Chương 107: Xích Túc Trùng Tiên
Luyến Thượng Nam Sơn
09/04/2013
Sau khi cười xong, Mộc Phong mới phát hiện bản thân không có nơi đi, bất đắc dĩ chỉ có thể làm mặt dày quay về nhà Đại Ti, không có năng lượng, càng không biết mình nên làm gì, tu thần đã lâu như vậy, thật không ngờ vẫn không có nhà để về.
Mộc Phong không nhanh không chậm bay về bán đảo Ý Luân, Mộc Phong mất năng lượng bay một cách chậm chạp qua đại dương xanh biếc. Có điều tốc độ vẫn một trời một vực so với nhân sĩ tu chân, cái này gọi là lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, huống hồ gì Mộc Phong không phải lạc đà, nếu so với ngựa đoán chừng ít nhất cũng là khủng long.
Bay đến vùng trời của Ý Luân bán đảo, trùng linh đầy trước mắt lượn vòng dưới tầng trời, khiến Mộc Phong thất kinh, chẳng nhẽ trùng linh muốn càn quét Ý Luân bán đảo sao? Mộc Phong nghĩ chẳng sai, từ khi hắn trộm đi tất cả nô lệ của trùng linh, Trùng Giới hỗn loạn, hàng vạn năm nuôi dưỡng nô nhân giúp lũ trùng linh được sống trong điều kiện sung túc, một ngày toàn bộ nô lệ biến mất, bao nhiêu việc dơ bẩn mệt nhọc dồn lại, không một trùng linh nào muốn đi làm. Thế là dã tâm cướp đoạt nô lệ lại bành trướng trong lòng rất nhiều trùng linh.
Mộc Phong đưa mắt nhìn xuống hàng đám trùng linh, quả thật là lũ trùng đầy dã tâm này không sợ gì cả.
Ý Luân bán đảo ở phía bắc Băng Thiên Tuyết Địa, phía nam tập trung vô số trùng linh. Đám Lỗ Nhĩ Man Nhân hoang mang lúng túng chỉ hận cha mẹ không sinh bốn chân cho họ, nam nữ lão ấu đều hốt hoảng chạy trốn. Nhân loại bước bằng hai chân, chạy kịp trùng linh dùng cánh phi hành trên không sao? Hơn nữa còn không phải là Trùng tộc thông thường!
Đại quân của Âu Sắt Vương đang nghiêm trận chờ đợi, hắc quần vệ sĩ tay nâng loan đao cung tiễn run lẩy bẩy. “u u” đám trùng linh đang điên cuồng cười lớn khắp nơi, chẳng có con trùng nào lại để những nhân loại cấp thấp này trong mắt.
Đại chiến chỉ cần kích thích sẽ lập tức bùng nổ!
Mộc Phong như gió lốc lướt đến trước đại quân Âu Sắt Vương, đại quân Âu Sắt Vương vừa thấy Mộc Phong tựa như thiên thần hạ xuống lập tức sĩ khí đại chấn, trong nháy mắt toàn bộ đều quỳ trên mặt đất.
- Chúa à, ngươi cuối cùng đã đại phát thiện tâm đến cứu chúng ta!
Tiếng hoan hô liên tục ở nơi nơi liền vang thấu trời cao.
Nghe thấy chúa phái thiên thần đến, Âu Sắt Vương nhanh chóng bước ra đám quân, cung kính quỳ gối trước người Mộc Phong nói:
- Người là thiên thần Chúa phái đến sao? Xin người cứu giúp thần dân của người!
Mộc Phong giơ tay nâng Âu Sắt Vương dậy bình tĩnh nói:
- Ta sẽ tận lực mà làm, ngươi đứng dậy trước.
Mộc Phong quay người bay đến lên giữa không trung, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng tàn khốc, vận đủ công lực dùng trùng ngữ trầm giọng quát:
- Mời các ngươi lập tức lui khỏi Ý Luân bán đảo, nếu không, giết không tha!
Hệt như đất bằng dậy lên một tiếng sấm, sóng âm xuyên vào trong não đám trùng linh, trùng linh ở gần liền cảm thấy một cổ áp lực phô thiên cái địa quét đến, không ít trùng linh công lực kém từ trên không rơi thẳng xuống đất, truyền lại những tiếng “băng băng” giòn giã.
Một con đại trùng thân dài khoảng vài trượng màu đỏ thẫm, vỗ đôi cánh chói mắt như lửa, từ chân trời tốc độ nhanh như sấm nổ bên tai thình lình lướt đến, dừng ở phía trước Mộc Phong vài chục trượng, nhãn châu xanh biếc trên cái đầu béo phì của nó đảo qua đảo lại như chớp, cái miệng dẹt hơi mở, hai chiếc lưỡi dài thò ra, nói với Mộc Phong bằng một giọng âm âm:
- Ta thấy ngươi cũng không giống những nhân loại cấp thấp này, ta khuyên ngươi bớt để ý đến việc của Trùng tộc! Nhiều năm nay, bọn chúng đều là nô lệ của Trùng tộc chúng ta, ngươi đừng hòng thay đổi cục diện này! Nếu ngươi muốn nhúng tay vào việc của Trùng Giới, trước tiên phải cân nhắc bản thân có bao nhiêu phân lượng, Tiên Giới còn không quản đến việc nội bộ Trùng Giới, ngươi thì là cái gì chứ?
- Quái trùng này nội thể phát ra Tiên linh chi khí!
Tiểu Tinh Linh trong cơ thể Mộc Phong kinh hô:
- Đây là trùng tiên, trung linh đã thành tiên sao có thể nán lại Trùng Giới thế?
“Trùng tiên?” Mộc Phong ngẩn ra, trong lòng có chút phiền muộn, quả thực là rắc rối và loạn, chẳng nhẽ trùng linh ở Trùng Giới thành tiên không thể phi thăng Tiên Giới sao? Hoặc nhất định là do Tiên Giới quản lý hỗn loạn mới để mấy con trùng tiên này tùy ý làm bậy! Đáng tiếc bản thân hiện giờ mất năng lượng, nếu không thì xem vào đâu mấy con trùng tiên vô tích sự này?
- Ngươi là trùng tiên? Xin hỏi các hạ xưng hô thế nào?
Mộc Phong nhìn chăm chú con trùng lớn màu đỏ thẫm, lạnh lẽo nói.
- Nhìn không ra ngươi còn có chút kiến thức, tiên giới gọi bổn trùng tiên là Xích Túc Trùng Tiên! Tiểu tử, người từ đâu đến thì quay về đó đi!
Xích túc Trùng Tiên trong mắt lộ ra ý khinh miệt.
Mộc Phong nhíu mày trầm tư một lúc, dùng thần thức hỏi:
- Tiểu Tinh Linh, ngươi lúc trước có thấy qua Xích Túc Trùng Tiên chưa?
- Chưa, trong thất đại thiên quân Tiên Giới có một kẻ tên là Giác Túc, nghe nói là một trùng tiên, chắc hẳn Xích Túc Trùng Tiên này là do hắn quản lý. Tiểu Tinh Linh trầm giọng nói tiếp:
- Ta thấy công lực nó không cao, nội thể chỉ có một viên tiên tâm, theo lý mà nói nó không có bản lĩnh từ Tiên Giới phá kết giới quay lại Trùng Giới, nhất định là Tiên Giới có người bày mưu tính kế, hay là Trùng Giới này còn có bí mật gì đó đáng để Tiên Giới điều động tiên nhân?
- Ai, ta hiện giờ không có chút năng lượng, cũng không biết Trùng Giới này còn có bao nhiêu trùng tiên?
Mộc Phong thở dài, trầm lặng nhìn Xích Túc Trùng Tiên cao giọng nói:
- Xích Túc Trùng Tiên, ngươi đã có địa vị đại tiên cao quý sao lại còn muốn đến Trùng Giới này lo việc tầm thường? Chẳng nhẽ điều này không xem là trái với tiên quy sao?
- Tiểu tử, ta phụng mệnh hành sự, vốn cũng không muốn để ý đến những việc trần tục này, nhưng ban nãy ta cảm ứng được khí thế ngươi phát ra, ta nghĩ ngươi cũng không phải ở giới này, ngươi có thể đến, ta tại sao không thể chứ?
Kỳ Lân Thần Thú bỗng chốc bay ra ngoài thân thể Mộc Phong, dừng ở trên vai nói:
- Chủ nhân, đừng lo lắng, còn có ta ở đây, vài con trùng tiên đoán chừng chúng ta vẫn đánh được!
Mộc Phong liếc Kỳ Lân Thần Thú rồi quay đầu lạnh lùng nhìn Xích Túc Trùng Tiên, Tiêu Diêu Châu trong tay hóa thành một thanh trường kiếm, y sam tung bay, sát ý lan ra, trầm giọng nói:
- Chúng ta đều đã muốn can dự đến những việc trần tục này, vậy để xem kẻ nào mạnh hơn để nói đạo lý!
- Tiểu tử không biết trời cao đất dày, muốn động thủ? Được! Chúng ta cùng ngươi chơi đùa!
Xích Túc Trùng Tiên quay đầu từ trong mắt tỏa ra một tia quang mang màu trắng bạc. Chỉ nghe “xoạt xoạt” vang lên, tiên khí phiêu dạt giữa không trung, từ xa lại có ba trùng tiên vút đến.
Mộc Phong nhìn chằm chằm, hóa ra là ba thiên túc trùng thân khoác ngân giáp! Ba thiên túc trùng này hình thể khá ngắn, chỉ dài khoảng một trượng, dưới bụng mọc đầy những cái chân ngắn màu đen.
- Tiểu tử, chúng ta ra phía ngoài tinh cầu thử cao thấp đi, tránh phải khi động thủ lại đả thương đến kẻ vô tội!
Xích Túc Trùng Tiên nói.
- Ta đang có ý này, có điều trước khi chúng ta phân thắng bại, ta có một yêu cầu nhỏ, xin phiền ngươi triệt xuất trùng linh ở đây khỏi Ý Luân bán đảo có được không?
- Không có vấn đề.
Xích Túc Trùng Tiên mở miệng bắn ra một vòng tiên linh chi khí, trong nháy mắt cuốn trùng linh trên đảo lên không trung đưa đến bờ biển đối diện phía xa, sau đó lại nói:
- Chúng ta ở bên ngoài chờ người, đi!
Tiếng nói vừa dứt, bốn đạo bạch quang xông thẳng lên trời rồi đột ngột tan biến trước mắt Mộc Phong.
Thân thể Mộc Phong như đạn bắn, một vệt quang mang màu ám kim lóe lên xông thẳng đến mấy xanh, trong nháy mắt cũng xuất hiện ở tinh không mênh mông ở Trùng Giới. Bỗng nhiên trên thủ trạc Mộc Phong ba đạo hào quang chớp lên, ba bóng người liền đứng bên cạnh hắn!
- Công tử!
- Công tử!
- Tướng công, chúng ta cuối cùng đã tìm được chàng!
Yên Nhiên lập tức nhào vào lòng Mộc Phong, hưng phấn kêu lên.
- Nương tử, Liễu Diệp, Lan Nhi, các nàng sao lại ra ngoài?
Mộc Phong vừa thấy ba người tức thì nét mặt rạng ngời vui sướng, không ngờ hạnh phục lại đến nhanh như vậy:
- Hàn Yên và Vô Ngôn đâu?
- Chàng đi lâu như vậy cũng không trở về, chúng ta đành phải ra ngoài tìm chàng, Hàn Yên còn ở trong Bành Kỳ tinh cầu chiếu cố Vô Ngôn, ba người bọn thiếp đi ra tìm chàng. Trong thạch động đó đúng là phức tạp, không có Thạch Đầu dẫn đường, bọn thiếp đi quanh co rất lâu mới tìm được lối ra, những con trùng đang bao vây chúng ta này muốn làm gì vậy?
Yên Nhiên nói nguyên nhân vài câu rồi nghiêng đầu nhìn bốn trùng tiên nghi hoặc hỏi.
- Bọn chúng là trùng tiên, tìm ta đánh nhau.
Mộc Phong bình tĩnh đáp.
- A!
Lập tức truyền lại ba tiếng kinh hô.
- Tiểu tử, chẳng trách ngươi có chỗ dựa nên không sợ, hóa ra còn có người giúp đỡ, đánh hay không? Đừng có lắm lời như vậy!
Xích Túc Trùng Tiên không nhịn được nói.
- Đánh! Sao lại không!
Thần sắc Mộc Phong liền thay đổi, lạnh lẽo quát.
- Tướng công, thiếp thành tiên lâu như vậy còn chưa động thủ với ai, chúng ta một đánh một có được không?
Yên Nhiên vỗ tay cười yêu kiều.
- Công tử, chúng ta cũng muốn đánh!
Liễu Diệp và Lan Nhi tha thiết nhìn Mộc Phong nói.
Mộc Phong ngẩn ra một chút rồi gật đầu nói:
- Các nàng đều phải cẩn thận một chút, không thể khinh địch!
Trong lòng thầm nghĩ: “Cái này có phải là chơi đâu, đánh nhau thì vui gì chứ? Xem ra hiếu chiến chính là thiên tính con người.”
Ba nàng thấy Mộc Phong ưng thuận, lập tức đều mở cờ trong bụng, cuối cùng đã có thể thỏa mãn ham muốn động tay động chân!
Xích Túc Trùng Tiên quay đầu nhìn ba trùng tiên kia, nhỏ giọng nói:
- Chúng là tiên nhân, các ngươi cẩn thận một chút!
- Đến đây!
Mộc Phong nhìn Xích Túc Trùng Tiên, thân hình giang ra, Tiêu Diêu Thần Châu trong tay huyễn hóa thành một bảo kiếm tỏa kim quang lấp lánh, khí thế to lớn tràn ra ngoài thân thể. Trong lòng hắn lại than thở:
- Không có chút năng lượng còn phải làm trò bịp với người, con bà nó, đúng là trêu ngươi!
Ba nàng tung người bay lên, mỗi người nghênh đón một Thiên Túc trùng tiên.
Yên Nhiên trên người mặc Thiên Y Thần Giáp, hiên ngang oai hùng, tay trái bấm kiếm quyết, tiên kiếm màu trắng bạc trong tay phải đặt ngang trước ngực. Chỉ thấy ngón tay trái nàng nhỏ nhắn mềm mại như lan hoa bắt tiên quyết, nhẹ nhàng vuốt trên thân kiếm, tay phải kéo ra kiếm hoa, một con phượng hoàng tươi đẹp bao bọc bởi liệt diễm hừng hực lập tức từ mũi kiếm kêu gào bay ra, mỏ nhọn móng sắc xông đến con Thiên Túc trùng tiên kia như gió lốc.
Mộc Phong nhìn thấy vậy gật gù thầm nói:
- Thủ pháp nghĩ vật hóa hình của nương tử các lúc càng cao minh, phượng hoàng hóa ra hệt như thật, không tệ, không tệ!
Thiên túc trùng tiên nghênh tiếp Yên Nhiên lắc lư thân mình biến đổi, tức thì hóa thành một con ngân sắc cự long nhe nanh múa vuốt đâm vào hỏa phượng hoàng do Yên Nhiên hóa ra…
Trên người Liễu Diệp hàn khí tỏa ra mãnh liệt, Hinh Y Thần Giáp bên ngoài kết một tầng huyền băng, xông đến một con Thiên Túc trùng tiên khác vung tay đánh ra một đạo kiếm quyết, lập tức một vòng huyền băng cực lớn tỏa hàn khí như bão tố chụp đến.
Một luồng khí cực lạnh khiến Xích Túc Trùng Tiên hơi liếc mắt, trong lòng cả kinh:
- Không ngờ là hàn tiên!
Thiên Túc trùng tiên nghênh đón Liễu Diệp cấp tốc né tránh. Bất kể là trùng linh hay trùng tiên, hơi lạnh chính là thiên địch của bọn chúng, một khi bị đông lại, nhẹ thì hành động chậm chập, nặng thì khiến cho kinh mạch đứt đoạn.
Trong ba nàng công lực của Lan Nhi thấp nhất, thanh tiên kiếm múa đến gió mưa không thể xuyên qua, kiếm quang đầy trời mang theo tiếng vang “xoạt xoạt” dữ dội. Thiên Túc trùng tiên nghênh tiếp nàng miệng phun ra một tấm lá chắn to lớn, dễ dàng ngăn cản công kích của Lan Nhi, những cái chân ngắn màu đen dưới bụng thỉnh thoảng lại vọt dài ra hàng chục trượng, giống như chiếc roi rắn đánh đến nàng. Lan Nhi tay chân có chút lộn xộn, dần dần rơi vào thế hạ phong.
Mộc Phong hơi nhíu mày thầm nghĩ: “Lan Nhi cứ đánh như vậy tất sẽ bại không nghi ngờ gì nữa!” Bèn dùng thần thức nói:
- Ngư Đản, ngươi đi giúp ba nàng, khi thấy ai không địch nổi thì xuất thủ tương trợ!
Kỳ Lân Thần Thú gật đầu cười hì nói:
- Đánh lén là ta sở trưởng nhất, chủ nhân, người xem ta đây!
:ex10:
Mộc Phong không nhanh không chậm bay về bán đảo Ý Luân, Mộc Phong mất năng lượng bay một cách chậm chạp qua đại dương xanh biếc. Có điều tốc độ vẫn một trời một vực so với nhân sĩ tu chân, cái này gọi là lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, huống hồ gì Mộc Phong không phải lạc đà, nếu so với ngựa đoán chừng ít nhất cũng là khủng long.
Bay đến vùng trời của Ý Luân bán đảo, trùng linh đầy trước mắt lượn vòng dưới tầng trời, khiến Mộc Phong thất kinh, chẳng nhẽ trùng linh muốn càn quét Ý Luân bán đảo sao? Mộc Phong nghĩ chẳng sai, từ khi hắn trộm đi tất cả nô lệ của trùng linh, Trùng Giới hỗn loạn, hàng vạn năm nuôi dưỡng nô nhân giúp lũ trùng linh được sống trong điều kiện sung túc, một ngày toàn bộ nô lệ biến mất, bao nhiêu việc dơ bẩn mệt nhọc dồn lại, không một trùng linh nào muốn đi làm. Thế là dã tâm cướp đoạt nô lệ lại bành trướng trong lòng rất nhiều trùng linh.
Mộc Phong đưa mắt nhìn xuống hàng đám trùng linh, quả thật là lũ trùng đầy dã tâm này không sợ gì cả.
Ý Luân bán đảo ở phía bắc Băng Thiên Tuyết Địa, phía nam tập trung vô số trùng linh. Đám Lỗ Nhĩ Man Nhân hoang mang lúng túng chỉ hận cha mẹ không sinh bốn chân cho họ, nam nữ lão ấu đều hốt hoảng chạy trốn. Nhân loại bước bằng hai chân, chạy kịp trùng linh dùng cánh phi hành trên không sao? Hơn nữa còn không phải là Trùng tộc thông thường!
Đại quân của Âu Sắt Vương đang nghiêm trận chờ đợi, hắc quần vệ sĩ tay nâng loan đao cung tiễn run lẩy bẩy. “u u” đám trùng linh đang điên cuồng cười lớn khắp nơi, chẳng có con trùng nào lại để những nhân loại cấp thấp này trong mắt.
Đại chiến chỉ cần kích thích sẽ lập tức bùng nổ!
Mộc Phong như gió lốc lướt đến trước đại quân Âu Sắt Vương, đại quân Âu Sắt Vương vừa thấy Mộc Phong tựa như thiên thần hạ xuống lập tức sĩ khí đại chấn, trong nháy mắt toàn bộ đều quỳ trên mặt đất.
- Chúa à, ngươi cuối cùng đã đại phát thiện tâm đến cứu chúng ta!
Tiếng hoan hô liên tục ở nơi nơi liền vang thấu trời cao.
Nghe thấy chúa phái thiên thần đến, Âu Sắt Vương nhanh chóng bước ra đám quân, cung kính quỳ gối trước người Mộc Phong nói:
- Người là thiên thần Chúa phái đến sao? Xin người cứu giúp thần dân của người!
Mộc Phong giơ tay nâng Âu Sắt Vương dậy bình tĩnh nói:
- Ta sẽ tận lực mà làm, ngươi đứng dậy trước.
Mộc Phong quay người bay đến lên giữa không trung, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng tàn khốc, vận đủ công lực dùng trùng ngữ trầm giọng quát:
- Mời các ngươi lập tức lui khỏi Ý Luân bán đảo, nếu không, giết không tha!
Hệt như đất bằng dậy lên một tiếng sấm, sóng âm xuyên vào trong não đám trùng linh, trùng linh ở gần liền cảm thấy một cổ áp lực phô thiên cái địa quét đến, không ít trùng linh công lực kém từ trên không rơi thẳng xuống đất, truyền lại những tiếng “băng băng” giòn giã.
Một con đại trùng thân dài khoảng vài trượng màu đỏ thẫm, vỗ đôi cánh chói mắt như lửa, từ chân trời tốc độ nhanh như sấm nổ bên tai thình lình lướt đến, dừng ở phía trước Mộc Phong vài chục trượng, nhãn châu xanh biếc trên cái đầu béo phì của nó đảo qua đảo lại như chớp, cái miệng dẹt hơi mở, hai chiếc lưỡi dài thò ra, nói với Mộc Phong bằng một giọng âm âm:
- Ta thấy ngươi cũng không giống những nhân loại cấp thấp này, ta khuyên ngươi bớt để ý đến việc của Trùng tộc! Nhiều năm nay, bọn chúng đều là nô lệ của Trùng tộc chúng ta, ngươi đừng hòng thay đổi cục diện này! Nếu ngươi muốn nhúng tay vào việc của Trùng Giới, trước tiên phải cân nhắc bản thân có bao nhiêu phân lượng, Tiên Giới còn không quản đến việc nội bộ Trùng Giới, ngươi thì là cái gì chứ?
- Quái trùng này nội thể phát ra Tiên linh chi khí!
Tiểu Tinh Linh trong cơ thể Mộc Phong kinh hô:
- Đây là trùng tiên, trung linh đã thành tiên sao có thể nán lại Trùng Giới thế?
“Trùng tiên?” Mộc Phong ngẩn ra, trong lòng có chút phiền muộn, quả thực là rắc rối và loạn, chẳng nhẽ trùng linh ở Trùng Giới thành tiên không thể phi thăng Tiên Giới sao? Hoặc nhất định là do Tiên Giới quản lý hỗn loạn mới để mấy con trùng tiên này tùy ý làm bậy! Đáng tiếc bản thân hiện giờ mất năng lượng, nếu không thì xem vào đâu mấy con trùng tiên vô tích sự này?
- Ngươi là trùng tiên? Xin hỏi các hạ xưng hô thế nào?
Mộc Phong nhìn chăm chú con trùng lớn màu đỏ thẫm, lạnh lẽo nói.
- Nhìn không ra ngươi còn có chút kiến thức, tiên giới gọi bổn trùng tiên là Xích Túc Trùng Tiên! Tiểu tử, người từ đâu đến thì quay về đó đi!
Xích túc Trùng Tiên trong mắt lộ ra ý khinh miệt.
Mộc Phong nhíu mày trầm tư một lúc, dùng thần thức hỏi:
- Tiểu Tinh Linh, ngươi lúc trước có thấy qua Xích Túc Trùng Tiên chưa?
- Chưa, trong thất đại thiên quân Tiên Giới có một kẻ tên là Giác Túc, nghe nói là một trùng tiên, chắc hẳn Xích Túc Trùng Tiên này là do hắn quản lý. Tiểu Tinh Linh trầm giọng nói tiếp:
- Ta thấy công lực nó không cao, nội thể chỉ có một viên tiên tâm, theo lý mà nói nó không có bản lĩnh từ Tiên Giới phá kết giới quay lại Trùng Giới, nhất định là Tiên Giới có người bày mưu tính kế, hay là Trùng Giới này còn có bí mật gì đó đáng để Tiên Giới điều động tiên nhân?
- Ai, ta hiện giờ không có chút năng lượng, cũng không biết Trùng Giới này còn có bao nhiêu trùng tiên?
Mộc Phong thở dài, trầm lặng nhìn Xích Túc Trùng Tiên cao giọng nói:
- Xích Túc Trùng Tiên, ngươi đã có địa vị đại tiên cao quý sao lại còn muốn đến Trùng Giới này lo việc tầm thường? Chẳng nhẽ điều này không xem là trái với tiên quy sao?
- Tiểu tử, ta phụng mệnh hành sự, vốn cũng không muốn để ý đến những việc trần tục này, nhưng ban nãy ta cảm ứng được khí thế ngươi phát ra, ta nghĩ ngươi cũng không phải ở giới này, ngươi có thể đến, ta tại sao không thể chứ?
Kỳ Lân Thần Thú bỗng chốc bay ra ngoài thân thể Mộc Phong, dừng ở trên vai nói:
- Chủ nhân, đừng lo lắng, còn có ta ở đây, vài con trùng tiên đoán chừng chúng ta vẫn đánh được!
Mộc Phong liếc Kỳ Lân Thần Thú rồi quay đầu lạnh lùng nhìn Xích Túc Trùng Tiên, Tiêu Diêu Châu trong tay hóa thành một thanh trường kiếm, y sam tung bay, sát ý lan ra, trầm giọng nói:
- Chúng ta đều đã muốn can dự đến những việc trần tục này, vậy để xem kẻ nào mạnh hơn để nói đạo lý!
- Tiểu tử không biết trời cao đất dày, muốn động thủ? Được! Chúng ta cùng ngươi chơi đùa!
Xích Túc Trùng Tiên quay đầu từ trong mắt tỏa ra một tia quang mang màu trắng bạc. Chỉ nghe “xoạt xoạt” vang lên, tiên khí phiêu dạt giữa không trung, từ xa lại có ba trùng tiên vút đến.
Mộc Phong nhìn chằm chằm, hóa ra là ba thiên túc trùng thân khoác ngân giáp! Ba thiên túc trùng này hình thể khá ngắn, chỉ dài khoảng một trượng, dưới bụng mọc đầy những cái chân ngắn màu đen.
- Tiểu tử, chúng ta ra phía ngoài tinh cầu thử cao thấp đi, tránh phải khi động thủ lại đả thương đến kẻ vô tội!
Xích Túc Trùng Tiên nói.
- Ta đang có ý này, có điều trước khi chúng ta phân thắng bại, ta có một yêu cầu nhỏ, xin phiền ngươi triệt xuất trùng linh ở đây khỏi Ý Luân bán đảo có được không?
- Không có vấn đề.
Xích Túc Trùng Tiên mở miệng bắn ra một vòng tiên linh chi khí, trong nháy mắt cuốn trùng linh trên đảo lên không trung đưa đến bờ biển đối diện phía xa, sau đó lại nói:
- Chúng ta ở bên ngoài chờ người, đi!
Tiếng nói vừa dứt, bốn đạo bạch quang xông thẳng lên trời rồi đột ngột tan biến trước mắt Mộc Phong.
Thân thể Mộc Phong như đạn bắn, một vệt quang mang màu ám kim lóe lên xông thẳng đến mấy xanh, trong nháy mắt cũng xuất hiện ở tinh không mênh mông ở Trùng Giới. Bỗng nhiên trên thủ trạc Mộc Phong ba đạo hào quang chớp lên, ba bóng người liền đứng bên cạnh hắn!
- Công tử!
- Công tử!
- Tướng công, chúng ta cuối cùng đã tìm được chàng!
Yên Nhiên lập tức nhào vào lòng Mộc Phong, hưng phấn kêu lên.
- Nương tử, Liễu Diệp, Lan Nhi, các nàng sao lại ra ngoài?
Mộc Phong vừa thấy ba người tức thì nét mặt rạng ngời vui sướng, không ngờ hạnh phục lại đến nhanh như vậy:
- Hàn Yên và Vô Ngôn đâu?
- Chàng đi lâu như vậy cũng không trở về, chúng ta đành phải ra ngoài tìm chàng, Hàn Yên còn ở trong Bành Kỳ tinh cầu chiếu cố Vô Ngôn, ba người bọn thiếp đi ra tìm chàng. Trong thạch động đó đúng là phức tạp, không có Thạch Đầu dẫn đường, bọn thiếp đi quanh co rất lâu mới tìm được lối ra, những con trùng đang bao vây chúng ta này muốn làm gì vậy?
Yên Nhiên nói nguyên nhân vài câu rồi nghiêng đầu nhìn bốn trùng tiên nghi hoặc hỏi.
- Bọn chúng là trùng tiên, tìm ta đánh nhau.
Mộc Phong bình tĩnh đáp.
- A!
Lập tức truyền lại ba tiếng kinh hô.
- Tiểu tử, chẳng trách ngươi có chỗ dựa nên không sợ, hóa ra còn có người giúp đỡ, đánh hay không? Đừng có lắm lời như vậy!
Xích Túc Trùng Tiên không nhịn được nói.
- Đánh! Sao lại không!
Thần sắc Mộc Phong liền thay đổi, lạnh lẽo quát.
- Tướng công, thiếp thành tiên lâu như vậy còn chưa động thủ với ai, chúng ta một đánh một có được không?
Yên Nhiên vỗ tay cười yêu kiều.
- Công tử, chúng ta cũng muốn đánh!
Liễu Diệp và Lan Nhi tha thiết nhìn Mộc Phong nói.
Mộc Phong ngẩn ra một chút rồi gật đầu nói:
- Các nàng đều phải cẩn thận một chút, không thể khinh địch!
Trong lòng thầm nghĩ: “Cái này có phải là chơi đâu, đánh nhau thì vui gì chứ? Xem ra hiếu chiến chính là thiên tính con người.”
Ba nàng thấy Mộc Phong ưng thuận, lập tức đều mở cờ trong bụng, cuối cùng đã có thể thỏa mãn ham muốn động tay động chân!
Xích Túc Trùng Tiên quay đầu nhìn ba trùng tiên kia, nhỏ giọng nói:
- Chúng là tiên nhân, các ngươi cẩn thận một chút!
- Đến đây!
Mộc Phong nhìn Xích Túc Trùng Tiên, thân hình giang ra, Tiêu Diêu Thần Châu trong tay huyễn hóa thành một bảo kiếm tỏa kim quang lấp lánh, khí thế to lớn tràn ra ngoài thân thể. Trong lòng hắn lại than thở:
- Không có chút năng lượng còn phải làm trò bịp với người, con bà nó, đúng là trêu ngươi!
Ba nàng tung người bay lên, mỗi người nghênh đón một Thiên Túc trùng tiên.
Yên Nhiên trên người mặc Thiên Y Thần Giáp, hiên ngang oai hùng, tay trái bấm kiếm quyết, tiên kiếm màu trắng bạc trong tay phải đặt ngang trước ngực. Chỉ thấy ngón tay trái nàng nhỏ nhắn mềm mại như lan hoa bắt tiên quyết, nhẹ nhàng vuốt trên thân kiếm, tay phải kéo ra kiếm hoa, một con phượng hoàng tươi đẹp bao bọc bởi liệt diễm hừng hực lập tức từ mũi kiếm kêu gào bay ra, mỏ nhọn móng sắc xông đến con Thiên Túc trùng tiên kia như gió lốc.
Mộc Phong nhìn thấy vậy gật gù thầm nói:
- Thủ pháp nghĩ vật hóa hình của nương tử các lúc càng cao minh, phượng hoàng hóa ra hệt như thật, không tệ, không tệ!
Thiên túc trùng tiên nghênh tiếp Yên Nhiên lắc lư thân mình biến đổi, tức thì hóa thành một con ngân sắc cự long nhe nanh múa vuốt đâm vào hỏa phượng hoàng do Yên Nhiên hóa ra…
Trên người Liễu Diệp hàn khí tỏa ra mãnh liệt, Hinh Y Thần Giáp bên ngoài kết một tầng huyền băng, xông đến một con Thiên Túc trùng tiên khác vung tay đánh ra một đạo kiếm quyết, lập tức một vòng huyền băng cực lớn tỏa hàn khí như bão tố chụp đến.
Một luồng khí cực lạnh khiến Xích Túc Trùng Tiên hơi liếc mắt, trong lòng cả kinh:
- Không ngờ là hàn tiên!
Thiên Túc trùng tiên nghênh đón Liễu Diệp cấp tốc né tránh. Bất kể là trùng linh hay trùng tiên, hơi lạnh chính là thiên địch của bọn chúng, một khi bị đông lại, nhẹ thì hành động chậm chập, nặng thì khiến cho kinh mạch đứt đoạn.
Trong ba nàng công lực của Lan Nhi thấp nhất, thanh tiên kiếm múa đến gió mưa không thể xuyên qua, kiếm quang đầy trời mang theo tiếng vang “xoạt xoạt” dữ dội. Thiên Túc trùng tiên nghênh tiếp nàng miệng phun ra một tấm lá chắn to lớn, dễ dàng ngăn cản công kích của Lan Nhi, những cái chân ngắn màu đen dưới bụng thỉnh thoảng lại vọt dài ra hàng chục trượng, giống như chiếc roi rắn đánh đến nàng. Lan Nhi tay chân có chút lộn xộn, dần dần rơi vào thế hạ phong.
Mộc Phong hơi nhíu mày thầm nghĩ: “Lan Nhi cứ đánh như vậy tất sẽ bại không nghi ngờ gì nữa!” Bèn dùng thần thức nói:
- Ngư Đản, ngươi đi giúp ba nàng, khi thấy ai không địch nổi thì xuất thủ tương trợ!
Kỳ Lân Thần Thú gật đầu cười hì nói:
- Đánh lén là ta sở trưởng nhất, chủ nhân, người xem ta đây!
:ex10:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.