Chương 59: Thủy tích chi nhân
Luyến Thượng Nam Sơn
08/04/2013
Một người tâm tư hoang mang tới một địa phương hoang mang mù mờ, lại gặp một kẻ cũng hoang mang tương tự, thật không biết nên tính sao cho tốt đây? Mộc Phong ngẩng mặt lên trời than dài.
Mộc Phong đứng thẳng lên, tâm trí cảm thấy có cái gì đó rất mơ hồ, chỉ nhớ rằng mấy ngày gần đây không luyện công, cảm giác từ ngày rời xa Yên Nhiên đã từng gặp qua cơn sấm chớp quái dị này, có thể là năng lượng trong nội thể bị thoát ra. “Tình hình khẩn cấp trước mắt cần phải tìm một nơi an tĩnh để tu luyện, khi khôi phục lại được khí lực thì sẽ tính sau.” Mộc Phong thầm nghĩ.
Liễu Diệp thấy Mộc Phong hơi run rẩy đứng lên thì lo lắng cản lại:
- Công tử hãy nằm nghỉ một lúc sẽ cảm thấy tốt hơn. Để tôi đi chuẩn bị cho công tử bát cháo.
Nói xong, không đợi Mộc Phong đồng ý, đi thẳng tới cửa, bước ra khỏi phòng.
Mộc Phong định bảo cô ta dừng lại, bảo rằng mình không cần phải ăn, nhưng nghĩ nếu nói cho một thiếu nữ nơi thôn dã này rằng mình cả đời không cần phải ăn thì chắc sẽ khiến cô ấy kinh hãi nên đành im lặng.
Mộc Phong lấy ra một khối tử ngọc tinh thạch lớn, tin rằng nhất thời cô ta sẽ không quay lại, nên muốn nhanh chóng khôi phục lại lực khí, nếu không lại bị cười chê rằng mình là nam nhi gì mà lại yếu nhược, gió lay chắc cũng đổ.
Mộc Phong lưu lại một tia thần thức ở bên ngoài pháp thể, tiếp nhập sâu vào tu luyện công pháp. Chỉ sau một thời gian ngắn, khối tử ngọc tinh thạch trong bàn tay đã hoàn toàn chuyển hóa, Mộc Phong tỉnh lại với tinh thần sảng khoái, thật khác hẳn tình trạng yếu nhược lúc trước.
Hắn thầm nghĩ: “Cứ theo tốc độ dùng những tinh thạch này, chắc chưa đầy hai ngày thì mình đã sử dụng hết toàn bộ số còn lại trong ngọc trạc, lúc đó không biết sẽ tiếp tục luyện công ra sao? Hấp thu lấy thiên địa linh khí để luyện tập ư? Chỉ e là quá chậm chạp mà thôi.”
Mộc Phong thật muốn than lên một tiếng, nhưng khi suy nghĩ lại: "Những người dân bình thường vẫn có thể thụ hưởng cuộc sống một cách thoải mái, còn bản thân hắn thì cứ do dự phân vân mãi để làm gì?" Khi đã thông suốt, hắn mới khôi phục lại khí tức đã thất thoát ra từ trước và thâu liễm thần quyết vào tay.
Lúc này, Mộc Phong bắt đầu nhìn ngắm xung quanh. Một gian phòng thật giản dị thô sơ, chỉ có một cái bàn vuông cao hơn một thước, một cái ghế ngắn đặt ở góc phòng, trên mặt bàn có để một chiếc lược gỗ, một cái kính nhỏ bằng đồng. Có điều trong phòng lại không cảm thấy ngột ngạt, mà rất tinh khiết, sạch sẽ, khiến người khác không ngờ có thể tìm được một nơi như thế này.
Mộc Phong nhẹ nhàng mở cửa, bước ra phòng ngoài, thì thấy đặt ở giữa phòng một cái bàn gỗ to hai thước, gần cái bàn có đặt bốn cái ghế ngồi. Bài trí ở đây cũng gần giống như bên trong, chỉ có điều ở đây không có cửa sổ, nền nhà cũng có vẻ như rất ẩm thấp do không có ánh sáng mặt trời chiếu vào nhưng Mộc Phong lại không thấy tối tăm, tường nhà có một số nơi bị nứt nẻ khiến cho vài ngọn gió có thể lùa nhẹ qua.
Bước ra đến cửa, nhìn ra bên ngoài thì thấy khoảng đất phía trước nhà không được bằng phẳng lắm, cách khoảng ba mươi trượng là một con suối nhỏ với dòng nước trong vắt. Thấp thoáng ẩn hiện xa xa là ngọn núi cao vút cùng với một khu rừng màu sắc xanh tươi như đập vào mắt, ngoài đó thỉnh thoảng lại vọng về tiếng chim hót.
Dưới chân núi chính là căn thảo xá này, Mộc Phong nhìn qua phía bên trái thì thấy một phòng bếp cũng thật là giản đơn, từng làn khói nhẹ nhàng lan tỏa từ ống khói bay lên trên trời. Liễu Diệp đang ở trong đó nhóm bếp, cánh tay đưa lên lau vội những giọt mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, ánh lửa sắc hồng phản chiếu trên khuôn mặt. Thấy vậy Mộc Phong bước vào.
Nhìn thấy hắn, Liễu Diệp e lệ cười rồi nói:
- Công tử, thân thể hãy còn hư nhược, ngoài trời gió thổi lớn lắm, công tử hãy vào trong phòng đi kẻo lại bị cảm lạnh đó!
Mộc Phong nhất thời cảm thấy ấm áp, cười nhẹ trấn an:
- Ta đã khỏe khoắn lại rồi, đa tạ nàng quan tâm.
Liễu Diệp cúi đầu nói: “Công tử khách khí rồi”, rồi đưa tay chất thêm củi vào đống lửa.
Mộc Phong quay đầu nhìn sắc trời, vầng thái dương đang dần dần hạ xuống, ánh sáng chạng vạng khi tỏ khi mờ càng khiến cho căn nhà nhỏ này trở nên cô quạnh.
Trong nồi lúc này tỏa ra một hương vị rất thơm, Mộc Phong quay đầu lại nhìn Liễu Diệp hỏi:
- Trong nồi nàng nấu món gì vậy? Thơm quá!
Liễu Diệp ngẩng đầu cười cười nói:
- Tôi thấy phong thái của công tử tuyệt không giống như người tầm thường, không thể không chiêu đãi công tử thật tốt được, nên đã bỏ thêm vài gia vị rất thơm và bổ vào trong nồi cháo, không biết công tử ăn có hợp ý không nữa?
- Không sao đâu! Diệp Tử này, quanh đây chỉ có độc mỗi gia đình nàng thôi à, nàng sống như vậy không cảm thấy sợ sao?
“Từ lúc phụ mẫu còn tại thế tôi đã ở đây rồi, lâu dần cũng đã quen với phong cách sống này.” Liễu Diệp mở nắp nồi ra ngó vào rồi nói tiếp:
- Cháo đã chín rồi, chúng ta cùng ăn thôi.
Liễu Diệp thắp sáng hai ngọn đèn trong phòng, đặt lên bàn hai bát cháo thật to cùng một chút rau thịt bên cạnh, hương vị bốc lên, mùi thơm nồng đượm lan toả khắp phòng. Sau đó nàng quay người bước ra ngoài khóa cửa lại, Mộc Phong đang húp vài hớp cháo thơm, thấy vậy kỳ quái liền hỏi:
- Diệp Tử, sao lại đóng cửa sớm thế?”
Sắc diện Liễu Diệp thoáng phảng phất nét sợ sệt, đáp lời:
- Tôi sợ đêm tối nên muốn ở trong nhà.
Mộc Phong cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng Liễu Diệp đã không nói gì nên cũng không tiện hỏi tiếp, lại cúi đầu tiếp tục ăn, đột nhiên:
“Rầm, rầm, rầm."
Nghe như tiếng đập cửa truyền lại.
Liễu Diệp thần sắc biến đổi liền thổi tắt ngọn đèn mới thắp, ngón trỏ đưa lên miệng ra hiệu cho Mộc Phong đừng nói gì cả.
Phía ngoài lúc này vang lên một thanh âm của một nam nhân trung niên:
- Diệp Tử nghe ta nói này, thúc thúc thấy ngươi một mình sống quá kham khổ, sao lại không qua bên thúc thúc, vừa được chiều chuộng lại có rượu ngon để uống, nào đi nào?
Mộc Phong vừa định hỏi nhưng thấy thần sắc khẩn trương của Liễu Diệp nên không nói nữa. Ở phía ngoài kẻ đó vẫn không ngừng đập cửa, miệng liên tục phát ra những thanh âm quái dị một lúc rồi mới bỏ đi.
Thấy vậy, Liễu Diệp mới cẩn thận châm lại ngọn đèn, nhìn thấy thần sắc nghi nghi hoặc hoặc của Mộc Phong bèn cố lấy lại vẻ bình tĩnh nói:
- Ông ấy vốn là một trung niên góa vợ sống tại một thôn làng đối diện cách đây không xa, thê tử của ông ta đã chết từ lâu, giờ lại quấn lấy muốn tán tỉnh tôi.
Nói xong nàng ngồi im lặng, hai tay chống cằm, môi mím chặt, đôi mắt nhìn chăm chú vào ngọn đèn dầu, trầm tư suy nghĩ. Mộc Phong thấy nàng có vẻ như rất kiên cường, không cần người khác động viên hay tương trợ nên cũng không biết an ủi nàng ta như thế nào.
Hai người cứ trầm mặc như vậy một lúc lâu, Mộc Phong mới an ủi nói:
- Liễu Diệp, nàng đi nghỉ đi, đừng suy nghĩ nhiều làm gì, việc gì rồi cũng có cách giải quyết thôi, bình minh luôn đến sau đêm dài đen tối.
Liễu Diệp khe khẽ cười tủm tỉm rồi nói:
- Tôi không sao, công tử đừng lo lắng, thân thể công tử còn yếu nhược, hãy nghỉ ngơi đi, tôi ngồi một lúc là tốt trở lại thôi.
Mộc Phong chợt nghĩ tới một chuyện liền lên tiếng hỏi:
- Trong vòng mười hai ngày qua, ta đã nằm trên giường của nàng, còn nàng nghỉ ngơi ở đâu?
- Những ngày vừa qua, tôi đã có rất nhiều mộng đẹp trên chiếc ghế này.
Liễu Diệp e lệ cười chỉ vào chiếc ghế ngắn trong phòng.
Mộc Phong tâm tư chợt xao động, quả là một cô gái kiên cường, không ngờ để chăm sóc cho hắn mà đã ngồi nghỉ ở đó hơn mười ngày trời.
Mộc Phong cảm thấy mình phải báo đáp gì đó cho nàng thật trọng hậu, liền lấy ra hai thỏi vàng nhỏ và một số nữ trang xinh xắn để lên bàn, nhìn Liễu Diệp nói:
- Diệp Tử, thật đa tạ nàng đã vì quan tâm chăm sóc cho ta mà lao khổ trong những ngày qua, ta không biết phải báo đáp nàng thế nào cho đủ, mong nàng hãy nhận lấy chút thành ý của ta!
Liễu Diệp đang kinh ngạc nhìn số kim ngân châu báu trên bàn, liền thu hồi mục quang rồi nghiêm chỉnh nói:
- Công tử không cần phải cảm tạ tôi như thế! Tôi tuyệt không phải vì tiền tài mà cứu công tử, mặc dù Diệp Tử tuy không phải là người giàu có, nhưng có câu, cứu một mạng người còn hơn xây tháp bảy tầng. Nếu là người khác chắc họ cũng sẽ cứu công tử mà thôi, chỉ có điều tôi thấy công tử trước tiên, không nhẫn tâm nhìn công tử nằm thoi thóp ngoài trời, nên mới mang công tử về đây. Tôi quả thực không có đòi hỏi gì, người không cần thiết phải để tâm đến việc đền đáp làm gì, bằng không tôi sẽ nghĩ rằng công tử đang thương hại tôi đó!
Mộc Phong nhìn thẳng vào đôi mắt to sáng đầy nhu tình của Liễu Diệp, thầm nghĩ: “Nàng thật là người thuần phác thiện lương, lại rất kiên cường, quả thích hợp với cuộc sống tu chân. Đã tiếp thụ ân huệ của người thì ta cũng nên tìm cách báo đáp, hay là ta sẽ giúp nàng ta tu luyện vậy."
Mộc Phong nghĩ đến đây liền thu hồi lại bảo vật, cười nói:
- Nàng đã không đồng ý thì thôi vậy. Diệp Tử à, ngày kia ta phải đi rồi, cô chỉ là một thiếu nữ lại sống đơn độc một mình tại vùng núi non hoang dã này thì phải biết cách bảo vệ mình là điều quan trọng nhất, ta sẽ truyền thụ cho nàng một số công phu, cứ coi như chúng ta có chút nhân duyên với nhau, mong nàng chớ có cự tuyệt hảo ý này của ta.
Liễu Diệp nghi hoặc nhìn Mộc Phong một hồi lâu, rồi bình tĩnh gật đầu đồng ý.
Mộc Phong liền bảo nàng mang đến một cái chậu, đổ đầy nước vào trong đó, rồi lấy một đóa Chúc Tâm U Lan từ trong ngọc trạc đặt vào trong chậu nước. Nhất thời mặt nước thoáng ánh lên hình ảnh của một tiểu hài nhi, hương lan thơm ngát tỏa khắp phòng. Liễu Diệp không thể hiểu nổi Mộc Phong đang làm gì, cứ ngây người ra nhìn hắn.
- Diệp Tử, đóa hoa này có thể cải biến thể chất của nàng, nàng hãy ăn nó trước đi.
Mộc Phong nói ngắn gọn liền một mạch như sợ nàng ta không đồng ý.
Nghe vậy, Liễu Diệp mới đưa hai tay lùa vào trong chậu nước rồi đưa đóa hoa đó lên miệng mà không một chút hoài nghi, do dự. Chúc Tâm U Lan vừa vào miệng liền tan ngay, trôi luôn xuống bụng. Mộc Phong chăm chú nhìn biến hóa của nàng.
Liễu Diệp lúc này ngồi dậy, thân thể chợt run rẩy, răng nghiến chặt, nhíu mày, sắc mặt lộ ra thần tình khẩn trương, lại tựa như đang chịu một nỗi thống khổ. Từ trong bụng nàng liên tục phát ra những tiếng ục, ục rồi bất ngờ nàng chạy thật nhanh ra khỏi phòng. Mộc Phong đoán nàng ta đã chạy tới mao phòng*, sau khoảng một tuần trà mới quay trở lại với khuôn mặt toát đầy mồ hôi, sắc diện xám xịt, chân đứng gần như không vững, muốn đi tiếp chợt như không đủ sức nữa. Mộc Phong vội đưa tay đỡ lấy, Liễu Diệp vô lực nhìn hắn, rồi từ từ nhắm chặt mắt lại. Mộc Phong bèn kiểm tra kinh mạch của nàng, thấy vẫn không bị thay đổi gì nhưng hình như nhịp đập có vẻ nhanh hơn bình thường.
“Quả nhiên không phải lo ngại gì nhiều, chỉ là tạm thời hôn mê mà thôi, thoát thai hoán cốt hoàn toàn thì cần phải chịu chút thống khổ.” Mộc Phong nghĩ tới đây liền ôm Liễu Diệp bước vào phòng, nhẹ nhàng đặt lên ghế.
Thân hình Liễu Diệp lúc này tiếp tục biến chuyển, toàn thân phát xuất ra dịch thể đen xạm hôi hôi, thấm ướt đẫm y phục. Sau đó, từ vị trí nàng ngồi phát ra những tiếng lách tách khe khẽ, lớp da cũ như đang lột ra, lớp da mới liền thay vào đó, những chỗ không còn bị hắc dịch thủy che lấp thì lộ ra làn da trắng toát như tuyết, mái tóc từ màu hoàng kim chầm chậm chuyển thành đen tuyền. Thân thể của Liễu Diệp cứ không ngừng biến chuyển như thế hai thời thần rồi mới không còn phát ra tiếng động nào nữa, nhờ có đóa kỳ hoa mà đã dần dần đã khôi phục trở lại.
Mộc Phong thấy toàn thân nàng ta phát ra mùi hôi tanh, vội vàng tìm một cái bồn nước lớn ở bên ngoài, đổ đầy nước, rồi vận truyền thần linh chi lực vào trong đó, phút chốc nước trong bồn bắt đầu bốc hơi và nóng dần lên. Mộc Phong lại vận một tia thần linh chi lực nhẹ nhàng bế Liễu Diệp lên, khẽ khàng cởi bỏ quần áo đã thấm đượm dịch thủy hắc sắc, mùi hôi nồng nặc, thì thấy một tòa thiên nhiên hoàn mỹ lộ ra trước mắt của hắn.
Mộc Phong cố kiềm chế tâm thần, nhẹ nhàng đặt Liễu Diệp vào trong bồn tắm, nhắm nghiền mắt lại, dùng thần thức khuấy động những làn nước nóng ấm ôn nhu tẩy uế, tắm rửa cho nàng, thần thái như đang nâng niu một kiệt tác nghệ thuật vậy! Sau một lúc lâu, Chúc Tâm U Lan đã cải tạo lại cơ thể của Liễu Diệp xong, làn da đã trở nên trắng hồng, trong nội thể cũng kết tạo ra một tiểu nguyên anh, giữa nguyên anh đang say ngủ có một viên nội đan màu hồng xuất ra ánh sáng hãy còn yếu nhược.
* nhà vệ sinh.
Mộc Phong đứng thẳng lên, tâm trí cảm thấy có cái gì đó rất mơ hồ, chỉ nhớ rằng mấy ngày gần đây không luyện công, cảm giác từ ngày rời xa Yên Nhiên đã từng gặp qua cơn sấm chớp quái dị này, có thể là năng lượng trong nội thể bị thoát ra. “Tình hình khẩn cấp trước mắt cần phải tìm một nơi an tĩnh để tu luyện, khi khôi phục lại được khí lực thì sẽ tính sau.” Mộc Phong thầm nghĩ.
Liễu Diệp thấy Mộc Phong hơi run rẩy đứng lên thì lo lắng cản lại:
- Công tử hãy nằm nghỉ một lúc sẽ cảm thấy tốt hơn. Để tôi đi chuẩn bị cho công tử bát cháo.
Nói xong, không đợi Mộc Phong đồng ý, đi thẳng tới cửa, bước ra khỏi phòng.
Mộc Phong định bảo cô ta dừng lại, bảo rằng mình không cần phải ăn, nhưng nghĩ nếu nói cho một thiếu nữ nơi thôn dã này rằng mình cả đời không cần phải ăn thì chắc sẽ khiến cô ấy kinh hãi nên đành im lặng.
Mộc Phong lấy ra một khối tử ngọc tinh thạch lớn, tin rằng nhất thời cô ta sẽ không quay lại, nên muốn nhanh chóng khôi phục lại lực khí, nếu không lại bị cười chê rằng mình là nam nhi gì mà lại yếu nhược, gió lay chắc cũng đổ.
Mộc Phong lưu lại một tia thần thức ở bên ngoài pháp thể, tiếp nhập sâu vào tu luyện công pháp. Chỉ sau một thời gian ngắn, khối tử ngọc tinh thạch trong bàn tay đã hoàn toàn chuyển hóa, Mộc Phong tỉnh lại với tinh thần sảng khoái, thật khác hẳn tình trạng yếu nhược lúc trước.
Hắn thầm nghĩ: “Cứ theo tốc độ dùng những tinh thạch này, chắc chưa đầy hai ngày thì mình đã sử dụng hết toàn bộ số còn lại trong ngọc trạc, lúc đó không biết sẽ tiếp tục luyện công ra sao? Hấp thu lấy thiên địa linh khí để luyện tập ư? Chỉ e là quá chậm chạp mà thôi.”
Mộc Phong thật muốn than lên một tiếng, nhưng khi suy nghĩ lại: "Những người dân bình thường vẫn có thể thụ hưởng cuộc sống một cách thoải mái, còn bản thân hắn thì cứ do dự phân vân mãi để làm gì?" Khi đã thông suốt, hắn mới khôi phục lại khí tức đã thất thoát ra từ trước và thâu liễm thần quyết vào tay.
Lúc này, Mộc Phong bắt đầu nhìn ngắm xung quanh. Một gian phòng thật giản dị thô sơ, chỉ có một cái bàn vuông cao hơn một thước, một cái ghế ngắn đặt ở góc phòng, trên mặt bàn có để một chiếc lược gỗ, một cái kính nhỏ bằng đồng. Có điều trong phòng lại không cảm thấy ngột ngạt, mà rất tinh khiết, sạch sẽ, khiến người khác không ngờ có thể tìm được một nơi như thế này.
Mộc Phong nhẹ nhàng mở cửa, bước ra phòng ngoài, thì thấy đặt ở giữa phòng một cái bàn gỗ to hai thước, gần cái bàn có đặt bốn cái ghế ngồi. Bài trí ở đây cũng gần giống như bên trong, chỉ có điều ở đây không có cửa sổ, nền nhà cũng có vẻ như rất ẩm thấp do không có ánh sáng mặt trời chiếu vào nhưng Mộc Phong lại không thấy tối tăm, tường nhà có một số nơi bị nứt nẻ khiến cho vài ngọn gió có thể lùa nhẹ qua.
Bước ra đến cửa, nhìn ra bên ngoài thì thấy khoảng đất phía trước nhà không được bằng phẳng lắm, cách khoảng ba mươi trượng là một con suối nhỏ với dòng nước trong vắt. Thấp thoáng ẩn hiện xa xa là ngọn núi cao vút cùng với một khu rừng màu sắc xanh tươi như đập vào mắt, ngoài đó thỉnh thoảng lại vọng về tiếng chim hót.
Dưới chân núi chính là căn thảo xá này, Mộc Phong nhìn qua phía bên trái thì thấy một phòng bếp cũng thật là giản đơn, từng làn khói nhẹ nhàng lan tỏa từ ống khói bay lên trên trời. Liễu Diệp đang ở trong đó nhóm bếp, cánh tay đưa lên lau vội những giọt mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, ánh lửa sắc hồng phản chiếu trên khuôn mặt. Thấy vậy Mộc Phong bước vào.
Nhìn thấy hắn, Liễu Diệp e lệ cười rồi nói:
- Công tử, thân thể hãy còn hư nhược, ngoài trời gió thổi lớn lắm, công tử hãy vào trong phòng đi kẻo lại bị cảm lạnh đó!
Mộc Phong nhất thời cảm thấy ấm áp, cười nhẹ trấn an:
- Ta đã khỏe khoắn lại rồi, đa tạ nàng quan tâm.
Liễu Diệp cúi đầu nói: “Công tử khách khí rồi”, rồi đưa tay chất thêm củi vào đống lửa.
Mộc Phong quay đầu nhìn sắc trời, vầng thái dương đang dần dần hạ xuống, ánh sáng chạng vạng khi tỏ khi mờ càng khiến cho căn nhà nhỏ này trở nên cô quạnh.
Trong nồi lúc này tỏa ra một hương vị rất thơm, Mộc Phong quay đầu lại nhìn Liễu Diệp hỏi:
- Trong nồi nàng nấu món gì vậy? Thơm quá!
Liễu Diệp ngẩng đầu cười cười nói:
- Tôi thấy phong thái của công tử tuyệt không giống như người tầm thường, không thể không chiêu đãi công tử thật tốt được, nên đã bỏ thêm vài gia vị rất thơm và bổ vào trong nồi cháo, không biết công tử ăn có hợp ý không nữa?
- Không sao đâu! Diệp Tử này, quanh đây chỉ có độc mỗi gia đình nàng thôi à, nàng sống như vậy không cảm thấy sợ sao?
“Từ lúc phụ mẫu còn tại thế tôi đã ở đây rồi, lâu dần cũng đã quen với phong cách sống này.” Liễu Diệp mở nắp nồi ra ngó vào rồi nói tiếp:
- Cháo đã chín rồi, chúng ta cùng ăn thôi.
Liễu Diệp thắp sáng hai ngọn đèn trong phòng, đặt lên bàn hai bát cháo thật to cùng một chút rau thịt bên cạnh, hương vị bốc lên, mùi thơm nồng đượm lan toả khắp phòng. Sau đó nàng quay người bước ra ngoài khóa cửa lại, Mộc Phong đang húp vài hớp cháo thơm, thấy vậy kỳ quái liền hỏi:
- Diệp Tử, sao lại đóng cửa sớm thế?”
Sắc diện Liễu Diệp thoáng phảng phất nét sợ sệt, đáp lời:
- Tôi sợ đêm tối nên muốn ở trong nhà.
Mộc Phong cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng Liễu Diệp đã không nói gì nên cũng không tiện hỏi tiếp, lại cúi đầu tiếp tục ăn, đột nhiên:
“Rầm, rầm, rầm."
Nghe như tiếng đập cửa truyền lại.
Liễu Diệp thần sắc biến đổi liền thổi tắt ngọn đèn mới thắp, ngón trỏ đưa lên miệng ra hiệu cho Mộc Phong đừng nói gì cả.
Phía ngoài lúc này vang lên một thanh âm của một nam nhân trung niên:
- Diệp Tử nghe ta nói này, thúc thúc thấy ngươi một mình sống quá kham khổ, sao lại không qua bên thúc thúc, vừa được chiều chuộng lại có rượu ngon để uống, nào đi nào?
Mộc Phong vừa định hỏi nhưng thấy thần sắc khẩn trương của Liễu Diệp nên không nói nữa. Ở phía ngoài kẻ đó vẫn không ngừng đập cửa, miệng liên tục phát ra những thanh âm quái dị một lúc rồi mới bỏ đi.
Thấy vậy, Liễu Diệp mới cẩn thận châm lại ngọn đèn, nhìn thấy thần sắc nghi nghi hoặc hoặc của Mộc Phong bèn cố lấy lại vẻ bình tĩnh nói:
- Ông ấy vốn là một trung niên góa vợ sống tại một thôn làng đối diện cách đây không xa, thê tử của ông ta đã chết từ lâu, giờ lại quấn lấy muốn tán tỉnh tôi.
Nói xong nàng ngồi im lặng, hai tay chống cằm, môi mím chặt, đôi mắt nhìn chăm chú vào ngọn đèn dầu, trầm tư suy nghĩ. Mộc Phong thấy nàng có vẻ như rất kiên cường, không cần người khác động viên hay tương trợ nên cũng không biết an ủi nàng ta như thế nào.
Hai người cứ trầm mặc như vậy một lúc lâu, Mộc Phong mới an ủi nói:
- Liễu Diệp, nàng đi nghỉ đi, đừng suy nghĩ nhiều làm gì, việc gì rồi cũng có cách giải quyết thôi, bình minh luôn đến sau đêm dài đen tối.
Liễu Diệp khe khẽ cười tủm tỉm rồi nói:
- Tôi không sao, công tử đừng lo lắng, thân thể công tử còn yếu nhược, hãy nghỉ ngơi đi, tôi ngồi một lúc là tốt trở lại thôi.
Mộc Phong chợt nghĩ tới một chuyện liền lên tiếng hỏi:
- Trong vòng mười hai ngày qua, ta đã nằm trên giường của nàng, còn nàng nghỉ ngơi ở đâu?
- Những ngày vừa qua, tôi đã có rất nhiều mộng đẹp trên chiếc ghế này.
Liễu Diệp e lệ cười chỉ vào chiếc ghế ngắn trong phòng.
Mộc Phong tâm tư chợt xao động, quả là một cô gái kiên cường, không ngờ để chăm sóc cho hắn mà đã ngồi nghỉ ở đó hơn mười ngày trời.
Mộc Phong cảm thấy mình phải báo đáp gì đó cho nàng thật trọng hậu, liền lấy ra hai thỏi vàng nhỏ và một số nữ trang xinh xắn để lên bàn, nhìn Liễu Diệp nói:
- Diệp Tử, thật đa tạ nàng đã vì quan tâm chăm sóc cho ta mà lao khổ trong những ngày qua, ta không biết phải báo đáp nàng thế nào cho đủ, mong nàng hãy nhận lấy chút thành ý của ta!
Liễu Diệp đang kinh ngạc nhìn số kim ngân châu báu trên bàn, liền thu hồi mục quang rồi nghiêm chỉnh nói:
- Công tử không cần phải cảm tạ tôi như thế! Tôi tuyệt không phải vì tiền tài mà cứu công tử, mặc dù Diệp Tử tuy không phải là người giàu có, nhưng có câu, cứu một mạng người còn hơn xây tháp bảy tầng. Nếu là người khác chắc họ cũng sẽ cứu công tử mà thôi, chỉ có điều tôi thấy công tử trước tiên, không nhẫn tâm nhìn công tử nằm thoi thóp ngoài trời, nên mới mang công tử về đây. Tôi quả thực không có đòi hỏi gì, người không cần thiết phải để tâm đến việc đền đáp làm gì, bằng không tôi sẽ nghĩ rằng công tử đang thương hại tôi đó!
Mộc Phong nhìn thẳng vào đôi mắt to sáng đầy nhu tình của Liễu Diệp, thầm nghĩ: “Nàng thật là người thuần phác thiện lương, lại rất kiên cường, quả thích hợp với cuộc sống tu chân. Đã tiếp thụ ân huệ của người thì ta cũng nên tìm cách báo đáp, hay là ta sẽ giúp nàng ta tu luyện vậy."
Mộc Phong nghĩ đến đây liền thu hồi lại bảo vật, cười nói:
- Nàng đã không đồng ý thì thôi vậy. Diệp Tử à, ngày kia ta phải đi rồi, cô chỉ là một thiếu nữ lại sống đơn độc một mình tại vùng núi non hoang dã này thì phải biết cách bảo vệ mình là điều quan trọng nhất, ta sẽ truyền thụ cho nàng một số công phu, cứ coi như chúng ta có chút nhân duyên với nhau, mong nàng chớ có cự tuyệt hảo ý này của ta.
Liễu Diệp nghi hoặc nhìn Mộc Phong một hồi lâu, rồi bình tĩnh gật đầu đồng ý.
Mộc Phong liền bảo nàng mang đến một cái chậu, đổ đầy nước vào trong đó, rồi lấy một đóa Chúc Tâm U Lan từ trong ngọc trạc đặt vào trong chậu nước. Nhất thời mặt nước thoáng ánh lên hình ảnh của một tiểu hài nhi, hương lan thơm ngát tỏa khắp phòng. Liễu Diệp không thể hiểu nổi Mộc Phong đang làm gì, cứ ngây người ra nhìn hắn.
- Diệp Tử, đóa hoa này có thể cải biến thể chất của nàng, nàng hãy ăn nó trước đi.
Mộc Phong nói ngắn gọn liền một mạch như sợ nàng ta không đồng ý.
Nghe vậy, Liễu Diệp mới đưa hai tay lùa vào trong chậu nước rồi đưa đóa hoa đó lên miệng mà không một chút hoài nghi, do dự. Chúc Tâm U Lan vừa vào miệng liền tan ngay, trôi luôn xuống bụng. Mộc Phong chăm chú nhìn biến hóa của nàng.
Liễu Diệp lúc này ngồi dậy, thân thể chợt run rẩy, răng nghiến chặt, nhíu mày, sắc mặt lộ ra thần tình khẩn trương, lại tựa như đang chịu một nỗi thống khổ. Từ trong bụng nàng liên tục phát ra những tiếng ục, ục rồi bất ngờ nàng chạy thật nhanh ra khỏi phòng. Mộc Phong đoán nàng ta đã chạy tới mao phòng*, sau khoảng một tuần trà mới quay trở lại với khuôn mặt toát đầy mồ hôi, sắc diện xám xịt, chân đứng gần như không vững, muốn đi tiếp chợt như không đủ sức nữa. Mộc Phong vội đưa tay đỡ lấy, Liễu Diệp vô lực nhìn hắn, rồi từ từ nhắm chặt mắt lại. Mộc Phong bèn kiểm tra kinh mạch của nàng, thấy vẫn không bị thay đổi gì nhưng hình như nhịp đập có vẻ nhanh hơn bình thường.
“Quả nhiên không phải lo ngại gì nhiều, chỉ là tạm thời hôn mê mà thôi, thoát thai hoán cốt hoàn toàn thì cần phải chịu chút thống khổ.” Mộc Phong nghĩ tới đây liền ôm Liễu Diệp bước vào phòng, nhẹ nhàng đặt lên ghế.
Thân hình Liễu Diệp lúc này tiếp tục biến chuyển, toàn thân phát xuất ra dịch thể đen xạm hôi hôi, thấm ướt đẫm y phục. Sau đó, từ vị trí nàng ngồi phát ra những tiếng lách tách khe khẽ, lớp da cũ như đang lột ra, lớp da mới liền thay vào đó, những chỗ không còn bị hắc dịch thủy che lấp thì lộ ra làn da trắng toát như tuyết, mái tóc từ màu hoàng kim chầm chậm chuyển thành đen tuyền. Thân thể của Liễu Diệp cứ không ngừng biến chuyển như thế hai thời thần rồi mới không còn phát ra tiếng động nào nữa, nhờ có đóa kỳ hoa mà đã dần dần đã khôi phục trở lại.
Mộc Phong thấy toàn thân nàng ta phát ra mùi hôi tanh, vội vàng tìm một cái bồn nước lớn ở bên ngoài, đổ đầy nước, rồi vận truyền thần linh chi lực vào trong đó, phút chốc nước trong bồn bắt đầu bốc hơi và nóng dần lên. Mộc Phong lại vận một tia thần linh chi lực nhẹ nhàng bế Liễu Diệp lên, khẽ khàng cởi bỏ quần áo đã thấm đượm dịch thủy hắc sắc, mùi hôi nồng nặc, thì thấy một tòa thiên nhiên hoàn mỹ lộ ra trước mắt của hắn.
Mộc Phong cố kiềm chế tâm thần, nhẹ nhàng đặt Liễu Diệp vào trong bồn tắm, nhắm nghiền mắt lại, dùng thần thức khuấy động những làn nước nóng ấm ôn nhu tẩy uế, tắm rửa cho nàng, thần thái như đang nâng niu một kiệt tác nghệ thuật vậy! Sau một lúc lâu, Chúc Tâm U Lan đã cải tạo lại cơ thể của Liễu Diệp xong, làn da đã trở nên trắng hồng, trong nội thể cũng kết tạo ra một tiểu nguyên anh, giữa nguyên anh đang say ngủ có một viên nội đan màu hồng xuất ra ánh sáng hãy còn yếu nhược.
* nhà vệ sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.