Chương 392: Đại quân tiếp cận
Ngũ Lang Thúc
29/03/2013
Võ sĩ đao của Uy khấu dưới sự chiếu rọi của cây đuốc, khúc xạ ra một dải lãnh mang chói chang.
Hai binh lính cố gắng vung đao vọt tới, hàn mang lãnh lệ cấp tốc chớp động, huyết quang tóe hiện, binh lính kêu thảm rồi ngã xuống.
Thừa lúc này, Đường Điềm gỡ trâm phượng trên đầu xuống, quát lên một tiếng, vung tay bắn ra.
- Chút tài mọn!
Uy khấu độc nhãn cuồng tiếu một tiếng, võ sĩ đao thẳng tắp đánh rớt.
Đinh một tiếng, trâm phượng bằng vàng bị chém làm hai nửa.
Đao pháp thật lợi hại!
- Tiếp ta thêm một trâm!
Đường Điềm khẽ quát phóng ra một chiếc trâm phượng cuối cùng.
Vẻ mặt tên Uy khấu độc nhãn khinh thường quái khiếu một tiếng, võ sĩ đao lại chém thẳng vào.
Trâm phượng bằng vàng bay giữa không trung đột nhiên chia làm hai, đầu nhọn đụng vào chiến đao, phát ra từng tiếng vang.
Phần đuôi thì theo một đường rẽ kỳ dị bắn vào trong hốc mắt tên Uy khấu độc nhãn.
- A...
Tên Uy khấu độc nhãn vứt võ sĩ đao, tay ôm mắt kêu bi thảm không thôi.
- Hì hì, giờ không ai gọi ngươi là độc nhãn long nữa rồi, hì hì.
Đường Điềm xoay người muốn nhặt trường kiếm của mình lên, một cỗ kình phong vô cùng sắc bén đột nhiên từ phái sau hung ác đánh tới.
Nàng chấn động, liều mạng bổ nhào về phía trước, tránh né công kích hung ác bất thình lình phía sau.
- Điềm muội cẩn thận!
Lan Đình vừa vặn đuổi tới lấy tay kéo nàng qua một bên, cổ tay rung lên, trường kiếm điểm ra, phát sau mà đến trước, đâm về ấn đường của tên Uy khấu.
Uy khấu đánh lén phía sau Đường Điềm lắp bắp kinh hãi, vội vàng thu kiếm lui bước, nghiêng kiếm đâm dưới xương sườn Lan Đình.
Lan Đình huơ kiếm liền phá chiêu của hắn, chân phải nhún lên, quơ lấy trường kiếm rơi trên mặt đất của Đường Điềm rồi nhét vào trên tay nàng.
- Ai, muội bị thương, mau lui xuống băng bó đi.
- Không có việc gì!
Đường Điềm nhận kiếm, đánh về phía Lý Đằng Giao.
Lý Đằng Giao bị ba tên Uy khấu vây công, rõ ràng ở trong hoàn cảnh xấu.
Xiêm y trên người nàng đã ướt đẫm mồ hôi, hiện rõ đường cong vô cùng hấp dẫn, ba tên Uy khấu kia phát ra từng trận cười quái dị, làm nàng gấp đến độ kiếm chiêu lộn xộn, vài lần thiếu chút nữa bị chém trúng.
Lan Đình giả đâm ba kiếm, dọa lui Uy khấu trước mặt, hai vai hơi lắc một cái, thân hình nhảy lên.
Một tên Uy khấu vây công Lý Đằng Giao đang muốn vung đao chém, thình lình nghe phía sau có tiếng gió đánh tới, hắn phản ứng không chậm, hét lớn một tiếng, xoay người quét ngang.
Một đao này xuất kỳ bất ý, kẻ khác khó lòng phòng bị.
Võ sĩ đao trong tay không cảm giác được cái loại ngăn trở chém vào thân thể, cũng không có tiếng kêu đau đớn truyền ra, làm hắn nao nao.
Đột nhiên thấy trên đỉnh đầu đau xót, một lực lượng cường đại không thể kháng cự mà đến, gia hỏa đáng thương không kịp phát ra tiếng kêu thảm, toàn bộ đầu bị chân nhỏ của Lan Đình đạp vào trong ***g ngực.
Lan Đình dựa thế nhảy lên, trường kiếm trong tay hóa thành một dải lãnh mang chói mắt, đâm vào cổ họng một tên Uy khấu đối diện.
Đường Điềm mới nhào tới bên người Lý Đằng Giao, trường kiếm trong tay Lan Đình đang rút từ trong ***g ngực tên Uy khấu thứ ba ra.
Ba cao thủ, nửa chiêu cũng đỡ không nổi, kiếm thật nhanh, thật đáng sợ.
Tên Uy khấu đánh lén Đường Điềm trước đó bị thân thủ đáng sợ của Lan Đình dọa cho hồn phi phách tán mặt không còn chút máu, âm thầm ném đồng bạn chuồn đi.
- Muốn chạy trốn, không dễ dàng như vậy!
Đường Điềm mắt tinh, duỗi tay gỡ trâm phượng cài tóc của Lý Đằng Giao, vung tay bắn ra.
Thủ pháp phóng ám khí của nàng so với kiếm pháp lợi hại hơn gấp mấy lần, trâm phượng như tia chớp nhập vào hậu tâm tên Uy khấu.
Một tiếng thê lương bi thảm truyền ra, tên Uy khấu vừa nhảy lên đầu tường tức khắc té xuống.
Rầm rầm rầm...
Vài tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa đột nhiên vang lên, làm cả thành Hán Châu rung động.
Phủ thái thú bị Uy khấu vây quanh, không biết tình hình bên ngoài như thế nào, Nguyệt Tiểu Suất cùng Lôi Vân Phượng dứt khoát đốt lên mấy bao thuốc nổ ném ra bên ngoài phủ.
Uy khấu chính diện tiến công không thể công phá trận hình phòng ngự quan quân tạo thành, gom lại thành một đống, mấy bao thuốc nổ ném vào đầu, lực sát thương của vụ nổ mạnh kia
có thể nghĩ.
Uy khấu lấp nửa con đường cái lập tức bốc hơi, tay chân cụt rơi đầy đất, tràng cảnh kia thật sự dọa người.
Lực sát thương khủng bố như thế, lập tức chấn nhiếp Uy khấu điên cuồng tiến công.
Không ngờ quan quân có được vũ khí đáng sợ như thế?
Thêm vài tiếng sét đánh, chẳng phải là toàn bộ xong xuôi sao?
Trong thấp thỏm lo ấu, tiếng chém giết kinh thiên động địa từ phía sau truyền đến, đại đội quan binh như nước lũ cuồn cuộn dồn ép đến.
Quan quân dùng trường mâu tạo thành rừng mâu ở trước người ép tới, cung tiễn thủ ở phía sau giương cung bắn, từng bước một tiến lên, ép đuổi Uy khấu sau phố.
Bị rừng mâu sắc bén ép đuổi, Uy khấu hoảng hốt chỉ có thể liều mạng chen chúc đẩy về phía trước, người bị chen lấn bị vô số chân đạp thành bánh thịt.
Uy khấu sau phố bị quan quân ép cho hoảng loạn, toàn bộ chen đến trước phố, Lôi Vân Phượng giẫm trên cây thang dựa vào đầu tường mừng rỡ, đốt lên hai bao thuốc nổ ném xuống, lại là một mảnh huyết nhục bay tứ tung, tiếng kêu thống khổ thê thảm không dứt bên tai.
Một vài Uy khấu võ công cao cường thấy tình thế không ổn, nhảy lên nóc nhà chạy trốn trước.
Có người mở đầu, liền có người đi theo, mấy ngàn Uy khấu đã bị uy lực khủng bố của thuốc nổ làm cho tâm sợ mật run, ý chí chiến đấu hoàn toàn biến mất, một đám tranh nhau chạy trốn.
Dương Thành Hải cao giọng quát, huy kiếm chém chết mấy tên đào ngũ, nhưng không cách nào ngăn cản Uy khấu tan tác như nước, bản thân hắn bị đám đông chạy tán loạn mang ra thật xa.
Đường Kiếm suất lĩnh hai tổ long hổ đón đầu giết ra, mấy ngàn Uy khấu tan tác như nước sớm bị uy lực khủng bố của thuốc nổ dọa cho vỡ mật, không ai dám chống cự, bị Đường Kiếm chém giết như bổ dưa.
Đây quả thực là một trường giết chóc.
Uy khấu vốn là một đám ô hợp, chiếm thượng phong thì hung ác dị thường, một khi lòng quân dao động, lập tức tan tác như nước.
- Một đám ô hợp không thành sự!
Dương Thành Hải đứng ở trong góc nhỏ ngửa mặt lên trời thở dài, nhìn thấy tình thế không thể cứu vãn, trước sau đều là quan quân, tự biết không thể giết ra trùng vây, vứt võ sĩ đao đi, lấy ra đoản đao mổ bụng tự sát.
Uy khấu phía sau bị quan quân đuổi theo, liều mạng chạy tới trước, Uy khấu phía trước bị đám người Đường Kiếm như mãnh hổ chém giết cho chạy trối chết, liều mạng chạy về sau.
Trước sau va chạm, giẫm đạp lẫn nhau, tử thương vô số.
Quan quân bày ra đại trận trường mâu, rồi lấy trường cung bắn hàng loạt, lại giết thêm một số lớn Uy khấu.
Hai binh lính cố gắng vung đao vọt tới, hàn mang lãnh lệ cấp tốc chớp động, huyết quang tóe hiện, binh lính kêu thảm rồi ngã xuống.
Thừa lúc này, Đường Điềm gỡ trâm phượng trên đầu xuống, quát lên một tiếng, vung tay bắn ra.
- Chút tài mọn!
Uy khấu độc nhãn cuồng tiếu một tiếng, võ sĩ đao thẳng tắp đánh rớt.
Đinh một tiếng, trâm phượng bằng vàng bị chém làm hai nửa.
Đao pháp thật lợi hại!
- Tiếp ta thêm một trâm!
Đường Điềm khẽ quát phóng ra một chiếc trâm phượng cuối cùng.
Vẻ mặt tên Uy khấu độc nhãn khinh thường quái khiếu một tiếng, võ sĩ đao lại chém thẳng vào.
Trâm phượng bằng vàng bay giữa không trung đột nhiên chia làm hai, đầu nhọn đụng vào chiến đao, phát ra từng tiếng vang.
Phần đuôi thì theo một đường rẽ kỳ dị bắn vào trong hốc mắt tên Uy khấu độc nhãn.
- A...
Tên Uy khấu độc nhãn vứt võ sĩ đao, tay ôm mắt kêu bi thảm không thôi.
- Hì hì, giờ không ai gọi ngươi là độc nhãn long nữa rồi, hì hì.
Đường Điềm xoay người muốn nhặt trường kiếm của mình lên, một cỗ kình phong vô cùng sắc bén đột nhiên từ phái sau hung ác đánh tới.
Nàng chấn động, liều mạng bổ nhào về phía trước, tránh né công kích hung ác bất thình lình phía sau.
- Điềm muội cẩn thận!
Lan Đình vừa vặn đuổi tới lấy tay kéo nàng qua một bên, cổ tay rung lên, trường kiếm điểm ra, phát sau mà đến trước, đâm về ấn đường của tên Uy khấu.
Uy khấu đánh lén phía sau Đường Điềm lắp bắp kinh hãi, vội vàng thu kiếm lui bước, nghiêng kiếm đâm dưới xương sườn Lan Đình.
Lan Đình huơ kiếm liền phá chiêu của hắn, chân phải nhún lên, quơ lấy trường kiếm rơi trên mặt đất của Đường Điềm rồi nhét vào trên tay nàng.
- Ai, muội bị thương, mau lui xuống băng bó đi.
- Không có việc gì!
Đường Điềm nhận kiếm, đánh về phía Lý Đằng Giao.
Lý Đằng Giao bị ba tên Uy khấu vây công, rõ ràng ở trong hoàn cảnh xấu.
Xiêm y trên người nàng đã ướt đẫm mồ hôi, hiện rõ đường cong vô cùng hấp dẫn, ba tên Uy khấu kia phát ra từng trận cười quái dị, làm nàng gấp đến độ kiếm chiêu lộn xộn, vài lần thiếu chút nữa bị chém trúng.
Lan Đình giả đâm ba kiếm, dọa lui Uy khấu trước mặt, hai vai hơi lắc một cái, thân hình nhảy lên.
Một tên Uy khấu vây công Lý Đằng Giao đang muốn vung đao chém, thình lình nghe phía sau có tiếng gió đánh tới, hắn phản ứng không chậm, hét lớn một tiếng, xoay người quét ngang.
Một đao này xuất kỳ bất ý, kẻ khác khó lòng phòng bị.
Võ sĩ đao trong tay không cảm giác được cái loại ngăn trở chém vào thân thể, cũng không có tiếng kêu đau đớn truyền ra, làm hắn nao nao.
Đột nhiên thấy trên đỉnh đầu đau xót, một lực lượng cường đại không thể kháng cự mà đến, gia hỏa đáng thương không kịp phát ra tiếng kêu thảm, toàn bộ đầu bị chân nhỏ của Lan Đình đạp vào trong ***g ngực.
Lan Đình dựa thế nhảy lên, trường kiếm trong tay hóa thành một dải lãnh mang chói mắt, đâm vào cổ họng một tên Uy khấu đối diện.
Đường Điềm mới nhào tới bên người Lý Đằng Giao, trường kiếm trong tay Lan Đình đang rút từ trong ***g ngực tên Uy khấu thứ ba ra.
Ba cao thủ, nửa chiêu cũng đỡ không nổi, kiếm thật nhanh, thật đáng sợ.
Tên Uy khấu đánh lén Đường Điềm trước đó bị thân thủ đáng sợ của Lan Đình dọa cho hồn phi phách tán mặt không còn chút máu, âm thầm ném đồng bạn chuồn đi.
- Muốn chạy trốn, không dễ dàng như vậy!
Đường Điềm mắt tinh, duỗi tay gỡ trâm phượng cài tóc của Lý Đằng Giao, vung tay bắn ra.
Thủ pháp phóng ám khí của nàng so với kiếm pháp lợi hại hơn gấp mấy lần, trâm phượng như tia chớp nhập vào hậu tâm tên Uy khấu.
Một tiếng thê lương bi thảm truyền ra, tên Uy khấu vừa nhảy lên đầu tường tức khắc té xuống.
Rầm rầm rầm...
Vài tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa đột nhiên vang lên, làm cả thành Hán Châu rung động.
Phủ thái thú bị Uy khấu vây quanh, không biết tình hình bên ngoài như thế nào, Nguyệt Tiểu Suất cùng Lôi Vân Phượng dứt khoát đốt lên mấy bao thuốc nổ ném ra bên ngoài phủ.
Uy khấu chính diện tiến công không thể công phá trận hình phòng ngự quan quân tạo thành, gom lại thành một đống, mấy bao thuốc nổ ném vào đầu, lực sát thương của vụ nổ mạnh kia
có thể nghĩ.
Uy khấu lấp nửa con đường cái lập tức bốc hơi, tay chân cụt rơi đầy đất, tràng cảnh kia thật sự dọa người.
Lực sát thương khủng bố như thế, lập tức chấn nhiếp Uy khấu điên cuồng tiến công.
Không ngờ quan quân có được vũ khí đáng sợ như thế?
Thêm vài tiếng sét đánh, chẳng phải là toàn bộ xong xuôi sao?
Trong thấp thỏm lo ấu, tiếng chém giết kinh thiên động địa từ phía sau truyền đến, đại đội quan binh như nước lũ cuồn cuộn dồn ép đến.
Quan quân dùng trường mâu tạo thành rừng mâu ở trước người ép tới, cung tiễn thủ ở phía sau giương cung bắn, từng bước một tiến lên, ép đuổi Uy khấu sau phố.
Bị rừng mâu sắc bén ép đuổi, Uy khấu hoảng hốt chỉ có thể liều mạng chen chúc đẩy về phía trước, người bị chen lấn bị vô số chân đạp thành bánh thịt.
Uy khấu sau phố bị quan quân ép cho hoảng loạn, toàn bộ chen đến trước phố, Lôi Vân Phượng giẫm trên cây thang dựa vào đầu tường mừng rỡ, đốt lên hai bao thuốc nổ ném xuống, lại là một mảnh huyết nhục bay tứ tung, tiếng kêu thống khổ thê thảm không dứt bên tai.
Một vài Uy khấu võ công cao cường thấy tình thế không ổn, nhảy lên nóc nhà chạy trốn trước.
Có người mở đầu, liền có người đi theo, mấy ngàn Uy khấu đã bị uy lực khủng bố của thuốc nổ làm cho tâm sợ mật run, ý chí chiến đấu hoàn toàn biến mất, một đám tranh nhau chạy trốn.
Dương Thành Hải cao giọng quát, huy kiếm chém chết mấy tên đào ngũ, nhưng không cách nào ngăn cản Uy khấu tan tác như nước, bản thân hắn bị đám đông chạy tán loạn mang ra thật xa.
Đường Kiếm suất lĩnh hai tổ long hổ đón đầu giết ra, mấy ngàn Uy khấu tan tác như nước sớm bị uy lực khủng bố của thuốc nổ dọa cho vỡ mật, không ai dám chống cự, bị Đường Kiếm chém giết như bổ dưa.
Đây quả thực là một trường giết chóc.
Uy khấu vốn là một đám ô hợp, chiếm thượng phong thì hung ác dị thường, một khi lòng quân dao động, lập tức tan tác như nước.
- Một đám ô hợp không thành sự!
Dương Thành Hải đứng ở trong góc nhỏ ngửa mặt lên trời thở dài, nhìn thấy tình thế không thể cứu vãn, trước sau đều là quan quân, tự biết không thể giết ra trùng vây, vứt võ sĩ đao đi, lấy ra đoản đao mổ bụng tự sát.
Uy khấu phía sau bị quan quân đuổi theo, liều mạng chạy tới trước, Uy khấu phía trước bị đám người Đường Kiếm như mãnh hổ chém giết cho chạy trối chết, liều mạng chạy về sau.
Trước sau va chạm, giẫm đạp lẫn nhau, tử thương vô số.
Quan quân bày ra đại trận trường mâu, rồi lấy trường cung bắn hàng loạt, lại giết thêm một số lớn Uy khấu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.