Chương 267: Thích khách chợt hiện
Ngũ Lang Thúc
28/03/2013
Trong Hoàng tộc, vì tranh giành đế vị mà huynh đệ tương tàn chỉ là chuyện hết sức bình thường.
Quyền lực khiến kẻ khác điên cuồng!
- Thiết Bố Đô Khả Hãn! Thiết Bố Đô Khả Hãn!
Trong đám người đột nhiên bộc phát ra tiếng hò hét sấm vang kinh thiên động địa, khiến đám người Đường Tiểu Đông lại càng hoảng sợ.
Vô số binh sĩ điên cuồng quơ quơ vũ khí trong tay, đồng thanh hò hét, thanh âm vút tận trời xanh, quanh quẩn bên trong đại mạc mênh mông vô biên thật lâu không ngớt.
Dưới vòng vây của chúng cận vệ, Thiết Bố Đô mặt mày hớn hở giục ngựa qua đây.
Vương Ngạo Phong ngồi trên ngựa ôm quyền, nói:
- Chúc mừng Khả Hãn! Chúc mừng Khả Hãn!
Thiết Bố Đô cười ha ha, sung sướng tiếp nhận lời chúc của Vương Ngạo Phong.
Đường Tiểu Đông cười hắc hắc:
- Bố Đô huynh hao tổn tâm cơ, rốt cục đã như ý, giành được địa vị Đại Hãn cao quý. Vậy cũng nên trả các huynh đệ kia lại cho ta đúng không?
Hắn nói chính là tên thủ hạ bị thích khách đâm bị thương trong thành Lai Tích. Lúc đó bởi vì bất đắc dĩ mới phải nhờ Thiết Bố Đô chiếu cố.
Nói một cách dễ nghe là Thiết Bố Đô giúp hắn chiếu cố thủ hạ bị thương nặng, nói khó nghe hơn, chính là Thiết Bố Đô giữ lại làm con tin.
Ngữ khí rõ ràng mang ý không vui và châm chọc khiến sắc mặt tất cả mọi người đại biến. Các cận vệ của Thiết Bố Đô càng bộc lộ ra sát khí, gầm gừ liên tục.
- Lớn mật!
Liên tiếp cương đao được rút ra khỏi vỏ. Toàn trường lập tức bị sát khí lạnh lẽo, sắc bén bao phủ.
Sắc mặt Đường Tiểu Đông hoàn toàn trầm tĩnh. Sáu cận vệ lãnh huyết bên cạnh hắn bước về bên trái một bước, ngăn cách Thiết Bố Đô cùng cận vệ của hắn.
Vẻ mặt Lôi Mị, Phượng Cô Cô cũng rất bình tĩnh. Chỉ bất quá Kinh Thiên Lôi trong hai bàn tay nàng chuyển động với tốc độ nhanh hơn gấp bội.
Sắc mặt Thiết Bố Đô trầm xuống, quát lớn:
- Lớn mật! Đều lui ra cho ta!
Đám cận vệ của hắn thu đao lui ra phía sau, ánh mắt hung ác, độc địa nhìn chằm chằm lên người Đường Tiểu Đông.
Thiết Bố Đô cười ha ha, đột nhiên quay người, khom lưng xá Đường Tiểu Đông một cái nói:
- Đều là lỗi của Bố Đô ta. Bố Đô ở đây xin lỗi Đường huynh đệ, còn có nhị vị đại tẩu.
Hắn quay đầu về phía Lôi Mị và Lôi Vân Phượng cúi đầu tạ lỗi.
Vẻ mặt Lôi Mị đỏ bừng, ôm quyền hoàn lễ theo lễ tiết của giang hồ Trung Nguyên.
Lôi Vân Phượng cười khúc khích nói:
- Thiết Bố Đô Khả Hãn, ngươi thật thú vị. Hì hì…
Vua của đại thảo nguyên làm trò trước mặt mấy vạn người bộ tộc, khom lưng xin lỗi một người Trung Nguyên. Cấp bậc lễ nghĩa này cũng đủ trang trọng rồi!
Trong lòng người của các bộ tộc đều chấn động, hiếu kỳ quan sát Đường Tiểu Đông.
Con bà nó là con gấu! Người này co được giãn được. Cực kỳ lợi hại. Đột Lợi chết cũng không oan chút nào.
Người ta đã xin lỗi ngay mặt như vậy, Đường Tiểu Đông đương nhiên cũng không thể không cho hắn chút thể diện, ho nhẹ một tiếng, ôm quyền hoàn lễ nói:
- Không dám! Không dám!
Mặc dù Vương Ngạo Phong cũng được Thiết Bố Đô xin lỗi đích đáng, chỉ là không có loại lễ tiết long trọng khom người như Đường Tiểu Đông mà thôi, khiến trong lòng hắn không khỏi sinh ra cảm giác chua xót.
Lại thấy cánh tay Thiết Bố Đô khoác tay Đường Tiểu Đông, trong lòng càng thêm khó chịu.
- Đường huynh đệ, khổ cực cho ngươi rồi. Ha ha…
Thiết Bố Đô ôm hắn như thân huynh đệ:
- Tối nay Bố Đô nhất định tận tình địa chủ, không say không nghỉ. Ha ha ha…
Khả Hãn mới đăng cơ, loại tràng diện long trọng náo nhiệt này cũng không cần phải nói rõ.
Thiết Bố Đô thực sự là một tên kỳ quái. Đại sự trọng yếu như vậy, mà lại không chọn một ngày hoàng đạo, trực tiếp tuyên bố đăng cơ cùng ngày, khiến tất cả thủ hạ kinh ngạc sững sờ tại chỗ, một lúc lâu sau mới phản ứng lại được.
Mọi thứ cũng không chuẩn bị cho tốt, đành phải làm luôn, không biết đã bận chết bao nhiêu người.
Dù sao đi nữa, mọi người bận rộn tới gần nửa đêm, mới hoàn thành xong nghi thức đăng cơ tại hoàng cung do Đột Lợi xây dựng.
Đám người Đường Tiểu Đông được coi như khách quý, hưởng thụ đãi ngộ như quốc vương, tắm rửa thay y phục đều có nô bộc xinh đẹp hầu hạ.
Đã lâu không có gần nữ sắc, trong lúc này, hắn không khỏi tranh thủ ăn đậu hũ. Dù sao đi nữa, Lôi Mị và Phượng Cô Cô cũng không ở bên cạnh.
Vương Ngạo Phong so với hắn càng cấp bách hơn, trực tiếp đè nô bộc hầu hạ xuống, ngay trong bồn tắm ngập nước mà xông pha chiến đấu. Đường Tiểu Đông thiếu chút nữa cũng muốn dựng thương lên ngựa, vừa lúc nữ quan ở bên ngoài thúc giục. Hắn không thể làm gì khác hơn là thầm niệm bí quyết chữ tĩnh, đè nén dục vọng đang tràn ngập trong lòng.
Vương Ngạo Phong vừa mới bắt đầu, phỏng chừng còn muốn một lúc nữa mới có thể kết thúc công việc, nữ quan đã đưa Đường Tiểu Đông tiến nhập hoàng cung.
Hoàng cung rộng lớn lúc này đã đầy người, bên trong vô cùng náo nhiệt.
Hoàng cung này so ra cũng không kém hoàng cung của Đường Huyền Tông, phỏng chừng Đột Lợi cướp đoạt được bao nhiêu vàng bạc đều đổ vào hoàng cung này, để chỉnh trang kiến tạo trở thành xanh vàng rực rõ tráng lệ. Đáng tiếc hắn lại không có mạng hưởng thụ.
Là khách quý đặc biệt, Đường Tiểu Đông ngồi bên cạnh Thiết Bố Đô, tiếp đó là Lôi Mị, Lôi Vân Phượng và đám người Tần Thiên Bảo. Còn lại phía sau là sáu cận vệ lãnh huyết cùng những người liên quan.
Đám người Vương Ngạo Phong ngồi ở đối diện, chỉ là tiểu tử này còn đang ở trong phòng tắm liều mạng làm việc, phỏng chừng không hung hăng phát tiết một trận là sẽ không đi ra.
Một phen tràng diện sau đó là ăn miếng thịt lớn, uống chén rượu lớn, ca cơ vũ nữ ở giữa ca múa trợ hứng.
Thiết Bố Đô thấy Đường Tiểu Đông vẫn có chút rầu rĩ không vui, vỗ vỗ bờ vai hắn, ha hả cười nói:
- Trong lòng Đường huynh còn đang trách cứ ta sao?
Ha ha… Ta cũng là bất đắc dĩ không còn cách nào khác mới phải làm như vậy.
Đường Tiểu Đông hung hăng dốc một chén rượu:
- Vậy vì cái gì muốn tìm ta?
Thiết Bố Đô cười lớn nói:
- Đại danh Đường huynh như sấm bên tai, bằng vào trí tuệ và lực lượng của ngươi, nhất định có thể giúp ta đạt thành tâm nguyện. Ha ha… Đường huynh quả nhiên không phụ kỳ vọng của ta. Trong lòng Bố Đô phi thường cảm kích!
- Đến, một chén này là Bố Đô kính người! Cạn!
Con bà nó là con gấu! Thiếu chút nữa hại lão tử chết uổng!
Trong lòng Đường Tiểu Đông ân cần hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà hắn, uống hết chỗ rượu trong bát.
Đột Lợi trong thời gian làm Khả Hãn, thi hành chính sách tàn bạo, nâng cao thuế kim, trưng thu các loại sưu cao thuế nặng, khiến tộc trưởng các bộ tộc vô cùng bất mãn.
Cuộc sống của hắn đã quá xa xỉ rồi, nhưng vẫn còn chưa đủ, lại bày mưu đặt kế cho thủ hạ giả trang thành mã tặc, cướp đoạt xung quanh cung cấp cho hắn tiêu xài.
Việc cướp đoạt thương đội bắt đầu xảy ra từ nửa năm trước. Thiết Bố Đô cực kỳ có dã tâm, một mặt âm thầm lôi kéo, lung lạc tộc trưởng các bộ tộc, mặt khác lặng lẽ thu thập các loại chứng cứ phạm tội của Đột Lợi.
Đúng lúc thủ hạ của Đột Lợi cướp đoạt thương đội của Đường Tiểu Đông. Khi Đường Tiểu Đông dẫn người tiến nhập đại mạc, Thiết Bố Đô đang tính làm sao lật đổ Đột Lợi, thấy thủ hạ của hắn chính là những thiếu niên lãnh huyết này phát sinh xung đột với Cáp Đồ Tộc, nghĩ là một cơ hội, liền bắt đầu thiết kế.
Sau đó, Vương Ngạo Phong cũng mang theo rất nhiều cao thủ tiến nhập thảo nguyên.
Hắn càng mừng rỡ thiết kế để kéo Vương Ngạo Phong vào trong cơn lốc, khiến toàn bộ đại thảo nguyên trở thành một mảnh gió tanh mưa máu, rung chuyển bất ổn.
Tất cả mọi kế hoạch đều tiến hành dựa theo thiết kế của hắn, mượn lực lượng của Tần Thiên Bảo, ám sát thành công thống lĩnh của Huyết Lang Đột Kỵ. Đám người Đường Tiểu Đông lại đúng dịp giết chết thống lĩnh của Phi Hổ Thiết Kỵ, tiêu hao một lượng lớn hơn nữa thực lực của người Đồ Lỗ Tộc.
Mất đi hai sự trợ giúp lớn, Đột Lợi mất đi lý trí. Thiết Bố Đô lại thiết kế ám sát tộc trưởng Đồ Lỗ Tộc, dẫn đến Đồ Lỗ Tộc phân liệt, dễ dàng cướp đoạt ngôi vị Khả Hãn.
Tư vị bị người khác lợi dụng phi thường không vui, Đường Tiểu Đông cúi đầu uống rượu một cách khó chịu.
Thiết Bố Đô vỗ vỗ bờ vai hắn:
- Đường huynh, đừng giận. Những gì đã qua đều cho qua đi, quan trọng là hiện tại.
Hắn vỗ hai tay:
- Đưa tới đi!
Vệ sĩ trong cung áp giải một người đến trước mặt Đường Tiểu Đông.
Là đặc sứ Ba Ngạch Đồ của Hồ Mễ quốc.
Thiết Bố Đô mỉm cười nói:
- Chính người này chỉ huy thuộc hạ ám sát người của ngươi.
Đường Tiểu Đông còn tưởng rằng người này sớm đã chạy thoát, không ngờ Thiết Bố Đô lại bắt lại.
Vệ sĩ rất nhanh mang ra một đầu người vẫn còn máu tươi trông rất ghê rợn cho Đường Tiểu Đông xem qua.
Thiết Bố Đô thân là vua của Đại thảo nguyên, tình ý đều đã làm đến mức này, Đường Tiểu Đông biết không thể đòi hỏi quá phận, quay sang hắn ôm quyền tạ ơn.
Sau khi trong lòng thoải mái, hắn thả sức chè chén, hai người liều mạng chúc rượu.
Hơn nữa tộc trưởng các bộ tộc liên tục kính rượu, trong bụng tất cả đều là cồn.
Thiết Bố Đô đã có bảy tám phần men say, kéo hắn lại trước mặt mọi người, cắt tay lấy máu, kết nghĩa huynh đệ, khiến Vương Ngạo Phong vừa mới tới thấy vậy đố kỵ không ngớt.
Hai người ôm nhau, lảo đảo đi vào trong nội cung, nói là muốn hai huynh đệ tiếp tục liều mạng uống rượu. Thấy sáu cận vệ lãnh huyết đi theo vào, Lôi Mị bất đắc dĩ thở dài.
Trong hoàng cung vẫn náo nhiệt vô cùng. Các bộ tộc tái ngoại vốn hào sảng, ăn miếng thịt lớn, uống chén rượu lớn, không ít người đã say túy lúy tại chỗ, nằm úp sấp xuống, cũng có người làm trò hề, khiến các vệ sĩ trong cung phải kéo ra ngoài.
Thiết Bố Đô và Đường Tiểu Đông ôm nhau, lảo đảo tiến vào nội cung, cũng không biết đã vào tới tẩm cung.
Đại Hãn la hét muốn uống rượu, các nữ phó cuống quít bưng rượu và thức ăn lên, hai phi tử của Thiết Bố Đô ở bên cạnh hầu hạ. Hai người lại liều mạng uống, thẳng tới khi mắt say lờ đờ như sương mù.
Sáu cận vệ lãnh huyết lẳng lặng như tượng đá đứng thẳng sau lưng Đường Tiểu Đông.
Long Thiên và Tịch Thương đại hòa thượng thì đứng ở phía sau Thiết Bố Đô. Người trước được phong làm đệ nhất dũng sĩ đại thảo nguyên, thống lĩnh vệ sĩ trong cung, người sau được phong làm quốc sư, kiêm nhiệm thống lĩnh ngoại cung.
Liều mạng uống mười chén, Đường Tiểu Đông rốt cục đã say túy lúy.
Thiết Bố Đô cười ha ha, lảo đảo đứng lên, chỉ vào hai phi tử nói:
- Các nàng… Dìu hắn vào trong… Hầu hạ chu đáo cho ta…
Mệnh lệnh của Đại Hãn, ai dám không tuân?
Hai phi tử bất đắc dĩ đỡ Đường Tiểu Đông tiến vào phòng ngủ.
Sáu thiếu niên lãnh huyết đi thẳng vào theo, sau khi tiến hành lục soát chung quanh một hồi, lúc này mới ra canh giữ ở trước trướng.
- Ai, các ngươi ra ngoài đi…
Hai phi tử khó nhọc dìu Đường Tiểu Đông tới bên giường, cởi y phục, tháo thắt lưng cho hắn, nhìn thấy sáu bức tượng đá cầm trường kiếm canh giữ trước giường, không khỏi tức giận.
Cho dù hai nàng mắng mỏ thế nào, sáu cận vệ lãnh huyết vẫn đứng đó như tượng đá.
- Ai, sáu cái đầu gỗ.
Hai phi tử bất đắc dĩ thở dài.
Nhỏ giọng thì thầm một lúc, hai nàng đồng thời cùng cởi y phục, thắt lưng. Lúc đầu còn có chút xấu hổ, sau thấy sáu tên đầu gỗ vẫn nhìn không chớp mắt, tựa như hai nàng không tồn tại, liền dứt khoát bò cả lên giường.
Mệnh lệnh của Đại Hãn, hầu hạ huynh đệ hắn thật tốt, tất nhiên là phải tuân theo.
Chỉ là, trong phòng của sáu người đứng bên cạnh nhìn chằm chằm như vậy, khiến hai nàng vô cùng không tự nhiên.
Sáu cận vệ lãnh huyết thì bất kể là nữ nhân nào bồi lão đại trường giường, chỉ cần không gây bất lợi với lão đại, tất cả sẽ không nhìn, cho dù bọn họ làm bất kể trò gì cũng không hề có phản ứng.
Thiết Bố Đô cũng đã có chín thành men say, lảo đảo, lắc lư đứng không vững, hoàn toàn phải nhờ Long Thiên chống đỡ mới không ngã xuống.
- Đại Hãn, ngài nên nghỉ ngơi đi!
Thiết Bố Đô cười ha ha:
- Bản Đại Hãn ngày hôm nay rất vui vẻ a… Mang rượu tới, ta còn muốn uống!
- Y, Đường huynh đệ đâu?
Long Thiên đáp:
- Đại Hãn, Đường công tử say lắm rồi…
Lông mày hắn đột nhiên nhăn tít lại thành một đoàn, nét mặt vốn tái nhợt lộ ra biểu tình cổ quái, tay phải nắm lấy chuôi kiếm đang đeo ở bên hông.
- Kẻ nào?
- Bẩm Đại Hãn, thành chủ thành Tô Nạp, Đặng Phúc Điện đại nhân có việc bẩm báo.
Ngoài cửa truyền đến thanh âm của thị vệ.
Thiết Bố Đô ngồi trên ghế, đầu hơi lắc lư, uống một hơi hết sạch ly trà tỉnh rượu do nữ phó bưng lên, nói:
- Cho hắn vào!
Đặng Phúc Điện đã được phong làm Thành chủ thành Tô Nạp đi nhanh đến, lúc hành lễ, thấp giọng bẩm báo:
- Đại Hãn, sự tình đã làm thỏa đáng.
Thiết Bố Đô gật đầu thỏa mãn:
- Tốt… Ách…
- Đại Hãn, người nên nghỉ ngơi đi!
Long Thiên nâng hắn dậy đi ra ngoài. Tịch Thương và Đặng Phúc Điện đi theo phía sau.
- Cháy rồi! Cháy rồi! Mau cứu hỏa…
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng kêu kinh hoàng thất thố.
Long Thiên đỡ Thiết Bố Đô Khả Hãn nao nao, cước bộ hơi dừng lại.
Cùng lúc đó, giữa không trung đột nhiên truyền đến tiếng đạn pháo nhanh chóng bay ra, xé rách không khí rít lên.
- Có thích khách!
Long Thiên phản ứng vô cùng mau lẹ, che trước người Thiết Bố Đô, đồng thời rút trường kiếm ra khỏi vỏ, từng đạo hàn mang biến ảnh khôn cùng bảo vệ toàn thân thể hắn.
Tịch Thương đại hòa thượng phía sau đỡ lấy Thiết Bố Đô thối lui vào trong phòng. Bội đao sáng láng của Đặng Phúc Điện cũng nhanh chóng được rút ra khỏi vỏ, canh giữ ở trước cửa.
Quyền lực khiến kẻ khác điên cuồng!
- Thiết Bố Đô Khả Hãn! Thiết Bố Đô Khả Hãn!
Trong đám người đột nhiên bộc phát ra tiếng hò hét sấm vang kinh thiên động địa, khiến đám người Đường Tiểu Đông lại càng hoảng sợ.
Vô số binh sĩ điên cuồng quơ quơ vũ khí trong tay, đồng thanh hò hét, thanh âm vút tận trời xanh, quanh quẩn bên trong đại mạc mênh mông vô biên thật lâu không ngớt.
Dưới vòng vây của chúng cận vệ, Thiết Bố Đô mặt mày hớn hở giục ngựa qua đây.
Vương Ngạo Phong ngồi trên ngựa ôm quyền, nói:
- Chúc mừng Khả Hãn! Chúc mừng Khả Hãn!
Thiết Bố Đô cười ha ha, sung sướng tiếp nhận lời chúc của Vương Ngạo Phong.
Đường Tiểu Đông cười hắc hắc:
- Bố Đô huynh hao tổn tâm cơ, rốt cục đã như ý, giành được địa vị Đại Hãn cao quý. Vậy cũng nên trả các huynh đệ kia lại cho ta đúng không?
Hắn nói chính là tên thủ hạ bị thích khách đâm bị thương trong thành Lai Tích. Lúc đó bởi vì bất đắc dĩ mới phải nhờ Thiết Bố Đô chiếu cố.
Nói một cách dễ nghe là Thiết Bố Đô giúp hắn chiếu cố thủ hạ bị thương nặng, nói khó nghe hơn, chính là Thiết Bố Đô giữ lại làm con tin.
Ngữ khí rõ ràng mang ý không vui và châm chọc khiến sắc mặt tất cả mọi người đại biến. Các cận vệ của Thiết Bố Đô càng bộc lộ ra sát khí, gầm gừ liên tục.
- Lớn mật!
Liên tiếp cương đao được rút ra khỏi vỏ. Toàn trường lập tức bị sát khí lạnh lẽo, sắc bén bao phủ.
Sắc mặt Đường Tiểu Đông hoàn toàn trầm tĩnh. Sáu cận vệ lãnh huyết bên cạnh hắn bước về bên trái một bước, ngăn cách Thiết Bố Đô cùng cận vệ của hắn.
Vẻ mặt Lôi Mị, Phượng Cô Cô cũng rất bình tĩnh. Chỉ bất quá Kinh Thiên Lôi trong hai bàn tay nàng chuyển động với tốc độ nhanh hơn gấp bội.
Sắc mặt Thiết Bố Đô trầm xuống, quát lớn:
- Lớn mật! Đều lui ra cho ta!
Đám cận vệ của hắn thu đao lui ra phía sau, ánh mắt hung ác, độc địa nhìn chằm chằm lên người Đường Tiểu Đông.
Thiết Bố Đô cười ha ha, đột nhiên quay người, khom lưng xá Đường Tiểu Đông một cái nói:
- Đều là lỗi của Bố Đô ta. Bố Đô ở đây xin lỗi Đường huynh đệ, còn có nhị vị đại tẩu.
Hắn quay đầu về phía Lôi Mị và Lôi Vân Phượng cúi đầu tạ lỗi.
Vẻ mặt Lôi Mị đỏ bừng, ôm quyền hoàn lễ theo lễ tiết của giang hồ Trung Nguyên.
Lôi Vân Phượng cười khúc khích nói:
- Thiết Bố Đô Khả Hãn, ngươi thật thú vị. Hì hì…
Vua của đại thảo nguyên làm trò trước mặt mấy vạn người bộ tộc, khom lưng xin lỗi một người Trung Nguyên. Cấp bậc lễ nghĩa này cũng đủ trang trọng rồi!
Trong lòng người của các bộ tộc đều chấn động, hiếu kỳ quan sát Đường Tiểu Đông.
Con bà nó là con gấu! Người này co được giãn được. Cực kỳ lợi hại. Đột Lợi chết cũng không oan chút nào.
Người ta đã xin lỗi ngay mặt như vậy, Đường Tiểu Đông đương nhiên cũng không thể không cho hắn chút thể diện, ho nhẹ một tiếng, ôm quyền hoàn lễ nói:
- Không dám! Không dám!
Mặc dù Vương Ngạo Phong cũng được Thiết Bố Đô xin lỗi đích đáng, chỉ là không có loại lễ tiết long trọng khom người như Đường Tiểu Đông mà thôi, khiến trong lòng hắn không khỏi sinh ra cảm giác chua xót.
Lại thấy cánh tay Thiết Bố Đô khoác tay Đường Tiểu Đông, trong lòng càng thêm khó chịu.
- Đường huynh đệ, khổ cực cho ngươi rồi. Ha ha…
Thiết Bố Đô ôm hắn như thân huynh đệ:
- Tối nay Bố Đô nhất định tận tình địa chủ, không say không nghỉ. Ha ha ha…
Khả Hãn mới đăng cơ, loại tràng diện long trọng náo nhiệt này cũng không cần phải nói rõ.
Thiết Bố Đô thực sự là một tên kỳ quái. Đại sự trọng yếu như vậy, mà lại không chọn một ngày hoàng đạo, trực tiếp tuyên bố đăng cơ cùng ngày, khiến tất cả thủ hạ kinh ngạc sững sờ tại chỗ, một lúc lâu sau mới phản ứng lại được.
Mọi thứ cũng không chuẩn bị cho tốt, đành phải làm luôn, không biết đã bận chết bao nhiêu người.
Dù sao đi nữa, mọi người bận rộn tới gần nửa đêm, mới hoàn thành xong nghi thức đăng cơ tại hoàng cung do Đột Lợi xây dựng.
Đám người Đường Tiểu Đông được coi như khách quý, hưởng thụ đãi ngộ như quốc vương, tắm rửa thay y phục đều có nô bộc xinh đẹp hầu hạ.
Đã lâu không có gần nữ sắc, trong lúc này, hắn không khỏi tranh thủ ăn đậu hũ. Dù sao đi nữa, Lôi Mị và Phượng Cô Cô cũng không ở bên cạnh.
Vương Ngạo Phong so với hắn càng cấp bách hơn, trực tiếp đè nô bộc hầu hạ xuống, ngay trong bồn tắm ngập nước mà xông pha chiến đấu. Đường Tiểu Đông thiếu chút nữa cũng muốn dựng thương lên ngựa, vừa lúc nữ quan ở bên ngoài thúc giục. Hắn không thể làm gì khác hơn là thầm niệm bí quyết chữ tĩnh, đè nén dục vọng đang tràn ngập trong lòng.
Vương Ngạo Phong vừa mới bắt đầu, phỏng chừng còn muốn một lúc nữa mới có thể kết thúc công việc, nữ quan đã đưa Đường Tiểu Đông tiến nhập hoàng cung.
Hoàng cung rộng lớn lúc này đã đầy người, bên trong vô cùng náo nhiệt.
Hoàng cung này so ra cũng không kém hoàng cung của Đường Huyền Tông, phỏng chừng Đột Lợi cướp đoạt được bao nhiêu vàng bạc đều đổ vào hoàng cung này, để chỉnh trang kiến tạo trở thành xanh vàng rực rõ tráng lệ. Đáng tiếc hắn lại không có mạng hưởng thụ.
Là khách quý đặc biệt, Đường Tiểu Đông ngồi bên cạnh Thiết Bố Đô, tiếp đó là Lôi Mị, Lôi Vân Phượng và đám người Tần Thiên Bảo. Còn lại phía sau là sáu cận vệ lãnh huyết cùng những người liên quan.
Đám người Vương Ngạo Phong ngồi ở đối diện, chỉ là tiểu tử này còn đang ở trong phòng tắm liều mạng làm việc, phỏng chừng không hung hăng phát tiết một trận là sẽ không đi ra.
Một phen tràng diện sau đó là ăn miếng thịt lớn, uống chén rượu lớn, ca cơ vũ nữ ở giữa ca múa trợ hứng.
Thiết Bố Đô thấy Đường Tiểu Đông vẫn có chút rầu rĩ không vui, vỗ vỗ bờ vai hắn, ha hả cười nói:
- Trong lòng Đường huynh còn đang trách cứ ta sao?
Ha ha… Ta cũng là bất đắc dĩ không còn cách nào khác mới phải làm như vậy.
Đường Tiểu Đông hung hăng dốc một chén rượu:
- Vậy vì cái gì muốn tìm ta?
Thiết Bố Đô cười lớn nói:
- Đại danh Đường huynh như sấm bên tai, bằng vào trí tuệ và lực lượng của ngươi, nhất định có thể giúp ta đạt thành tâm nguyện. Ha ha… Đường huynh quả nhiên không phụ kỳ vọng của ta. Trong lòng Bố Đô phi thường cảm kích!
- Đến, một chén này là Bố Đô kính người! Cạn!
Con bà nó là con gấu! Thiếu chút nữa hại lão tử chết uổng!
Trong lòng Đường Tiểu Đông ân cần hỏi thăm tổ tông mười tám đời nhà hắn, uống hết chỗ rượu trong bát.
Đột Lợi trong thời gian làm Khả Hãn, thi hành chính sách tàn bạo, nâng cao thuế kim, trưng thu các loại sưu cao thuế nặng, khiến tộc trưởng các bộ tộc vô cùng bất mãn.
Cuộc sống của hắn đã quá xa xỉ rồi, nhưng vẫn còn chưa đủ, lại bày mưu đặt kế cho thủ hạ giả trang thành mã tặc, cướp đoạt xung quanh cung cấp cho hắn tiêu xài.
Việc cướp đoạt thương đội bắt đầu xảy ra từ nửa năm trước. Thiết Bố Đô cực kỳ có dã tâm, một mặt âm thầm lôi kéo, lung lạc tộc trưởng các bộ tộc, mặt khác lặng lẽ thu thập các loại chứng cứ phạm tội của Đột Lợi.
Đúng lúc thủ hạ của Đột Lợi cướp đoạt thương đội của Đường Tiểu Đông. Khi Đường Tiểu Đông dẫn người tiến nhập đại mạc, Thiết Bố Đô đang tính làm sao lật đổ Đột Lợi, thấy thủ hạ của hắn chính là những thiếu niên lãnh huyết này phát sinh xung đột với Cáp Đồ Tộc, nghĩ là một cơ hội, liền bắt đầu thiết kế.
Sau đó, Vương Ngạo Phong cũng mang theo rất nhiều cao thủ tiến nhập thảo nguyên.
Hắn càng mừng rỡ thiết kế để kéo Vương Ngạo Phong vào trong cơn lốc, khiến toàn bộ đại thảo nguyên trở thành một mảnh gió tanh mưa máu, rung chuyển bất ổn.
Tất cả mọi kế hoạch đều tiến hành dựa theo thiết kế của hắn, mượn lực lượng của Tần Thiên Bảo, ám sát thành công thống lĩnh của Huyết Lang Đột Kỵ. Đám người Đường Tiểu Đông lại đúng dịp giết chết thống lĩnh của Phi Hổ Thiết Kỵ, tiêu hao một lượng lớn hơn nữa thực lực của người Đồ Lỗ Tộc.
Mất đi hai sự trợ giúp lớn, Đột Lợi mất đi lý trí. Thiết Bố Đô lại thiết kế ám sát tộc trưởng Đồ Lỗ Tộc, dẫn đến Đồ Lỗ Tộc phân liệt, dễ dàng cướp đoạt ngôi vị Khả Hãn.
Tư vị bị người khác lợi dụng phi thường không vui, Đường Tiểu Đông cúi đầu uống rượu một cách khó chịu.
Thiết Bố Đô vỗ vỗ bờ vai hắn:
- Đường huynh, đừng giận. Những gì đã qua đều cho qua đi, quan trọng là hiện tại.
Hắn vỗ hai tay:
- Đưa tới đi!
Vệ sĩ trong cung áp giải một người đến trước mặt Đường Tiểu Đông.
Là đặc sứ Ba Ngạch Đồ của Hồ Mễ quốc.
Thiết Bố Đô mỉm cười nói:
- Chính người này chỉ huy thuộc hạ ám sát người của ngươi.
Đường Tiểu Đông còn tưởng rằng người này sớm đã chạy thoát, không ngờ Thiết Bố Đô lại bắt lại.
Vệ sĩ rất nhanh mang ra một đầu người vẫn còn máu tươi trông rất ghê rợn cho Đường Tiểu Đông xem qua.
Thiết Bố Đô thân là vua của Đại thảo nguyên, tình ý đều đã làm đến mức này, Đường Tiểu Đông biết không thể đòi hỏi quá phận, quay sang hắn ôm quyền tạ ơn.
Sau khi trong lòng thoải mái, hắn thả sức chè chén, hai người liều mạng chúc rượu.
Hơn nữa tộc trưởng các bộ tộc liên tục kính rượu, trong bụng tất cả đều là cồn.
Thiết Bố Đô đã có bảy tám phần men say, kéo hắn lại trước mặt mọi người, cắt tay lấy máu, kết nghĩa huynh đệ, khiến Vương Ngạo Phong vừa mới tới thấy vậy đố kỵ không ngớt.
Hai người ôm nhau, lảo đảo đi vào trong nội cung, nói là muốn hai huynh đệ tiếp tục liều mạng uống rượu. Thấy sáu cận vệ lãnh huyết đi theo vào, Lôi Mị bất đắc dĩ thở dài.
Trong hoàng cung vẫn náo nhiệt vô cùng. Các bộ tộc tái ngoại vốn hào sảng, ăn miếng thịt lớn, uống chén rượu lớn, không ít người đã say túy lúy tại chỗ, nằm úp sấp xuống, cũng có người làm trò hề, khiến các vệ sĩ trong cung phải kéo ra ngoài.
Thiết Bố Đô và Đường Tiểu Đông ôm nhau, lảo đảo tiến vào nội cung, cũng không biết đã vào tới tẩm cung.
Đại Hãn la hét muốn uống rượu, các nữ phó cuống quít bưng rượu và thức ăn lên, hai phi tử của Thiết Bố Đô ở bên cạnh hầu hạ. Hai người lại liều mạng uống, thẳng tới khi mắt say lờ đờ như sương mù.
Sáu cận vệ lãnh huyết lẳng lặng như tượng đá đứng thẳng sau lưng Đường Tiểu Đông.
Long Thiên và Tịch Thương đại hòa thượng thì đứng ở phía sau Thiết Bố Đô. Người trước được phong làm đệ nhất dũng sĩ đại thảo nguyên, thống lĩnh vệ sĩ trong cung, người sau được phong làm quốc sư, kiêm nhiệm thống lĩnh ngoại cung.
Liều mạng uống mười chén, Đường Tiểu Đông rốt cục đã say túy lúy.
Thiết Bố Đô cười ha ha, lảo đảo đứng lên, chỉ vào hai phi tử nói:
- Các nàng… Dìu hắn vào trong… Hầu hạ chu đáo cho ta…
Mệnh lệnh của Đại Hãn, ai dám không tuân?
Hai phi tử bất đắc dĩ đỡ Đường Tiểu Đông tiến vào phòng ngủ.
Sáu thiếu niên lãnh huyết đi thẳng vào theo, sau khi tiến hành lục soát chung quanh một hồi, lúc này mới ra canh giữ ở trước trướng.
- Ai, các ngươi ra ngoài đi…
Hai phi tử khó nhọc dìu Đường Tiểu Đông tới bên giường, cởi y phục, tháo thắt lưng cho hắn, nhìn thấy sáu bức tượng đá cầm trường kiếm canh giữ trước giường, không khỏi tức giận.
Cho dù hai nàng mắng mỏ thế nào, sáu cận vệ lãnh huyết vẫn đứng đó như tượng đá.
- Ai, sáu cái đầu gỗ.
Hai phi tử bất đắc dĩ thở dài.
Nhỏ giọng thì thầm một lúc, hai nàng đồng thời cùng cởi y phục, thắt lưng. Lúc đầu còn có chút xấu hổ, sau thấy sáu tên đầu gỗ vẫn nhìn không chớp mắt, tựa như hai nàng không tồn tại, liền dứt khoát bò cả lên giường.
Mệnh lệnh của Đại Hãn, hầu hạ huynh đệ hắn thật tốt, tất nhiên là phải tuân theo.
Chỉ là, trong phòng của sáu người đứng bên cạnh nhìn chằm chằm như vậy, khiến hai nàng vô cùng không tự nhiên.
Sáu cận vệ lãnh huyết thì bất kể là nữ nhân nào bồi lão đại trường giường, chỉ cần không gây bất lợi với lão đại, tất cả sẽ không nhìn, cho dù bọn họ làm bất kể trò gì cũng không hề có phản ứng.
Thiết Bố Đô cũng đã có chín thành men say, lảo đảo, lắc lư đứng không vững, hoàn toàn phải nhờ Long Thiên chống đỡ mới không ngã xuống.
- Đại Hãn, ngài nên nghỉ ngơi đi!
Thiết Bố Đô cười ha ha:
- Bản Đại Hãn ngày hôm nay rất vui vẻ a… Mang rượu tới, ta còn muốn uống!
- Y, Đường huynh đệ đâu?
Long Thiên đáp:
- Đại Hãn, Đường công tử say lắm rồi…
Lông mày hắn đột nhiên nhăn tít lại thành một đoàn, nét mặt vốn tái nhợt lộ ra biểu tình cổ quái, tay phải nắm lấy chuôi kiếm đang đeo ở bên hông.
- Kẻ nào?
- Bẩm Đại Hãn, thành chủ thành Tô Nạp, Đặng Phúc Điện đại nhân có việc bẩm báo.
Ngoài cửa truyền đến thanh âm của thị vệ.
Thiết Bố Đô ngồi trên ghế, đầu hơi lắc lư, uống một hơi hết sạch ly trà tỉnh rượu do nữ phó bưng lên, nói:
- Cho hắn vào!
Đặng Phúc Điện đã được phong làm Thành chủ thành Tô Nạp đi nhanh đến, lúc hành lễ, thấp giọng bẩm báo:
- Đại Hãn, sự tình đã làm thỏa đáng.
Thiết Bố Đô gật đầu thỏa mãn:
- Tốt… Ách…
- Đại Hãn, người nên nghỉ ngơi đi!
Long Thiên nâng hắn dậy đi ra ngoài. Tịch Thương và Đặng Phúc Điện đi theo phía sau.
- Cháy rồi! Cháy rồi! Mau cứu hỏa…
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng kêu kinh hoàng thất thố.
Long Thiên đỡ Thiết Bố Đô Khả Hãn nao nao, cước bộ hơi dừng lại.
Cùng lúc đó, giữa không trung đột nhiên truyền đến tiếng đạn pháo nhanh chóng bay ra, xé rách không khí rít lên.
- Có thích khách!
Long Thiên phản ứng vô cùng mau lẹ, che trước người Thiết Bố Đô, đồng thời rút trường kiếm ra khỏi vỏ, từng đạo hàn mang biến ảnh khôn cùng bảo vệ toàn thân thể hắn.
Tịch Thương đại hòa thượng phía sau đỡ lấy Thiết Bố Đô thối lui vào trong phòng. Bội đao sáng láng của Đặng Phúc Điện cũng nhanh chóng được rút ra khỏi vỏ, canh giữ ở trước cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.