Chương 36:
Tĩnh Tĩnh Đích Thổ Đậu
10/04/2023
Bao Xuân Oánh mạnh dạn đi tới trước mặt Thẩm Kiến Hi: “Ngươi muốn về nhà sao? Đưa ta đi một đoạn đường.”
Hai chiếc xe ngựa Thẩm gia ầm ầm lao về phía trước, trong một chiếc xe ngựa, hai người đều im lặng không nói, không khí vô cùng khó xử.
Bao Xuân Oánh tháo mũ có rèm xuống ngồi một góc, không nhắc đến chuyện ra ngoài ngày hôm nay, im lặng nhìn chằm chằm tấm rèm.
Thẩm Kiến Hi ngồi đối diện liếc xéo mấy quyển sách nàng đặt trên bàn, khóe môi cong lên cười như không cười: “Tình cảm của ngươi và đại tỷ tốt như vậy từ lúc nào? Lại còn có thể cùng nhau đi ra ngoài.”
Bao Xuân Oánh không bị mắc lừa, tiếp tục im lặng.
Thẩm Kiến Hi hừ nhẹ một tiếng, lười biếng dựa vào thành xe: “Ta không nghĩ ngươi lại ngu ngốc tới mức này, còn có thể giúp nàng lén lút đi gặp nam nhân.”
“Không phải như ngươi nghĩ.”
“Trước mặt bàn dân thiên hạ các ngươi không sợ tổn hại thanh danh hay sao?”
Càng nói càng khó nghe, nàng nhịn không được muốn làm sáng tỏ: “Đây cũng là lần đầu tiên chúng ta gặp vị công tử này. Đại cô tử phẩm hạnh đoan chính, vị công tử kia cũng hòa hoa phong nhã, ngươi chớ nói bậy linh tinh.”
Nàng nói vài câu, nhưng chảy vào trong tai hắn chỉ còn đọng lại mấy chữ “Hào hoa phong nhã”, ánh mắt hắn dần trở nên lạnh lùng: “Ngươi mới đến Thẩm gia được bao lâu? Ngươi rõ phẩm hạnh của đại tỷ sao? Lần đầu gặp mặt ngươi đã biết người đó không có dã tâm sao?”
Lời nói chói tai như một thanh đao sắc nhọn cứa vào trái tim mềm mại của nàng.
Là do nàng đi quá giới hạn, nàng vốn là người ngoài không có tư cách xoi xét người Thẩm gia.
Hai mắt phủ sương mù, nghiêng đầu nhìn về phía bức màn, thấp giọng áy náy nói: “Ngươi nói đúng, ta đúng là không hiểu đại cô tử, là ta nói lỡ.”
Nhìn thấy hai mắt nàng ẩn chứa ánh nước mắt, cô đơn bất lực, Thẩm Kiến Hi khó chịu thẳng người lên, tay ôm ngực nhắm mắt dưỡng thần.
Hắn thật sự không rõ vì sao mình lại khó chijy, cảm xúc không thể khống chế được rất khó bình tĩnh, càng nghĩ càng khó chịu.
Suốt đoạn đường không nói gì, hai người cũng không nhìn vào mắt đối phương.
Xuống xe ngựa, Bao Xuân Oánh uể oải đi sau lưng Thẩm Kiến Hi. Thẩm Mộ Liên thấy phu thê hai người không nhìn nhau, nhưng đệ đệ không sắc bén chế nhạo mình, nghĩ tới bọn họ vì chuyện thư pháp mà cãi nhau, không nhịn được sinh ra một chút hảo cảm với Bao Xuân Oánh.
Nàng cố ý đi chậm chờ Bao Xuân Oánh.
“Đồ đại bá nương đưa tới quá bắt mắt, nên khiêm tốn một chút.”
Bao Xuân Oánh kinh ngạc ngước mắt lên: “Đã khóa bên trong nhà kho.”
“Vậy là tốt.”
Tiểu phu thê im lặng trở lại Cẩm Tùng Hiên, một người đi tới sương phòng, một người trở lại phòng ngủ đổi áo ngoài dài nửa cánh tay, đi tới phòng bếp làm điểm tâm và chuẩn bị bữa tối.
Làm đồ ăn có thể khiến nàng vui vẻ.
Mắt trời buổi trưa lười biếng xuyên qua song cửa sổ, rơi xuống cây trúc vô cớ bị thiếu niên nhẫn tập bứt mất. Lá trúc xanh mướt nằm trơ trọi trên cửa sổ, chốc chốc lại bị ngắt xuống.
Cửu Anh ở phía sau yên lặng nhìn công tử nhà mình ác độc ác vặt hết lá trúc, ngay cả hắn cũng cảm thấy buồn khổ lây.
Từ khi xuống xe ngựa đều như vậy nhất định đã cãi nhau với thiếu phu nhân.
Chỉ chốc lát sau, Cửu Anh nảy ra một kế: “Công tử, không bằng đêm nay ở lại sương phòng ăn tối đi?”
Bàn tay đang bẻ lá trúc đột nhiên dừng lại.
Ánh tà dương dịu dàng vuốt ve vầng trán Thẩm Kiến Hi, nhưng khuôn mắt khuất sau ánh sáng lại lạnh lùng như núi băng. Đôi mày kiếm cau lại, sắc bén.
Cửu Anh chỉ hận thời gian không thể quay ngược lại, thu lại lời đề nghị vừa rồi.
“Tại sao ta phải tránh mặt nàng?” Giọng nói Thẩm Kiến Hi lạnh lẽo, vẻ mặt không vui: “Nếu nàng không vui, về phòng dùng bữa là được.”
Hóa ra là vì thiếu phu nhân không vui? Cửu Anh bừng tỉnh đại ngộ.
Nào biết nhìn thấy vẻ mặt này của Cửu Anh, Thẩm Kiến Hi càng thêm bực bội, không nói một tiếng bứt sạch lá trúc.
Lá rụng liên tục, Cửu Anh không dám nói nữa chọc giận công tử nhà mình.
Sau nửa canh giờ, nha hoàn đưa tới một đĩa bánh quýt. Bánh màu quýt đỏ, ấn thành hình dạng hoa hải đường, mỗi một miếng nhỏ hơn lòng bàn tay hắn, nhỏ nhắn tinh xảo.
Từ xa đã có thể ngửi được mùi quýt thoang thoảng.
Không biết vì sao, sự xuất hiện của đĩa bánh quýt lại khiến hắn nhớ tới khuôn mặt ngây thơ của Bao Xuân Oánh. Ngày thường không tô lông mày vẽ mắt, giống như đóa hoa lê thanh lệ, một khi được thêm phấn thêm son lại cũng có thể nói là nhân diện đào hoa*.
(Nhân diện đào hoa: mô tả cảm giác u uất khi một người đàn ông không thể gặp lại sau khi nhớ tới cô gái yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
Hai chiếc xe ngựa Thẩm gia ầm ầm lao về phía trước, trong một chiếc xe ngựa, hai người đều im lặng không nói, không khí vô cùng khó xử.
Bao Xuân Oánh tháo mũ có rèm xuống ngồi một góc, không nhắc đến chuyện ra ngoài ngày hôm nay, im lặng nhìn chằm chằm tấm rèm.
Thẩm Kiến Hi ngồi đối diện liếc xéo mấy quyển sách nàng đặt trên bàn, khóe môi cong lên cười như không cười: “Tình cảm của ngươi và đại tỷ tốt như vậy từ lúc nào? Lại còn có thể cùng nhau đi ra ngoài.”
Bao Xuân Oánh không bị mắc lừa, tiếp tục im lặng.
Thẩm Kiến Hi hừ nhẹ một tiếng, lười biếng dựa vào thành xe: “Ta không nghĩ ngươi lại ngu ngốc tới mức này, còn có thể giúp nàng lén lút đi gặp nam nhân.”
“Không phải như ngươi nghĩ.”
“Trước mặt bàn dân thiên hạ các ngươi không sợ tổn hại thanh danh hay sao?”
Càng nói càng khó nghe, nàng nhịn không được muốn làm sáng tỏ: “Đây cũng là lần đầu tiên chúng ta gặp vị công tử này. Đại cô tử phẩm hạnh đoan chính, vị công tử kia cũng hòa hoa phong nhã, ngươi chớ nói bậy linh tinh.”
Nàng nói vài câu, nhưng chảy vào trong tai hắn chỉ còn đọng lại mấy chữ “Hào hoa phong nhã”, ánh mắt hắn dần trở nên lạnh lùng: “Ngươi mới đến Thẩm gia được bao lâu? Ngươi rõ phẩm hạnh của đại tỷ sao? Lần đầu gặp mặt ngươi đã biết người đó không có dã tâm sao?”
Lời nói chói tai như một thanh đao sắc nhọn cứa vào trái tim mềm mại của nàng.
Là do nàng đi quá giới hạn, nàng vốn là người ngoài không có tư cách xoi xét người Thẩm gia.
Hai mắt phủ sương mù, nghiêng đầu nhìn về phía bức màn, thấp giọng áy náy nói: “Ngươi nói đúng, ta đúng là không hiểu đại cô tử, là ta nói lỡ.”
Nhìn thấy hai mắt nàng ẩn chứa ánh nước mắt, cô đơn bất lực, Thẩm Kiến Hi khó chịu thẳng người lên, tay ôm ngực nhắm mắt dưỡng thần.
Hắn thật sự không rõ vì sao mình lại khó chijy, cảm xúc không thể khống chế được rất khó bình tĩnh, càng nghĩ càng khó chịu.
Suốt đoạn đường không nói gì, hai người cũng không nhìn vào mắt đối phương.
Xuống xe ngựa, Bao Xuân Oánh uể oải đi sau lưng Thẩm Kiến Hi. Thẩm Mộ Liên thấy phu thê hai người không nhìn nhau, nhưng đệ đệ không sắc bén chế nhạo mình, nghĩ tới bọn họ vì chuyện thư pháp mà cãi nhau, không nhịn được sinh ra một chút hảo cảm với Bao Xuân Oánh.
Nàng cố ý đi chậm chờ Bao Xuân Oánh.
“Đồ đại bá nương đưa tới quá bắt mắt, nên khiêm tốn một chút.”
Bao Xuân Oánh kinh ngạc ngước mắt lên: “Đã khóa bên trong nhà kho.”
“Vậy là tốt.”
Tiểu phu thê im lặng trở lại Cẩm Tùng Hiên, một người đi tới sương phòng, một người trở lại phòng ngủ đổi áo ngoài dài nửa cánh tay, đi tới phòng bếp làm điểm tâm và chuẩn bị bữa tối.
Làm đồ ăn có thể khiến nàng vui vẻ.
Mắt trời buổi trưa lười biếng xuyên qua song cửa sổ, rơi xuống cây trúc vô cớ bị thiếu niên nhẫn tập bứt mất. Lá trúc xanh mướt nằm trơ trọi trên cửa sổ, chốc chốc lại bị ngắt xuống.
Cửu Anh ở phía sau yên lặng nhìn công tử nhà mình ác độc ác vặt hết lá trúc, ngay cả hắn cũng cảm thấy buồn khổ lây.
Từ khi xuống xe ngựa đều như vậy nhất định đã cãi nhau với thiếu phu nhân.
Chỉ chốc lát sau, Cửu Anh nảy ra một kế: “Công tử, không bằng đêm nay ở lại sương phòng ăn tối đi?”
Bàn tay đang bẻ lá trúc đột nhiên dừng lại.
Ánh tà dương dịu dàng vuốt ve vầng trán Thẩm Kiến Hi, nhưng khuôn mắt khuất sau ánh sáng lại lạnh lùng như núi băng. Đôi mày kiếm cau lại, sắc bén.
Cửu Anh chỉ hận thời gian không thể quay ngược lại, thu lại lời đề nghị vừa rồi.
“Tại sao ta phải tránh mặt nàng?” Giọng nói Thẩm Kiến Hi lạnh lẽo, vẻ mặt không vui: “Nếu nàng không vui, về phòng dùng bữa là được.”
Hóa ra là vì thiếu phu nhân không vui? Cửu Anh bừng tỉnh đại ngộ.
Nào biết nhìn thấy vẻ mặt này của Cửu Anh, Thẩm Kiến Hi càng thêm bực bội, không nói một tiếng bứt sạch lá trúc.
Lá rụng liên tục, Cửu Anh không dám nói nữa chọc giận công tử nhà mình.
Sau nửa canh giờ, nha hoàn đưa tới một đĩa bánh quýt. Bánh màu quýt đỏ, ấn thành hình dạng hoa hải đường, mỗi một miếng nhỏ hơn lòng bàn tay hắn, nhỏ nhắn tinh xảo.
Từ xa đã có thể ngửi được mùi quýt thoang thoảng.
Không biết vì sao, sự xuất hiện của đĩa bánh quýt lại khiến hắn nhớ tới khuôn mặt ngây thơ của Bao Xuân Oánh. Ngày thường không tô lông mày vẽ mắt, giống như đóa hoa lê thanh lệ, một khi được thêm phấn thêm son lại cũng có thể nói là nhân diện đào hoa*.
(Nhân diện đào hoa: mô tả cảm giác u uất khi một người đàn ông không thể gặp lại sau khi nhớ tới cô gái yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.