Phong Lưu

Chương 270: Ác đấu

Ngũ Lang Thúc

28/03/2013

Ngàn vạn vệ sĩ nghe tiếng đang kéo tới hộ giá, nhưng mấy tên thích khách kia đã lui vào trong phòng, gắt gao bảo vệ cửa lớn không lùi.

Nhiều người hơn nữa cũng vô dụng. Cửa lớn chỉ có thể đủ cho tối đa hai, ba người cùng lúc đi qua, nếu là đánh nhau, hai người cũng còn khó qua. Hơn nữa, võ công mấy tên thích khách này cực cao, lại liều mạng, cho dù trên người đã bị thương nhiều chỗ cũng không hề lùi bước.

Lẻn vào hoàng cung được cảnh giới nghiêm ngặt ám sát Đại Hãn, bất kể có thành công hay không đều phải chết không thể nghi ngờ. Trước khi đến, những tên thích khách này từ lâu đã ôm chí quyết tử.

Lúc này, vệ sĩ liều mạng ngăn trở, chạy ào ào đến, ngược lại chính là yểm hộ Đường Độc đánh chết Thiết Bố Đô Đại Hãn.

Trước cửa chất đầy thi thể khiến cho đám vệ sĩ vốn đang điên cuồng tấn công buộc phải dọn hết thi thể của đồng bạn ra mới có thể tiếp tục tiến công.

Những vệ sĩ đã chết này, 99% là bị tên thích khách có vóc người nhìn qua có chút gầy yếu kia ra tay, lấy thủ pháp ám khí cực kỳ bình thường đánh gục.

Ám khí hắn sử dụng càng thêm đơn giản, đều là những đồng tiền lớn lưu thông trong các thành phố, chỉ bất quá toàn bộ đều đã được tẩm kịch độc, chạm vào người liền mất mạng, không chỉ có uy hiếp cực đại đối với sinh mệnh các vệ sĩ này, càng làm cho bọn chúng tâm sợ mật run.

Trong cuộc tàn sát vô cùng thảm liệt, tường bên trái cung điện đột nhiên truyền đến tiếng đập ầm ầm cực mạnh, hiển nhiên là có người đang dùng vật nặng đánh vào tường.

Quan quân lĩnh đội thấy vây công mãi không được, trong lòng sốt ruột vạn phần, bất chấp nguy hiểm cung điện sập xuống, thét ra lệnh cho binh sĩ lấy cực mộc đánh lên tường, hòng theo hướng khác tiến vào hộ giá.

Có người mang đến những chiếc thang dài đặt lên vách tường, len lên nóc cung điện, liều mạng dẹp mái ngói, định từ trên đỉnh cung điện trèo xuống.

Một tiếng nổ ầm ầm vang lên, trong lúc nhất thời đá vụn văng tung tóe, bụi mù cuồn cuộn bốc lên, hai bên tường sập xuống một cái hố lớn.

Trong tiếng kêu to chói tai khiến kẻ khác tâm sợ mật run, các vệ sĩ đánh cự mộc còn chưa kịp rời đi đã phát ra tiếng kêu thảm thê lương rồi ngã xuống, cùng lúc bị cự mộc đè trúng bến thành một chiếc bánh thịt.

Vệ sĩ bên ngoài nỗ lực trả giá gần mười người mới có thể kéo được cây gỗ to lớn trong lỗ hổng ra ngoài.



Một tên quan quân cầm đao phá rộng lỗ hổng tiến vào. Một gã thích khách cũng lao qua đây, vung đao chém xuống.

Võ công tên quan quân kia cũng không kém, giơ đa ngăn chặn.

“Đương!” một tiếng chấn động vang lên, hai bên đều thối lui ba bước.

Tên quan quân nổi giận gầm lên một tiếng, mạnh mẽ nhảy vào. Tên thích khách kia cũng huy đao nhào lên, tất cả đều dùng đấu pháp cứng đối cứng, trong nháy mắt chém ra vô số đao, tiếng chấn hưởng “Đương! Đương!” liên tiếp vang lên khiến màng tai người không khỏi đau nhức, hoa lửa lóe ra khắp nơi.

Hai người lại một lần nữa bị lực phản chân hung ác độc địa bức cho lui lại. Khi tên quan quân tiếp tục vung đao nhảy vào, đột nhiên “ân” một tiếng, thân thể loạng choạng, bàn tay to lớn buông thõng, sau đó từ từ ngã xuống.

Khuôn mặt hắn biến thành màu đen, khóe miệng chảy ra máu loãng cũng là màu đen, hiển nhiên bị trúng ám khí mất mạng.

Tên thích khách kia lấy đại khảm đao gắt gao bảo vệ bức tường. Binh sĩ ở bên ngoài tử thương rất nhiều, không dám tiến đến nữa.

Thích khách vóc người gầy yếu kia, lấy đồng tiền lớn đã ngâm độc đánh gục tên quan quân, bàn tay mang bao tay kỳ lạ vung lên giữa không trung, nhất thời tiếng ám khí phá không rít lên chói tai.

Vài tiếng kêu thảm thê lương truyền ra, mấy tên vệ sĩ vừa dỡ mái ngói trên đỉnh điện đột nhiên ngã nhào trên mặt đất cứng rắn, khi rơi xuống đã mất mạng.

Trong thời gian ngắn ngủi, vệ sĩ chết trong tay hắn không phải một trăm cũng không hơn kém bao nhiêu. Hắn thực sự là một tên đồ tể, một Diêm La vương chuyên câu hồn đoạt mạng người ta.

Đám vệ sĩ liều mạng công kích, nhưng trong lúc cấp thiết vẫn không thể đột phá được bức tường cố thủ liều mạng của thích khách ở hai cửa, lại không dám phá bỏ thêm bức tường nào nữa, sợ cung điện thực sự sập xuống, tới lúc đó dù chết muôn lần cũng không hết tội.

Trong số những vệ sĩ được tuyển chọn từ các hảo thủ giang hồ, có không ít người có thể phóng ám khí. Sau khi các vệ sĩ nỗ lực leo lên đỉnh điện phải trả một cái giá lớn bằng hơn ba mươi sinh mệnh, thỉnh thoảng cũng có người bắn ám khí về phía cung điện. Mặc dù không thể giết chết thích khách, nhưng ít nhiều cũng tạo thành uy hiếp khá lớn đối với bọn chúng.



Chí ít, tên thích khách quan trọng chuyên môn phóng ám khí kia cũng bị phân tán hơn một nửa lực chú ý ở đây. Áp lực của thích khách lên binh sĩ thủ vệ tăng hơn nhiều.

Trong điện, Đường Độc vẫn dựa vào nội công hùng hậu, cứng đối cứng khiến ba đại cao thủ Long Thiên, Tịch Thương đại hòa thượng và Đặng Phúc Điện chật vật không chịu nổi.

Dù sao, thực lực hai bên chênh lệch khá lớn. Nếu không phải cả ba người cùng liều mạng, gắt gao ngăn trở Đường Độc, chỉ e hắn đã tiến sát đến phòng ngủ từ lâu rồi.

Trong phòng ngủ, Đường Tiểu Đông vẫn còn đang ngủ say mê mệt, tựa như trời có sập xuống cũng không liên quan gì đến hắn.

Sáu tên cận vệ lãnh huyết đeo trường kiếm canh giữ ở trước giường, đối với cuộc chiến đấu kịch liệt bên ngoài xem như không hay không biết. Thực sự đúng là sáu bức thạch điêu không có sinh mệnh.

Trong mắt bọn họ, trời có sập xuống cũng không quản, trong đầu chỉ nhận thức duy nhất một việc – bảo hộ lão đại tuyệt đối an toàn.

Thiết Bố Đô ngồi trên ghế mềm, mặc dù cực lực bảo trì trấn định, nhưng trong mắt vẫn không giấu được vẻ sợ hãi.

Từ khi thích khách xuất hiện đến khi tiến sát vào trong điện, mặc dù chỉ là thời gian rất ngắn, nhưng đối với hắn mà nói, tựa hồ đã trải qua cả một năm ròng rã.

Nhiều dũng sĩ như vậy, không ngờ lại không thể thu thập được mấy tên thích khách. Tất cả đều là một đám vô dụng!

Làm hắn sợ hãi chính là, Đường Độc này là một cao thủ đáng sợ!

Tu vi của Long Thiên, hắn có thể khẳng định, tuyệt đối là kiếm khách đứng đầu giang hồ Trung Nguyên. Cao thủ thành danh thua dưới kiếm của hắn cũng không biết đã có bao nhiêu người, trên đại thảo nguyên này lại càng là vô địch.

Tịch Thương Đại quốc sư cũng là một cao thủ nhất đẳng. Mặc dù so với Long Thiên yếu hơn nửa phần, nhưng nếu hắn muốn liều mạng, ngay cả Long Thiên trong vòng nửa ngày cũng không thể đánh bại hắn.

Đặng Phúc Điện cũng là cao thủ giang hồ, tài nghệ mặc dù kém Long Thiên và Tịch Thương đại quốc sư, nhưng hắn tinh thông binh pháp, thực sự là nhân tài chỉ huy quân đội hành quân chiến đấu. Bằng không há có thể được hai đời Đại Hãn Đột Lợi và Thiết Bố Đô trọng dụng, trở thành người đứng đầu một thành?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook