Chương 202: Công chúa cũng thích nghe lời buồn nôn
Ngũ Lang Thúc
26/03/2013
Ngẫm lại nàng đột nhiên hung hăng nhéo hắn, quở trách:
- Có phải chàng muốn hại người ta thành cô phụ thủ tiết không?
“Nhất định cực kỳ lợi hại”.
Trong đầu Đường Tiểu Đông phát ra hết lời thề độc, cười ha hả nói:
- Nào có, hận không thể mỗi ngày đều xxx cùng Ngọc Chân tỷ tỷ, hắc hắc.
Trưởng công chúa Ngọc Chân đỏ bừng mặt, nháy nháy mắt, mặt cười đột nhiên lộ ra vẻ tươi cười quỷ dị của thiếu nữ bướng bỉnh, mang theo một tia đỏ ửng của ngượng ngùng.
- A…
Bộ vị yếu hại lại bị tập kích, làm Đường Tiểu Đông cả kinh nhảy dựng lên:
- Công chúa tỷ tỷ, đây chính là tuyệt thế trân bảo trên đời có một không hai, lỡ hư mất thì sao bây giờ?
Trưởng công chúa Ngọc Chân cười khúc khích, sẵng giọng:
- Người ta đâu thèm tuyệt thế trân bảo của chàng…
Biểu tình xấu hổ cùng đôi mắt xinh đẹp quyết rũ động nhân, làm Đường Tiểu Đông rục rịch không thôi.
Một chiêu sói đen vồ dê trắng, hắn cười ha hả nói:
- Tốt, nàng dám nói không phải tuyệt thế trân bảo, hiện tại để nàng nhìn thấy lợi hại của nó.
- Nè… Đừng….
Chăn gối chuyển động, chiến sự lại dâng, hơn nữa càng thêm thảm liệt so với trước, càng kéo dài thêm.
Yên tĩnh hồi lâu, thanh âm của Trưởng công chúa Ngọc Chân mới truyền đến:
- Tiểu bại hoại, sao lại thở dài?
Vừa nghĩ đến Hà Ngụy, Đường Tiểu Đông không khỏi thở dài.
- Lại có chuyện có thể làm khó tiểu bại hoại sao?
Trưởng công chúa Ngọc Chân xoay người nắm sấp lên người hắn, môi hồng thơm má, vẻ mặt rất hiếu kỳ, thậm chí còn mang theo một chút hưng phấn, tựa hồ chuyện có thể làm khó tiểu bại hoại, làm nàng rất hài lòng.
- Ai…
Đường Tiểu Đông mày chau mặt ủ lại thở dài:
- Vẫn là chuyện của Hiểu Nguyệt.
Chuyện hắn cùng Hiểu Nguyệt không phải bí mật gì trong chúng nữ, hơn nữa Lôi Mị cũng không trách mà tiếp nhận.
Trưởng công chúa Ngọc Chân cười nhẹ:
- Có phải Mị nhi muội muội của chàng lại đổ bình dấm chua nữa?
- Không phải, là phụ thân Hà Ngụy của Hiểu Nguyệt…
- À…
Trưởng công chúa Ngọc Chân cười khanh khách đứng lên:
- Người ta còn tưởng rằng ngươi là thiên tài không gì không làm được, hì hì, nguyên lại cũng có thời điểm lâm nạn, hì hì.
Đường Tiểu Đông bỗng xoay người, để nàng dưới thân, đùa dai với một viên anh đào:
- Ta sầu muốn chết, nàng còn hả hê được? Mau giúp ta nghĩ biện pháp đi.
- Biện pháp…
Trưởng công chúa Ngọc Chân xấu hổ chụp lấy tay hắn:
- Tìm đến Sương Sương biểu tỷ cùng Mị muội muội của chàng đi, không phải hai nàng rất lợi hại sao?
- Các nàng….
Đường Tiểu Đông vốn muốn nói:
- Các nàng không ăn dấm chua ta đã niệm a di đà phật rồi.
Cảm thấy không thích hợp, hắn liền sửa lời:
- Tìm nàng thôi, ai biểu nàng là đại tỷ tỷ chứ.
Giọng nói hắn vô cùng rõ ràng, Trưởng công chúa Ngọc Chân nghe được trong lòng rung lên, đôi mắt đẹp hiện ra ý tình khó có thể dùng lời để tả, trở nên ôn nhu duyên dáng xinh đẹp cực kỳ.
Nhẹ nhàng vượt mái tóc có chút toán loạn của hắn, nhéo mũi hắn một chút:
- Gọi nhiều một chút, nói không chừng tỷ tỷ vui vẻ, sẽ nghĩ biện pháp tốt cho…
- Tỷ tỷ…
- Tỷ tỷ tốt…
- Ta hôn nhẹ tỷ tỷ tốt…
…
Buồn nôn, cực kỳ buôn nôn.
Lại có một mỹ nữ thích lời buồn nôn này.
- Mọi chuyện vẫn có thể, được rồi, tỷ tỷ liền giúp chàng lần này, chỉ là…
- Chỉ là cái gì?
Đường Tiểu Đông mừng rỡ trong lòng, còn muốn nghe lời buồn nôn sao? Được, chỉ cần nàng không nôn mửa là được.
Trưởng công chúa Ngọc Chân nhíu mày, lộ ra biểu tình nghiêm túc hiếm có:
- Trước đó, tỷ tỷ muốn hỏi chàng một việc.
Biểu tình nghiêm túc hiếm có, Đường Tiểu Đông thu lại vẻ cười trên mặt, bày ra một bộ tư thái chính nhân quân tử.
- Phì…
Trưởng công chúa Ngọc Chân cười nhẹ một tiếng, vỗ lên mông hắn một cái, oán trách nói:
- Tính tình chàng đổi thật nhanh, đúng là làm cho người ta không thích ứng kịp.
Đường Tiểu Đông cười hắc hắc, lại khôi phục dáng vẻ tươi cười thường ngày.
Trưởng công chúa Ngọc Chân thản nhiên nói:
- Lý hữu tướng có tiếng cưng chiều con gái, xem muội tử như minh châu bảo bối trên tay, nếu Giao Nhược không thể ngồi cao, Lý hữu tướng tuyệt đối không chịu ngươi.
- Lý hữu tướng có tiếng là khẩu phật tâm xà, trừng mắt tất báo, lại được hoàng huynh tin tưởng, quyền lực khuynh triều…
Lúc nàng nói những lời này, lông mày nhăn lại, vẻ mặt biểu tình lo lắng.
Đường Tiểu Đông gật đầu, hắn hiểu rõ tính cách của Lý Lâm Phủ, nếu không lập Lý Đằng Giao là chính thất, cho dù Lý Đằng Giao chịu thiệt, Lý Lâm Phủ cũng tuyệt
không chịu, vạn nhất chọc giận hắn, âm mưu quỷ kế liền trút xuống đầu mấy người Kha Vân Tiên Lôi Mị, quả thực làm cực kỳ đau đầu.
Bắt cóc giam lỏng Ngọc Nhược Vân, chính là Lý Lâm Phủ cảnh cáo hắn lần đầu.
- Chưa nói đến Kha Vân Tiên, nàng khẳng định chịu thiệt làm thiếp, trong đầu sẽ không có nửa điểm oán hận sao? Hiện tại Đường Điềm còn nhỏ, còn chưa biết rõ hết, vài chuyện khó có thể nói ra.
- Lôi gia là danh môn vọng tộc của Giang Nam, các trưởng lão của Lôi gia tuyệt đối không chịu thiệt, lấy tính cách Lôi Mị, cho dù thế nào cũng không chịu làm thiếp, còn có ba đóa kim hoa của Đường Môn, chàng trước tiên nói vấn đề này xử lý ra sao?
Trưởng công chúa Ngọc Chân một châm thấy máu, trực tiếp điểm tới quan hệ lợi hại bên trong, may là những chuyện này Đường Tiểu Đông đã nghĩ tới từ lâu.
Hắn cực kỳ cẩn thận hỏi:
- Nếu như mọi người cùng bái đường thành thân một ngày, có phải sẽ không còn phân thê thiếp không?
Trưởng công chúa Ngọc Chân ngẩn ngơ, cúi đầu trầm ngâm không nói.
Bảy tám lão bà đồng thời bái đường thành thân một ngày?
Trong lịch sử thật ra chưa từng có tiền lệ này, nhưng tựa hồ đây là biện pháp tốt nhất để giải quyết viên mãn vấn đề.
Nhưng chuyện này quá mức lớn mật, điên cuồng, trực tiếp khiêu chiến với luân lý thế tục, có thể làm được sao?
Mà trước không nói đến dị nghị của ai khác, Lý hữu tướng bên kia chịu sao?
Về phần chúng trưởng bối của Lôi gia Đường gia Ngọc gia, sẽ tiếp thu đề nghị này, dù sao cũng là bọn hắn chiếm tiện nghi, tóm lại, vẫn là Giao muội chịu chút ủy khuất, sợ là không qua được một cửa Lý hữu tướng…
Trong khoảng thời gian ngắn, đầu óc nàng một mảnh hỗn loạn, không thể đề xuất gì nữa. Thuận miệng hỏi:
- Còn biện pháp khác hay không…
Đường Tiểu Đông cười khổ lắc đầu, đây chính là biện pháp viên mãn duy nhất hắn tận sức kiệt lực nghĩ ra. Lý Đằng Giao ít nhiều phải chịu chút ủy khuất, nếu như Lý Lâm Phủ không chịu, biện pháp cuối cùng chỉ có thời gian thôi.
Trưởng công chúa Ngọc Chân thở dài một tiếng:
- Một cửa Lý hữu tướng này sợ rằng không tốt rồi.
Đường Tiểu Đông lần nữa cười khổ:
- Thực sự không được, không thể làm khác buộc phải chờ sáu bảy năm thôi…
- Có phải chàng muốn hại người ta thành cô phụ thủ tiết không?
“Nhất định cực kỳ lợi hại”.
Trong đầu Đường Tiểu Đông phát ra hết lời thề độc, cười ha hả nói:
- Nào có, hận không thể mỗi ngày đều xxx cùng Ngọc Chân tỷ tỷ, hắc hắc.
Trưởng công chúa Ngọc Chân đỏ bừng mặt, nháy nháy mắt, mặt cười đột nhiên lộ ra vẻ tươi cười quỷ dị của thiếu nữ bướng bỉnh, mang theo một tia đỏ ửng của ngượng ngùng.
- A…
Bộ vị yếu hại lại bị tập kích, làm Đường Tiểu Đông cả kinh nhảy dựng lên:
- Công chúa tỷ tỷ, đây chính là tuyệt thế trân bảo trên đời có một không hai, lỡ hư mất thì sao bây giờ?
Trưởng công chúa Ngọc Chân cười khúc khích, sẵng giọng:
- Người ta đâu thèm tuyệt thế trân bảo của chàng…
Biểu tình xấu hổ cùng đôi mắt xinh đẹp quyết rũ động nhân, làm Đường Tiểu Đông rục rịch không thôi.
Một chiêu sói đen vồ dê trắng, hắn cười ha hả nói:
- Tốt, nàng dám nói không phải tuyệt thế trân bảo, hiện tại để nàng nhìn thấy lợi hại của nó.
- Nè… Đừng….
Chăn gối chuyển động, chiến sự lại dâng, hơn nữa càng thêm thảm liệt so với trước, càng kéo dài thêm.
Yên tĩnh hồi lâu, thanh âm của Trưởng công chúa Ngọc Chân mới truyền đến:
- Tiểu bại hoại, sao lại thở dài?
Vừa nghĩ đến Hà Ngụy, Đường Tiểu Đông không khỏi thở dài.
- Lại có chuyện có thể làm khó tiểu bại hoại sao?
Trưởng công chúa Ngọc Chân xoay người nắm sấp lên người hắn, môi hồng thơm má, vẻ mặt rất hiếu kỳ, thậm chí còn mang theo một chút hưng phấn, tựa hồ chuyện có thể làm khó tiểu bại hoại, làm nàng rất hài lòng.
- Ai…
Đường Tiểu Đông mày chau mặt ủ lại thở dài:
- Vẫn là chuyện của Hiểu Nguyệt.
Chuyện hắn cùng Hiểu Nguyệt không phải bí mật gì trong chúng nữ, hơn nữa Lôi Mị cũng không trách mà tiếp nhận.
Trưởng công chúa Ngọc Chân cười nhẹ:
- Có phải Mị nhi muội muội của chàng lại đổ bình dấm chua nữa?
- Không phải, là phụ thân Hà Ngụy của Hiểu Nguyệt…
- À…
Trưởng công chúa Ngọc Chân cười khanh khách đứng lên:
- Người ta còn tưởng rằng ngươi là thiên tài không gì không làm được, hì hì, nguyên lại cũng có thời điểm lâm nạn, hì hì.
Đường Tiểu Đông bỗng xoay người, để nàng dưới thân, đùa dai với một viên anh đào:
- Ta sầu muốn chết, nàng còn hả hê được? Mau giúp ta nghĩ biện pháp đi.
- Biện pháp…
Trưởng công chúa Ngọc Chân xấu hổ chụp lấy tay hắn:
- Tìm đến Sương Sương biểu tỷ cùng Mị muội muội của chàng đi, không phải hai nàng rất lợi hại sao?
- Các nàng….
Đường Tiểu Đông vốn muốn nói:
- Các nàng không ăn dấm chua ta đã niệm a di đà phật rồi.
Cảm thấy không thích hợp, hắn liền sửa lời:
- Tìm nàng thôi, ai biểu nàng là đại tỷ tỷ chứ.
Giọng nói hắn vô cùng rõ ràng, Trưởng công chúa Ngọc Chân nghe được trong lòng rung lên, đôi mắt đẹp hiện ra ý tình khó có thể dùng lời để tả, trở nên ôn nhu duyên dáng xinh đẹp cực kỳ.
Nhẹ nhàng vượt mái tóc có chút toán loạn của hắn, nhéo mũi hắn một chút:
- Gọi nhiều một chút, nói không chừng tỷ tỷ vui vẻ, sẽ nghĩ biện pháp tốt cho…
- Tỷ tỷ…
- Tỷ tỷ tốt…
- Ta hôn nhẹ tỷ tỷ tốt…
…
Buồn nôn, cực kỳ buôn nôn.
Lại có một mỹ nữ thích lời buồn nôn này.
- Mọi chuyện vẫn có thể, được rồi, tỷ tỷ liền giúp chàng lần này, chỉ là…
- Chỉ là cái gì?
Đường Tiểu Đông mừng rỡ trong lòng, còn muốn nghe lời buồn nôn sao? Được, chỉ cần nàng không nôn mửa là được.
Trưởng công chúa Ngọc Chân nhíu mày, lộ ra biểu tình nghiêm túc hiếm có:
- Trước đó, tỷ tỷ muốn hỏi chàng một việc.
Biểu tình nghiêm túc hiếm có, Đường Tiểu Đông thu lại vẻ cười trên mặt, bày ra một bộ tư thái chính nhân quân tử.
- Phì…
Trưởng công chúa Ngọc Chân cười nhẹ một tiếng, vỗ lên mông hắn một cái, oán trách nói:
- Tính tình chàng đổi thật nhanh, đúng là làm cho người ta không thích ứng kịp.
Đường Tiểu Đông cười hắc hắc, lại khôi phục dáng vẻ tươi cười thường ngày.
Trưởng công chúa Ngọc Chân thản nhiên nói:
- Lý hữu tướng có tiếng cưng chiều con gái, xem muội tử như minh châu bảo bối trên tay, nếu Giao Nhược không thể ngồi cao, Lý hữu tướng tuyệt đối không chịu ngươi.
- Lý hữu tướng có tiếng là khẩu phật tâm xà, trừng mắt tất báo, lại được hoàng huynh tin tưởng, quyền lực khuynh triều…
Lúc nàng nói những lời này, lông mày nhăn lại, vẻ mặt biểu tình lo lắng.
Đường Tiểu Đông gật đầu, hắn hiểu rõ tính cách của Lý Lâm Phủ, nếu không lập Lý Đằng Giao là chính thất, cho dù Lý Đằng Giao chịu thiệt, Lý Lâm Phủ cũng tuyệt
không chịu, vạn nhất chọc giận hắn, âm mưu quỷ kế liền trút xuống đầu mấy người Kha Vân Tiên Lôi Mị, quả thực làm cực kỳ đau đầu.
Bắt cóc giam lỏng Ngọc Nhược Vân, chính là Lý Lâm Phủ cảnh cáo hắn lần đầu.
- Chưa nói đến Kha Vân Tiên, nàng khẳng định chịu thiệt làm thiếp, trong đầu sẽ không có nửa điểm oán hận sao? Hiện tại Đường Điềm còn nhỏ, còn chưa biết rõ hết, vài chuyện khó có thể nói ra.
- Lôi gia là danh môn vọng tộc của Giang Nam, các trưởng lão của Lôi gia tuyệt đối không chịu thiệt, lấy tính cách Lôi Mị, cho dù thế nào cũng không chịu làm thiếp, còn có ba đóa kim hoa của Đường Môn, chàng trước tiên nói vấn đề này xử lý ra sao?
Trưởng công chúa Ngọc Chân một châm thấy máu, trực tiếp điểm tới quan hệ lợi hại bên trong, may là những chuyện này Đường Tiểu Đông đã nghĩ tới từ lâu.
Hắn cực kỳ cẩn thận hỏi:
- Nếu như mọi người cùng bái đường thành thân một ngày, có phải sẽ không còn phân thê thiếp không?
Trưởng công chúa Ngọc Chân ngẩn ngơ, cúi đầu trầm ngâm không nói.
Bảy tám lão bà đồng thời bái đường thành thân một ngày?
Trong lịch sử thật ra chưa từng có tiền lệ này, nhưng tựa hồ đây là biện pháp tốt nhất để giải quyết viên mãn vấn đề.
Nhưng chuyện này quá mức lớn mật, điên cuồng, trực tiếp khiêu chiến với luân lý thế tục, có thể làm được sao?
Mà trước không nói đến dị nghị của ai khác, Lý hữu tướng bên kia chịu sao?
Về phần chúng trưởng bối của Lôi gia Đường gia Ngọc gia, sẽ tiếp thu đề nghị này, dù sao cũng là bọn hắn chiếm tiện nghi, tóm lại, vẫn là Giao muội chịu chút ủy khuất, sợ là không qua được một cửa Lý hữu tướng…
Trong khoảng thời gian ngắn, đầu óc nàng một mảnh hỗn loạn, không thể đề xuất gì nữa. Thuận miệng hỏi:
- Còn biện pháp khác hay không…
Đường Tiểu Đông cười khổ lắc đầu, đây chính là biện pháp viên mãn duy nhất hắn tận sức kiệt lực nghĩ ra. Lý Đằng Giao ít nhiều phải chịu chút ủy khuất, nếu như Lý Lâm Phủ không chịu, biện pháp cuối cùng chỉ có thời gian thôi.
Trưởng công chúa Ngọc Chân thở dài một tiếng:
- Một cửa Lý hữu tướng này sợ rằng không tốt rồi.
Đường Tiểu Đông lần nữa cười khổ:
- Thực sự không được, không thể làm khác buộc phải chờ sáu bảy năm thôi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.