Chương 35:
Tĩnh Tĩnh Đích Thổ Đậu
10/04/2023
Một chiếc xe ngựa khác của Thẩm gia chậm rãi đi ngang qua thư phòng, người trong xe vốn đang kéo rèm lên lại đột nhiên cau mày kêu dừng xe.
“Cửu Anh, đi nhìn xem thiếu phu nhân muốn làm gì.”
Đôi mắt sau tấm màn thêu khẽ híp lại, lộ ra vẻ nghi ngờ.
Của Anh lại càng khó hiểu hơn: “Công tử, thiếu phu nhân ở trên phố sao?”
Bóng tối trong xe che khuất góc mặt Thẩm Kiến Hi, bên ngoài xe ánh nắng phản chiếu lại đáy mắt hắn, giống như giếng nước sâu gợn sóng lạnh lẽo.
Cửu Anh bị nhìn chằm chằm đột nhiên cảm thấy sợ hãi không giải thích được.
“Trong phòng đối diện thư phòng.”
Cửu Anh lập tức xoay người tới đối diện thư phòng. Đi tới cửa thư phòng, hắn buồn bực nghĩ thư phòng giá sách san sát nhau, lại tối tăm, hơn nữa thiếu phu nhân mang mũ có rèm, công tử này có thể nhận ra được đúng không?”
Thẩm Kiến Hi ngồi trong xe nhìn chằm bóng lưng Cửu Anh đi vào thư phòng, hắn không trông thấy Cửu Anh đi ra, ngược lại còn nhìn thấy bóng dáng hai người quen thuộc, đi khỏi thư phòng.
Chỉ là tại sao sau lưng các nàng lại có thêm một nam nhân.
Đáy mắt hắn lập tức kết thành băng.
“Công tử, nói chuyện ở đây đi.” Đi tới một quán mì Dương Xuân bên cạnh, Thẩm Mộ Liên liền nói dừng lại. Nơi này có biển hiệu che đậy, không lo thu hút sự chú ý của người qua đường.
Thiếu niên đúng lúc dừng chân lại, lễ độ chắp tay lại: “Hai vị cô nương bằng lòng cho kẻ hèn một chút mặt mũi, kẻ hèn thật sự vô cùng cảm kích.”
Thẩm Mộ Liên nhớ kia bức thư pháp kia, không kiên nhẫn muốn hắn đi thẳng vào vấn đề.
Thiếu niên cũng không tỏ ra khó chịu, vẻ mặt ôn hòa nói rõ ý đồ của mình: “Bức thư pháp của Vương tiên sinh cô nương nhìn trúng là đồ giả.”
Bao Xuân Oánh không quá ngạc nhiên nhưng Thẩm Mộ Liên lại ngây ra.
Người sau giọng điệu không vui: “Ngươi có chứng cứ không?”
“Không có.”
Lời vừa nói ra, hai nữ nhân đều kinh ngạc.
Thẩm Mộ Liên đội mũ có rèm dừng như bị lửa giận làm cho kinh sợ, giọng điệu không tốt: “Ngươi không có chứng cứ chứng minh, ta dựa vào cái gì để tin ngươi? Hay là do ngươi cũng nhìn trúng bức thư pháp kia, muốn dùng loại thủ đoạn hèn hạ này lừa ta không mua.”
Thiếu niên dường như đã sớm đoán trước được phản ứng của nàng ấy, không nhanh không chậm giải thích: “Cô nương có thể nhìn kỹ con dấu của Vương tiên sinh. Nếu hoa văn trên con dấu trơn mịn mượt mà đó là bút tích thực, nếu không là đổ giả. Thư pháp của Vương tiên sinh có thể bắt chước được, nhưng dùng dao khắc trên gỗ hoặc ngọc thạch để khắc được ra bút pháp tinh túy của Vương tiên sinh lại không dễ. Cô nương có thể tìm hiểu những lời tại hạ nói là đúng hay sai.”
Thẩm Mộ Liên bên dưới mũ im lặng không nói.
Bao Xuân Oánh nhẹ nhàng kéo tay áo nàng ấy nói nhỏ: “Đại cô tử, vị công tử này có vẻ như không phải là người muốn tranh thư pháp với người.”
Bên dưới mũ rèm truyền ra tiếng hừ nhẹ: “Đương nhiên ta biết, hắn mặc mộc mạc như vậy sao có thể mua nổi.” Nàng ấy lại hỏi thiếu niên kia: “Vậy phải mua bút tích thật sự của Vương tiên sinh ở đâu?”
Thiếu niên cười nói dịu dàng: “Kẻ hèn đã từng nhìn thấy một bức ở chỗ người mô giới.”
Khí thế Thẩm Mộ Liên lập tức hạ xuống, chỉ sợ đồ đã sớm bị người mua mất rồi.
Phát hiện không khí trầm, hơn nữa các nàng không nói một lời, thiếu niên kia liền thức thời chắp tay rời đi.
“Đại cô tử?” Bao Xuân Oánh không nhìn thấy vẻ mặt nàng ấy, nhẹ gọi một tiếng.
Thẩm Mộ Liên uể oải nói: “Trở về đi, ta không muốn mua nữa.”
Lần đầu tiên nàng ấy trải qua cảm giác thất vọng gọi là ngàn vàng không mua được.
Lấy danh nghĩa người Thẩm gia tạo áp lực với người môi giới không phải không thể được, chỉ là cứ như vậy trên dưới Thẩm gia đều sẽ biết nàng ấy đang nghĩ gì.
Bao Xuân Oánh đi cùng nàng ấy, đợi hai người xoay người trở lại xe ngựa, lại đột nhiên dừng lại. Bao Xuân Oánh thậm chí còn cảm thấy đại cô tử ở bên cạnh mình cứng đờ.
Phía trước cách đó không xa, trường bào ngọc lập áo khoác hoa văn đỏ tím quyến rũ, thiếu niên đùa giỡn nhìn hai người bọn họ. Ánh nắng như lá vàng rơi xuống mái tóc đuôi ngựa, trên đầu vai hắn, đuôi mắt tràn ngập vẻ trào phúng.
Thẩm Mộ Liên rầu rĩ không vui nhỏ giọng nói: “Đừng nói cho hắn biết lý do chúng ta ra ngoài hôm nay, ngươi đi cùng hắn đi.”
Bao Xuân Oánh chửi thầm hắn còn lâu mới cần mình đi cùng
Thẩm Mộ Liên đi lướt ngang qua Thẩm Kiến Hi không hề dừng lại, không nói một lời trở về xe ngựa của mình.
“Cửu Anh, đi nhìn xem thiếu phu nhân muốn làm gì.”
Đôi mắt sau tấm màn thêu khẽ híp lại, lộ ra vẻ nghi ngờ.
Của Anh lại càng khó hiểu hơn: “Công tử, thiếu phu nhân ở trên phố sao?”
Bóng tối trong xe che khuất góc mặt Thẩm Kiến Hi, bên ngoài xe ánh nắng phản chiếu lại đáy mắt hắn, giống như giếng nước sâu gợn sóng lạnh lẽo.
Cửu Anh bị nhìn chằm chằm đột nhiên cảm thấy sợ hãi không giải thích được.
“Trong phòng đối diện thư phòng.”
Cửu Anh lập tức xoay người tới đối diện thư phòng. Đi tới cửa thư phòng, hắn buồn bực nghĩ thư phòng giá sách san sát nhau, lại tối tăm, hơn nữa thiếu phu nhân mang mũ có rèm, công tử này có thể nhận ra được đúng không?”
Thẩm Kiến Hi ngồi trong xe nhìn chằm bóng lưng Cửu Anh đi vào thư phòng, hắn không trông thấy Cửu Anh đi ra, ngược lại còn nhìn thấy bóng dáng hai người quen thuộc, đi khỏi thư phòng.
Chỉ là tại sao sau lưng các nàng lại có thêm một nam nhân.
Đáy mắt hắn lập tức kết thành băng.
“Công tử, nói chuyện ở đây đi.” Đi tới một quán mì Dương Xuân bên cạnh, Thẩm Mộ Liên liền nói dừng lại. Nơi này có biển hiệu che đậy, không lo thu hút sự chú ý của người qua đường.
Thiếu niên đúng lúc dừng chân lại, lễ độ chắp tay lại: “Hai vị cô nương bằng lòng cho kẻ hèn một chút mặt mũi, kẻ hèn thật sự vô cùng cảm kích.”
Thẩm Mộ Liên nhớ kia bức thư pháp kia, không kiên nhẫn muốn hắn đi thẳng vào vấn đề.
Thiếu niên cũng không tỏ ra khó chịu, vẻ mặt ôn hòa nói rõ ý đồ của mình: “Bức thư pháp của Vương tiên sinh cô nương nhìn trúng là đồ giả.”
Bao Xuân Oánh không quá ngạc nhiên nhưng Thẩm Mộ Liên lại ngây ra.
Người sau giọng điệu không vui: “Ngươi có chứng cứ không?”
“Không có.”
Lời vừa nói ra, hai nữ nhân đều kinh ngạc.
Thẩm Mộ Liên đội mũ có rèm dừng như bị lửa giận làm cho kinh sợ, giọng điệu không tốt: “Ngươi không có chứng cứ chứng minh, ta dựa vào cái gì để tin ngươi? Hay là do ngươi cũng nhìn trúng bức thư pháp kia, muốn dùng loại thủ đoạn hèn hạ này lừa ta không mua.”
Thiếu niên dường như đã sớm đoán trước được phản ứng của nàng ấy, không nhanh không chậm giải thích: “Cô nương có thể nhìn kỹ con dấu của Vương tiên sinh. Nếu hoa văn trên con dấu trơn mịn mượt mà đó là bút tích thực, nếu không là đổ giả. Thư pháp của Vương tiên sinh có thể bắt chước được, nhưng dùng dao khắc trên gỗ hoặc ngọc thạch để khắc được ra bút pháp tinh túy của Vương tiên sinh lại không dễ. Cô nương có thể tìm hiểu những lời tại hạ nói là đúng hay sai.”
Thẩm Mộ Liên bên dưới mũ im lặng không nói.
Bao Xuân Oánh nhẹ nhàng kéo tay áo nàng ấy nói nhỏ: “Đại cô tử, vị công tử này có vẻ như không phải là người muốn tranh thư pháp với người.”
Bên dưới mũ rèm truyền ra tiếng hừ nhẹ: “Đương nhiên ta biết, hắn mặc mộc mạc như vậy sao có thể mua nổi.” Nàng ấy lại hỏi thiếu niên kia: “Vậy phải mua bút tích thật sự của Vương tiên sinh ở đâu?”
Thiếu niên cười nói dịu dàng: “Kẻ hèn đã từng nhìn thấy một bức ở chỗ người mô giới.”
Khí thế Thẩm Mộ Liên lập tức hạ xuống, chỉ sợ đồ đã sớm bị người mua mất rồi.
Phát hiện không khí trầm, hơn nữa các nàng không nói một lời, thiếu niên kia liền thức thời chắp tay rời đi.
“Đại cô tử?” Bao Xuân Oánh không nhìn thấy vẻ mặt nàng ấy, nhẹ gọi một tiếng.
Thẩm Mộ Liên uể oải nói: “Trở về đi, ta không muốn mua nữa.”
Lần đầu tiên nàng ấy trải qua cảm giác thất vọng gọi là ngàn vàng không mua được.
Lấy danh nghĩa người Thẩm gia tạo áp lực với người môi giới không phải không thể được, chỉ là cứ như vậy trên dưới Thẩm gia đều sẽ biết nàng ấy đang nghĩ gì.
Bao Xuân Oánh đi cùng nàng ấy, đợi hai người xoay người trở lại xe ngựa, lại đột nhiên dừng lại. Bao Xuân Oánh thậm chí còn cảm thấy đại cô tử ở bên cạnh mình cứng đờ.
Phía trước cách đó không xa, trường bào ngọc lập áo khoác hoa văn đỏ tím quyến rũ, thiếu niên đùa giỡn nhìn hai người bọn họ. Ánh nắng như lá vàng rơi xuống mái tóc đuôi ngựa, trên đầu vai hắn, đuôi mắt tràn ngập vẻ trào phúng.
Thẩm Mộ Liên rầu rĩ không vui nhỏ giọng nói: “Đừng nói cho hắn biết lý do chúng ta ra ngoài hôm nay, ngươi đi cùng hắn đi.”
Bao Xuân Oánh chửi thầm hắn còn lâu mới cần mình đi cùng
Thẩm Mộ Liên đi lướt ngang qua Thẩm Kiến Hi không hề dừng lại, không nói một lời trở về xe ngựa của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.