Chương 189: Loại khác cũng tốt
Ngũ Lang Thúc
26/03/2013
Mặc dù việc này có chút hạ lưu, lợi dụng người khác, bất quá nữ nhân này thực sự là không đơn giản, không thể không đề phòng.
Lý Lâm Phủ vuốt vuốt chòm râu, thở dài.
- Đúng là làm khó cho hài tử Ngạo Phong này, cũng không biết là hắn tìm thấy Nguyệt Cơ ở đâu, nàng có bảy tám phần giống với Hàn Yên, coi như là an ủi lão phu một chút.
Trong lời nói, đối với Hoắc Hàn Yên vẫn là nhớ mãi không quên, Liễu Nguyệt Cơ chỉ là cái bóng của nàng, vật thế thân!
Thì ra là thế!
Nội tâm Đường Tiểu Đông à lên một tiếng.
- Lão gia, nếu không để Nguyệt Cơ đổi tên thành Hàn Yên được không?
Liễu Nguyệt Cơ trong lòng Lý Lâm Phủ, thân hình uốn éo như rắn, thanh âm ỏn ẻn mang theo vẻ làm nũng cùng lấy lòng. Đường Tiểu Đông nhíu mày, hắn có thể ngửi được trong lời nói của Liễu Nguyệt Cơ ẩn chứa một tia không vui, đố kỵ thậm chí là hận ý.
Lý Lâm Phủ nâng cằm nàng lên cười ha hả, đôi mắt già nua tỏa ra quang mang đặc thù mà chỉ đám lang sói mới có.
- Tiểu mỹ nhân thực là nhu thuận khả ái, ha ha.
Đường Tiểu Đông thầm hô lợi hại, chỉ bằng phần công phu câu hồn hoặc nhân này, tin tưởng không bao lâu sau, Liễu Nguyệt Cơ rất nhanh sẽ có thể mị hoặc Lý Lâm Phủ, thay thế địa vị của Hoắc Hàn Yên trong lòng lão.
Nội tâm hắn vừa vui mừng lại vừa lo lắng.
Lý Đằng Giao tựa hồ rất khó chịu, lúc giúp phụ thân bóp vai, lực đạo chợt tăng thêm, khuôn mặt già nua tràn đầy nếp nhăn của Lý Lâm Phủ khẽ nhăn, hít một hơi.
- Nữ nhi, lại có chuyện gì không hài lòng với cha hay sao?
Lý Đằng Giao hừ một tiếng hừ một tiếng, chu miệng, mặt căng lên, phụng phịu, biểu lộ rất không thoải mái.
- Ôi, tâm can bảo bối của cha, tiểu tổ tông của cha, kẻ nào khiến con mất hứng?
Lý Lâm Phủ vội vàng đẩy Liễu Nguyệt Cơ ra, dỗ dành nữ nhi bảo bối.
- Là Nguyệt Cơ làm tiểu thư mất hứng, Nguyệt Cơ xin tạ tội cùng tiểu thư.
Bộ dạng Liễu Nguyệt Cơ đầy hốt hoảng, liên tục phúc lễ bồi tội.
Lý Lâm Phủ đứng ở một bên cười ha hả.
- Nữ nhi, Nguyệt Cơ đã chịu tội với con rồi, nể mặt cha, coi như xong. Ha ha, nguôi giận, nguôi giận, nghe lời cha đi nào...
Có câu động thủ cũng không đánh kẻ đang cười, cho dù Lý Đằng Giao khó chịu với Liễu Nguyệt Cơ cũng không thể trở mặt đánh người được?
Hơn nữa, trước mắt, Liễu Nguyệt Cơ cũng không có chỗ nào đắc tội với nàng, nếu như trở mặt như vậy
chẳng khác gì cố tình gây sự rồi. Lý Đằng Giao hừ một tiếng hừ một tiếng, không biết có phải đã tiếp nhận lời tạ tội của Liễu Nguyệt Cơ rồi hay không. Tuy rằng lễ bồi tội này có chút mạc danh kỳ diệu, bất quá không thể không thừa nhận, chỉ bằng bổn sự quan sát nét mặt này, người khác không thể không thừa nhận sự lợi hại của Liễu Nguyệt Cơ.
Người do Vương gia dâng tặng, tuyệt đối có vấn đề.
Đường Tiểu Đông càng thêm lo lắng.
Đêm đã về khuya.
Lý Lâm Phủ lo lắng, kiên quyết lưu lại Đường Tiểu Đông trong phủ qua đêm, phái người đến trung tâm ngu nhạc báo tin.
Tắm rửa xong, Đường Tiểu Đông nằm ở trên chiếc giường lớn mềm mại, ôm Kha Vân Tiên ngủ đã trở thành thói quen của hắn. Bây giờ một mình một giường, quả thực rất không quen. Trên cửa chợt xuất hiện bóng dáng của một thân ảnh xinh đẹp, tiếp theo
tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
- Ai vậy?
- Đằng Giao!
Bên ngoài truyền đến thanh âm ngượng ngùng, khẩn trương, hy vọng của Lý Đằng Giao.
Trái tim Đường Tiểu Đông đập mạnh một cái, xuống giường mở cửa ra.
Khuôn mặt Lý Đằng Giao ửng hồng, mắt đẹp hàm xuân, mang theo vài phần ngượng ngùng, kiều diễm động lòng người bước vào trong phòng.
- Đông ca ca...
Tiểu ni tử đỏ bừng mặt nhào vào ngực hắn, mùi thơm ngát sau khi tắm hòa cùng mùi u hương đặc hữu của xử nữ khiến cho tâm hồn hắn nhộn nhạo.
Dù sao cũng không quen ngủ một mình, tối nay cứ ôm tiểu ny tử này ngủ cũng được.
Hắn không khách khí ôm Lý Đằng Giao, đá chân khép cửa lại, đi về phía giường lớn.
Mọi người đều biết hắn là nữ tế tương lai của tướng phủ, chỉ thiếu nghi thức nữa mà thôi.
Lên thuyền trước sau đó mua vé bổ sung cũng là chuyện bình thường, đây cũng là liều thuốc an thần để Lý Lâm Phủ yên tâm.
Trong góc tối ngoài sân, có không ít ánh mắt đang nhìn chằm chặp vào đây.
- Đông ca ca.
Lý Đằng Giao mắc cỡ rúc vào trong ngực hắn.
Trái tim Đường Tiểu Đông rung động, thanh âm ỏn ẻn vừa thẹ vừa khẩn trương lại khát vọng kia không thua kém gì thanh âm của Lôi Mị lúc động tình.
Lúc này chỉ có hai loại nam nhân không sinh ra tà niệm, kiếm chỉ nam thiên. Một loại là những kẻ có định lực cao đến dọa người, loại còn lại chính là kẻ vô năng hoặc là thái giám. Dù sao, phía dưới của hắn cũng đã dựng cột cờ. Với loại xử nữ chưa nếm mùi đời như Lý Đằng Giao, hắn chỉ cần vài đường lả lướt, toàn thân nàng dã mềm nhũn như bún. Đúng lúc ma thủ của hắn hạ xuống, Lý Đằng Giao vốn đã mất đi phương hướng, chợt gạt phắt ra.
- Đông ca ca, người ta... Cái kia... Đại di mụ (kỳ kinh) ... Đã đến...
Đường Tiểu Đông ngẩn ngơ, như vậy cũng tốt, dù sao bản thân vẫn còn đang chịu tang, không thể đại khai sát giới.
- Đông ca ca... Thực xin lỗi...
Mặt mũi Lý Đằng Giao tràn đầy áy náy cùng bất an.
- Ha ha, không sao.
Đường Tiểu Đông ôm nàng hôn một cái.
Mặt mày tràn đầy xuân ý, Lý Đằng Giao ưm lên một tiếng, thanh âm ỏn ẻn.
- Đông ca ca, Đằng Giao khiến huynh mất hứng, huynh trừng phạt Đằng Giao đi.
Đường Tiểu Đông ngẩn ngơ, trái tim đập thình thịch.
Nghe ngữ khí của nàng, tựa hồ rất hy vọng bị trừng phạt, không phải nàng ưa thích giọng điệu kia?
SM? Không thể nào?
Sắc mặt Đường Tiểu Đông cau lại, làm bộ dữ tợn, hung ác nói.
- Nàng thích bị trừng phạt?
- Đằng Giao làm sai. Tự nhiên phải bị trừng phạt...
Trên khuôn mặt ửng đỏ của Lý Đằng Giao hiện lên vẻ sợ hãi, nhưng đôi mắt tràn ngập xuân ý lại tỏa ra quang mang cuồng dã hưng phấn cùng chờ mong.
Con mẹ nó, chẳng lẽ thực là như vậy.
Trong lúc nhất thời, hắn hiểu được tại sao Lý Đằng Giao đối với Ngạo Phong vô cùng anh tuấn lại không có một chút hứng thú, thì ra khẩu vị của cô nàng này không giống người thường, ưa thích loại nam nhân to con, tục tằn, hung ác!
Thì ra là thế, đúng là nhân sinh muôn màu muôn vẻ.
Ba~!
Bàn tay to lớn của hắn hung hăng vỗ xuống chỗ nhiều thịt nhất.
- A... Đau quá!
Mặc dù khuôn mặt Lý Đằng Giao lộ ra vẻ thống khổ, nhưng đôi mắt lại tràn đầy hưng phấn cùng vui sướng, xuân tình giữa lông mày lại càng thêm nồng đậm.
Con mẹ nó, đủ tiện, đường đường là thiên kim của hữu tướng lại thích bị người khác hành hạ.
Đường Tiểu Đông cười khổ, dứt khoát đem chiếc váy đã ném xuống đất xé thành một sợi dây dài hẹp, trói chặt nàng lại, tận lực thỏa mãn sở thích của nàng.
Lý Lâm Phủ vuốt vuốt chòm râu, thở dài.
- Đúng là làm khó cho hài tử Ngạo Phong này, cũng không biết là hắn tìm thấy Nguyệt Cơ ở đâu, nàng có bảy tám phần giống với Hàn Yên, coi như là an ủi lão phu một chút.
Trong lời nói, đối với Hoắc Hàn Yên vẫn là nhớ mãi không quên, Liễu Nguyệt Cơ chỉ là cái bóng của nàng, vật thế thân!
Thì ra là thế!
Nội tâm Đường Tiểu Đông à lên một tiếng.
- Lão gia, nếu không để Nguyệt Cơ đổi tên thành Hàn Yên được không?
Liễu Nguyệt Cơ trong lòng Lý Lâm Phủ, thân hình uốn éo như rắn, thanh âm ỏn ẻn mang theo vẻ làm nũng cùng lấy lòng. Đường Tiểu Đông nhíu mày, hắn có thể ngửi được trong lời nói của Liễu Nguyệt Cơ ẩn chứa một tia không vui, đố kỵ thậm chí là hận ý.
Lý Lâm Phủ nâng cằm nàng lên cười ha hả, đôi mắt già nua tỏa ra quang mang đặc thù mà chỉ đám lang sói mới có.
- Tiểu mỹ nhân thực là nhu thuận khả ái, ha ha.
Đường Tiểu Đông thầm hô lợi hại, chỉ bằng phần công phu câu hồn hoặc nhân này, tin tưởng không bao lâu sau, Liễu Nguyệt Cơ rất nhanh sẽ có thể mị hoặc Lý Lâm Phủ, thay thế địa vị của Hoắc Hàn Yên trong lòng lão.
Nội tâm hắn vừa vui mừng lại vừa lo lắng.
Lý Đằng Giao tựa hồ rất khó chịu, lúc giúp phụ thân bóp vai, lực đạo chợt tăng thêm, khuôn mặt già nua tràn đầy nếp nhăn của Lý Lâm Phủ khẽ nhăn, hít một hơi.
- Nữ nhi, lại có chuyện gì không hài lòng với cha hay sao?
Lý Đằng Giao hừ một tiếng hừ một tiếng, chu miệng, mặt căng lên, phụng phịu, biểu lộ rất không thoải mái.
- Ôi, tâm can bảo bối của cha, tiểu tổ tông của cha, kẻ nào khiến con mất hứng?
Lý Lâm Phủ vội vàng đẩy Liễu Nguyệt Cơ ra, dỗ dành nữ nhi bảo bối.
- Là Nguyệt Cơ làm tiểu thư mất hứng, Nguyệt Cơ xin tạ tội cùng tiểu thư.
Bộ dạng Liễu Nguyệt Cơ đầy hốt hoảng, liên tục phúc lễ bồi tội.
Lý Lâm Phủ đứng ở một bên cười ha hả.
- Nữ nhi, Nguyệt Cơ đã chịu tội với con rồi, nể mặt cha, coi như xong. Ha ha, nguôi giận, nguôi giận, nghe lời cha đi nào...
Có câu động thủ cũng không đánh kẻ đang cười, cho dù Lý Đằng Giao khó chịu với Liễu Nguyệt Cơ cũng không thể trở mặt đánh người được?
Hơn nữa, trước mắt, Liễu Nguyệt Cơ cũng không có chỗ nào đắc tội với nàng, nếu như trở mặt như vậy
chẳng khác gì cố tình gây sự rồi. Lý Đằng Giao hừ một tiếng hừ một tiếng, không biết có phải đã tiếp nhận lời tạ tội của Liễu Nguyệt Cơ rồi hay không. Tuy rằng lễ bồi tội này có chút mạc danh kỳ diệu, bất quá không thể không thừa nhận, chỉ bằng bổn sự quan sát nét mặt này, người khác không thể không thừa nhận sự lợi hại của Liễu Nguyệt Cơ.
Người do Vương gia dâng tặng, tuyệt đối có vấn đề.
Đường Tiểu Đông càng thêm lo lắng.
Đêm đã về khuya.
Lý Lâm Phủ lo lắng, kiên quyết lưu lại Đường Tiểu Đông trong phủ qua đêm, phái người đến trung tâm ngu nhạc báo tin.
Tắm rửa xong, Đường Tiểu Đông nằm ở trên chiếc giường lớn mềm mại, ôm Kha Vân Tiên ngủ đã trở thành thói quen của hắn. Bây giờ một mình một giường, quả thực rất không quen. Trên cửa chợt xuất hiện bóng dáng của một thân ảnh xinh đẹp, tiếp theo
tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
- Ai vậy?
- Đằng Giao!
Bên ngoài truyền đến thanh âm ngượng ngùng, khẩn trương, hy vọng của Lý Đằng Giao.
Trái tim Đường Tiểu Đông đập mạnh một cái, xuống giường mở cửa ra.
Khuôn mặt Lý Đằng Giao ửng hồng, mắt đẹp hàm xuân, mang theo vài phần ngượng ngùng, kiều diễm động lòng người bước vào trong phòng.
- Đông ca ca...
Tiểu ni tử đỏ bừng mặt nhào vào ngực hắn, mùi thơm ngát sau khi tắm hòa cùng mùi u hương đặc hữu của xử nữ khiến cho tâm hồn hắn nhộn nhạo.
Dù sao cũng không quen ngủ một mình, tối nay cứ ôm tiểu ny tử này ngủ cũng được.
Hắn không khách khí ôm Lý Đằng Giao, đá chân khép cửa lại, đi về phía giường lớn.
Mọi người đều biết hắn là nữ tế tương lai của tướng phủ, chỉ thiếu nghi thức nữa mà thôi.
Lên thuyền trước sau đó mua vé bổ sung cũng là chuyện bình thường, đây cũng là liều thuốc an thần để Lý Lâm Phủ yên tâm.
Trong góc tối ngoài sân, có không ít ánh mắt đang nhìn chằm chặp vào đây.
- Đông ca ca.
Lý Đằng Giao mắc cỡ rúc vào trong ngực hắn.
Trái tim Đường Tiểu Đông rung động, thanh âm ỏn ẻn vừa thẹ vừa khẩn trương lại khát vọng kia không thua kém gì thanh âm của Lôi Mị lúc động tình.
Lúc này chỉ có hai loại nam nhân không sinh ra tà niệm, kiếm chỉ nam thiên. Một loại là những kẻ có định lực cao đến dọa người, loại còn lại chính là kẻ vô năng hoặc là thái giám. Dù sao, phía dưới của hắn cũng đã dựng cột cờ. Với loại xử nữ chưa nếm mùi đời như Lý Đằng Giao, hắn chỉ cần vài đường lả lướt, toàn thân nàng dã mềm nhũn như bún. Đúng lúc ma thủ của hắn hạ xuống, Lý Đằng Giao vốn đã mất đi phương hướng, chợt gạt phắt ra.
- Đông ca ca, người ta... Cái kia... Đại di mụ (kỳ kinh) ... Đã đến...
Đường Tiểu Đông ngẩn ngơ, như vậy cũng tốt, dù sao bản thân vẫn còn đang chịu tang, không thể đại khai sát giới.
- Đông ca ca... Thực xin lỗi...
Mặt mũi Lý Đằng Giao tràn đầy áy náy cùng bất an.
- Ha ha, không sao.
Đường Tiểu Đông ôm nàng hôn một cái.
Mặt mày tràn đầy xuân ý, Lý Đằng Giao ưm lên một tiếng, thanh âm ỏn ẻn.
- Đông ca ca, Đằng Giao khiến huynh mất hứng, huynh trừng phạt Đằng Giao đi.
Đường Tiểu Đông ngẩn ngơ, trái tim đập thình thịch.
Nghe ngữ khí của nàng, tựa hồ rất hy vọng bị trừng phạt, không phải nàng ưa thích giọng điệu kia?
SM? Không thể nào?
Sắc mặt Đường Tiểu Đông cau lại, làm bộ dữ tợn, hung ác nói.
- Nàng thích bị trừng phạt?
- Đằng Giao làm sai. Tự nhiên phải bị trừng phạt...
Trên khuôn mặt ửng đỏ của Lý Đằng Giao hiện lên vẻ sợ hãi, nhưng đôi mắt tràn ngập xuân ý lại tỏa ra quang mang cuồng dã hưng phấn cùng chờ mong.
Con mẹ nó, chẳng lẽ thực là như vậy.
Trong lúc nhất thời, hắn hiểu được tại sao Lý Đằng Giao đối với Ngạo Phong vô cùng anh tuấn lại không có một chút hứng thú, thì ra khẩu vị của cô nàng này không giống người thường, ưa thích loại nam nhân to con, tục tằn, hung ác!
Thì ra là thế, đúng là nhân sinh muôn màu muôn vẻ.
Ba~!
Bàn tay to lớn của hắn hung hăng vỗ xuống chỗ nhiều thịt nhất.
- A... Đau quá!
Mặc dù khuôn mặt Lý Đằng Giao lộ ra vẻ thống khổ, nhưng đôi mắt lại tràn đầy hưng phấn cùng vui sướng, xuân tình giữa lông mày lại càng thêm nồng đậm.
Con mẹ nó, đủ tiện, đường đường là thiên kim của hữu tướng lại thích bị người khác hành hạ.
Đường Tiểu Đông cười khổ, dứt khoát đem chiếc váy đã ném xuống đất xé thành một sợi dây dài hẹp, trói chặt nàng lại, tận lực thỏa mãn sở thích của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.