Chương 227: Thúy đê tiểu trúc
Luyến Thượng Nam Sơn
29/08/2013
Thân hình của Đỗ Nhiễm và Tra Bất Đồng nhoáng lên một cái đã chặn ở trước bóng người kia, "Coong" một tiếng rút bảo kiếm ra.
-Đừng động thủ, đừng động thủ! Ta chỉ muốn tới xem náo nhiệt thôi. - Một thần nhân cài hoa lập tức vọt tới trước mặt ba người, vỗ tay cười hì hì, nói.
-Hoa Vũ! Tại sao lại là ngươi? - Mặt Mộc Phong lộ ra nét vui mừng, thân thể vừa hơi động đã giống như ma quỷ vọt lên phía trước Đỗ Nhiễm và Tra Bất Đồng.
-Lão ngoan đồng, ngươi tới đây làm gì? - Lỗ Đạt Bưu thu lại hai cây kim chùy, cười ha hả nói.
-Các ngươi căng thẳng cái gì thế? Có phải đang trộm bảo bối gì hay không? Lấy cho ta xem một chút, kiến giả hữu phân (dịch nôm là: người nhìn thấy cũng có phần), không cho phép giấu một mình! - Con ngươi của Hoa Vũ đảo nhanh như chớp, đầu hơi nghiêng, hắn lắc người vòng qua sau lưng của mọi người, nhìn chằm chằm vào Tuyết Nhạn nói: - Tuyết nha đầu có phải không trộm được tinh cầu của hắn, cuối cùng đành phải đem thân mình bồi thường cho hắn?
-Ta đã trả lại tinh cầu cho hắn từ lâu rồi, ngươi thật là đồ bắt chó đi cày. . . xen vào việc của người khác - Tuyết Nhạn không vui nói.
-Ngươi đã trả tinh cầu cho hắn, vì sao còn phải ở bên cạnh hắn? Đó không phải là tác phong của ngươi a? Tuyết nha đầu - Hoa Vũ quay đầu ngắm nghía mọi người mấy cái, tạo một tiếng suỵt rồi nhỏ giọng nói: -Có phải các người tụ tập để đổ cầu đúng không? Ta cũng muốn tham gia vào một chân.
-Nhìn rõ đi, không phải ta lại dính vào hắn mà là hắn lại dính vào ta. - Tuyết Nhạn biết Hoa Vũ không đúng đắn, quay đầu đi không thèm để ý tới hắn.
Mộc Phong vội vàng cười với Hoa Vũ, nói:
-Hoa Vũ, dạo này vận may của ngươi thế nào rồi?
-Đừng nói nữa, đã trắng tay rồi. - Hoa Vũ xòe tay ra, có phần ủ rũ nói.
-Lão Hoa, có phải ngươi nghĩ đến đây để trộm cầu đúng cầu? - Đỗ Nhiễm chảo hỏi hắn một câu. Xem ra tên Hoa Vũ này ham bài bạc thành tính, không ít người quen biết hắn ở thần giới dường đều biết hắn rất thích trò này.
-Ai ơ, Đỗ Thiên quân đã nhiều năm không thấy, sao ngươi cũng tùy tiện ở cùng với tiểu tử này? - Hoa Vũ hỏi một câu, lại nghĩ tới mình còn chưa trả lời câu hỏi của hắn, vì vậy nhân tiện nói: - Miện Hải thần vực là một Thần vực tự do, tất cả các tinh cầu đều là vật vô chủ, sao ngươi có thể bảo ta tới đây để trộm nhỉ? Ta gọi đây là thay trời hành đạo, tiện tay dắt trộm dê.
-Hắn là minh chủ của chúng ta! - Tra Bất Đồng nhìn Mộc Phong kính cẩn nói.
Hoa Vũ bật người lên rất cao, giật mình nói: - Tra Bất Đồng, cầu xin ngươi đừng có tùy tiện gạt người khác, trái tim ta không tốt, tiểu tử này trở thành minh chủ của Nghịch Thiên thần minh các ngươi từ lúc nào vậy?
-Hắn đương nhiên không phải là minh chủ của Nghịch Thiên thần minh - Tra Bất Đồng cười nói.
-Điều này thì đúng rồi. Ta thấy hắn chẳng giống minh chủ, hơn nữa Nghịch Thiên thần minh tốt xấu gì cũng có mấy người tài ba. Sao có thể để loại nít ranh này lên làm minh chủ được? Trừ khi đầu óc có vấn đề. -Hoa Vũ rơi xuống, vuốt vuốt ngực - Các ngươi đã đùa hơi quá rồi!
-Ta đã nói mình là người của Nghịch Thiên thần minh sao? - Nét mặt Tra Bất Đồng nghiêm lại nhìn Hoa Vũ nói.
-Ngươi sẽ không lại gia nhập về bên Thần giới chính thống nữa đấy chứ? Ah! Ta hiểu rồi có phải Đỗ Thiên quân cho ngươi một chỗ ở tốt, ngươi lại làm phản lần nữa - Hoa Vũ giật mình hiểu ra, nói.
-Con bà ngươi, lão tử tự lựa chọn không được sao? - Tra Bất Đồng không thể nhịn được khi người khác bảo hắn làm phản, sắc mặt hắn thay đổi, giận dỗi nói.
-Lão ngoan đồng, lão đại ta bây giờ là minh chủ của Thuận Thiên thần minh, chúng ta đều là ngươi của Thuận Thiên liên minh, ngươi có muốn gia nhập vào với chúng ta không? - Lỗ Đạt Bưu nghiêm trang hỏi.
-Vừa rồi ta thấy trên không trung có rất nhiều tinh cầu bay lượn, có phải các ngươi là liên minh thuận theo thiên ý trộm tinh cầu tập thể. Nhiều người thì sức mạnh càng thêm lớn, trộm sẽ tiện hơn: Có người trộm còn có người canh gác, cao. . . - Hoa Vũ vui mừng vỗ tay như vừa phát hiện ra châu lục mới.
-Ngươi chỉ biết trộm tinh cầu, trong não ngươi không còn điều gì khác à? - Tuyết Nhạn hỏi.
-Có có, còn nghĩ về đổ cầu - Hoa Vũ cười toe toét nói.
Mộc Phong nghĩ thầm, ở đây dù gì cũng có hai người đã từng là hai đại Thiên quân của Nghịch Thiên thần minh và Thần giới chính thống, mà Hoa Vũ nói chuyện chẳng thèm kiêng nể gì hết, chắc hắn cũng có chút địa vị. Trước mặt nhiều người không tiện hỏi, tý nữa hỏi lại Tuyết Nhạn chắc nàng sẽ biết một vài thông tin về Hoa Vũ. Đã như thế thì vung cánh tay phớt lờ, kéo hắn vào Thuận Thiên thần minh, hẳn là một chuyện tốt.
Nghĩ xong, Mộc Phong liền nói:
-Hoa Vũ, nếu ngươi có hứng thú thì đi theo làm việc với chúng ta, được chứ? - Mộc Phong cố ý ăn nói hàm hồ, rơi vào trong tai Đỗ Nhiễm và Tra Bất Đồng thì tất nhiên là mở rộng và phát triển Thuận Thiên thần minh, mà rơi vào trong tai Hoa Vũ thì lại thành cùng đi trộm cắp tinh cầu.
-Được, được, được! - Hoa Vũ mặt mày tươi rói không ngừng đáp.
-Nam tử hán đại trượng phu, một lời đã nói ra thì như thế nào nhỉ? - Mộc Phong tiếp tục dắt mũi Hoa Vũ. Tra Bất Đồng vuốt chòm râu, gật đầu mỉm cười, “vị minh chủ này của chúng ta không chỉ đầy nghĩa khí, mà cũng đầy tâm kế.”
Hoa Vũ vội nói:
-Một lời đã nói ra, bốn ngựa không đuổi kịp! - Hắn thấy ở đây có nhiều thần nhân, sợ bọn họ trộm hết tinh cầu thì đâu còn phần của mình.
-Tiểu tử bất tài, bọn họ đề cử ta làm minh chủ. Hoa Vũ ngươi đã bằng lòng gia nhập Thuận Thiên thần minh đương nhiên chúng ta rất hoan nghênh! Đỗ Nhiễm và Tra Bất Đồng, các ngươi hãy phân công cho hắn ở trong một cái tinh cầu trước, sau này hành động như thế nào đều nghe theo sự căn dặn của ta. Hoa Vũ, trước tiên ngươi hãy cân nhắc cho kỹ xem có vấn đề gì hay không? Nếu như ngươi không muốn, chúng ta cũng không bắt ép ngươi. Ở đây chúng ta có gần một ngàn người, dù thế nào mọi người cũng phải có tổ chức kỷ luật, bằng không sẽ gây ra chia rẽ. Vậy thì việc lớn không thành, việc xấu nhiều thêm rồi. - Mộc Phong mỉm cười nói.
-Không có vấn đề, tuyệt đối không có vấn đề. - Hoa Vũ một lòng một dạ tập trung vào việc trộm cắp tinh cầu, thầm nghĩ: “Có nhiều thần nhân như vậy tụ tập trộm tinh cầu, e rằng cũng có thể trộm được một nửa số tinh cầu của tứ đại thần vực”.
Mộc Phong lại tiếp tục hỏi:
-Không đổi ý?
-Không đổi ý! - Hoa Vũ giơ thẳng bàn tay lên - Ta, Hoa Vũ bằng lòng nghe theo sự chỉ huy của ngươi. . .
-Gọi là minh chủ - Đỗ Nhiễm nhắc nhở.
-Đúng, minh chủ, nếu Hoa Vũ ta nuốt lời thì sẽ chẳng trộm được một cái tinh cầu nào, mà đi đánh cuộc tất sẽ thua! - Hoa Vũ vẫn đang giơ bàn tay lên, nghiêm túc nói lời thề. Hễ một người đưa thứ mà mình yêu thích nhất mang ra thề thì đủ thấy hắn coi trọng việc này như thế nào.
Đỗ Nhiễm và Tra Bất Đồng cười một cách hiểu ý. Hoa Vũ nổi danh trong số các thần nhân tự do, một khi hắn đã vào liên minh, đó thật sự là nhặt được một chuyện tốt.
Bố trí tinh cầu và thống lĩnh những thần nhân này đều là mối bận tâm của Đỗ Nhiễm và Tra Bất Đồng, số lượng tinh cầu rắn ở Miện Hải thần vực cực nhỏ, có lẽ đã từng khá nhiều nhưng mà hiện tại đều đã bị những thần nhân ham bài bạc như Hoa Vũ trộm đi mất. Bởi vậy Thần vực này cũng không cần phân công Tuần giới thần sứ đi quản lý. Mộc Phong mang theo Tuyết Nhạn và Vô Ngôn bay vào trong tinh cầu Đỗ Nhiễm phân chia cho hắn, phóng tầm mắt nhìn vào hóa ra đây đúng là một tinh cầu nguyên sinh, các loại cây cối hoặc thấp bé hoặc cao to bên trong đã nối liền thành một dải từ lâu, hồ nước màu xanh biếc ẩn ở trong rừng núi. Những con cá vàng màu sắc rực rỡ chuyển động trong dòng suối trong vắt đang cuồn cuộn đổ xuống, giống như Linh Hư thánh cảnh.
Đó là một tinh cầu xinh đẹp! Khí thần linh tương đối dồi dào, cũng không biết là ai, từ nơi nào mà tạo được một tinh cầu như vậy, nghĩ tới chắc chắn không phải đồ vật trong Tứ đại thần vực. Vì dù sao tất cả tinh cầu ở trong Tứ đại thần vực mà ẩn chứa nguyên vẹn khí thần linh đã bị những thần nhân khác chiếm mất từ lâu. Mà trong tinh cầu này, trời tốt cảnh đẹp có phần làm cho người ta lưu luyến đi tới đi lui. Mộc Phong mang theo hai nữ tìm một thúy hồ yên tĩnh ở đằng sau một ngọn núi cao, tạm thời đáp xuống. Hồ nước không sâu, liếc một cái là có thể nhìn thấy những hòn đá cuội dưới đáy hồ giống như những quả trứng thiên nga. Mà trong hồ lại sinh trưởng một ít thực vật giống như hoa sen đan xen hợp lý với nhau, nở ra hoa màu hồng nhạt giống như chiếc bát lớn. Hoa màu hồng lá màu xanh, giống như bức thủy đồ của cảnh xuân thúy đồ, chỉ khác là hoa sen ở đây vốn nên nở trong mùa hè, nhưng dường lại nở tốt ở mùa xuân.
Bên hồ mọc đầy các cây rừng lá rộng cao to, Mộc Phong ngoảnh đầu nói với hai nữ:
-Chúng ta tạm thời an cư ở đây, trước tiên ta đi dựng hai gian nhà gỗ.
-Dựng thế nào? - Tuyết Nhạn dịu dàng cười với Mộc Phong.
-Đương nhiên là đi chặt mấy cây gỗ để dựng nhà. - Mộc Phong nhíu mày, dường như cách nghĩ này của hắn không đúng.
-Dù gì ngươi vẫn là một thần nhân, thần nhân dựng nhà ở như thế sao? - Tuyết Nhạn liếc Mộc Phong một cái - Hãy để ta làm cho.
Nói xong, nàng nhắm đôi mắt đẹp lại, trong nháy mắt thân hình yêu kiều đã di chuyển tới trên mặt hồ, trên tay mở ra một thần quyết, ánh sáng bảy màu giống như cát chảy tràn ra khỏi lòng bàn tay, trong phút chốc giống như những sợi tơ nhẹ nhàng tỏa ra bốn phương tám hướng.
-Không phải Tuyết Nhạn tỷ tỷ sẽ tạo ra một ảo cảnh cho chúng ta đấy chứ? - Vô Ngôn thắc mắc khó hiểu(1). Trước kia ở Tiên Giới, tiên nhân có thể dùng hối thúc một vài tảng đá và khối gỗ để xây phòng tạo nhà. Vào thời khắc đó, chỉ thấy tảng đá và khúc gỗ bay đầy trời, dựng lên một tòa nhà trên đất phẳng giống như chồng xếp gỗ. Chỉ cần xếp khéo, muốn tạo ra thế nào thì sẽ tạo được thế ấy. Mà Tuyết Nhạn bây giờ giống như không cần dùng đến biện pháp trông rất cao minh này.
Mộc Phong nhìn vài lần liền hiểu ra. Phương pháp tạo phòng của Tuyết Nhạn na ná như luyện khí. Ánh sáng tỏa ra quanh người nàng trong nháy mắt đã tha về một vài tảng đá, đầu gỗ còn có cát sỏi. Mấy thứ này bị nàng nhào nắn vào trong chùm ánh sáng, theo động tác tay duỗi mở, chùm ánh sáng trước người nàng giống như bị tơ nhện kéo ra, lại giống như thủy ngân chảy tràn ra bên ngoài. Lại nghe nàng quát nhẹ một tiếng:
- Kết!
Trong chớp mắt, ở giữa hồ xuất hiện một căn nhà được xây dựng từ những khối đá xanh, bên ngoài nhà vẫn có đình đài, lầu các, cùng với hành lang hình chữ "chi" đặt trên mặt hồ, như ẩn như hiện giấu sâu ở trong lá sen.
-Thật đẹp! - Vô Ngôn không đợi Tuyết Nhạn ngoảnh đầu sang, nàng liền nhẹ nhàng bay người lên lá sen, mũi chân chạm nhẹ giống như một Hoa tiên tử bay tới phía trước thúy ngọc đình ngoài tòa nhà.
-Mộc Phong, ngươi đặt cho nơi này một cái tên đi! - Đôi mắt đẹp của Tuyết Nhạn mỉm cười, nàng khẽ mở môi son nói.
-Được! Gọi là Thúy Hồ tiểu trúc đi, ngươi thấy thế nào? - Thân hình của Mộc Phong khẽ chuyển động, cùng Tuyết Nhạn di chuyển song song vào trong thúy ngọc đình nơi Vô Ngôn đang nán lại.
Tuyết Nhạn đưa tay phất ra một chùm ánh sáng vàng, một tấm bảng màu đỏ thẫm trên ghi bốn chữ lớn "Thúy Đê tiểu trúc" liền treo ở phía trên cửa căn nhà.
-Sao không vào xem nhà mới của chúng ta? - Tuyết Nhạn mỉm cười nhìn Mộc Phong và Vô Ngôn.
Mộc Phong gật đầu nhẹ, ba người đi dọc theo hành lang hình chữ “chi” về phía căn nhà nhỏ ở giữa hồ. Lúc nhìn từ xa cảm thấy căn nhà này không lớn, tới gần mới phát hiện ra kích cỡ căn nhà này gần giống như căn nhà hai gian ở trong Phạt Thần dị vực. Đợi đến khi bước qua cánh cửa đang lóe lên ánh sáng nhạt. Mộc Phong và Vô Ngộn lại kinh ngạc phát hiện bên trong hơi khác với động tiên, căn bản không chỉ có căn nhà nhỏ hai gian bình thường như thế!
Một tòa cung điện cổ điển tao nhã đập vào tầm mắt: dưới cây cầu nhỏ trắng như ngọc có dòng nước chảy róc rách, xa xa một làn khói nhẹ vòng quanh núi xanh giống như mỹ nhân thẹn thùng, gần tường đỏ ngói lưu ly dựng nên một căn nhà sừng sững thấp thoáng trong màn sương trắng mờ, ở góc tường kỳ hoa dị thảo mọc theo trật tự, hai con hạc tiên nhàn nhã đang nghển cổ nô đùa vui vẻ. Dòng nước dưới cây cầu nhỏ có đôi uyên ương đang thân thiết dựa sát vào nhau.
-Ảo cảnh! Một ảo cảnh thật xinh đẹp! - Vô Ngôn không nhịn được buột miệng kêu lên.
Mộc Phong nhìn Tuyết Nhạn đang mỉm cười, rồi vỗ nhè nhẹ lên vai Vô Ngôn bình tĩnh nói:
-Đây không phải ảo cảnh.
-Không có khả năng a! Trong thời gian cực ngắn, Tuyết Nhạn tỷ tỷ đã làm ra được một căn nhà xinh đẹp như thế này sao? - Vô Ngôn vẫn không thể tin vào hai mắt của mình.
“Nếu thế giới này không phải là thế giới ta nhìn thấy, vậy thế giới này ở nơi nào?”
Tuyết Nhạn thấy Vô Ngôn vẫn còn đang ngỡ ngàng, vội vàng mềm giọng nói:
-Vô Ngôn, chờ tới khi ngươi cho rằng công lực đã gia tăng, học xong công pháp thu tu di vào giới tử (2), ngươi có thể dễ dàng tạo ra được một căn nhà như vậy.
Mắt trời của Mộc Phong như điện, nhanh chóng quét qua phòng xá trước mắt:
-Dường như còn thiếu cái gì đó!
-Thiếu cái gì? - Tuyết Nhạn quay đầu kinh ngạc nhìn Mộc Phong.
Thần thức trong đầu Tuyết Nhạn chuyển động cực nhanh, ngoài cơ thể bỗng tràn ra vài tia hào quang:
-Chúng ta đi đến bờ hồ nhìn xem, rồi các ngươi sẽ biết. - Tiếng nói còn chưa tan hẳn, trong nháy mắt ba người đã hạ xuống bờ hồ.
-Ah! - Tuyết Nhạn và Vô Ngôn đều kinh ngạc nhìn mặt hồ, đình đài lầu các và căn nhà nhỏ ở giữa hồ Tuyết Nhạn để tâm làm vừa rồi, vậy mà đã biến mất không thấy đâu!
Tuyết Nhạn ngơ ngác nhìn thúy hồ nở đầy hoa sen, thế giới của ta lẩn đi đâu mất rồi? Bọn chúng giống như không cánh mà bay rồi sao?
-Ở đây! - Dường như Mộc Phong biết suy nghĩ của hai nữ. Hắn mở bàn tay để lộ ra một hạt châu kích cỡ giống như một quả trứng bồ câu.
-Công tử, ta luôn luôn ở cạnh ngươi không hề nhìn thấy ngươi động thủ a. Sao ngươi thu nó vào được? - Vô Ngôn hoảng sợ hỏi.
-Nếu có kẻ thù xâm nhập từ bên ngoài vào đây, chúng ta có thu nhà của mình lại ngay lập tức. Nơi này xinh đẹp như thế, sao có thể để cho ngươi khác dễ dàng phá hoại? - Mộc Phong cười hỏi.
Tuyết Nhạn cảm động nhìn Mộc Phong. "Hắn quý trọng căn nhà mình làm ra, một nam nhân biết yêu quý ngôi nhà, nữ nhân nào có thế không thương hắn cơ chứ?”. Trong lòng Tuyết Nhạn đang chảy dòng nước ấm hạnh phúc.
-Vô Ngôn, ngươi hãy thử xem. Mở căn nhà này ra đi. - Mộc Phong đưa hạt châu trong tay tới trước mặt Vô Ngôn.
Vô Ngôn cẩn thận cầm lấy hạt châu, sợ làm hỏng nó. Nàng ngẩng đầu hỏi:
-Công tử, mở ra thế nào?
Mộc Phong nói:
-Rất đơn giản, ngươi dùng ý niệm mở nó ra là được.
Vô Ngôn gật đầu nhẹ, hai tay nâng hạt châu đặt trong lòng bàn tay lên. Ý niệm hơi động, nàng cung kính nói thầm:
-Căn nhà xinh đẹp, xuất hiện đi!
Hạt châu trong lòng bàn tay Vô Ngôn bỗng chốc biến mất không thấy đâu, trong chớp mắt ở giữa hồ lại khôi phục diện mạo vừa rồi! Vô Ngôn giật mình nhìn biến hóa đột nhiên xảy ra. Nàng không biết gì về Thần giới, thế nên thì thào lẩm bầm:
-Quá thần kì!
-Vô Ngôn, ngươi thử lại lần nữa đi, xem có thể thu lại nó được không?. - Mộc Phong lại nói.
Vô Ngôn lặng yên vận ý niệm, căn nhà ở giữa hồ lại biến mất không thấy dấu vết!
-Lặn đi đâu rồi? - Tuyết Nhạn nhìn ngớ người ngay tại chỗ, trong lòng bàn tay Vô Ngôn trống không chẳng thấy gì cả. Nàng không khỏi kinh ngạc nói.
-Ngôi nhà này giống như một bảo vật, ta đã cho nó linh thức, bây giờ nó đang trong kinh mạch của Vô Ngôn. Ngôi nhà này để cho Vô Ngôn bảo quản đi. - Mộc Phong bình tĩnh cười nói.
Tâm niệm Vô Ngôn vừa động, quả nhiên căn nhà nhỏ lại hồi phục nguyên dạng ở giữa hồ!
Bỗng nhiên, thần sắc Mộc Phong hơi thay đổi, vòng Càn Khôn như ý trên cổ tay rung lên khe khẽ!
----------------------------------
(1) nguyên văn là nghi hoặc bất giải - ý chỉ một việc thắc mắc nghi hoặc nhưng không thể giải thích được.
(2): tu di là chỉ một vật rất to lớn còn giới tử là chỉ một rất nhỏ bé --> tức là thu vật to lớn vào trong một vật bé nhỏ.
-Đừng động thủ, đừng động thủ! Ta chỉ muốn tới xem náo nhiệt thôi. - Một thần nhân cài hoa lập tức vọt tới trước mặt ba người, vỗ tay cười hì hì, nói.
-Hoa Vũ! Tại sao lại là ngươi? - Mặt Mộc Phong lộ ra nét vui mừng, thân thể vừa hơi động đã giống như ma quỷ vọt lên phía trước Đỗ Nhiễm và Tra Bất Đồng.
-Lão ngoan đồng, ngươi tới đây làm gì? - Lỗ Đạt Bưu thu lại hai cây kim chùy, cười ha hả nói.
-Các ngươi căng thẳng cái gì thế? Có phải đang trộm bảo bối gì hay không? Lấy cho ta xem một chút, kiến giả hữu phân (dịch nôm là: người nhìn thấy cũng có phần), không cho phép giấu một mình! - Con ngươi của Hoa Vũ đảo nhanh như chớp, đầu hơi nghiêng, hắn lắc người vòng qua sau lưng của mọi người, nhìn chằm chằm vào Tuyết Nhạn nói: - Tuyết nha đầu có phải không trộm được tinh cầu của hắn, cuối cùng đành phải đem thân mình bồi thường cho hắn?
-Ta đã trả lại tinh cầu cho hắn từ lâu rồi, ngươi thật là đồ bắt chó đi cày. . . xen vào việc của người khác - Tuyết Nhạn không vui nói.
-Ngươi đã trả tinh cầu cho hắn, vì sao còn phải ở bên cạnh hắn? Đó không phải là tác phong của ngươi a? Tuyết nha đầu - Hoa Vũ quay đầu ngắm nghía mọi người mấy cái, tạo một tiếng suỵt rồi nhỏ giọng nói: -Có phải các người tụ tập để đổ cầu đúng không? Ta cũng muốn tham gia vào một chân.
-Nhìn rõ đi, không phải ta lại dính vào hắn mà là hắn lại dính vào ta. - Tuyết Nhạn biết Hoa Vũ không đúng đắn, quay đầu đi không thèm để ý tới hắn.
Mộc Phong vội vàng cười với Hoa Vũ, nói:
-Hoa Vũ, dạo này vận may của ngươi thế nào rồi?
-Đừng nói nữa, đã trắng tay rồi. - Hoa Vũ xòe tay ra, có phần ủ rũ nói.
-Lão Hoa, có phải ngươi nghĩ đến đây để trộm cầu đúng cầu? - Đỗ Nhiễm chảo hỏi hắn một câu. Xem ra tên Hoa Vũ này ham bài bạc thành tính, không ít người quen biết hắn ở thần giới dường đều biết hắn rất thích trò này.
-Ai ơ, Đỗ Thiên quân đã nhiều năm không thấy, sao ngươi cũng tùy tiện ở cùng với tiểu tử này? - Hoa Vũ hỏi một câu, lại nghĩ tới mình còn chưa trả lời câu hỏi của hắn, vì vậy nhân tiện nói: - Miện Hải thần vực là một Thần vực tự do, tất cả các tinh cầu đều là vật vô chủ, sao ngươi có thể bảo ta tới đây để trộm nhỉ? Ta gọi đây là thay trời hành đạo, tiện tay dắt trộm dê.
-Hắn là minh chủ của chúng ta! - Tra Bất Đồng nhìn Mộc Phong kính cẩn nói.
Hoa Vũ bật người lên rất cao, giật mình nói: - Tra Bất Đồng, cầu xin ngươi đừng có tùy tiện gạt người khác, trái tim ta không tốt, tiểu tử này trở thành minh chủ của Nghịch Thiên thần minh các ngươi từ lúc nào vậy?
-Hắn đương nhiên không phải là minh chủ của Nghịch Thiên thần minh - Tra Bất Đồng cười nói.
-Điều này thì đúng rồi. Ta thấy hắn chẳng giống minh chủ, hơn nữa Nghịch Thiên thần minh tốt xấu gì cũng có mấy người tài ba. Sao có thể để loại nít ranh này lên làm minh chủ được? Trừ khi đầu óc có vấn đề. -Hoa Vũ rơi xuống, vuốt vuốt ngực - Các ngươi đã đùa hơi quá rồi!
-Ta đã nói mình là người của Nghịch Thiên thần minh sao? - Nét mặt Tra Bất Đồng nghiêm lại nhìn Hoa Vũ nói.
-Ngươi sẽ không lại gia nhập về bên Thần giới chính thống nữa đấy chứ? Ah! Ta hiểu rồi có phải Đỗ Thiên quân cho ngươi một chỗ ở tốt, ngươi lại làm phản lần nữa - Hoa Vũ giật mình hiểu ra, nói.
-Con bà ngươi, lão tử tự lựa chọn không được sao? - Tra Bất Đồng không thể nhịn được khi người khác bảo hắn làm phản, sắc mặt hắn thay đổi, giận dỗi nói.
-Lão ngoan đồng, lão đại ta bây giờ là minh chủ của Thuận Thiên thần minh, chúng ta đều là ngươi của Thuận Thiên liên minh, ngươi có muốn gia nhập vào với chúng ta không? - Lỗ Đạt Bưu nghiêm trang hỏi.
-Vừa rồi ta thấy trên không trung có rất nhiều tinh cầu bay lượn, có phải các ngươi là liên minh thuận theo thiên ý trộm tinh cầu tập thể. Nhiều người thì sức mạnh càng thêm lớn, trộm sẽ tiện hơn: Có người trộm còn có người canh gác, cao. . . - Hoa Vũ vui mừng vỗ tay như vừa phát hiện ra châu lục mới.
-Ngươi chỉ biết trộm tinh cầu, trong não ngươi không còn điều gì khác à? - Tuyết Nhạn hỏi.
-Có có, còn nghĩ về đổ cầu - Hoa Vũ cười toe toét nói.
Mộc Phong nghĩ thầm, ở đây dù gì cũng có hai người đã từng là hai đại Thiên quân của Nghịch Thiên thần minh và Thần giới chính thống, mà Hoa Vũ nói chuyện chẳng thèm kiêng nể gì hết, chắc hắn cũng có chút địa vị. Trước mặt nhiều người không tiện hỏi, tý nữa hỏi lại Tuyết Nhạn chắc nàng sẽ biết một vài thông tin về Hoa Vũ. Đã như thế thì vung cánh tay phớt lờ, kéo hắn vào Thuận Thiên thần minh, hẳn là một chuyện tốt.
Nghĩ xong, Mộc Phong liền nói:
-Hoa Vũ, nếu ngươi có hứng thú thì đi theo làm việc với chúng ta, được chứ? - Mộc Phong cố ý ăn nói hàm hồ, rơi vào trong tai Đỗ Nhiễm và Tra Bất Đồng thì tất nhiên là mở rộng và phát triển Thuận Thiên thần minh, mà rơi vào trong tai Hoa Vũ thì lại thành cùng đi trộm cắp tinh cầu.
-Được, được, được! - Hoa Vũ mặt mày tươi rói không ngừng đáp.
-Nam tử hán đại trượng phu, một lời đã nói ra thì như thế nào nhỉ? - Mộc Phong tiếp tục dắt mũi Hoa Vũ. Tra Bất Đồng vuốt chòm râu, gật đầu mỉm cười, “vị minh chủ này của chúng ta không chỉ đầy nghĩa khí, mà cũng đầy tâm kế.”
Hoa Vũ vội nói:
-Một lời đã nói ra, bốn ngựa không đuổi kịp! - Hắn thấy ở đây có nhiều thần nhân, sợ bọn họ trộm hết tinh cầu thì đâu còn phần của mình.
-Tiểu tử bất tài, bọn họ đề cử ta làm minh chủ. Hoa Vũ ngươi đã bằng lòng gia nhập Thuận Thiên thần minh đương nhiên chúng ta rất hoan nghênh! Đỗ Nhiễm và Tra Bất Đồng, các ngươi hãy phân công cho hắn ở trong một cái tinh cầu trước, sau này hành động như thế nào đều nghe theo sự căn dặn của ta. Hoa Vũ, trước tiên ngươi hãy cân nhắc cho kỹ xem có vấn đề gì hay không? Nếu như ngươi không muốn, chúng ta cũng không bắt ép ngươi. Ở đây chúng ta có gần một ngàn người, dù thế nào mọi người cũng phải có tổ chức kỷ luật, bằng không sẽ gây ra chia rẽ. Vậy thì việc lớn không thành, việc xấu nhiều thêm rồi. - Mộc Phong mỉm cười nói.
-Không có vấn đề, tuyệt đối không có vấn đề. - Hoa Vũ một lòng một dạ tập trung vào việc trộm cắp tinh cầu, thầm nghĩ: “Có nhiều thần nhân như vậy tụ tập trộm tinh cầu, e rằng cũng có thể trộm được một nửa số tinh cầu của tứ đại thần vực”.
Mộc Phong lại tiếp tục hỏi:
-Không đổi ý?
-Không đổi ý! - Hoa Vũ giơ thẳng bàn tay lên - Ta, Hoa Vũ bằng lòng nghe theo sự chỉ huy của ngươi. . .
-Gọi là minh chủ - Đỗ Nhiễm nhắc nhở.
-Đúng, minh chủ, nếu Hoa Vũ ta nuốt lời thì sẽ chẳng trộm được một cái tinh cầu nào, mà đi đánh cuộc tất sẽ thua! - Hoa Vũ vẫn đang giơ bàn tay lên, nghiêm túc nói lời thề. Hễ một người đưa thứ mà mình yêu thích nhất mang ra thề thì đủ thấy hắn coi trọng việc này như thế nào.
Đỗ Nhiễm và Tra Bất Đồng cười một cách hiểu ý. Hoa Vũ nổi danh trong số các thần nhân tự do, một khi hắn đã vào liên minh, đó thật sự là nhặt được một chuyện tốt.
Bố trí tinh cầu và thống lĩnh những thần nhân này đều là mối bận tâm của Đỗ Nhiễm và Tra Bất Đồng, số lượng tinh cầu rắn ở Miện Hải thần vực cực nhỏ, có lẽ đã từng khá nhiều nhưng mà hiện tại đều đã bị những thần nhân ham bài bạc như Hoa Vũ trộm đi mất. Bởi vậy Thần vực này cũng không cần phân công Tuần giới thần sứ đi quản lý. Mộc Phong mang theo Tuyết Nhạn và Vô Ngôn bay vào trong tinh cầu Đỗ Nhiễm phân chia cho hắn, phóng tầm mắt nhìn vào hóa ra đây đúng là một tinh cầu nguyên sinh, các loại cây cối hoặc thấp bé hoặc cao to bên trong đã nối liền thành một dải từ lâu, hồ nước màu xanh biếc ẩn ở trong rừng núi. Những con cá vàng màu sắc rực rỡ chuyển động trong dòng suối trong vắt đang cuồn cuộn đổ xuống, giống như Linh Hư thánh cảnh.
Đó là một tinh cầu xinh đẹp! Khí thần linh tương đối dồi dào, cũng không biết là ai, từ nơi nào mà tạo được một tinh cầu như vậy, nghĩ tới chắc chắn không phải đồ vật trong Tứ đại thần vực. Vì dù sao tất cả tinh cầu ở trong Tứ đại thần vực mà ẩn chứa nguyên vẹn khí thần linh đã bị những thần nhân khác chiếm mất từ lâu. Mà trong tinh cầu này, trời tốt cảnh đẹp có phần làm cho người ta lưu luyến đi tới đi lui. Mộc Phong mang theo hai nữ tìm một thúy hồ yên tĩnh ở đằng sau một ngọn núi cao, tạm thời đáp xuống. Hồ nước không sâu, liếc một cái là có thể nhìn thấy những hòn đá cuội dưới đáy hồ giống như những quả trứng thiên nga. Mà trong hồ lại sinh trưởng một ít thực vật giống như hoa sen đan xen hợp lý với nhau, nở ra hoa màu hồng nhạt giống như chiếc bát lớn. Hoa màu hồng lá màu xanh, giống như bức thủy đồ của cảnh xuân thúy đồ, chỉ khác là hoa sen ở đây vốn nên nở trong mùa hè, nhưng dường lại nở tốt ở mùa xuân.
Bên hồ mọc đầy các cây rừng lá rộng cao to, Mộc Phong ngoảnh đầu nói với hai nữ:
-Chúng ta tạm thời an cư ở đây, trước tiên ta đi dựng hai gian nhà gỗ.
-Dựng thế nào? - Tuyết Nhạn dịu dàng cười với Mộc Phong.
-Đương nhiên là đi chặt mấy cây gỗ để dựng nhà. - Mộc Phong nhíu mày, dường như cách nghĩ này của hắn không đúng.
-Dù gì ngươi vẫn là một thần nhân, thần nhân dựng nhà ở như thế sao? - Tuyết Nhạn liếc Mộc Phong một cái - Hãy để ta làm cho.
Nói xong, nàng nhắm đôi mắt đẹp lại, trong nháy mắt thân hình yêu kiều đã di chuyển tới trên mặt hồ, trên tay mở ra một thần quyết, ánh sáng bảy màu giống như cát chảy tràn ra khỏi lòng bàn tay, trong phút chốc giống như những sợi tơ nhẹ nhàng tỏa ra bốn phương tám hướng.
-Không phải Tuyết Nhạn tỷ tỷ sẽ tạo ra một ảo cảnh cho chúng ta đấy chứ? - Vô Ngôn thắc mắc khó hiểu(1). Trước kia ở Tiên Giới, tiên nhân có thể dùng hối thúc một vài tảng đá và khối gỗ để xây phòng tạo nhà. Vào thời khắc đó, chỉ thấy tảng đá và khúc gỗ bay đầy trời, dựng lên một tòa nhà trên đất phẳng giống như chồng xếp gỗ. Chỉ cần xếp khéo, muốn tạo ra thế nào thì sẽ tạo được thế ấy. Mà Tuyết Nhạn bây giờ giống như không cần dùng đến biện pháp trông rất cao minh này.
Mộc Phong nhìn vài lần liền hiểu ra. Phương pháp tạo phòng của Tuyết Nhạn na ná như luyện khí. Ánh sáng tỏa ra quanh người nàng trong nháy mắt đã tha về một vài tảng đá, đầu gỗ còn có cát sỏi. Mấy thứ này bị nàng nhào nắn vào trong chùm ánh sáng, theo động tác tay duỗi mở, chùm ánh sáng trước người nàng giống như bị tơ nhện kéo ra, lại giống như thủy ngân chảy tràn ra bên ngoài. Lại nghe nàng quát nhẹ một tiếng:
- Kết!
Trong chớp mắt, ở giữa hồ xuất hiện một căn nhà được xây dựng từ những khối đá xanh, bên ngoài nhà vẫn có đình đài, lầu các, cùng với hành lang hình chữ "chi" đặt trên mặt hồ, như ẩn như hiện giấu sâu ở trong lá sen.
-Thật đẹp! - Vô Ngôn không đợi Tuyết Nhạn ngoảnh đầu sang, nàng liền nhẹ nhàng bay người lên lá sen, mũi chân chạm nhẹ giống như một Hoa tiên tử bay tới phía trước thúy ngọc đình ngoài tòa nhà.
-Mộc Phong, ngươi đặt cho nơi này một cái tên đi! - Đôi mắt đẹp của Tuyết Nhạn mỉm cười, nàng khẽ mở môi son nói.
-Được! Gọi là Thúy Hồ tiểu trúc đi, ngươi thấy thế nào? - Thân hình của Mộc Phong khẽ chuyển động, cùng Tuyết Nhạn di chuyển song song vào trong thúy ngọc đình nơi Vô Ngôn đang nán lại.
Tuyết Nhạn đưa tay phất ra một chùm ánh sáng vàng, một tấm bảng màu đỏ thẫm trên ghi bốn chữ lớn "Thúy Đê tiểu trúc" liền treo ở phía trên cửa căn nhà.
-Sao không vào xem nhà mới của chúng ta? - Tuyết Nhạn mỉm cười nhìn Mộc Phong và Vô Ngôn.
Mộc Phong gật đầu nhẹ, ba người đi dọc theo hành lang hình chữ “chi” về phía căn nhà nhỏ ở giữa hồ. Lúc nhìn từ xa cảm thấy căn nhà này không lớn, tới gần mới phát hiện ra kích cỡ căn nhà này gần giống như căn nhà hai gian ở trong Phạt Thần dị vực. Đợi đến khi bước qua cánh cửa đang lóe lên ánh sáng nhạt. Mộc Phong và Vô Ngộn lại kinh ngạc phát hiện bên trong hơi khác với động tiên, căn bản không chỉ có căn nhà nhỏ hai gian bình thường như thế!
Một tòa cung điện cổ điển tao nhã đập vào tầm mắt: dưới cây cầu nhỏ trắng như ngọc có dòng nước chảy róc rách, xa xa một làn khói nhẹ vòng quanh núi xanh giống như mỹ nhân thẹn thùng, gần tường đỏ ngói lưu ly dựng nên một căn nhà sừng sững thấp thoáng trong màn sương trắng mờ, ở góc tường kỳ hoa dị thảo mọc theo trật tự, hai con hạc tiên nhàn nhã đang nghển cổ nô đùa vui vẻ. Dòng nước dưới cây cầu nhỏ có đôi uyên ương đang thân thiết dựa sát vào nhau.
-Ảo cảnh! Một ảo cảnh thật xinh đẹp! - Vô Ngôn không nhịn được buột miệng kêu lên.
Mộc Phong nhìn Tuyết Nhạn đang mỉm cười, rồi vỗ nhè nhẹ lên vai Vô Ngôn bình tĩnh nói:
-Đây không phải ảo cảnh.
-Không có khả năng a! Trong thời gian cực ngắn, Tuyết Nhạn tỷ tỷ đã làm ra được một căn nhà xinh đẹp như thế này sao? - Vô Ngôn vẫn không thể tin vào hai mắt của mình.
“Nếu thế giới này không phải là thế giới ta nhìn thấy, vậy thế giới này ở nơi nào?”
Tuyết Nhạn thấy Vô Ngôn vẫn còn đang ngỡ ngàng, vội vàng mềm giọng nói:
-Vô Ngôn, chờ tới khi ngươi cho rằng công lực đã gia tăng, học xong công pháp thu tu di vào giới tử (2), ngươi có thể dễ dàng tạo ra được một căn nhà như vậy.
Mắt trời của Mộc Phong như điện, nhanh chóng quét qua phòng xá trước mắt:
-Dường như còn thiếu cái gì đó!
-Thiếu cái gì? - Tuyết Nhạn quay đầu kinh ngạc nhìn Mộc Phong.
Thần thức trong đầu Tuyết Nhạn chuyển động cực nhanh, ngoài cơ thể bỗng tràn ra vài tia hào quang:
-Chúng ta đi đến bờ hồ nhìn xem, rồi các ngươi sẽ biết. - Tiếng nói còn chưa tan hẳn, trong nháy mắt ba người đã hạ xuống bờ hồ.
-Ah! - Tuyết Nhạn và Vô Ngôn đều kinh ngạc nhìn mặt hồ, đình đài lầu các và căn nhà nhỏ ở giữa hồ Tuyết Nhạn để tâm làm vừa rồi, vậy mà đã biến mất không thấy đâu!
Tuyết Nhạn ngơ ngác nhìn thúy hồ nở đầy hoa sen, thế giới của ta lẩn đi đâu mất rồi? Bọn chúng giống như không cánh mà bay rồi sao?
-Ở đây! - Dường như Mộc Phong biết suy nghĩ của hai nữ. Hắn mở bàn tay để lộ ra một hạt châu kích cỡ giống như một quả trứng bồ câu.
-Công tử, ta luôn luôn ở cạnh ngươi không hề nhìn thấy ngươi động thủ a. Sao ngươi thu nó vào được? - Vô Ngôn hoảng sợ hỏi.
-Nếu có kẻ thù xâm nhập từ bên ngoài vào đây, chúng ta có thu nhà của mình lại ngay lập tức. Nơi này xinh đẹp như thế, sao có thể để cho ngươi khác dễ dàng phá hoại? - Mộc Phong cười hỏi.
Tuyết Nhạn cảm động nhìn Mộc Phong. "Hắn quý trọng căn nhà mình làm ra, một nam nhân biết yêu quý ngôi nhà, nữ nhân nào có thế không thương hắn cơ chứ?”. Trong lòng Tuyết Nhạn đang chảy dòng nước ấm hạnh phúc.
-Vô Ngôn, ngươi hãy thử xem. Mở căn nhà này ra đi. - Mộc Phong đưa hạt châu trong tay tới trước mặt Vô Ngôn.
Vô Ngôn cẩn thận cầm lấy hạt châu, sợ làm hỏng nó. Nàng ngẩng đầu hỏi:
-Công tử, mở ra thế nào?
Mộc Phong nói:
-Rất đơn giản, ngươi dùng ý niệm mở nó ra là được.
Vô Ngôn gật đầu nhẹ, hai tay nâng hạt châu đặt trong lòng bàn tay lên. Ý niệm hơi động, nàng cung kính nói thầm:
-Căn nhà xinh đẹp, xuất hiện đi!
Hạt châu trong lòng bàn tay Vô Ngôn bỗng chốc biến mất không thấy đâu, trong chớp mắt ở giữa hồ lại khôi phục diện mạo vừa rồi! Vô Ngôn giật mình nhìn biến hóa đột nhiên xảy ra. Nàng không biết gì về Thần giới, thế nên thì thào lẩm bầm:
-Quá thần kì!
-Vô Ngôn, ngươi thử lại lần nữa đi, xem có thể thu lại nó được không?. - Mộc Phong lại nói.
Vô Ngôn lặng yên vận ý niệm, căn nhà ở giữa hồ lại biến mất không thấy dấu vết!
-Lặn đi đâu rồi? - Tuyết Nhạn nhìn ngớ người ngay tại chỗ, trong lòng bàn tay Vô Ngôn trống không chẳng thấy gì cả. Nàng không khỏi kinh ngạc nói.
-Ngôi nhà này giống như một bảo vật, ta đã cho nó linh thức, bây giờ nó đang trong kinh mạch của Vô Ngôn. Ngôi nhà này để cho Vô Ngôn bảo quản đi. - Mộc Phong bình tĩnh cười nói.
Tâm niệm Vô Ngôn vừa động, quả nhiên căn nhà nhỏ lại hồi phục nguyên dạng ở giữa hồ!
Bỗng nhiên, thần sắc Mộc Phong hơi thay đổi, vòng Càn Khôn như ý trên cổ tay rung lên khe khẽ!
----------------------------------
(1) nguyên văn là nghi hoặc bất giải - ý chỉ một việc thắc mắc nghi hoặc nhưng không thể giải thích được.
(2): tu di là chỉ một vật rất to lớn còn giới tử là chỉ một rất nhỏ bé --> tức là thu vật to lớn vào trong một vật bé nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.