Phong Lưu Tiêu Diêu Thần

Chương 179: Vạn Kiếp thần cấm

Luyến Thượng Nam Sơn

10/04/2013

Mộc Phong ôm lấy Vô Ngôn trực tiếp nhảy ra khỏi Càn Khôn Như Ý Trạc, dùng thần thức lấy ra Thì Thực tiên cầu, đặt trên lòng bàn tay, lại phân thần thức ra đưa vào trong thể nội gọi Mông Thần Tinh Châu ra, nghiêm chỉnh hỏi:

- Tinh châu, có phải tất cả thần trận đều cần bày một trận nhãn?

- Vạn biết bất li kì tông( cho dù biến hóa thế nào thì cũng không rời khỏi nguồn gốc ), trận nhãn nhất định phải cần rồi. Ta biết người đang muốn bố trí một Nghịch hướng thần trận bên ngoài tinh cầu này, lại lo lắng trận nhãn không có người canh giữ, đúng không?

Tinh châu bay đến trước mặt Mộc Phong, cười nói.

- Đúng vậy, cả nhà Ninh Trí Viễn bên trong tiên cầu này luyện công, ta lại không thể lưu lại chiếu cố bọn họ, mà với công lực tứ tâm tiên nhân của họ, tuyệt không thể giữ được thần trận, cho nên có chút khó khăn, không biết ngươi có biện pháp nào tốt hơn không, tìm một vật thay thế trận nhãn, để trận này tự hành vận chuyển chẳng hạn?

- Cái này không khó, trên người chủ nhân có thừa ra thần khí nào không?

Mộc Phong thầm nghĩ :” Trừ Vô Cực Lưỡng Nghi bình và Hấp Tinh Hồ lô ra thì còn Tiêu Diêu Thần Châu. Vô Cực Lưỡng Nghi bình và Tiêu Diêu Thần Châu là kiệt tác của dị thần, dùng để thủ giữ một thần trận phổ thông, đúng là đại tài tiểu dụng (giết gà dùng dao mổ trâu ), mà nếu đơn độc lấy ra Hấp Tinh Hồ Lô thì Vô Cực Lưỡng Nghi Bình nhất định không đồng ý." Nhất thời bế tắc ở đó, không biết nên làm thế nào là tốt.

- Bên trong hồ lô còn có một kiện thần khí, nó nguyện ý lấy ra!

Vô Cực Lưỡng Nghi bình hốt nhiên truyền một đạo thần thức đến.

- Bên trong hồ lô có thần khí gì vậy?

Mộc Phong hiếu kỳ hỏi.

- Chính là hạt xúc sắc đó!

- Lấy ra xem xem, là thần khí gì? Dùng vào chỗ nào vậy?

Mộc Phong ngơ ngác một chút nói, hạt xúc sắc dùng để đổ (đánh bạc ) lấy tinh cầu lại có thể là thần khí! Bất quá nghĩ lại cũng đúng, hảo mã phối hảo an (ngựa tốt kết hợp với yên tốt ), xúc sắc cùng Hấp Tinh Hồ Lô phối thành một đôi đổ cụ, tất nhiên cũng khá xứng đôi rồi.

Một đạo bạch quang đột nhiên xoẹt qua, trong tay Mộc Phong lập tức có thêm một hạt xúc sắc. Mộc Phong tỷ mỉ xem xét , hạt xúc sắc này tựa hồ không có chỗ nào đặc biệt, trừ việc có sáu mặt, mỗi mặt phân biệt ở chỗ nhiều ít hơn nhau một hai điểm mà thôi.

- Bình nhi, hạt xúc sắc này cuối cùng có tác dụng gì vậy?

Mộc Phong cầm trong tay ước lượng, cảm giác trong cứng lại có chút mềm. Vô Ngôn đưa tay ra, hai bàn tay nhỏ với tới lén lút cầm lấy nghịch, sau đó lại nghịch ngợm dùng ngón tay nhỏ dài gảy gảy cái chỗ lõm trên chấm đen , đột nhiên hạt xúc sắc lăn lông lốc, phút chốc hóa thành một luồng lưu quang chui vào trong lòng bàn tay Vô Ngôn!

Vô Ngôn lập tức sắc mặt đại biến, vô cùng kinh ngạc thất thanh kêu:

- Công tử, thứ đồ này chui vào người muội rồi!

Mộc Phong mắt thấy hạt xúc sắc trong nháy mắt đã tiêu thất trong lòng bàn tay Vô Ngôn bèn sững sợ một chút rồi vội vã hỏi:

- Bình nhi, ngươi mau nói đi, hạt xúc sắc này cuối cùng là thứ đồ chơi gì vậy, sao lại có linh tính?

- Ta vừa hỏi hồ lô, hạt xúc sắc này vốn là một cổ thần thú của thần giới trong vô ý mà ngưng kết thành, một thần nhân nhiều chuyện mang nó làm thành một hạt xúc sắc, kì thực tên của nó là thạch thú. Ngày đó khi mấy thần nhân đổ cầu (dùng tinh cầu làm vật đánh bạc), đều đề phòng người khác lừa đảo, sau đó mấy vị thần nhân hay nghi ngờ bèn mang một bộ phận thần linh chi lực đưa vào trong hạt thạch thú này để kiểm tra, ta đoán những thần linh chi lực tạp loạn chẳng có thứ tự gì này đã hòa tan trong thạch thú, qua năm tháng lâu dài, đã khơi dậy bộ phận ý thức của nó.

Vô Cực Lưỡng Nghi bình giải thích.

- Xong rồi! Công tử, hạt thạch thú này chui vào trong người muội, nó mà không muốn ra nữa thì làm thế nào?

Vô Ngôn nét mặt khổ sở, trên mặt lộ ra thần sắc kinh khủng.

- Đừng sợ, để ta xem xem!

Mộc Phong vội vàng phân ra một tia thần thức chui vào trong người Vô Ngôn, thuận theo hướng đi của kinh mạch, tỉ mỉ tìm nơi hạ lạc của thạch thú, tìm khoảng một khắc mới tìm ra nó bám tại nơi thiên linh huyệt của Vô Ngôn! Tên gia hỏa này đang từ từ chuyển động trong thiên linh huyệt của Vô Ngôn, vô số sợi tơ nhỏ bé từ bên trong nó đã xuyên ra ngoài , sớm đã hòa tan vào kinh mạch của Vô Ngôn! Mộc Phong hơi ngạc nhiên, nếu muốn bắt nó lại cũng không phải là khó, bất quá, tên gia hỏa này rõ ràng là quá xảo quyệt, nó đúng là rất biết chọn chỗ, nơi nào không đi lại vừa khéo lưu lại ngay thiên linh huyệt, nơi này hội tụ tất cả các kinh mạch của đại não. Mộc Phong không dám bắt nó ra, bởi vì bắt nó ra sẽ làm mất đi một số kinh mạch trong não Vô Ngôn, khó mà bảo đảm Vô Ngôn sẽ không biến thành kẻ ngốc!

Vô Ngôn nhìn Mộc Phong đang mặc nhiên không nói, trong lòng vội vã nên không nhịn được hỏi:

- Công tử , có biện pháp lấy nó ra không?

Mộc Phong hết cách nói:



- Vô Ngôn, nó đã hòa tan vào thiên linh huyệt trong não muội rồi, tạm thời không có biện pháp nào bắt nó ra được.

Vô Ngôn thần sắc chợt biến, chút nữa bật khóc lên nói:

- Công tử , huynh nhất định có biện pháp, đúng không?

Một cổ thần thú chui vào trong đầu mình, ai biết nó có thể làm ra chuyện gì, nó liệu có từ từ ăn cả mình không? Vô Ngôn nghĩ vừa nghĩ như vậy lại càng cảm thấy sợ hãi, không nhịn được khóc nên oa oa. Vô Ngôn sau khi chuyển thế làm người lần nữa, kí ức tiền thế tuy còn, bất quá tâm tính tiểu hài tử trong lúc vô ý vẫn bộc lộ ra.

- Vô Ngôn đừng vội, muội xem trong người ta có thêm tên gia hỏa này cũng chẳng có việc gì, thạch thú này vào trong người muội, biết đâu nó và muội có duyên, muội tạm thời cứ thuận theo tự nhiên, ta hỏi lại Bình nhi, xem hạt thạch thú này vào trong người muội có chỗ nào tốt?

Mộc Phong đưa tay xoa đầu Vô Ngôn an ủi.

Vô Ngôn không trả lời, vẫn khóc mãi không ngừng, Mộc Phong nhất thời bối rối, chỉ đành hỏi:

- Bình nhi, thạch thú này vào trong người Vô Ngôn là chuyện tốt hay chuyện xấu?

- Cái này cũng khó nói, nếu thạch thú này trước khi ngưng tụ lại là thần thú, tự nhiên không có gì nguy hại; nếu nó chỉ là hung thú, như vậy thì khó nói rồi.

Bình nhi dùng thần thức trả lời.

Mộc Phong ngơ ngẩn một hồi, trong lòng đột nhiên cảm thấy lo lắng bất an, trên miệng lại nói:

- Vô Ngôn, ta vừa hỏi Bình nhi, hạt thạch thú đó trước khi ngưng kết là một thần thú hiền lành dễ bảo, có lẽ chỉ là tạm thời ở lại đó rồi một thời gian nữa nó ở chán rồi thì sẽ tự chạy ra thôi.

Mộc Phong không thể không nói mấy câu lừa gạt, cái này có tác dụng hơn bất cứ lời an ủi nào rất nhiều.

Vô Ngôn đối với lời của Mộc Phong thì bán tín bán nghi, nhưng cũng chẳng còn cách nào đành tiếp nhận hiện thực bất hạnh này!

Trước mắt cũng không tìm được thần khí nào thích hợp làm trận nhãn, Mộc Phong đành nhíu mày suy nghĩ cách mới, có thể dùng tinh cầu của Thần Giới làm trận nhãn không đây? Mộc Phong nghĩ mãi nhưng cũng đành chịu, xem xét hết một lượt những đồ vật có dính chữ “thần“ trong người mình, chỉ có Thần Giới tinh cầu, không biết có thể dùng thay thế không?

- Người muốn dùng Thần Giới tinh cầu làm trận nhãn sao?

Mông Thần Tinh Châu do dự không quyết hỏi lại.

- Tinh châu, nếu có thể thì dùng tinh cầu làm trận nhãn, ngươi thấy thế nào?

Mộc Phong hỏi.

- Dùng Thần Giới tinh cầu làm trận nhãn không phải không được, chỉ là …

Mông Thần Tinh Châu dừng lại một chút, nhãn thần ngạc nhiên dán mắt vào Mộc Phong.

- Chỉ là cái gì?

Mộc Phong vội vàng hỏi.

- Chỉ là quá lãng phí thôi.

Mông Thần Tinh Châu ấp úng nói.

- Thì ra là vậy, tinh châu à, không lãng phí chút nào đâu, ta có mấy trăm Thần Giới tinh cầu, đang lo lắng không có chỗ dùng, ngươi cứ việc nói ra, cần mấy quả Thần Giới tinh cầu làm trận nhãn?

Mộc Phong thở ra một hơi nhẹ nhõm, trên người hắn vô dụng nhất chính là mấy trăm hạt tinh cầu này, muốn lấy tinh cầu làm trận nhãn còn không dễ dàng sao!

- Tôi chỉ cần một hạt là đủ rồi.

Mông Thần Tinh Châu lắc đầu, nhãn thần lộ ra thần sắc kinh dị sau đó nói tiếp:



- Dùng Thần Giới tinh cầu khảm ở bên trong tiên cầu, đây đúng là chuyện cổ kim vô cùng hiếm gặp! Bất quá, tốt nhất là tìm một hạt tinh cầu có ít ít thần linh chi khí thôi, như vậy cũng thừa đủ làm trận nhãn rồi!

- Tốt, ngươi tự chọn đi!

Mộc Phong dùng thần niệm lấy từ trong Càn Khôn Như Ý Trạc ra mười quả tinh cầu.

Mông Thần Tinh Châu quét mắt qua một lượt rồi nói:

- Dùng hạt màu đen kia đi!

Mộc Phong lập tức thu chín hạt còn lại về, đem hạt tinh cầu màu đen mà Mông Thần tinh châu chọn ra đặt lên lòng bàn tay, đưa cho nó bố trận sử dụng.

Mông Thần Tinh Châu tịnh không nhìn lại tinh cầu trong tay Mộc Phong, trong nháy mắt hóa thành một luồng hắc vụ, mang Thì Thực Tiên cầu bao vào bên trong, qua một lúc, bên ngoài tiên cầu lóe qua mấy trăm điểm quang mang nhỏ nhoi yếu nhược, qua nửa thời thần, hắc vụ tan đi, Thì Thực Tiên cầu lập tức biến thành một quả cầu màu tro mờ ẩn tàng vào trong đá. Mông Thần Tinh Châu quay lại phân phó:

- Hãy bố trí một thần cấm bên ngoài quả tinh cầu màu đen đó đi, càng cường đại càng tốt!

Mộc Phong gật đầu, điều khiển cho tia thần thức trong tay mau chóng tìm lấy một thần cấm mang tên Vạn Kiếp, theo lời mà đưa ra thủ thế, cuối cùng dùng hết một tuần trà thời gian mới có thể gắn nó vào bề mặt của tinh cầu. Mộc Phong tịnh không rõ ràng cái thần cấm này uy lực ra sao, nhưng Mông Thần Tinh Châu đã bảo mình bố trí một cái thần cấm mạnh nhất, mà Vạn Kiếp Thần cấm là tuân theo Tứ lưỡng bát thiên quân chi pháp mà chế thành, theo như trong sách nói loại thần cấm này khác biệt với mỗi người, một khi bố trí tốt rồi, năng lực phòng thủ còn cao hơn một tầng, cho dù là nói Mộc Phong vốn là cảnh giới Thần giới vương thần, lập một cái thần cấm Vạn Kiếp này lại có thể ngăn chặn được thần nhân có thực lực Thần Giới Thiên quân! Thần cấm này làm tiêu hao một phần mười năng lượng trong người Mộc Phong mới có thể bố trí xong! Bất quá nếu Mộc Phong muốn giải khai, với thực lực hiện giờ của hắn lại vạn vạn lần không thể!

Không biết Thiên Y thần giáp có phải dùng biện pháp này mà chế thành không? Mộc Phong lại nghĩ tới vấn đề này.

- Tinh châu, sớm biết ta có thể bố trí thần cấm lợi hại thế này thì nên trực tiếp bố trí bên ngoài Thì Thực tiên cầu, hà tất còn phải làm phiền ngươi đi bố trí trận pháp nữa?

Mộc Phong lắc đầu, cảm thấy đúng là mình đã làm thừa một việc!

- Thần cấm và trận pháp không giống nhau, trận pháp có thể lưu lại thông đạo, thần cấm lại không thể, đây chính là sự khác nhau giữa hai thứ!

Mông Thần tinh châu nhẹ nhàng nói.

- Người đợi một chút thì sẽ hiểu thôi.

Nói xong, nó cuốn lấy hắc sắc tinh cầu đã được bố trí thần cấm Vạn Kiếp vào, đột ngột bay vào trong Thì Thực tinh cầu!

Vô Ngôn vẫn trong bộ dạng lo lắng khổ sở, Mộc Phong đứng trong phòng hộ cầu của mình, yên lặng nhìn Thì Thực tiên cầu trong khe đá, đợi Mông Thần Tinh Châu bố trí xong trận pháp.

Qua một lúc lâu, bên ngoài Thì Thực tiên cầu nhấp nháy quảng ảnh, Mông Thần Tinh Châu bay ra, nhưng lại thấy trong miệng nó niệm niệm cái gì đó rồi nhẹ nhàng quát:

- Kết!

Bề mặt tinh cầu lập tức biến thành một làn khói xanh nhẹ giống hệt như đống tiên thạch xung quanh.

- Người nhìn kĩ nhé, ta đem pháp môn làm thế nào để đi qua trận pháp này tiến nhập Thì Thực Tiên cầu biểu diễn cho người xem nhé!

Mông Thần tinh châu mỉm cười nói.

Mộc Phong vội vàng ngưng thần chú ý động tác của Mông Thần Tinh châu.

- Thiên đại địa đại, thần quỷ nhượng đạo(trời to đất lớn, quỷ thần nhường đường )!

Mông Thần Tinh châu trầm giọng quát.

Bề mặt Thì Thực tiên cầu lập tức có một quang điểm sáng lên! Chỉ sáng lên một chút rồi lại khôi phục như thường.

- Tám chữ này lại là con đường duy nhất để mở trận pháp này ra, quang điểm này chính là thông đạo duy nhất để tiến vào Thì Thực tiên cầu!

Mông Thần Tinh Châu lộ xuất một nụ cười cao thâm mạc trắc.

- Nếu có người tự ý xông vào trận pháp này thì sẽ bị hút vào thần cấm ngài bố trí trong hắc sắc tinh cầu!

Mộc Phong thấy vậy, trong lòng vô cùng chấn kinh, khẩu lệnh cùa trận pháp này, người khác làm sao mà biết được, một khi có người nhập trận, há không phải là bị khốn trong hắc sắc tinh cầu sao, trong cửu giới ngoài mấy vị thần có thể đếm trên đầu ngón tay ra, còn ai có bản lĩnh mà đi ra! Mộc Phong vội vàng y pháp mà di thân nhảy vào trong Thì Thực tiên cầu, mang biện pháp xuất nhập nói cho gia đình Ninh Trí Viễn và Hạnh Nhi sư muội biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Lưu Tiêu Diêu Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook