Phong Lưu

Chương 422: Bịt mắt bắt dê

Ngũ Lang Thúc

29/03/2013

Hai vạn thiết kỵ Cao Lệ tinh nhuệ cứ như vậy bị bảy nghìn khinh kị binh Đường quân dễ dàng làm thịt.

Lúc hữu đô kỵ đại đô đốc Kim Vĩnh Cố nghe tin liền dẫn đại đội kỵ binh chạy tới thì chỉ thấy vô số thi thể với tử trạng thê thảm của bính lính và chiến mã bên mình, Đường quân sớm đã không còn thấy bóng dáng, ngay cả chiến mã của Cao Lệ cũng bị Đường quân mang đi.

Dấu chân chiến mã hỗn loạn trên mặt đất, rõ ràng nhìn ra được đại đội kỵ binh Đường quân đang lui về phía bờ biển.

Kim Vĩnh Cố cực kỳ bi phẫn ra lệnh kỵ binh thủ hạ toàn tốc truy kích, thề phải diệt sách đội kỵ binh Đường quân này.

Hạm đội Hạ Tu cường đại nhất Cao Lệ quốc toàn quân bị diệt.

Cứ điểm Thiên Diệp được xưng thiên hạ không ai có thể công phá thất thủ.

Thành Thạch Cổ được xưng là lương thành cùng vô số lương thảo bị một mồi lửa đốt thành tro tàn.

Mười vạn đại quân tiến công cứ điểm Thiên Diệp hai ngày hai đêm, thương vong thảm trọng, cứ điểm vẫn nằm trong vòng khống chế của Đường quân.

Hai vạn thiết kỵ tinh nhuệ cũng bị mấy ngàn kỵ binh Đường quân giết chết trong hạp cốc.

Liên tiếp chịu đả kích nặng nề như thế, đã khiến nhân tâm của vương quốc Cao Lệ thấp thỏm lo âu, sĩ khí giảm thấp, Kim Vĩnh Cố cần phải thắng một trận để làm phấn chấn lòng quân và lòng dân.

Tuy rằng đội kỵ binh Đường quân này giảo hoạt, nhưng một mình xâm nhập, không có quân cứu viện cùng tiếp tế, nếu như không thừa lúc này tiêu diệt để làm phấn chấn lòng quân, đợi cho đại quân của Đại Đường liên tục không ngừng tiến vào Cao Lệ, sẽ có

ác chiến liên tiếp, làm vương quốc Cao Lệ cực kỳ bất lợi.

Thời cơ chiến đấu trôi qua sẽ không trở lại, phải biết nắm bắt.

Hắn không phải loại người lỗ mãng như Phác Chính Hi, làm việc rất cẩn thận, lấy ba ngàn thiết kỵ làm tiên phong, dọc theo dấu chân của Đường quân truy kích, đại quân chậm rãi đi theo phía sau, tránh lâm vào phục kích, bảo tồn thể lực, cũng tiện giết chóc.

Truy kích nửa ngày một đêm, khoảng cách với Đường quân hoảng sợ chạy trốn càng ngày càng gần, nhân mã của hắn đều mỏi mệt không chịu nổi, nhưng hắn tin chắc Đường quân cũng sẽ như thế.

Hai quân gặp nhau, dũng giả tất thắng!



Kim Vĩnh Cố rất rõ ràng đạo lý này, hắn không ngừng cỗ vũ binh lính thủ hạ, thậm chí còn hứa hẹn giết một Đường quân, thưởng chục lượng, giết mười người thăng một cấp.

Dưới trọng thưởng, đích xác khiến sĩ khí quân lính đại chấn, liều mạng đuổi theo.

Hai quân một chạy một đuổi trong đêm đen, hai vạn thiết kỵ tinh nhuệ của Kim Vĩnh Cố điên cuồng đuổi theo không tha, dọc theo đường đi thỉnh thoảng phát hiện tài vật Đường quân vứt bỏ, thuyết minh khoảng cách giữa bọn hắn và Đường quân càng ngày càng gần.

Đuổi tiếp mấy chục dặm đường, trên đường đã phát hiện không ít giáp trụ cùng vũ khí của Đường quân, chứng tỏ Đường quân vì muốn chạy nhanh hơn, giảm bớt sức nặng trên người mà ngay cả giáp trụ vũ khí trên người cũng vứt bỏ.

Kim Vĩnh Cố đắc ý cười ha ha nói:

- Đường quân đã như chó nhà có tang, toàn lực truy kích cho ta.

Tiếp tục đuổi theo một hồi, không trung đã hiện ra mặt trời, tướng lãnh quân tiên phong phát giác tình huống không đúng.

Đuổi theo nửa ngày một đêm, con đường vẫn là đường ngày hôm qua đi qua, Đường quân hoảng sợ chạy xa mà đang ở phụ cận xoay vòng chơi trò bịt mắt bắt dê.

Kỵ binh Cao Lệ đã quá mệt mỏi ghìm chặt chiến mã, cả đám dừng lại, ở trên lưng ngựa thở hồng hộc.

Kim Vĩnh Cố quan sát vị trí của kỵ đội, mặt phải con đường là gò núi nhỏ, mặt trái là rừng cây rậm rạp, trên đường còn có tài vật bị bỏ lại trong lúc Đường quân chạy trốn.

Mắc lừa rồi, bị Đường quân chơi suốt cả đêm!

Kim Vĩnh Cố tức giận hét ầm trời, đang muốn hạ lệnh lui quân thì trên gò núi đột nhiên xuất hiện một nhóm Đường quân, không nói tiếng nào giương cung bắn tên.

Hai vạn kỵ binh Cao Lệ chen chúc trên con đường lớn, căn bản không cần ngắm, nhắm mắt cũng có thể bắn trúng mục tiêu.

Tiếng sưu sưu của kình tên xé gió vang lên, máu bắn tung tóe, rất nhiều kỵ binh Cao Lệ không kịp đề phòng kêu thảm té ngựa.

Gặp phải tập kích bất ngờ, khiến kỵ binh Cao Lệ trở nên hỗn loạn, chiến mã trúng tên đau đớn hí dài không thôi, nhảy đạp loạn xa, đụng ngã không ít kỵ sĩ, gót sắt đạp trúng, huyết nhục bay tứ tung.

Kim Vĩnh Cố rất nhanh phát hiện Đường quân trên gò núi cũng không phải rất nhiều, trường kiếm chỉ lên, cao giọng quát:



- Tiến công! Bọn chúng rất ít người, tiến công!

Đột thiết kỵ Cao Lệ quả thật là đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc. Rất nhanh từ trong hỗn loạn tỉnh táo lại, thúc ngựa vung đao, xông lên trên gò núi.

Trên gò núi thả xuống hơn mười bao đang bốc lên khói trắng cuồn cuộn, đập vào giữa đội hình kỵ binh Cao Lệ.

Rầm rầm rầm rầm...

Trong tiếng nổ mạnh kịch liệt kinh thiên động địa, tay chân cụt, mảnh giáp vỡ bay tứ tung, vô số chiến mã và kỵ sĩ ngã xuống mất mạng.

Hai vạn kỵ binh nguyên bản chi chít chen chúc trên con đường lớn, mười mấy bao thuốc nổ vừa nổ mạnh, đương trường nổ bay một mảng lớn người và chiến mã.

Tiếng nổ mạnh bất thình lình, làm binh lính Cao Lệ trở nên choáng váng.

Đây là loại vũ khí kiểu mới gì, lại có lực sát thương khủng bố như thế?

Giữa không trung lại vang lên một trận thanh âm, chói tai rít lên thanh âm, hơn mười mai hoả tiễn một lần nửa oanh kích vào đám kỵ binh Cao Lệ còn chưa kịp phản ứng khiến huyết nhục bay tứ tung, tiếng kêu thảm không dứt bên tai.

Kỵ binh Cao Lệ hoàn toàn bị lực sát thương khủng bố của hỏa khí làm cho choáng váng, trong rừng cây rậm rạp phía bên trái đột nhiên có một đội kỵ binh Đường quân giết ra, trảm mã đao vô cùng sắc bén giữa không trung hiện ra hàn mang lãnh lệ khiếp người.

Kỵ binh Đường quân lấy mười hai lãnh huyết địa sát làm đầu đột nhập vào giữa kỵ đội Cao Lệ đang hỗn loạn, ngựa đạp đao chém, mỗi một đao chém xuống, đều có một tên lính Cao Lệ kêu thảm té ngựa.

Thể lực của binh lính binh lính đã cạn kiệt nghiêm trọng sớm bị lực sát thương khủng bố của thuốc nổ và hỏa tiễn làm cho tâm sợ mật run, hồn phi phách tán, sĩ khí xuống đến cực điểm, căn bản không ai dám đánh trả, liều mạng thúc ngựa chạy trốn ra bên ngoài.

Nhiều kỵ binh như vậy chen chúc thành một đống, có thể chạy đi đâu? Đường quân múa may trảm mã đao vô cùng sắc bén chém loạn, chém giết kỵ binh Cao Lệ giống như thái dưa.

Chiến mã mất đi chủ nhân nhảy loạn, đụng ngã một số kỵ sĩ Cao Lệ khỏi lưng ngựa, hàng ngàn gót sắt nện xuống, hóa thành bánh thịt không kịp phát ra một tiếng kêu thảm.

Kim Vĩnh Cố huy kiếm chém giết mấy binh lính chạy trốn, cao giọng quát:

- Đứng vững cho ta, không được trốn....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook