Chương 41: Ngoại truyện 1
Hoa Tuyết Tử
11/10/2013
Lạc Thiên Vy & Lưu Phương
Huyết Ảnh đường, cái tên mà mỗi lần nhắc đến, bất luận là võ lâm hay triều đình đều biết rõ, song song với Thất Tinh Kỳ, nó là tổ chức nắm lưu hành đường thủy và đường bộ, và các lĩnh vực kinh doanh khác, như : kỹ viện , tửu lâu, sòng bạc… ngành nào có thể hái ra tiền Huyết Ảnh đường đều có nhúng tay vào.
Trích Nguyệt cư, một trong các nhánh của Huyết Ảnh đường tại thành Ngưng Thương.
Bên trong, không khí mấy ngày nay vô cùng vui vẻ, nguyên nhân a, đương nhiên là vì chủ thượng của họ vui vẻ rồi, mấy tháng trước chủ thượng từ bên ngoài dẫn về một vị cô nương, chả biết là ai, chỉ biết chủ thượng rất để tâm cô nương này, quan tâm chăm sóc từng chút một, ngày nào cũng cùng cô nương ấy tản bộ dạo phố, đêm thì ngắm trăng, xem sao, hai người như hình với bóng, không hề tách rời.
Cô nương này không chỉ bộ dáng xinh đẹp khả ái, tính tình cũng rất tốt, đối xử hạ nhân và người ở Trích Nguyệt cư đếu rất hảo, hơn nữa quan trọng là cô nương ấy lại có thể khiến cho chủ thượng băng lãnh của bọn họ thay đổi tâm tính, không còn lạnh lùng, tàn nhẫn nữa. Bây giờ ngài ấy đã biết cười, hơn nữa ngày nào cũng cười, tính tình cũng tốt hẳn lên, cho nên làm kẻ dưới như họ cũng được sống những ngày vui vẻ a, vì vậy họ hy vọng, chủ thượng nhanh chóng lấy cô nương ấy về, như vậy nhưng ngày sau này của họ hội rất vui a.
Lan Viên, trung tâm của Trích Nguyệt cư, hôm nay thời tiết trong lành, cả Lan viên như có sức sống hẳn lên.
Trên giường nữ tử mở to đôi mắt, duỗi thẳng người, bắt đầu một ngày mới đầy mùi vị cuộc sống như ‘thường lệ’.
“tiểu thư, người đã dậy, nô tỳ lập tức chuẩn bị nước cho người rửa mặt”
“nô tỳ sẽ đi chuẩn bị bữa sáng cho người ngay” như hàng ngày cứ mỗi sáng nàng thức dậy, Thúy nhi và Châu nhi sẽ vì nàng mà chuẩn bị hết thảy, dù lúc đầu nàng thật sự không có thói quen cho lắm, nhưng do ai kia cứ cố chấp buộc nàng như vậy, nên mất tháng này nàng đã dần dần quen với việc này.
Nàng rời gường, rửa mặt thay y phục, sau đó tiến lại ghế ngồi để Thúy nhi thay mình trang điểm và búi tóc, hey, cứ nghĩ đến những chuyện này nàng lại nhức đầu, tại sao nữ nhân cổ đại lại cứ thích làm cho mái tóc cầu kỳ phức tạp lên thế này, buộc gọn lên hình đuôi ngựa chẳng phải vừa nhanh vừa tiện hay sao chứ, sau đó là đến dùng bữa sáng, cái này cũng là vấn đề a, một mình nàng vốn ăn rất ít, nhưng mà họ lại cứ dọn lên rất nhiều đồ ăn a, bảo nàng làm sao ăn hết, cho nên mấy tháng nay dưới sự kiên trì của nàng, Thúy nhi và Châu nhi cũng đã ngoan ngoãn ngồi ăn cùng nàng, nàng cảm thấy như vậy rất tốt a, ăn nhiều người mới vui chứ, nhưng sao chả ai chịu thế này, phiền, cũng may hai a đầu này còn dể dụ hơn đám người kia, nên nàng cũng đỡ tịch mịch.
“nàng đã dậy rồi sao” cả ba đang ngồi ăn vui vẻ thì một nam nhân thân vận hắc y bước vào, Thúy Nhi và Châu nhi nhanh chóng đứng lên thi lễ, sau đó lại tiếp tục ngồi xuống dùng bữa, lúc đầu cũng thế, họ vốn không thể nào quen với chuyện trước mặt chủ nhân mà ngồi ăn ngang nhiên như vậy, nhưng dưới sự kiên trì và ‘chống lưng’ của Thiên Vỵ, dần dần, họ đã không còn e ngại nữa.
Đấy xem xem, vừa nhắc ai kia, là đã đến rồi đấy, trên gương mặt y để lộ một nụ cười mị hoặc có thể làm điên đảo chúng sinh, hey ~~~~~~~, nghĩ đến chuyện này nàng lại cảm thấy lời của tiểu Nguyệt nói rất đúng a, cổ đại phong thủy rất tốt, nam nhân đều là cực phẩm soái ca, nên phải cố gắng mà giữ, nếu không sẽ bị người khác giành mất, nhìn xem chả phải trước mắt đã có một tên rồi hay sao.
“nàng đang nghĩ gì vậy” Lưu Phương nhìn thấy Thiên Vy thất thần, lấy tay quơ quơ trước mặt nàng kéo nàng về với thực tại.
“a, không có gì” Thiên Vy giật mình, lắc đầu chối, nếu để hắn biết mình nghĩ gì, hắn sẽ nghĩ hắn rất có giá a, không được, như vậy chả phải mình sẽ bị xem thường sao.
“ăn nhanh đi, hôm nay ta sẽ dẫn nào đi du hồ” Lưu Phương ôn nhu cười, dịu dàng giúp nàng gắp thức ăn, nàng rất gầy, nên tẩm bổ nhiều chút, cho nên hắn mới cố tình dặn nhà bếp nấu nhiều thức ăn cho nàng, nào ngờ cô nương này lại chia bớt hết cho đám hạ nhân, thật là làm phí một mảng tâm tư của hắn mà.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Diện Bích hồ tại thành Ngưng Thương vốn là thắng cảnh có tiếng, nước hồ xanh biếc, trong đến nhìn thấy đáy, hai bên bờ hồ muôn hoa khoe sắc, có thể xem như là nhan gian tiên cảnh, trên hồ những chiếc thuyền hoa đậu tấp nập, chuyên chở du khách dạo hồ, khung cảnh nơi đây vô cùng náo nhiệt.
“thế nào, có đẹp không” Lưu Phương từ phía sau tiến đến, nắm lấy tay Thiên vy dịu dàng hỏi.
“ân, thật sự rất đẹp, huynh xem, bên kia còn có một đôi thiên nga, xem chúng có vẻ rất vui a” Thiên Vy hí hửng chỉ cho Lưu Phương xem phát hiện của mình.
“có bạn đương nhiên vui, thử hỏi tìm được một người bạn đời thích hợp có ai mà không vui chứ” Lưu Phương nói đến đây dịu dàng xoay lại nhìn Thiên Vy, trong mắt là chờ mong cùng ôn nhu.
Mấy tháng nay hắn rốt cuộc đã giác ngộ rồi, Thừa Ân nói đúng, trước kia hắn đối với tiểu Nguyệt chẳng qua là nhất thời ham muốn chinh phục mà thôi, còn yêu thì chỉ là nữ nhân trước mắt này thôi, mấy tháng này, hắn cùng nàng ở chung, của nàng nụ cười, của nàng vui vẻ, của nàng hạnh phúc, của nàng nghịch ngợm, tất cả đếu khắc sâu trong lòng hắn, hắn thật sự rất mong có thể cùng nàng nắm tay nhau đi đến cuối đời.
Thiên Vy nghe xong lời hắn nói, ngượng đỏ mặt, nhìn vào măt hắn, nàng biết hắn nói thật, huống hồ nàng thật sự có chút thích hắn a, mấy tháng nay ở chung của hắn chăm sóc, của hắn ôn nhu, của hắn yêu chiều, nàng rất hạnh phúc, dần dần nàng cũng quen với sự tồn tại của hắn bên cạnh, đã vậy thì cho hắn một cơ hội cũng xem như cho bản thân mọt cơ hội đi. Hai người cứ như vậy dạo chơi, ngắm cảnh, ăn uống, mà không hề hay biết ở một nơi gần đó có một ánh mắt sắc bén mang đầy thù hận đang quan sát hai người.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đêm, Lan viên giờ đây hoàn toàn yên lặng, sau cả ngày đi chơi mệt mỏi, Thiên Vy sau khi quay về, tắm và dùng bữa, lập tức ngã lăn ra giường ngủ ngay, ai kêu cũng không dậy, cả Lan viên đều chìm vào bóng tối, mà không có ai hay biết, từ bên ngoài, một bóng đen yên lặng lẽn vào, dùng mê hường, làm hôn mê người trong phòng, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, đem nữ tử trên giường mang đi.
Sáng hôm sau
“rầm” một chưởng đầy tức giận giáng xuống chiếc bàn bên cạnh, chiếc bàn lập tức vỡ thành nhiều mãnh vụn. Dưới kia, cả đám người đang quỳ, chờ đợi cơn tức giận cùng trừng phạt của nam tử đang nổi giận đùng đùng ngồi trên kia.
“toàn bộ các ngươi đều là một lũ vô dụng, đều là cao thủ có tiếng trên giang hồ mà lại để người ngoài lẻn vào, thần hay không hay, quỷ không biết mang người trong Trích Nguyệt cư đi, các người nói xem ta nên xử trí các người thế nào đây” Lưu Phương giờ đây thật sự điên rồi, Thiên Vy tối hôm qua bị người bắt đi ngay trên địa bàn của hắn, vậy mà hắn lại không hề hay biết gì, nếu nàng có mệnh hệ nào, hắn cả đời này sẽ không bao giờ tha thứ cho mình, hơn nữa, nếu nàng có chuyện gì bảo hắn phải làm sao đây, Vy nhi, nàng tuyệt đối không được có chuyện gì, tuyệt đối không.
Đám người quỳ trên đất, giờ đây không hề dám nói tiếng nào, không phải họ sợ cơn tức giận của chủ thượng, mà là họ giận bản thân mình, tất cả đều là kẻ có danh tiếng trên giang hồ, mang danh cao thủ, vậy mà lại để người ta ngang nhiên xông vào nơi của mình, bắt người của mình đi, mà lại không hay biết, họ thật sự cảm thấy rất nhục nhã.
Đang lúc không khí ngưng đọng, mọi người đều phẫn nộ thì bên ngoài có một tên lính gác cổng chạy vào.
“chủ thượng, bên ngoài vừa có một bức thư gửi đến cho ngài” hắn cung kính dâng thư lên cho Lưu Phương.
Lưu Phương xem xong, sắc mặt xanh mét, lập tức phi thân rời khỏi để lại cả đám người không hiểu chuyện gì, liền nhanh chóng tập trung lại xem lá thư mà Lưu Phương đánh rơi lại, lúc này họ mới hiểu chuyện gì xảy ra, lập tức tứ đại cao thủ của Huyết Ảnh đường đã nhanh chóng đuổi theo phía sau.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đoạn Tuyệt nhai, bên ngoài Ngưng Thương thành 20 dặm.
“ngươi rốt cuộc bắt ta đến đây làm gì” Thiên Vy cố gắng giữ bình tĩnh, dùng giọng điệu kìm chế nói chuyện với nữ nhân trước mặt.
“làm gì à, đương nhiên là để dẫn dụ Lưu Phương đến đây rồi, vậy mà ngươi cũng hỏi, ngươi thật ngây thơ, ta thật sự không hiểu ta có chỗ nào thua kém ngươi, ba năm, ta theo hắn đã ba năm, ta chỉ hy vọng có thể ở bên cạnh hắn, không hề yêu cầu danh phận, vậy mà trước khi hắn dẫn người về, hắn đã nhẫn tâm đem ta và tất cả nữ nhân bên cạnh đuổi hết ra ngoài, lúc đó ta đã khóc lóc cầu xin hắn, xin hắn niệm tình, nhưng hắn không hề động lòng dù chỉ một chút” nữ nhân trước mặt giọng nói chứa đầy hận thù cùng uất hận, ả điên rồi, ả thật sự điên rồi, kể từ ngày ả bị đuổi đi ả đã phát điên.
“ngươi, đều tại ngươi, đều tại con tiện nhân nhà ngươi gây ra, nếu không phải tại ngươi, hắn cũng sẽ không đuổi ta đi, đều tại ngươi” nói đến đây ả điên cuồng đến bênh cạnh Thiên Vy, “ba” một tiếng thanh thúy vang lên, trên gương mặt trắng nõn của Thiên Vy nhanh chóng xuất hiện dấu ấn đỏ của năm ngón tay.
“ Lương Uyển Uyển, cấm ngươi động đến nàng” ngay sau đó từ phía xa truyền đến một tiếng rống giận, ngay sau đó Lưu Phương đã phi thân đến trước mặt hai người.
Tình cảnh trước mắt làm y khiếp sợ, Thiên Vy bị trói trên một cành cây, hướng ngoài phía đáy vực, được giữ bằng một sợi dây, mà trên tay Lương Uyển Uyển đang cầm một thanh kiếm, chỉ cần ả vung lên sợi dây lập tức đứt ngay, và Thiên Vy lập tức rơi xuống dưới.
“xem ra con tiện nhân này ở trong lòng ngươi có vị trí rất quan trọng, đường đường là Huyết Ảnh đường đường chủ, vậy mà vì một nữ nhân quen không đầy mấy tháng ngay cả mạng của mình cũng không cần sao, Lưu Phương, ba năm, ta theo ngươi ba năm, vậy mà lại không bằng con tiện nhân này, rốt cuộc ta có chỗ nào không bằng ả, tại sao ngươi lại vì ả mà đuổi ta đi chứ” Lương Uyển Uyển phẫn nộ thét lớn, ả thật sự không cam tâm mà.
“ngươi cái gì cũng không thể so với nàng ấy, nếu ngươi muốn mạng của ta, ngươi cứ việc lấy, chỉ cần ngươi tha cho nàng” Lưu Phương cố gắng lấy giọng điệu nhẹ nhất nói chuyện, để tránh cho Lương Uyển Uyển kích động.
“không cần, Phương, huynh mau rời khỏi đây đi, mặc kệ ta” Thiên Vy đau lòng khóc lớn, cái tên nam nhân ngu ngốc này, tại sao hắn lại khờ như vậy chứ.
(TT: tỷ không biết à, nam nhân lạnh lùng không dễ yêu, yêu rồi sẽ là đời đời kiếp kiếp, không dễ thay lòng, vì người mình yêu có thể hy sinh tất cả đấy ~.~, ôi ngưỡng mộ quá ^^ )
“ha ha ha, các ngươi đúng là một đôi uyên ương yêu nhau thắm thiết mà, nhưng ta tuyệt đối sẽ không cho các ngươi toại nguyện đâu” dứt lời, ả ta vung kiếm chặt đứt dây thừng, Thiên Vy ngay lập tức rơi xuống, Lưu Phương thì ngay lập tức phi thân lại giữa chặt sợi dây đang trói nàng.
“ Vy nhi, nắm chặt lấy” Lưu Phương cố gắng dùng sức kéo Thiên Vy lên.
“Phương cẩn thận” Thiên Vy la lớn, Lương Uyển Uyển cầm kiếm trên tay, hướng về phía lưng Lưu Phương đâm thẳng xuống.
“hự” tiếng cảnh báo của Thiên Vy đã trễ, giờ đây trên lưng Lưu Phương đã trúng một kiếm, dù không thể mất mạng, nhưng cũng chảy rất nhiều máu.
“Phương, mau buông ta ra a, như vậy ngươi sẽ có thể đối phó ả, một mình ta chết được rồi, ta không muốn liên lụy ngươi a” Thiên Vy đau lòng khóc nức nở.
“câm miệng, ta tuyệt đối sẽ không buông ra nàng, tử cũng không buông” Lưu Phương tức giận quát lớn, có trời mới biết lúc nãy khi nhìn đến cảnh tượng nàng rơi xuống tim của hắn như bị người cầm con dao đâm vào, đau đớn vô cùng, cho nên hắn đã quyết định không muốn nếm trải cảm giác đó nữa, hắn tuyệt sẽ không buông ra nàng.
“ha ha ha, ta sẽ cho các ngươi cùng nhau xuống địa phủ làm uyên ương” Lương Uyển Uyển nâng kiếm tiếp tục muốn đâm thêm một nhát trí mạng, nhưng ả chưa kịp ra tay đã bị một thanh kiếm khác cắm ngay yết hầu lăn ra đất mà chết, chết cũng không nhắm mắt.
“đường chủ” tứ đại cao thủ vừa đến kịp lúc, sau khi giải quyết sau Lương Uyển Uyển, lập tức chạy sang giúp Lưu Phương kéo Thiên Vy lên.
Thiên Vy vừa được kéo lên đã rơi vào một vòng tay ấm áp.
“nàng không sao chứ, có hay không bị gì, ả ta có làm gì nàng không” Lưu phương quan tâm, nhìn hết thảy một lượt Thiên Vy xem nàng có bị thương gì hay không.
“ta không sao, Phương vết thương của huynh a” Thiên Vy đau lòng nhìn vào vết thương hiện đang chảy máu trên lưng của hắn, gương mặt hắn giờ đây đã bắt đầu tái nhợt.
“ta không sao, Vy nhi, nàng có thể đáp ứng ta một chuyện được không”
“ân, huynh nói a”
“gả cho ta có được không”
“…”
“ta sẽ chăm sóc nàng cả đời, yêu thương nàng cả đời, Vy nhi gã cho ta đi “ Lưu Phương nhìn nàng bằng ánh mắt đầy thâm tình, lời nói chân thành mà tha thiết.
“hảo, ta đáp ứng huynh” nam nhân này vì nàng cả mạng cũng không cần, thì nàng còn mong gì hơn chứ.
Nghe được câu trả lời của nàng Lưu Phương nở nụ cười mãn nguyện, ngay sau đó lập tức lăn ra bất tỉnh, làm cho tứ đại cao thủ và Thiên Vy một trận hoảng sợ.
“đường chủ”
“Phương”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hai tháng sau, Huyết Ảnh đường tổ chức hỷ sự, Lưu Phương Huyết ảnh đường đường chủ thành thân, người đến dự có rất nhiểu cao thủ trên giang hồ, có minh chủ võ lâm đương nhiệm Lãnh Thừa Ân và phu nhân Mục Linh Nhi, phu thê Trấn Bắc tướng quân Ôn Thuận Minh và Giang Ngọc Nhi, phu thê Thất Tinh Kỳ kỳ chủ, Dương Tử Phong và Lãnh Tâm Nguyệt, tứ vương gia Liên Thành, không khí vô cùng náo nhiệt, sau nghi thức bái đường tân nương tử được đưa vào tân phòng.
Đáng lý ra mọi người còn định náo tân phòng, nhưng trước bộ mặt âm lãnh của Lưu Phương, cộng thêm sự kiên trì của Thiên Vy, do Lưu Phương vết thương vừa khỏi, cho nên không cho phép có bất kỷ hoạt động nào mạnh, nên mọi người đành buông tha, nhưng họ nhất định sẽ đòi lại món nợ này.
Trong tân phòng, tân lang giúp tân nương vén khăn trùm đầu, uống rượu giao bôi, sau đó đương nhiên là ‘một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng rồi’, xa rèm trướng ẩm buông xuống, bên trong là một mối lương duyên vừa được tạo thành, và hạnh phúc của họ chỉ mới bắt đầu thôi.
Huyết Ảnh đường, cái tên mà mỗi lần nhắc đến, bất luận là võ lâm hay triều đình đều biết rõ, song song với Thất Tinh Kỳ, nó là tổ chức nắm lưu hành đường thủy và đường bộ, và các lĩnh vực kinh doanh khác, như : kỹ viện , tửu lâu, sòng bạc… ngành nào có thể hái ra tiền Huyết Ảnh đường đều có nhúng tay vào.
Trích Nguyệt cư, một trong các nhánh của Huyết Ảnh đường tại thành Ngưng Thương.
Bên trong, không khí mấy ngày nay vô cùng vui vẻ, nguyên nhân a, đương nhiên là vì chủ thượng của họ vui vẻ rồi, mấy tháng trước chủ thượng từ bên ngoài dẫn về một vị cô nương, chả biết là ai, chỉ biết chủ thượng rất để tâm cô nương này, quan tâm chăm sóc từng chút một, ngày nào cũng cùng cô nương ấy tản bộ dạo phố, đêm thì ngắm trăng, xem sao, hai người như hình với bóng, không hề tách rời.
Cô nương này không chỉ bộ dáng xinh đẹp khả ái, tính tình cũng rất tốt, đối xử hạ nhân và người ở Trích Nguyệt cư đếu rất hảo, hơn nữa quan trọng là cô nương ấy lại có thể khiến cho chủ thượng băng lãnh của bọn họ thay đổi tâm tính, không còn lạnh lùng, tàn nhẫn nữa. Bây giờ ngài ấy đã biết cười, hơn nữa ngày nào cũng cười, tính tình cũng tốt hẳn lên, cho nên làm kẻ dưới như họ cũng được sống những ngày vui vẻ a, vì vậy họ hy vọng, chủ thượng nhanh chóng lấy cô nương ấy về, như vậy nhưng ngày sau này của họ hội rất vui a.
Lan Viên, trung tâm của Trích Nguyệt cư, hôm nay thời tiết trong lành, cả Lan viên như có sức sống hẳn lên.
Trên giường nữ tử mở to đôi mắt, duỗi thẳng người, bắt đầu một ngày mới đầy mùi vị cuộc sống như ‘thường lệ’.
“tiểu thư, người đã dậy, nô tỳ lập tức chuẩn bị nước cho người rửa mặt”
“nô tỳ sẽ đi chuẩn bị bữa sáng cho người ngay” như hàng ngày cứ mỗi sáng nàng thức dậy, Thúy nhi và Châu nhi sẽ vì nàng mà chuẩn bị hết thảy, dù lúc đầu nàng thật sự không có thói quen cho lắm, nhưng do ai kia cứ cố chấp buộc nàng như vậy, nên mất tháng này nàng đã dần dần quen với việc này.
Nàng rời gường, rửa mặt thay y phục, sau đó tiến lại ghế ngồi để Thúy nhi thay mình trang điểm và búi tóc, hey, cứ nghĩ đến những chuyện này nàng lại nhức đầu, tại sao nữ nhân cổ đại lại cứ thích làm cho mái tóc cầu kỳ phức tạp lên thế này, buộc gọn lên hình đuôi ngựa chẳng phải vừa nhanh vừa tiện hay sao chứ, sau đó là đến dùng bữa sáng, cái này cũng là vấn đề a, một mình nàng vốn ăn rất ít, nhưng mà họ lại cứ dọn lên rất nhiều đồ ăn a, bảo nàng làm sao ăn hết, cho nên mấy tháng nay dưới sự kiên trì của nàng, Thúy nhi và Châu nhi cũng đã ngoan ngoãn ngồi ăn cùng nàng, nàng cảm thấy như vậy rất tốt a, ăn nhiều người mới vui chứ, nhưng sao chả ai chịu thế này, phiền, cũng may hai a đầu này còn dể dụ hơn đám người kia, nên nàng cũng đỡ tịch mịch.
“nàng đã dậy rồi sao” cả ba đang ngồi ăn vui vẻ thì một nam nhân thân vận hắc y bước vào, Thúy Nhi và Châu nhi nhanh chóng đứng lên thi lễ, sau đó lại tiếp tục ngồi xuống dùng bữa, lúc đầu cũng thế, họ vốn không thể nào quen với chuyện trước mặt chủ nhân mà ngồi ăn ngang nhiên như vậy, nhưng dưới sự kiên trì và ‘chống lưng’ của Thiên Vỵ, dần dần, họ đã không còn e ngại nữa.
Đấy xem xem, vừa nhắc ai kia, là đã đến rồi đấy, trên gương mặt y để lộ một nụ cười mị hoặc có thể làm điên đảo chúng sinh, hey ~~~~~~~, nghĩ đến chuyện này nàng lại cảm thấy lời của tiểu Nguyệt nói rất đúng a, cổ đại phong thủy rất tốt, nam nhân đều là cực phẩm soái ca, nên phải cố gắng mà giữ, nếu không sẽ bị người khác giành mất, nhìn xem chả phải trước mắt đã có một tên rồi hay sao.
“nàng đang nghĩ gì vậy” Lưu Phương nhìn thấy Thiên Vy thất thần, lấy tay quơ quơ trước mặt nàng kéo nàng về với thực tại.
“a, không có gì” Thiên Vy giật mình, lắc đầu chối, nếu để hắn biết mình nghĩ gì, hắn sẽ nghĩ hắn rất có giá a, không được, như vậy chả phải mình sẽ bị xem thường sao.
“ăn nhanh đi, hôm nay ta sẽ dẫn nào đi du hồ” Lưu Phương ôn nhu cười, dịu dàng giúp nàng gắp thức ăn, nàng rất gầy, nên tẩm bổ nhiều chút, cho nên hắn mới cố tình dặn nhà bếp nấu nhiều thức ăn cho nàng, nào ngờ cô nương này lại chia bớt hết cho đám hạ nhân, thật là làm phí một mảng tâm tư của hắn mà.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Diện Bích hồ tại thành Ngưng Thương vốn là thắng cảnh có tiếng, nước hồ xanh biếc, trong đến nhìn thấy đáy, hai bên bờ hồ muôn hoa khoe sắc, có thể xem như là nhan gian tiên cảnh, trên hồ những chiếc thuyền hoa đậu tấp nập, chuyên chở du khách dạo hồ, khung cảnh nơi đây vô cùng náo nhiệt.
“thế nào, có đẹp không” Lưu Phương từ phía sau tiến đến, nắm lấy tay Thiên vy dịu dàng hỏi.
“ân, thật sự rất đẹp, huynh xem, bên kia còn có một đôi thiên nga, xem chúng có vẻ rất vui a” Thiên Vy hí hửng chỉ cho Lưu Phương xem phát hiện của mình.
“có bạn đương nhiên vui, thử hỏi tìm được một người bạn đời thích hợp có ai mà không vui chứ” Lưu Phương nói đến đây dịu dàng xoay lại nhìn Thiên Vy, trong mắt là chờ mong cùng ôn nhu.
Mấy tháng nay hắn rốt cuộc đã giác ngộ rồi, Thừa Ân nói đúng, trước kia hắn đối với tiểu Nguyệt chẳng qua là nhất thời ham muốn chinh phục mà thôi, còn yêu thì chỉ là nữ nhân trước mắt này thôi, mấy tháng này, hắn cùng nàng ở chung, của nàng nụ cười, của nàng vui vẻ, của nàng hạnh phúc, của nàng nghịch ngợm, tất cả đếu khắc sâu trong lòng hắn, hắn thật sự rất mong có thể cùng nàng nắm tay nhau đi đến cuối đời.
Thiên Vy nghe xong lời hắn nói, ngượng đỏ mặt, nhìn vào măt hắn, nàng biết hắn nói thật, huống hồ nàng thật sự có chút thích hắn a, mấy tháng nay ở chung của hắn chăm sóc, của hắn ôn nhu, của hắn yêu chiều, nàng rất hạnh phúc, dần dần nàng cũng quen với sự tồn tại của hắn bên cạnh, đã vậy thì cho hắn một cơ hội cũng xem như cho bản thân mọt cơ hội đi. Hai người cứ như vậy dạo chơi, ngắm cảnh, ăn uống, mà không hề hay biết ở một nơi gần đó có một ánh mắt sắc bén mang đầy thù hận đang quan sát hai người.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đêm, Lan viên giờ đây hoàn toàn yên lặng, sau cả ngày đi chơi mệt mỏi, Thiên Vy sau khi quay về, tắm và dùng bữa, lập tức ngã lăn ra giường ngủ ngay, ai kêu cũng không dậy, cả Lan viên đều chìm vào bóng tối, mà không có ai hay biết, từ bên ngoài, một bóng đen yên lặng lẽn vào, dùng mê hường, làm hôn mê người trong phòng, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, đem nữ tử trên giường mang đi.
Sáng hôm sau
“rầm” một chưởng đầy tức giận giáng xuống chiếc bàn bên cạnh, chiếc bàn lập tức vỡ thành nhiều mãnh vụn. Dưới kia, cả đám người đang quỳ, chờ đợi cơn tức giận cùng trừng phạt của nam tử đang nổi giận đùng đùng ngồi trên kia.
“toàn bộ các ngươi đều là một lũ vô dụng, đều là cao thủ có tiếng trên giang hồ mà lại để người ngoài lẻn vào, thần hay không hay, quỷ không biết mang người trong Trích Nguyệt cư đi, các người nói xem ta nên xử trí các người thế nào đây” Lưu Phương giờ đây thật sự điên rồi, Thiên Vy tối hôm qua bị người bắt đi ngay trên địa bàn của hắn, vậy mà hắn lại không hề hay biết gì, nếu nàng có mệnh hệ nào, hắn cả đời này sẽ không bao giờ tha thứ cho mình, hơn nữa, nếu nàng có chuyện gì bảo hắn phải làm sao đây, Vy nhi, nàng tuyệt đối không được có chuyện gì, tuyệt đối không.
Đám người quỳ trên đất, giờ đây không hề dám nói tiếng nào, không phải họ sợ cơn tức giận của chủ thượng, mà là họ giận bản thân mình, tất cả đều là kẻ có danh tiếng trên giang hồ, mang danh cao thủ, vậy mà lại để người ta ngang nhiên xông vào nơi của mình, bắt người của mình đi, mà lại không hay biết, họ thật sự cảm thấy rất nhục nhã.
Đang lúc không khí ngưng đọng, mọi người đều phẫn nộ thì bên ngoài có một tên lính gác cổng chạy vào.
“chủ thượng, bên ngoài vừa có một bức thư gửi đến cho ngài” hắn cung kính dâng thư lên cho Lưu Phương.
Lưu Phương xem xong, sắc mặt xanh mét, lập tức phi thân rời khỏi để lại cả đám người không hiểu chuyện gì, liền nhanh chóng tập trung lại xem lá thư mà Lưu Phương đánh rơi lại, lúc này họ mới hiểu chuyện gì xảy ra, lập tức tứ đại cao thủ của Huyết Ảnh đường đã nhanh chóng đuổi theo phía sau.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đoạn Tuyệt nhai, bên ngoài Ngưng Thương thành 20 dặm.
“ngươi rốt cuộc bắt ta đến đây làm gì” Thiên Vy cố gắng giữ bình tĩnh, dùng giọng điệu kìm chế nói chuyện với nữ nhân trước mặt.
“làm gì à, đương nhiên là để dẫn dụ Lưu Phương đến đây rồi, vậy mà ngươi cũng hỏi, ngươi thật ngây thơ, ta thật sự không hiểu ta có chỗ nào thua kém ngươi, ba năm, ta theo hắn đã ba năm, ta chỉ hy vọng có thể ở bên cạnh hắn, không hề yêu cầu danh phận, vậy mà trước khi hắn dẫn người về, hắn đã nhẫn tâm đem ta và tất cả nữ nhân bên cạnh đuổi hết ra ngoài, lúc đó ta đã khóc lóc cầu xin hắn, xin hắn niệm tình, nhưng hắn không hề động lòng dù chỉ một chút” nữ nhân trước mặt giọng nói chứa đầy hận thù cùng uất hận, ả điên rồi, ả thật sự điên rồi, kể từ ngày ả bị đuổi đi ả đã phát điên.
“ngươi, đều tại ngươi, đều tại con tiện nhân nhà ngươi gây ra, nếu không phải tại ngươi, hắn cũng sẽ không đuổi ta đi, đều tại ngươi” nói đến đây ả điên cuồng đến bênh cạnh Thiên Vy, “ba” một tiếng thanh thúy vang lên, trên gương mặt trắng nõn của Thiên Vy nhanh chóng xuất hiện dấu ấn đỏ của năm ngón tay.
“ Lương Uyển Uyển, cấm ngươi động đến nàng” ngay sau đó từ phía xa truyền đến một tiếng rống giận, ngay sau đó Lưu Phương đã phi thân đến trước mặt hai người.
Tình cảnh trước mắt làm y khiếp sợ, Thiên Vy bị trói trên một cành cây, hướng ngoài phía đáy vực, được giữ bằng một sợi dây, mà trên tay Lương Uyển Uyển đang cầm một thanh kiếm, chỉ cần ả vung lên sợi dây lập tức đứt ngay, và Thiên Vy lập tức rơi xuống dưới.
“xem ra con tiện nhân này ở trong lòng ngươi có vị trí rất quan trọng, đường đường là Huyết Ảnh đường đường chủ, vậy mà vì một nữ nhân quen không đầy mấy tháng ngay cả mạng của mình cũng không cần sao, Lưu Phương, ba năm, ta theo ngươi ba năm, vậy mà lại không bằng con tiện nhân này, rốt cuộc ta có chỗ nào không bằng ả, tại sao ngươi lại vì ả mà đuổi ta đi chứ” Lương Uyển Uyển phẫn nộ thét lớn, ả thật sự không cam tâm mà.
“ngươi cái gì cũng không thể so với nàng ấy, nếu ngươi muốn mạng của ta, ngươi cứ việc lấy, chỉ cần ngươi tha cho nàng” Lưu Phương cố gắng lấy giọng điệu nhẹ nhất nói chuyện, để tránh cho Lương Uyển Uyển kích động.
“không cần, Phương, huynh mau rời khỏi đây đi, mặc kệ ta” Thiên Vy đau lòng khóc lớn, cái tên nam nhân ngu ngốc này, tại sao hắn lại khờ như vậy chứ.
(TT: tỷ không biết à, nam nhân lạnh lùng không dễ yêu, yêu rồi sẽ là đời đời kiếp kiếp, không dễ thay lòng, vì người mình yêu có thể hy sinh tất cả đấy ~.~, ôi ngưỡng mộ quá ^^ )
“ha ha ha, các ngươi đúng là một đôi uyên ương yêu nhau thắm thiết mà, nhưng ta tuyệt đối sẽ không cho các ngươi toại nguyện đâu” dứt lời, ả ta vung kiếm chặt đứt dây thừng, Thiên Vy ngay lập tức rơi xuống, Lưu Phương thì ngay lập tức phi thân lại giữa chặt sợi dây đang trói nàng.
“ Vy nhi, nắm chặt lấy” Lưu Phương cố gắng dùng sức kéo Thiên Vy lên.
“Phương cẩn thận” Thiên Vy la lớn, Lương Uyển Uyển cầm kiếm trên tay, hướng về phía lưng Lưu Phương đâm thẳng xuống.
“hự” tiếng cảnh báo của Thiên Vy đã trễ, giờ đây trên lưng Lưu Phương đã trúng một kiếm, dù không thể mất mạng, nhưng cũng chảy rất nhiều máu.
“Phương, mau buông ta ra a, như vậy ngươi sẽ có thể đối phó ả, một mình ta chết được rồi, ta không muốn liên lụy ngươi a” Thiên Vy đau lòng khóc nức nở.
“câm miệng, ta tuyệt đối sẽ không buông ra nàng, tử cũng không buông” Lưu Phương tức giận quát lớn, có trời mới biết lúc nãy khi nhìn đến cảnh tượng nàng rơi xuống tim của hắn như bị người cầm con dao đâm vào, đau đớn vô cùng, cho nên hắn đã quyết định không muốn nếm trải cảm giác đó nữa, hắn tuyệt sẽ không buông ra nàng.
“ha ha ha, ta sẽ cho các ngươi cùng nhau xuống địa phủ làm uyên ương” Lương Uyển Uyển nâng kiếm tiếp tục muốn đâm thêm một nhát trí mạng, nhưng ả chưa kịp ra tay đã bị một thanh kiếm khác cắm ngay yết hầu lăn ra đất mà chết, chết cũng không nhắm mắt.
“đường chủ” tứ đại cao thủ vừa đến kịp lúc, sau khi giải quyết sau Lương Uyển Uyển, lập tức chạy sang giúp Lưu Phương kéo Thiên Vy lên.
Thiên Vy vừa được kéo lên đã rơi vào một vòng tay ấm áp.
“nàng không sao chứ, có hay không bị gì, ả ta có làm gì nàng không” Lưu phương quan tâm, nhìn hết thảy một lượt Thiên Vy xem nàng có bị thương gì hay không.
“ta không sao, Phương vết thương của huynh a” Thiên Vy đau lòng nhìn vào vết thương hiện đang chảy máu trên lưng của hắn, gương mặt hắn giờ đây đã bắt đầu tái nhợt.
“ta không sao, Vy nhi, nàng có thể đáp ứng ta một chuyện được không”
“ân, huynh nói a”
“gả cho ta có được không”
“…”
“ta sẽ chăm sóc nàng cả đời, yêu thương nàng cả đời, Vy nhi gã cho ta đi “ Lưu Phương nhìn nàng bằng ánh mắt đầy thâm tình, lời nói chân thành mà tha thiết.
“hảo, ta đáp ứng huynh” nam nhân này vì nàng cả mạng cũng không cần, thì nàng còn mong gì hơn chứ.
Nghe được câu trả lời của nàng Lưu Phương nở nụ cười mãn nguyện, ngay sau đó lập tức lăn ra bất tỉnh, làm cho tứ đại cao thủ và Thiên Vy một trận hoảng sợ.
“đường chủ”
“Phương”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hai tháng sau, Huyết Ảnh đường tổ chức hỷ sự, Lưu Phương Huyết ảnh đường đường chủ thành thân, người đến dự có rất nhiểu cao thủ trên giang hồ, có minh chủ võ lâm đương nhiệm Lãnh Thừa Ân và phu nhân Mục Linh Nhi, phu thê Trấn Bắc tướng quân Ôn Thuận Minh và Giang Ngọc Nhi, phu thê Thất Tinh Kỳ kỳ chủ, Dương Tử Phong và Lãnh Tâm Nguyệt, tứ vương gia Liên Thành, không khí vô cùng náo nhiệt, sau nghi thức bái đường tân nương tử được đưa vào tân phòng.
Đáng lý ra mọi người còn định náo tân phòng, nhưng trước bộ mặt âm lãnh của Lưu Phương, cộng thêm sự kiên trì của Thiên Vy, do Lưu Phương vết thương vừa khỏi, cho nên không cho phép có bất kỷ hoạt động nào mạnh, nên mọi người đành buông tha, nhưng họ nhất định sẽ đòi lại món nợ này.
Trong tân phòng, tân lang giúp tân nương vén khăn trùm đầu, uống rượu giao bôi, sau đó đương nhiên là ‘một khắc xuân tiêu đáng ngàn vàng rồi’, xa rèm trướng ẩm buông xuống, bên trong là một mối lương duyên vừa được tạo thành, và hạnh phúc của họ chỉ mới bắt đầu thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.