Chương 336: Cảm tình kỳ diệu
Ngũ Lang Thúc
28/03/2013
Đường Tiểu Đông từ trong lòng lấy ra một sấp ngân phiếu Hối Thông tiền trang nhét tới, nhưng Cao Lực Sĩ không nhận lấy.
- Người của mình còn khách khí làm gì, chỉ riêng thắng cược, ta được phân rất nhiều rồi, như thế nào không biết xấu hổ thu bạc của huynh đệ?
Sòng bạc Trường An bốn người liên thủ làm nhà cái, khấu trừ toàn bộ phí tổn, mỗi người được chia gần hai trăm vạn lượng bạc, kiếm lời lớn.
Thấy hắn khăng khăng không thu, quả thật Đường Tiểu Đông có chút bất an.
Cao Lực Sĩ mỉm cười, chỉ chỉ ghế dựa, ý bảo hắn ngồi xuống, phân phó tiểu thái giám thủ hạ dâng trà.
Con bà nó là con gấu, gia hỏa này làm việc không nhanh không chậm, thật đúng là làm người ta vội chết.
Cao Lực Sĩ thở dài một tiếng nói:
- Tuy rằng bản tổng quản không tính là nam nhân, nhưng đối với quý phi nương nương, lại có một loại cảm tình rất kỳ quái...
Hắn có chút xấu hổ nhìn Đường Tiểu Đông, vẻ mặt đỏ bừng nói:
- Kỳ thật có thể giống... Tình huynh muội, hoặc giống như tri kỷ...
Hắn thở dài một hơi nói:
- Bản tổng quản chỉ hy vọng quý phi nương nương có thể thật vui vẻ khoái khoái lạc lạc, bản thân ta cũng vui vẻ...
Đường Tiểu Đông nghe được cái hiểu cái không, bất quá tin tưởng lời hắn nói là thật.
Ít nhất, Cao Lực Sĩ đã sớm biết quan hệ mập mờ giữa hắn và Dương quý phi, nhưng giúp đỡ che giấu, chỉ bằng điểm này đã khiến hắn vô cùng cảm kích.
Cao Lực Sĩ nói tiếp:
- Mặc dù quý phi nương nương được sủng ái, bên ngoài phong quang, kỳ thật nội tâm rất tịch mịch, khi không có ai, nàng thổ lộ hết vào khúc cả của mình, ta nghe xong mà trong lòng rất khó chịu...
Tiếp theo hắn thở dài nói:
- Đường công tử, từ sau khi ngươi vào cung, ta cảm thấy quý phi nương nương vui vẻ phát ra từ nội tâm, ta cũng vui vẻ lây, chỉ bất quá các ngươi cũng quá không cẩn thận, một khi sự tình bại lộ, hậu quả vô cùng nghiêm trọng...
Không quản Đường Tiểu Đông có tin lời của hắn hay không, những lời này đều lời nói phế phủ của hắn.
Đối với Dương quý phi, trong lòng hắn tồn tại một loại cảm tình rất kỳ quái, có chút giống quan hệ thân huynh muội vô cùng tốt, thân làm ca ca không nỡ nhìn muội muội ủy khuất thương tâm, một lòng muốn cho nàng vui vẻ.
Có đôi khi lại giống như tri âm tri kỷ, đọc hiểu tiếng lòng của nhau.
Tóm lại, chính vì cảm tình kỳ diệu này, Cao Lực Sĩ đối với Dương quý phi phi thường quan tâm, một số người đối với Dương quý phi hơi lộ địch ý, đều bị hắn lặng lẽ chơi rụng, bốc hơi khỏi nhân gian.
Sở dĩ giúp Đường Tiểu Đông, là bởi vì hắn có thể làm cho Dương quý phi chân chính vui vẻ, đây là một trong những nguyên nhân.
Một nguyên khác, nếu như nói hắn không yêu tiền, đó là giả.
Một triều đình hai hoàng đế, một ngồi một đứng, vị hoàng đế đứng kia chính là thái giám, ý chỉ đều là do hắn thay mặt truyền, quần thần cúi lạy tiếp chỉ.
Từ một tiểu thái giám bình thường leo lên vị trí tổng quản thái giám, vả lại được hoàng thượng sủng tín, đó đã là mục tiêu cao nhất trong cuộc đời của hắn.
Đến được vị trí này, ngoại trừ tiền ra cũng không có gì để đeo đuổi nữa.
Hùn vốn làm nhà cái, Đường Tiểu Đông vốn có thể làm một mình, phía sau có Lý Lâm Phủ chống lưng, ai dám đắc tội hắn?
Hắn không những không độc chiếm, mà còn tìm tới hắn, Dương Quốc Trung và Lý Lâm Phủ bốn người hợp tác, cùng nhau phát tài, phần nhân tình này, Cao Lực Sĩ ghi ở trong lòng.
Hắn là người ân oán phân minh, ngươi kính ta một thước, ta sẽ kính ngươi một trượng, nếu như ngươi chơi ta, ta sẽ chỉnh ngươi đến mức cả nhà bị tịch biên tru di cửu tộc.
Đường Tiểu Đông đứng lên, khom người lạy dài.
- Đa tạ Cao tổng quản!
Cao Lực Sĩ ha ha cười nói:
- Người mình mà, không cần khách khí như thế, bất quá sau này phải cẩn thận một chút.
Vẻ tươi cười kia, làm cho khuôn mặt Đường Tiểu Đông đỏ đậm.
Gia hỏa này đáng làm bạn!
Trong lòng đối với thái giám cũng không còn chán ghét như vậy nữa, ít nhất Cao Lực Sĩ là một bằng hữu có thể kết giao.
Vì để Dương quý phi thêm lòng cảnh giác, Đường Tiểu Đông dẫn theo nàng đi vào phòng ngủ của Cao Lực Sĩ, mời nàng nhìn tên tiểu thái giám mật báo kia.
Trước mặt Cao Lực Sĩ cùng tiểu thái giám kia, Dương quý phi tựa vào trong lòng Đường Tiểu Đông, ngón tay nhỏ nhắn khẽ vuốt hai má của hắn nói:
- Oan gia nha, chàng có phải là kiếm cớ lạnh nhạt người ta không?
Đường Tiểu Đông đỏ mặt, ho nhẹ một tiếng.
- Nào có, chỉ là nhắc nhở nàng cẩn thận một chút mà thôi.
Cánh tay trắng mịn của Dương quý phi quấn lấy cổ của hắn, nhẹ nhàng thổi khí vào trong tai hắn, ha ha cười nhẹ nói:
- Oan gia nha, nữa đời này của người ta là thuộc về chàng, nếu chàng dám không để ý tới người ta, cùng lắm là ngọc thạch câu phần thôi.
Thanh âm làm nũng nhu mị câu hồn, nhưng mang theo uy hiếp rõ ràng.
Nếu như là người khác uy hiếp, Đường Tiểu Đông tuyệt đối khó chịu, bất quá loại uy hiếp này của mỹ nhân, lại làm hắn cảm thấy hoan hỷ, phấn chấn, ngây ngất, duỗi tay nhẹ nhàng mò lên chiếc mông dụ hoặc của nàng, bóp nắn một phen.
Động tác nhỏ không qua được ánh mắt của Cao Lực Sĩ, hắn nháy mắt mấy cái, lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.
Dương quý phi lườm hắn một cái, quay đầu thản nhiên cười với Cao Lực Sĩ.
- Người ta mệt rồi, phải quay về nghỉ ngơi, Cao tổng quản, ngươi xem rồi xử lý.
Nói xong, quay đầu cho Đường Tiểu Đông một cái nhìn câu hồn đoạt phách, rồi uốn éo rời đi.
Nàng đích xác mệt rã rời, không lâu trước đó mới đại chiến một trận trong An Bình cung xong, ai cũng mệt đứ đừ, nếu không phải Cao Lực Sĩ nói có chuyện gấp, nàng còn nằm lỳ ở trên giường.
Cung tiễn nàng xuất môn, Cao Lực Sĩ hướng về tiểu thái giám thủ hạ của hắn gật đầu, mấy tiểu thái giám vào trong phòng, bên trong truyền đến tiếng kêu rên cực thống khổ, không lâu sau, bọn hắn nâng một cái túi dài đi ra, ném vào trong miệng giếng sâu.
Giải quyết xong mọi chuyện, Đường Tiểu Đông chắp tay cáo từ với Cao Lực Sĩ.
Vào ngày tuyết rơi đầu tiên là lúc Tần Thiên Bảo cùng Châu Nhi tổ chức hôn sự, Thục trung Đường Đại tiên sinh, Giang Nam phích lịch đường Lôi lão phu nhân đều phái người đại diện mang theo lễ trọng đến chúc mừng.
Tần Thì Phong cùng các trưởng bối Tần gia so với Tần Thiên Bảo thân là tân lang còn cao hứng hơn, hiện tại có thể nói, tam đại thế gia quan hệ thông gia, danh tiếng của của ba nhà Bảo Định Tần gia trong giang hồ được cải thiện, thực lực lại cường đại chưa từng có.
Bằng danh tiếng cùng thực lực của ba nhà, đủ để khuynh đảo cả giang hồ.
Một tháng sau khi Tần Thiên Bảo và Châu nhi kết hôn, Đại Đường thủ phú Vương Nguyên Bảo bệnh nặng không trị được, buông tay quy tiên, sự u ám bao trùm cả Vương gia.
- Người của mình còn khách khí làm gì, chỉ riêng thắng cược, ta được phân rất nhiều rồi, như thế nào không biết xấu hổ thu bạc của huynh đệ?
Sòng bạc Trường An bốn người liên thủ làm nhà cái, khấu trừ toàn bộ phí tổn, mỗi người được chia gần hai trăm vạn lượng bạc, kiếm lời lớn.
Thấy hắn khăng khăng không thu, quả thật Đường Tiểu Đông có chút bất an.
Cao Lực Sĩ mỉm cười, chỉ chỉ ghế dựa, ý bảo hắn ngồi xuống, phân phó tiểu thái giám thủ hạ dâng trà.
Con bà nó là con gấu, gia hỏa này làm việc không nhanh không chậm, thật đúng là làm người ta vội chết.
Cao Lực Sĩ thở dài một tiếng nói:
- Tuy rằng bản tổng quản không tính là nam nhân, nhưng đối với quý phi nương nương, lại có một loại cảm tình rất kỳ quái...
Hắn có chút xấu hổ nhìn Đường Tiểu Đông, vẻ mặt đỏ bừng nói:
- Kỳ thật có thể giống... Tình huynh muội, hoặc giống như tri kỷ...
Hắn thở dài một hơi nói:
- Bản tổng quản chỉ hy vọng quý phi nương nương có thể thật vui vẻ khoái khoái lạc lạc, bản thân ta cũng vui vẻ...
Đường Tiểu Đông nghe được cái hiểu cái không, bất quá tin tưởng lời hắn nói là thật.
Ít nhất, Cao Lực Sĩ đã sớm biết quan hệ mập mờ giữa hắn và Dương quý phi, nhưng giúp đỡ che giấu, chỉ bằng điểm này đã khiến hắn vô cùng cảm kích.
Cao Lực Sĩ nói tiếp:
- Mặc dù quý phi nương nương được sủng ái, bên ngoài phong quang, kỳ thật nội tâm rất tịch mịch, khi không có ai, nàng thổ lộ hết vào khúc cả của mình, ta nghe xong mà trong lòng rất khó chịu...
Tiếp theo hắn thở dài nói:
- Đường công tử, từ sau khi ngươi vào cung, ta cảm thấy quý phi nương nương vui vẻ phát ra từ nội tâm, ta cũng vui vẻ lây, chỉ bất quá các ngươi cũng quá không cẩn thận, một khi sự tình bại lộ, hậu quả vô cùng nghiêm trọng...
Không quản Đường Tiểu Đông có tin lời của hắn hay không, những lời này đều lời nói phế phủ của hắn.
Đối với Dương quý phi, trong lòng hắn tồn tại một loại cảm tình rất kỳ quái, có chút giống quan hệ thân huynh muội vô cùng tốt, thân làm ca ca không nỡ nhìn muội muội ủy khuất thương tâm, một lòng muốn cho nàng vui vẻ.
Có đôi khi lại giống như tri âm tri kỷ, đọc hiểu tiếng lòng của nhau.
Tóm lại, chính vì cảm tình kỳ diệu này, Cao Lực Sĩ đối với Dương quý phi phi thường quan tâm, một số người đối với Dương quý phi hơi lộ địch ý, đều bị hắn lặng lẽ chơi rụng, bốc hơi khỏi nhân gian.
Sở dĩ giúp Đường Tiểu Đông, là bởi vì hắn có thể làm cho Dương quý phi chân chính vui vẻ, đây là một trong những nguyên nhân.
Một nguyên khác, nếu như nói hắn không yêu tiền, đó là giả.
Một triều đình hai hoàng đế, một ngồi một đứng, vị hoàng đế đứng kia chính là thái giám, ý chỉ đều là do hắn thay mặt truyền, quần thần cúi lạy tiếp chỉ.
Từ một tiểu thái giám bình thường leo lên vị trí tổng quản thái giám, vả lại được hoàng thượng sủng tín, đó đã là mục tiêu cao nhất trong cuộc đời của hắn.
Đến được vị trí này, ngoại trừ tiền ra cũng không có gì để đeo đuổi nữa.
Hùn vốn làm nhà cái, Đường Tiểu Đông vốn có thể làm một mình, phía sau có Lý Lâm Phủ chống lưng, ai dám đắc tội hắn?
Hắn không những không độc chiếm, mà còn tìm tới hắn, Dương Quốc Trung và Lý Lâm Phủ bốn người hợp tác, cùng nhau phát tài, phần nhân tình này, Cao Lực Sĩ ghi ở trong lòng.
Hắn là người ân oán phân minh, ngươi kính ta một thước, ta sẽ kính ngươi một trượng, nếu như ngươi chơi ta, ta sẽ chỉnh ngươi đến mức cả nhà bị tịch biên tru di cửu tộc.
Đường Tiểu Đông đứng lên, khom người lạy dài.
- Đa tạ Cao tổng quản!
Cao Lực Sĩ ha ha cười nói:
- Người mình mà, không cần khách khí như thế, bất quá sau này phải cẩn thận một chút.
Vẻ tươi cười kia, làm cho khuôn mặt Đường Tiểu Đông đỏ đậm.
Gia hỏa này đáng làm bạn!
Trong lòng đối với thái giám cũng không còn chán ghét như vậy nữa, ít nhất Cao Lực Sĩ là một bằng hữu có thể kết giao.
Vì để Dương quý phi thêm lòng cảnh giác, Đường Tiểu Đông dẫn theo nàng đi vào phòng ngủ của Cao Lực Sĩ, mời nàng nhìn tên tiểu thái giám mật báo kia.
Trước mặt Cao Lực Sĩ cùng tiểu thái giám kia, Dương quý phi tựa vào trong lòng Đường Tiểu Đông, ngón tay nhỏ nhắn khẽ vuốt hai má của hắn nói:
- Oan gia nha, chàng có phải là kiếm cớ lạnh nhạt người ta không?
Đường Tiểu Đông đỏ mặt, ho nhẹ một tiếng.
- Nào có, chỉ là nhắc nhở nàng cẩn thận một chút mà thôi.
Cánh tay trắng mịn của Dương quý phi quấn lấy cổ của hắn, nhẹ nhàng thổi khí vào trong tai hắn, ha ha cười nhẹ nói:
- Oan gia nha, nữa đời này của người ta là thuộc về chàng, nếu chàng dám không để ý tới người ta, cùng lắm là ngọc thạch câu phần thôi.
Thanh âm làm nũng nhu mị câu hồn, nhưng mang theo uy hiếp rõ ràng.
Nếu như là người khác uy hiếp, Đường Tiểu Đông tuyệt đối khó chịu, bất quá loại uy hiếp này của mỹ nhân, lại làm hắn cảm thấy hoan hỷ, phấn chấn, ngây ngất, duỗi tay nhẹ nhàng mò lên chiếc mông dụ hoặc của nàng, bóp nắn một phen.
Động tác nhỏ không qua được ánh mắt của Cao Lực Sĩ, hắn nháy mắt mấy cái, lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.
Dương quý phi lườm hắn một cái, quay đầu thản nhiên cười với Cao Lực Sĩ.
- Người ta mệt rồi, phải quay về nghỉ ngơi, Cao tổng quản, ngươi xem rồi xử lý.
Nói xong, quay đầu cho Đường Tiểu Đông một cái nhìn câu hồn đoạt phách, rồi uốn éo rời đi.
Nàng đích xác mệt rã rời, không lâu trước đó mới đại chiến một trận trong An Bình cung xong, ai cũng mệt đứ đừ, nếu không phải Cao Lực Sĩ nói có chuyện gấp, nàng còn nằm lỳ ở trên giường.
Cung tiễn nàng xuất môn, Cao Lực Sĩ hướng về tiểu thái giám thủ hạ của hắn gật đầu, mấy tiểu thái giám vào trong phòng, bên trong truyền đến tiếng kêu rên cực thống khổ, không lâu sau, bọn hắn nâng một cái túi dài đi ra, ném vào trong miệng giếng sâu.
Giải quyết xong mọi chuyện, Đường Tiểu Đông chắp tay cáo từ với Cao Lực Sĩ.
Vào ngày tuyết rơi đầu tiên là lúc Tần Thiên Bảo cùng Châu Nhi tổ chức hôn sự, Thục trung Đường Đại tiên sinh, Giang Nam phích lịch đường Lôi lão phu nhân đều phái người đại diện mang theo lễ trọng đến chúc mừng.
Tần Thì Phong cùng các trưởng bối Tần gia so với Tần Thiên Bảo thân là tân lang còn cao hứng hơn, hiện tại có thể nói, tam đại thế gia quan hệ thông gia, danh tiếng của của ba nhà Bảo Định Tần gia trong giang hồ được cải thiện, thực lực lại cường đại chưa từng có.
Bằng danh tiếng cùng thực lực của ba nhà, đủ để khuynh đảo cả giang hồ.
Một tháng sau khi Tần Thiên Bảo và Châu nhi kết hôn, Đại Đường thủ phú Vương Nguyên Bảo bệnh nặng không trị được, buông tay quy tiên, sự u ám bao trùm cả Vương gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.