Chương 11: Tú tài chi thân
Luyến Thượng Nam Sơn
08/04/2013
Mộc Phong cầm Thiên Tâm Bảo Điển trong tay cứ như bắt được bảo vật, nóng lòng thúc giục Ngư Đản tìm nơi thanh tĩnh để tập luyện ngay. Không ngờ ba tháng sau Mộc Phong đã cảm thấy chân khí lưu chuyển thông sướng, khí lực gia tăng không ít, cử động cũng trở nên thanh thoát như gió, nhưng nê hoàn huyệt vẫn không có phản ứng nào. Ngư Đản thấy hắn thất vọng như vậy liền an ủi rằng việc tu hành không phải chỉ một sớm một chiều mà thành công, phải trải qua nhiều năm tháng mới dần tham ngộ được huyền cơ. Mộc Phong nghe thế thở dài:
- Có lẽ công pháp này khó khăn quá nên ta tu luyện mãi mà chưa thành tiên được. Ngư Đản, ngươi có biết một chi pháp tu hành nào khác nữa không? Ta muốn thử cách khác xem có thành công không.
Thấy Mộc Phong chẳng để lời nói của mình vào tai, Ngư Đản chả biết làm sao đành gọi Mộc Phong theo nó đến Điển Tịch Thánh Điện để tự tìm kiếm. Bước vào thánh điện, Mộc Phong phát hiện chỗ tàng thư của Cổ Thú Giới vô cùng rộng lớn, sách vở của nhân gian hầu như đều có ở đây nhưng có lẽ đã rất lâu rồi không có người đặt chân đến nên khắp nơi phủ một lớp bụi dày. Cả một ngày trời Mộc Phong đọc từ Tam Thiên Dịch Tủy, Hoàng Đình Kinh, Thai Tức Kinh, Đại Bàn Nhược Kinh, Hoa Nghiêm Kinh và nhiều cổ thư khác, tất cả không cuốn nào không là chí bảo của Nhân Gian Giới và Đạo Phật hai phái tu chân, lúc này trong thâm tâm hắn thầm nhủ: “Cái tên tiểu tử Ngư Đản này thật khiến ta quá bất ngờ, những kỳ thư quý báu này tùy tiện đem một cuốn xuống Nhân Gian Giới là có thể tức khắc kiến lập một đại môn phái tu chân, tu luyện thành công thì sẽ có ngày phi thăng đắc đạo. Ưm! Nếu biết tiểu tử này có nhiều thứ như vậy ta đã khỏi mất công tìm kiếm, thật không hiểu sao ta lại dốt như thế nhỉ?”
Nghĩ vậy Mộc Phong liền quyết tâm tiếp tục tu luyện. Đầu tiên là cuốn Kì Kinh Bát Mạch Khảo, nhưng qua một lúc chú tâm hắn chợt phát hiện là mình không thể nào tự đả thông kinh mạch theo miêu tả chỉ dẫn của cuốn kinh thư này. Sau đó, hàng trăm ngàn cổ thư trong Điển Tịch Thánh Điện này cũng bị Mộc Phong bất ngờ bao quát được đại khái, bởi hắn vô tình phát hiện bản thân có thể trực tiếp thông qua thần thức mà tìm toàn bộ những dấu tích cần tìm tại các cổ thư, căn bản không cần dùng đến mắt thường làm gì. Tốn cả một ngày tu luyện mà cuối cùng chỉ lĩnh ngộ được rằng mình quả là không thích hợp với phương pháp tu chân của Nhân Gian Giới, thật quá thất vọng.
Ngày qua ngày, thấm thoắt mà Mộc Phong đã ở Cổ Thú Giới được tròn một năm, sau khi xem xét kỹ và thấy không thu hoạch được gì nữa liền thúc giục Ngư Đản trở về nhà. Về phần Ngư Đản, từ sau khi chỉ huy Chu Tước bình định Cổ Thú Giới tới giờ, thấy trước mắt tại đây là cơ hội tốt để tu luyện nhưng do Mộc Phong muốn rời đi đành phải nói với chúng thú rẳng chỉ có theo chủ nhân thì tu hành mới đạt hiệu quả cao. Cái lý do thật quá khiên cưỡng nhưng Mộc Phong cũng không gạn hỏi hay phản đối, thế là cả hai trở về.
Thục Hồ khi đưa Mộc Phong và Ngư Đản về Nhân Gian Giới thấy Mộc Phong quá nhớ nhà nên đã đưa họ thẳng đến Tây Lĩnh Sơn rồi mới quay trở về Cổ Thú Giới. Lúc này Ngư Đản lấy lý do cần gấp rút tu luyện nên về đến nơi là trốn vào trong ngọc trạc, nó dặn chỉ khi nào tình hình thật khẩn cấp hẵng gọi ra còn không thì đừng làm phiền nó. Tiểu Ngọc cũng nói Mộc Phong đừng gây ảnh hưởng tới tu luyện của nó, lần trước do phải thu phục tam thú vương nên thần lực bị tổn thương không ít, lại còn muốn cả một số vật kiện nhỏ nữa nên tự dùng ý niệm lấy đi tất cả những thứ nó cần. Mộc Phong trong đầu thầm nghĩ: “Hừ! Các ngươi toàn một lũ ích kỷ, chỉ muốn gia tăng công lực cho mình mà thôi, trong mắt một điểm cũng không thèm để ý tới ta.”
Thế là Mộc Phong đành một mình đi về gia trang. Từ xa đã thấy làn khói bếp lan tỏa trên không trung, hắn vô cùng xúc động liền chạy ào về phía đó, vừa chạy vừa kêu thật to:
- Phụ thân, mẫu thân, Phong nhi đã về rồi đây!
Trương Thăng phu phụ nghe tiếng lảo đảo chạy ra, trông thấy hài tử đã xa cách chín năm của mình hai người nhất thời như ngây ngốc. Đây là tiểu hài tử gầy yếu và nhỏ bé của họ đó ư? Là Phong nhi với những vết chàm đen đó ư? Ô kìa, nhưng sao nó lại trở nên xinh đẹp như thế, khuôn mặt như ngọc, mày kiếm mắt sao, dáng dấp cao lớn tuấn mỹ, thần thái thoát tục, quả là một tuyệt thế mỹ nam tử hiếm có trên đời.
Mộc Phong trông thấy phụ mẫu tóc đã bạc trắng bất giác ứa lệ, vội lao tới quỳ dưới chân hai người. Trương Thăng phu phụ vội vàng kéo Mộc Phong đứng lên, hai đôi mắt rưng rưng ngấn lệ nhìn ngắm hài tử của mình, hoan hỉ gọi liên tục:
- Phong nhi, Phong nhi.
Sau chín năm xa cách gia đình ba người lại được đoàn viên một nơi, thật không gì tả được nỗi vui mừng của họ. Trương Thăng luôn miệng hỏi han tình hình con trai trong những năm vừa qua, Mộc Phong liền đem hết mọi kỳ ngộ đã trải qua trong chín năm trời kể cho cha mẹ nghe. Phu phụ Trương Thăng càng nghe càng ngạc nhiên đến độ mắt trợn tròn, cảm thấy thế giới thật là bao la với trăm ngàn điều kỳ lạ và đủ mọi việc quái đản mà không ai ngờ được. Mọi người sau bao năm trời xa cách nay được đoàn tụ nên nói chuyện liên miên bất tuyệt tới quá nửa đêm, lúc này phu phụ Trương Thăng mới nhớ là Mộc Phong vừa mới từ xa về tất sẽ rất mệt liền vội bảo hắn đi ngủ, lúc đó trời cũng sắp sáng.
Mộc Phong tự quay về căn phòng của mình, nhìn quanh thấy mọi thứ đều rất thân thuộc chỉ có giường chiếu chăn đệm là mới, liền thoải mái ngồi xuống. Lúc này, hắn cảm thụ sâu sắc một điều, dù bên ngoài có muôn vạn điều hay cái đẹp nhưng gia đình mới là nơi tốt nhất, ở đó có thể hưởng thụ cảm giác ấm áp của tình thân. Ngồi hồi tưởng lại những ngày đầu tiên bước vào con đường tu chân, Mộc Phong bất chợt minh bạch rằng muốn trở thành tiên nhân trường sinh bất lão, mãi mãi hoan hoan hỉ hỉ khoái lạc tiêu diêu thì phải khổ tu lâu dài, chẳng thể một sớm một chiều mà thành công nên phải từ từ tiến hành. Từ lúc rời xa gia đình, đã lâu lắm rồi Mộc Phong chưa một lần thực sự thảnh thơi để ngủ. Lúc này nằm trên giường hắn cảm thấy đặc biệt thoải mái, thâm tâm an tĩnh chìm sâu vào giấc mộng một mạch tới tận bình minh mới duỗi thân bò ra khỏi giường, thật sảng khoái vô cùng. Bên ngoài tiếng chim kêu ríu rít trên cành trong ánh bình minh thật khiến tâm tình con người thư thái.
Mộc Phong được mẫu thân gọi ra dùng điểm tâm, nhưng do tối qua ăn muộn đến bây giờ vẫn còn no nên hắn chỉ ăn qua loa một chút hoa quả. Phu phụ Trương Thăng thấy vậy khá lo lắng nhưng thấy tinh thần nó sung mãn nên cũng không ép. Đợi con ăn xong, Trương Thăng liền nói:
- Phong nhi à, tháng tới cuộc thi sơ tuyển tú tài tại huyện lý sẽ diễn ra, con đã xa nhà chín năm rồi không biết còn nhớ gì về thi thư không? Mà con có định tham gia không?
Mộc Phong bình tĩnh đáp:
- Thi thư đã học Phong nhi còn nhớ, thêm nữa trong những năm qua con cũng đọc không ít sách nên sẽ cố gắng không phụ lòng kỳ vọng của phụ thân.
Trương Thăng vuốt nhẹ qua trán cao hứng nói:
- Thật tốt quá! Từ giờ cho tới kỳ thi thời gian còn lại không nhiều, con nên tranh thủ ôn luyện lại may ra vì phụ mẫu mà giành được công danh chăng. Nếu con mà có thể đậu kỳ thi này thì người làm phụ thân như ta đã thỏa mãn lắm rồi.
Mộc Phong vốn không hứng thú gì với kỳ thi này nhưng thấy sự kỳ vọng của phụ mẫu, lại thấy những năm qua không thể ở bên gối chăm sóc song thân nên hạ quyết tâm tham gia, hi vọng có chút công danh để vui lòng hai người.
Còn khoảng hai mươi ngày nữa sẽ đến kỳ thi, Mộc Phong ngoài việc đỡ đần cha mẹ những việc nặng nhọc trong nhà thì liền vào thư phòng của gia đình, nơi đây có khoảng ngàn quyển sách nhưng chỉ một ngày hắn đã đọc hết. Không còn gì để xem, hắn lại rút quyển Thiên Tâm Bảo Điển ra tiếp tục tu luyện. Thiên Tâm Bảo Điển tất cả có mười tầng, Mộc Phong sau hơn mười ngày tu luyện đã đột phá được đệ nhị tầng, kinh mạch trong thể nội tăng tiến phát triển mạnh mẽ chỉ còn nê hoàn cung vẫn chưa có biến hóa gì. Nhưng hắn cũng thấy được tâm tạng có chút biến chuyển, dường như phát xuất một vài điểm kim quang.
Ngày khảo thí cuối cùng đã đến, Mộc Phong dậy rất sớm để Trương Thăng dẫn tới Tây Lĩnh Huyền Quận tham gia dự thi. Lần đầu Mộc Phong tới đây là bẩy tuổi, mười năm trôi qua nhanh chóng hắn đã mười bảy nhưng Tây Lĩnh Huyền Quận vẫn vậy không khác bao nhiêu so với năm xưa. Chỉ là hôm nay tổ chức thi tuyển tú tài cho nên đường phố mới có nhiều hành nhân qua lại, nhiều người trông thấy phong thái tuấn dật xuất chúng của Mộc Phong thì đều đứng lại ngắm nhìn. Sau khi đã qua kiểm tra danh tự “Trương Mộc Phong” tại nha huyện thì hai cha con nhận lấy thẻ tre ghi số thứ tự do nha nội sư gia đem đến.
Bước vào huyện nha, đập vào mắt Mộc Phong là bức tường cổ sơn đỏ có vẻ như đã bị hư hỏng chút ít, trong gian phòng lớn duy nhất tại nha nội đã thấy hàng trăm người ngồi đa phần là những người có niên kỷ cao đầu tóc cũng đã bạc, người trẻ tuổi thì cũng vào khoảng trên dưới ba mươi. Hắn cũng hơi ngạc nhiên là có nhiều người lớn tuổi như vậy tham dự vòng sơ khảo bèn lễ phép chào hỏi qua rồi ngồi xuống. Một lúc sau, giám khảo phát các quyển đề thi, Mộc Phong trước tiên đưa mắt nhìn thì thấy trọng tâm của nửa đầu hướng về thi từ, còn một nửa sau thì xoay quanh về việc viết một bài luận văn với chủ đề: “Trong Chiến Quốc Sách khi ‘Tô Tần dùng liên hoành du thuyết Tần’[1] có đoạn Tô Tần than rằng: Ôi! Nghèo khốn thì bố mẹ không nhận làm con, giàu sang thì thân thích sợ sệt. Người sinh ở đời, thế lực, chức vị và tiền của thật không thể coi thường được!” Hãy viết bài luận cảm tưởng về câu này.
Đối với phần thi từ, nhờ có trí nhớ bất phàm nên toàn bộ nửa đầu nhoáng một cái Mộc Phong đã làm xong. Sau đó bắt đầu nghiền ngẫm về bài luận, suy nghĩ thông suốt rồi hắn đặt bút viết, hành văn như nước chảy mây trôi liền một lúc hoàn thành một đoạn văn dài hơn một nghìn chữ. Hạ viết xuống nhìn quanh thấy đa số mọi người đang gãi đầu nhíu mày nhăn trán suy nghĩ, hắn cười mỉm rồi đứng dậy giao nộp toàn bộ bài dự thi sau đó bước ra ngoài. Nhiều thí sinh thấy Mộc Phong chỉ là một người trẻ tuổi thì nghĩ chắc tên tiểu oa nhi này chỉ có cái dáng vẻ bề ngoài chứ nhất quyết không thể nào làm xong nhanh như thế được.
Trương Thăng thấy Mộc Phong bước ra khi mới hết có nửa thời gian, tuy trong dạ bất an nhưng ngoài mặt vẫn an ủi nhi tử:
- Đề khi quá khó hả? Không trả lời tốt ư?
Hắn chỉ cười mỉm đáp:
- Đề thi này độ khó không thực sự cao, con sau khi làm bài xong, cảm thấy chắc chắn kết quả tốt nên mới bước ra sớm vậy.
Trương Thăng thầm nghĩ có lẽ Mộc Phong đã bỏ qua nhiều thời gian học vì thế không làm được bài, ông lắc đầu không biết nên nói thế nào nữa. Tiếp đó ông dắt nhi tử đi dạo quanh Huyện Quận tìm mua vài vật dụng sinh hoạt thiết yếu. Mộc Phong thấy trong tay phụ thân chỉ có chút ít tiền, liền lấy một khối hoàng kim nhỏ từ trong vòng ngọc đeo đưa cho ông ta. Hắn định đưa nhiều hơn nhưng nghĩ phụ mẫu mình là người vùng này, gia cảnh ra sao cũng nhiều người biết nếu giờ bất chợt giàu có thì thật không ổn nên chỉ lấy ra một ít mà thôi.
Trương Thăng trong thâm tâm biết rằng con mình tại Cổ Thú Giới chắc có thu hoạch không ít nên cũng không tra hỏi hay nói năng chi cả. Phụ tử hai người bước đi trên đường thu hút vô số ánh mắt, tại Tây Lĩnh Huyện Quận này người ta hiếm khi trông thấy thiếu niên anh tuấn như Mộc Phong nên phụ tử họ đi đến chỗ nào là người xung quanh đều trầm trồ. Trương Thăng đối với việc đó trong lòng rất vui vẻ, tự hào vì đứa con nhưng bỗng nhớ lại sử xưa có chép về một thanh niên nổi tiếng tuấn tú rằng: “Khi mà chàng ta mới được năm tuổi thì đã lộ ra thần thái tiêu sái. Khi chàng ta ngồi trên xe cừu vào phiên chợ thì ai ai cũng nức nở khen là một đứa bé tuấn tú như ngọc. Sau này lớn lên vân du thiên hạ, tại kinh sư cũng trở thành một văn nhân nổi tiếng khiến đi đâu cũng được mọi người nhìn ngó. Nhưng được sáu năm thì ốm chết, lúc mới có hai mươi bảy tuổi. Người ta đồn rằng chàng ta bị mọi người nhìn ngắm nhiều quá sinh ra ức chế mà chết.” [2] Trương Thăng vốn nghĩ thanh niên tuấn tú quá thì chẳng có gì là sai, vấn đề chỉ ở cách nhìn nhận mà thôi thì nay bỗng thấy lo lo, vội hối Mộc Phong mau chóng về nhà.
Ba ngày sau kết quả được niêm yết tại huyện lí, Mộc Phong bất ngờ đứng đầu bảng làm Trương Thăng phu phụ quá đỗi vui mừng. Những năm trước, thí sinh phải qua Châu khảo mới được lên kinh ứng thí nhưng năm nay Hoàng Thượng hạ chỉ cho ba thí sinh đứng đầu yết bảng mỗi huyện quận được phép trực tiếp tham gia vòng thi cử nhân đại khảo. Huyện thái gia liền sai người đến báo hỉ tín, đồng thời gọi Mộc Phong đến tương kiến. Phu phụ Trương Thăng cảm thấy như phong thủy lưu chuyển, vận may đã đến với gia đình duy chỉ có Mộc Phong vẫn suy tư, không dám phá vỡ mộng tưởng của phụ mẫu mà khoác bộ áo vải vào người rồi đi lên huyện nha.
Bước vào huyện nha, một lão giả tự xưng là sư gia dẫn Mộc Phong đến một căn phòng trông vô cùng ưu nhã, một lúc sau thì Huyện thái gia đến. Mặc dù sớm đã nghe nói về thiếu niên anh tuấn phi phàm này nhưng ông ta hết sức bất ngờ, chàng trai nọ không chỉ anh tuấn mà còn toát ra vẻ xuất thần bất tục. Không chần chừ, ông ta liền ngỏ ý muốn gả người con gái độc nhất của mình cho hắn. Mộc Phong nghe qua chợt cảm thấy lo lắng bởi hình dáng của thần tiên tỷ tỷ chợt thoáng qua trong tâm tưởng, hắn cảm thất mình không nên lún vào tình cảm với nữ tử khác tuy nhiên lúc này mà từ chối thì thật bất tiện nên chỉ cúi đầu nói:
- Thảo dân tâm tưởng bây giờ đều để hết vào công danh nên xin đại nhân lượng thứ, đợi sau kì khảo thí ở kinh đô trở về nếu có thể tề danh trên bảng thì sẽ quay trở lại tệ phủ bái kiến đại nhân.
Huyện thái gia thâm tâm hơi giận nhưng cũng không tiện phát tác, chuyện này bất luận thế nào cũng đành phải tạm gác sang một bên.
Còn khoảng hai tháng nữa mới đến kỳ thi ở kinh thành, Tây Lĩnh Sơn cách kinh thành khoảng hai ngàn dặm nên Mộc Phong chưa phải lên đường ngay. Phu phụ Trương Thăng dù biết thế nhưng vẫn gói gém hành trang đồng thời thúc giục con trai lên đường sớm. Hôm sau, trước khi đi Mộc Phong để lại khá nhiều vàng rồi từ biệt cha mẹ lên kinh ứng thí trong nước mắt đưa tiễn của phu phụ Trương Thăng.
[1] Tô Tần: Thời Chiến Quốc, Tô Tần mười lần dâng thư thuyết Tần Vương mà không có kết quả. Áo cừu đen đã rách, trăm cân vàng đã tiêu hết, thiếu tiền chi dụng, phải rời nước Tần mà về quê nhà, đùi quấn cạp, chân đi dép cỏ, đội sách đeo đẫy, hình dung tiều tụy, mặt mày xanh xạm, có vẻ xấu hổ. Về tới nhà, vợ thản nhiên không rời khung cửi, chị không nấu cơm cho ăn, cha mẹ không hỏi han tới. Tô Tần bùi ngùi than rằng: “Vợ không coi ta là chồng, chị không coi ta là em, cha mẹ không coi ta là con, đều là lỗi của Tần này cả.” Đêm đó, lấy trong tráp cũ ra được mấy chục bộ sách, tìm được bộ binh pháp Âm Phù của Khương Thái Công, gục đầu trên án mà đọc. Đọc sách mệt mà buồn ngủ thì tự cầm dùi đâm vào vế, máu chảy tới bàn chân, bảo: “Có lẽ nào đi du thuyết bọn vua chúa mà không cho họ mang vàng ngọc, gấm vóc tặng mình, đem chức khanh tướng tôn quý phong mình không?” Được một năm, công tinh luyện đã thành, Tô Tần yết kiến Triệu Vương, ở dưới một ngôi nhà lộng lẫy, vỗ tay mà đàm luận. Khi Tô Tần đi du thuyết sáu nước hợp tung chống Tần thành công, trở về qua Lạc Dương, cha mẹ hay tin, cọ nhà quét sân, bày nhạc đặt tiệc, ra ngoài ba chục dặm để đón rước, vợ chỉ dám liếc trộm, nghe trộm, còn chị thì bò như rắn, tự quì xuống tạ tội. Tô Tần than: “Ôi! Nghèo khốn thì bố mẹ không nhận làm con, giàu sang thì thân thích sợ sệt. Người sinh ở đời, thế lực, chức vị và tiền của có thể coi thường được đâu!”
[2] Phan An, Tống Ngọc, Lan Lăng Vương, Vệ Vương Giới là bốn mỹ nam tử nổi tiếng của cổ đại Trung Quốc. Phan An bị tru di tam tộc vì dính đến mưu phản, Lan Lăng Vương bị ban thuốc độc chết vì lỡ lời phạm thượng vua, Tống Ngọc sống tới già chết, là người sống lâu nhất trong tứ đại mỹ nam, người đâu tiên viết về phụ nữ trong văn học Trung Quốc. Vệ Vương Giới chết lãng nhách nhất, người này cũng tuấn tú tài ba, có rất nhiều người ái mộ, nhưng có lần vì bị nhiều người quây lấy hâm mộ ca tụng tán dương nên ngộp thở mà chết!
Chú thích :Người mà cha Mộc Phong nhắc đến trong đoạn trên chính là Vệ Vương Giới
- Có lẽ công pháp này khó khăn quá nên ta tu luyện mãi mà chưa thành tiên được. Ngư Đản, ngươi có biết một chi pháp tu hành nào khác nữa không? Ta muốn thử cách khác xem có thành công không.
Thấy Mộc Phong chẳng để lời nói của mình vào tai, Ngư Đản chả biết làm sao đành gọi Mộc Phong theo nó đến Điển Tịch Thánh Điện để tự tìm kiếm. Bước vào thánh điện, Mộc Phong phát hiện chỗ tàng thư của Cổ Thú Giới vô cùng rộng lớn, sách vở của nhân gian hầu như đều có ở đây nhưng có lẽ đã rất lâu rồi không có người đặt chân đến nên khắp nơi phủ một lớp bụi dày. Cả một ngày trời Mộc Phong đọc từ Tam Thiên Dịch Tủy, Hoàng Đình Kinh, Thai Tức Kinh, Đại Bàn Nhược Kinh, Hoa Nghiêm Kinh và nhiều cổ thư khác, tất cả không cuốn nào không là chí bảo của Nhân Gian Giới và Đạo Phật hai phái tu chân, lúc này trong thâm tâm hắn thầm nhủ: “Cái tên tiểu tử Ngư Đản này thật khiến ta quá bất ngờ, những kỳ thư quý báu này tùy tiện đem một cuốn xuống Nhân Gian Giới là có thể tức khắc kiến lập một đại môn phái tu chân, tu luyện thành công thì sẽ có ngày phi thăng đắc đạo. Ưm! Nếu biết tiểu tử này có nhiều thứ như vậy ta đã khỏi mất công tìm kiếm, thật không hiểu sao ta lại dốt như thế nhỉ?”
Nghĩ vậy Mộc Phong liền quyết tâm tiếp tục tu luyện. Đầu tiên là cuốn Kì Kinh Bát Mạch Khảo, nhưng qua một lúc chú tâm hắn chợt phát hiện là mình không thể nào tự đả thông kinh mạch theo miêu tả chỉ dẫn của cuốn kinh thư này. Sau đó, hàng trăm ngàn cổ thư trong Điển Tịch Thánh Điện này cũng bị Mộc Phong bất ngờ bao quát được đại khái, bởi hắn vô tình phát hiện bản thân có thể trực tiếp thông qua thần thức mà tìm toàn bộ những dấu tích cần tìm tại các cổ thư, căn bản không cần dùng đến mắt thường làm gì. Tốn cả một ngày tu luyện mà cuối cùng chỉ lĩnh ngộ được rằng mình quả là không thích hợp với phương pháp tu chân của Nhân Gian Giới, thật quá thất vọng.
Ngày qua ngày, thấm thoắt mà Mộc Phong đã ở Cổ Thú Giới được tròn một năm, sau khi xem xét kỹ và thấy không thu hoạch được gì nữa liền thúc giục Ngư Đản trở về nhà. Về phần Ngư Đản, từ sau khi chỉ huy Chu Tước bình định Cổ Thú Giới tới giờ, thấy trước mắt tại đây là cơ hội tốt để tu luyện nhưng do Mộc Phong muốn rời đi đành phải nói với chúng thú rẳng chỉ có theo chủ nhân thì tu hành mới đạt hiệu quả cao. Cái lý do thật quá khiên cưỡng nhưng Mộc Phong cũng không gạn hỏi hay phản đối, thế là cả hai trở về.
Thục Hồ khi đưa Mộc Phong và Ngư Đản về Nhân Gian Giới thấy Mộc Phong quá nhớ nhà nên đã đưa họ thẳng đến Tây Lĩnh Sơn rồi mới quay trở về Cổ Thú Giới. Lúc này Ngư Đản lấy lý do cần gấp rút tu luyện nên về đến nơi là trốn vào trong ngọc trạc, nó dặn chỉ khi nào tình hình thật khẩn cấp hẵng gọi ra còn không thì đừng làm phiền nó. Tiểu Ngọc cũng nói Mộc Phong đừng gây ảnh hưởng tới tu luyện của nó, lần trước do phải thu phục tam thú vương nên thần lực bị tổn thương không ít, lại còn muốn cả một số vật kiện nhỏ nữa nên tự dùng ý niệm lấy đi tất cả những thứ nó cần. Mộc Phong trong đầu thầm nghĩ: “Hừ! Các ngươi toàn một lũ ích kỷ, chỉ muốn gia tăng công lực cho mình mà thôi, trong mắt một điểm cũng không thèm để ý tới ta.”
Thế là Mộc Phong đành một mình đi về gia trang. Từ xa đã thấy làn khói bếp lan tỏa trên không trung, hắn vô cùng xúc động liền chạy ào về phía đó, vừa chạy vừa kêu thật to:
- Phụ thân, mẫu thân, Phong nhi đã về rồi đây!
Trương Thăng phu phụ nghe tiếng lảo đảo chạy ra, trông thấy hài tử đã xa cách chín năm của mình hai người nhất thời như ngây ngốc. Đây là tiểu hài tử gầy yếu và nhỏ bé của họ đó ư? Là Phong nhi với những vết chàm đen đó ư? Ô kìa, nhưng sao nó lại trở nên xinh đẹp như thế, khuôn mặt như ngọc, mày kiếm mắt sao, dáng dấp cao lớn tuấn mỹ, thần thái thoát tục, quả là một tuyệt thế mỹ nam tử hiếm có trên đời.
Mộc Phong trông thấy phụ mẫu tóc đã bạc trắng bất giác ứa lệ, vội lao tới quỳ dưới chân hai người. Trương Thăng phu phụ vội vàng kéo Mộc Phong đứng lên, hai đôi mắt rưng rưng ngấn lệ nhìn ngắm hài tử của mình, hoan hỉ gọi liên tục:
- Phong nhi, Phong nhi.
Sau chín năm xa cách gia đình ba người lại được đoàn viên một nơi, thật không gì tả được nỗi vui mừng của họ. Trương Thăng luôn miệng hỏi han tình hình con trai trong những năm vừa qua, Mộc Phong liền đem hết mọi kỳ ngộ đã trải qua trong chín năm trời kể cho cha mẹ nghe. Phu phụ Trương Thăng càng nghe càng ngạc nhiên đến độ mắt trợn tròn, cảm thấy thế giới thật là bao la với trăm ngàn điều kỳ lạ và đủ mọi việc quái đản mà không ai ngờ được. Mọi người sau bao năm trời xa cách nay được đoàn tụ nên nói chuyện liên miên bất tuyệt tới quá nửa đêm, lúc này phu phụ Trương Thăng mới nhớ là Mộc Phong vừa mới từ xa về tất sẽ rất mệt liền vội bảo hắn đi ngủ, lúc đó trời cũng sắp sáng.
Mộc Phong tự quay về căn phòng của mình, nhìn quanh thấy mọi thứ đều rất thân thuộc chỉ có giường chiếu chăn đệm là mới, liền thoải mái ngồi xuống. Lúc này, hắn cảm thụ sâu sắc một điều, dù bên ngoài có muôn vạn điều hay cái đẹp nhưng gia đình mới là nơi tốt nhất, ở đó có thể hưởng thụ cảm giác ấm áp của tình thân. Ngồi hồi tưởng lại những ngày đầu tiên bước vào con đường tu chân, Mộc Phong bất chợt minh bạch rằng muốn trở thành tiên nhân trường sinh bất lão, mãi mãi hoan hoan hỉ hỉ khoái lạc tiêu diêu thì phải khổ tu lâu dài, chẳng thể một sớm một chiều mà thành công nên phải từ từ tiến hành. Từ lúc rời xa gia đình, đã lâu lắm rồi Mộc Phong chưa một lần thực sự thảnh thơi để ngủ. Lúc này nằm trên giường hắn cảm thấy đặc biệt thoải mái, thâm tâm an tĩnh chìm sâu vào giấc mộng một mạch tới tận bình minh mới duỗi thân bò ra khỏi giường, thật sảng khoái vô cùng. Bên ngoài tiếng chim kêu ríu rít trên cành trong ánh bình minh thật khiến tâm tình con người thư thái.
Mộc Phong được mẫu thân gọi ra dùng điểm tâm, nhưng do tối qua ăn muộn đến bây giờ vẫn còn no nên hắn chỉ ăn qua loa một chút hoa quả. Phu phụ Trương Thăng thấy vậy khá lo lắng nhưng thấy tinh thần nó sung mãn nên cũng không ép. Đợi con ăn xong, Trương Thăng liền nói:
- Phong nhi à, tháng tới cuộc thi sơ tuyển tú tài tại huyện lý sẽ diễn ra, con đã xa nhà chín năm rồi không biết còn nhớ gì về thi thư không? Mà con có định tham gia không?
Mộc Phong bình tĩnh đáp:
- Thi thư đã học Phong nhi còn nhớ, thêm nữa trong những năm qua con cũng đọc không ít sách nên sẽ cố gắng không phụ lòng kỳ vọng của phụ thân.
Trương Thăng vuốt nhẹ qua trán cao hứng nói:
- Thật tốt quá! Từ giờ cho tới kỳ thi thời gian còn lại không nhiều, con nên tranh thủ ôn luyện lại may ra vì phụ mẫu mà giành được công danh chăng. Nếu con mà có thể đậu kỳ thi này thì người làm phụ thân như ta đã thỏa mãn lắm rồi.
Mộc Phong vốn không hứng thú gì với kỳ thi này nhưng thấy sự kỳ vọng của phụ mẫu, lại thấy những năm qua không thể ở bên gối chăm sóc song thân nên hạ quyết tâm tham gia, hi vọng có chút công danh để vui lòng hai người.
Còn khoảng hai mươi ngày nữa sẽ đến kỳ thi, Mộc Phong ngoài việc đỡ đần cha mẹ những việc nặng nhọc trong nhà thì liền vào thư phòng của gia đình, nơi đây có khoảng ngàn quyển sách nhưng chỉ một ngày hắn đã đọc hết. Không còn gì để xem, hắn lại rút quyển Thiên Tâm Bảo Điển ra tiếp tục tu luyện. Thiên Tâm Bảo Điển tất cả có mười tầng, Mộc Phong sau hơn mười ngày tu luyện đã đột phá được đệ nhị tầng, kinh mạch trong thể nội tăng tiến phát triển mạnh mẽ chỉ còn nê hoàn cung vẫn chưa có biến hóa gì. Nhưng hắn cũng thấy được tâm tạng có chút biến chuyển, dường như phát xuất một vài điểm kim quang.
Ngày khảo thí cuối cùng đã đến, Mộc Phong dậy rất sớm để Trương Thăng dẫn tới Tây Lĩnh Huyền Quận tham gia dự thi. Lần đầu Mộc Phong tới đây là bẩy tuổi, mười năm trôi qua nhanh chóng hắn đã mười bảy nhưng Tây Lĩnh Huyền Quận vẫn vậy không khác bao nhiêu so với năm xưa. Chỉ là hôm nay tổ chức thi tuyển tú tài cho nên đường phố mới có nhiều hành nhân qua lại, nhiều người trông thấy phong thái tuấn dật xuất chúng của Mộc Phong thì đều đứng lại ngắm nhìn. Sau khi đã qua kiểm tra danh tự “Trương Mộc Phong” tại nha huyện thì hai cha con nhận lấy thẻ tre ghi số thứ tự do nha nội sư gia đem đến.
Bước vào huyện nha, đập vào mắt Mộc Phong là bức tường cổ sơn đỏ có vẻ như đã bị hư hỏng chút ít, trong gian phòng lớn duy nhất tại nha nội đã thấy hàng trăm người ngồi đa phần là những người có niên kỷ cao đầu tóc cũng đã bạc, người trẻ tuổi thì cũng vào khoảng trên dưới ba mươi. Hắn cũng hơi ngạc nhiên là có nhiều người lớn tuổi như vậy tham dự vòng sơ khảo bèn lễ phép chào hỏi qua rồi ngồi xuống. Một lúc sau, giám khảo phát các quyển đề thi, Mộc Phong trước tiên đưa mắt nhìn thì thấy trọng tâm của nửa đầu hướng về thi từ, còn một nửa sau thì xoay quanh về việc viết một bài luận văn với chủ đề: “Trong Chiến Quốc Sách khi ‘Tô Tần dùng liên hoành du thuyết Tần’[1] có đoạn Tô Tần than rằng: Ôi! Nghèo khốn thì bố mẹ không nhận làm con, giàu sang thì thân thích sợ sệt. Người sinh ở đời, thế lực, chức vị và tiền của thật không thể coi thường được!” Hãy viết bài luận cảm tưởng về câu này.
Đối với phần thi từ, nhờ có trí nhớ bất phàm nên toàn bộ nửa đầu nhoáng một cái Mộc Phong đã làm xong. Sau đó bắt đầu nghiền ngẫm về bài luận, suy nghĩ thông suốt rồi hắn đặt bút viết, hành văn như nước chảy mây trôi liền một lúc hoàn thành một đoạn văn dài hơn một nghìn chữ. Hạ viết xuống nhìn quanh thấy đa số mọi người đang gãi đầu nhíu mày nhăn trán suy nghĩ, hắn cười mỉm rồi đứng dậy giao nộp toàn bộ bài dự thi sau đó bước ra ngoài. Nhiều thí sinh thấy Mộc Phong chỉ là một người trẻ tuổi thì nghĩ chắc tên tiểu oa nhi này chỉ có cái dáng vẻ bề ngoài chứ nhất quyết không thể nào làm xong nhanh như thế được.
Trương Thăng thấy Mộc Phong bước ra khi mới hết có nửa thời gian, tuy trong dạ bất an nhưng ngoài mặt vẫn an ủi nhi tử:
- Đề khi quá khó hả? Không trả lời tốt ư?
Hắn chỉ cười mỉm đáp:
- Đề thi này độ khó không thực sự cao, con sau khi làm bài xong, cảm thấy chắc chắn kết quả tốt nên mới bước ra sớm vậy.
Trương Thăng thầm nghĩ có lẽ Mộc Phong đã bỏ qua nhiều thời gian học vì thế không làm được bài, ông lắc đầu không biết nên nói thế nào nữa. Tiếp đó ông dắt nhi tử đi dạo quanh Huyện Quận tìm mua vài vật dụng sinh hoạt thiết yếu. Mộc Phong thấy trong tay phụ thân chỉ có chút ít tiền, liền lấy một khối hoàng kim nhỏ từ trong vòng ngọc đeo đưa cho ông ta. Hắn định đưa nhiều hơn nhưng nghĩ phụ mẫu mình là người vùng này, gia cảnh ra sao cũng nhiều người biết nếu giờ bất chợt giàu có thì thật không ổn nên chỉ lấy ra một ít mà thôi.
Trương Thăng trong thâm tâm biết rằng con mình tại Cổ Thú Giới chắc có thu hoạch không ít nên cũng không tra hỏi hay nói năng chi cả. Phụ tử hai người bước đi trên đường thu hút vô số ánh mắt, tại Tây Lĩnh Huyện Quận này người ta hiếm khi trông thấy thiếu niên anh tuấn như Mộc Phong nên phụ tử họ đi đến chỗ nào là người xung quanh đều trầm trồ. Trương Thăng đối với việc đó trong lòng rất vui vẻ, tự hào vì đứa con nhưng bỗng nhớ lại sử xưa có chép về một thanh niên nổi tiếng tuấn tú rằng: “Khi mà chàng ta mới được năm tuổi thì đã lộ ra thần thái tiêu sái. Khi chàng ta ngồi trên xe cừu vào phiên chợ thì ai ai cũng nức nở khen là một đứa bé tuấn tú như ngọc. Sau này lớn lên vân du thiên hạ, tại kinh sư cũng trở thành một văn nhân nổi tiếng khiến đi đâu cũng được mọi người nhìn ngó. Nhưng được sáu năm thì ốm chết, lúc mới có hai mươi bảy tuổi. Người ta đồn rằng chàng ta bị mọi người nhìn ngắm nhiều quá sinh ra ức chế mà chết.” [2] Trương Thăng vốn nghĩ thanh niên tuấn tú quá thì chẳng có gì là sai, vấn đề chỉ ở cách nhìn nhận mà thôi thì nay bỗng thấy lo lo, vội hối Mộc Phong mau chóng về nhà.
Ba ngày sau kết quả được niêm yết tại huyện lí, Mộc Phong bất ngờ đứng đầu bảng làm Trương Thăng phu phụ quá đỗi vui mừng. Những năm trước, thí sinh phải qua Châu khảo mới được lên kinh ứng thí nhưng năm nay Hoàng Thượng hạ chỉ cho ba thí sinh đứng đầu yết bảng mỗi huyện quận được phép trực tiếp tham gia vòng thi cử nhân đại khảo. Huyện thái gia liền sai người đến báo hỉ tín, đồng thời gọi Mộc Phong đến tương kiến. Phu phụ Trương Thăng cảm thấy như phong thủy lưu chuyển, vận may đã đến với gia đình duy chỉ có Mộc Phong vẫn suy tư, không dám phá vỡ mộng tưởng của phụ mẫu mà khoác bộ áo vải vào người rồi đi lên huyện nha.
Bước vào huyện nha, một lão giả tự xưng là sư gia dẫn Mộc Phong đến một căn phòng trông vô cùng ưu nhã, một lúc sau thì Huyện thái gia đến. Mặc dù sớm đã nghe nói về thiếu niên anh tuấn phi phàm này nhưng ông ta hết sức bất ngờ, chàng trai nọ không chỉ anh tuấn mà còn toát ra vẻ xuất thần bất tục. Không chần chừ, ông ta liền ngỏ ý muốn gả người con gái độc nhất của mình cho hắn. Mộc Phong nghe qua chợt cảm thấy lo lắng bởi hình dáng của thần tiên tỷ tỷ chợt thoáng qua trong tâm tưởng, hắn cảm thất mình không nên lún vào tình cảm với nữ tử khác tuy nhiên lúc này mà từ chối thì thật bất tiện nên chỉ cúi đầu nói:
- Thảo dân tâm tưởng bây giờ đều để hết vào công danh nên xin đại nhân lượng thứ, đợi sau kì khảo thí ở kinh đô trở về nếu có thể tề danh trên bảng thì sẽ quay trở lại tệ phủ bái kiến đại nhân.
Huyện thái gia thâm tâm hơi giận nhưng cũng không tiện phát tác, chuyện này bất luận thế nào cũng đành phải tạm gác sang một bên.
Còn khoảng hai tháng nữa mới đến kỳ thi ở kinh thành, Tây Lĩnh Sơn cách kinh thành khoảng hai ngàn dặm nên Mộc Phong chưa phải lên đường ngay. Phu phụ Trương Thăng dù biết thế nhưng vẫn gói gém hành trang đồng thời thúc giục con trai lên đường sớm. Hôm sau, trước khi đi Mộc Phong để lại khá nhiều vàng rồi từ biệt cha mẹ lên kinh ứng thí trong nước mắt đưa tiễn của phu phụ Trương Thăng.
[1] Tô Tần: Thời Chiến Quốc, Tô Tần mười lần dâng thư thuyết Tần Vương mà không có kết quả. Áo cừu đen đã rách, trăm cân vàng đã tiêu hết, thiếu tiền chi dụng, phải rời nước Tần mà về quê nhà, đùi quấn cạp, chân đi dép cỏ, đội sách đeo đẫy, hình dung tiều tụy, mặt mày xanh xạm, có vẻ xấu hổ. Về tới nhà, vợ thản nhiên không rời khung cửi, chị không nấu cơm cho ăn, cha mẹ không hỏi han tới. Tô Tần bùi ngùi than rằng: “Vợ không coi ta là chồng, chị không coi ta là em, cha mẹ không coi ta là con, đều là lỗi của Tần này cả.” Đêm đó, lấy trong tráp cũ ra được mấy chục bộ sách, tìm được bộ binh pháp Âm Phù của Khương Thái Công, gục đầu trên án mà đọc. Đọc sách mệt mà buồn ngủ thì tự cầm dùi đâm vào vế, máu chảy tới bàn chân, bảo: “Có lẽ nào đi du thuyết bọn vua chúa mà không cho họ mang vàng ngọc, gấm vóc tặng mình, đem chức khanh tướng tôn quý phong mình không?” Được một năm, công tinh luyện đã thành, Tô Tần yết kiến Triệu Vương, ở dưới một ngôi nhà lộng lẫy, vỗ tay mà đàm luận. Khi Tô Tần đi du thuyết sáu nước hợp tung chống Tần thành công, trở về qua Lạc Dương, cha mẹ hay tin, cọ nhà quét sân, bày nhạc đặt tiệc, ra ngoài ba chục dặm để đón rước, vợ chỉ dám liếc trộm, nghe trộm, còn chị thì bò như rắn, tự quì xuống tạ tội. Tô Tần than: “Ôi! Nghèo khốn thì bố mẹ không nhận làm con, giàu sang thì thân thích sợ sệt. Người sinh ở đời, thế lực, chức vị và tiền của có thể coi thường được đâu!”
[2] Phan An, Tống Ngọc, Lan Lăng Vương, Vệ Vương Giới là bốn mỹ nam tử nổi tiếng của cổ đại Trung Quốc. Phan An bị tru di tam tộc vì dính đến mưu phản, Lan Lăng Vương bị ban thuốc độc chết vì lỡ lời phạm thượng vua, Tống Ngọc sống tới già chết, là người sống lâu nhất trong tứ đại mỹ nam, người đâu tiên viết về phụ nữ trong văn học Trung Quốc. Vệ Vương Giới chết lãng nhách nhất, người này cũng tuấn tú tài ba, có rất nhiều người ái mộ, nhưng có lần vì bị nhiều người quây lấy hâm mộ ca tụng tán dương nên ngộp thở mà chết!
Chú thích :Người mà cha Mộc Phong nhắc đến trong đoạn trên chính là Vệ Vương Giới
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.