, Vô Ngôn tiểu cô nương này thông minh lanh lợi giống Tiểu Tinh Linh vậy, điểm khác nhau duy nhất chính là, nàng ta hiểu biết rõ ràng hơn về chuyện tình cảm nam nữ.
Rời khỏi quân doanh Thiên Nam quốc, Mộc Phong cũng hoàn toàn không có hứng thú tranh biện với Vô Ngôn, xem những chuyện vừa rồi như mây bay gió thổi. Hình bóng của Vô Ngôn lúc trước cũng nhạt dần trong trí nhớ của hắn, thế vào đó là tiểu cô nương đáng yêu lanh lợi này. Người lớn thì đâu cần chấp nhặt với một cô nhóc chứ? Huống chi Mộc Phong là một thần nhân siêu cao tuổi. Tại phàm gian người già trăm tuổi đã là hiếm, đa phần chưa đến tuổi này đã xế bóng chiều tàn, nếu nói thần nhân như mình đã trải qua hàng ngàn hàng vạn năm chắc họ cho là kẻ bị thần kinh.
- Tinh châu, cảm giác của ngươi có thể hay không xuất hiện sai lầm?
Mộc Phong từ lúc xuất thần thức lượn một lần trong ngoài cơ thể của Liễu Phượng Như, do không tìm thấy điều gì khả nghi, chỉ đành nghĩ đến nguyên nhân khách quan.
- Nhưng ta rõ ràng cảm giác được tại trướng trung kia quả thật có chút mùi vị quen thuộc a!
Mông Thần Tinh Châu đối mặt với chất vấn bất mãn của Mộc Phong, nhất thời ủy khuất nói.
- Công tử, ngươi có phải không thể rời xa cái phàm gian mỹ nữ kia phải không?
Vô Ngôn thấy biểu hiện thất thường vừa rồi của Mộc Phong, nhất thời có điểm oán hận chính mình không có lớn lên được ngay tức thì.
- Ta đang tìm giọt nước mắt của Thông Thiên Thần Châu.
Mộc Phong âm trầm suy tư, lúc này màn đêm đã buông xuống, xung quanh tiếng côn trùng râm ran như tiếng nhạc vang lên không dứt.
- Giọt nước mắt thứ hai của Thông Thiên Thần Châu có khi nào lại lưu tại bộ ngực của một nữ nhân phàm gian hay không?
Vô Ngôn nghĩ sao nói vậy, thốt lên một câu.
- Ý của ngươi là giọt nước mắt này có thể ở đó ư? Ừm, cái này có thể.
Mộc Phong trong lòng chợt bừng sáng, lập tức xuất ra một tia thần thức nhanh chóng bay thẳng về phía trướng trung của Liễu Phượng Như.
Khi thần thức của Mộc Phong tiến vào trướng trung, Liễu Phượng Như đã tháo bỏ khinh giáp nặng nề, Tiểu Diệp cung kính đứng ở bên cạnh, đưa tay tiếp nhận. Chỉ nghe tiếng cười nói của Liễu Phượng Như theo thần thức truyền về tai mình:
- Tiểu Diệp, ngươi tháo khinh giáp ra đi, trong trướng trung này không có nam nhân nào dám tiến đến, không cần phải lo lắng xuân quang tiết lộ hết ra ngoài. Hi hi!
Tiểu Diệp ôn thuận đáp lời, tháo bỏ khải giáp, lộ ra một bộ quần áo hoàng sắc mỏng mảnh quấn lấy thân thể cân đối của nàng, mái tóc dài phiêu dật rơi xuống trước ngực. Mộc Phong thấy cảnh này ánh mắt sáng ngời, không ngờ phàm gian còn có một nữ tử xuất trần bất tục như thế, đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Yên Nhiên, nàng ta cũng có bộ dáng động lòng người như thế.
- Công tử, ngươi đã thấy cái gì rồi?
Vô Ngôn giương mắt nhìn Mộc Phong ánh mắt đang đăm đăm, nhất thời cong môi, hậm hực hỏi.
- Không có gì!
Tia thần thức của Mộc Phong vẫn phiêu lưu khắp thân thể của Tiểu Diệp.
- Thật sao?
Vô Ngôn ánh mắt đầy hoài nghi nhìn Mộc Phong.
- Anh hùng mấy ai giống nhau chứ!
Mộc Phong mặt lộ vẻ đắc sắc, để tia thần thức kia thuận thế tiến sâu vào dưới đất mấy trượng, thật bất ngờ lại đụng phải một lớp năng lượng dao động. Điều này khiến hắn vừa bất ngờ vừa vui mừng, phải chăng giọt nước mắt kia của Thông Thiên Thần Châu không nằm ở trên mặt đất?
- Tiểu nữ tử không phải là anh hùng.
Vô Ngôn nguýt dài Mộc Phong một cái.
- Được rồi, việc quan trọng nhất lúc này là tập trung công lực để dò tìm Thông Thiên Thần Châu.
Mộc Phong nhìn Vô Ngôn đang nũng nịu kia cười nói. Tia thần thức tiến vào dưới đất kia đang dần trở nên yếu ớt khi đuổi theo năng lượng dao động kia.
Mộc Phong nhẹ nhàng tiến lên, túm lấy tay Vô Ngôn.
Hắn phát hiện ra tia thần thức kia bất tri bất giác đã chạy tới Kì Linh Sơn rồi.
Mộc Phong ôm lấy Vô Ngôn, theo hướng thần thức trong nháy mắt lao tới, xuất hiện ở phía trên Lão Quân hồ!
Xung quanh hồ bốn phía kỳ hoa dị quả, đủ các loại màu sắc, có loại còn lấp lánh 9 màu thơm lừng. Diệu Diệu trong lòng hưng phấn chui ra ngoài, chạy đông chạy tây, thật không biết nên bay vào cây nào trước để hái quả.
- Công tử, đây là địa phương nào?
Lòng hiếu kỳ của Vô Ngôn nổi lên, nàng biết một người đã thành thần như Mộc Phong sẽ không vô duyên vô cớ đứng ngẩn người ở trên một mặt hồ như thế này một hồi lâu.
- Chính là ở chỗ này ta đã bị cải tạo thành thần nhân.
Mộc Phong hồi tưởng lại chuyện xưa, nhớ lúc trải qua hoạn nạn cùng Kỳ Lân Thần thú và Càn Khôn Như Ý trạc. Hắn mơ hồ hiểu được vì sao mình cuối cùng lại trở thành thần.
- A! Công tử, rốt cuộc là cái thần khí gì mà lợi hại như thế, có thể cải tạo con người thành thần?
Vô Ngôn kinh ngạc thốt lên, nếu mà công tử không nói dối, cái kiện thần khí này không phải là quá biến thái hay sao chứ!
- Nó không phải là thần khí, mà là tiên khí!
Mộc Phong nhìn Diệu Diệu đang bay thẳng tới một cây quái thụ, đáp lời.
- Tiên khí có thể tạo thần? Ngươi không phải đang sốt đó chứ?
Vô Ngôn đưa tay sờ sờ trán Mộc Phong, lạnh như băng, thanh khiết như ngọc, chẳng có biểu hiện gì khác thường cả.
Mộc Phong ngày đó bị Cửu Thiên Tiên đỉnh cải tạo, bởi vì hôn mê quá độ, nên không biết là may còn có Thất Tinh Tử Ngọc bội hỗ trợ. Vô Ngôn hỏi tuy rất bình thường, bất quá Mộc Phong không thể nào trả lời rõ ràng vì sao lại như vậy, chính mình còn không rõ nguyên nhân thì giải thích thế nào chứ?
Cây quái thụ kia thấy Diệu Diệu đang hi hứng lao thẳng tới, bất ngờ di động, chui tọt xuống dưới đất!
- Cây quái thụ này thực cổ quái! Ca ca!
Diệu Diệu hoảng sợ, lớn tiếng reo lên.
- Ai đó? Cớ gì lại quấy rối ta?
Một nam đồng thanh âm từ đáy hồ sâu kín vang lên.
Mộc Phong hơi kinh hãi, trước mắt hiện lên một luồng ánh sáng màu vàng óng, từ đáy hồ hiện lên một tiểu đỉnh cổ quái, nhỏ khoảng hai tấc!
- Trời ạ! Nó đã thành thần khí rồi!
Càn Khôn Như Y trạc thất kinh hô lên.
- Thần khí gì chứ? Thần khí thì có gì đặc biệt hơn người! Cũng chẳng khác mấy con rùa rụt cổ chui rúc ở đây mấy! Ta chưa thấy qua thần khí nào kém cỏi như vậy, tự dưng lại chui rúc tại Hạ Giới, người ta đụng một cái đã kinh hoảng lên rồi?
Phần Thiên Thần Hỏa như tia chớp nhảy ra trước mặt Mộc Phong, nhìn Cửu Thiên Tiên Đỉnh cách đó không xa, khinh miệt cười nói:
- Ta tới thiêu cho một thiêu, để xem tiểu tử ngươi có chân tài thực học không hay chỉ là thùng rỗng kêu to? Hắc Hắc!
- Hỏa oa dừng tay!
Mắt thấy trong lòng bàn tay Phần Thiên Thần Tỏa lấp lánh ánh lửa, Mộc Phong vội vàng trầm giọng quát.
- Nó giờ là Cửu Thiên Thần đỉnh, là pháp bảo của tổ sư gia của ta, Hỏa oa ngươi không được gây khó dễ cho nó.
Do Cửu Thiên Tiên Đỉnh đã tiến hóa thành thần khí, Mộc Phong liền cấp cho nó một cái tên mới hợp với thân phận của nó.
- Linh khí xung quanh đây cũng đều bị ta hấp thu hết rồi, có gì mà ta vẫn cứ lưu luyến ở đây chứ?
Cửu Thiên Thần Đỉnh chợt thất thần không nhìn Mộc Phong và Phần Thiên Thần hỏa, thì thào tự nói với bản thân.
- Tổ sư gia có thể có việc quan trọng phải giải quyết, tạm thời không có cách nào khác đến xem ngươi được.
Mộc Phong nhìn vật nhớ người, trong lòng cảm khái vạn phần. Cái đỉnh này đối với chính mình có cái ân tái tạo, làm thay đổi cả vận mệnh của chính mình, lại vừa là pháp bảo của tổ sư gia, Mộc Phong trong thâm tâm thật cảm kích nó. Tà Thần từng nói qua, tổ sư gia của mình gặp kiếp nạn, chẳng biết đầu thai chuyển thế tới địa phương nào. Chính mình đã không giúp gì được người, đâu có thể bội tình bạc nghĩa đối xử với pháp bảo của tổ sư gia chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.