Chương 100: Truy tung
Luyến Thượng Nam Sơn
09/04/2013
Bách Linh Phục Cơ đưa bàn tay nhỏ nhắn ra thu hồi thần niệm rồi nói: “Ở dưới nước xuất hiện một gia hỏa đã nuốt nó vào bụng, sau đó nó nổi lên mặt nước lại bị một tên có cánh khác nuốt vào bụng.”
Mộc Phong nghe xong, vài khắc sau đã minh bạch, Bách Linh Phục Cơ ám chỉ rằng trước tiên Thủy Trùng tinh cầu “ăn” Bành Ky tinh cầu, sau đó một con côn trùng có cánh đã nuốt Bành Ky tinh cầu vào bụng. Xem ra có chút manh mối rồi! Mộc Phong không nhịn được vui sướng mỉm cười, vận dụng thần thức tiếp tục truy vấn: “Rồi sau đó?”
”Sau đó nó đã bay đi.”
”Đã bay đi đâu rồi?” Mộc Phong hoang mang hỏi.
“Hướng đó!” Bách Linh Phục Cơ dùng tay chỉ về một hướng.
”Hướng đó là hướng nào?”
“Thì là hướng đó đó!”
“Hướng đó rốt cuộc là hướng nào?“ Mộc Phong khẩn trương hỏi.
“Không biết.”
Mộc Phong chẳng biết nên khóc hay nên cười, Bách Linh Phục Cơ nằm treo lung lẳng tại huyệt Nê hoàn của hắn, tay chỉ lên hướng não bộ của Mộc Phong, xem ra đó có thể là hướng mà Bách Linh muốn ám chỉ. Mộc Phong trầm tư suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng như hiểu được điều gì quay mình bay vụt đi, chớp ngoáng đã bay hơn mười ngàn dặm.
Trên không trung tại chỗ này đầy các loại côn trùng có cánh, Mộc Phong vỗ đầu thầm nói: “Ta vì lo lắng thái quá nên chỉ nghĩ cứ tìm đám côn trùng có cánh này là được, lại không tính đến rốt cuộc là con côn trùng nào nuốt đây?” Hắn dừng chân trên không trung, dùng thần thức hỏi Bạch Linh Phục Cơ: “Chúng ta đuổi kịp chưa?”
“Chưa.” Bách Linh Phục Cơ mệt mỏi nói.
Mộc Phong thình lình nhanh như chớp lại bay ra ngoài vạn dặm nữa.
” Đã bay đi rồi !.” Bách Linh Phục Cơ nói tiếp.
“Bay đi từ lúc nào?” Mộc Phong ngạc nhiên nói.
“Người đã sớm đã hỏi ta khi bay đi rồi mà.” Bách Linh Phục Cơ không có vẻ gì vội vàng đáp.
“Sao ngươi không nói sớm.” Mộc Phong ngớ người hướng xuống.
”Ta chưa kịp nói thì người đã bay mất rồi!”
“Ngươi không phải nói chúng ta vẫn chưa đuổi kịp ư ?” Mộc Phong thở ra một hơi, cái này chỉ có thể để trong lòng mà không nói ra được.
“Ta nói với người là chưa đuổi kịp, chứ có nói người phải bay đi tiếp đâu.”
Bà nội ta ơi! Mộc Phong muốn chửi lớn, nhưng hắn cũng tự biết nhẫn nhịn, hiện tại hoàn toàn không phải là thời cơ, thân hình hơi rung động, quay người vọt đi bay lùi lại vạn dặm trở về chỗ lúc trước. Mộc Phong dừng lại hỏi: “Lúc này đã tính là đi quá xa chưa?”
“Không có.”
” Thế nào mới là bay đi xa?”
“ Không cần bay nữa đâu.” Bách Linh Phục Cơ đáp.
“Tại sao?” Mộc Phong nghi hoặc không hiểu.
“Nó đã xuống dưới rồi.”
“Đã xuống chỗ nào rồi?’
“Trên mặt đất.”
“Trên mặt đất chỗ nào?” Mộc Phong cũng đã thấy mê muội cả đầu óc.
“ Ta không biết chỗ đó gọi là gì.” Bách Linh Phục Cơ vung tay nói.
“Ngươi! Sao vô dụng như thế?“ Mộc Phong bực mình quát.
Bách Linh Phục Cơ hoảng sợ thút thít khóc, nước mắt như những giọt trân châu mạnh mẽ trào ra rơi tử mắt xuống thân thể.
“Chủ nhân, tôi tùy tiện chỉ một địa phương, ngài có biết được tên của nó không?” Tiểu Tinh Linh cười giễu.
Mộc Phong tức thì trừng mắt: “Ngươi thì biết cái gì?”
“Đồ ngốc, đúng thế đấy, người không biết, nàng ta cũng không biết, bởi vì bên dưới đó không nhất định phải có tên.“ Tiểu Tinh Linh cười giễu nói.
"Ngươi nói rất có đạo lý, rất có lý." Mộc phong suy nghĩ một chút nói.
"Nói người là ngu ngốc, người không ngờ còn nói là có đạo lý, quả thật là ngu ngốc mà!” Tiểu Tinh Linh ha ha cười to.
Ling Lung Thần Anh nhìn Tiểu Tinh Linh cũng hắc hắc cười theo.
Còn Kỳ Lân Thần Thú khằng khặc cười lên một tiếng, Diệu Diệu cúi đầu trừng mắt với nó một cái. Kỳ Lân Thần Thú nhanh chóng thu lại dáng vẻ tươi cười, giả bộ như không có việc gì xảy ra, ra vẻ đang suy nghĩ trầm tư.
Mộc phong không muốn nghe Tiểu Tinh Linh giảo biện nữa, dùng thần thức hỏi: "Phục Cơ đừng khóc nữa, bây giờ chúng ta chạy đi đâu để tìm Bành Ky Tinh Cầu?"
Bách Linh Phục Cơ nhoẻn miệng cười, hai xuyến trân châu quay trở lại trong mắt. Mộc Phong không nhịn được cười toáng lên, thầm nghĩ: "Oa nhi nầy thật mau nước mắt, lúc nãy vừa khóc giờ đã thấy cười rồi?" Bách Linh Phục Cơ đưa ngón tay ra phía trước chỉ xuống phía dưới trả lời: "Ta chỉ hướng nào, người đi hướng đó, như vậy sẽ không sai đường."
“Được.” Mộc Phong đề thân, chuẩn bị bay xuống.
"Ngươi quay lại đi, ta thấy không rõ phương hướng." Bách Linh Phục Cơ nói.
“Được." Mộc Phong lập tức quay người lại, vừa đứng yên, vừa lẩm bẩm: "Chẳng lẽ ta cứ bay ngửa xuống như vậy sao?" Nhất thời không suy nghĩ nhiều, chỉ cần tìm được Bành Ky Tinh Cầu, bay ngửa lưng xuống dưới thì bay.
Tiểu Tinh Linh nhìn thấy vậy, không nhịn được ha ha cười to: “Chủ nhân ngốc, ngươi kêu Phục Cơ quay người là được, sao cứ phải đảo qua đảo lại như vậy chứ? Ha ha!”
Mộc Phong mặt đỏ lên, lại quay người lại, con bà nó chư, thật rối trí mà, sợ là trí tuệ hai ngàn năm cũng đã thối hóa thành hai trăm năm mất rồi. Đang bực không làm gì được, hắn dụng thần thức ra lệnh: "Phục Cơ, ngươi mau tự xoay chuyển cho ta!"
"Được rồi, ta quay đầu chuyển lại đây." Bách Linh Phục Cơ nói xong, quả thật cho tiểu đầu trên cổ xoay nửa vòng, "tốt rồi, chúng ta đều có thể nhìn thấy được rồi."
Mộc phong dở khóc dở cười, vừa định nói:" Chuyển như vậy sao? Ngươi chuyển thân thể không được sao mà lại dùng đầu", lại lo lắng nói ra làm Tiểu Tinh Linh cười chế diễu, thầm mắng: "Một ổ toàn lũ hâm!"
Nhờ Bách Linh Phục Cơ chỉ dẫn, Mộc Phong thả chậm tốc độ, sau một lúc, hắn bay đến trên một cái tập trấn cổ quái. Sở dĩ nói nơi này là tập trấn, bởi vì nơi này có những căn nhà giống nhau ,trong mỗi phòng đều có sinh vật chuyển động, không cần phải nói, đều là côn trùng. Hầu như các loại côn trùng đều có ở đây cả, từ đầy lông, lấp lánh, đỏ hồng, tím, xanh, có cánh, không có cánh, nhưng tuy nhiều mà không loạn, Mộc Phong thấy mình như đi ngang qua một tiểu trấn bình thường tại phàm gian vậy, trong trấn này có một loại cây, vỏ trông có vẻ rất thô và cứng, hay mọc tại rừng cây trên Châm Diệp Đảo.
Côn trùng tại thành trấn này có chút quái dị, không giống loại Mộc Phong nhìn thấy ở vùng biển, bởi vì côn trùng nơi này trông rất có trật tự, không có phân tranh, tựa hồ đặc biệt hữu hảo, bất kể do có va chạm nhau hay tranh chấp thì đám côn trùng này tụ cùng một chỗ, phát ra một ít âm thanh kỳ quái với nhau, tựa hồ như như những người bạn thân đang trao đổi vậy.
Mộc Phong phát ra tia thần thức vào trong đầu một lục sắc trường trùng đang nằm lẻ loi trên mặt đất nghỉ ngơi, sao chép một phần hệ thống ngôn ngữ của nó, hắn kinh ngạc khi phát hiện ra loại trùng tử này không ngờ có ngôn cũng rất hoàn chỉnh. Mộc Phong cho tia thần thức vừa rồi tìm trong đầu nó một hồi, vốn định nghiệm chứng một chút tò mò của chính mình xem loại trùng này có tư duy hay không. Chỉ thấy con quái trùng này đang có "Xuân mộng", trong mộng nó đang cùng với một lục sắc trùng tử mây mưa quay cuồng, trong miệng hoàn toát ra "Phốc xích phốc xích" đích thanh âm, tựa hồ đang ở hưởng thụ cực độ đích hưng phấn. Mộc phong không nhịn được âm thầm kêu một tiếng, nguyên lai không chỉ là nam nhân hòa phụ nữ trong lúc giao hoan mới có khoái cảm, loại trùng tựa hồcũng có những xúc cảm này!
"Chủ nhân, Trùng Giới cũng có lịch sử lâu đời của nó, so với các ngươi Phàm Gian Giới dài hơn nhiều, ngươi đừng thấy bọn nó yếu, loại trùng này có bộ phận đã thành tinh, có trí tuệ như con người, cũng có tình cừu ái hận, còn có phân tranh vương quốc, ngươi nhanh chóng tìm Bành Ky Tinh Cầu, đừng tìm chúng nó mà thiêu khởi tranh đấu, loài trùng này cừu oán rất sâu, hơn nữa Thần Giới cũng có thần nhân từ loài trùng tu luyện mà thành, nếu ngươi nóng nảy đụng phải chúng, tổ tiên đã thăng nhập Thần Giới của chúng sợ rằng sẽ không cùng ngươi bắt tay làm bạn đâu!" Tiểu Tinh Linh lạnh lùng nhắc nhở Mộc Phong.
Lời nói của Tiểu Tinh Linh làm Mộc Phong nghe xong liền nhanh chóng hạ xuống mặt đất. Hắn nguyên tưởng rằng, bất kể loại trùng nào nuốt lấy Bành Ky Tinh Cầu, tự mình đối với nó tuyệt sẽ không nương tay, nếu phải đánh chết sẽ dùng cả thủ đoạn cực đoan tàn nhẫn ,đối với loại hạ đẳng sinh vật này cũng là theo lẽ tự nhiên. Thế giới là như thế , nếu ngươi chính mình không đủ cường đại, thì đừng hy vọng người khác đối với ngươi tâm từ nương tay!
"Tiểu Tinh Linh, ý ngươi là ta không thể cường đoạt Bành Ky tinh cầu phải không?" Mộc Phong trong lòng không hài lòng.
"Loại côn trùng này vốn chỉ thích những gì có lợi nhuận, người không cần cùng chúng nó tranh cường đấu ngoan, chúng nó tự nhiên cũng không đánh người ,người chỉ cần tìm cách hoán hồi Bành Ky tinh cầu là được." Tiểu Tinh Linh nói.
Mộc Phong lẳng lặng lắc đầu, ban đầu vốn vô sự, nào ngờ lại trở nên đa sự như vậy. Từ việc hết sức đơn giản, bây giờ lại trở nên phức tạp khó giải quyết.
"Phục Cơ, bây giờ Bành Ky Tinh Cầu ở nơi nào?" Mộc phong đứng ở không trung, nén nỗi buồn bực trong lòng hỏi.
"Tại phía trước không xa." Bách Linh Phục Cơ chỉ về một tòa nhà cao lớn như một ngọn núi ở phía trước nói.
Mộc phong lập tức bay đến trước tòa nhà màu xanh biếc đó. Tòa nhà này rất lớn, Mộc Phong cho tới bây giờ chưa thấy tòa nhà nào cao lớn như vậy, đứng ở phía dưới tòa nhà này, đầu có lẽ phải ngẩng quá vai mới có thể nhìn được lên nóc nhà.
Phía trước phòng có hai hàng hắc mao quái trùng, kích thước thân thể cũng giống như Mộc Phong. Một tên hắc trùng đi tới trước mặt, ánh mắt không ngừng dò xét, rồi dùng trùng ngữ khinh miệt hỏi: “Ngươi là nhân loại ư?”
“Phải, ta phải gọi ngươi là gì ?” Mộc Phong bình tĩnh dùng trùng ngữ hỏi.
“Gọi ta là Hắc Linh Trùng Tướng!” Hắc Linh Trùng đó nhìn chằm chằm vào Mộc Phong hỏi “Ngươi là người tự do hả ?”
Người tự do ư ? Mộc Phong có cảm giác hơi giật mình.
“Tại Trùng Giới này, đại đa số nhân loại đều là nô đãi của trùng, chỉ có một số ít nhân tài là được tự do, tuy nhiên địa vị lại không cao. Người mau hồi đáp đi, chủ nhân.” Tiểu Tinh Linh dùng thần thức đề tỉnh Mộc Phong.
“ Đúng, ta là người tự do.” Mộc Phong trong tâm phát hỏa, tâm lí lộ vẻ phản kháng, con người là sao có thể làm nô lệ cho trùng được! Cảm thấy bản thân đến đây là để tìm người, không ngờ thật ra là đi tìm con trâu của bọn trùng. Mộc Phong cảm thấy ức chế, nhưng hiện tại đang cần phải nhờ vả chúng, không tiện phát tác nên nở một nụ cười méo xệch trên mặt.
“Hôm nay trong cung điện hầu hết là những trùng linh phú quý, chỉ là một tự do nhân nhỏ bé lấy đâu tiền để trao đổi với người khác ?” Hắc Linh Trùng trong mắt lộ vẻ hoài nghi.
“Tiểu Tinh Linh, các trùng tử này đang làm gì vậy ?”
“Tại Trùng Giới, dược tài chính là thứ tiền tệ quan trọng nhất, trong thủ trạc của chủ nhân chẳng phải có dược tài lấy được từ Nguyệt Hồ nhân ư ? Người mau lấy ra một cây nhân sâm ngàn năm hối lộ cho tên Hắc Linh Trùng này.” Tiểu Tinh Linh nói.
Mộc Phong tiện tay lấy ra một cây nhân sâm ngàn năm, cười cười đưa cho Hắc Linh Trùng nói: “Trùng tướng quân, thỉnh ngài thu lấy, chỉ là chút thành ý mong tướng quân quan tâm đến sinh ý của tiểu nhân.” Nói vậy nhưng trong lòng thầm nghĩ: “Con mẹ ngươi, đồ xú trùng, không phải lão tử kiềm chế chắc đã bóp chết ngươi rồi! Mang ngươi cho chó ăn, chó còn không thèm ăn!” Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng Mộc Phong mặt ngoài vẫn làm ra vẻ cười cười xu nịnh.
Mộc Phong nghe xong, vài khắc sau đã minh bạch, Bách Linh Phục Cơ ám chỉ rằng trước tiên Thủy Trùng tinh cầu “ăn” Bành Ky tinh cầu, sau đó một con côn trùng có cánh đã nuốt Bành Ky tinh cầu vào bụng. Xem ra có chút manh mối rồi! Mộc Phong không nhịn được vui sướng mỉm cười, vận dụng thần thức tiếp tục truy vấn: “Rồi sau đó?”
”Sau đó nó đã bay đi.”
”Đã bay đi đâu rồi?” Mộc Phong hoang mang hỏi.
“Hướng đó!” Bách Linh Phục Cơ dùng tay chỉ về một hướng.
”Hướng đó là hướng nào?”
“Thì là hướng đó đó!”
“Hướng đó rốt cuộc là hướng nào?“ Mộc Phong khẩn trương hỏi.
“Không biết.”
Mộc Phong chẳng biết nên khóc hay nên cười, Bách Linh Phục Cơ nằm treo lung lẳng tại huyệt Nê hoàn của hắn, tay chỉ lên hướng não bộ của Mộc Phong, xem ra đó có thể là hướng mà Bách Linh muốn ám chỉ. Mộc Phong trầm tư suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng như hiểu được điều gì quay mình bay vụt đi, chớp ngoáng đã bay hơn mười ngàn dặm.
Trên không trung tại chỗ này đầy các loại côn trùng có cánh, Mộc Phong vỗ đầu thầm nói: “Ta vì lo lắng thái quá nên chỉ nghĩ cứ tìm đám côn trùng có cánh này là được, lại không tính đến rốt cuộc là con côn trùng nào nuốt đây?” Hắn dừng chân trên không trung, dùng thần thức hỏi Bạch Linh Phục Cơ: “Chúng ta đuổi kịp chưa?”
“Chưa.” Bách Linh Phục Cơ mệt mỏi nói.
Mộc Phong thình lình nhanh như chớp lại bay ra ngoài vạn dặm nữa.
” Đã bay đi rồi !.” Bách Linh Phục Cơ nói tiếp.
“Bay đi từ lúc nào?” Mộc Phong ngạc nhiên nói.
“Người đã sớm đã hỏi ta khi bay đi rồi mà.” Bách Linh Phục Cơ không có vẻ gì vội vàng đáp.
“Sao ngươi không nói sớm.” Mộc Phong ngớ người hướng xuống.
”Ta chưa kịp nói thì người đã bay mất rồi!”
“Ngươi không phải nói chúng ta vẫn chưa đuổi kịp ư ?” Mộc Phong thở ra một hơi, cái này chỉ có thể để trong lòng mà không nói ra được.
“Ta nói với người là chưa đuổi kịp, chứ có nói người phải bay đi tiếp đâu.”
Bà nội ta ơi! Mộc Phong muốn chửi lớn, nhưng hắn cũng tự biết nhẫn nhịn, hiện tại hoàn toàn không phải là thời cơ, thân hình hơi rung động, quay người vọt đi bay lùi lại vạn dặm trở về chỗ lúc trước. Mộc Phong dừng lại hỏi: “Lúc này đã tính là đi quá xa chưa?”
“Không có.”
” Thế nào mới là bay đi xa?”
“ Không cần bay nữa đâu.” Bách Linh Phục Cơ đáp.
“Tại sao?” Mộc Phong nghi hoặc không hiểu.
“Nó đã xuống dưới rồi.”
“Đã xuống chỗ nào rồi?’
“Trên mặt đất.”
“Trên mặt đất chỗ nào?” Mộc Phong cũng đã thấy mê muội cả đầu óc.
“ Ta không biết chỗ đó gọi là gì.” Bách Linh Phục Cơ vung tay nói.
“Ngươi! Sao vô dụng như thế?“ Mộc Phong bực mình quát.
Bách Linh Phục Cơ hoảng sợ thút thít khóc, nước mắt như những giọt trân châu mạnh mẽ trào ra rơi tử mắt xuống thân thể.
“Chủ nhân, tôi tùy tiện chỉ một địa phương, ngài có biết được tên của nó không?” Tiểu Tinh Linh cười giễu.
Mộc Phong tức thì trừng mắt: “Ngươi thì biết cái gì?”
“Đồ ngốc, đúng thế đấy, người không biết, nàng ta cũng không biết, bởi vì bên dưới đó không nhất định phải có tên.“ Tiểu Tinh Linh cười giễu nói.
"Ngươi nói rất có đạo lý, rất có lý." Mộc phong suy nghĩ một chút nói.
"Nói người là ngu ngốc, người không ngờ còn nói là có đạo lý, quả thật là ngu ngốc mà!” Tiểu Tinh Linh ha ha cười to.
Ling Lung Thần Anh nhìn Tiểu Tinh Linh cũng hắc hắc cười theo.
Còn Kỳ Lân Thần Thú khằng khặc cười lên một tiếng, Diệu Diệu cúi đầu trừng mắt với nó một cái. Kỳ Lân Thần Thú nhanh chóng thu lại dáng vẻ tươi cười, giả bộ như không có việc gì xảy ra, ra vẻ đang suy nghĩ trầm tư.
Mộc phong không muốn nghe Tiểu Tinh Linh giảo biện nữa, dùng thần thức hỏi: "Phục Cơ đừng khóc nữa, bây giờ chúng ta chạy đi đâu để tìm Bành Ky Tinh Cầu?"
Bách Linh Phục Cơ nhoẻn miệng cười, hai xuyến trân châu quay trở lại trong mắt. Mộc Phong không nhịn được cười toáng lên, thầm nghĩ: "Oa nhi nầy thật mau nước mắt, lúc nãy vừa khóc giờ đã thấy cười rồi?" Bách Linh Phục Cơ đưa ngón tay ra phía trước chỉ xuống phía dưới trả lời: "Ta chỉ hướng nào, người đi hướng đó, như vậy sẽ không sai đường."
“Được.” Mộc Phong đề thân, chuẩn bị bay xuống.
"Ngươi quay lại đi, ta thấy không rõ phương hướng." Bách Linh Phục Cơ nói.
“Được." Mộc Phong lập tức quay người lại, vừa đứng yên, vừa lẩm bẩm: "Chẳng lẽ ta cứ bay ngửa xuống như vậy sao?" Nhất thời không suy nghĩ nhiều, chỉ cần tìm được Bành Ky Tinh Cầu, bay ngửa lưng xuống dưới thì bay.
Tiểu Tinh Linh nhìn thấy vậy, không nhịn được ha ha cười to: “Chủ nhân ngốc, ngươi kêu Phục Cơ quay người là được, sao cứ phải đảo qua đảo lại như vậy chứ? Ha ha!”
Mộc Phong mặt đỏ lên, lại quay người lại, con bà nó chư, thật rối trí mà, sợ là trí tuệ hai ngàn năm cũng đã thối hóa thành hai trăm năm mất rồi. Đang bực không làm gì được, hắn dụng thần thức ra lệnh: "Phục Cơ, ngươi mau tự xoay chuyển cho ta!"
"Được rồi, ta quay đầu chuyển lại đây." Bách Linh Phục Cơ nói xong, quả thật cho tiểu đầu trên cổ xoay nửa vòng, "tốt rồi, chúng ta đều có thể nhìn thấy được rồi."
Mộc phong dở khóc dở cười, vừa định nói:" Chuyển như vậy sao? Ngươi chuyển thân thể không được sao mà lại dùng đầu", lại lo lắng nói ra làm Tiểu Tinh Linh cười chế diễu, thầm mắng: "Một ổ toàn lũ hâm!"
Nhờ Bách Linh Phục Cơ chỉ dẫn, Mộc Phong thả chậm tốc độ, sau một lúc, hắn bay đến trên một cái tập trấn cổ quái. Sở dĩ nói nơi này là tập trấn, bởi vì nơi này có những căn nhà giống nhau ,trong mỗi phòng đều có sinh vật chuyển động, không cần phải nói, đều là côn trùng. Hầu như các loại côn trùng đều có ở đây cả, từ đầy lông, lấp lánh, đỏ hồng, tím, xanh, có cánh, không có cánh, nhưng tuy nhiều mà không loạn, Mộc Phong thấy mình như đi ngang qua một tiểu trấn bình thường tại phàm gian vậy, trong trấn này có một loại cây, vỏ trông có vẻ rất thô và cứng, hay mọc tại rừng cây trên Châm Diệp Đảo.
Côn trùng tại thành trấn này có chút quái dị, không giống loại Mộc Phong nhìn thấy ở vùng biển, bởi vì côn trùng nơi này trông rất có trật tự, không có phân tranh, tựa hồ đặc biệt hữu hảo, bất kể do có va chạm nhau hay tranh chấp thì đám côn trùng này tụ cùng một chỗ, phát ra một ít âm thanh kỳ quái với nhau, tựa hồ như như những người bạn thân đang trao đổi vậy.
Mộc Phong phát ra tia thần thức vào trong đầu một lục sắc trường trùng đang nằm lẻ loi trên mặt đất nghỉ ngơi, sao chép một phần hệ thống ngôn ngữ của nó, hắn kinh ngạc khi phát hiện ra loại trùng tử này không ngờ có ngôn cũng rất hoàn chỉnh. Mộc Phong cho tia thần thức vừa rồi tìm trong đầu nó một hồi, vốn định nghiệm chứng một chút tò mò của chính mình xem loại trùng này có tư duy hay không. Chỉ thấy con quái trùng này đang có "Xuân mộng", trong mộng nó đang cùng với một lục sắc trùng tử mây mưa quay cuồng, trong miệng hoàn toát ra "Phốc xích phốc xích" đích thanh âm, tựa hồ đang ở hưởng thụ cực độ đích hưng phấn. Mộc phong không nhịn được âm thầm kêu một tiếng, nguyên lai không chỉ là nam nhân hòa phụ nữ trong lúc giao hoan mới có khoái cảm, loại trùng tựa hồcũng có những xúc cảm này!
"Chủ nhân, Trùng Giới cũng có lịch sử lâu đời của nó, so với các ngươi Phàm Gian Giới dài hơn nhiều, ngươi đừng thấy bọn nó yếu, loại trùng này có bộ phận đã thành tinh, có trí tuệ như con người, cũng có tình cừu ái hận, còn có phân tranh vương quốc, ngươi nhanh chóng tìm Bành Ky Tinh Cầu, đừng tìm chúng nó mà thiêu khởi tranh đấu, loài trùng này cừu oán rất sâu, hơn nữa Thần Giới cũng có thần nhân từ loài trùng tu luyện mà thành, nếu ngươi nóng nảy đụng phải chúng, tổ tiên đã thăng nhập Thần Giới của chúng sợ rằng sẽ không cùng ngươi bắt tay làm bạn đâu!" Tiểu Tinh Linh lạnh lùng nhắc nhở Mộc Phong.
Lời nói của Tiểu Tinh Linh làm Mộc Phong nghe xong liền nhanh chóng hạ xuống mặt đất. Hắn nguyên tưởng rằng, bất kể loại trùng nào nuốt lấy Bành Ky Tinh Cầu, tự mình đối với nó tuyệt sẽ không nương tay, nếu phải đánh chết sẽ dùng cả thủ đoạn cực đoan tàn nhẫn ,đối với loại hạ đẳng sinh vật này cũng là theo lẽ tự nhiên. Thế giới là như thế , nếu ngươi chính mình không đủ cường đại, thì đừng hy vọng người khác đối với ngươi tâm từ nương tay!
"Tiểu Tinh Linh, ý ngươi là ta không thể cường đoạt Bành Ky tinh cầu phải không?" Mộc Phong trong lòng không hài lòng.
"Loại côn trùng này vốn chỉ thích những gì có lợi nhuận, người không cần cùng chúng nó tranh cường đấu ngoan, chúng nó tự nhiên cũng không đánh người ,người chỉ cần tìm cách hoán hồi Bành Ky tinh cầu là được." Tiểu Tinh Linh nói.
Mộc Phong lẳng lặng lắc đầu, ban đầu vốn vô sự, nào ngờ lại trở nên đa sự như vậy. Từ việc hết sức đơn giản, bây giờ lại trở nên phức tạp khó giải quyết.
"Phục Cơ, bây giờ Bành Ky Tinh Cầu ở nơi nào?" Mộc phong đứng ở không trung, nén nỗi buồn bực trong lòng hỏi.
"Tại phía trước không xa." Bách Linh Phục Cơ chỉ về một tòa nhà cao lớn như một ngọn núi ở phía trước nói.
Mộc phong lập tức bay đến trước tòa nhà màu xanh biếc đó. Tòa nhà này rất lớn, Mộc Phong cho tới bây giờ chưa thấy tòa nhà nào cao lớn như vậy, đứng ở phía dưới tòa nhà này, đầu có lẽ phải ngẩng quá vai mới có thể nhìn được lên nóc nhà.
Phía trước phòng có hai hàng hắc mao quái trùng, kích thước thân thể cũng giống như Mộc Phong. Một tên hắc trùng đi tới trước mặt, ánh mắt không ngừng dò xét, rồi dùng trùng ngữ khinh miệt hỏi: “Ngươi là nhân loại ư?”
“Phải, ta phải gọi ngươi là gì ?” Mộc Phong bình tĩnh dùng trùng ngữ hỏi.
“Gọi ta là Hắc Linh Trùng Tướng!” Hắc Linh Trùng đó nhìn chằm chằm vào Mộc Phong hỏi “Ngươi là người tự do hả ?”
Người tự do ư ? Mộc Phong có cảm giác hơi giật mình.
“Tại Trùng Giới này, đại đa số nhân loại đều là nô đãi của trùng, chỉ có một số ít nhân tài là được tự do, tuy nhiên địa vị lại không cao. Người mau hồi đáp đi, chủ nhân.” Tiểu Tinh Linh dùng thần thức đề tỉnh Mộc Phong.
“ Đúng, ta là người tự do.” Mộc Phong trong tâm phát hỏa, tâm lí lộ vẻ phản kháng, con người là sao có thể làm nô lệ cho trùng được! Cảm thấy bản thân đến đây là để tìm người, không ngờ thật ra là đi tìm con trâu của bọn trùng. Mộc Phong cảm thấy ức chế, nhưng hiện tại đang cần phải nhờ vả chúng, không tiện phát tác nên nở một nụ cười méo xệch trên mặt.
“Hôm nay trong cung điện hầu hết là những trùng linh phú quý, chỉ là một tự do nhân nhỏ bé lấy đâu tiền để trao đổi với người khác ?” Hắc Linh Trùng trong mắt lộ vẻ hoài nghi.
“Tiểu Tinh Linh, các trùng tử này đang làm gì vậy ?”
“Tại Trùng Giới, dược tài chính là thứ tiền tệ quan trọng nhất, trong thủ trạc của chủ nhân chẳng phải có dược tài lấy được từ Nguyệt Hồ nhân ư ? Người mau lấy ra một cây nhân sâm ngàn năm hối lộ cho tên Hắc Linh Trùng này.” Tiểu Tinh Linh nói.
Mộc Phong tiện tay lấy ra một cây nhân sâm ngàn năm, cười cười đưa cho Hắc Linh Trùng nói: “Trùng tướng quân, thỉnh ngài thu lấy, chỉ là chút thành ý mong tướng quân quan tâm đến sinh ý của tiểu nhân.” Nói vậy nhưng trong lòng thầm nghĩ: “Con mẹ ngươi, đồ xú trùng, không phải lão tử kiềm chế chắc đã bóp chết ngươi rồi! Mang ngươi cho chó ăn, chó còn không thèm ăn!” Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng Mộc Phong mặt ngoài vẫn làm ra vẻ cười cười xu nịnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.