Chương 11: Xuất Đảo [Thượng]
Huy Phong
30/04/2021
”Cố Bình Sinh ta bình sinh chưa bao giờ hối hận!”
“Không! Con sẽ báo thù!”
Cố Bình Sinh bình thường hiền lành đôn hậu nhưng khi nói ra câu đó cậu bé tràn đầy khí phách và lòng kiên định không gì lay chuyển nổi cùng với một luồng sát khí bao trùm cả không gian kỳ ảo nơi hai người họ đang đứng.
Xích Tung Hoành khẽ thở dài, ông biết Cố Bình Sinh giống ông ở điểm đôi lúc vô cùng ngoan cố và một khi xác định mục tiêu sẽ không bao giờ dừng lại, không bao giờ quay đầu nhìn lại cũng không bao giờ hối hận. Y cười khổ:
“Được rồi, vậy con cứ tiếp tục tập luyện nhưng phải khi nào con đủ khả năng trả thù mới được rời đảo! Ôi! Giang hồ hiểm ác con thì lại hiền lành khi rời đảo e rằng phải chịu thiệt thòi, nghĩa phụ sẽ truyền cho con kí ức cũng như kinh nghiệm của ta, hy vọng có thể giúp cho con đi lại trên giang hồ!”
Cố Bình Sinh trở về vẻ ngây ngô thường ngày, cậu hỏi:
“Nghĩa phụ, những kẻ đã sát hại người và cha mẹ con là ai? Người chắc biết rõ bọn chúng nhất? Con chỉ mới nghe nghĩa phụ kể về Kim Sí Tướng Quân, Kiếm Ma, Xà Hiết Ma Nữ Hoa Bất Ngữ còn những kẻ kia là ai?”
Xích Tung Hoành gật đầu rồi nói:
“Tên xấu xí háo sắc là một trong Thất Yêu biệt hiệu là Dâm Yêu, tên này hoang dâm hiếu sắc, chuyên cưỡng dâm gái nhà lành rồi giết chết nhưng trảo công của hắn vô cùng liễu đắc. Gã lang y thối tha cũng trong Thất Yêu biệt hiệu là Châm Yêu, hắn ta lai lịch khá bí ẩn, thiện nghệ dụng độc cũng như thảo dược chữa bệnh, Thu Thuỷ Châm của hắn vừa dùng để giết người vừa dùng để cứu người. Còn kẻ từng là bại tướng của nghĩa phụ Hoả Yêu, chính là kẻ có làn da đỏ như lửa. Hắn ta tuy võ công không cao nhưng tinh thông hoả dược, uy lực hoả khí của hắn so với Giang Nam Phích Lịch Đường không kém là bao, lần đó nghĩa phụ thắng hắn cũng là nhờ nhanh chóng huỷ đi toàn bộ hoả khí hắn dấu trong người. Còn ba tên nhãi nhép còn lại trong Thập Sát là Cự Phủ, Xảo Tượng và Bạch Diện Thư Sinh.”
Sau đó Xích Tung Hoành nói rõ võ công từng người để cho Cố Bình Sinh tiện việc báo thù, Cố Bình Sinh hỏi:
“Nghĩa phụ có biết hắc y nhân đã bắt người là ai không?”
Xích Tung Hoành ngẫm nghĩ một hồi rồi nói tiếp:
“Võ công người này không hề thua kém Kim Sí Tướng Quân nhưng qua giao đấu ta đoán hắn không phải là Ngọc Thụ Tướng Quân hay Nguyệt Dạ Tướng Quân, kẻ này trong Ma Tông ta chưa từng gặp, có lẽ là đến từ ngoại vực!”
Cố Bình Sinh cau mày, hắc y nhân ngay cả Xích Tung Hoành lịch duyệt giang hồ phong phú cũng không biết là ai đúng là vô cùng bí ẩn, xem ra chỉ còn cách sau này nhờ Quỷ Tẩu điều tra.
Xích Tung Hoành hỏi:
“Dự định tương lai sau này của con như thế nào?”
Cố Bình Sinh nói rất nhanh chóng xem ra cậu đã suy nghĩ từ lâu:
“Con dự định sau khi tập luyện đạt đến một mức độ nhất định sẽ rời khỏi đảo đến kinh đô Đại Chu Lạc Dương tìm Quỷ Tẩu, Quỷ Tẩu sẽ giúp con điều tra tung tích bọn chúng. Sau khi giết hết bọn chúng con sẽ trở về đảo thờ phụng mộ nghĩa phụ và phụ mẫu con!”
Hình dáng Xích Tung Hoành dần dần nhoè đi, y cười khổ:
“Ý niệm của nghĩa phụ sắp hết rồi, trước khi đi nghĩa phụ có lời nói con ghi nhớ: Không biết sau này xảy ra chuyện gì nhưng con không được đánh mất chính mình, con phải nhớ con là Cố Bình Sinh! Mãi mãi là Cố Bình Sinh của nghĩa phụ và cha mẹ con!
Đại mộng thuỳ tiên giác,
Bình sinh ngã tự tri.
Xem ra cha con đặt tên cho con cũng theo ý này!”
Cố Bình Sinh cúi đầu nói nhỏ:
“Con xin ghi nhớ!”
Xích Tung Hoành tan biến thành vô số đốm sáng, trong không trung vẫn còn vang vọng giọng nói của y:
“Bây giờ ta sẽ truyền lại kiến thức cũng như kinh nghiệm của ta lại cho con. Ngoài ra ta còn có một việc muốn con giúp đỡ... Ta muốn con thay ta chăm sóc hai nữ nhân mà ta từng yêu nhất giúp ta!”
Cố Bình Sinh liền đồng ý:
“Con sẽ chăm sóc hai vị nghĩa mẫu thật tốt! Xin nghĩa phụ yên tâm!”
Đối với Cố Bình Sinh thì nữ nhân mà nghĩa phụ cậu yêu thương cũng như nghĩa mẫu của cậu.
Xích Tung Hoành dường như đang bật cười:
“Thằng nhóc ngốc nghếch này! Ta không bảo chăm sóc họ như nghĩa mẫu mà là thay ta chăm sóc cho họ...”
Cố Bình Sinh biến sắc:
“Không lẽ nghĩa phụ bảo con...”
Cố Bình Sinh còn chưa nói hết câu thì vô số hình ảnh khác nhau như một cơn lũ cuốn cậu đi, vừa nhìn cậu đã biết đây là kí ức cũng như kinh nghiệm của Xích Tung Hoành truyền thụ lại cho cậu.
Hai hình ảnh cuối cùng là hai mỹ nhân tuyệt sắc, họ là hai mỹ nhân mà sinh thời Xích Tung Hoành yêu thương nhất cũng là người mà y có lỗi nhất.
Hai người họ tên là Ngôn Băng Vân và Thẩm Nhược Giai.
***
Cố Bình Sinh tỉnh dậy, trước mặt cậu tối đen, cậu vội vàng dùng hết sức bình sinh bật dậy, thì ra cậu được chôn dưới đất may mà không bị chết ngạt.
Cố Bình Sinh nhìn qua thì thấy ba ngôi mộ khác, chỉ có mộ có đề chữ “Xích Đế Xích Tung Hoành chi mộ”, nỗi đau đớn lại dâng lên khiến nước mắt cậu trào ra.
Mới ngày hôm qua thôi bọn họ còn cười đùa vui vẻ bây giờ đã âm dương cách biệt, ông trời thật khéo trêu ngươi.
Cố Bình Sinh đề chữ lên hai bia mộ kia lần lượt là “Phụ thân Cố Thành chi mộ” và “Mẫu thân Tư Đồ Mạt chi mộ” còn bia kia cậu cũng đổi thành “Nghĩa phụ Xích Tung Hoành chi mộ” cậu tuy không thể nhìn xuyên qua đất nhưng cậu lại biết được ở dưới là cha hay mẹ cậu, cảm giác này vô cùng kỳ lạ không thể giải thích được, theo lời nghĩa phụ cậu thì đây là cảm ứng của Ma Tâm.
Sau đó cậu vái lạy trước mộ rồi lầm lũi vào rừng kiếm thức ăn, sau khi ăn một con gà rừng cậu liền tiến hành tập luyện.
Kể từ ngày hôm đó Cố Bình Sinh không còn tập luyện bài tập theo số lượng nữa mà chỉ biết tập luyện đến khi nào mệt lả đến nỗi lăn ra ngủ thì thôi, cậu tập luyện từ sáng sớm đến đêm khuya canh hai canh ba mới lăn ra ngủ tại chỗ.
Số lượng chống đẩy, hít xà, gập bụng chỉ trong một ngày đã lên đến hàng ngàn còn chạy bộ hay bơi đã hơn hàng trăm dặm.
Cố Bình Sinh chìm nổi trong giấc mơ, trong mơ cậu thấy mình đang ngồi ăn cùng phụ mẫu và nghĩa phụ, ba người bọn họ cười đùa vui vẻ với nhau, Cố Bình Sinh đột nhiên trào nước mắt, ơn trời! Bọn họ vẫn còn sống! Những chuyện vừa qua đều là một cơn ác mộng!
Xích Tung Hoành thấy Cố Bình Sinh khóc ngạc nhiên hỏi:
“Sinh nhi! Sao đang ăn con lại khóc?”
Tư Đồ Mạt lo lắng hai tay ôm mặt cậu hỏi:
“Con đau ở đâu phải không? Bệnh của con lại tái phát phải không?”
Cố Thành hỏi Xích Tung Hoành:
“Đại ca, huynh nói thằng bé phải nửa năm mới tái phát mà? Tại sao...”
Cố Bình Sinh nắm chặt hai bàn tay gầy gò sần sùi của mẹ mình rồi nói:
“Không phải đâu ạ! Bụi bay vào mắt con thôi ạ!”
Nói rồi nghẹn ngào:
“Cám ơn mọi người! Cám ơn vì mọi người vẫn còn sống!”
Cố Thành không hiểu con trai mình đang nói gì, ông bật cười:
“Thằng bé này thật là...”
Roẹt!
Đột nhiên máu bắn vào mặt Cố Bình Sinh, máu tươi tanh tưởi.
Cố Thành đang cười đột nhiên cơ thể đứt ra làm hai, máu bắn ướt hết bàn ăn, phần trên rơi xuống đất, máu từ vết thương vẫn tiếp tục phun ra thành vô số tia máu, máu từ thất khiếu của ông trào ra như suối, dù đứt đôi ông vẫn cố gắng bò về phía Cố Bình Sinh, ông thì thào:
“Sinh nhi... Sinh nhi...”
Cố Bình Sinh sợ hãi đến nỗi ngã khỏi ghế, lúc này cậu mới thấy mẹ cậu đã gục trên bàn, ngực trái thủng một lỗ lớn, máu tươi chảy xuống đất róc rách, bà không cử động nhưng đôi mắt đầy máu mở to hết cỡ vẫn đang nhìn chằm chằm vào cậu.
Xích Tung Hoành lại càng thảm liệt hơn nhiều, thân thể y bị phanh thây, đầu, tứ chi rơi lộp độp trên mặt đất, phần thân thì cũng không nguyên vẹn, Ma Tâm phá ngực chui ra, khuôn mặt ác ma của Ma Tâm gào rú lao về phía cậu.
Cố Bình Sinh kinh hoàng cực độ co mình lại chỉ biết la hét:
“Không! Không! Không!”
Đột nhiên xung quanh êm ắng, bên tai cậu vang lên giọng nói êm ái hiền từ của mẹ cậu:
“Sinh nhi, đừng sợ! Mở mắt ra đi con! Mẹ đây! Mở mắt ra đi con!”
Cố Bình Sinh nước mặt lưng tròng từ từ mở mắt ra thì bắt gặp ba cái đầu đầy máu của Cố Thành, Từ Đồ Mạt và Xích Tung Hoành cùng Ma Tâm đang nở nụ cười miệng toét đến tận mang tai.
“Aaaaa!!!”
Cố Bình Sinh bật dậy.
Cậu nhìn ngó xung quanh thì phát hiện chỉ là một cơn ác mộng, kể từ ngày hôm đó chỉ cần ngủ cậu liền thấy ác mộng vậy nên cậu tập luyện bất kể ngày đêm chỉ khi mệt mỏi không chịu nổi mới nằm xuống ngủ nhưng giấc ngủ chưa sâu đã liền thấy ác mộng, sau khi gặp ác mộng cậu ngay lập tức tỉnh dậy rồi tiếp tục tập luyện.
Tám năm sau đó Cố Bình Sinh mỗi năm chỉ ngủ khoảng mười hai lần hơn nữa mỗi lần ngủ cũng chỉ được nửa canh giờ thành ra mỗi ngày cậu chỉ dùng một canh giờ để ăn uống sinh hoạt còn lại đều là luyện tập, mỗi ngày mười một canh giờ cậu chỉ biết tập luyện điên cuồng.
Ngày đầu tiên thay đổi chế độ tập luyện Cố Bình Sinh hứng chịu đau đớn không gì sánh nổi, thậm chí so với “nhị thập niên
đại hạn” không kém là bao. Toàn xương và cơ của cậu như bị gãy nát, như bị xé toạc ra, nội tạng giả thì như vỡ vụn còn đầu đau như muốn nổ tung thậm chí trong lúc tập luyện cậu đã ngã khuỵu cũng như bất tỉnh không biết bao nhiêu lần.
Nhưng cậu vẫn không bỏ cuộc, cậu không bao giờ gục ngã hay lùi bước.
Phải đến ba bốn ngày sau cậu mới thích ứng với cách tập luyện mới, nhờ vào sự kiên trì của cậu mà đã bước đầu đột phá giới hạn của bản thân.
Không chỉ bơi cậu còn lặn, ban đầu cậu chỉ có thể lặn sâu khoảng mười trượng và nín thở gần một khắc sau đó độ sâu và thời gian ở dưới nước dần dần tăng lên. Sau ba năm cậu có thể lặn sâu đến ba dặm (1500m) điều sau này hàng ngàn năm con người phải dùng đến những thiết bị tối tân mới có thể xuống tới được, không chỉ thế cậu còn có thể ở độ sâu ba dặm dưới biển cả ngày liền.
Ngoài lặn Cố Bình Sinh còn bổ sung bài tập đấm thẳng một trăm lần mỗi ngày, những chiêu thức hoa mỹ phức tạp cậu không học được vì vậy cậu chọn chiêu thức đơn giản nhất là đấm thẳng (thôi sơn) để tập luyện. Sau ba năm từ một trăm đấm thẳng cậu đã tăng lên gấp ba mươi lần, cú đấm của cậu bây giờ có thể tạo ra tiếng nổ như sấm rền, thổi bay tảng đá trăm cân từ khoảng cách ba trượng.
Để đẩy nhanh tốc độ tập luyện Cố Bình Sinh còn dùng đá tảng để tăng thêm sức nặng, khi chống đẩy thì đặt đá tảng trên lưng, hít xà thì buộc vào lưng và hai tay, gập bụng thì đặt trên bụng, bơi hay lăn thì buộc vào lưng còn đấm thẳng thì buộc vào hai tay.
Sau sáu tháng cậu dùng sắt thay cho đá, sắt nhỏ và gọn hơn đá rất nhiều, cậu nung chảy sắt rồi đúc thành sáu khối sắt đặc ruột gọi là thiết y gồm mũ trụ, áo giáp, đái, hai hộ uyển và hai hộ thoái, tất cả có tổng trọng lượng một trăm cân (500kg). Mũ trụ thực ra chỉ là một quả cầu sắt có ba lỗ, hai lỗ ở mắt và một lỗ ở cổ còn áo giáp, hộ uyển và hộ thoái là một khối sắt hình trụ và đái tương tự như một chiếc quần ngắn.
Tập luyện khi có thêm thiết y khiến cực khổ tăng thêm gấp bội, đau đớn cũng theo đó tăng lên nhưng Cố Bình Sinh chỉ cần bảy ngày đã có thể quen với sức nặng hơn nữa sức mạnh của cậu so với tập luyện không có thiết y gấp ba đến bốn lần. Từ đó Cố Bình Sinh luôn luôn mang thiết y trừ lúc tắm và ăn cơm thì cậu cởi mũ trụ ra, ngay cả ngủ vẫn mang.
Sau một tháng Cố Bình Sinh lại nung thiết y ra rồi tăng thêm lượng thiết quặng vào nhằm tăng khối lượng thiết y, sau ba năm
trọng lượng thiết y hiện tại đã lên đến năm trăm cân (1 tấn).
Không chỉ thế cậu còn rèn luyện thực chiến với dã thú trên núi hay mãnh ngư dưới biển, chỉ sau ba năm dù là gấu, sư tử hay cá mập cậu chỉ cần một quyền cũng dễ dàng hạ gục bọn chúng.
Ngoài ra cậu còn nghĩ ra một phương pháp tăng sức mạnh vô cùng lợi hại nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm.
Phương pháp của cậu gọi là Cường Hoá, cậu ngoài dùng Cường Hoá để chiến đấu còn dùng cho tập luyện.
***
Grao!!!
Tiếng dã thú gầm rú vang vọng cánh rừng trên núi Mạt Mạt, một con gấu xám chột mắt cao gần hai trượng đang điên cuồng quật ngã mười mấy cây to, ai đã làm nó nổi điên?
Trước mặt gấu xám xuất là một thân hình cao lớn, người này chính là Cố Bình Sinh.
Không biết có phải do chế độ tập luyện điên cuồng hay do Ma Tâm mà chỉ mới mười bảy tuổi mà Cố Bình Sinh đã trở nên cường tráng, y đang cởi trần, lộ rõ cơ bắp rắn chắc và vô số vết sẹo từ tập luyện và những trận thực chiến với dã thú.
Gấu xám chột mắt trông thấy Cố Bình Sinh liền gầm lớn một tiếng lao về phía y, chi trước to lớn của nó quật mạnh vào người y. Cố Bình Sinh trúng đòn văng ra sau cả mấy trượng, tông gãy ba bốn cây to mới dừng lại được, trên thân cậu có ba dấu trảo nhưng không sâu, nhờ tập luyện nên cơ thể y trở nên cứng rắn như đá tảng, cái tát của gấu xám chột mắt có thể đánh nát thây một con hổ cũng chỉ để lại vết xước trên người cậu hơn nữa kết hợp với ma lực thì sức phòng thủ tăng thêm gấp đôi, chỉ với cơ bắp đã cứng cáp hơn hẳn các loại ngạnh công.
Gấu xám ngửi thấy mùi máu lại càng điên cuồng hơn tiếp tục xông lên tấn công, lần này là cái miệng đỏ lòm như chậu máu của nó táp lấy đầu y.
Cố Bình Sinh cười lớn:
“Gấu ngoan, lại đây ăn một quyền của ông nội mi nào!”
Cố Bình Sinh hít sâu rồi chầm chậm thở ra một luồng khói trắng, y từ từ dồn hết sức mạnh toàn cơ thể vào quyền đầu.
Miệng gấu vừa tới thì hữu quyền của y thế như sấm sét giáng vào bụng gấu xám chột mắt, con gấu xui xẻo trúng trọng quyền bắn ra sau như đạn pháo, tông gãy mười mấy thân cây rồi lăn ra đất bất tỉnh.
Mỗi ngày trừ sáu bài tập: chống đẩy, hít xà, gập bụng, chạy bộ, bơi và lặn thì cậu còn tập đấm thẳng một triệu lần, từ bài tập này cậu đã tự tạo ra tuyệt chiêu cho riêng mình gọi là Bình Sinh Quyền.
Trước đây Xích Tung Hoành từng dặn dò Cố Bình Sinh nếu không thể học được sát chiêu thì phải tự tạo ra sát chiêu cho riêng mình nên y từ bài tập đấm thẳng đã sáng tạo ra một sát chiêu gọi là Bình Sinh Quyền. Y muốn đặt một cái tên hay cho sát chiêu của mình nhưng vốn từ quá non kém đành lấy tên mình đặt cho chiêu thức.
Gọi là sát chiêu thực ra cũng không có gì đặc biệt, đơn giản chỉ là dồn toàn bộ sức mạnh rồi đấm thẳng nhưng vì dùng toàn bộ sức lực vào đó nên sử ra chiêu này xong sẽ bị kiệt sức, khó lòng chiến đấu tiếp. Bình Sinh Quyền có thể nói là một đi không trở lại, không chừa đường lui cho mình.
“Cố Bình Sinh ta bình sinh chưa từng hối hận!”
Bình Sinh Bất Hối!
Vết thương do gấu xám chột mắt gây ra nhanh chóng lành lại, đây chính là khả năng đặc biệt của ma lực của Ma Tâm, thực ra đối với Cố Bình Sinh thì Ma Tâm không có nhiều tác dụng lắm ngoại trừ việc thay thế tim và tạo ra các nội tạng khác, tuy nhiên ma lực có thể tăng cường lực tấn công cũng như khả năng phòng thủ khoảng hai hoặc ba lần và có thể làm vết thương lành nhanh hơn.
Khi nhị thập niên đại hạn tái phát các nội tạng giả bị huỷ nhưng Ma Tâm liền tái tạo nội tạng mới nên mới có thể duy trì mạng sống của y đến tận bây giờ nhưng cơn đau khi đại hạn tái phát không hề suy giảm.
Do thường xuyên dùng dã thú trên núi cũng như mãnh ngư dưới biển để tập luyện thực chiến nên bây giờ chỉ cần thấy
Cố Bình Sinh bọn chúng liền chạy đào mạng, gấu xám chột mắt lúc nãy là con thú duy nhất dám tấn công y tuy nhiên cũng như các con thú khác chỉ một quyền đã đánh bại chúng, thậm chí cả đàn cá mập mấy chục con cũng không chịu nổi một quyền của y.
Cố Bình Sinh, mười sáu tuổi.
Môn chủ Sát Tâm Đạo đời thứ mười một.
Bài tập:
Chống đẩy/ hít xà/ gập bụng: 10 triệu cái/ngày.
Chạy bộ/ bơi: 2 triệu lý/ ngày (1 triệu km/ ngày)
Lặn sâu: 6 dặm (3000m)
Thời gian lặn dưới nước: Bảy ngày.
Đấm thẳng: 10 triệu lần/ ngày.
Khối lượng thiết y: 5000 cân (10 tấn)
Tiềm năng cơ thể đã khai phá: ???%
Tiềm năng linh hồn đã khai phá: ???%
“Không! Con sẽ báo thù!”
Cố Bình Sinh bình thường hiền lành đôn hậu nhưng khi nói ra câu đó cậu bé tràn đầy khí phách và lòng kiên định không gì lay chuyển nổi cùng với một luồng sát khí bao trùm cả không gian kỳ ảo nơi hai người họ đang đứng.
Xích Tung Hoành khẽ thở dài, ông biết Cố Bình Sinh giống ông ở điểm đôi lúc vô cùng ngoan cố và một khi xác định mục tiêu sẽ không bao giờ dừng lại, không bao giờ quay đầu nhìn lại cũng không bao giờ hối hận. Y cười khổ:
“Được rồi, vậy con cứ tiếp tục tập luyện nhưng phải khi nào con đủ khả năng trả thù mới được rời đảo! Ôi! Giang hồ hiểm ác con thì lại hiền lành khi rời đảo e rằng phải chịu thiệt thòi, nghĩa phụ sẽ truyền cho con kí ức cũng như kinh nghiệm của ta, hy vọng có thể giúp cho con đi lại trên giang hồ!”
Cố Bình Sinh trở về vẻ ngây ngô thường ngày, cậu hỏi:
“Nghĩa phụ, những kẻ đã sát hại người và cha mẹ con là ai? Người chắc biết rõ bọn chúng nhất? Con chỉ mới nghe nghĩa phụ kể về Kim Sí Tướng Quân, Kiếm Ma, Xà Hiết Ma Nữ Hoa Bất Ngữ còn những kẻ kia là ai?”
Xích Tung Hoành gật đầu rồi nói:
“Tên xấu xí háo sắc là một trong Thất Yêu biệt hiệu là Dâm Yêu, tên này hoang dâm hiếu sắc, chuyên cưỡng dâm gái nhà lành rồi giết chết nhưng trảo công của hắn vô cùng liễu đắc. Gã lang y thối tha cũng trong Thất Yêu biệt hiệu là Châm Yêu, hắn ta lai lịch khá bí ẩn, thiện nghệ dụng độc cũng như thảo dược chữa bệnh, Thu Thuỷ Châm của hắn vừa dùng để giết người vừa dùng để cứu người. Còn kẻ từng là bại tướng của nghĩa phụ Hoả Yêu, chính là kẻ có làn da đỏ như lửa. Hắn ta tuy võ công không cao nhưng tinh thông hoả dược, uy lực hoả khí của hắn so với Giang Nam Phích Lịch Đường không kém là bao, lần đó nghĩa phụ thắng hắn cũng là nhờ nhanh chóng huỷ đi toàn bộ hoả khí hắn dấu trong người. Còn ba tên nhãi nhép còn lại trong Thập Sát là Cự Phủ, Xảo Tượng và Bạch Diện Thư Sinh.”
Sau đó Xích Tung Hoành nói rõ võ công từng người để cho Cố Bình Sinh tiện việc báo thù, Cố Bình Sinh hỏi:
“Nghĩa phụ có biết hắc y nhân đã bắt người là ai không?”
Xích Tung Hoành ngẫm nghĩ một hồi rồi nói tiếp:
“Võ công người này không hề thua kém Kim Sí Tướng Quân nhưng qua giao đấu ta đoán hắn không phải là Ngọc Thụ Tướng Quân hay Nguyệt Dạ Tướng Quân, kẻ này trong Ma Tông ta chưa từng gặp, có lẽ là đến từ ngoại vực!”
Cố Bình Sinh cau mày, hắc y nhân ngay cả Xích Tung Hoành lịch duyệt giang hồ phong phú cũng không biết là ai đúng là vô cùng bí ẩn, xem ra chỉ còn cách sau này nhờ Quỷ Tẩu điều tra.
Xích Tung Hoành hỏi:
“Dự định tương lai sau này của con như thế nào?”
Cố Bình Sinh nói rất nhanh chóng xem ra cậu đã suy nghĩ từ lâu:
“Con dự định sau khi tập luyện đạt đến một mức độ nhất định sẽ rời khỏi đảo đến kinh đô Đại Chu Lạc Dương tìm Quỷ Tẩu, Quỷ Tẩu sẽ giúp con điều tra tung tích bọn chúng. Sau khi giết hết bọn chúng con sẽ trở về đảo thờ phụng mộ nghĩa phụ và phụ mẫu con!”
Hình dáng Xích Tung Hoành dần dần nhoè đi, y cười khổ:
“Ý niệm của nghĩa phụ sắp hết rồi, trước khi đi nghĩa phụ có lời nói con ghi nhớ: Không biết sau này xảy ra chuyện gì nhưng con không được đánh mất chính mình, con phải nhớ con là Cố Bình Sinh! Mãi mãi là Cố Bình Sinh của nghĩa phụ và cha mẹ con!
Đại mộng thuỳ tiên giác,
Bình sinh ngã tự tri.
Xem ra cha con đặt tên cho con cũng theo ý này!”
Cố Bình Sinh cúi đầu nói nhỏ:
“Con xin ghi nhớ!”
Xích Tung Hoành tan biến thành vô số đốm sáng, trong không trung vẫn còn vang vọng giọng nói của y:
“Bây giờ ta sẽ truyền lại kiến thức cũng như kinh nghiệm của ta lại cho con. Ngoài ra ta còn có một việc muốn con giúp đỡ... Ta muốn con thay ta chăm sóc hai nữ nhân mà ta từng yêu nhất giúp ta!”
Cố Bình Sinh liền đồng ý:
“Con sẽ chăm sóc hai vị nghĩa mẫu thật tốt! Xin nghĩa phụ yên tâm!”
Đối với Cố Bình Sinh thì nữ nhân mà nghĩa phụ cậu yêu thương cũng như nghĩa mẫu của cậu.
Xích Tung Hoành dường như đang bật cười:
“Thằng nhóc ngốc nghếch này! Ta không bảo chăm sóc họ như nghĩa mẫu mà là thay ta chăm sóc cho họ...”
Cố Bình Sinh biến sắc:
“Không lẽ nghĩa phụ bảo con...”
Cố Bình Sinh còn chưa nói hết câu thì vô số hình ảnh khác nhau như một cơn lũ cuốn cậu đi, vừa nhìn cậu đã biết đây là kí ức cũng như kinh nghiệm của Xích Tung Hoành truyền thụ lại cho cậu.
Hai hình ảnh cuối cùng là hai mỹ nhân tuyệt sắc, họ là hai mỹ nhân mà sinh thời Xích Tung Hoành yêu thương nhất cũng là người mà y có lỗi nhất.
Hai người họ tên là Ngôn Băng Vân và Thẩm Nhược Giai.
***
Cố Bình Sinh tỉnh dậy, trước mặt cậu tối đen, cậu vội vàng dùng hết sức bình sinh bật dậy, thì ra cậu được chôn dưới đất may mà không bị chết ngạt.
Cố Bình Sinh nhìn qua thì thấy ba ngôi mộ khác, chỉ có mộ có đề chữ “Xích Đế Xích Tung Hoành chi mộ”, nỗi đau đớn lại dâng lên khiến nước mắt cậu trào ra.
Mới ngày hôm qua thôi bọn họ còn cười đùa vui vẻ bây giờ đã âm dương cách biệt, ông trời thật khéo trêu ngươi.
Cố Bình Sinh đề chữ lên hai bia mộ kia lần lượt là “Phụ thân Cố Thành chi mộ” và “Mẫu thân Tư Đồ Mạt chi mộ” còn bia kia cậu cũng đổi thành “Nghĩa phụ Xích Tung Hoành chi mộ” cậu tuy không thể nhìn xuyên qua đất nhưng cậu lại biết được ở dưới là cha hay mẹ cậu, cảm giác này vô cùng kỳ lạ không thể giải thích được, theo lời nghĩa phụ cậu thì đây là cảm ứng của Ma Tâm.
Sau đó cậu vái lạy trước mộ rồi lầm lũi vào rừng kiếm thức ăn, sau khi ăn một con gà rừng cậu liền tiến hành tập luyện.
Kể từ ngày hôm đó Cố Bình Sinh không còn tập luyện bài tập theo số lượng nữa mà chỉ biết tập luyện đến khi nào mệt lả đến nỗi lăn ra ngủ thì thôi, cậu tập luyện từ sáng sớm đến đêm khuya canh hai canh ba mới lăn ra ngủ tại chỗ.
Số lượng chống đẩy, hít xà, gập bụng chỉ trong một ngày đã lên đến hàng ngàn còn chạy bộ hay bơi đã hơn hàng trăm dặm.
Cố Bình Sinh chìm nổi trong giấc mơ, trong mơ cậu thấy mình đang ngồi ăn cùng phụ mẫu và nghĩa phụ, ba người bọn họ cười đùa vui vẻ với nhau, Cố Bình Sinh đột nhiên trào nước mắt, ơn trời! Bọn họ vẫn còn sống! Những chuyện vừa qua đều là một cơn ác mộng!
Xích Tung Hoành thấy Cố Bình Sinh khóc ngạc nhiên hỏi:
“Sinh nhi! Sao đang ăn con lại khóc?”
Tư Đồ Mạt lo lắng hai tay ôm mặt cậu hỏi:
“Con đau ở đâu phải không? Bệnh của con lại tái phát phải không?”
Cố Thành hỏi Xích Tung Hoành:
“Đại ca, huynh nói thằng bé phải nửa năm mới tái phát mà? Tại sao...”
Cố Bình Sinh nắm chặt hai bàn tay gầy gò sần sùi của mẹ mình rồi nói:
“Không phải đâu ạ! Bụi bay vào mắt con thôi ạ!”
Nói rồi nghẹn ngào:
“Cám ơn mọi người! Cám ơn vì mọi người vẫn còn sống!”
Cố Thành không hiểu con trai mình đang nói gì, ông bật cười:
“Thằng bé này thật là...”
Roẹt!
Đột nhiên máu bắn vào mặt Cố Bình Sinh, máu tươi tanh tưởi.
Cố Thành đang cười đột nhiên cơ thể đứt ra làm hai, máu bắn ướt hết bàn ăn, phần trên rơi xuống đất, máu từ vết thương vẫn tiếp tục phun ra thành vô số tia máu, máu từ thất khiếu của ông trào ra như suối, dù đứt đôi ông vẫn cố gắng bò về phía Cố Bình Sinh, ông thì thào:
“Sinh nhi... Sinh nhi...”
Cố Bình Sinh sợ hãi đến nỗi ngã khỏi ghế, lúc này cậu mới thấy mẹ cậu đã gục trên bàn, ngực trái thủng một lỗ lớn, máu tươi chảy xuống đất róc rách, bà không cử động nhưng đôi mắt đầy máu mở to hết cỡ vẫn đang nhìn chằm chằm vào cậu.
Xích Tung Hoành lại càng thảm liệt hơn nhiều, thân thể y bị phanh thây, đầu, tứ chi rơi lộp độp trên mặt đất, phần thân thì cũng không nguyên vẹn, Ma Tâm phá ngực chui ra, khuôn mặt ác ma của Ma Tâm gào rú lao về phía cậu.
Cố Bình Sinh kinh hoàng cực độ co mình lại chỉ biết la hét:
“Không! Không! Không!”
Đột nhiên xung quanh êm ắng, bên tai cậu vang lên giọng nói êm ái hiền từ của mẹ cậu:
“Sinh nhi, đừng sợ! Mở mắt ra đi con! Mẹ đây! Mở mắt ra đi con!”
Cố Bình Sinh nước mặt lưng tròng từ từ mở mắt ra thì bắt gặp ba cái đầu đầy máu của Cố Thành, Từ Đồ Mạt và Xích Tung Hoành cùng Ma Tâm đang nở nụ cười miệng toét đến tận mang tai.
“Aaaaa!!!”
Cố Bình Sinh bật dậy.
Cậu nhìn ngó xung quanh thì phát hiện chỉ là một cơn ác mộng, kể từ ngày hôm đó chỉ cần ngủ cậu liền thấy ác mộng vậy nên cậu tập luyện bất kể ngày đêm chỉ khi mệt mỏi không chịu nổi mới nằm xuống ngủ nhưng giấc ngủ chưa sâu đã liền thấy ác mộng, sau khi gặp ác mộng cậu ngay lập tức tỉnh dậy rồi tiếp tục tập luyện.
Tám năm sau đó Cố Bình Sinh mỗi năm chỉ ngủ khoảng mười hai lần hơn nữa mỗi lần ngủ cũng chỉ được nửa canh giờ thành ra mỗi ngày cậu chỉ dùng một canh giờ để ăn uống sinh hoạt còn lại đều là luyện tập, mỗi ngày mười một canh giờ cậu chỉ biết tập luyện điên cuồng.
Ngày đầu tiên thay đổi chế độ tập luyện Cố Bình Sinh hứng chịu đau đớn không gì sánh nổi, thậm chí so với “nhị thập niên
đại hạn” không kém là bao. Toàn xương và cơ của cậu như bị gãy nát, như bị xé toạc ra, nội tạng giả thì như vỡ vụn còn đầu đau như muốn nổ tung thậm chí trong lúc tập luyện cậu đã ngã khuỵu cũng như bất tỉnh không biết bao nhiêu lần.
Nhưng cậu vẫn không bỏ cuộc, cậu không bao giờ gục ngã hay lùi bước.
Phải đến ba bốn ngày sau cậu mới thích ứng với cách tập luyện mới, nhờ vào sự kiên trì của cậu mà đã bước đầu đột phá giới hạn của bản thân.
Không chỉ bơi cậu còn lặn, ban đầu cậu chỉ có thể lặn sâu khoảng mười trượng và nín thở gần một khắc sau đó độ sâu và thời gian ở dưới nước dần dần tăng lên. Sau ba năm cậu có thể lặn sâu đến ba dặm (1500m) điều sau này hàng ngàn năm con người phải dùng đến những thiết bị tối tân mới có thể xuống tới được, không chỉ thế cậu còn có thể ở độ sâu ba dặm dưới biển cả ngày liền.
Ngoài lặn Cố Bình Sinh còn bổ sung bài tập đấm thẳng một trăm lần mỗi ngày, những chiêu thức hoa mỹ phức tạp cậu không học được vì vậy cậu chọn chiêu thức đơn giản nhất là đấm thẳng (thôi sơn) để tập luyện. Sau ba năm từ một trăm đấm thẳng cậu đã tăng lên gấp ba mươi lần, cú đấm của cậu bây giờ có thể tạo ra tiếng nổ như sấm rền, thổi bay tảng đá trăm cân từ khoảng cách ba trượng.
Để đẩy nhanh tốc độ tập luyện Cố Bình Sinh còn dùng đá tảng để tăng thêm sức nặng, khi chống đẩy thì đặt đá tảng trên lưng, hít xà thì buộc vào lưng và hai tay, gập bụng thì đặt trên bụng, bơi hay lăn thì buộc vào lưng còn đấm thẳng thì buộc vào hai tay.
Sau sáu tháng cậu dùng sắt thay cho đá, sắt nhỏ và gọn hơn đá rất nhiều, cậu nung chảy sắt rồi đúc thành sáu khối sắt đặc ruột gọi là thiết y gồm mũ trụ, áo giáp, đái, hai hộ uyển và hai hộ thoái, tất cả có tổng trọng lượng một trăm cân (500kg). Mũ trụ thực ra chỉ là một quả cầu sắt có ba lỗ, hai lỗ ở mắt và một lỗ ở cổ còn áo giáp, hộ uyển và hộ thoái là một khối sắt hình trụ và đái tương tự như một chiếc quần ngắn.
Tập luyện khi có thêm thiết y khiến cực khổ tăng thêm gấp bội, đau đớn cũng theo đó tăng lên nhưng Cố Bình Sinh chỉ cần bảy ngày đã có thể quen với sức nặng hơn nữa sức mạnh của cậu so với tập luyện không có thiết y gấp ba đến bốn lần. Từ đó Cố Bình Sinh luôn luôn mang thiết y trừ lúc tắm và ăn cơm thì cậu cởi mũ trụ ra, ngay cả ngủ vẫn mang.
Sau một tháng Cố Bình Sinh lại nung thiết y ra rồi tăng thêm lượng thiết quặng vào nhằm tăng khối lượng thiết y, sau ba năm
trọng lượng thiết y hiện tại đã lên đến năm trăm cân (1 tấn).
Không chỉ thế cậu còn rèn luyện thực chiến với dã thú trên núi hay mãnh ngư dưới biển, chỉ sau ba năm dù là gấu, sư tử hay cá mập cậu chỉ cần một quyền cũng dễ dàng hạ gục bọn chúng.
Ngoài ra cậu còn nghĩ ra một phương pháp tăng sức mạnh vô cùng lợi hại nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm.
Phương pháp của cậu gọi là Cường Hoá, cậu ngoài dùng Cường Hoá để chiến đấu còn dùng cho tập luyện.
***
Grao!!!
Tiếng dã thú gầm rú vang vọng cánh rừng trên núi Mạt Mạt, một con gấu xám chột mắt cao gần hai trượng đang điên cuồng quật ngã mười mấy cây to, ai đã làm nó nổi điên?
Trước mặt gấu xám xuất là một thân hình cao lớn, người này chính là Cố Bình Sinh.
Không biết có phải do chế độ tập luyện điên cuồng hay do Ma Tâm mà chỉ mới mười bảy tuổi mà Cố Bình Sinh đã trở nên cường tráng, y đang cởi trần, lộ rõ cơ bắp rắn chắc và vô số vết sẹo từ tập luyện và những trận thực chiến với dã thú.
Gấu xám chột mắt trông thấy Cố Bình Sinh liền gầm lớn một tiếng lao về phía y, chi trước to lớn của nó quật mạnh vào người y. Cố Bình Sinh trúng đòn văng ra sau cả mấy trượng, tông gãy ba bốn cây to mới dừng lại được, trên thân cậu có ba dấu trảo nhưng không sâu, nhờ tập luyện nên cơ thể y trở nên cứng rắn như đá tảng, cái tát của gấu xám chột mắt có thể đánh nát thây một con hổ cũng chỉ để lại vết xước trên người cậu hơn nữa kết hợp với ma lực thì sức phòng thủ tăng thêm gấp đôi, chỉ với cơ bắp đã cứng cáp hơn hẳn các loại ngạnh công.
Gấu xám ngửi thấy mùi máu lại càng điên cuồng hơn tiếp tục xông lên tấn công, lần này là cái miệng đỏ lòm như chậu máu của nó táp lấy đầu y.
Cố Bình Sinh cười lớn:
“Gấu ngoan, lại đây ăn một quyền của ông nội mi nào!”
Cố Bình Sinh hít sâu rồi chầm chậm thở ra một luồng khói trắng, y từ từ dồn hết sức mạnh toàn cơ thể vào quyền đầu.
Miệng gấu vừa tới thì hữu quyền của y thế như sấm sét giáng vào bụng gấu xám chột mắt, con gấu xui xẻo trúng trọng quyền bắn ra sau như đạn pháo, tông gãy mười mấy thân cây rồi lăn ra đất bất tỉnh.
Mỗi ngày trừ sáu bài tập: chống đẩy, hít xà, gập bụng, chạy bộ, bơi và lặn thì cậu còn tập đấm thẳng một triệu lần, từ bài tập này cậu đã tự tạo ra tuyệt chiêu cho riêng mình gọi là Bình Sinh Quyền.
Trước đây Xích Tung Hoành từng dặn dò Cố Bình Sinh nếu không thể học được sát chiêu thì phải tự tạo ra sát chiêu cho riêng mình nên y từ bài tập đấm thẳng đã sáng tạo ra một sát chiêu gọi là Bình Sinh Quyền. Y muốn đặt một cái tên hay cho sát chiêu của mình nhưng vốn từ quá non kém đành lấy tên mình đặt cho chiêu thức.
Gọi là sát chiêu thực ra cũng không có gì đặc biệt, đơn giản chỉ là dồn toàn bộ sức mạnh rồi đấm thẳng nhưng vì dùng toàn bộ sức lực vào đó nên sử ra chiêu này xong sẽ bị kiệt sức, khó lòng chiến đấu tiếp. Bình Sinh Quyền có thể nói là một đi không trở lại, không chừa đường lui cho mình.
“Cố Bình Sinh ta bình sinh chưa từng hối hận!”
Bình Sinh Bất Hối!
Vết thương do gấu xám chột mắt gây ra nhanh chóng lành lại, đây chính là khả năng đặc biệt của ma lực của Ma Tâm, thực ra đối với Cố Bình Sinh thì Ma Tâm không có nhiều tác dụng lắm ngoại trừ việc thay thế tim và tạo ra các nội tạng khác, tuy nhiên ma lực có thể tăng cường lực tấn công cũng như khả năng phòng thủ khoảng hai hoặc ba lần và có thể làm vết thương lành nhanh hơn.
Khi nhị thập niên đại hạn tái phát các nội tạng giả bị huỷ nhưng Ma Tâm liền tái tạo nội tạng mới nên mới có thể duy trì mạng sống của y đến tận bây giờ nhưng cơn đau khi đại hạn tái phát không hề suy giảm.
Do thường xuyên dùng dã thú trên núi cũng như mãnh ngư dưới biển để tập luyện thực chiến nên bây giờ chỉ cần thấy
Cố Bình Sinh bọn chúng liền chạy đào mạng, gấu xám chột mắt lúc nãy là con thú duy nhất dám tấn công y tuy nhiên cũng như các con thú khác chỉ một quyền đã đánh bại chúng, thậm chí cả đàn cá mập mấy chục con cũng không chịu nổi một quyền của y.
Cố Bình Sinh, mười sáu tuổi.
Môn chủ Sát Tâm Đạo đời thứ mười một.
Bài tập:
Chống đẩy/ hít xà/ gập bụng: 10 triệu cái/ngày.
Chạy bộ/ bơi: 2 triệu lý/ ngày (1 triệu km/ ngày)
Lặn sâu: 6 dặm (3000m)
Thời gian lặn dưới nước: Bảy ngày.
Đấm thẳng: 10 triệu lần/ ngày.
Khối lượng thiết y: 5000 cân (10 tấn)
Tiềm năng cơ thể đã khai phá: ???%
Tiềm năng linh hồn đã khai phá: ???%
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.