Chương 245: Khả hãn thiết kỵ
Ngũ Lang Thúc
27/03/2013
Đường Tiểu Đông và Lôi Mị liếc nhìn nhau, bất đắc dĩ phân phó thủ hạ lên ngựa, chuẩn bị đột phá vòng vây.
Nhiều mã tặc như vậy thì ở lại chính là chịu chết, con đường sống duy nhất chính là đi đầu mở đường máu.
Nhưng mà, trong tập trấn này vẫn còn cư dân sống sót.
Đường Tiểu Đông bất đắc dĩ thở dài, đây là xã hội nhược nhục cường thực, hắn không phải đấng cứu thế, hiện giờ bản thân của hắn còn khó bảo toàn, làm sao có thể để ý nhiều như vậy.
Hán tử và kiếm khách trung niên trấn thủ phía tây tập trấn, còn có đại hòa thượng đã thúc ngựa qua đây, quay người nói với Đường Tiểu Đông và Lôi Mị, Lôi Vân Phượng ôm quyền nói:
- Đường công tử, nhị vị tiểu thư Lôi gia.
Đám người Đường Tiểu Đông liếc nhìn nhau, liền nhíu mày.
Hắn cực kỳ thưởng thức ba người này, bởi vì họ chém giết mã tặc rất dũng mãnh, nhưng đều là người xa lạ, cho nên không nhận ra đối phương, nhưng không ngờ đối phương nhận ra bọn họ.
Hán tử cao lớn cười ha hả, nói:
- Quỷ Tài Công Tử đại danh đỉnh đỉnh, ai không nhận ra?
Hắn quay đầu nhìn Lôi Mị và Lôi Vân Phượng, mỉm cười nói:
- Gia tổ Đường Lôi chính là Giang Nam Phích Lịch Thủ, lấy hỏa khí Kinh Thiên Lôi mà uy chấn giang hồ, hôm nay có thể nhìn thấy, cũng không uổng một trận đánh này, ha ha ha…
Trận chém giết vừa rồi, ai cũng không chú ý tới dung mạo của Lôi Mị và Lôi Vân Phượng, lúc này nhìn thấy dung nhan tuyệt thế của hai nữ nhân, đều chấn động kinh diễm.
Một ít người háo sắc lặng lẽ nuốt nước bọt, trận chén giết vừa rồi, hơn phân nửa người ở đây đều nhìn thấy hai nàng xuất thủ, võ công cực cao, giết người lãnh khốc, làm cho người khác nhìn thấy phải sợ hãi mất mật, giống như một sát thủ lãnh huyết vô tình, tuyệt đối không phải là quả hồng mềm ai muốn bóp thì bóp.
Hán tử cường tráng ở trên ngựa ôm quyền, nói:
- Tại hạ Thiết Bố Đô, hai người bọn họ là huynh đệ tốt của ta, Long Thiên và Tích Thương.
Thiết Bố Đô?
Tên này có một chút ấn tượng, a, nhớ ra rồi, chính là đại thương gia tái ngoại trong danh sách hợp tác, Thiết Bố Đô cũng nằm trong đó, thảo nào nghe tên lại quen thuộc như vậy.
Đường Tiểu Đông cười ha hả, ôm quyền hoàn lễ, nói:
- Thì ra là Bố Đô huynh, thất kính thất kính.
Sau đó ánh mắt của hắn nhìn Long Thiên và đại hòa thượng Tích Thương, thân thủ của hai người này, tuyệt đối là cao thủ nhất đẳng trên giang hồ.
Khuôn mặt Long Thiên có chút tái nhợt, dưới cằm có một chòm râu dài, cộng thêm một chút khí chất nho nhã, đôi mắt đạm mạc ngoan lãnh, thỉnh thoảng hiện ra tinh quang bén nhọn, chấn nhiếp người khác.
Đại hòa thượng Tích Thương có thân hình cao lớn cường tráng, miệng rộng, vẻ mặt hàm hậu, bộ dáng tươi cười, vừa nhìn là biết là một hòa thượng rượu thịt không tuân thủ giới luật, người như thế có tính cánh hào sảng thẳng thắng, tuyệt đối là huynh đệ tin cậy.
Đường Tiểu Đông mỉm cười, nói:
- Bố Đô huynh cũng là…
Thiết Bố Đô mỉm cười gật đầu, hai người đều nở nụ cười bí hiểm.
Tổn thất này do mấy nhà chia sẻ với nhau, kỳ thực cũng không tính là lớn, nếu không phải liên lụy tới danh dự và sinh ý sau này, cũng không cần phải diệt trừ mã tặc.
Đặng nhị gia muốn phái người hỗ trợ hắn điều tra, Đường Tiểu Đông uyển chuyển nói lời cảm tạ.
Phu phụ Thạch gia sống ở gần đây, là người dẫn đường tuyệt hảo, còn nữa, hai phu phụ này còn là cao thủ võ học nhất đẳng, sẽ tự chiếu cố mình.
Thương đội của Đặng nhị gia gặp chuyện không may, cũng bận rộn sứt đầu mẻ trán, không muốn gây thêm phiền phức, hành động xa nhau, lực lượng bị phân tán, nhưng cơ hội cũng lớn hơn một chút.
Đã có không ít giang hồ hảo hán đã thúc ngực đi tới tập trấn tái ngoại này.
Đám người Đường Tiểu Đông cũng muốn lên đường, Ngả Cổ Lệ nói:
- Đường huynh đệ, chờ một chút, thiếp thân cho rằng, nếu mã tặc có lực lượng đáng sợ này thì đã sớm công chiếm nơi này và các tập trấn xung quanh…
Đường Tiểu Đông và Lôi Mị liếc nhau, đều nhìn về phía Tần Thiên Bảo.
Tần Tứ Bá gật đầu, cầm tay hắn, hít vào một hơi, bỗng nhiên hất hắn lên trời.
Tần Thiên Bảo giống như một con chim ưng bay vút lên trời, đưa mắt nhìn xung quanh, trong miệng kêu lên:
- Trong kỵ đội có hơn mười chiến kỳ, có Hắc Hổ, có Huyết Lang, còn có…
Một ngụm chân khí đã dùng hết, hắn rơi xuống đất.
- Còn có Đột Tự.
Sắc mặt Thạch Sùng Vũ biến đổi, vui vẻ nói ra:
- Là Hắc Hổ thiết kỵ của Đột Lợi Khả Hãn và Huyết Lang đột kỵ quân.
Đột Lợi Khả hãn, chính là hoàng đế phía tây Đột Quyết, thống trị hơn phân nửa thảo nguyên, thì ra đám người xông tới, chính là thiết kỵ của vua thảo nguyên.
Nghe hắn nói như vậy, mọi người đều thở ra một hơi, vừa rồi thân hãm vào hiểm cảnh, tất cả mọi người đều khẩn trương quên cả mệt mỏi, lúc này buông lỏng tâm thần, liền không còn bao nhiêu khí lực, đều nằm và ngồi xuống đất.
Thiết Bố Đô có chút hiếu kỳ nhìn Thạch Sùng Vũ, nói:
- Vị đại ca này chắc là người địa phương?
Nếu không phải là người địa phương, làm sao biết rõ chuyện trên thảo nguyên như vậy?
Hơn nữa nhìn thấy Thạch Sùng Vũ có khí chất hào sảng đặc biệt của dân tái ngoại.
Thạch Sùng Vũ cười ha hả, nói:
- Đã hơn một năm không về, đại thảo nguyên đã thay đổi đến mức ta không nhận ra, ha ha ha…
Thiết Bố Đô mỉm cười, quay lại nói với Đường Tiểu Đông:
- Đường huynh, có thu hoạch được gì không?
Đường Tiểu Đông cười khổ lắc đầu, nói:
- Vừa mới đến đây, đã gặp phải một tràng huyết chiến này…
Cũng coi như hoàn hảo, người của hắn chỉ bị hai vết thương nhẹ, hành động không có trở ngại gì.
Nói đến đây, thiết kỵ của Đột Lợi Khả Hãn tiến đến gần, phân ra một đội tiến về phương hướng của mã tặc rút lui mà truy kích, sau đó hỏi tình huống, đồng thời thu kiếm và vũ khí vứt bỏ trên chiến trường, tập trung thi thể lại, chất thành đống và thiêu hủy.
Lôi Vân Phượng sớm dẫn người của bọn họ thu hồi các mũi tên ngắn, những mũi tên này đều là đồ đặc chế, mũi tên đều làm bắt sắt tinh, vô cùng sắc bén, có thể xuyên qua trọng giáp, có bốn cạnh giống như móc câu, chỉ trúng một tên, không chết cũng mất một lớp da, so với mũi tên của quan quân còn tốt hơn rất nhiều.
Mấy người ăn mặc khôi giáp quan quân tiến lên, đi vào trong trấn, hỏi chuyện cư dân.
Đây là biên giới sát với đại sa mạc, thỉnh thoảng có cuồng phong và cát vàng thổi qua, Thiết Bố Đô phải dùng khăn bố che mặt lại.
- Đường công tử, dự tính truy tìm như thế nào?
Đường Tiểu Đông mỉm cười, nói:
- Chỉ có thể đi bước nào tính bước đó, hy vọng có thể tra ra tung tích của Cuồng Phong mã tặc.
Nghĩ đến việc hắn là người địa phương, sinh trưởng ở tái ngoại, chắc là hắn có một ít lý giải về Cuồng Phong mã tặc.
Nhiều mã tặc như vậy thì ở lại chính là chịu chết, con đường sống duy nhất chính là đi đầu mở đường máu.
Nhưng mà, trong tập trấn này vẫn còn cư dân sống sót.
Đường Tiểu Đông bất đắc dĩ thở dài, đây là xã hội nhược nhục cường thực, hắn không phải đấng cứu thế, hiện giờ bản thân của hắn còn khó bảo toàn, làm sao có thể để ý nhiều như vậy.
Hán tử và kiếm khách trung niên trấn thủ phía tây tập trấn, còn có đại hòa thượng đã thúc ngựa qua đây, quay người nói với Đường Tiểu Đông và Lôi Mị, Lôi Vân Phượng ôm quyền nói:
- Đường công tử, nhị vị tiểu thư Lôi gia.
Đám người Đường Tiểu Đông liếc nhìn nhau, liền nhíu mày.
Hắn cực kỳ thưởng thức ba người này, bởi vì họ chém giết mã tặc rất dũng mãnh, nhưng đều là người xa lạ, cho nên không nhận ra đối phương, nhưng không ngờ đối phương nhận ra bọn họ.
Hán tử cao lớn cười ha hả, nói:
- Quỷ Tài Công Tử đại danh đỉnh đỉnh, ai không nhận ra?
Hắn quay đầu nhìn Lôi Mị và Lôi Vân Phượng, mỉm cười nói:
- Gia tổ Đường Lôi chính là Giang Nam Phích Lịch Thủ, lấy hỏa khí Kinh Thiên Lôi mà uy chấn giang hồ, hôm nay có thể nhìn thấy, cũng không uổng một trận đánh này, ha ha ha…
Trận chém giết vừa rồi, ai cũng không chú ý tới dung mạo của Lôi Mị và Lôi Vân Phượng, lúc này nhìn thấy dung nhan tuyệt thế của hai nữ nhân, đều chấn động kinh diễm.
Một ít người háo sắc lặng lẽ nuốt nước bọt, trận chén giết vừa rồi, hơn phân nửa người ở đây đều nhìn thấy hai nàng xuất thủ, võ công cực cao, giết người lãnh khốc, làm cho người khác nhìn thấy phải sợ hãi mất mật, giống như một sát thủ lãnh huyết vô tình, tuyệt đối không phải là quả hồng mềm ai muốn bóp thì bóp.
Hán tử cường tráng ở trên ngựa ôm quyền, nói:
- Tại hạ Thiết Bố Đô, hai người bọn họ là huynh đệ tốt của ta, Long Thiên và Tích Thương.
Thiết Bố Đô?
Tên này có một chút ấn tượng, a, nhớ ra rồi, chính là đại thương gia tái ngoại trong danh sách hợp tác, Thiết Bố Đô cũng nằm trong đó, thảo nào nghe tên lại quen thuộc như vậy.
Đường Tiểu Đông cười ha hả, ôm quyền hoàn lễ, nói:
- Thì ra là Bố Đô huynh, thất kính thất kính.
Sau đó ánh mắt của hắn nhìn Long Thiên và đại hòa thượng Tích Thương, thân thủ của hai người này, tuyệt đối là cao thủ nhất đẳng trên giang hồ.
Khuôn mặt Long Thiên có chút tái nhợt, dưới cằm có một chòm râu dài, cộng thêm một chút khí chất nho nhã, đôi mắt đạm mạc ngoan lãnh, thỉnh thoảng hiện ra tinh quang bén nhọn, chấn nhiếp người khác.
Đại hòa thượng Tích Thương có thân hình cao lớn cường tráng, miệng rộng, vẻ mặt hàm hậu, bộ dáng tươi cười, vừa nhìn là biết là một hòa thượng rượu thịt không tuân thủ giới luật, người như thế có tính cánh hào sảng thẳng thắng, tuyệt đối là huynh đệ tin cậy.
Đường Tiểu Đông mỉm cười, nói:
- Bố Đô huynh cũng là…
Thiết Bố Đô mỉm cười gật đầu, hai người đều nở nụ cười bí hiểm.
Tổn thất này do mấy nhà chia sẻ với nhau, kỳ thực cũng không tính là lớn, nếu không phải liên lụy tới danh dự và sinh ý sau này, cũng không cần phải diệt trừ mã tặc.
Đặng nhị gia muốn phái người hỗ trợ hắn điều tra, Đường Tiểu Đông uyển chuyển nói lời cảm tạ.
Phu phụ Thạch gia sống ở gần đây, là người dẫn đường tuyệt hảo, còn nữa, hai phu phụ này còn là cao thủ võ học nhất đẳng, sẽ tự chiếu cố mình.
Thương đội của Đặng nhị gia gặp chuyện không may, cũng bận rộn sứt đầu mẻ trán, không muốn gây thêm phiền phức, hành động xa nhau, lực lượng bị phân tán, nhưng cơ hội cũng lớn hơn một chút.
Đã có không ít giang hồ hảo hán đã thúc ngực đi tới tập trấn tái ngoại này.
Đám người Đường Tiểu Đông cũng muốn lên đường, Ngả Cổ Lệ nói:
- Đường huynh đệ, chờ một chút, thiếp thân cho rằng, nếu mã tặc có lực lượng đáng sợ này thì đã sớm công chiếm nơi này và các tập trấn xung quanh…
Đường Tiểu Đông và Lôi Mị liếc nhau, đều nhìn về phía Tần Thiên Bảo.
Tần Tứ Bá gật đầu, cầm tay hắn, hít vào một hơi, bỗng nhiên hất hắn lên trời.
Tần Thiên Bảo giống như một con chim ưng bay vút lên trời, đưa mắt nhìn xung quanh, trong miệng kêu lên:
- Trong kỵ đội có hơn mười chiến kỳ, có Hắc Hổ, có Huyết Lang, còn có…
Một ngụm chân khí đã dùng hết, hắn rơi xuống đất.
- Còn có Đột Tự.
Sắc mặt Thạch Sùng Vũ biến đổi, vui vẻ nói ra:
- Là Hắc Hổ thiết kỵ của Đột Lợi Khả Hãn và Huyết Lang đột kỵ quân.
Đột Lợi Khả hãn, chính là hoàng đế phía tây Đột Quyết, thống trị hơn phân nửa thảo nguyên, thì ra đám người xông tới, chính là thiết kỵ của vua thảo nguyên.
Nghe hắn nói như vậy, mọi người đều thở ra một hơi, vừa rồi thân hãm vào hiểm cảnh, tất cả mọi người đều khẩn trương quên cả mệt mỏi, lúc này buông lỏng tâm thần, liền không còn bao nhiêu khí lực, đều nằm và ngồi xuống đất.
Thiết Bố Đô có chút hiếu kỳ nhìn Thạch Sùng Vũ, nói:
- Vị đại ca này chắc là người địa phương?
Nếu không phải là người địa phương, làm sao biết rõ chuyện trên thảo nguyên như vậy?
Hơn nữa nhìn thấy Thạch Sùng Vũ có khí chất hào sảng đặc biệt của dân tái ngoại.
Thạch Sùng Vũ cười ha hả, nói:
- Đã hơn một năm không về, đại thảo nguyên đã thay đổi đến mức ta không nhận ra, ha ha ha…
Thiết Bố Đô mỉm cười, quay lại nói với Đường Tiểu Đông:
- Đường huynh, có thu hoạch được gì không?
Đường Tiểu Đông cười khổ lắc đầu, nói:
- Vừa mới đến đây, đã gặp phải một tràng huyết chiến này…
Cũng coi như hoàn hảo, người của hắn chỉ bị hai vết thương nhẹ, hành động không có trở ngại gì.
Nói đến đây, thiết kỵ của Đột Lợi Khả Hãn tiến đến gần, phân ra một đội tiến về phương hướng của mã tặc rút lui mà truy kích, sau đó hỏi tình huống, đồng thời thu kiếm và vũ khí vứt bỏ trên chiến trường, tập trung thi thể lại, chất thành đống và thiêu hủy.
Lôi Vân Phượng sớm dẫn người của bọn họ thu hồi các mũi tên ngắn, những mũi tên này đều là đồ đặc chế, mũi tên đều làm bắt sắt tinh, vô cùng sắc bén, có thể xuyên qua trọng giáp, có bốn cạnh giống như móc câu, chỉ trúng một tên, không chết cũng mất một lớp da, so với mũi tên của quan quân còn tốt hơn rất nhiều.
Mấy người ăn mặc khôi giáp quan quân tiến lên, đi vào trong trấn, hỏi chuyện cư dân.
Đây là biên giới sát với đại sa mạc, thỉnh thoảng có cuồng phong và cát vàng thổi qua, Thiết Bố Đô phải dùng khăn bố che mặt lại.
- Đường công tử, dự tính truy tìm như thế nào?
Đường Tiểu Đông mỉm cười, nói:
- Chỉ có thể đi bước nào tính bước đó, hy vọng có thể tra ra tung tích của Cuồng Phong mã tặc.
Nghĩ đến việc hắn là người địa phương, sinh trưởng ở tái ngoại, chắc là hắn có một ít lý giải về Cuồng Phong mã tặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.