Phong Lưu

Chương 393: Tình thế không ổn

Ngũ Lang Thúc

29/03/2013

Những Uy khấu còn lại vứt hết vũ khí trong tay, ngoan ngoãn quỳ xuống nhấc tay đầu hàng.

Quan quân ra lệnh Uy khấu từng người giơ tay đi tới, dây thừng trói thành một hàng dài.

Uy khấu tấn công phủ thái thú giải quyết xong, gián điệp Uy khấu thừa lúc phóng hỏa loạn xạ cũng bị loạn côn của cư dân phẫn nộ đánh chết, Uy khấu chạy trốn tứ phía bị Đường Kiếm dẫn hai tổ long hổ đuổi giết, những tên cơ trí trốn ở nơi bí mật gần đó, tạm thời tránh được một kiếp.

Cửa đông, Tần Thiên gắt gao cuốn lấy Dương Thiên Kiều, hai vị trưởng bối của Tần gia thì đại khai sát giới giữa đám Uy khấu, quan binh vây ở bên ngoài, trường mâu đâm loạn, thình lình cho ngươi một mũi tên, những Uy khấu này chết và bị thương vô số, vô lực phá vây, chỉ có thể cố gắng chống cự, khoảng cách bại cong không còn xa.

Lúc này, Uy khấu làm loạn bên trong thành cơ bản đã đền tội, ngoại trừ lùng bắt Uy khấu chạy trốn và cứu hỏa nhà dân bị cháy ra, thế cục đã hoàn toàn khống chế được, cũng không gây ra rối loạn lớn.

Sự hung tàn của Uy khấu đã sớm khiến cư dân Hán Giang thống hận không thôi, hiện giờ thấy một tên đánh chết một tên, Uy khấu như chuột chạy qua đường, hơn nữa địa hình không quen, thường chạy vào tử lộ, bị cư dân phẫn nộ đánh hội đồng, riêng trọng lượng thôi cũng đã đè chết người.

Uy khấu tiềm phục bên trong thành làm loạn, tựa hồ chỉ nhóm người Dương Thiên Kiều.

Lúc này thân hãm tuyệt cảnh, lui cũng chết mà tới cũng chết, nhóm Uy khấu cuối cùng này liều mạng, cận kề cái chết cũng không đầu hàng.

Các cư dân cầm đòn gánh mộc côn thái đao tự phát bổ sung vào đoàn người Tần Thiên Bảo bao vây Uy khấu, dưới trùng vây như thế, có chắp cánh cũng không thể bay ra khỏi thành Hán Châu.

- Uy khấu, rất nhiều Uy khấu đánh tới...

Có binh lính trên đầu thành hoảng sợ hét ầm lên.

Trải qua giết chóc hai thời thần, không trung đã bắt đầu sáng, tầm mắt đã có thể nhìn rõ ràng phía xa.

Trên đường chân trời, vô số nhân mã như thủy triều vọt tới, một mảng lớn đông nghìn nghịt, thẳng tới dưới thành mới dừng lại.

Uy khấu chi chít như châu chấu, phủ kín đất trống ngoài thành. Chiến kỳ đủ mọi màu sắc tung bay, đủ kiểu binh khí xếp kín như rừng.

Uy khấu đông đảo như thế, chỉ sợ không mười vạn cũng đến bảy tám vạn, binh lính vừa rồi sợ tới mức hoảng sợ thét chói tai là tân binh vừa nhập ngũ, há gặp qua trành cảnh lớn bực này, hai chân mềm nhũn, cả người run run.

Ba!

Quân quan trực phiên cho hắn một cái tát, khiển trách:

- Hỗn trướng, một đám ô hợp mà thôi, có cái gì đáng sợ?

- Quấy nhiễu lòng quân, án tội nên chém!



Trong đầu quân quan cũng hoảng loạn, Uy khấu đông đảo như thế vây quanh thành Hán Châu, quả thật dọa người.

Dương Thiên Kiều cùng mười mấy Uy khấu còn lại tử đấu giữa vòng vây tinh thần đại chấn, điên cuồng kêu lên.

- Đại quân chúng ta tới rồi, các ngươi bỏ vũ khí xuống đầu hàng còn kịp, nếu không chỉ có đường chết.

Dương Thiên Kiều nhe răng cười uy hiếp.

Tần Thiên Bảo lười nói với hắn, đại thủ vung lên, quát:

- Bắn tên!

Trên cổng thành phát ra một đợt vũ tiễn, bắn Dương Thiên Kiều cùng những tên Uy khấu còn lại thành con nhím.

Đứng ở trên cổng thành xem chừng, Trương Quân Lâm cùng các quan viên bị Uy khấu ngoài thành dọa cho mặt không còn chút máu, toàn thân run lên, ngay cả mấy quan quân cao cấp cũng tái nhợt sắc mặt.

Tống Kim liếc mắt nhìn mọi người, cười ha ha nói:

- Một đám ô hợp mà thôi, có gì phải sợ?

Hắn chỉ vào dưới thành, biểu tình khinh thường nói:

- Nhìn xem đội hình của Uy khấu, lộn xộn, chiến kỳ giáp trụ vũ khí loạn thất bát tao, không có kỷ luật quân đội nghiêm minh, không phải đạo quân ô hợp thì là gì?

Không hỗ là nhân vật số ba của Mai Hoa nội vệ, biết rõ trước khi chiến đấu lòng quân phải ổn định, nếu không chưa chiến đã bại.

Ngay cả quan quân cao cấp phụ trách chỉ huy cũng sợ hãi bối rối, còn lòng tin gì chỉ huy binh lính đánh giặc chứ? Sĩ khí thấp, Uy khấu vừa công đánh, thành trì bị phá là cái chắc.

Lấy sự hung tàn của Uy khấu, sau khi phá thành, hẳn là điên cuồng giết hại bắt người cướp của, cả thành Hán Châu nhất đinh là thảnh cảm địa ngục trần gian.

Tống Kim đột nhiên cao giọng hô quát:

- Trong thành đều là thân nhân của các ngươi, các ngươi sẽ không trơ mắt nhìn Uy khấu gian dâm thê tử tỷ muội của các ngươi, tàn sát huynh đệ của các ngươi, cướp đoạt tài vật của các ngươi?

- Là nam nhân, hãy theo lão tử giết Uy khấu!



- Giết Uy khấu! Giết Uy khấu!

Các binh lính đồng thành hô to, cương đao vỗ vào thuẫn bão, trường thương gõ vào mặt đất, phát ra từng đợt tiếng vang rất có tiết tấu.

- Bảo vệ quốc gia, giết hết Uy khấu!

Tống Kim vung tay hô to.

- Bảo vệ quốc gia, giết hết Uy khấu! Bảo vệ quốc gia, giết hết Uy khấu!

Các binh lính đều bị cuốn hút, cùng kêu lên gào thét, ngàn thanh âm tụ tập, vang thẳng tận trời xanh.

Giờ khắc này, sĩ khí của các binh lính như lửa, ý chí chiến đấu dâng cao, mặc ngươi có thiên quân vạn mã, cũng vô pháp làm bọn họ sinh lòng sợ hãi.

Chính là muốn hiệu quả như vậy.

Tần Thiên Bảo giơ Thiên lý nhãn quan sát Uy khấu dưới thành, ngàn vạn Uy khấu chen chúc ở dưới thành, xác thực như lời Tống Kim nói, đội hình tán loạn, chiến kỳ vũ khí trang bị loạn thất bát tao, bất quá đây chẳng qua là sắp xếp phía trước.

Uy khấu sắp xếp phía sau, cả đám sắp thành phương trận chỉnh tề, chiến giáp rực rỡ, cương đao như tuyết, trường mâu như rừng, chiến mã phiêu phì thể tráng, lộ ra sĩ khí như lửa.

Tần Thiên Bảo hít một hơi lạnh, đội ngũ Uy khấu chỉnh tề phía sau này, rõ ràng là quân đội được huấn luyện nghiêm chỉnh, chiến lực cực cao.

Hắn há mồm muốn nói, dưới chân hơi đau, bị Tống Kim giẫm một cước.

Hiểu được ý tứ của Tống Kim, hắn vội vàng ngậm miệng lại.

Tống Kim cũng có một cái Thiên lý nhãn, tự nhiên cũng chứng kiến Uy khấu sắp hàng phía sau là một chi quân đội được huấn luyện nghiêm chỉnh có chiến lực rất mạnh, nhưng lúc này nói ra, quả thật sẽ đả kích rất lớn vào sĩ khí mới vất vả khơi dậy, phi thường không sáng suốt.

Ngồi ở trong soái trướng, Tống Kim đầy mặt lo lắng.

Bề ngoài nói nghe hay lắm, nhưng trong đầu buồn bực muốn chết.

Binh lính trong thành Hán Châu vốn không nhiều, Đường Tiểu Đông rời bến tiễu trừ Uy khấu, mang đi sáu ngàn tinh binh, còn lại không nhiều nhưng bị sứ đoàn của Uy Quốc trước không đến sau không đến nhằm lúc này mà tới, tiết độ sứ Trương Quân Lâm cắt cử Thẩm Liêm quân sự tài hoa đi hộ tống, rút đi ba ngàn tinh binh cuối cùng.

Đi rồi!

Còn lại trong thành Hán Châu là mấy ngàn người già nua yếu ớt, sao chống cự được tấn công điên cuồng của Uy khấu đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phong Lưu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook