Chương 364: Kêu oan pháp trường
Ngũ Lang Thúc
28/03/2013
Có quan quân cao giọng quát lên:
- Người nào dám náo loạn pháp trường?
Đám người chen chúc vây xem phía trước đột nhiên ào ào quỳ xuống, khiến mọi người đều không rõ vì sao.
- Đại nhân, oan uổng quá.
Trong đám người vang lên thanh âm bi thống của một nữ nhân.
- Người nào dám lớn tiếng náo loạn pháp trường?
Dân chúng quỳ xuống đất tự động dành ra một lối đi, một nữ tử trẻ tuổi mặc áo tang giơ cao lá đơn kiện, vừa đi vừa hô to:
- Đại nhân, oan uổng quá.
Lông mày Đường Tiểu Đông cau chặt, Lý Hưng Chu lạnh nhạt nói:
- Dẫn người tới đây.
Nữ tử trẻ tuổi mặc áo tang cầm đơn kiện đi đến dưới đài cao, quỳ trên mặt đất, nức nở nói:
- Dân nữ Hứa Nguyệt Ảnh, vốn là tức phụ chưa xuất giá của Mã Thiên Nguyên, hôm nay hôn phu hàm oan bị xử trảm, dân nữ không phục, đến kêu oan.
- Nguyệt Ảnh...
Mã Thiên Nguyên quỳ trên hình đài lộ vẻ kinh ngạc, hắn biết Hứa Nguyệt Ảnh có ý với hắn, chẳng qua bản thân là người sắp chết, Hứa Nguyệt Ảnh làm như thế, chẳng phải tự hại khổ mình sao?
- Con mẹ nó, muốn chém hải tặc đã có người kêu oan?
Đường Tiểu Đông chửi tục một câu rồi nói:
- Trình đơn kiện lên...
Binh lính đưa đơn kiện trình đến trước mặt hắn, hắn vừa tiếp nhận liền đẩy tới trước mặt Lý Hưng Chu, còn bản thân nhàn nhã uống trà.
Lý Hưng Chu xem hết, không nói được một lời, đưa đơn kiện tới trước mặt Trần Huyền Lễ.
Lông mày Trần Huyền Lễ cau chặt, hơi nhìn lướt qua, vẻ mặt đau khổ nói:
- Hai vị tướng quân đại nhân, hạn quan xuất thân võ tướng, đối với thẩm án chỉ sợ...
Đường Tiểu Đông cùng Lý Hưng Chu tựa hồ đồng thời nhún vai, tỏ vẻ không rành thẩm án.
Mồ hôi, rõ ràng đang thoái thác lẫn nhau.
Đám quan chức ngồi ngay ngắn hai bên lộ ra vẻ mặt cổ quái, bất quá cũng không có ai lên tiếng.
Trần Huyền Lễ nhăn mặt, nhìn qua đám quan chức ở đây, nhãn tình sáng lên, đưa đơn kiện đặt trước mặt một viên quan trẻ tuổi ngồi dưới hắn, cười hắc hắc nói:
- Hay để cho Tống Kim đại nhân tiếp nhận đi.
Vị trí chỗ ngồi cũng không phải xếp loạn, có thể người dưới Trần Huyền Lễ, không phải quan to thì đều là rất có địa vị.
Chức quan của Tống Kim không lớn, vẻn vẹn là một đô úy mà thôi, bất quá bọn người Đường Tiểu Đông, Lý Hưng Chu đối với hắn phi thường khách khí.
Đô úy trong quân đội chỉ có thể coi là một quan quân trung cấp, nhưng chức đô úy này của Tống Kim lại là đô úy Mai Hoa nội vệ do hoàng thượng tự mình quản lý, tính chất hoàn toàn khác nhau.
Mai Hoa nội vệ làm gì, ai làm quan mà không biết?
Lúc trước Đường Tiểu Đông giới thiệu thân phận của Tống Kim cho đám quan chức tức thì đám quan viên trong lòng có quỷ đều tim đập chân run, sợ hãi vị Tống Kim đại nhân nắm quyền sinh sát này tra tới đầu mình.
Bị Mai Hoa nội vệ nhìn chằm chằm, kết cục bình thường, mồ hôi, không có tru di cửu tộc thì vận khí đã vô cùng tốt rồi.
Dẹp yên Uy khấu, Mai Hoa nội vệ cũng bị phái đến sao?
Chẳng lẽ ý hoàng thượng là...
Đổ mồ hôi, có không ít quan chức đều trở nên mất tự nhiên, lấy khăn tay lau mồ hôi lạnh trên trán, quan phục trên người cũng thấm đẫm mồ hôi. Ướt đẫm, toàn thành lành lạnh, phi thường không thoải mái.
Tống đại nhân rất trẻ tuổi, cũng rất anh tuấn, râu cá trê lộ ra sự ổn trọng tự tin tương phản với tuổi tác, trong mắt thỉnh thoảng thoáng hiện hàn mang lãnh lệ.
Đơn kiện đưa tới trước mặt hắn, hắn không khách khí tiếp nhận, chăm chú đọc qua một lần, lạnh nhạt nói với Hứa Nguyệt Ảnh:
- Uhm, vụ quan của tiểu thư Lâm gia, bản quan cũng đã nghe nói qua.
Lời này của hắn làm một vài quan chức cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Mai Hoa nội vệ ở Trường An xa tít cũng biết việc này?
Đổ mồ hôi, trong thành Hán Châu này chỉ sợ ẩn nấp không ít mật thám của Mai Hoa nội vệ a?
Quan chức trong lòng có quỷ như ngồi trên bàn chông, có có một số quan chức vẫn trầm tĩnh như thường, bất quá trong ánh mắt lại lộ ra vẻ đăm chiêu.
- Hôn phu của dân nữ là bị oan uổng, mong đại nhân minh xét.
Hứa Nguyệt Ảnh quỳ dưới đài dập đầu.
Tống Kim vuốt râu cá trên, trầm ngâm nói:
- Vụ án này đã kết thúc nhiều năm, muốn lật lại, chỉ sợ...
Miệng hắn nói, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Đường Tiểu Đông và Lý Hưng Chu.
Bình Uy Đại Tướng Quân Đường Tiểu Đông giả bộ không nhìn
thấy, chỉ lo cúi đầu uống trà.
Lý Hưng Chu ha ha cười nói:
- Tống đại nhân không cần nhìn ta.
Nói xong cũng cúi đầu uống trà, không hề để ý Tống Kim.
Ý tứ của hắn rất rõ, ngươi nhận vụ án rồi, đó là chuyện của ngươi, loại chuyện này đừng tới phiền ta.
- Tốt lắm, bản quan sẽ tiếp nhân vụ án này, không biết chư vị đại nhân có ý kiến gì không?
Trên khuôn mặt anh tuấn của Tống Kim thoáng hiện một nụ cười cổ quái.
Tống Kim mỉm cười nhìn về phía đám quan chức Hán Châu ở đây.
Những quan chức này, có bối rối tránh ánh mắt lãnh lệ nhiếp nhân của hắn, cũng có một số ít quan chức tự nhiên trong sạch nghênh tiếp ánh mắt của hắn, bất quá rất nhanh liền dời tầm mắt.
Ánh mắt của Tống Kim rất sắc bén, giống như lợi kiếm, chạm vào khiến mắt người ta đau nhức.
- Cám ơn Tống đại nhân, cám ơn chư vị đại nhân đã làm chủ cho dân nữ.
Hứa Nguyệt Ảnh quỳ dưới đài không ngừng dập đầu.
Tống Kim lạnh nhạt nói:
- Người đâu, đưa Mã Thiên Nguyên tạm thời bắt giam, chờ sau khi bản quan thẩm tra xong sẽ quyết định.
Mã Thiên Nguyên quỳ trên hình đài thở ra một hơi, trên gương mặt kinh hỷ mang theo một tia mong ngóng.
Đối mặt tử vong không sợ hãi, chẳng qua bởi vì thân lâm tuyệt cảnh, không nhìn thấy đường sống mới có thể nhìn thông suốt, chân chính không sợ chết có được mấy người?
Lời nói của Tống kim khiến một vài quan chức hơi biến sắc mặt, càng trở nên đứng ngồi không yên, Dương Thành Hải thì thần sắc không thay đổi, ưỡn ngực ngồi thẳng, vững như thái sơn.
Vụ án hiếp song giết của tiểu thư Lâm gia, hắn là người rõ ràng nhất. Đứa con phá hoại kia, mỗi ngày đều gây rắc rối cho hắn, cuối cùng còn phải thay hắn xử lý lau sạch mông xử
lý hậu sự.
May mắn Mã lão lục sợ hãi chạy trốn, hơn nữa trở thành hải tặc người nào cũng thống hận, oan uổng này, Mã lão lục gánh chắc rồi.
Thật ra hắn cũng muốn nhìn xem Tống Kim có năng lực gì, có thể điều tra ra chân tướng vụ án đã trôi qua mấy năm trước?
Về phần Mã Thiên Nguyên, hắn có tội hay vô tội thì không phải chuyện của hắn, cùng với vụ án của tiểu thư Lâm gia không có bất kỳ quan hệ nào.
Vụ án này, hắn tuyệt không lo lắng sẽ bị người ta điều tra ra, trong lòng hắn lo lắng mục đích của hoàng thượng phái Mai Hoa nội vệ đến Hán Châu làm gì? Muốn nhằm vào ai?
- Người nào dám náo loạn pháp trường?
Đám người chen chúc vây xem phía trước đột nhiên ào ào quỳ xuống, khiến mọi người đều không rõ vì sao.
- Đại nhân, oan uổng quá.
Trong đám người vang lên thanh âm bi thống của một nữ nhân.
- Người nào dám lớn tiếng náo loạn pháp trường?
Dân chúng quỳ xuống đất tự động dành ra một lối đi, một nữ tử trẻ tuổi mặc áo tang giơ cao lá đơn kiện, vừa đi vừa hô to:
- Đại nhân, oan uổng quá.
Lông mày Đường Tiểu Đông cau chặt, Lý Hưng Chu lạnh nhạt nói:
- Dẫn người tới đây.
Nữ tử trẻ tuổi mặc áo tang cầm đơn kiện đi đến dưới đài cao, quỳ trên mặt đất, nức nở nói:
- Dân nữ Hứa Nguyệt Ảnh, vốn là tức phụ chưa xuất giá của Mã Thiên Nguyên, hôm nay hôn phu hàm oan bị xử trảm, dân nữ không phục, đến kêu oan.
- Nguyệt Ảnh...
Mã Thiên Nguyên quỳ trên hình đài lộ vẻ kinh ngạc, hắn biết Hứa Nguyệt Ảnh có ý với hắn, chẳng qua bản thân là người sắp chết, Hứa Nguyệt Ảnh làm như thế, chẳng phải tự hại khổ mình sao?
- Con mẹ nó, muốn chém hải tặc đã có người kêu oan?
Đường Tiểu Đông chửi tục một câu rồi nói:
- Trình đơn kiện lên...
Binh lính đưa đơn kiện trình đến trước mặt hắn, hắn vừa tiếp nhận liền đẩy tới trước mặt Lý Hưng Chu, còn bản thân nhàn nhã uống trà.
Lý Hưng Chu xem hết, không nói được một lời, đưa đơn kiện tới trước mặt Trần Huyền Lễ.
Lông mày Trần Huyền Lễ cau chặt, hơi nhìn lướt qua, vẻ mặt đau khổ nói:
- Hai vị tướng quân đại nhân, hạn quan xuất thân võ tướng, đối với thẩm án chỉ sợ...
Đường Tiểu Đông cùng Lý Hưng Chu tựa hồ đồng thời nhún vai, tỏ vẻ không rành thẩm án.
Mồ hôi, rõ ràng đang thoái thác lẫn nhau.
Đám quan chức ngồi ngay ngắn hai bên lộ ra vẻ mặt cổ quái, bất quá cũng không có ai lên tiếng.
Trần Huyền Lễ nhăn mặt, nhìn qua đám quan chức ở đây, nhãn tình sáng lên, đưa đơn kiện đặt trước mặt một viên quan trẻ tuổi ngồi dưới hắn, cười hắc hắc nói:
- Hay để cho Tống Kim đại nhân tiếp nhận đi.
Vị trí chỗ ngồi cũng không phải xếp loạn, có thể người dưới Trần Huyền Lễ, không phải quan to thì đều là rất có địa vị.
Chức quan của Tống Kim không lớn, vẻn vẹn là một đô úy mà thôi, bất quá bọn người Đường Tiểu Đông, Lý Hưng Chu đối với hắn phi thường khách khí.
Đô úy trong quân đội chỉ có thể coi là một quan quân trung cấp, nhưng chức đô úy này của Tống Kim lại là đô úy Mai Hoa nội vệ do hoàng thượng tự mình quản lý, tính chất hoàn toàn khác nhau.
Mai Hoa nội vệ làm gì, ai làm quan mà không biết?
Lúc trước Đường Tiểu Đông giới thiệu thân phận của Tống Kim cho đám quan chức tức thì đám quan viên trong lòng có quỷ đều tim đập chân run, sợ hãi vị Tống Kim đại nhân nắm quyền sinh sát này tra tới đầu mình.
Bị Mai Hoa nội vệ nhìn chằm chằm, kết cục bình thường, mồ hôi, không có tru di cửu tộc thì vận khí đã vô cùng tốt rồi.
Dẹp yên Uy khấu, Mai Hoa nội vệ cũng bị phái đến sao?
Chẳng lẽ ý hoàng thượng là...
Đổ mồ hôi, có không ít quan chức đều trở nên mất tự nhiên, lấy khăn tay lau mồ hôi lạnh trên trán, quan phục trên người cũng thấm đẫm mồ hôi. Ướt đẫm, toàn thành lành lạnh, phi thường không thoải mái.
Tống đại nhân rất trẻ tuổi, cũng rất anh tuấn, râu cá trê lộ ra sự ổn trọng tự tin tương phản với tuổi tác, trong mắt thỉnh thoảng thoáng hiện hàn mang lãnh lệ.
Đơn kiện đưa tới trước mặt hắn, hắn không khách khí tiếp nhận, chăm chú đọc qua một lần, lạnh nhạt nói với Hứa Nguyệt Ảnh:
- Uhm, vụ quan của tiểu thư Lâm gia, bản quan cũng đã nghe nói qua.
Lời này của hắn làm một vài quan chức cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Mai Hoa nội vệ ở Trường An xa tít cũng biết việc này?
Đổ mồ hôi, trong thành Hán Châu này chỉ sợ ẩn nấp không ít mật thám của Mai Hoa nội vệ a?
Quan chức trong lòng có quỷ như ngồi trên bàn chông, có có một số quan chức vẫn trầm tĩnh như thường, bất quá trong ánh mắt lại lộ ra vẻ đăm chiêu.
- Hôn phu của dân nữ là bị oan uổng, mong đại nhân minh xét.
Hứa Nguyệt Ảnh quỳ dưới đài dập đầu.
Tống Kim vuốt râu cá trên, trầm ngâm nói:
- Vụ án này đã kết thúc nhiều năm, muốn lật lại, chỉ sợ...
Miệng hắn nói, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Đường Tiểu Đông và Lý Hưng Chu.
Bình Uy Đại Tướng Quân Đường Tiểu Đông giả bộ không nhìn
thấy, chỉ lo cúi đầu uống trà.
Lý Hưng Chu ha ha cười nói:
- Tống đại nhân không cần nhìn ta.
Nói xong cũng cúi đầu uống trà, không hề để ý Tống Kim.
Ý tứ của hắn rất rõ, ngươi nhận vụ án rồi, đó là chuyện của ngươi, loại chuyện này đừng tới phiền ta.
- Tốt lắm, bản quan sẽ tiếp nhân vụ án này, không biết chư vị đại nhân có ý kiến gì không?
Trên khuôn mặt anh tuấn của Tống Kim thoáng hiện một nụ cười cổ quái.
Tống Kim mỉm cười nhìn về phía đám quan chức Hán Châu ở đây.
Những quan chức này, có bối rối tránh ánh mắt lãnh lệ nhiếp nhân của hắn, cũng có một số ít quan chức tự nhiên trong sạch nghênh tiếp ánh mắt của hắn, bất quá rất nhanh liền dời tầm mắt.
Ánh mắt của Tống Kim rất sắc bén, giống như lợi kiếm, chạm vào khiến mắt người ta đau nhức.
- Cám ơn Tống đại nhân, cám ơn chư vị đại nhân đã làm chủ cho dân nữ.
Hứa Nguyệt Ảnh quỳ dưới đài không ngừng dập đầu.
Tống Kim lạnh nhạt nói:
- Người đâu, đưa Mã Thiên Nguyên tạm thời bắt giam, chờ sau khi bản quan thẩm tra xong sẽ quyết định.
Mã Thiên Nguyên quỳ trên hình đài thở ra một hơi, trên gương mặt kinh hỷ mang theo một tia mong ngóng.
Đối mặt tử vong không sợ hãi, chẳng qua bởi vì thân lâm tuyệt cảnh, không nhìn thấy đường sống mới có thể nhìn thông suốt, chân chính không sợ chết có được mấy người?
Lời nói của Tống kim khiến một vài quan chức hơi biến sắc mặt, càng trở nên đứng ngồi không yên, Dương Thành Hải thì thần sắc không thay đổi, ưỡn ngực ngồi thẳng, vững như thái sơn.
Vụ án hiếp song giết của tiểu thư Lâm gia, hắn là người rõ ràng nhất. Đứa con phá hoại kia, mỗi ngày đều gây rắc rối cho hắn, cuối cùng còn phải thay hắn xử lý lau sạch mông xử
lý hậu sự.
May mắn Mã lão lục sợ hãi chạy trốn, hơn nữa trở thành hải tặc người nào cũng thống hận, oan uổng này, Mã lão lục gánh chắc rồi.
Thật ra hắn cũng muốn nhìn xem Tống Kim có năng lực gì, có thể điều tra ra chân tướng vụ án đã trôi qua mấy năm trước?
Về phần Mã Thiên Nguyên, hắn có tội hay vô tội thì không phải chuyện của hắn, cùng với vụ án của tiểu thư Lâm gia không có bất kỳ quan hệ nào.
Vụ án này, hắn tuyệt không lo lắng sẽ bị người ta điều tra ra, trong lòng hắn lo lắng mục đích của hoàng thượng phái Mai Hoa nội vệ đến Hán Châu làm gì? Muốn nhằm vào ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.