Phong Lưu Tiêu Diêu Thần

Chương 187: Thần nhân ẩn hiện

Luyến Thượng Nam Sơn

10/04/2013

"Không đến gặp ta cũng không sao, chỉ là ta không rõ vì sao ông ấy lại lưu lại một phần kí ức trong cơ thể ta?"

Cửu Thiên Thần Đỉnh tiếp tục tự nhủ.

"Kí ức của tổ sư gia lại ở trong cơ thể ngươi?"

Mộc Phong sửng sốt, trí nhớ một người còn có thể đặt ở chỗ khác sao? Đột nhiên lại cảm thấy có chút buồn cười, với năng lực của hắn bây giờ, cũng có thể dễ dàng làm được, chỉ là không giải thích được tại sao tổ sư gia lại làm như vậy? Chẳng lẽ ông ta đoán được sẽ gặp phải bất trắc?

Cửu Thiên Thần đỉnh nhẹ nhàng chớp lên, một làn khói thoảng từ trong đỉnh xông ra, giống một đóa hoa loa kèn nở rộ, lên tới hai thước phía trên miệng đỉnh, mở ra giống như mặt kính đồng, từ ảo biến thành thực, hiện ra một hình người, râu tóc bạc trắng, trường bào tay áo lớn, ánh mắt đầy thông thái và thâm thúy. Bóng người trong màn khói lạnh lùng, uy nghiêm nhìn thẳng Mộc Phong, nói:

"Chúc mừng các hạ, âu là duyên phận, lão phu Lí Nhĩ, nguyên là thần giới Thanh Thần, gần đây gieo một quẻ, biết có đại họa, bèn đem trí nhớ sinh thời chứa trong tiên đỉnh này. Lại gieo một quẻ, luận ra gặp được các hạ, lão phu có một chuyện muốn nhờ, xin mang phần trí nhớ này của ta trả lại cho nhục thân chuyển thế của ta, lão phu sẽ có hậu tạ! Đa tạ, đa tạ!"

Hình ảnh trong khói mờ dần, thanh âm còn vang vọng, Mộc Phong cung cung kính kính khom người đáp lễ.

"Công tử, Thần Giới Thanh Thần là ai?"

Vô Ngôn thật sự cảm thấy kinh ngạc.

"Ông ta là tổ sư gia Hỗn Nguyên Môn tại phàm gian của ta, là Thanh thần tại Thần Giới, cùng Tà Thần giao du rất tốt, nghe nói là hai đại sủng thần của Thần Giới Chí Tôn khi còn sống."

Mộc Phong cố sức giải thích, Vô Ngôn hăm hở lắng nghe.

"Tà Thần lại là ai? Thần Giới Chí Tôn chẳng lẽ đã chết?"

Vô Ngôn đối với Thần Giới cơ hồ không có khái niệm gì, Mộc Phong nói cái gì đối với nàng cũng tựa như chuyện thần thoại vậy.

"Tà Thần là bạn tốt của tổ sư gia tiền thế. Từ nay về sau trở lại Thần Giới, chúng ta còn có thể gặp được lão gia hỏa cổ quái khó chơi nầy, đến lúc đó ngươi tự nhiên sẽ biết thôi."

Mộc Phong quả thật không biết giải thích rõ ràng cho Vô Ngôn như thế nào, đành phải dùng cách "đưa đẩy", loại biện pháp này dỗ ngọt tiểu hài tử đặc biệt có hiệu quả, tỷ như kể chuyện xưa "trăm nghe trăm chán": Trước kia trong núi có một cái động, trong động có một lão hòa thượng kể chuyện xưa cho một tiểu hòa thượng. Nội dung chuyện xưa đó là: Trước kia trong núi có một cái động, trong động có một lão hòa thượng kể chuyện xưa cho một tiểu hòa thượng.

Tiểu hài tử đối với chuyện xưa này vốn rất chán ghét, huống chi Vô Ngôn không phải là tiểu hài tử.

Cho nên, Vô Ngôn không tiếp tục truy cứu gì mà thật sự nghiêm túc hỏi hắn: "Nếu ta là chuyển thế tổ sư gia của ngươi, ngươi gọi ta là Vô Ngôn hay tổ sư gia?"

Mộc Phong kinh dị vạn phần nhìn nhìn khuôn mặt ngây thơ của Vô Ngôn đầy vẻ chăm chú, vốn định chòng ghẹo nàng một câu, lại chuyển niệm nghĩ:

"Nếu nàng thật sự là tổ sư gia chuyển thế, vấn đề này có lẽ lại phức tạp đây!"

"Nếu ngươi là tổ sư gia chuyển thế của ta, trong khi ngươi không có được trí nhớ tiền thế của hắn, ngươi là Vô Ngôn; nếu trí nhớ tiền thế trả lại trong đầu ngươi, ngươi đúng là tổ sư gia."

Năng lực phán đoán lí tính của Mộc Phong, thêm tài giao biện ngoại cao thâm khó lường, đối phó Vô Ngôn tiểu cô nương này, đương nhiên dễ như trở bàn tay

"Công tử, nếu tiền thế ta đúng là tổ sư gia của ngươi, xin ngươi đừng đem trí nhớ tiền thế trả lại cho ta, ta còn nhỏ, không muốn làm lão đầu tử bại hoại kia."

Vô Ngôn thấy vừa rồi lão già kia kia râu tóc bạc hết, thầm nghĩ nếu bộ dáng mình như vậy, há không phải một sự tình khiến người ta thảm thương không nỡ nhìn hay sao?.

Con người khi sống không được như ý, có lẽ có thể sinh lòng hâm mộ tất cả tư tưởng của người nào đó, nhưng cũng không nhất định muốn biến thành người kia. Nói cách khác, hâm mộ hoàng đế, thầm nghĩ muốn được Tam Cung Lục Viện bảy mươi hai phi tần của hắn cùng tài phú vô tận, cũng như địa vị cao cao tại thượng, nhưng lại không muốn mang hình dạng của hắn. Ai cũng có ích kỷ của riêng mình.

Chỉ mong Vô Ngôn không phải là tổ sư gia chuyển thế, đối với Mộc Phong mà nói, chuyện tàn nhẫn nhất không phải tổ sư gia chuyển thế thành Vô Ngôn, mà là chính mình biết được sự việc này.

"Mong ngươi giúp ta một chút."

Cửu Thiên Thần Đỉnh bay đến trước mặt Mộc Phong, run run nói:

"Ta cũng sẽ báo đáp ngươi."

"Vội vàng cái gì?"

Không phải tất cả cái gì gấp gáp đều có thể giúp đỡ, Mộc Phong bình tĩnh hỏi.

"Giúp ta đem trí nhớ ông ta trả lại cho chính chủ."

"Ta hiện thời không giúp ngươi được."



Mộc Phong dừng một lát, mắt thấy Cửu Thiên Thần Đỉnh lắc lư dữ dội, mới cười nói:

"Thế nhưng ông ta là tổ sư gia của ta, sự tình của hắn, ta sẽ tận lực đi làm, không phải giúp ngươi, càng không cần nói để cho ngươi hồi báo."

"Loài người quá giảo hoạt, lòng người thật phức tạp, sự tình ngươi làm rõ ràng là giúp ta, thế nhưng còn nói phô trương long trọng như vậy, thật buồn bực! "

Cửu Thiên Thần Đỉnh tại không trung lăn tròn, thu hẹp khoảng cách với Mộc Phong chỉ có một thước.

"Mang ta đi tìm ông ấy!"

"Chờ một chút, làm ơn nói cho ta biết, tại sao trong thời gian ngắn ngươi có thể tiến hóa thành thần khí, tựa hồ ngươi đã đạt tới cấp bậc trung phẩm thần khí."

Mộc Phong không giải thích được tại sao phàm gian hơn một ngàn năm thời gian còn không đủ để một món tiên khí tiến hóa thành trung phẩm thần khí mà thần đỉnh này lại làm được.

"Cái gì gọi là thời gian ngắn?"

Thanh âm Cửu Thiên Thần Đỉnh bình tĩnh truyền ra.

"Hơn một ngàn năm trước, ta từng gặp qua ngươi, khi đó ngươi còn đơn thuần là bắt đầu linh thức thượng phẩm tiên khí, ta nghĩ không rõ chính là, không có một tia thần linh khí, ngươi làm thế nào trở nên thành thần khí? Hơn nữa, phàm gian hơn một ngàn năm, thời gian cũng coi là ngắn, chẳng biết nhận xét này của ta có đúng hay không?"

Ngữ khí Mộc Phong có phần bình thản, thân lùi về phía sau mấy thước thước, Cửu Thiên Thần Đỉnh cách mình gần quá, phần nào cảm thấy có chút áp lực.

"Trong mảnh ý thức mơ hồ của ta, từng có người tiến vào trong bụng ta, khi đó ta nghĩ đem hắn luyện thành hoàn đan, không ngờ trên người hắn chẳng biết đeo cái gì đó, lúc khẩn yếu trước mắt phát ra thần linh khí rất nhiều, cuối cùng không ngờ giải khai kết giới của ta chạy ra ngoài. Nhưng ta cũng may mắn lưu lại được một ít thần linh khí, mà mấy năm nay, ngoại trừ dần dần hấp thu, giữa chừng đã xảy ra một chút ngoài ý muốn."

"Cái gì ngoài ý muốn?"

Mộc Phong biết người Cửu Thiên Thần Đỉnh nói đến vừa rồi, chính là mình.

"Chẳng biết là cái thứ gì, vừa tiến vào trong cơ thể ta, nghe thanh âm có điểm giống một cô gái."

Cửu Thiên Thần Đỉnh toát ra một tia khói xanh, huyễn hóa ra bộ dáng một bàn tay, chỉ vào Vô Ngôn nói.

"Ta chẳng biết nàng trong cơ thể ta làm cái gì, sau đó ta đột nhiên lại có thần thức, còn có thể bắt chước con người nói được. Ta cũng rất kỳ quái, nàng ta rốt cuộc là cái gì?"

"Thông Thiên Thần Châu ư?" Mộc Phong tim đập thình thịch, Mông Thần Tinh Châu thiếu chút nữa cuồng hô ra tiếng.

"Được! Vấn đề ta đã hỏi xong, ta có thể mang ngươi đi tìm tổ sư gia chuyển thế, nhưng ngươi có biết hắn ở nơi nào không?"

Mộc Phong bất đắc dĩ, hỏi.

"Ta nếu biết hắn ở nơi nào, còn phải nhờ ngươi mang ta đi tìm hắn sao?"

Cửu Thiên Thần Đỉnh có chút bất mãn, thật vất vả mới gặp một thần nhân, thế nhưng lại giống như một tên ngu ngốc vậy.

Mộc Phong tự cười nhạo mình, Cửu Thiên Thần Đỉnh nói không sai, mình hỏi một câu thật ngớ ngẩn, lại không nghĩ rằng thần khí có linh tính này tính tình lại thẳng thắn trực tiếp như vậy. Theo thần niệm mở ra, Cửu Thiên Thần Đỉnh thuận theo hóa thành một luồng khói xanh tiến vào Càn Khôn Như Ý Trạc, xem ra Thông Thiên Thần Châu có thể cải biến thời gian phàm gian, khả năng lớn nhất đúng là làm cho thời gian phàm gian chậm lại.

"Vô Ngôn, chúng ta lên trên núi nhìn xem."

Vô Ngôn nhỏ nhẹ đáp ứng, Mộc Phong bèn dùng thần thức bày cấm chế che dấu chung quanh hai người, kéo nàng bay đến trên đỉnh Kì Linh, thần thức mộc phong thổi qua ba Đỉnh Kì Linh, không có phát hiện bóng dáng mấy vị sư bá, chẳng biết bọn họ độ kiếp có thành công không, từng tại Thúy Hà tiên trấn hai lần gặp được Tử Vận sư tỷ, thậm chí đã quên hỏi tình huống mấy vị sư bá này. Người tu chân trên núi cũng không ít, nhưng Mộc Phong cũng không biết một người nào, những người này phần nhiều là tầng lớp thanh niên ưu tú, dù là có một, hai khuôn mặt hơi quen thuộc, Mộc Phong cũng không thể nói được tên, năm đó hắn kinh mạch bị tắc nghẽn, bơ vơ tại Tàng kinh các, quen biết người rất ít.

Sau khi đem Cửu Thiên Thần Đỉnh thu vào trong Càn Khôn Như Ý Trạc, tia năng lượng dao động ở đáy hồ Lão Quân tức thời biến mất, Mộc Phong triệt hồi thần thức, hôm nay tuy biết được chút tin tức về Thông Thiên Thần Châu, nhưng cũng chẳng làm được trò trống gì! Thiên Nam quốc không có địa phương nào để cho Mộc Phong lưu luyến, chỉ có thể xóa bỏ chút trí nhớ bi thương mà hắn mang theo. mặc dù hoài nghi Mông Thần Tinh Châu cảm giác sai lầm, nhưng ở Chí Tôn tinh cầu trong động Bạch Ngọc kia xem lời nhắc "thông thiên nhập phàm thiên nam nữ", khả năng Thông Thiên Thần Châu ở tại Thiên Nam quốc là rất lớn.

Thông Thiên Thần Châu, ngươi ở nơi nào?

Mộc Phong ôm Vô Ngôn đứng ở trên đám mây, phát ra một mảng lớn thần thức hướng về bốn phía tìm kiếm, phương pháp mò kim đáy bể có khi cố nhiên không thể được, tuy nhiên khi không có biện pháp tốt, cũng chỉ có thể mò mẫm như vậy.

Thiên Nam quốc mặc dù chỉ là một quốc gia bình thường ở phàm gian, nhưng trữ tàng năng lượng cũng coi là phong phú, Mộc Phong chẳng tìm tòi cũng không biết, ngay khi vừa tìm tòi lại sợ hãi nhảy dựng, nguyên lai năng lượng chẳng chỗ nào không có, mặc dù năng lượng của phàm gian không tính là tinh thuần và độ tập trung cũng không cao, nhưng có còn hơn không, nếu theo thời gian tính toán trước kia, tại phàm gian hấp thu một năm, chỉ bằng tại Thần Giới ngây người nửa khắc, nói như thế, tựa hồ hiệu suất coi như chênh lệch nhiều. Tuy thế, bây giờ thời gian phàm gian đã bị thay đổi, mặt khác tuy hấp thu năng lượng cũng được, nhưng hao phí ít nhiều thời gian đối với Mộc Phong lúc này mà nói, tựa hồ ý nghĩa cũng không lớn, cuối cùng Mộc Phong cũng buông tha ý nghĩ hấp thu năng lượng phàm gian, chủ yếu lo lắng chính mình khi dùng đến sẽ rất nhiều, nếu vét hết đầm mà bắt cá, đối với người tu chân phàm gian mà nói, há chẳng phải một loại bóc lột trầm trọng hay sao? Tiếp theo, thần thức Mộc Phong bất chợt chạm phải thần thức khác không rõ lai lịch!

Mộc Phong trong nháy mắt thu thần thức về, thần sắc hơi biến, bàn tay đang nắm Vô Ngôn từ từ tăng lực.

"Ngươi làm sao vậy, công tử?"



Vô Ngôn phát giác nơi này có chút không đúng, cũng nói không nên lời, vội vàng hỏi.

"Ta vừa rồi chạm tới thần thức người khác, ta hoài nghi Thiên Nam quốc còn có thần nhân khác!"

Mộc pPhong nhạy cảm đánh hơi được nguy hiểm càng ngày càng gần, thần niệm vừa động, bao bọc Vô Ngôn, trong nháy mắt chạy ra khỏi tinh cầu.

"Công tử, thần nhân khác đến phàm gian cũng rất bình thường mà?"

Vô Ngôn đối với phản ứng của mộc phong không thể hiểu nổi.

"Bình thường."

Mộc Phong mở thiên nhãn nhìn ra bốn phía, bình tĩnh nói.

"Tất cả đều bình thường, ngươi còn tránh tránh trốn trốn làm gì?"

Vô Ngôn nhỏ giọng lẩm bẩm, ở trong lòng nàng, nam nhân nên đỉnh thiên lập địa, không thể dễ dàng trốn tránh hoặc cúi đầu.

"Ta không phải tránh né, nhưng nếu phát sinh xung đột với thần nhân ở Thiên Nam quốc, tai ương chính là phàm nhân bình thường phải gánh chịu!"

Mộc Phong sắc mặt ngưng trọng, hắn đã đụng tới khí tức không giống tầm thường, đây không phải tất cả thần nhân bình thường đều có, nhưng mà người đến có mùi vị bất thiện.

Phía dưới tinh không quang mang hiện lên, bỗng dưng từ trong hư không hiện ra hai bóng người!

Một xanh một vàng, hai lão nhân, đột nhiên xuất hiện phía trước Mộc Phong và Vô Ngôn cách mấy trăm trượng, khí thế áp đảo bàng bạc mở rộng, một cỗ áp lực cường đại phô thiên cái địa lùng sục tới.

Mộc Phong thần niệm khẽ động, một cỗ khí thế vô thanh vô tức ngăn chặn trước người Vô Ngôn.

"Xin chào, xin chào! Phàm gian cũng có thần nhân xuống hay sao?"

Áo xanh lão nhân mắt híp mỏng lạnh lùng nhìn chằm chằm Mộc Phong, ôm quyền lắc nhẹ. Lão nhân này hai gò má đầy đặn, "đồng nhan hạc phát", một cây trâm Hắc Ngọc Long Thủ xuyên qua buộc chặt đầu bạc, đuôi trâm treo ba hạt châu màu đỏ sậm so với hột đậu còn nhỏ hơn.

"Xin chào!"

Mộc Phong ôm quyền tỉnh táo chào lại, trong lòng kinh ngạc thầm nhủ, hai thần nhân trước mắt này, từ khí thế trên người bọn họ phát ra mà xem, công lực không thấp hơn hắn nhiều lắm, nói như thế, bọn họ há không phải hai vị vương thần trong Thần Giới sao? Chẳng biết hai người này thuộc loại Nghịch Thiên Thần Minh hay Thần Giới Chánh Thống. Mộc Phong tâm niệm thay đổi thật nhanh, một tia thần thức lập tức bay vào trong cơ thể.

"Tiểu Tinh Linh, ngươi biết hai người này chứ?"

"Chưa thấy qua."

Hứng thú của Tiểu Tinh Linh đối với thay đổi của Cửu Biến Tàm Anh càng ngày càng trở nên như si như ngốc, đối với câu hỏi của Mộc Phong không hề để tâm, dù sao thần nhân nhiều lắm, ngẫu nhiên gặp một, hai người, cũng không cho là kỳ lạ.

"Lão phu đối với các hạ không quen biết, chẳng biết các hạ sao có nhã hứng đến Hạ Giới này?"

Thanh y lão nhân ngờ vực nhìn mắt hoàng y lão nhân bên cạnh vân vê râu không nói, tựa hồ hỏi hắn gặp qua Mộc Phong hay chưa, bởi vì Mộc Phong bên ngoài cơ thể từng bị siêu tinh tố y lão nhân hạ đạo cấm chế, nhất thời không ai nhìn cho ra công lực hắn cao hay thấp, hai vị lão nhân cùng cảm thấy nghi hoặc, hoàng y lão nhân nhíu mày không đáp, thanh y lão nhân chỉ đành chuyển ánh mắt nhìn thẳng Mộc Phong, lạnh lùng hỏi.

"Thần Giới đờ đẫn buồn chán, tiện khi đến Hạ Giới dạo chơi đây đó."

Thần nhân phần lớn tính tình cổ quái, Mộc Phong thậm chí cũng có thể thấy quen mà chẳng giật mình, chỉ có điều thanh y lão nhân này biểu lộ vẻ mặt cao cao tại thượng, làm cho hắn tự dưng sinh ra một chút chán ghét, không kềm chế suy nghĩ được nói tiếp:

"Cửu Giới to lớn như thế, ta đi nơi nào, cũng phải báo cáo với ngươi sao?" Không biết thân phận đối phương, Mộc Phong không có tùy tiện gây mâu thuẫn, trả lời không cao ngạo cũng chẳng siểm nịnh, dấu diếm thanh sắc.

Vô Ngôn nép vào người Mộc Phong, dựa vào thật chặt, lúc này nàng cũng hiểu được, hai lão nhân này mở miệng nói đến Hạ Giới, tất là người trong Thần Giới, nàng không tiện để lộ ra, cẩn thận nhìn lén bọn họ.

Thanh y lão nhân ngớ người, câu "Thần Giới đờ đẫn buồn chán" này của Mộc Phong làm hắn càng thêm nghi hoặc không giải thích được, chẳng lẽ tiểu tử này không phải mới lên thần nhân? Ngẫm lại, thần nhân mới lên lại có thể làm cho mình nhìn không ra công lực sâu cạn của hắn. trong đầu thanh y lão người rất nhanh tìm tòi một lượt, không có nhân vật tên Mộc Phong này. Nếu không phải nhìn không ra công lực Mộc Phong, hai thần nhân này có thể sẽ không đối xử với Mộc Phong có hảo cảm gì.

"Thân phận của các hạ tại Thần Giới là gì?"

Thanh y lão nhân không cam lòng, hỏi lại.

"Ta chỉ là tên thần nhân tự do, vô danh tiểu tốt."

Mộc Phong bình tĩnh trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Lưu Tiêu Diêu Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook