Phu Quân Của Tôi Là Chàng Hồ Ly Chiếm Hữu
Chương 9:
Mã Thiên
17/04/2024
Đầu nhũ ngứa ngáy khó chịu đột nhiên bị Bồ Duệ Minh ngậm vào miệng, chiếc lưỡi thô ráp dán lên quả anh đào mẫn cảm chậm rãi liếm láp, sướng đến nỗi nàng muốn thành tiên.
Liễu Hàm Liên run rẩy ôm đầu Bồ Duệ Minh, chẳng chút ngượng ngùng ưỡn ngực áp nhũ thịt non mềm của mình vào mặt hắn, còn uyển chuyển rên rỉ, "Thoải mái quá. . . Ư a. . . Dùng sức thêm một chút. . ."
Bàn tay to ôm eo nàng bỗng dưng xiết chặt, hắn bá đạo đè nàng xuống, khiến thân thể trần trụi dán sát vào hắn, da thịt nhẵn nhụi trơn mềm, vừa sờ đã nghiện, khiến hắn không bao giờ có ý định buông tay nữa.
Bồ Duệ Minh ngậm một bên đầu nhũ nho nhỏ, gia tăng lực hút, hương thơm đặc thù của tiểu cô nương tràn ngập trong khoang mũi hắn.
Tuy hắn không nói tiếng nào, song lòng hiểu rất rõ, người ý loạn tình mê không chỉ có nàng, mà còn có bản thân hắn chẳng biết trầm mê tự lúc nào.
Lực hút mạnh hơn chỉ hoá giải một bộ phận trướng đau, Liễu Hàm Liên vẫn cảm thấy chưa đủ, thân thể xinh đẹp ẩm ướt giãy giụa trong lòng Bồ Duệ Minh, nàng gấp gáp rên rỉ nỉ non: "Chưa đủ. . . Ân nhân dùng sức thêm chút nữa. . . Chỗ này cũng khó chịu lắm. . . A a. . . Mút mạnh một chút. . ."
Hơi thở phả trên người nàng càng thêm nóng rực, Bồ Duệ Minh hung ác mút mạnh một cái, bầu ngực nảy nở tê ngứa trong miệng hắn bị kéo dài thêm mấy phần, Liễu Hàm Liên lập tức ngửa cổ, run rẩy ôm chặt lấy hắn.
"A a. . . Rất sướng. . . Còn muốn. . . Ư. . . Bên này cũng khó chịu nữa. . . Muốn được ân nhân âu yếm. . ."
Nàng nâng một bầu ngực non mềm khác lên, vội vàng dâng đến khoé môi Bồ Duệ Minh, đầu nhũ nho nhỏ vốn được hắn ngậm trong miệng trượt ra ngoài, quả anh đào hồng nhạt bị hắn mút thành màu đỏ tươi mê người, mang theo vệt nước sáng bóng, ngượng ngùng dựng thẳng đứng.
"Có hơi sưng!" Ánh mắt Bồ Duệ Minh sâu thẳm, đầu ngón tay vuốt ve nhũ hoa yêu kiều bị chính môi lưỡi hắn mút sưng, "Ta có làm nàng đau không?"
Giọng nói vốn êm tai khi nhiễm dục vọng thì trở nên trầm khàn, khiến Liễu Hàm Liên gân tê xương mềm, nàng bất chấp xấu hổ, nâng cao bầu nhũ, cọ nhũ hoa cương cứng vào môi hắn, "Không đau. . . Dù ân nhân có làm gì, ta cũng thoải mái hết. . . Bên này cũng muốn. . . Hức hức. . . Ta muốn ân nhân mau ăn ta. . ."
"Bé con yếu đuối, mới đó là cầu xin ta rồi!"
Ngoài miệng trách móc, song trong lòng Bồ Duệ Minh cực kỳ hưởng thụ, hắn không thèm khống chế dục vọng bản thân nữa, hắn há to miệng ngậm cả đầu nhũ phấn hồng và nhũ thịt mềm mại, sau đó thoả thích mút mát chơi đùa.
Làm sao Liễu Hàm Liên chịu nổi đòn tấn công như vũ bão này, nàng bị mút đến nỗi xương sống thắt lưng mềm nhũn, cả người bủn rủn trượt xuống, quên mất bầu ngực sữa còn bị Bồ Duệ Minh ngậm trong miệng.
Thất nàng trượt xuống, ánh mắt ân nhân đầy ý xấu, không chịu nhả ra, cứ như vậy, bầu nhũ mềm mại của nàng bị kéo thay đổi hình dạng vốn có.
Nhũ hoa bị mút chặt, kéo như vậy có hơi đau, Liễu Hàm Liên không dám trượt xuống dưới nữa mà nức nở cầu xin hắn thả lỏng, thế nhưng Bồ Duệ Minh chỉ hừ lạnh một tiếng, chẳng những không thả nhũ hoa càng mút càng cứng kia ra, mà ngược lại còn bắt lấy một bầu nhũ to nhộn nhạo khác, ép hai bầu nhũ lại cùng một chỗ, sau đó cùng lúc ngậm lấy hai quả anh đào non nớt.
Lưỡi dài thô ráp đảo qua đảo lại liếm mút hai đầu nhũ nho nhỏ, bên dưới, một chân dài chen vào giữa hai chân Liễu Hàm Liên, chống trước tiểu huyệt bí ẩn đẩy cả người nàng lên trên, khiến nàng không còn chỗ để trốn.
"Ân nhân. . . Không được. . . Ưm a. . . Ngực trướng quá đi mất. . . A a. . . Đừng liếm sâu vào trong. . ."
Đầu lưỡi linh hoạt liếm vòng quanh hai quả anh đào cứng rắn, sau khi liếm mạnh vài cái, hắn tìm được lỗ nhỏ ẩn mình bên trên bầu nhũ khổng lồ, không cho nàng có cơ hội từ chối, đầu lưỡi hắn nhanh chóng gảy mạnh khiêu khích, hai quả anh đào non nớt bị hắn luân phiên bắt nạt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Hàm Liên đỏ bừng, nàng thở gấp đến độ không ra hơi.
"Đừng. . . A a. . . Đừng liếm kiểu đó. . . Kỳ quá đi mất. . . Hức hức hức. . . Ta chịu không nổi. . ."
Liễu Hàm Liên không rõ vì sao đầu nhũ bị nam nhân liếm như vậy thì không còn tê trướng nữa, nhưng mà nơi bí ẩn nhắc đến là xấu hổ kia càng lúc càng lạ, chỗ đó ẩm ướt nhầy nhụa, bề mặt ngứa ngáy không chịu được.
"Ngứa quá. . . "
Nàng cưỡi lên đùi Bồ Duệ Minh, huyệt mềm trần trụi không tự chủ được ma sát tới lui, kết quả vì hành động cọ tới cọ lui này, khiến mọi chuyện không thể cứu vãn nữa.
Liễu Hàm Liên run rẩy ôm đầu Bồ Duệ Minh, chẳng chút ngượng ngùng ưỡn ngực áp nhũ thịt non mềm của mình vào mặt hắn, còn uyển chuyển rên rỉ, "Thoải mái quá. . . Ư a. . . Dùng sức thêm một chút. . ."
Bàn tay to ôm eo nàng bỗng dưng xiết chặt, hắn bá đạo đè nàng xuống, khiến thân thể trần trụi dán sát vào hắn, da thịt nhẵn nhụi trơn mềm, vừa sờ đã nghiện, khiến hắn không bao giờ có ý định buông tay nữa.
Bồ Duệ Minh ngậm một bên đầu nhũ nho nhỏ, gia tăng lực hút, hương thơm đặc thù của tiểu cô nương tràn ngập trong khoang mũi hắn.
Tuy hắn không nói tiếng nào, song lòng hiểu rất rõ, người ý loạn tình mê không chỉ có nàng, mà còn có bản thân hắn chẳng biết trầm mê tự lúc nào.
Lực hút mạnh hơn chỉ hoá giải một bộ phận trướng đau, Liễu Hàm Liên vẫn cảm thấy chưa đủ, thân thể xinh đẹp ẩm ướt giãy giụa trong lòng Bồ Duệ Minh, nàng gấp gáp rên rỉ nỉ non: "Chưa đủ. . . Ân nhân dùng sức thêm chút nữa. . . Chỗ này cũng khó chịu lắm. . . A a. . . Mút mạnh một chút. . ."
Hơi thở phả trên người nàng càng thêm nóng rực, Bồ Duệ Minh hung ác mút mạnh một cái, bầu ngực nảy nở tê ngứa trong miệng hắn bị kéo dài thêm mấy phần, Liễu Hàm Liên lập tức ngửa cổ, run rẩy ôm chặt lấy hắn.
"A a. . . Rất sướng. . . Còn muốn. . . Ư. . . Bên này cũng khó chịu nữa. . . Muốn được ân nhân âu yếm. . ."
Nàng nâng một bầu ngực non mềm khác lên, vội vàng dâng đến khoé môi Bồ Duệ Minh, đầu nhũ nho nhỏ vốn được hắn ngậm trong miệng trượt ra ngoài, quả anh đào hồng nhạt bị hắn mút thành màu đỏ tươi mê người, mang theo vệt nước sáng bóng, ngượng ngùng dựng thẳng đứng.
"Có hơi sưng!" Ánh mắt Bồ Duệ Minh sâu thẳm, đầu ngón tay vuốt ve nhũ hoa yêu kiều bị chính môi lưỡi hắn mút sưng, "Ta có làm nàng đau không?"
Giọng nói vốn êm tai khi nhiễm dục vọng thì trở nên trầm khàn, khiến Liễu Hàm Liên gân tê xương mềm, nàng bất chấp xấu hổ, nâng cao bầu nhũ, cọ nhũ hoa cương cứng vào môi hắn, "Không đau. . . Dù ân nhân có làm gì, ta cũng thoải mái hết. . . Bên này cũng muốn. . . Hức hức. . . Ta muốn ân nhân mau ăn ta. . ."
"Bé con yếu đuối, mới đó là cầu xin ta rồi!"
Ngoài miệng trách móc, song trong lòng Bồ Duệ Minh cực kỳ hưởng thụ, hắn không thèm khống chế dục vọng bản thân nữa, hắn há to miệng ngậm cả đầu nhũ phấn hồng và nhũ thịt mềm mại, sau đó thoả thích mút mát chơi đùa.
Làm sao Liễu Hàm Liên chịu nổi đòn tấn công như vũ bão này, nàng bị mút đến nỗi xương sống thắt lưng mềm nhũn, cả người bủn rủn trượt xuống, quên mất bầu ngực sữa còn bị Bồ Duệ Minh ngậm trong miệng.
Thất nàng trượt xuống, ánh mắt ân nhân đầy ý xấu, không chịu nhả ra, cứ như vậy, bầu nhũ mềm mại của nàng bị kéo thay đổi hình dạng vốn có.
Nhũ hoa bị mút chặt, kéo như vậy có hơi đau, Liễu Hàm Liên không dám trượt xuống dưới nữa mà nức nở cầu xin hắn thả lỏng, thế nhưng Bồ Duệ Minh chỉ hừ lạnh một tiếng, chẳng những không thả nhũ hoa càng mút càng cứng kia ra, mà ngược lại còn bắt lấy một bầu nhũ to nhộn nhạo khác, ép hai bầu nhũ lại cùng một chỗ, sau đó cùng lúc ngậm lấy hai quả anh đào non nớt.
Lưỡi dài thô ráp đảo qua đảo lại liếm mút hai đầu nhũ nho nhỏ, bên dưới, một chân dài chen vào giữa hai chân Liễu Hàm Liên, chống trước tiểu huyệt bí ẩn đẩy cả người nàng lên trên, khiến nàng không còn chỗ để trốn.
"Ân nhân. . . Không được. . . Ưm a. . . Ngực trướng quá đi mất. . . A a. . . Đừng liếm sâu vào trong. . ."
Đầu lưỡi linh hoạt liếm vòng quanh hai quả anh đào cứng rắn, sau khi liếm mạnh vài cái, hắn tìm được lỗ nhỏ ẩn mình bên trên bầu nhũ khổng lồ, không cho nàng có cơ hội từ chối, đầu lưỡi hắn nhanh chóng gảy mạnh khiêu khích, hai quả anh đào non nớt bị hắn luân phiên bắt nạt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Hàm Liên đỏ bừng, nàng thở gấp đến độ không ra hơi.
"Đừng. . . A a. . . Đừng liếm kiểu đó. . . Kỳ quá đi mất. . . Hức hức hức. . . Ta chịu không nổi. . ."
Liễu Hàm Liên không rõ vì sao đầu nhũ bị nam nhân liếm như vậy thì không còn tê trướng nữa, nhưng mà nơi bí ẩn nhắc đến là xấu hổ kia càng lúc càng lạ, chỗ đó ẩm ướt nhầy nhụa, bề mặt ngứa ngáy không chịu được.
"Ngứa quá. . . "
Nàng cưỡi lên đùi Bồ Duệ Minh, huyệt mềm trần trụi không tự chủ được ma sát tới lui, kết quả vì hành động cọ tới cọ lui này, khiến mọi chuyện không thể cứu vãn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.