Chương 43: Thú liệp kì ngộ
Luyến Thượng Nam Sơn
08/04/2013
Nhà của Trát Tây Lí Ai cách Tử Vân Sơn không xa lắm, ba người thong thả bước độ hai thời thần thì đến được vùng phụ cận.
Mộc Phong chăm chú nhìn bắp đùi săn chắc khỏe mạnh của Trát Tây Lí Ai trong thâm tâm không khỏi giật mình, tên này ngày hôm qua bị hổ vồ làm cho bị thương vậy mà hôm nay tựa như không bị ảnh hưởng gì, đúng là loại sinh vật có năng lực hồi phục thần kỳ.
Kỳ thật không thể nói bản thân Trát Tây Lí Ai tự có khả năng hồi phục mà một phần do Mộc Phong truyền một luồng bạch khí không ngừng nghỉ để cầm máu cho hắn, chỉ có điều bản thân Mộc Phong không biết điều này phát huy tác dụng trên người Trát Tây Lí Ai mà thôi.
Để đến được đô thị phải vượt qua khu rừng thưa trước mặt. Khu rừng nằm gần Tử Vân Sơn với các chủng loài hoa, cây cối thay vì to cao thì lại um tùm xum xuê hơn bình thường.
Yên Nhiên phát hiện ra điểm khác lạ liền hiếu kỳ hỏi Mộc Phong:
- Tướng công! Nằm cách Tử Vân Sơn một quãng mà sao cây cối trong khu rừng này có vẻ phát triển tốt hơn nhỉ?
Mộc Phong ngẩng đầu nhìn dãy Tử Vân Sơn hùng vĩ kéo dài dường như bất tận, trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái chứ không chỉ có mình Yên Nhiên phát hiện ra vấn đề này. Mộc Phong suy nghĩ hồi lâu không hiểu rõ nên chỉ đành lắc đầu cho qua chuyện.
Trong khi bầu trời của Tử Tinh Đại Lục xanh ngắt không gợn mây thì ở lưng chừng Tử Vân Sơn này xuất hiện từng đám mây mù sắc tím đang quyện vào nhau. Nếu đám mây mù này có màu trắng thì dù hai người có tinh mắt đến đâu vẫn không thể nhận ra điều kỳ dị. Có điều đám mây mù sắc tím này vô cùng kỳ lạ, cả Mộc Phong và Yên Nhiên chưa từng thấy qua nó một lần trong đời.
Ba người rốt cuộc cũng chuẩn bị leo lên Tử Vân Sơn, bỗng trước mặt xuất hiện hai người thô kệch, lực lưỡng, hình dáng bên ngoài cũng tương tự như Trát Tây Lí Ai, đều là quái nhân cả.
Có điều hai tên quái nhân này đối với Trát Tây Lí Ai cũng không hữu hảo lắm.
Mộc Phong nhanh chóng chia hai luồng thần thức tiến nhập vào trong não hai quái nhân này để do thám.
Hai tên quái nhân có vóc người to lớn nhìn nhằm chằm Yên Nhiên và Mộc Phong, sau đó quay về phía Trát Tây Lí Ai “y nha y nha”, ý cho rằng lâu ngày không gặp hắn không ngờ Trát Tây Lí Ai đem nuôi hai con sủng vật xấu xí đến vậy, vốn định săn vài con thú ở đây đem bán lấy tiền, nào ngờ thấy hai con sủng vật mặc y phục khác lạ này.
Từ hai luồng thần thức Mộc Phong nghe được điều này trong lòng nổi giận, tự nói bản thân hai tên quái vật này đã xấu xí bây giờ còn bất ngờ biến người khác trở thành sủng vật.
Thật sự Trát Tây Lí Ai trong tâm tỏ ra sợ hãi hai tên quái nhân này, hắn cũng sợ Mộc Phong có thể biết được những lời của hai tên quái nhân rồi sẽ nổi điên lên không chừng.
Hai tên quái nhân hướng về Trát Tây Lí Ai chỉ cho hắn con đường lên núi, hôm nay hai anh em bọn họ muốn lên Tử Vân Sơn để săn thú, ai ngờ thấy bọn Trát Tây Lí Ai đi ngang qua bèn hạ sơn để chỉ bọn họ theo con đường nhỏ bên sườn núi, có như thế mới không kinh động đến buổi săn thú của hai anh em bọn họ.
Trát Tây Lí Ai nghe vậy bèn gật đầu lia lịa.
Mộc Phong tự nhủ hai tên quái nhân to gan dám bắt ta quay lại đi đường khác, bất quá nhìn bọn chúng không phải là người có thể trêu vào. Bước tới trước một bước, tưởng như Mộc Phong muốn phát tác sự tức giận, Trát Tây Lí Ai vội vàng giữ chặt tay hắn, thần sắc có phần khẩn trương chỉ có thể thốt lên âm thanh “y nha y nha”. Mộc Phong cuối cùng cũng minh bạch, hai tên quái nhân này là con của tộc trưởng, chính vì thế Trát Tây Lí Ai không dám dây vào.
Hai tên quái nhân dương dương tự đắc nhằm hướng đỉnh núi mà đi.
Trát Tây Lí Ai lập tức quay về phía Mộc Phong khoa tay, hàm ý chúng ta có thể quay lại.
Mộc Phong khoanh tay không phản ứng gì, trên mặt còn lộ vẻ nghi vấn. Trong khi đó Trát Tây Lí Ai cứ đứng đó khoa tay múa chân cả nửa ngày trời.
Những tia thần thức liên tục truyền về não bộ của Mộc Phong, hắn biết rằng ngọn Tử Vân Sơn này dù có thể săn được nhiều thú nhưng buộc phải leo lên từ con đường mà hai tên quái nhân đã đi. Mọi người chỉ có thể leo lên đỉnh núi nếu đi đúng đường, còn như từ con đường nhỏ bên sườn núi thì phải đi ngang qua một hang động vô cùng kỳ quái, trước đây các tộc nhân cũng thường từ con đường nhỏ bên sườn núi để lên đỉnh Tử Vân Sơn nhưng đa phần đều quay về giữa chừng, họ không dám đi tiếp, nếu không cẩn thận thì bỏ mạng tại đó không chừng.
Mộc Phong khó khăn lắm mới hiểu nổi luồng thông tin vừa tiếp nhận, tiện thể cũng nói luôn điều này với Yên Nhiên về những gì Trát Tây Lí Ai diễn tả.
Sự hiếu kì của Yên Nhiên ngày càng lớn hơn liền hỏi dồn Mộc Phong:
- Tướng công! Thiếp nghĩ có thể nào trong hang động đó chứa mãnh thú hung ác không?
Mộc Phong không nói tiếng nào nhãn thần nhìn Yên Nhiên rồi khẽ gật đầu, tỏ ý ta với nàng đúng là anh hùng sở kiến lược đồng.
Mộc Phong nhìn Trát Tây Lí Ai khoa tay khoa chân, ý nói ba người chúng ta không sợ gì hết, đường đi còn dài lắm, không lý gì mà quay lại, nếu không phụ mẫu cười vào mặt cho.
Trát Tây Lí Ai thấy hai người Mộc Phong khăng khăng lên đường bèn khoa tay ra hiệu đầu hàng, sau đó bảo hai người có thể tùy tiện săn thú miễn đừng đi đến gần sơn động kỳ quái là được.
Trát Tây Lí Ai dẫn hai người đi theo con đường nhỏ bên sườn núi.
Thần sắc Mộc Phong và Yên Nhiên vô cùng bình thản, con đường nhỏ trước mắt rõ ràng là ít người qua lại, cỏ dại mọc tràn ra lối đi, trên mặt đất những rễ cây to lớn chạy ngang dọc làm biến dạng hẳn đường đi.
Trát Tây Lí Ai mới đi bộ chừng nửa thời thần thì đã thở phì phò như trâu, hắn quay đầu nhìn hai người Mộc Phong thì thấy diện mạo cả hai thoải mái như không, trên mặt liền lộ vẻ kinh dị, miệng cất tiếng “y nha y nha” liên hồi, ý nói tối qua giao phối xong coi bộ tinh lực càng ngày càng tốt hơn lên, ta không dám tin các ngươi có phải là quái vật hay không!
Mộc Phong bất giác không nín được liền cười to ngặt nghẽo, không ngờ tên quái nhân này đem việc giao phối để đo lường khả năng với những sinh vật khác.
Đang nghĩ đến điều đó thì đột nhiên trước mặt vụt qua một con thỏ sáu chân.
Trát Tây Lí Ai lắp tên vào cung, nhắm bắn, lại nhắm bắn lần nữa, tròng đen hai con mắt của Trát Tây Lí Ai không còn ở giữa nữa mà kéo hẳn sang hai bên trở thành con mắt lé vô cùng kỳ dị.
Chỉ nghe một tiếng “băng” vang đến, một đốm đen to như quả trứng bồ câu thoát ra từ cây cung của Trát Tây Lí Ai hướng thẳng vào giữa đầu của con thỏ.
Con thỏ nằm trên mặt đất, máu từ thân thể không ngừng rỉ ra chứng tỏ là đã chết. Trát Tây Lí Ai thấy vậy nhảy vội đến, cầm con thỏ trên tay ngoác mồm cười lớn ra chiều vô cùng thích thú.
Cả bọn đã di chuyển được hơn nửa thời thần, lúc này Trát Tây Lí Ai đã săn được đến bốn con thỏ ngon lành.
Mộc Phong cùng Yên Nhiên không xuất thủ giúp Trát Tây Lí Ai mà thong thả dạo bước trên con đường kì lạ trước mặt, cảnh vật trên đường có nhiều thứ kì hình quái trạng khiến cả hai vô cùng hứng thú.
Ánh mắt của Trát Tây Lí Ai bắt đầu chú ý đến một cây quái thụ không xa trước mặt.
Mộc Phong và Yên Nhiên thấy vậy cũng hướng mục quang lên nhìn.
Cây quái thụ này to đến mức phải hai người mới ôm hết, thân vươn thẳng lên lưng chừng không, nếu ngồi trên một cành ở giữa cây quái thụ đó có thể nhìn thấy được những đám mây mù sắc tím không xa ở phía đối diện. Và kỳ lạ hơn chính là có một con quái thú màu trắng đang treo lơ lửng trên một trong số cành cây đó.
Con quái thú này có hình dáng và kích thước giống hồ li ở Thiên Nam Quốc, toàn thân phủ một lớp lông trắng như tuyết, mỏ dẹt, lông đuôi của nó lớn kỳ lạ, tại ngọn núi tràn sắc tím như thế này thì con quái thú càng nổi bật hơn bao giờ hết.
Mộc Phong khoa tay nói với Trát Tây Lí Ai, ý rằng con quái vật này rất có giá trị đúng không?
Trát Tây Lí Ai ra hiệu hai người Mộc Phong đừng phát ra tiếng động kẻo quái thú hoảng sợ mà chạy mất. Tiếp đó rút ra từ trong túi một khối kim loại hình vuông, ngón tay chỉ về đám thỏ săn được ngụ ý giá trị của đám thỏ này chỉ đồ chơi so với con quái thú trên kia.
Trát Tây Lí Ai lại chỉ ngón tay về phía quái thú lông trắng, hai ngón tay thô dã sau đó chỉ về chiếc vòng đeo trên tay, biểu tình trông rất buồn cười, mồm còn kêu vài tiếng “y nha y nha” ra chiều hưng phấn.
Mộc Phong cuối cùng cũng hiểu, một con thỏ có giá một tiền, thế thì con quái thú trên cây ít nhất phải có giá trị cỡ một bao tiền trở lên hoặc nhiều hơn cỡ đó cũng nên.
Yên Nhiên nhìn qua cũng hiểu được đại khái vấn đề.
Trát Tây Lí Ai di chuyển chậm chậm đến gần con quái thú lông trắng, “mũi tên” cầm chặt trên tay. Ước lượng được khoảng cách bắn thích hợp, Trát Tây Lí Ai liền để viên sỏi đen lên dây cung.
Một tiếng “băng” dội tới, quái thú lông trắng thấy nguy hiểm gần kề liền tức tốc nhảy tránh sang một bên, viên sỏi đen rốt cuộc trúng vào thân cây.
Trát Tây Lí Ai quay đầu ra hiệu bằng tay với hai người Mộc Phong bảo “truy đuổi”, ngay lập tức thân hình béo tròn thô dã của Trát Tây Lí Ai hối hả đuổi theo quái thú lông trắng.
Mộc Phong kéo tay Yên Nhiên không nhanh không chậm bám theo phía sau Trát Tây Lí Ai.
Con quái thú lông trắng này chạy trái nhảy phải thanh thoát nhẹ nhàng, cả ba người truy đuổi hơn nửa thời thần cũng chưa bắt kịp được nó.
Mắt thấy con quái thú lông trắng nhẹ nhàng nhảy qua con suối trong núi rồi thoáng chốc biến mất trong khu rừng rậm không còn chút tăm tích nào.
Trát Tây Lí Ai vội vã dừng chân, trên mặt lộ vẻ kinh hãi, ngây ngốc nhìn về phía con suối nằm ở trên cao.
Mộc Phong cùng Yên Nhiên ngạc nhiên chuyển hướng nhìn theo Trát Tây Lí Ai.
Nhìn kỹ con suối bên trên, cả hai thấy thấp thoáng bên kia bờ là một động khẩu, bên ngoài khoác một lớp áo màu đỏ bầm, cửa động hình vuông chu vi ước chừng một trượng, hình dáng cực giống mỏ của một con tê tê. Trước cửa động là khoảnh đất mềm nhão có màu hồng đậm, đại khái rộng chừng một trượng, dài khoảng ba trượng. Điều kì lạ chính là dù khối đất hồng đậm ấy trông có vẻ màu mỡ nhưng không có cây cỏ nào có thể mọc trên nó cả.
Mộc Phong và Yên Nhiên minh bạch đây chính là quái động mà Trát Tây Lí Ai đã từng nói qua.
Trát Tây Lí Ai quay đầu ra hiệu cho hai người Mộc Phong nhanh chóng lùi lại, còn bản thân mình ba chân bốn cẳng quay đầu định bỏ chạy.
Lòng hiếu kỳ của Mộc Phong lẫn Yên Nhiên ngày càng lớn nhưng thấy Trát Tây Lí Ai thần tình khẩn trương đành phải áp chế sự tò mò của mình xuống.
Khi chuẩn bị chuyển thân chạy theo Trát Tây Lí Ai thì Tiểu Tinh Linh đột nhiên nhỏ giọng nói:
- Không hiểu, ở đây sao tồn tại nhiều đóa Tụ Năng Hoa thế này nhỉ?
Mộc Phong thắc mắc hỏi:
- Tụ Năng Hoa là cái gì?
Tiểu Tinh Linh nói như muốn hét vào tai Mộc Phong:
- Chủ nhân có thấy dọc bờ suối có những đóa hoa nhỏ có ba cánh màu trắng hay không, đó chính là Tụ Năng Hoa đó.
Nghe Tiểu Tinh Linh thanh âm có chiều phấn khích Mộc Phong hỏi tới:
- Những đóa Tụ Năng Hoa này sử dụng vào mục đích gì hả Tiểu Tinh Linh?
- Tụ Năng Hoa chính là nhất đại kì hoa của Tiên Giới, nó thu thập thiên địa linh khí, bên trong chứa đựng năng lượng có thể biến ước mơ thành sự thật của rất nhiều tiên nhân. Chủ nhân mau hái nó mang về, sau này đối với việc luyện công sẽ có tác dụng rất lớn đó.
Nghe Tiểu Tinh Linh nói Tụ Năng Hoa có thể cung cấp năng lượng cho luyện công khiến Mộc Phong vô cùng hoan hỉ.
Lập tức Mộc Phong cất tay lên, một luồng bạch khí phân thành những tia nhỏ phóng thẳng về đám hoa nhỏ bên bờ suối, trong chốc lát luồng bạch khí cuộn lấy hết tất cả đóa hoa quay trở về bên Mộc Phong. Ý niệm Mộc Phong chợt động, trong nháy mắt đám Tụ Năng Hoa biến mất trong ngọc trạc.
Trát Tây Lí Ai đứng cách xa mười trượng phát hiện hai người Mộc Phong không có ý định bỏ đi liền quay lại từ xa kêu lớn “y nha y nha”, không ngừng khoa tay ra hiệu với hai người còn không mau chạy nhanh.
Yên Nhiên thấy Mộc Phong thu Tụ Năng Hoa vào trong ngọc trạc lập tức nắm tay hắn bỏ chạy, tất nhiên là vì tên quái nhân kia vô cùng quan tâm đến hai người, chính vì thế nàng không thể bất nhẫn phụ đi hảo ý của hắn.
Thấy hai người đến gần, Trát Tây Lí Ai miệng cứ kêu “y nha y nha” không ngớt, hai tay thì khoa liên hồi.
Yên Nhiên đầu óc mụ mẫm đứng nhìn, trong khi Mộc Phong không thật sự hiểu hết những gì Trát Tây Lí Ai nói.
Ý của Trát Tây Lí Ai là hai người bọn ngươi ngu ngốc vừa thôi, đều là những con quái vật ngu xuẩn, không biết quái động đó đã ăn thịt biết bao nhiêu tộc nhân của bọn ta, đừng nghĩ các ngươi có năng lực giao phối thì dám đứng nhởn nhơ trước cửa động, đừng có để lão tử ta phải bồi táng theo các người.
Mộc Phong không kềm được liền mắng hắn:
- Bà nội của ngươi mới là quái vật á! Lão tử ta một đêm xuân tiêu còn chưa xong chứ ở đó giao phối cái bà nội nhà ngươi.
Mộc Phong thu hồi tia thần thức từ não bộ của Trát Tây Lí Ai trở về, trong lòng tự nhủ: “Khi không đứng nghe tên này hồ ngôn loạn ngữ.”
Linh Lung Thần Anh bên trong Mộc Phong cất giọng âm dương quái khí trêu chọc:
- Tiểu tiên nữ tỷ tỷ, chủ nhân hôm nay cũng bày đặt chửi rủa người ta nữa kìa.
Tiểu Tinh Linh cười hi hi nói:
- Tiểu Linh Lung! Chủ nhân đang buồn vì mỹ mộng với Yên Nhiên tỷ tỷ tan vỡ, ha ha ha!
Yên Nhiên mặt đỏ như gấc, mở miệng trách:
- Hai đứa bé con này! Bọn mi dám nói bậy bạ!
Trát Tây Lí Ai đứng ngây ngốc nhìn tiếng nói phát ra từ trong bụng Mộc Phong, lòng thầm nghĩ: “Con quái vật này có con trời ơi! Có lẽ nào hôm qua chúng ta nhìn lầm sao, hắn là con cái chứ không phải con đực!”
Yên Nhiên đọc được biểu tình trên khuôn mặt của Trát Tây Lí Ai bèn quay đầu nghĩ đến Tụ Năng Hoa trên tay Mộc Phong tinh quái hỏi :
- Tướng công! Chỉ có con cái mới sinh con được thôi, đúng không?
Mộc Phong ngẩn ra, lập tức đáp:
- Không sai!
Nghe xong Yên Nhiên hoa dung lập tức biến đổi, cười nắc nẻ không kềm được, thiếu điều muốn nín thở.
Mộc Phong chăm chú nhìn bắp đùi săn chắc khỏe mạnh của Trát Tây Lí Ai trong thâm tâm không khỏi giật mình, tên này ngày hôm qua bị hổ vồ làm cho bị thương vậy mà hôm nay tựa như không bị ảnh hưởng gì, đúng là loại sinh vật có năng lực hồi phục thần kỳ.
Kỳ thật không thể nói bản thân Trát Tây Lí Ai tự có khả năng hồi phục mà một phần do Mộc Phong truyền một luồng bạch khí không ngừng nghỉ để cầm máu cho hắn, chỉ có điều bản thân Mộc Phong không biết điều này phát huy tác dụng trên người Trát Tây Lí Ai mà thôi.
Để đến được đô thị phải vượt qua khu rừng thưa trước mặt. Khu rừng nằm gần Tử Vân Sơn với các chủng loài hoa, cây cối thay vì to cao thì lại um tùm xum xuê hơn bình thường.
Yên Nhiên phát hiện ra điểm khác lạ liền hiếu kỳ hỏi Mộc Phong:
- Tướng công! Nằm cách Tử Vân Sơn một quãng mà sao cây cối trong khu rừng này có vẻ phát triển tốt hơn nhỉ?
Mộc Phong ngẩng đầu nhìn dãy Tử Vân Sơn hùng vĩ kéo dài dường như bất tận, trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái chứ không chỉ có mình Yên Nhiên phát hiện ra vấn đề này. Mộc Phong suy nghĩ hồi lâu không hiểu rõ nên chỉ đành lắc đầu cho qua chuyện.
Trong khi bầu trời của Tử Tinh Đại Lục xanh ngắt không gợn mây thì ở lưng chừng Tử Vân Sơn này xuất hiện từng đám mây mù sắc tím đang quyện vào nhau. Nếu đám mây mù này có màu trắng thì dù hai người có tinh mắt đến đâu vẫn không thể nhận ra điều kỳ dị. Có điều đám mây mù sắc tím này vô cùng kỳ lạ, cả Mộc Phong và Yên Nhiên chưa từng thấy qua nó một lần trong đời.
Ba người rốt cuộc cũng chuẩn bị leo lên Tử Vân Sơn, bỗng trước mặt xuất hiện hai người thô kệch, lực lưỡng, hình dáng bên ngoài cũng tương tự như Trát Tây Lí Ai, đều là quái nhân cả.
Có điều hai tên quái nhân này đối với Trát Tây Lí Ai cũng không hữu hảo lắm.
Mộc Phong nhanh chóng chia hai luồng thần thức tiến nhập vào trong não hai quái nhân này để do thám.
Hai tên quái nhân có vóc người to lớn nhìn nhằm chằm Yên Nhiên và Mộc Phong, sau đó quay về phía Trát Tây Lí Ai “y nha y nha”, ý cho rằng lâu ngày không gặp hắn không ngờ Trát Tây Lí Ai đem nuôi hai con sủng vật xấu xí đến vậy, vốn định săn vài con thú ở đây đem bán lấy tiền, nào ngờ thấy hai con sủng vật mặc y phục khác lạ này.
Từ hai luồng thần thức Mộc Phong nghe được điều này trong lòng nổi giận, tự nói bản thân hai tên quái vật này đã xấu xí bây giờ còn bất ngờ biến người khác trở thành sủng vật.
Thật sự Trát Tây Lí Ai trong tâm tỏ ra sợ hãi hai tên quái nhân này, hắn cũng sợ Mộc Phong có thể biết được những lời của hai tên quái nhân rồi sẽ nổi điên lên không chừng.
Hai tên quái nhân hướng về Trát Tây Lí Ai chỉ cho hắn con đường lên núi, hôm nay hai anh em bọn họ muốn lên Tử Vân Sơn để săn thú, ai ngờ thấy bọn Trát Tây Lí Ai đi ngang qua bèn hạ sơn để chỉ bọn họ theo con đường nhỏ bên sườn núi, có như thế mới không kinh động đến buổi săn thú của hai anh em bọn họ.
Trát Tây Lí Ai nghe vậy bèn gật đầu lia lịa.
Mộc Phong tự nhủ hai tên quái nhân to gan dám bắt ta quay lại đi đường khác, bất quá nhìn bọn chúng không phải là người có thể trêu vào. Bước tới trước một bước, tưởng như Mộc Phong muốn phát tác sự tức giận, Trát Tây Lí Ai vội vàng giữ chặt tay hắn, thần sắc có phần khẩn trương chỉ có thể thốt lên âm thanh “y nha y nha”. Mộc Phong cuối cùng cũng minh bạch, hai tên quái nhân này là con của tộc trưởng, chính vì thế Trát Tây Lí Ai không dám dây vào.
Hai tên quái nhân dương dương tự đắc nhằm hướng đỉnh núi mà đi.
Trát Tây Lí Ai lập tức quay về phía Mộc Phong khoa tay, hàm ý chúng ta có thể quay lại.
Mộc Phong khoanh tay không phản ứng gì, trên mặt còn lộ vẻ nghi vấn. Trong khi đó Trát Tây Lí Ai cứ đứng đó khoa tay múa chân cả nửa ngày trời.
Những tia thần thức liên tục truyền về não bộ của Mộc Phong, hắn biết rằng ngọn Tử Vân Sơn này dù có thể săn được nhiều thú nhưng buộc phải leo lên từ con đường mà hai tên quái nhân đã đi. Mọi người chỉ có thể leo lên đỉnh núi nếu đi đúng đường, còn như từ con đường nhỏ bên sườn núi thì phải đi ngang qua một hang động vô cùng kỳ quái, trước đây các tộc nhân cũng thường từ con đường nhỏ bên sườn núi để lên đỉnh Tử Vân Sơn nhưng đa phần đều quay về giữa chừng, họ không dám đi tiếp, nếu không cẩn thận thì bỏ mạng tại đó không chừng.
Mộc Phong khó khăn lắm mới hiểu nổi luồng thông tin vừa tiếp nhận, tiện thể cũng nói luôn điều này với Yên Nhiên về những gì Trát Tây Lí Ai diễn tả.
Sự hiếu kì của Yên Nhiên ngày càng lớn hơn liền hỏi dồn Mộc Phong:
- Tướng công! Thiếp nghĩ có thể nào trong hang động đó chứa mãnh thú hung ác không?
Mộc Phong không nói tiếng nào nhãn thần nhìn Yên Nhiên rồi khẽ gật đầu, tỏ ý ta với nàng đúng là anh hùng sở kiến lược đồng.
Mộc Phong nhìn Trát Tây Lí Ai khoa tay khoa chân, ý nói ba người chúng ta không sợ gì hết, đường đi còn dài lắm, không lý gì mà quay lại, nếu không phụ mẫu cười vào mặt cho.
Trát Tây Lí Ai thấy hai người Mộc Phong khăng khăng lên đường bèn khoa tay ra hiệu đầu hàng, sau đó bảo hai người có thể tùy tiện săn thú miễn đừng đi đến gần sơn động kỳ quái là được.
Trát Tây Lí Ai dẫn hai người đi theo con đường nhỏ bên sườn núi.
Thần sắc Mộc Phong và Yên Nhiên vô cùng bình thản, con đường nhỏ trước mắt rõ ràng là ít người qua lại, cỏ dại mọc tràn ra lối đi, trên mặt đất những rễ cây to lớn chạy ngang dọc làm biến dạng hẳn đường đi.
Trát Tây Lí Ai mới đi bộ chừng nửa thời thần thì đã thở phì phò như trâu, hắn quay đầu nhìn hai người Mộc Phong thì thấy diện mạo cả hai thoải mái như không, trên mặt liền lộ vẻ kinh dị, miệng cất tiếng “y nha y nha” liên hồi, ý nói tối qua giao phối xong coi bộ tinh lực càng ngày càng tốt hơn lên, ta không dám tin các ngươi có phải là quái vật hay không!
Mộc Phong bất giác không nín được liền cười to ngặt nghẽo, không ngờ tên quái nhân này đem việc giao phối để đo lường khả năng với những sinh vật khác.
Đang nghĩ đến điều đó thì đột nhiên trước mặt vụt qua một con thỏ sáu chân.
Trát Tây Lí Ai lắp tên vào cung, nhắm bắn, lại nhắm bắn lần nữa, tròng đen hai con mắt của Trát Tây Lí Ai không còn ở giữa nữa mà kéo hẳn sang hai bên trở thành con mắt lé vô cùng kỳ dị.
Chỉ nghe một tiếng “băng” vang đến, một đốm đen to như quả trứng bồ câu thoát ra từ cây cung của Trát Tây Lí Ai hướng thẳng vào giữa đầu của con thỏ.
Con thỏ nằm trên mặt đất, máu từ thân thể không ngừng rỉ ra chứng tỏ là đã chết. Trát Tây Lí Ai thấy vậy nhảy vội đến, cầm con thỏ trên tay ngoác mồm cười lớn ra chiều vô cùng thích thú.
Cả bọn đã di chuyển được hơn nửa thời thần, lúc này Trát Tây Lí Ai đã săn được đến bốn con thỏ ngon lành.
Mộc Phong cùng Yên Nhiên không xuất thủ giúp Trát Tây Lí Ai mà thong thả dạo bước trên con đường kì lạ trước mặt, cảnh vật trên đường có nhiều thứ kì hình quái trạng khiến cả hai vô cùng hứng thú.
Ánh mắt của Trát Tây Lí Ai bắt đầu chú ý đến một cây quái thụ không xa trước mặt.
Mộc Phong và Yên Nhiên thấy vậy cũng hướng mục quang lên nhìn.
Cây quái thụ này to đến mức phải hai người mới ôm hết, thân vươn thẳng lên lưng chừng không, nếu ngồi trên một cành ở giữa cây quái thụ đó có thể nhìn thấy được những đám mây mù sắc tím không xa ở phía đối diện. Và kỳ lạ hơn chính là có một con quái thú màu trắng đang treo lơ lửng trên một trong số cành cây đó.
Con quái thú này có hình dáng và kích thước giống hồ li ở Thiên Nam Quốc, toàn thân phủ một lớp lông trắng như tuyết, mỏ dẹt, lông đuôi của nó lớn kỳ lạ, tại ngọn núi tràn sắc tím như thế này thì con quái thú càng nổi bật hơn bao giờ hết.
Mộc Phong khoa tay nói với Trát Tây Lí Ai, ý rằng con quái vật này rất có giá trị đúng không?
Trát Tây Lí Ai ra hiệu hai người Mộc Phong đừng phát ra tiếng động kẻo quái thú hoảng sợ mà chạy mất. Tiếp đó rút ra từ trong túi một khối kim loại hình vuông, ngón tay chỉ về đám thỏ săn được ngụ ý giá trị của đám thỏ này chỉ đồ chơi so với con quái thú trên kia.
Trát Tây Lí Ai lại chỉ ngón tay về phía quái thú lông trắng, hai ngón tay thô dã sau đó chỉ về chiếc vòng đeo trên tay, biểu tình trông rất buồn cười, mồm còn kêu vài tiếng “y nha y nha” ra chiều hưng phấn.
Mộc Phong cuối cùng cũng hiểu, một con thỏ có giá một tiền, thế thì con quái thú trên cây ít nhất phải có giá trị cỡ một bao tiền trở lên hoặc nhiều hơn cỡ đó cũng nên.
Yên Nhiên nhìn qua cũng hiểu được đại khái vấn đề.
Trát Tây Lí Ai di chuyển chậm chậm đến gần con quái thú lông trắng, “mũi tên” cầm chặt trên tay. Ước lượng được khoảng cách bắn thích hợp, Trát Tây Lí Ai liền để viên sỏi đen lên dây cung.
Một tiếng “băng” dội tới, quái thú lông trắng thấy nguy hiểm gần kề liền tức tốc nhảy tránh sang một bên, viên sỏi đen rốt cuộc trúng vào thân cây.
Trát Tây Lí Ai quay đầu ra hiệu bằng tay với hai người Mộc Phong bảo “truy đuổi”, ngay lập tức thân hình béo tròn thô dã của Trát Tây Lí Ai hối hả đuổi theo quái thú lông trắng.
Mộc Phong kéo tay Yên Nhiên không nhanh không chậm bám theo phía sau Trát Tây Lí Ai.
Con quái thú lông trắng này chạy trái nhảy phải thanh thoát nhẹ nhàng, cả ba người truy đuổi hơn nửa thời thần cũng chưa bắt kịp được nó.
Mắt thấy con quái thú lông trắng nhẹ nhàng nhảy qua con suối trong núi rồi thoáng chốc biến mất trong khu rừng rậm không còn chút tăm tích nào.
Trát Tây Lí Ai vội vã dừng chân, trên mặt lộ vẻ kinh hãi, ngây ngốc nhìn về phía con suối nằm ở trên cao.
Mộc Phong cùng Yên Nhiên ngạc nhiên chuyển hướng nhìn theo Trát Tây Lí Ai.
Nhìn kỹ con suối bên trên, cả hai thấy thấp thoáng bên kia bờ là một động khẩu, bên ngoài khoác một lớp áo màu đỏ bầm, cửa động hình vuông chu vi ước chừng một trượng, hình dáng cực giống mỏ của một con tê tê. Trước cửa động là khoảnh đất mềm nhão có màu hồng đậm, đại khái rộng chừng một trượng, dài khoảng ba trượng. Điều kì lạ chính là dù khối đất hồng đậm ấy trông có vẻ màu mỡ nhưng không có cây cỏ nào có thể mọc trên nó cả.
Mộc Phong và Yên Nhiên minh bạch đây chính là quái động mà Trát Tây Lí Ai đã từng nói qua.
Trát Tây Lí Ai quay đầu ra hiệu cho hai người Mộc Phong nhanh chóng lùi lại, còn bản thân mình ba chân bốn cẳng quay đầu định bỏ chạy.
Lòng hiếu kỳ của Mộc Phong lẫn Yên Nhiên ngày càng lớn nhưng thấy Trát Tây Lí Ai thần tình khẩn trương đành phải áp chế sự tò mò của mình xuống.
Khi chuẩn bị chuyển thân chạy theo Trát Tây Lí Ai thì Tiểu Tinh Linh đột nhiên nhỏ giọng nói:
- Không hiểu, ở đây sao tồn tại nhiều đóa Tụ Năng Hoa thế này nhỉ?
Mộc Phong thắc mắc hỏi:
- Tụ Năng Hoa là cái gì?
Tiểu Tinh Linh nói như muốn hét vào tai Mộc Phong:
- Chủ nhân có thấy dọc bờ suối có những đóa hoa nhỏ có ba cánh màu trắng hay không, đó chính là Tụ Năng Hoa đó.
Nghe Tiểu Tinh Linh thanh âm có chiều phấn khích Mộc Phong hỏi tới:
- Những đóa Tụ Năng Hoa này sử dụng vào mục đích gì hả Tiểu Tinh Linh?
- Tụ Năng Hoa chính là nhất đại kì hoa của Tiên Giới, nó thu thập thiên địa linh khí, bên trong chứa đựng năng lượng có thể biến ước mơ thành sự thật của rất nhiều tiên nhân. Chủ nhân mau hái nó mang về, sau này đối với việc luyện công sẽ có tác dụng rất lớn đó.
Nghe Tiểu Tinh Linh nói Tụ Năng Hoa có thể cung cấp năng lượng cho luyện công khiến Mộc Phong vô cùng hoan hỉ.
Lập tức Mộc Phong cất tay lên, một luồng bạch khí phân thành những tia nhỏ phóng thẳng về đám hoa nhỏ bên bờ suối, trong chốc lát luồng bạch khí cuộn lấy hết tất cả đóa hoa quay trở về bên Mộc Phong. Ý niệm Mộc Phong chợt động, trong nháy mắt đám Tụ Năng Hoa biến mất trong ngọc trạc.
Trát Tây Lí Ai đứng cách xa mười trượng phát hiện hai người Mộc Phong không có ý định bỏ đi liền quay lại từ xa kêu lớn “y nha y nha”, không ngừng khoa tay ra hiệu với hai người còn không mau chạy nhanh.
Yên Nhiên thấy Mộc Phong thu Tụ Năng Hoa vào trong ngọc trạc lập tức nắm tay hắn bỏ chạy, tất nhiên là vì tên quái nhân kia vô cùng quan tâm đến hai người, chính vì thế nàng không thể bất nhẫn phụ đi hảo ý của hắn.
Thấy hai người đến gần, Trát Tây Lí Ai miệng cứ kêu “y nha y nha” không ngớt, hai tay thì khoa liên hồi.
Yên Nhiên đầu óc mụ mẫm đứng nhìn, trong khi Mộc Phong không thật sự hiểu hết những gì Trát Tây Lí Ai nói.
Ý của Trát Tây Lí Ai là hai người bọn ngươi ngu ngốc vừa thôi, đều là những con quái vật ngu xuẩn, không biết quái động đó đã ăn thịt biết bao nhiêu tộc nhân của bọn ta, đừng nghĩ các ngươi có năng lực giao phối thì dám đứng nhởn nhơ trước cửa động, đừng có để lão tử ta phải bồi táng theo các người.
Mộc Phong không kềm được liền mắng hắn:
- Bà nội của ngươi mới là quái vật á! Lão tử ta một đêm xuân tiêu còn chưa xong chứ ở đó giao phối cái bà nội nhà ngươi.
Mộc Phong thu hồi tia thần thức từ não bộ của Trát Tây Lí Ai trở về, trong lòng tự nhủ: “Khi không đứng nghe tên này hồ ngôn loạn ngữ.”
Linh Lung Thần Anh bên trong Mộc Phong cất giọng âm dương quái khí trêu chọc:
- Tiểu tiên nữ tỷ tỷ, chủ nhân hôm nay cũng bày đặt chửi rủa người ta nữa kìa.
Tiểu Tinh Linh cười hi hi nói:
- Tiểu Linh Lung! Chủ nhân đang buồn vì mỹ mộng với Yên Nhiên tỷ tỷ tan vỡ, ha ha ha!
Yên Nhiên mặt đỏ như gấc, mở miệng trách:
- Hai đứa bé con này! Bọn mi dám nói bậy bạ!
Trát Tây Lí Ai đứng ngây ngốc nhìn tiếng nói phát ra từ trong bụng Mộc Phong, lòng thầm nghĩ: “Con quái vật này có con trời ơi! Có lẽ nào hôm qua chúng ta nhìn lầm sao, hắn là con cái chứ không phải con đực!”
Yên Nhiên đọc được biểu tình trên khuôn mặt của Trát Tây Lí Ai bèn quay đầu nghĩ đến Tụ Năng Hoa trên tay Mộc Phong tinh quái hỏi :
- Tướng công! Chỉ có con cái mới sinh con được thôi, đúng không?
Mộc Phong ngẩn ra, lập tức đáp:
- Không sai!
Nghe xong Yên Nhiên hoa dung lập tức biến đổi, cười nắc nẻ không kềm được, thiếu điều muốn nín thở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.