Chương 258: Phục kích (hạ).
Ngũ Lang Thúc
27/03/2013
Binh sĩ Phi Hổ Thiết Kỵ cầm các loại vũ khí thuẫn mỏng, loan đao, cung cấp tốc bò lên trên. Mấy trăm người cùng bò lên một lượt mà không phát ra một chút âm thanh, đủ thấy được huấn luyện tốt thế nào.
Đường Tiểu Đông rất muốn nhìn một chút xem người đang chiến đấu ở bên trên có phải là đội của Tần Thiên Bảo hay không. Tuy nhiên lại sợ gây ra động tĩnh khiến đám binh sĩ Phi Hổ Thiết Kỵ đang bò phía trên phát giác.
Dù sao đi nữa cũng khó tránh khỏi phải đợi chờ một hồi, mọi người nấp vào trong bụi cỏ hoặc ẩn phía sau tảng đá, chuẩn bị sẵn hỏa khí mang theo có thể tùy thời phóng ra.
May là ngọn núi này không bị trận đại hỏa kia lan đến, vẫn còn nhiều cây lớn xanh mướt, bằng không cũng không thể nấp vào những cây cỏ đã bị cháy thành tro bụi kia.
Binh sĩ Phi Hổ Thiết Kỵ đại thể đã bò lên tới giữa sườn núi, mấy binh sĩ ở phía trước chợt thấy trong bụi cỏ trên cao chợt bốc lên từng sợi khói trắng, đều không khỏi giật mình.
Người còn chưa kịp có phản ứng, từng trận tiếng rít xé rách không khí đột nhiên vang lên. Đỉnh đầu đau nhức làm bọn chúng kinh hãi bừng tỉnh, nhịn không được phát ra tiếng kêu thảm kinh thiên động địa.
Đồng bạn đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm tê tâm liệt phế, các binh sĩ đang bò tới giữa sườn núi đều không khỏi giật mình.
- Xảy ra chuyện gì?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, toàn bộ ánh mắt đều dồn về phía đội quan quân.
- Trên núi có phục binh!
Đội quân đầu lĩnh phản ứng cũng không chậm, vội rút đại đao, đang muốn thét ra lệnh binh sĩ thủ hạ xung phong, đột nhiên trên núi lăn xuống hơn mười tảng lớn đen ngòm, còn tỏa ra khói trắng cùng tiếng xuy xuy. Một tảng đen ngòm trong đó lăn tới trước mặt hắn.
Tên quan quân lĩnh đội hét lớn một tiếng, loan đao trong tay hóa thành một đạo hàn mang, chuẩn xác bổ vào vật kia.
“Oanh!”, một tiếng nổ rung trời vang lên, khói thuốc súng tràn ngập. Tên quan quân biến mất, hơn mười binh sĩ ở xung quanh kêu thảm một tiếng, như đống cỏ khô lăn xuống núi.
Rầm rầm rầm rầm…
Hơn mười tiếng nổ kinh thiên động địa hầu như đồng thời vang lên, cùng với vô số tiếng kêu thảm thiết thê lương. Vô số binh sĩ bị oanh tạc, huyết nhục văng tứ tán vô cùng thê thảm.
Đây là vũ khí gì mà lợi hại kinh khủng như vậy?
Tiếng nổ vang bên tai như tiếng sấm giữa trời quang. Thấy thảm trạng của chiến hữu thân thiết hàng ngày, đám chiến sĩ chưa bị oanh tạc sợ hãi đến mặt cắt không còn chút máu, kinh hồn táng đởm.
Lại một trận tiếng rít gió cấp tốc như xé rách không gian vang lên, không ít binh sĩ kêu thảm rồi ngã xuống.
- Có mai phục…
- Chúng ta trúng kế rồi…
- Ôi, cháy rồi! Chạy mau…
Hơn mười ngọn lửa ở các nơi đồng thời bốc lên, mau chóng tràn ra, khiến đám binh sĩ trốn chạy xung quanh bị đốt thành người lửa, chết thảm lăn xuống núi.
Dưới thung lũng, đám quan quân lớn tiếng hét to, ra lệnh cho cung thủ bắn chết những tên bị đốt đang giãy dụa kêu rên này.
Cung tiễn thủ rưng rưng bắn ra kình tiễn, giúp đỡ chiến hữu kết thúc sự thống khổ vô biên này.
Thống lĩnh đại nhân và mấy quan quân cao cấp ngồi xổm bên thi thể những người bị đốt lăn từ trên sườn núi xuống, nhìn thảm trạng thi thể huyết nhục không rõ, không khỏi rung mình một trận.
Đây là vũ khí gì? Lại có lực sát thương kinh khủng như vậy?
Mấy quan quân cao cấp cùng tụ lại một chỗ, đưa mắt nhìn nhau.
Trong rừng rậm hai bên trái phải bọn họ, đột nhiên tung lên mấy tảng lớn đen ngòm, tỏa ra khói trắng cùng tiếng “xuy xuy”, rơi xuống bên cạnh bọn họ.
Phản ứng bản năng của đám quan quân là rút bội đao.
Phản ứng của bọn họ rất nhanh. Từ tốc độ bọn họ rút loan đao ra khỏi vỏ đều có thể thấy là cao thủ nhất lưu. Đáng tiếc bọn họ không biết những vật lớn tỏa ra khói trắng này là cái gì.
Rầm rầm oanh…
Lại những tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, cùng với đó là tiếng kêu thảm tê tâm liệt phế…
Khói bụi tan hết, đám binh sĩ kinh hoàng thất thố phát hiện mấy quan trên của bọn họ đều không còn nữa, trên mặt đất chỉ còn lại tay đứt thịt nát.
- Thống lĩnh đại nhân đã chết…
Có người kinh hoảng hét rầm lên.
Thống lĩnh đại nhân của bọn họ văng tới một tảng đá cách đó không xa, cánh tay phải không còn, chân trái cũng không thấy đâu, chỉ còn lại một bên đầu, máu đỏ cùng não trắng thấm ướt một mảng lớn, khiến người khác nhìn vào phát buồn nôn.
Không biết là ai bỏ chạy đầu tiên, các binh sĩ còn lại cũng kêu lớn một tiếng, toàn bộ chạy hết.
Tuy những binh sĩ này là dũng sĩ thân trải trăm trận, nhưng địch nhân có vũ khí kinh khủng chưa từng thấy khiến bọn hắn tâm sợ mật run. Mấy quan quân lĩnh đội cũng đã chết hết toàn bộ, không còn ai chỉ huy, sĩ khí giảm xuống cực điểm. Không chạy lẽ nào ở đây chờ chết sao?
Đại hỏa hừng hực theo gió tràn ra xung quanh, đám người trông coi chiến mã giấu trong rừng rậm cũng bị lan đến, bất đắc dĩ phải mạo hiểm công kích.
Đánh bừa mà trúng, một quả thổ lôi bay trúng vào đám quan quân cao cấp của Phi Hổ Thiết Kỵ, binh sĩ không người chỉ huy liền lập tức giải tán.
Địch nhân bỏ chạy, khiến mọi người đang trốn trong rừng rậm liền cuống quít đuổi chiến mã ra, tránh khỏi đại hỏa.
Trên núi cũng là lửa cháy tận trời, khói đặc cuồn cuộn che hết mặt trời. Đám người Đường Tiểu Đông trên đỉnh núi cũng cuống quít lui lại, chạy tới ngọn núi đã bị cháy sạch tụi lủi trước mặt.
Cứ mỗi bước đi, khói bụi trên mặt đất lại tung cao lên, khiến mọi người ho khan không ngớt.
Mới chạy tới giữa sườn núi, trên đỉnh núi đột nhiên hiện ra hơn mười người. Hơn mười tiếng rít lạnh lẽo sắc nhọn bắn về phía bọn họ.
Nhìn rõ những người đột nhiên xuất hiện trên đỉnh núi, đám người Đường Tiểu Đông đều cười ha ha. Tuy nhiên sau đó đều ho khan kịch liệt thẳng cho tới khi hai mắt đều trợn trắng.
Tro than bay khắp nơi, cười như vậy, há lại không hút đầy bụi vào trong phổi?
Bọn họ bị một cú thảm như vậy, mà đám người xuất hiện trên đỉnh núi so với họ còn thảm hại hơn. Khuôn mặt đen như đáy nồi, người da đen cũng không thể đen hơn, thảo nào đám người Đường Tiểu Đông cười đến khom lưng, chảy cả nước mắt.
- Ha ha ha… Vương Tam công tử… Ngươi… Ha ha ha…
Đường Tiểu Đông cười đến gập cả bụng, thắt lưng cong lại đến không thể dậy nổi.
Đám người Vương Ngạo Phong này quả thực là thê thảm, từ đầu đến chân không chỗ nào trắng, đương nhiên, ngoại trừ hai con mắt.
Hai gò má Vương Ngạo Phong giật giật, ôm quyền nói:
- Đa tạ, lại thiếu ngươi một nhân tình.
Hắn ở trên núi chỉ huy thủ hạ công kích đám chiến sĩ Đồ Lỗ Tộc đang leo lên, căn bản không nghĩ tới đây là một cái bẫy, thẳng đến khi phía sau núi truyền đến tiếng nổ kinh thiên động địa mới bừng tỉnh ngộ.
Đường Tiểu Đông rất muốn nhìn một chút xem người đang chiến đấu ở bên trên có phải là đội của Tần Thiên Bảo hay không. Tuy nhiên lại sợ gây ra động tĩnh khiến đám binh sĩ Phi Hổ Thiết Kỵ đang bò phía trên phát giác.
Dù sao đi nữa cũng khó tránh khỏi phải đợi chờ một hồi, mọi người nấp vào trong bụi cỏ hoặc ẩn phía sau tảng đá, chuẩn bị sẵn hỏa khí mang theo có thể tùy thời phóng ra.
May là ngọn núi này không bị trận đại hỏa kia lan đến, vẫn còn nhiều cây lớn xanh mướt, bằng không cũng không thể nấp vào những cây cỏ đã bị cháy thành tro bụi kia.
Binh sĩ Phi Hổ Thiết Kỵ đại thể đã bò lên tới giữa sườn núi, mấy binh sĩ ở phía trước chợt thấy trong bụi cỏ trên cao chợt bốc lên từng sợi khói trắng, đều không khỏi giật mình.
Người còn chưa kịp có phản ứng, từng trận tiếng rít xé rách không khí đột nhiên vang lên. Đỉnh đầu đau nhức làm bọn chúng kinh hãi bừng tỉnh, nhịn không được phát ra tiếng kêu thảm kinh thiên động địa.
Đồng bạn đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm tê tâm liệt phế, các binh sĩ đang bò tới giữa sườn núi đều không khỏi giật mình.
- Xảy ra chuyện gì?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, toàn bộ ánh mắt đều dồn về phía đội quan quân.
- Trên núi có phục binh!
Đội quân đầu lĩnh phản ứng cũng không chậm, vội rút đại đao, đang muốn thét ra lệnh binh sĩ thủ hạ xung phong, đột nhiên trên núi lăn xuống hơn mười tảng lớn đen ngòm, còn tỏa ra khói trắng cùng tiếng xuy xuy. Một tảng đen ngòm trong đó lăn tới trước mặt hắn.
Tên quan quân lĩnh đội hét lớn một tiếng, loan đao trong tay hóa thành một đạo hàn mang, chuẩn xác bổ vào vật kia.
“Oanh!”, một tiếng nổ rung trời vang lên, khói thuốc súng tràn ngập. Tên quan quân biến mất, hơn mười binh sĩ ở xung quanh kêu thảm một tiếng, như đống cỏ khô lăn xuống núi.
Rầm rầm rầm rầm…
Hơn mười tiếng nổ kinh thiên động địa hầu như đồng thời vang lên, cùng với vô số tiếng kêu thảm thiết thê lương. Vô số binh sĩ bị oanh tạc, huyết nhục văng tứ tán vô cùng thê thảm.
Đây là vũ khí gì mà lợi hại kinh khủng như vậy?
Tiếng nổ vang bên tai như tiếng sấm giữa trời quang. Thấy thảm trạng của chiến hữu thân thiết hàng ngày, đám chiến sĩ chưa bị oanh tạc sợ hãi đến mặt cắt không còn chút máu, kinh hồn táng đởm.
Lại một trận tiếng rít gió cấp tốc như xé rách không gian vang lên, không ít binh sĩ kêu thảm rồi ngã xuống.
- Có mai phục…
- Chúng ta trúng kế rồi…
- Ôi, cháy rồi! Chạy mau…
Hơn mười ngọn lửa ở các nơi đồng thời bốc lên, mau chóng tràn ra, khiến đám binh sĩ trốn chạy xung quanh bị đốt thành người lửa, chết thảm lăn xuống núi.
Dưới thung lũng, đám quan quân lớn tiếng hét to, ra lệnh cho cung thủ bắn chết những tên bị đốt đang giãy dụa kêu rên này.
Cung tiễn thủ rưng rưng bắn ra kình tiễn, giúp đỡ chiến hữu kết thúc sự thống khổ vô biên này.
Thống lĩnh đại nhân và mấy quan quân cao cấp ngồi xổm bên thi thể những người bị đốt lăn từ trên sườn núi xuống, nhìn thảm trạng thi thể huyết nhục không rõ, không khỏi rung mình một trận.
Đây là vũ khí gì? Lại có lực sát thương kinh khủng như vậy?
Mấy quan quân cao cấp cùng tụ lại một chỗ, đưa mắt nhìn nhau.
Trong rừng rậm hai bên trái phải bọn họ, đột nhiên tung lên mấy tảng lớn đen ngòm, tỏa ra khói trắng cùng tiếng “xuy xuy”, rơi xuống bên cạnh bọn họ.
Phản ứng bản năng của đám quan quân là rút bội đao.
Phản ứng của bọn họ rất nhanh. Từ tốc độ bọn họ rút loan đao ra khỏi vỏ đều có thể thấy là cao thủ nhất lưu. Đáng tiếc bọn họ không biết những vật lớn tỏa ra khói trắng này là cái gì.
Rầm rầm oanh…
Lại những tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, cùng với đó là tiếng kêu thảm tê tâm liệt phế…
Khói bụi tan hết, đám binh sĩ kinh hoàng thất thố phát hiện mấy quan trên của bọn họ đều không còn nữa, trên mặt đất chỉ còn lại tay đứt thịt nát.
- Thống lĩnh đại nhân đã chết…
Có người kinh hoảng hét rầm lên.
Thống lĩnh đại nhân của bọn họ văng tới một tảng đá cách đó không xa, cánh tay phải không còn, chân trái cũng không thấy đâu, chỉ còn lại một bên đầu, máu đỏ cùng não trắng thấm ướt một mảng lớn, khiến người khác nhìn vào phát buồn nôn.
Không biết là ai bỏ chạy đầu tiên, các binh sĩ còn lại cũng kêu lớn một tiếng, toàn bộ chạy hết.
Tuy những binh sĩ này là dũng sĩ thân trải trăm trận, nhưng địch nhân có vũ khí kinh khủng chưa từng thấy khiến bọn hắn tâm sợ mật run. Mấy quan quân lĩnh đội cũng đã chết hết toàn bộ, không còn ai chỉ huy, sĩ khí giảm xuống cực điểm. Không chạy lẽ nào ở đây chờ chết sao?
Đại hỏa hừng hực theo gió tràn ra xung quanh, đám người trông coi chiến mã giấu trong rừng rậm cũng bị lan đến, bất đắc dĩ phải mạo hiểm công kích.
Đánh bừa mà trúng, một quả thổ lôi bay trúng vào đám quan quân cao cấp của Phi Hổ Thiết Kỵ, binh sĩ không người chỉ huy liền lập tức giải tán.
Địch nhân bỏ chạy, khiến mọi người đang trốn trong rừng rậm liền cuống quít đuổi chiến mã ra, tránh khỏi đại hỏa.
Trên núi cũng là lửa cháy tận trời, khói đặc cuồn cuộn che hết mặt trời. Đám người Đường Tiểu Đông trên đỉnh núi cũng cuống quít lui lại, chạy tới ngọn núi đã bị cháy sạch tụi lủi trước mặt.
Cứ mỗi bước đi, khói bụi trên mặt đất lại tung cao lên, khiến mọi người ho khan không ngớt.
Mới chạy tới giữa sườn núi, trên đỉnh núi đột nhiên hiện ra hơn mười người. Hơn mười tiếng rít lạnh lẽo sắc nhọn bắn về phía bọn họ.
Nhìn rõ những người đột nhiên xuất hiện trên đỉnh núi, đám người Đường Tiểu Đông đều cười ha ha. Tuy nhiên sau đó đều ho khan kịch liệt thẳng cho tới khi hai mắt đều trợn trắng.
Tro than bay khắp nơi, cười như vậy, há lại không hút đầy bụi vào trong phổi?
Bọn họ bị một cú thảm như vậy, mà đám người xuất hiện trên đỉnh núi so với họ còn thảm hại hơn. Khuôn mặt đen như đáy nồi, người da đen cũng không thể đen hơn, thảo nào đám người Đường Tiểu Đông cười đến khom lưng, chảy cả nước mắt.
- Ha ha ha… Vương Tam công tử… Ngươi… Ha ha ha…
Đường Tiểu Đông cười đến gập cả bụng, thắt lưng cong lại đến không thể dậy nổi.
Đám người Vương Ngạo Phong này quả thực là thê thảm, từ đầu đến chân không chỗ nào trắng, đương nhiên, ngoại trừ hai con mắt.
Hai gò má Vương Ngạo Phong giật giật, ôm quyền nói:
- Đa tạ, lại thiếu ngươi một nhân tình.
Hắn ở trên núi chỉ huy thủ hạ công kích đám chiến sĩ Đồ Lỗ Tộc đang leo lên, căn bản không nghĩ tới đây là một cái bẫy, thẳng đến khi phía sau núi truyền đến tiếng nổ kinh thiên động địa mới bừng tỉnh ngộ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.